NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

Tối hôm nay, Châu Tố cùng đàn anh trong trường đến thư viện để tìm tài liệu cho hoạt động mà hiệp hội ngoại ngữ sẽ tổ chức vào tuần sau, hơn sáu giờ cô đã đến nơi, sau khi tìm sách xong, cô và đàn anh chuẩn bị đi họp.

Nhưng không ngờ lại gặp Lục Giản ở đây.

Lúc đi ngang qua anh, cô siết chặt mép sách và tiếp tục bước đi cho đến khi giọng nói của tiền bối vang lên bên tai cô kéo suy nghĩ của cô quay lại ——

"Vậy chúng ta trước tiên đi mua một ít bánh mì đi? Không thể không ăn gì được."

Châu Tố hơi sửng sốt, gật đầu.

Đàn anh nhìn sắc mặt cô hơi cứng ngắc, "Em thấy thế nào? Không thích ăn bánh mì hửm?"

Cô lắc đầu, nở nụ cười: "Không, chỉ là em đang suy nghĩ... Một quả táo có thể giải quyết được bữa tối rồi."

"Dạ dày của bọn con gái bọn em thật sự giống như dạ dày của chim non..."

Hai người đi ra khỏi thư viện, một làn gió ập tới mới khiến cho cơ thể đang căng cứng của cô thả lỏng.

Cô đã rời khỏi anh rồi.

Dĩ nhiên vừa rồi khi cô nhìn thấy Lục Giản, trong lòng vẫn không tự chủ được có chút hoảng hốt, nhưng hàng ngàn cảm xúc nhanh chóng vụt tắt sau khi nghĩ đến ngày hôm đó anh từ chối cô.

Châu Tố, nhanh chóng quên Lục Giản đi.

Anh không xứng để cô phải vấn vương.

-

Một bên khác, Lục Giản ngồi trước bàn trong thư viện, anh nắm chặt cây bút trong tay nhìn chằm chằm quyển sách trên bàn. Trong đầu tất cả đều là dáng vẻ tươi cười của Châu Tố vừa rồi khi đi chung với nam sinh kia.

Nhanh như vậy mà cô đã có đối tượng mới rồi?

Vậy anh thì sao... Anh là gì? Chỉ là mục tiêu để cho cô tiêu khiển thôi sao?

Không hiểu sao một ngọn lửa phẫn nộ từ tận đáy lòng anh đang bùng cháy, dường như có một mạng nhện đang bao phủ lấy cả trái tim của anh, cả người từ trên xuống dưới đều cảm thấy rất bực bội.

Nhưng mấy giây sau, anh đột nhiên sững sờ ——

Vì sao anh lại không thoải mái?

Rõ ràng anh đã hy vọng cô không đến quấy rầy mình nữa, không phải sao?

Không còn bị cô mỗi ngày đều quấn lấy anh, không phải anh nên thấy vui vẻ sao?

Lục Giản cảm thấy bản thân nhất định là do dạo này anh lười biếng chuyện học tập, nên cảm xúc mới không thể khống chế được như vậy.

-

Lục Giản ôm tâm trạng đầy bực bội cố gắng cưỡng ép bản thân ngồi học đến khi thư viện đóng cửa anh mới rời khỏi. Lúc trở lại phòng ký túc xá, có một bạn học cùng lớp cũng ở chung ký túc xá đang phát quýt cho phòng bọn họ.

Nam sinh đó nhìn thấy Lục Giản trở về, cậu ta để ba quả quýt lên bàn của anh.

"Cảm ơn." lục Giản đi qua, đặt cặp sách lên bàn, anh Mập cười hì hì đi lại khoác vai anh: "Lão Hàn, cậu có muốn giải thích một chút tại sao cậu lại cho Lục Giản nhiều quýt của bạn gái cậu tặng hơn bọn tôi không."

Lào Hàn ngượng ngùng sờ đầu, "Lục Thần, bạn gái của tôi là Chi Chi học lớp ba, là người trước đó từng theo đuổi cậu đó."

Lục Giản hơi sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ."

Anh Mập nói Lão Hàn vì cảm thấy ngại thì theo đuổi thành công nữ sinh trước đó từng thích Lục Giản, sợ Lục Giản cảm thấy không thoải mái. Ai ngờ Lục Giản ngay cả nữ sinh đó như thế nào cũng không có ấn tượng.

"Tôi đã nói rồi mà, Lục Thần sao có thể bụng dạ hẹp hòi như vậy được, huống chi nữ sinh theo đuổi cậu ấy nhiều lắm, đúng không Lục Thần?"

Lục Giản liếc anh Mập một cái, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Lúc tắm rửa xong đi ra, Lục Giản nhìn bản thân trong gương, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Vừa rồi khi anh biết nữ sinh từng theo đuổi mình bây giờ đã có bạn trai, anh không hề thấy không thoải mái chút nào, nhưng nếu nữ sinh này là Châu Tố...

Lông mày anh bỗng nhíu lại.

Cmn, anh đang suy nghĩ gì thế này.

Lục Giản bực bội nhắm mắt lại.

-

Thời gian dần trôi bây giờ đã gần đến tháng năm, trường tổ chức cuộc thi top mười ca sĩ xuất sắc nhất trường, mỗi khoa đều tiến hành tuyển chọn. Từ sân khấu tạm thời được xây dựng ban đầu bên ngoài quảng trường, đến cuộc thi cấp đại học trong hội trường nghệ thuật. Cuối cùng hơn hai mươi người được lọt vào vòng chung kết diễn ra ở sân phòng hội trường lớn nhất của trung tâm Văn hóa - Thể thao.

Lần này khoa máy tính, hiếm khi không còn tình trạng "không có người dự thi", một nam sinh lọt vào trận chung kết với giọng ca trầm bổng, nên cả khoa đã cử một số sinh viên làm khán giả.

Tất cả mọi người ở trong ký túc xá của Lục Giản vừa khéo bị lùa đi xem, nên buổi chiều hôm chủ nhật tất cả bọn họ đều phải có mặt.

Buổi chiều nơi tổ chức cuộc thi, người đến xem đã đứng chật hội trường, không khí hiện tại rất sôi nổi. Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, trên ghế bày một đống que phát sáng, bong bóng hình bàn tay cỡ lớn và danh sách tiết mục.

Anh mập tùy tiện mở ra xem, bỗng ngạc nhiên nói: "Ê, người tên "Châu Tố" này, không phải là bạn cùng phòng của người yêu anh Hàn sao?"

"Cái gì, đâu đâu đưa tao xem coi!" Tề Dịch nghiêng người qua nhìn.

Ánh mắt của Lục Giản bỗng cứng lại.

"Khoa ngôn ngữ thì là đúng rồi..."

"Tao nhớ lần trước Châu Tố hát rất hay! Bọn bay còn nhớ lần chương trình kết nối trước đó Châu Tố hát bài khinh khí cầu tỏ tình không!"

Anh Mập hưng phấn muốn nói gì đó, quay đầu nhìn thấy sắc mặt vi diệu của Lục Giản, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức hạ thấp giọng xuống...

Sau chuyện tối hôm đó, Tề Dịch người thích Châu Tố đã ầm ĩ với Lục Giản một trận, ngay hôm sau, bầu không khí giữa hai người bọn họ trở nên căng thẳng, nói chuyện ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngạo.

Anh Mập nghĩ Lục Giản không thích Châu Tố, nói không chừng Lục Giản có khi quên mất người đó là ai rồi?

Cũng đúng, trong lòng Lục Thần chỉ có mỗi sách thánh hiền thôi.

Lục Giản ngồi vào chỗ, ánh mắt anh hơi rũ xuống, rơi vào cái tên "Châu Tố" trong danh sách chương trình, ánh mắt tối sầm lại.

Một lúc sau, Du Hàn ngồi xuống bên cạnh Lục Giản, anh gấp danh sách chương trình lại, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt như thường.

Du Hàn liếc nhìn Lục Giản, nhưng cũng không nói gì.

Cuộc thi chính thức bắt đầu, không khí trong hội trường giống như một buổi hòa nhạc, dù sao cũng đã qua rất nhiều vòng tuyển chọn, thí sinh nào cũng đều hát rất hay.

Lục Giản vừa nghe, suy nghĩ vừa bay đi đến một nơi khác, đến khi người dẫn chương trình nói "Tiếp theo xin mời Châu Tố của khoa ngoại ngữ mang đến cho chúng ta tiết mục [Anh cũng không cần nhớ đến em], mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh!"

Trong tiếng vỗ tay liệt nhiệt cùng tiếng reo hò, Lục Giản nhìn thấy Châu Tố chậm rãi đi ra chính giữa sân khấu.

Cô mặc một bộ váy xanh thẫm liền thân, tóc đen môi đỏ, đường nét trên gương mặt cô vốn đã đẹp rồi bây giờ nhờ trang điểm càng trở nên quyến rũ. Cô đứng ở trung tâm nơi các chùm sáng hội tụ trên đầu, nhìn cô lúc này rất rực rỡ.

Có người ở dưới sân khấu hét lên "Châu Tố, anh yêu em" với cô, cô khẽ cười, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn lên.

Lục Giản nhìn thấy ánh mắt của cô về hướng anh, anh cảm giác được trong lòng mình có một loại cảm xúc mạnh mẽ đang vỡ òa.

Châu Tố lại dường như không nhìn thấy anh, vẻ mặt không chút thay đổi.

Khi nhạo dạo đầu vang lên, Châu Tố dần hòa mình vào bài hát, cô vừa mở miệng cất tiếng hát đã ngay lập tức dẫn dắt cảm xúc của khán giả cùng hòa mình vào bài hát.

Rõ ràng là anh cũng yêu em

Không có lý do gì để yêu mà không có được kết quả

Chỉ cần anh không hèn nhát

Tại sao chúng ta phải bỏ lỡ nhau.

...

Một bản tình ca buồn được cô truyền tải vô cùng tinh tế và đầy tình cảm. Đến khi bài hát kết thúc, rất nhiều người còn đang đắm chìm trong bầu không khí của bài hát.

Sau khi Châu Tố hát xong, trong tiếng vỗ tay của mọi người, cô cúi đầu đi xuống sân khấu.

Lục Giản nhìn chằm chằm về phía cô, đến khi cô biến mất trong tầm mắt của anh, Du Hàn ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng  ——

"Đã lâu không thấy cậu tập trung như vậy."

Lục Giản sửng sốt, nói: "Ý của cậu là?"

Ở trên lớp cậu liên tục ngẩn người, vừa rồi cậu nhìn Châu Tố biểu diễn, cả một bài hát chưa từng dời ánh mắt đi chỗ khác."

Vẻ mặt Lục Giản cứng lại, muốn phản bác nhưng lại không mở miệng được, Du Hàn quay đầu nhìn anh: "Đến lúc này rồi, cậu còn không muốn thừa nhận sao?"

-

Cuộc thi top mười sinh viên hát hay nhất Châu Tố đã giành giải nhất. Sau khi cuộc thi kết thúc, khán giả và nhân viên dần dần cũng rời đi, anh Mập và Tề Dịch về ký túc xá, Du Hàn thì đi tìm bạn gái, Lục Giản nói mình đi nhận chuyển phát nhanh.

Anh bước xuống khán đài trên tầng hai, vô thức đảo mắt một vòng, nhưng lại không hề nhìn thấy Châu Tố.

Mãi đến khi anh đến tận cửa anh mới phát hiện Châu Tố ở chỗ phông chụp hình bị một đám người vây quanh, rất nhiều người muốn chụp hình chung với cô. Cô đứng trong biển người, cười cực kỳ vui vẻ.

Hầu kết của Lục Giản chuyển động, một lúc sau anh bước về phía cửa.

Một chiếc xe của khuôn viên trường dừng ở cửa, anh lên xe lấy điện thoại di động ra, sau lưng chợt nghe thấy tiếng cười của mấy cô gái, "Tố Tố, chúng ta đi cửa Bắc ăn cơm nhé?"

"Ừm, được..."

Lục Giản nhanh chóng nhìn lướt qua, anh nhìn thấy Châu Tố cũng lên xe của trường, ngồi sau anh hai hàng ghế.

Lúc anh nhìn thấy cô, cô cũng nhìn thấy anh, chỉ là một giây sau cô thản nhiên rời ánh mắt, giống như nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ.

Lục Giản quay đầu lại, anh mở app Tiểu Bạch của trường lên chuẩn bị trả tiền, không ngờ quét mã mấy lần app vẫn từ chối.

Người lái xe phía trước hô: "Đã trả tiền chưa? Chú lái xe đây."

Lục Giản: "Bác tài, cháu mới cập nhập hệ thống, không tương thích với phần mềm này."

"Vậy cậu có tiền mặt không, hay nhờ các bạn học trả tiền giùm đi, mau lên còn đi cửa Bắc nữa..."

Lục Giản sờ túi quần, anh không có tiền trong người, cũng không ai quen biết, tài xế thúc giục anh trả tiền lần nữa, Lục Giản thực sự không còn cách nào khác, chuẩn bị xuống  xe. Một giọng nữ vang lên sau lưng anh: "Cháu đã trả tiền cho cậu ấy."

Là giọng của Châu Tố.

Lục Giản quay đầu nhìn cô, cô lại cúi đầu thấp xuống.

Bác lái xe khởi động xe: "Ài, chuyện này có gì đâu, nhóc con nhớ trả tiền lại cho bạn là được."

Trên đường đi, anh muốn tìm cớ nói chuyện với Châu Tố, nhưng họ cách nhau một dãy ghế, cô lại đang trò chuyện với bạn bè rất vui vẻ, anh cơ bản là không có cơ hội chen vào.

Lục Giản cảm giác bản thân như đang ngồi trên kim châm, lúc anh lấy hết can đảm mở miệng, xe lại vừa đến cửa Bắc, Châu Tố và những người khác đều xuống xe...

-

Buổi tối trở về ký túc xá, Lục Giản tắm rửa xong thì cầm quần áo đi ra ban công, đúng lúc gặp Du Hàn vừa mới cúp điện thoại.

Du Hàn đang định quay về phòng thì bị Lục Giản gọi lại: "Lúc nãy những lời đó của cậu... Là có ý gì?"

Du Hàn nhíu mày, "Rõ ràng là một trong những người giỏi nhất của khoa máy tính mà cậu nghe không hiểu à?"

Lục Giản cúi đầu, môi mỏng mím lại.

"Tôi cũng đã từng cố gắng đẩy bạn gái tôi ra xa." Bỗng nhiên Du Hàn lên tiếng.

Lục Giản quay đầu lại nhìn Du Hàn.

"Trước kia tôi là một tên rất tồi tệ, tôi cảm thấy bản thân không xứng đáng với bạn gái hiện tại, sợ cô ấy bị tổn thương. Nhưng sau khi đẩy cô ấy ra xa, tôi bắt đầu hối hận. Bởi vì tình cảm là thứ mà chúng ta không thể khống chế được. Cậu tưởng rằng lý trí đã quyết định là đúng đắn, nhưng đôi khi điều đó sẽ khiến cho người ta càng phát điên hơn."

Du Hàn trầm giọng nói.

Trước khi trở lại phòng ngủ, Du Hàn còn để lại một câu cuối cùng: "Cậu cảm thấy từ chối Châu Tố là thuận theo tiếng lòng của cậu sao?"

Nếu thật sự như vậy ——

Vì sao cậu còn quan tâm người ta như vậy."

Lục Giản đứng tại chỗ, buông thõng ánh mắt, mãi vẫn không lên tiếng.

-

Buổi tối khoảng mười một giờ, Lục Giản nằm trên giường, mở WeChat, nhìn ảnh đại diện của Châu Tố hồi lâu băn khoăn không biết có nên chuyển tiền xe hôm nay cho cô hay không. Ngoài miệng nói đơn giản chỉ là chuyển tiền, nhưng thật ra đã rất lâu rồi không nói chuyện với cô.

Một lúc nữa chuyển tiền xong cho cô, anh nên nói gì đây? Có khi nào cô sẽ không nhận không, hay là sẽ không để ý đến anh. Nếu như cô trả lời tin nhắn, anh có thể nói chuyện thêm với cô vài câu không?"

Trong đầu anh tính toán rất nhiều khả năng, thậm chí còn phân tích dữ liệu cho chuyện này.

Cuối cùng khi anh định chuyển tiền cho cô trước, không ngờ khi chuyển tiền, một thông báo hiện lên: [Bây giờ hai bạn chưa phải là bạn bè, sau khi là bạn bè của nhau bạn mới có thể chuyển tiền cho bạn của mình]

Lục Giản: "..."

Cô hủy bạn bè với anh.

Toàn bộ những tưởng tượng trong đầu anh đều tan thành mây khói.

Lục Giản tắt màn hình, hận không thể ném điện thoại xuống dưới giường luôn.

Anh bực bội xoay người, lăn qua lăn lại đến gần một giờ sáng vẫn chưa ngủ được.

ANh biết nhất định là do bản thân anh đã tổn thương cô, nên mới khiến cô đối với anh như vậy. Bây giờ anh đã rời xa cô rồi, không phải sẽ tốt hơn cho cô sao? Sao anh lại ở đây suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Lục Giản ghét tình trạng bây giờ của bản thân, nhưng anh nhận ra rằng trái tim mình ngày càng mất kiểm soát.

Anh điên cuồng muốn đến gần cô.

-

Buổi tối hai ngày sau trong phòng ký túc xá, Châu Tố đang trang điểm, chuẩn bị dự tiệc sinh nhật của một người bạn, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Khi cô cầm điện thoại lên, cô bỗng sững cả người ——

Đó là số của Lục Giản.

Cô ấy đã xóa WeChat của anh, nhưng không chặn số điện thoại di động của anh, vì cô cảm thấy chắc qua tám trăm năm sau anh cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô.

Bây giờ:???

Cô do dự một lúc, tiếp tục trang điểm, không nhận điện thoại của anh.

Chắc là Lục Giản gọi nhầm...

Không ngờ đối phương tiếp tục gọi lại thêm lần nữa, Châu Tố cắn môi, ấn vào nhấn nhận: "Alo". Giọng nói của cô rất bình tĩnh, lãnh đạm.

Giọng khàn khàn của anh vang lên: "Châu Tố —— "

"Có chuyện gì không?"

"Lần trước cậu giúp tôi trả tiền xe, tôi vẫn chưa trả lại cậu."

Châu Tố:???

"Không sao, một tệ thôi mà."

"Tôi không muốn thiếu cậu tiền, tiền này để tôi trả lại cho cậu. Cậu xóa Wechat của tôi rồi, lúc đầu tôi định chuyển tiền qua đó cho cậu.

Châu Tố: "... không sao đâu, tôi không cần."

Nhưng Lục Giản lại nói: "Cậu ở ký túc xá à? Tôi mang đến cho cậu."

Châu Tố: "?"

Anh muốn đến tận đây đưa cho cô một tệ?!?

Người này có bị điên không thế?

Châu Tố trợn mắt lên nhìn trần nhà nói, "Tôi chuẩn bị ra ngoài rồi, không có thời gian." Với lại cô cũng không muốn nhìn thấy anh.

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, lần nữa nói: "Tôi lập tức đến dưới ký túc xá của cậu."

Châu Tố: "... Tôi đã nói là không cần rồi mà."

Cô tức giận cúp điện thoại, "A" một tiếng, phiền muộn bứt tóc. Hôm nay Lục Giản uống nhầm thuốc gì vậy trời!

Cô thật sự hối hận ngày hôm đó đã trả tiền giúp anh! Anh ghét cô đến vậy sao, đến một tệ cũng không muốn thiếu cô?

Năm phút sau, Châu Tố đi xuống dưới lần, Lý Đình gửi một tin nhắn: [Tôi đến liền.]

Cô trả lời tin nhắn xong thì nhét điện thoại vào trong túi, cô ra ra khỏi cửa ký túc xá, không ngờ lại nhìn thấy Lục Giản lẻ loi đứng dưới gốc cây nhãn.

Cô có chút sửng sốt, cô quay đầu đi về hướng khác.

Cô không muốn nhìn thấy anh.

Không ngờ anh thấy được cô, anh đi tới gần, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt không hề có nụ cười. Anh lên tiếng gọi cô, nuốt sự bứt rứt khó chịu và căng thẳng vào bụng: "Châu Tố."

Cô cụp mắt, "Chỉ vì một tệ, cậu phải làm đến vậy sao?"

Anh nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tầng cảm xúc, cô lấy điện thoại ra, mở mã QR thanh toán, ngắn gọn vào thẳng chủ đề: "Quét đi."

Lục Giản lấy điện thoại di động ra, sau khi quét, anh nói, "Châu Tố..."

Anh muốn nói thêm gì đó, Châu Tố nhìn thấy một chiếc xe máy đến gần, cô lạnh lùng ngắt lời anh: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước."

Vừa dứt lời, cô đi về phía chiếc mô tô của Lý Đình, bỏ lại Lục Giản một mình đứng đó...

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc