NGOAN NGOÃN CHỜ ANH ĐẾN - CHANH MẶC MẠT

“Em quen thật à?” Lão Trương đối mặt với tần áp suất thấp từ Hứa Nguyên, không sợ chết mà vẫn muốn hóng hớt.

Chủ yếu là cái người tên Hàn Tự này quá ưa sạch sẽ, tất cả người ở cạnh đều là những anh em thân thiết, bọn họ cũng không kìm được mà muốn lén lút bàn tán về anh, liệu gu của anh có khác với bọn họ hay không?

Kết quả, hôm nay anh dẫn theo một người đi cạnh, còn là một cô gái xinh đẹp mỹ miều.

Lão Trương kích động xuýt xoa.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ninh Hạ một lúc lâu, trong đầu cô cảm thấy rất phức tạp, cô ném điện thoại vào tay lão Trương.

Xém tí nữa lão Trương đã nhảy dựng lên: “Hứa Nguyên, em…”

Anh ấy vốn định trêu rằng có phải cô đã ăn trúng “thuốc súng” rồi hay không, nhưng vì vẻ mặt cô khác hẳn so với thường ngày nên anh ấy cũng không dám nói nên lời.

“Hứa Nguyên?”

Cuối cùng Hứa Nguyên cũng nhận ra là tâm trạng của mình đã thay đổi: “Anh muốn biết à?”

Cô nhìn lão Trương đang ngơ ngác.

“Muốn chứ.”

“Được, vậy anh gọi anh ấy ra đây giúp em.”

Trước kia cô còn có thể ngang nhiên đi gõ cửa mà không coi ai ra gì, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Lão Trương đồng ý.

“Không đúng.” Anh ấy đi tới cửa, lúc này mới phản ứng lại: “Tại sao lại là anh đi gọi cô gái đó?”

Anh ấy có biết cô gái đó đâu.

Trong đầu Hứa Nguyên chợt nảy ra một suy nghĩ khác, cô nhìn thoáng qua: “Bởi vì anh tò mò.”

Lão Trương: “...”

Hứa Nguyên chờ ở hành lang, ngay cửa ra vào của phòng mình, cô càng nghĩ lại càng hối hận.

Cô với Hàn Tự thì có liên quan gì tới nhau đâu.

Thôi bỏ đi, cô muốn đi về, nhân lúc lão Trương vẫn chưa gọi Hàn Tự ra ngoài.

Nhưng nào ngờ, cửa phòng ở góc đối diện lại trùng hợp mở ra.

Hứa Nguyên ra vẻ hung ác nhìn sang, va vào một đôi mắt xinh đẹp.

Cả hai đều sững sờ.

Chỉ thấy Ninh Hạ đứng ở cạnh cửa, theo sau là lão Trương.

Hứa Nguyên: “...”

Đôi môi đang mím chặt của cô nhanh chóng trở thành một đường cong, mỉm cười với Ninh Hạ.

Ninh Hạ gật đầu chào hỏi.

Đến giờ Lão Trương vẫn chưa nhận ra sự bất bình thường trong bầu không khí này, anh ấy bước nhanh đến sau lưng Hứa Nguyên, thì thầm: “Anh đưa người ta tới cho em rồi nè.”

Hứa Nguyên quay đầu, hung ác trừng anh ấy, hạ giọng: “Đây là Hàn Tự?”

“Không phải em kêu anh gọi cô gái đó ra sao?” Anh ấy ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Với tính tình của em, gọi Hàn Tự mà còn phải nhờ tới anh à?”

Thế nên anh ấy liền cho rằng người cô muốn anh ấy đi gọi chính là cô gái xinh đẹp mà Hàn Tự dắt đến.

Hứa Nguyên: “...”

Ninh Hạ thật sự rất nhẫn nại, cô ấy không hiểu tại sao lại bị gọi ra đây, lại còn bị bỏ qua một bên mà chẳng biết vì sao, đổi lại là người khác chắc đã bực bội từ lâu rồi, nhưng cô ấy vẫn nhẫn nại giữ một nụ cười dịu dàng trên môi, một chút nóng nảy cũng không có.

Hứa Nguyên lập tức cảm thấy áy náy.

“Lão Trương gọi nhầm người rồi.” Cô chủ động nói xin lỗi.

Ninh Hạ nhìn Hứa Nguyên, rồi lại quay sang nhìn lão Trương đang phiền não.

“Không sao.” Cô ấy ngừng lại, ánh mắt hướng tới cánh tay của Hứa Nguyên: “Vết thương của cô có sao không? Lần trước tôi thấy cô bị thương khá nặng đấy.”

Lời nói của cô ấy biểu hiện sự quan tâm, không như những lời hỏi han giả dối.

Ninh Hạ đến gần, cô ấy cao hơn Hứa Nguyên một chút, Ninh Hạ dừng lại cách cô ba bốn bước chân, để Hứa Nguyên không phải ngẩng đầu lên nói chuyện với cô ấy.

Ninh Hạ thật sự là một cô gái vô cùng tỉ mỉ và tinh tế.

Hứa Nguyên chẳng tài nào tức giận với cô ấy được.

“Không sao, cảm ơn cô.”

Hứa Nguyên chính là người như thế, người khác nhỏ nhẹ với mình thì cô sẽ đối đãi nhẹ nhàng lại với họ.

“Xin lỗi cô nhé, đều là nhầm lẫn cả.”

Ninh Hạ quay đầu, ngắm nhìn cánh cửa phòng khép chặt.

Ánh mắt của cô ấy khi lại dời lên trên mặt Hứa Nguyên lại hiện lên sự vui vẻ.

Mang theo sự tha thứ khiến Hứa Nguyên cảm thấy xấu hổ.

“Không có gì.” Ninh Hạ khẽ giải thích: “Tôi đang chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh cá nhân, hôm nay anh Hàn Tự giới thiệu một người thầy giúp tôi. Nếu như thuận lợi thì lần sau tôi có thể mời cô tới xem triển lãm được không?”

Hứa Nguyên sững sờ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, trong đầu càng thêm khó chịu.

Trong tầm mắt của cô là khuôn mặt vô cùng ưa nhìn của Ninh Hạ, cặp mắt của cô ấy vừa chăm chú lại vừa chân thành.

Tất cả đều giống như trượt khỏi quỹ đạo.

Cô gái này rất tốt.

Rốt cuộc Hàn Tự thích mình ở điểm nào mà lại bỏ qua một cô gái tốt như thế này cơ chứ?

Hứa Nguyên nở nụ cười: “Được chứ, tôi nhất định sẽ đi cổ vũ cho cô.”

“Ừm.”

Lão Trương đứng xem nãy giờ: “...”

Thế thôi à?

“Hứa Nguyên?” Dư Âm vội vội vàng vàng chạy đến.

Nhìn từ xa trông như hai phe đang giằng co, cô ta sợ Hứa Nguyên bị bắt nạt.

Dư Âm bênh vực người mình, cô ta chặn ngay trước Hứa Nguyên nửa bước, nhìn Ninh Hạ: “Nguyên Nguyên, cậu còn hẹn người khác sao?”

Vừa nhìn thoáng qua cô ta đã nhận ra ngay đây chính là cô gái xinh đẹp đi ăn cùng Hàn Tự vài ngày trước.

Ninh Hạ mỉm cười: “Không phải.” Cô ấy nói với Hứa Nguyên: “Tôi vào trước nhé.”

“Ừ.” Lúc này Hứa Nguyên cực kỳ xấu hổ.

Lão Trương đưa mắt nhìn Ninh Hạ tiến vào phòng, anh ấy không nhịn nổi: “Hứa Nguyên, em…”

Nói còn chưa dứt lời, anh ấy đã bị Hứa Nguyên chặn họng lại: “Đều tại anh!”

Lão Trương bất lực: “...”

Hứa Nguyên kéo tay Dư Âm, quay về phòng rồi đóng cửa, vẻ mặt của cô buồn rười rượi, gối lên cánh tay chẳng buồn nói chuyện.

Dư Âm lấy tay sờ đầu của cô: “Sao thế? Cô bé của chúng ta bị bắt nạt rồi hả?”

Hứa Nguyên lắc đầu.

“Vậy sao lại không vui? Có liên quan gì với cô gái đó không? Cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ đi trả thù giúp cậu!” Dư Âm làm bộ đứng dậy.

Hứa Nguyên vội vàng giữ cô ta lại: “Tại sao cậu không hỏi tớ có phải tớ đã bắt nạt cô ấy không?”

Cô ta nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Dư Âm vẫn luôn là người như thế, mặc kệ cô vui vẻ hay không vui, đều luôn luôn đứng về phía cô mà không hỏi nguyên do.

Dù cho cô là người đã làm sai đi chăng nữa.

Dư Âm lại ngồi xuống rồi rót một ly trà: “Ồ, là cậu à?” Cô ta nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn cô cười: “Được rồi, coi như là cậu bắt nạt người ta, nhưng chắc chắn cậu sẽ có lý do của mình đúng không?”

“Tớ chỉ biết hiện giờ người có vẻ mặt đau khổ là cậu, vậy thì chắc chắn vấn đề là do cô gái đó.” Cô ta vẫn không hề có điểm dừng mà về phía Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên bỗng thấy cay cay sống mũi.

Cô chuyển chủ đề: “Gọi món đi, gọi món đi, không nói tới cô ấy nữa.”

Lúc sắp ăn xong, trong lòng Hứa Nguyên đã diễn cảnh mở đầu không biết bao nhiêu lần rồi, cô cúi đầu lướt điện thoại, cố gắng bật ra một tiếng cười “ha ha ha”.

Quả nhiên Dư Âm đã tò mò: “Nhìn cái gì đó? Ăn cơm với tớ mà còn nghịch điện thoại à?”

Cô ta thò tay chặn màn hình của Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên vờ như vô tình đưa màn hình điện thoại của mình cho Dư Âm: “Một người bạn của tớ âm thầm đính hôn. Nè, chị ấy đang cho tớ xem hình chồng chưa cưới của chị ấy đó!”

Trong tấm ảnh, Đinh Nhuế Nhiên khoác tay của Tống Diệp, trông rất thân mật, cũng rất xứng đôi.

Đây là bức ảnh họ đã chụp từ trước, định sẽ dùng trong lễ đính hôn.

Dư Âm nhìn rõ điện thoại của Hứa Nguyên, ánh mắt cô ta lóe lên nhưng vẻ mặt lại tỏ ra như bình thường.

Hứa Nguyên lặng lẽ quan sát: “Chồng chưa cưới của chị ấy là người Bắc Kinh, xí nghiệp trong nhà khá quy mô, còn có người thân tham gia chính trị, khỏi phải kể tới gia đình anh ấy, cậu biết đấy.”

Cô nhướng mày, biểu thị điều gì đó.

Dư Âm chỉ liếc nhìn: “Trông đẹp trai đó.”

Có vẻ cô ta không hứng thú lắm, bình phẩm xong thì lại tiếp tục ăn, dáng vẻ không chút phập phồng của cô ta chẳng có chỗ nào khác với thường ngày.

Lòng Hứa Nguyên trùng xuống.

Cô suy nghĩ mấy ngày, chỉ có thể nghĩ ra cách xử lý không được ổn như thế này, vừa bảo vệ được lòng tự trọng của Dư Âm, lại có thể nói cho cô ta biết, Tống Diệp không phải người tốt, còn có cả một gia đình mà cô ta không thể chọc vào.

Những người như thế, một khi đã bắt đầu sử dụng thủ đoạn thì Dư Âm chẳng thể nào chịu đựng được, đến cuối cùng chỉ tổn thương gân cốt đã là nhẹ lắm rồi.

“Đúng là đẹp trai thật.” Hứa Nguyên phụ hoạ một câu, cô vẫn ôm hy vọng với Dư Âm: “Nhưng mặt đẹp thì có tác dụng gì cơ chứ? Không chừng là lưu manh có văn hóa, trong đầu chất đầy thủ đoạn lừa bịp.”

“Hai gia đình kết duyên không nhìn mặt, chỉ nhìn lợi ích.” Cô tàn nhẫn đâm thêm một dao vào tim.

Ánh mắt của cô gần như dính chặt trên mặt Dư Âm, có vài lời cô không nỡ nói ra.

Dư Âm đột nhiên nở một nụ cười, giống như không có gì mà bình luận về chuyện của người khác: “Thế giới của kẻ có tiền đều như vậy sao?”

Trái tim Hứa Nguyên đập “thình thịch”.

“Nhưng mà cậu không được làm thế.” Dư Âm chỉ tay về phía cô: “Hôn nhân vì lợi ích kiểu vậy không có tình cảm.”

Dường như cô ta đang thở dài: “Không có mối quan hệ nào là thật sự không thể tan vỡ, kể cả mối quan hệ dựa trên lợi ích.”

Có thể là vì Hứa Nguyên đã biết chuyện của Dư Âm nên cô luôn cảm thấy trong lời nói của cô ta có ngụ ý gì đó, trái tim cô như bị kiến cắn, vừa đau vừa ngứa, lại còn thất vọng không nói thành lời.

Bọn cô là bạn thân, nhưng có lẽ đối với Dư Âm, thể diện quan trọng hơn.

Ăn qua loa cho xong bữa cơm, sau đó Hứa Nguyên xuống dưới lầu đợi Hàn Tự.

Ngoại trừ lời thổ lộ đột ngột của anh thì hình như anh chính là người mà cô tin tưởng nhất.

Chí ít thì trong chuyện của Dư Âm là như thế.

Hàn Tự dẫn Ninh Hạ đi gặp người thầy kia, anh lịch thiệp hỏi cô ấy: “Cần anh đưa em về nhà không?”

Cô ấy không nhúc nhích, vẫn ngồi ở vị trí cũ, đôi mắt cụp xuống, không nhìn rõ cảm xúc.

“Không cần đâu ạ.” Cô ấy ngước mắt, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười.

Hàn Tự gật đầu, cũng không miễn cưỡng.

Anh đứng dậy muốn rời đi thì bị Ninh Hạ gọi lại.

“Hồi nãy.” Ninh Hạ mấp máy môi: “Cô Hứa cũng ở đây ạ.”

Cô ấy nhìn qua Hàn Tự, rồi chợt nhận ra khi nghe đến tên Hứa Nguyên, đôi mắt của anh lập tức sáng lên trong phút chốc.

Ninh Hạ bỗng nở nụ cười.

Bây giờ anh đứng ở đấy, ánh đèn chiếu xuống phác họa khuôn mặt anh, dường như trong đôi mắt của anh phản chiếu cả bầu trời dịu dàng.

Sự dịu dàng ấy chỉ thuộc về Hứa Nguyên.

Hàn Tự trầm ngâm: “Lão Trương bảo em đi ra ngoài là để gặp Hứa Nguyên à?”

Tám phần là đầu óc của đã Hứa Nguyên nghĩ sai rồi.

“Vâng.” Ninh Hạ rất bình thản: “Em có giải thích với cô ấy rồi.”

Hàn Tự tháo một chiếc cúc của bộ âu phục rồi lại ngồi xuống: “Cảm ơn em.”

Anh trịnh trọng nói cảm ơn nhưng Ninh Hạ lại sững sờ.

“Em có một câu hỏi, nếu anh không tiện nói ra thì không cần trả lời đâu ạ.” Cô ấy suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thành lời.

“Ừ, em hỏi đi.”

Ninh Hạ nhìn vào mắt anh: “Anh thích cô Hứa đúng không ạ?”

Nụ cười của anh rất ấm áp, và cũng rất đẹp.

Tim Ninh Hạ lập tức đập loạn xạ mà chẳng theo một quy luật nào.

Cô ấy thích rất thích Hàn Tự.

Dưới cái nhìn chăm chú của Ninh Hạ, anh nhẹ nhàng gật đầu.

“Đúng vậy, anh thích cô ấy.” Bên trong giọng nói anh chứa đựng không biết bao nhiêu là niềm hạnh phúc.

Anh không e dè mà thẳng thắn thừa nhận.

Nụ cười tươi của Ninh Hạ vẫn không thay đổi: “Chúc mừng anh.”

Anh vẫn trịnh trọng như trước: “Cảm ơn em.”

Hàn Tự nhìn đồng hồ trên cổ tay mình: “Anh đi trước đây.” Anh dặn dò: “Về nhà nhớ cẩn thận.”

“Vâng ạ.”

Ra khỏi phòng, anh định xuống lầu tìm lão Trương hỏi về Hứa Nguyên.

“Hứa Nguyên: Đến phòng làm việc của lão Trương tìm em!”

Một câu nói cộng với một dấu chấm than.

Hàn Tự nhìn điện thoại mà mỉm cười, chỉ nhìn mấy ký tự thôi cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của cô nàng hiện giờ như thế nào.

Hứa Nguyên chờ trong văn phòng lão Trương xem camera giám sát suốt từ nãy tới giờ, cô bắt gặp nụ cười của Hàn Tự, bĩu môi.

“Hứa Nguyên: Vẫn không tới à?”

“Hàn Tự: Tới liền.”

Trong camera giám sát, người đàn ông cao to cất bước chạy với đôi chân thon dài.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ rất lịch sự, khí chất của anh ngay lập tức trở nên khác lạ.

Khi Hàn Tự đến, Hứa Nguyên đóng camera giám sát đi.

“Đợi anh sao?” Anh trở tay đóng cửa lại, sau đó nới lỏng cà vạt.

Hàn Tự nhanh chóng trở về với bộ dạng cợt nhả.

Lưu manh có văn hoá, Hứa Nguyên cảm thấy thế.

“Nghe nói em đi kiếm chuyện với người khác?” Hàn Tự ngồi xuống đối diện cô, đuôi lông mày của anh nhướng lên, khoé mắt lẫn chân mày đều toát lên vẻ tự đắc: “Anh với Ninh Hạ không có bàn chuyện riêng, còn có người khác ở đó nữa.”

Anh thờ ơ liếc nhìn máy tính của lão Trương.

Hàn Tự biết rõ trong máy tính đều là camera giám sát.

Hứa Nguyên không vui khi thấy anh thế này: “Anh đừng nghĩ nhiều quá, do lão Trương tìm nhầm người ấy.”

Hàn Tự hợp tác gật đầu, hiển nhiên là không tin.

Cô lại càng không vui: “Ban đầu em tìm anh đó!”

“Ừ, tìm anh có việc gì?”

“Đương nhiên là…”

Hứa Nguyên đổi tư thế, tựa lưng vào chiếc ghế boss của lão Trương: “Tối nay em ăn cơm với Dư Âm.”

“Sau đó thì sao?” Hàn Tự đi đến bên cạnh cô, anh ngồi ở mép bàn làm việc, khoanh tay nhìn cô: “Ngả bài?”

Hứa Nguyên lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Anh nhíu mày, cúi đầu.

Bốn mắt bất chợt va vào nhau.

Cô bị anh làm giật mình, ngửa phắt ra đằng sau nhưng mà chẳng còn đường lui.

Hứa Nguyên lại va vào ánh mắt anh, trái tim cô đập từng tiếng “thình thịch”, cô bắt đầu trở nên bất thường nữa rồi.

Hứa Nguyên sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.

Cô hơi khom người xuống, nhanh nhẹn chui ra khỏi cánh tay Hàn Tự.

Bây giờ đổi lại là cô cúi đầu nhìn anh, kiêu ngạo và khí phách.

Hàn Tự nhún vai, ngồi xuống vị trí khi nãy của cô.

“Dư Âm biết rồi à?” Anh hỏi.

Hứa Nguyên lại trút giận: “Em nói khéo cho cậu ấy biết.”

“Nhưng mà…” Cô chỉ hai ngón tay vào nhau: “Cậu ấy chẳng nói cái gì cả, em không chắc là cậu ấy muốn tự giải quyết hay là…”

Vẻ mặt của Dư Âm không có một kẽ hở nào, cứ như Tống Diệp trong tấm ảnh chỉ đơn giản là một người xa lạ, cho dù cô có nhìn kỹ thế nào cũng chẳng thể biết được rốt cuộc Dư Âm có tình cảm với anh ta hay không.

Người nào người nấy đều là những diễn viên xuất sắc.

Hàn Tự dùng lực ở chân để đẩy chiếc ghế, thoáng một cái đã đi tới trước mặt Hứa Nguyên, anh lại dồn cô vào “bước đường cùng”.

Hứa Nguyên: “...”

Cô cúi đầu thêm chút nữa là có thể nhìn thấy đôi chân dài được quần tây bao bọc của anh đang vây quanh cô.

Cô không kìm lòng được: “Hàn Tự!”

Hàn Tự cười: “Hử.”

Hứa Nguyên: “...” Lại không nói được nữa rồi.

Anh khẽ cười, sự đứng đắn càng nhiều thêm, lộ ra vài phần nghiêm túc: “Vẫn là câu nói đó, có một số lựa chọn mà em chẳng thể nào làm giùm cô ấy đâu.”

“Nhưng em…”

Hàn Tự ấn ngón trỏ lên môi: “Suỵt!”

“Hứa Nguyên, toàn bộ thế giới này không đơn thuần thế đâu.” Anh nói.

Anh mặc kệ những người khác ra làm sao, anh chỉ hy vọng Hứa Nguyên có thể mãi mãi ngây thơ như hiện tại.

Trong lòng Hứa Nguyên rất buồn bã, ngột ngạt đến mức khó chịu.

“Liên quan gì chứ? Phiền quá!” Cô phát cáu.

Nhìn Đào Tri Du, Đinh Nhuế Nhiên, rồi lại nhìn Dư Âm… Mọi thứ xẹt ngang qua đầu Hứa Nguyên, hình như chỉ có cô và Hàn Tự là bình thường hơn một tí.

Nhưng cô lại không dám nghĩ tới có một ngày cô và anh hẹn hò với nhau.

Ngày nào cũng cãi lộn à?

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào Hàn Tự, ánh mắt dò xét: “Hàn Tự, anh cho rằng hai ta thật sự xứng đôi sao?”

Anh im lặng, mặc kệ cô cứ nhìn mình.

“Chẳng lẽ không xứng à?”

“Ở đâu? Mặt nào?” Nói tới nói lui, Hứa Nguyên cũng tự bật cười: “Còn tính cách? Hôm nào cũng cãi nhau hả?”

Chính bản thân cô cũng không tin.

Hàn Tự tiến tới phía trước một bước, khoảng cách giữa anh và cô mỗi lúc một gần hơn.

Hứa Nguyên chỉ cảm thấy bắp chân mình tiếp xúc với một thứ gì đó vô cùng ấm áp, cảm giác tê tê dại dại ở bên tai, nhoắng cái đã chạy tới sống lưng.

Lỗ tai dần nóng lên.

Nhưng cô lại không trốn đi được.

Hồi lâu sau, Hàn Tự chầm chậm nói: “Em nhìn xem, anh tên Hàn Tự, trong tên anh có họ của em.”

HX và XY*.

*Phiên âm của Hàn Tự là “Hán Xù”, Hứa Nguyên là “Xǔ Yuán”.

Hứa Nguyên: “...”

Cái này gọi là gì đây? Ghép tên với họ của bố với mẹ là có ý gì?

Hứa - không hiểu phong tình, tính tình thẳng thắn - Nguyên: “Ngoan.”

Cô vươn tay sờ đầu Hàn Tự.

Tóc của anh rất mềm, sờ vào cực kỳ thoải mái, cô không kiềm được mà xoa nhẹ thêm hai cái.

Cũng hiếm khi Hàn Tự ngoan ngoãn không động đậy như bây giờ.

Hứa Nguyên bật cười “ha ha”, chêm thêm vào câu nói còn dang dở kia: “Ngoan, con trai.”

Tâm trạng ngay lập tức trở nên vui vẻ.

Hàn Tự: “...”

Anh im lặng, càng bất lực.

Thôi bỏ đi, cô thấy vui là được rồi, dù gì cũng tốt hơn việc ủ rũ.

Hứa Nguyên lại sờ hai cái nữa, thấy anh làm thinh, cô chợt thấy sai sai, bèn rút tay về ngay.

Nếu hồi trước cô mà sờ đầu Hàn Tự, nhất định anh sẽ bực bội, nói không chừng còn muốn đánh nhau với cô.

Ê, không đúng, trước kia cô cũng không muốn sờ đầu anh.

Cô liếc trộm Hàn Tự, chỉ nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong lên, anh nhìn cô bằng ánh mắt rất chăm chú, và cũng rất nghiêm túc.

Hàn Tự cứ lẳng lặng nhìn cô như thế.

“Hàn Tự.” Hứa Nguyên ho nhẹ.

Hàn Tự phát ra một tiếng “ừm” từ trong mũi, vừa êm lại trầm ấm.

“Anh bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?”

Từ ngày còn bé cả hai người họ đã gây lộn ầm ĩ suốt cả ngày, làm sao anh có thể điều chỉnh cảm xúc chỉ trong một giây sau cơ chứ? Bây giờ cô chẳng thấy quen chút nào, vừa gặp anh là cô sẽ nhớ ngay đến phát đạn tỏ tình đột ngột của anh.

Hàn Tự bị câu hỏi của cô làm cho sững người, anh tỉ mỉ nhớ lại.

Không có câu trả lời.

Anh thừa nhận: “Câu hỏi này khó quá, câu tiếp theo.”

Hứa Nguyên cẩn thận quan sát, anh rất ngoan, còn nuông chiều cô hơn cả trước đây.

Tầm mắt cô chệch sang hướng khác, là áo sơ mi của anh.

Anh cởi hai cúc áo ra, xương quai xanh như ẩn như hiện, cà vạt đã bị anh nới lỏng ra từ lâu, buông thõng ở cổ.

Gợi cảm mà khêu gợi.

Hứa Nguyên vịn vào mép bàn làm việc, đá chân: “Hàn Tự.”

“Hửm.”

“Hay là anh tỏ tình với em một lần nữa đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn ấm áp: Haiz.

Hứa - không hiểu phong tình, tính tình thẳng thắn - Nguyên: Haiz cái gì?

PS: Có một cô gái gọi Hàn Tự là Hàn ấm áp, không tệ!

Bình luận

Truyện đang đọc