NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

Bối Doanh Doanh do dự mãi, cuối cùng cô cũng nộp sơ yếu lý lịch của mình đến tạp chí Nam Luân, nhưng cô không nói cho Bối Hồng biết. Cô muốn dựa vào thực lực của bản thân để đi xin việc, nếu cô được nhận thì lúc đó cô sẽ nói với bố sau.

Ngày hôm sau, tạp chí Nam Luân thông báo mời cô đến phỏng vấn. Lúc cô lái xe đến tòa soạn, đang đậu xe thì đột nhiên cô nghe thấy một loạt tiếng còi xe, sau đó cô nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ phía sau xe mình.

Cô đang thắc mắc không hiểu chuyện gì thì đã thấy một người phụ nữ mặc một cái váy màu đen ôm sát mông bước xuống, cô ta sải bước đến bên cạnh xe của Bối Doanh Doanh, gõ cửa kính.

Sau khi cửa kính hạ xuống, người phụ nữ đeo kính râm, hơi hất cằm lên, kiêu ngạo trừ trên nhìn xuống Bối Doanh Doanh, giọng điệu không hề khách khí:

"Làm phiền cô chạy xe qua chỗ khác, chỗ dưới gốc cây là chỗ đậu xe của tôi."

Bối Doanh Doanh chỉ cần đạp chân ga một cái là có thể đỗ vào chỗ đó.

Cô hơi sửng sốt, nhìn xung quanh: "Chỗ đậu xe ở đây là chỗ cố định sao?" Rõ ràng bên cạnh còn chỗ đậu xe mà.

Người phụ nữ đảo mắt dưới cặp kính râm, "Hôm nay trời nắng to, tôi đỗ xe chỗ khác, buổi trưa tôi sẽ ra ngoài ăn cơm, trong xe ngột ngạt nóng nực sao mà ngồi được? Cô là nhân viên của Nam Luân sao? Người lạ thì đậu xe ở bên ngoài đi."

"..." Bối Doanh Doanh lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nào hống hách đến mức ngang ngược như thế này, không hề quan tâm đến chuyện trước sau.

Bối Doanh Doanh nhìn về phía trước, không trả lời cô ta, hạ cửa kính xuống.

Người phụ nữ kia hết sức ngạc nhiên: "Này, cô có nghe thấy tôi nói không đấy?!"

Cô ta vừa dứt, xe của Bối Doanh Doanh đột nhiên rẽ trái, cô ta hét lớn một tiếng, lập tức lùi về sau một bước, tưởng rằng chiếc xe này sẽ đâm mình, nhưng chiếc xe chỉ chọn một chỗ phía trước vắng vẻ bên trái và đậu vào.

Nhưng cô ta vẫn bị giật mình hoảng sợ, suýt chút nữa là xỉu ngang rồi.

Cô ta giận đùng đùng đuổi theo, tức đến mức cả mặt đỏ bừng, "Này, cô có biết lái xe không đấy!"

Bối Doanh Doanh xuống xe, đi về phía cô ta, thẳng thừng nhìn người phụ nữ đang trợn mắt lên với mình, mấy giây sau cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:

"Xin lỗi nhé."

Người phụ nữ nghe thấy vậy, cảm giác như bản thân vừa đấm vào bông mềm, cô ta mà cãi nhau với người khác chắc chắn sẽ không thua. Nhưng Bối Doanh Doanh lại nhất định phải nhả ra một câu "xin lỗi", dường như trong nháy mắt chặn lại lỗ thông hơi của cô ta, khiến cơn tức giận của cô ta chỉ có thể bị nghẹn lại, để nó bùng nổ ở bên trong.

Bối Doanh Doanh nói xong thì đi thẳng về phía trước.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến đây, cũng chỉ là chỗ đậu xe nên cô không muốn vừa đến đã gây thù hằn với người của Nam Luân, đã không phải là vấn đề gì lớn, trước hết cứ nhịn đã.

Năm phút sau, cuối cùng cô cũng tìm thấy chỗ xuất bản của tạp chí Nam Luận, cô đi vào trong, nói với lễ tân là cô đến đây để phỏng vấn, nhân viên làm việc ở đó dẫn cô đi vào trong.

Bối Doanh Doanh quan sát chỗ làm việc ở đây, phong cách trang trí sinh động và thoải mái, không phải kiểu không khí trầm lặng âm u, trên một bức tường lớn treo rất nhiều ảnh của những người nổi tiếng và người mẫu, cùng những danh hiệu khác nhau mà họ đạt được.

Nhân viên dẫn cô đến phòng của phó quản lý nhân sự, phó quản lý nhân sự nói cô ấy đi thông báo với tổng biên tập, bảo Bối Doanh Doanh ngồi ở phòng dành cho khách đợi một chút.

Bên ngoài phòng dành cho khách là cửa kính, nên rất người ở bên ngoài đều ngó qua bên này nhìn mấy lần, hỏi người bên cạnh: "Người kia là ai thế? Lại còn rất đẹp nữa."

"Không biết, vừa rồi thấy Lý Ca đi vào phòng làm việc của tổng biên tập, chẳng lẽ là đến xin việc?"

Mọi người đang nói chuyện, người phụ nữa lái chiếc Ferrari bước vào cửa, một nữ nhân viên thấy cô ta đến, lập tức tiến lên hỏi, "Chị Chương Vi, sao giờ này chị mới đến?"

Chương Vi bực bội ngồi xuống chỗ của mình, quăng chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn mùa hè lên bàn, "Vừa rồi chị gặp một con nhỏ, muốn giành chỗ đậu xe với chị, phiền chết đi được."

"Con nhỏ này mà không có mắt như vậy, chỗ đậu xe của chị Cương Vi mà cũng dám giành, được rồi chị đừng tức nữa, hạ hỏa nào, em mua đồ ăn sáng cho chị này."

Chương Vi liếc nhìn đồ ăn sáng, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường, "Hôm này chị không muốn ăn sandwich, lấy đi đi."

"Vậy... Chị có muốn em ra ngoài mua cái khác cho chị không? Chị muốn ăn cái gì?"

"Không cần, chị nuốt không trôi, mấy thứ rẻ tiền này của em, chị ăn vào còn sợ bị ung thư."

Nụ cười trên mặt nữ nhân viên kia cứng ngắc, "Vậy, thôi ạ."

"Đúng rồi, mấy tấm hình hôm qua chị chụp chỉnh màu các thứ lại chưa?"

"Dạ rồi ạ, em cũng gửi cho tổng biên tập rồi, tổng biên tập còn khen ngợi chị nữa đó."

Chương Vi nhướng mày, "Được rồi, em về chỗ đi."

Cô gái gật đầu, duỗi eo đứng thẳng, sau đó trở về ghế ngồi của mình.

Chương Vi cầm cốc nước đi đến phòng pha đồ uống, đi ngang qua phòng nghỉ tùy ý liếc nhìn vào bên trong, cô ta giật mình  ——

Con nhỏ vừa rồi sao lại ở đây?

Còn đang nghi ngờ, phó quản lý phòng nhân sự từ sau lưng đi lại, Lý Ca đẩy cửa ra, mỉm cười với Bối Doanh Doanh, nói: "Mời đi theo tôi."

Bối Doanh Doanh đứng dậy, đi ra bên ngoài, Chương Vi nhíu mày, gọi cô lại: "Sao cô lại ở đây?"

"Cô ấy đến đây để phỏng vấn vị trí nhiếp ảnh gia."

Chương Vị nhíu mày, lời nói đầy ẩn ý: "Ồ, thế hả, tôi thật sự hy vọng chúng ta có thể là đồng nghiệp đấy."

Bối Doanh Doanh lạnh nhạt liếc cô ta một cái, không nói gì, đi theo Lý Ca.

Chương Vi nhìn bóng lưng của Bối Doanh Doanh, cô ta tức chết mất.

Người lần đầu tiên đến đây phỏng vấn mà dám thái độ với cô ta như vậy? Chương Vi từ trước đến nay đã quen được người khác nịnh bợ tâng bốc, bây giờ lại cảm thấy bị mất mặt.

Ở một bên khác, Bối Doanh Doanh đi vào trong văn phòng tổng biên tập, tổng biên tập là một người phụ sắc sảo dày dặn kinh nghiệp, nói một cách súc tích:

"Tôi chỉ có mười phút. Tôi muốn biết hai điều, các tác phẩm trước đây của cô và suy nghĩ của cô về tạp chí của chúng tôi."

Bối Doanh Doanh gật đầu và bắt đầu nói về hoàn cảnh của mình, "... Em thích series  cơn bão đen vàng của Nam Luân xuất bản vào tháng mười hai năm ngoái. Em cảm thấy series đó là sự pha trộn giữa phong cách nhạc blue và Âu Mỹ, đoạn video có cảm giác nặng nề, nhưng độ tương phản của ảnh rất cao. Em nghĩ là vì hình ảnh gốc đã giảm độ phân giải và kéo một số màu lạnh xuống. Em nghĩ nó khá sáng tạo. Vì vậy, em cũng đã thử chụp một vài bức tương tự, tổng biên tập có thể xem qua. Với lại trước đó em rất ít được tiếp xúc với chụp ảnh phẳng, nên em thật sự rất muốn thử.

Tổng biên tập gật đầu, nhìn tác phẩm của cô, một hồi mới nói: "Em khá là sáng tạo. Được rồi, có tin tức chúng tôi sẽ báo cho em biết, vậy chúng ta dừng lại ở đây."

"Vâng."

Bối Doanh Doanh nhìn thái độ của tổng biên tập, cũng đoán được nếu không có vấn đề gì ngoài ý muốn khả năng cô được nhận là khá lớn, cô đi ra khỏi văn phòng, chậm rãi đi ra ngoài, đột nhiên có một người đàn ông vội vàng từ góc rẽ chạy qua, cô không kịp phanh lại, hai người va vào nhau, những tập tài liệu trên tay người đàn ông đã nằm rải rác trên mặt đất.

"Xin lỗi..."

Bối Doanh Doanh ngồi xổm xuống giúp anh ta nhặt những tờ giấy trên mặt đất lên, người đàn ông đó cũng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Bối Doanh Doanh, anh ta thoáng giật mình.

Sau khi nhặt xong đống giấy hai người đứng lên, người đàn ông nhìn cô, giọng điệu có hơi cà lăm: "Không, không có gì là do tôi quá gấp gáp không nhìn đường."

Bối Doanh Doanh mỉm cười gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông kia quay đầu nhìn bóng lưng của cô, hoàn toàn quên mất chuyện mình phải nhanh chóng giao tài liệu.

-

Buổi tối Doanh Doanh lái xe đến Phong Cao, chờ Du Hàn tan làm rồi cùng nhau về nhà họ Bối ăn cơm. Sau khi Du Hàn làm việc xong, đứng dậy đi đến trước ghế sô pha, cô gái nhỏ đang cuộn người nằm ngủ trên ghế sô pha, anh chống một tay lên thành ghế, cúi xuống hôn lên môi cô.

"Bà Du, về nhà thôi."

Bối Doanh Doanh mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đen của anh, cô mỉm cười ôm lấy cổ của anh, anh ôm lấy eo của cô, bế cô quay mấy vòng khiến cô cười khúc khích.

"Ông xã, hôm nay sao anh đẹp trai thế nhỉ." Cô chỉnh lại cà vạt và cổ áo sơ mi của anh, mềm giọng nhỏ nhẹ.

Hầu kết của anh chuyển động, ngậm lấy môi của cô, cô rất nhanh bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng, nhỏ giọng rên rỉ.

Du Hàn vuốt ve cằm của cô, khàn giọng cảnh cáo: "Tối nay sẽ tiếp tục."

Mặt của cô đỏ lên, "Dì cả của em đến rồi... "

Anh nhíu mày, khuôn mặt đen xì chôn vào trong hốc cổ của cô, "Đồ xấu xa."

Cô nhếch môi tinh nghịch cười với anh, "Được rồi thả em xuống đi, em đói lắm rồi, nhanh về ăn cơm thôi."

Hai người đi thang máy đến hầm gửi xe, cô kể chuyện hôm nay mình đi phỏng vấn với Du Hàn, không ngờ lúc đang nói chuyện, cô nhận được một cuộc điện thoại.

"Vâng, chào chị..."

Cô cúp điện thoại, Du Hàn hỏi cô là ai gọi thế.

"Là người của Nam Luân gọi điện thoại cho em, nói em đã qua vòng phỏng vấn, bảo em đi làm càng sớm càng tốt!" Như vậy thì quá nhanh rồi.

Du Hàn ôm bả vai của cô, "Vợ yêu của anh giỏi quá, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?"

Cô mỉm cười, "Lát về em sẽ nói với bố mẹ một tiếng."

-

Buổi tối về đến nhà họ Bối, Bối Doanh Doanh kể lại chuyện đi làm với bố mẹ, Bối Hồng nghe xong vừa hài lòng vừa ngạc nhiên: "Sao Doanh Doanh không nói trước với bố một tiếng mà đã phỏng vấn thành công rồi sao?"

"Con gái của chúng ta giỏi như vậy còn cần người bố như ông ra mặt sao?" Viên Man Hà mỉm cười nhìn về phía Bối Doanh Doanh.

"Vậy có cần bố nói với người quản lý tạp chí một tiếng không?" Bối Hồng hỏi.

Cô lập tức lắc đầu liên tục: "Trước mắt không cần đâu bố, con muốn tự dựa vào cố gắng của bản thân, bố mà nói trước thì đến lúc con vào công ty có quá nhiều lời đồn thổi này nọ ngược lại sẽ ảnh hưởng đến công việc của con."

"Cũng đúng, vậy nếu có người bắt nạt con, con phải nói với bố đấy."

"Dạ."

Viên Man Hà nhìn hai đứa ngồi đối diện, do dự một lúc cuối cùng vẫn hỏi: "Tiểu Hàn, Doanh Doanh hai con bây giờ cũng đã ổn định rồi, kết hôn cũng đã lâu, dự định lúc nào sẽ có con vậy?"

Du Hàn nhìn vợ yêu ngồi bên cạnh, sau đó mỉm cười: "Mẹ, thật ra khoảng thời gian trước đó con và Doanh Doanh có nói chuyện với nhau rồi. Con thì không có vấn đề gì, Doanh Doanh cũng cảm thấy bây giờ có con cũng rất hợp lý, cho nên đang chuẩn bị lên kế hoạch mang thai, bọn con cũng định tìm thời gian nói với bố mẹ."

Bối Doanh Doanh mỉm cười, nắm lấy tay Du Hàn: "Đúng vậy ạ, mấy ngày trước bọn con cũng có bàn bạc rồi."

Bối Hồng và Viên Man Hà lập tức vui vẻ ra mặt, "Vậy thì tốt, mẹ sẽ chuẩn bi bắt đầu bồi bổ sức khỏe cho Doanh Doanh.”

Người lớn tuổi thích nhất là trẻ con, Bối Doanh Doanh cũng biết bố mẹ tuổi cũng đã lớn rồi, nếu như cô mang thai sớm một chút, nhân lúc bố mẹ chưa hoàn toàn già đi, bố mẹ còn có thể giúp cô chăm sóc con nhỏ một chút.

Thật ra cô và Du Hàn đều thích trẻ con.

Buổi tối khi nằm trên giường, Bối Doanh Doanh tựa vào trong ngực anh, cùng anh nói chuyện về tương lai có con sẽ thế nào, "Ông xã, sau khi chúng ta có con rồi, em muốn nuôi một chú chó sống Golden Retrieve nhé? Nghĩ đến thôi em đã thấy rất hạnh phúc rồi."

"Em thích giống Golden à?"

"Ừm, hôm nay lúc em lên mạng có nhìn thấy một video chó lông vàng bự bự, cực kỳ ngoan luôn."

Đầu ngón tay của anh vân vê sợi tóc của cô, "Em thích thì mấy ngày nữa mua một con về nuôi, không cần đợi đến sau khi sinh con đâu."

"Tuyệt quá, hi hi." Cô ngửa đầu nháy mắt với anh, "Anh muốn được thưởng cái gì?"

Anh xoay người đè lên người cô, "Nhưng bây giờ bà Du không cho anh được, làm sao bây giờ?"

"Vậy thì... mấy ngày nữa?" Cô hôn lên cằm anh một cái, liếm môi: "Nhất định sẽ đền bù cho anh."

"Được, là em nói đó nhé."

-

Sau khi Bối Doanh Doanh liên lạc với bên Nam Luân xong, thứ hai tuần tới cô chính thức đi làm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Bối Doanh Doanh định tự mình lái xe đi làm, nhưng Du Hàn nhất quyết phải đưa cô đi bằng được. Anh nói buổi tối anh đã đặt chỗ ở một quán Tây, sau khi tan làm muốn đến đón cô, nên cô không cần phiền phức tự mình lái xe.

Bối Doanh Doanh rơi vào đường cùng, đành phải đồng ý với anh.

Một chiếc xe Maybach chạy từ trong khu nhà giàu thành phố T ra, hai mươi phút sau đến khu công nghiệp nơi đặt trụ sở của tạp chí Nam Luân.

Gần đây có rất nhiều tòa soạn và công ty truyền thông tụ lại thành một khu, chiếc Maybach chạy vào trong, cuối cùng dừng lại trước cổng tòa soạn.

Cô tháo dây an toàn, đang định xuống xe thì bị Du Hàn gọi lại: "Em ngồi đây ăn sáng rồi hẵng vào trong, vẫn còn kịp."

"Ây  ——  Anh đến công ty kịp không?"

"Anh đến kịp, nghe lời nào. Gần đây anh phải nhìn em ăn sáng xong mới được."

Anh đưa xíu mại và sữa đậu nành cho cô, cô đành phải ngoan ngoãn ăn hết, một lúc sau mới ăn xong, cô mỉm cười với anh: "Vậy em đi đây ông xã."

"Đi đi." Anh nắm tay cô.

Bối Doanh Doanh vừa xuống xe đi vào trong toà soạn, thì ngay sau đó một chiếc xe Ferrari màu đỏ chạy đến.

Chương Vi nhìn thấy chiếc Maybach trước mặt thì hơi sửng sốt một chút, có hơi bực bội, nhìn biển số xe, lập tức bị dọa ngây người —— Đây là xe của tổng giám đốc Phong Cao!

Nếu muốn biết vì sao Chương Vi lại nhớ được biển số xe này, thì phải nói đến chuyện lần trước cô ta đến chỗ làm của bố ở tập đoàn Bối Hồng. Lúc dừng xe đúng lúc thấy chiếc Maybach này, sau khi người đàn ông kia xuống xe, nhìn kỹ thì phát hiện đó là Du Hàn của Phòng Cao.

"Phong Cao" và "Du Hàn" hai cái tên này đặt chung cùng một chỗ, là điều mà hàng nghìn người phụ nữ đều muốn theo đuổi.

Cảm xúc của Chương Vi lập tức dâng trào, vừa suy nghĩ vừa soi gương, sau khi xác định lớp trang điểm hoàn hảo thì bước xuống xe.

Cô ta õng ẹo bước đến bên cạnh chiếc Maybach, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa xe.

Năm giây sau, cửa xe hạ xuống.

Gương mặt đẹp trai lạnh lùng vẫn giống như trong ấn tượng của cô, một tay anh đang đặt lên tay lái, chiếc PATEK PHILIPPE quý giá trên cổ tay anh ta đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giữa hai đầu lông mày toát ra phong thái trầm ổn, lạnh nhạt.

Tim Chương Vi dường như sắp nhảy lên đến tận cổ họng, trái tim thiếu nữ của cô ta đang điên cuồng kêu gào.

Du Hàn để điện thoại đang để bên tai xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người phụ nữ này thì nhíu mày một cái. Anh còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã nũng nịu nói: "Chào anh, tôi biết anh, anh có phải Du tiên sinh của Phong Cao không?"

"Có chuyện gì không?"

"Không có gì, chỉ là tôi rất ngưỡng mộ anh, vừa khéo tôi nhận ra xe anh đang đỗ ở đây nên đến chào hỏi. Bố của tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Bối Hồng, trước đó từng uống trà chiều với anh."

Chương Vi đưa danh thiếp cho anh.

Du Hàn liếc mắt nhìn qua nhưng không hề có ý muốn nhận, "Nếu có việc gì, thì liên hệ với công ty của chúng tôi, tôi không nhận danh thiếp riêng."

Sắc mặt Chương Vị cứng đờ, "Được, Tổng giám đốc Du, vậy...

Cô ta còn muốn nói gì đó, Du Hàn trực tiếp bấm cửa kính lên, đạp chân ga rời đi.

"Này ——" Cô bị dọa lập tức lùi về sau một bước, thấy chiếc Maybach lao về phía trước chỉ để lại phía sau một làn khói.

Cô ta thấy cảnh này thì nhớ lại mấy ngày trước Bối Doanh Doanh đến phỏng vấn cũng đối với cô ta như vậy.

Chương Vi đứng đó ngẩn người ——

Bối Doanh Doanh chán ghét cô cũng chả làm sao, dù sao thì cũng là cô ta là người cố ý gây khó dễ trước, nhưng sau Du Hàn lại từ chối cô ta một cách thẳng thừng như vậy?

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc