NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

"..."

Tất cả mọi người trong phòng karaoke đều ngẩn người nhìn sáu cái hộp LV vàng đầy mùi tiền.

Đây là phô trương giàu có hay một sự thể hiện tình cảm xa hoa???

Một nữ đồng nghiệp hít một hơi lạnh, "Mẹ ơi, sáu màu lận, chồng của tôi có thể mua cho tôi một cái thôi tôi cũng cảm ơn trời đất rồi..."

Mà Chương Vi lúc này mặt đã xám như tro, vốn định ở trước mặt mọi người khiến Bối Doanh Doanh bị xấu mặt, không ngờ chồng của Bối Doanh Doanh có thể mạnh tay chi tiêu xa xỉ như vậy! Rốt cuộc người này có gia cảnh thế nào đây!

Bối Doanh Doanh nhanh chóng vẫy tay với người đàn ông mặc đồ đen: "Mau, mau cất đi..."

Cô thật sự không muốn khoe khoang lộ liễu như vậy đâu.

Trợ lý nhìn tác dụng của việc mua túi rất tốt, hài lòng cười nói: "Bà chủ, buổi tiệc hôm nay đã kết thúc chưa ạ? Ông chủ bảo tôi thuận tiện đưa bà về nhà."

"Được." Cô quay đầu nhìn về phía đồng nghiệp đang ngạc nhiên há hốc miệng, "Vậy em về trước đây, ngày mai gặp mọi người."

"Ngày, ngày mai gặp lại, Doanh Doanh."

Sau khi Bối Doanh Doanh đi theo một đám người mặc áo đen rời đi, mọi người cũng lục đục đi ra khỏi phòng hát karaoke, xì xào bàn tán, "Chồng của Bối Doanh Doanh cũng đỉnh thật đấy, một lần mua hẳn sáu cái túi, chẳng lẽ nhà chồng của cô ấy siêu giàu?"

Tịch Tich: "Wow, hơn nữa vừa rồi mọi người có nghe thấy hai người gọi điện thoại không, em cảm thấy chồng chị ấy cực kỳ cưng chiều chị ấy!"

"Đúng đó, nếu chị nói với bạn trai chị muốn mua túi xách, câu đầu tiên anh ấy hỏi chị chắc chắn là hỏi bao nhiêu tiền, đắt quá thì không được mua."

Lúc bọn họ đi ra lễ tân tính tiền, nhân viên ở đó nói: "Vừa rồi có một vị họ Bối đã thanh toán toàn bộ chi phí của tối nay rồi."

Mọi người: "Ầy, đúng là tạp chí của chúng ta có thêm một phu nhân nhà giàu đến rồi."

Chương Vi nghe mọi người bàn luận, lòng đố ký trong lòng bùng cháy dữ dội, cô ta tức giận nói: "Cái gì mà phu nhân nhà giàu. Loại tình huống này, rõ ràng là Bối Doanh Doanh trèo cao, còn không thì cô ta được người ta bao nuôi, chính miệng cô ta nói chồng mình làm ở một công ty công nghệ, mua mấy cái túi này không chừng là muốn khoe khoang trước mặt chúng ta thôi."

Củng Tân cảm thấy có hơi không lọt lỗ tai: "Chị Chương Vi, cái gì mà bị người ta bao nuôi, loại vu khống này chị nói ra không hay lắm đâu..."

Chương Vị trừng anh ta: "Cậu biết cô ta bao lâu mà muốn nói giúp cho cô ta? Cậu hiểu rõ cô ta sao?" Cô ta bỗng cười một tiếng, "À, không phải Củng Tân cậu có loại suy nghĩ đó với một người phụ nữ đã lập gia đình đấy chứ?"

Củng Tân lập tức đứng lên, giọng điệu giống như bị người ta nói trúng tâm tư rồi tức giận: "Chị nói lung tung cái gì không đâu!" Anh ta xua tay bỏ đi trước.

Mọi người không cho là như vậy, tiếp tục thảo luận, "Nếu nói như vậy thì Bối Doanh Doanh cũng biết biết chọn chồng đó." Có người cười.

"Với lại tôi thật sự muốn gặp chồng cô ấy một lần xem rốt cuộc là người thế nào? Có khi là một người đàn ông trung niên bụng bia, ha ha ha?"

"Cũng có khả năng đó lắm..."

-

Bối Doanh Doanh đi thẳng đến thang máy đi xuống tầng hầm để xe, trợ lý bảo cô ở đây chờ một chút, cậu ta sẽ lái xe đến liền.

Sau khi lên xe, Bối Doanh Doanh nhìn 6 cái túi đặt trên chỗ ngồi bên cạnh mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Cô nhìn về phía trợ lý ngồi bên tay lái phụ, "Tiểu Triệu, sao Du Hàn bảo các cậu đột nhiên mua những cái này đến đây thế. Anh ấy nói cái gì các cậu nghe nấy, mua nhiều thế này tôi có khi cũng không dùng đến..."

Tiểu Triệu cung kính đáp: "Ông chủ nói bà chủ thích, bảo chúng tôi đưa đến, mà từ trước đến nay ông chủ cưng chiều bà chủ thế này, cũng không cần phải lần một lần hai."

Trước đó có một lần cô ở nhà nhắc đến mình thích ăn bánh ngọt ở một cửa hàng, Du Hàn không nói hai lời, bảo trợ lý mua mỗi loại một cái đóng gói đưa đến nhà bọn họ. Còn có một lần cô hẹn Du Hàn buổi tối đi ăn đồ Nhật, nhưng tối hôm đó anh có một buổi gặp mặt khách hàng quan trọng. Sau đó Du Hàn vẫn sảng khoái đồng ý cùng cô đến quán Nhật, nhìn cô gọi đồ ăn, bắt đầu cùng nhau ăn tối. Cuối cùng vẫn là cô lo lắng công việc của anh, mới kiên quyết đẩy anh đi gặp khách.

Du Hàn đúng là cưng chiều cô vô điều kiện, chiều chuộng cô giống như một đứa trẻ vậy.

Bối Doanh Doanh nhớ lại lúc bọn họ mới yêu đương, anh nói anh không thể cho cô cái gì tốt được, bảo cô chờ anh một chút. Bây giờ Du Hàn đã không còn giống như trước đây nữa, nhưng tình yêu của anh dành cho cô chưa từng thay đổi.

-

Buổi tối Bối Doanh Doanh trở lại biệt thự, tắm rửa một cái, sau đó ra phòng khách chờ anh về.

Ngoài cửa vừa có tiếng động, là Du Hàn trở về, cô lập tức đứng dậy chạy bước nhỏ đến trước mặt anh, nhón chân lên ôm lấy cổ anh: "Ông xã, anh trở về rồi."

Du Hàn thuận thế ôm cả người cô lên, đè cô lên cánh cửa, mỉm cười nói nhỏ:

"Mua mấy cái túi xách về là được bà Du ôm ấp yêu thương?"

Cô chu đôi môi đỏ mọng lên: "Anh không mua túi xách cho em, em cũng ôm ấp yêu thương anh mà."

Đáy lòng Du Hàn có ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, khó tránh khỏi không kiềm chế được cảm xúc, đè cô mạnh mẽ hôn một lúc, cô nhỏ giọng rên rỉ, ghé vào bên tai anh thở một hơi: "Em chuẩn bị nước tắm cho anh rồi..."

Anh bế cô lên, đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa kéo cà vạt.

"Cùng nhau tắm." Anh nói.

"Không đâu, em không muốn, em đã tắm rồi." Cô nghịch ngợm từ trong vòng tay anh trượt xuống, đẩy anh vào trong phòng tắm, "Em ở phòng ngủ chờ anh."

Anh nhìn bóng dáng của cô chạy đi, hít sâu một hơi, nào còn tâm tư tắm rửa.

Anh nhanh chóng tắm xong đi ra, lúc ra ngoài thấy cô gái nhỏ đang núp ở đầu giường đọc sách.

Anh không nói hai lời trực tiếp kéo cô vào trong lòng, đặt cô xuống bên dưới người mình. Nhịp tim của cô đập thình thịch như trống bỏi, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh:

"Em chạy cái gì, không phải cũng ngoan ngoãn để anh ăn sao?"

Cô chớp chớp hai mắt: "Sao anh tắm nhanh thế..."

Anh hôn lên cằm của cô, môi dần dần di chuyển đi xuống dưới, "Yên tâm, một lúc nữa em sẽ cảm nhận được cái gì gọi là chậm."

Bối Doanh Doanh: "..." Hu hu hu.

Cả buổi tối, Du Hàn quyết định cho cô trải nghiệm cái gì gọi là "chậm". Một lần cuối cùng khi hai người mây mưa ở trước cửa sổ, cô mềm giọng cầu xin anh tha cho cô, cô chỉ cảm thấy cả người đều lâng lâng, không biết đang bay trên mấy tầng mây.

Du Hàn cực kỳ xấu xa, nắm lấy toàn quyền chủ động.

Với lại anh hiểu rõ cô hơn cô hiểu chính mình.

Sau khi kết thúc, cô đối mặt với anh, cơ thể mềm mại không xương được anh ôm vào lòng, anh lau nước mắt trên khóe mắt của cô, cong môi cười:

"Bảo bối hài lòng không?"

"Hức, anh là đồ xấu xa..."

Anh khẽ cười, ôm cô đi vào phòng tắm: "Vừa rồi là ai chỉ huy anh?"

Cô xấu hổ giấu mặt đi, anh không đùa cô nữa, giúp cô lau khô người, sau đó ôm cô ra phòng ngủ. Hai người nằm xuống giường, cô nhìn điện thoại trên đầu giường, "Hu hu hu ngày mai em đi làm muộn thì làm sao bây giờ..."

"Ngoan, ngày mai ngủ nướng, muộn một chút anh gọi em dậy rồi đưa em đi làm, hay là xin nghỉ một buổi?"

Cô xụ miệng, quay người rúc vào trong ngực anh, "Em không muốn nghỉ đâu."

Anh vuốt tóc cô, cúi đầu hôn cô.

Một lúc sau Bối Doanh Doanh nhỏ giọng hỏi: "Ông xã, khi nào em mới mang thai nhỉ?" Cô dường như ngày càng mong đợi hơn.

"Em không cần phải lo lắng đâu." Anh dịu dàng trấn an cô, "Cứ thuận theo tự nhiên thôi, sau này em mang thai rồi chỉ sợ em vất vả thôi, đồ ngốc."

Cô ngửa đầu nhìn anh: "Nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất tuyệt vời rồi, anh thấy sao?"

"Ừm, cái gì có liên quan đến Doanh Doanh đều vô cùng tốt đẹp."

-

Mấy ngày sau, Nam Luân tổ chức một cuộc họp để thảo luận về các chủ đề sẽ quay vào tháng tới và những người được phỏng vấn.

Chương Vi, người phụ trách phần này lên tiếng, cô ta định lấy chủ "Ánh sáng rực rỡ", chủ yếu sẽ nói về trải nghiệm cuộc sống của những người từ bình thường đi đến phi thường. Trong đó, ba nhân vật cũng như khách mời quan trọng nhất là ba người sáng lập của Phong Cao  —— Du Hàn, Lục Giản, Vương Thụ Trạch.

"Trên thực tế thì tạp chí của chúng ta đã từng thực hiện một bài báo về sự ra đời và phát triển của Phong Cao Technology, nhưng bài báo trước đó chúng ta hướng tới hoạt động của công ty nhiều hơn. Một thời gian trước, Phong Cao Technology đã chuyển đến thành phố này, điều này đối với chúng ta mà nói là một nguồn tài nguyên tốt, chúng ta phải tận dụng nó và thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với ba người họ, việc này cũng có thể nâng cao khả năng mức độ nổi tiếng của tạp chí Nam Luân của chúng ta. "

Bối Doanh Doanh ở một bên nghe thấy cái tên này thì run lên, nhưng rất nhanh cô che giấu vẻ ngạc nhiên dưới đáy mắt.

Có người nói: "Nhưng trước đó chúng ta đã từng liên hệ xin được phỏng vấn rồi, bên Phong Cao không đồng ý. Lần này..."

"Tổng biên tập, em muốn thử lại một lần, đây là cơ hội khó có được." Chương Vi cười.

Tổng biên tập nghĩ một lúc, hỏi: "Chuyện liên hệ với Phong Cao, giao cho em không có vấn đề gì chứ?"

Chương Vi gật đầu, "không có vấn đề gì."

"Được, vậy sự kiện lần này em sẽ là người phụ trách chính, Bối Doanh Doanh sẽ theo Chương Vi làm trợ lý chụp ảnh, cả Tuần Tịch nữa. Ba người các em phụ cố gắng thuận lợi lấy được cơ hội phỏng vấn lần này nhé."

-

Trong khoảng thời gian này, Bối Doanh Doanh vì công việc bận rộn ở tạp chí mà làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, chụp ảnh chuyên nghiệp vẫn có những khác biệt rất lớn so với chụp ảnh tự do, chụp ảnh chuyên nghiệp đòi hỏi phải tạo ra những bức ảnh trong một thời gian quy định. Hơn nữa trước đây Bối Doanh Doanh ít khi tiếp xúc với nhiếp ảnh đồ họa, vì vậy cô thường rất bận rộn, thậm chí còn về nhà muộn hơn cả Du Hàn

Như tối hôm qua, Bối Doanh Doanh chỉnh sửa ảnh đến một hai giờ đêm, buổi trưa ngày hôm sau không kịp ăn trưa thì đã phải cùng Tuần Tich theo Chương Vi đến Phong Cao để thảo luận về buổi phỏng vấn.

Khi bọn họ đến cửa công ty, nhân viên ở quầy lễ tân gọi điện thoại lên văn phòng tổng giám đốc, sau đó nói với bọn họ chờ ở đây một chút.

Chương Vi dặn dò Bối Doanh Doanh và Tuần Tịch: "Một lát nữa nhìn thấy giám đốc Du, mấy cô ngậm kín miệng vào, đừng có mà làm mấy trò kích động thái quá, không thì trở về tôi sẽ nói lại với tổng biên tập đó."

"... Vâng ạ." Tuần Tịch ngoan ngoãn gật đầu, "Chị Chương Vi, chị có chắc lần này bọn họ sẽ đồng ý không?"

"Sợ là mấy cô chưa biết đó thôi, tôi và Du Hàn có giao tình, trước đó chúng tôi còn từng nói chuyện với nhau rồi." Chương Vi nhướng mày, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Bối Doanh Doanh ở bên cạnh nghe vậy:???

Vẻ mặt cô sửng sốt.

Cô nhìn xuống điện thoại mình, sau đó đứng lên nói: "Em đi vệ sinh."

"Nhanh lên."

Bối Doanh Doanh đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra ngoài, trợ lý đã đợi sẵn ở bên ngoài, "Bà chủ."

"Ừm."

"Tổng Giám đốc Du bảo tôi xuống đón bà chủ lên, đồng nghiệp của bà, tổng giám đốc sẽ lo liệu."

"Được." Cô nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại nói với trợ lý: "Lát nữa đừng để đồng nghiệp của tôi nhìn thấy cậu, được không?"

Trợ lý lập tức hiểu ý, gật đầu.

Ở khúc rẽ ở gần phòng vệ sinh mà Chương Vi không nhìn thấy, trợ lý dẫn Bối Doanh Doanh đi vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất.

Ra khỏi thang máy, trợ lý bảo cô vào văn phòng trước, Tổng giám đốc Du đang chờ, còn cậu ta bây giờ xuống dưới dẫn nhóm Chương Vi đi lên.

Tầng trên cùng là khu làm việc của nhân viên thuộc bộ phận nhóm giám đốc và trung tâm nghiên cứu phát triển. Cô chậm rãi đi vào trong, đi ngang qua khu làm việc của nhân viên thì thấy văn phòng của tổng giám đốc ở trong cùng.

Cô đang định mở cửa đi vào thì có một giọng nói vang lên: "Thưa cô, cô là ai —— "

Một cô gái trẻ vội vàng đi tới, mặc trang phục chuyên nghiệp, vẻ mặt ngạc nhiên: "Bên trong là văn phòng của Tổng giám đốc, cô không biết không phận sự không được vào trong sao? Với lại cô là nhân viên của bộ phận nào, sao lại lên tầng cao nhất?"

Bối Doanh Doanh thấy người trước mặt lạ hoắc, khẽ cười một tiếng: "Cô là nhân viên mới đến sao?"

"Đúng vậy? Sao thế..."

Hai người đang nói chuyện, trợ lý của tổng giám đốc đi tới, nhìn thấy Bối Doanh Doanh cũng rất ngạc nhiên: "Bà chủ, sao chị lại đến đây?"

Nhân viên mới: Bà chủ??!

Bối Doanh Doanh mỉm cười, nói đùa: "Tôi đến kiểm tra chỗ làm của Du Hàn."

Mặt nhân viên mới lập tức đỏ lên, nhanh chóng cung kính xin lỗi: "Xin lỗi bà chủ..." Cô ấy vừa đến Phong Cao không lâu, không ngờ vợ của Tổng giám đốc lại trẻ như vậy.

"Không sao."

Bối Doanh Doanh đẩy cửa đi vào, cô nhìn thấy Du Hàn đang ngồi trước bàn làm việc với vẻ mặt  nghiêm túc lạnh lùng, xử lý công vụ. Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô thì buông bút máy xuống, lập tức đứng dậy đi về phía cô.

"Ông xã..."

Cô nhón chân leo lên người anh, giọng điệu lười biếng, Du Hàn ôm lấy cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của cô: "Không nghỉ trưa à?"

Cô ngáp một cái, "Em buồn ngủ quá, không phải vì vội vàng chạy đến đây để gặp anh sao?"

Anh nhíu mày, xoay người bế ngang cô lên, đi vào phòng nghỉ phía sau.

Bên trong phòng làm việc có một phòng nghỉ nhỏ, có giường và một bộ ghế sô pha. Anh đặt cô xuống giường, "Ngoan, em ở đây nghỉ ngơi một lúc nhé?"

"Nhưng đồng nghiệp của em đang đi lên đây, làm sao bây giờ?"

"Không sao, lát nữa đóng cửa, không ai biết đâu."

Bối Doanh Doanh gửi một tin nhắn cho Chương Vi, sau đó tựa đầu vào vai Du Hàn: "Một lúc nữa anh đừng nói gì nhé. Tạm thời em không muốn để lộ quan hệ của chúng ta trước mặt bọn họ."

"Một người chồng như anh mà còn phải che giấu?"

Cô khẽ cười, "Nào dám, em chỉ là cảm thấy quan hệ cá nhân của chúng ta không cần đưa vào trong công việc thôi."

"Vậy bài phỏng vấn này anh không nhận nữa?"

Cô bĩu môi, vuốt ve áo sơ mi với cà vạt của anh, nhỏ giọng ấp úng nói: "Nếu anh không muốn nhận thì thôi, em nào có thể ngăn được..."

Anh cười vuốt dọc sống mũi của cô: "Nhận thì cũng được, buổi tối về nhà sớm một chút, không được làm thêm giờ."

Bối Doanh Doanh cảm thấy yêu cầu này có hơi khó khăn.

"Em sẽ cố gắng."

Một bên khác, Du Hàn cử một trợ lý tổng giám đốc khác tên là Tiểu Dương đi xuống dưới tiếp đón nhóm Chương Vi, Chương Vi nhìn mãi không thấy Bối Doanh Doanh đi ra, cô ta sắp sốt ruột điên lên tới nơi thì thấy Bối Doanh Doanh gửi tin nhắn cho cô ta, nói là bị tiêu chảy...

Chương Vi đành phải cùng Tuần Tịch đi lên trên trước.

Lên đến trên văn phòng tổng giám đốc, bọn họ đi vào, vừa đúng lúc thấy Du Hàn từ trong phòng nghỉ đi ra.

"Chào Tổng giám đốc Du —— "

Chương Vi đè nén kích động nắm chặt bàn tay, người đàn ông đã khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng.

Ba người ngồi xuống ghế sô pha, Tiểu Dương đi pha cà phê, Chương Vi là người đầu tiên lên tiếng, thuận miệng ca ngợi trò chuyện vài câu, nhưng kiểu gì người đàn ông này dường như ngay cả một câu cũng không muốn nói chuyện với bọn họ.

Chương Vi đành phải vào thẳng chủ đề, cô đưa thông tin cụ thể về dự án lần này của bọn họ cho Du Hàn, không ngờ nghe xong Du Hàn không hỏi nhiều trực tiếp đồng ý với bọn họ.

Chương Vi ngạc nhiên, không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy!

"Không ngờ Tổng giám đốc Du dứt khoát đồng ý như vậy..." Chương Vi mừng rỡ.

Người đàn ông dựa vào ghế sô pha, xoay xoay chiếc nhẫn bên tay trái, giọng điệu lạnh nhạt: "Không có gì, tôi nể mặt mũi của người khác mà thôi."

Trong lòng Chương Vi thầm nghĩ, không phải là cho mình mặt mũi đấy chứ?

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Dương đi vào trong, đặt một phần bánh kem lên bàn: "Tổng Giám đốc Du, bánh kem bảo tôi mua cho bà chủ"

Chương Vi và Tuần Tịch nghe xong lập tức ngẩn người —— bà chủ?

Sau khi Tiểu Dương rời đi, Chương Vi nhìn Du Hàn: "Tổng Giám đốc Du kết hôn rồi sao?"

Du Hàn nhướng mi: "Làm sao vậy?"

Chương Vi biết Du Hàn đối với cuộc sống vẫn luôn rất khiêm tốn, người trong ngành đều nói anh đã kết hôn, nhưng cô ta vẫn luôn cho rằng đó là lời đồn, không ngờ bà Du thật sự tồn tại!

Chương Vi lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, ảo tưởng hão huyền của cô ta với Du Hàn tan thành bong bóng.

Sao Du Hàn có thể lấy vợ sớm như vậy!

Dù trong lòng Chương Vi đang dậy sóng, cô ta cũng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh: "Không có gì, chỉ là tò mò một chút, không biết bà Du là người thế nào, tôi rất mong có cơ hội được ăn một bữa cơm với bà Du, đó là vinh hạnh của tôi."

Du Hàn cười nhạt: "Cơ hội này có thể."

Đồng thời cô ta cũng đã thực hiện rồi.

-

Sau khi bàn chuyện xong, Chương Vi gọi điện thoại cho Bối Doanh Doanh, đầu dây bên kia bịa chuyện nói mình đã trực tiếp xin nghỉ đi khám bệnh với tổng biên tập rồi, Chương Vi không nói gì cúp điện thoại.

Trên đường trở về tạp chí, Tuần Tịch cảm khái: "Thật sự muốn nhìn thấy bà Du một lần quá, không biết người Du Hàn thích sẽ như thế nào, chắc chắn là một người rất ưu tú."

Chương Vi xem thường: "Hôn nhân thương nghiệp, đã từng nghe chưa?"

Có phải là tình yêu chân thật hay không còn chưa chắc đâu!

-

Bối Doanh Doanh là trợ lý chụp ảnh, nên bận rộn hơn những người khác, cô cần phải chuẩn bị ánh sáng, góc chụp, trang phục, kịch bản vân vân mây mây, bận đến choáng váng đầu óc.

Bởi vì Nam Luân cách nhà họ Bối khá gần, lái xe chỉ mất khoảng mười phút, liên tục hai ngày tăng ca đến gần mười giờ, cô đều lái xe về nhà họ Bối ngủ.

Dẫn đến chuyện Du Hàn phòng không gối chiếc hai ngày liền.

Cuối cùng cũng đến ngày phỏng vấn, Bối Doanh Doanh đã sớm đến công ty, cô nhắn tin cho Du Hàn: [ Hôm nay có thể nhìn thấy ông xã rồi /đáng yêu/]

Đầu bên kia gửi đến một đoạn tin nhắn thoại: "Ồ, còn biết anh là chồng của em à?"

Cô bật cười, chỉ là không về nhà hai ngày thôi, trưa hôm qua còn gọi video với anh.

Cô nhỏ giọng ghi âm lại cho anh: "Anh yên tâm, tối nay nhất định em sẽ về nhà sớm với anh. Bây giờ anh đến đâu rồi?"

Cô vừa nói xong, sau lưng đã nghe thấy tiếng răn dạy của Chương Vi: "Đi làm mà còn bấm điện thoại? Không nhanh chuẩn bị đi, Tổng giám đốc Du đến bây giờ."

Một lúc sau có người nói thấy xe của Tổng giám đốc Du đỗ ở dưới lầu, tổng biên tập và Chương Vi nhao nhao ra cửa, chuẩn bị tiếp đón.

Một lúc sau, Du Hàn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Anh mặc một bộ vest đen được thiết kế riêng, thân hình thẳng tắp, khí chất đàn ông tài hoa toát ra từ trên người anh. Khi anh tháo kính râm xuống lộ ra gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, mỗi một đường nét của anh dường như được trau chuốt đến mức tinh xảo.

Rất nhiều nhân viên ở đây nhìn anh đến ngây người.

Bối Doanh Doanh nhìn anh, sự kiêu ngạo nhỏ trong lòng mọc lên như búp măng sau cơn mưa.

Đây là chồng của cô đó _ (: 3∠) _!

Nhưng cô không đủ tiêu chuẩn đứng nhìn anh ở khoảng cách gần, là nhân viên mới, cô chỉ có thể chen chúc ở cuối hàng.

Sau khi Du Hàn bắt tay với tổng biên tập xong, tổng biên tập mời đi anh vào, ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn thản nhiên đảo qua một lượt nhân viên, cuối cùng dừng lại ở vị trí đứng của Bối Doanh Doanh.

Tổng biên tập có chút bối rối: "Sao vậy anh Du?"

Tim Bối Doanh Doanh nhảy dựng lên, cô thấy ý cười thoáng qua trong ánh mắt của anh, sau đó trên vẻ mặt lãnh đạm lạnh tanh của anh dịu đi mấy phần, "Không có gì."

Du Hàn đi vào trong tạp chí Nam Luân, Bối Doanh Doanh thở phào nhẹ nhõm.

Cái người này...

Mọi người nhìn theo bóng lưng của Du Hàn, mấy cô gái ở phía sau bắt đầu thì thầm la hét, "Mẹ ơi đẹp trai quá, tôi cực kỳ thích kiểu đàn ông như này luôn..."

"Nhưng mấy cô có nhìn thấy trên tay Tổng giám đốc Du có nhẫn kim cương không?! Tôi nghe hóng được hình như anh ta đã kết hôn rồi."

"Haiz, đáng tiếc quá..."

"Em cực kỳ thích kiểu lạnh lùng cấm dục như thế này luôn á, nhìn qua cực kỳ có cảm giác không hứng thú với phụ nữ."

Tuần Tịch nắm chặt cánh tay của Bối Doanh Doanh: "Thế nào, có phải chị cũng cảm thấy Du Hàn rất đẹp trai không? Ai bảo ngày hôm đó chị bị tiêu chảy."

Phụt...

Bối Doanh Doanh: "Ừm, thật sự rất đẹp trai."

Mọi người bắt đầu trang điểm và tạo hình cho Du Hàn, người hôm nay phỏng vấn là Chương Vi, cô ta nói qua nội dung lát nữa phỏng vấn với Du Hàn. Bối Doanh Doanh làm trợ lý nên về cơ bản không có cơ hội tiếp cận Du Hàn, chỉ có thể đứng ở bên cạnh kiểm tra máy quay phim.

Một lúc sau Chương Vi đi tới thấy Bối Doanh Doanh vẫn đang nhìn chằm chằm Du Hàn thì lớn tiếng mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nhanh chóng làm xong chuyện của mình đi, nhìn nữa cũng không phải là của cô đâu."

"..." Bối Doanh Doanh im lặng không nói gì.

Một lúc sau có người bưng hai ly nước đến, đúng lúc tổng biên tập lại gọi cô ấy, cô ấy đi đến trước mặt Bối Doanh Doanh đành phải nói: "Em giúp chị đưa hai ly nước này cho giám đốc Du với chị Chương nhé, cảm ơn em."

Cô nhận lấy nước, đi qua chỗ phỏng vấn, lúc này Du Hàn đã đeo micro xong. Phiên bản video của cuộc phỏng vấn hôm nay sẽ được đăng trên trang web chính thức của Nam Luân.

Sau khi gắn micro xong, phòng máy bên cạnh đang kiểm tra, "Mở micro số hai của ông Du lên đi, tôi kiểm tra micro của ngài ấy."

"Đã mở."

Cùng lúc đó, Bối Doanh Doanh đi đến trước mặt Du Hàn, lúc này bên cạnh không có người, Chương Vi cũng đang bận rộn, cô đưa nước cho anh. Lúc đang định giả vờ không biết anh, ai ngờ Du Hàn nhìn vào mắt cô, đột nhiên mở miệng hỏi  ——

"Bà xã, khi nào em mới về nhà ngủ với anh?"

Ngay lập tức, Bối Doanh Doanh nghe thấy giọng của anh truyền qua loa bên cạnh  ——

Bối Doanh Doanh: "..."

Tất cả những người nghe thấy âm thanh:???!!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc