“Ai ngốc đến mức nhầm lẫn việc này?”
Biểu cảm như đang nhìn kẻ ngốc của Khâu Tử Dao đã đả kích Hứa Nguyên, cô lẳng lặng ăn một miếng thịt rồi quay sang nhìn Hàn Tự.
Anh đang chăm chú nướng thịt, vừa nướng vừa nói chuyện cùng với Diêu Khải Việt.
Cô thở dài, không phải bản thân cũng là kẻ ngốc sao.
Có lẽ vì Hứa Nguyên đột nhiên trở nên uể oải nên Hàn Tự có quay sang nhìn cô mấy lần. Anh đẩy Diêu Khải Việt, hỏi cậu bằng ánh mắt, nhưng nhận được chỉ là cái nhún vai.
Vì vậy, anh lấy một trong ba miếng thịt ba chỉ còn lại, gắp một miếng, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.
Nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, không thể nhìn rõ cảm xúc của cô.
Khâu Tử Dao thấy vậy, liền nói: “Tôi cũng muốn!”
Cô ấy giống như một đứa trẻ muốn uống sữa.
Diêu Khải Việt bất lực, chủ động gắp cho cô ấy một miếng, “Ăn đi.’
Khâu Tử Dao nhìn chằm chằm anh ấy: “Tôi muốn của Hàn Tự cơ!”
Diêu Khải Việt: “…”
Hàn Tự lại cầm cái kẹp nướng thịt lên, Khâu Tử Dao lập tức nhoẻn miệng cười, ánh mắt cô ấy đầy mong chờ, dõi theo từng chuyển động tay của anh.
Chỉ thấy anh gắp miếng thịt lên, lắc nhẹ hai cái để rơi bớt mỡ. Cô ấy vội vàng lấy đĩa của mình đưa tới, chuẩn bị nhận lấy miếng thịt.
Nào ngờ, anh gắp thẳng miếng thịt vào đĩa mình, chấm nước chấm rồi cho vào miệng.
Rất ngon.
Khâu Tử Dao: “…”
Diêu Khải Việt nhìn thấy vậy lập tức mỉm cười.
…
Khi Đào Tri Du về đến nhà, bố mẹ và Đào Tri Sơ đều ở đó, đợi chị cùng ăn cơm.
Chị ấy rửa tay trước, sau đó ngồi xuống bàn ăn. Mẹ Đào hỏi Đào Tri Sơ: “Tại sao gần đây Nguyên Nguyên không đến nhà chúng ta chơi vậy con?”
Đào Tri Sơ cau mày, anh ấy cúi đầu xuống nhìn đĩa rau, rõ ràng là không muốn nói đến đề tài này.
“Tri Sơ, bây giờ con và Nguyên Nguyên thế nào rồi?” Mẹ Đào vẫn không buông tha cho anh ấy.
Đào Tri Du thở dài, xúc cho em trai mình miếng thịt bò rồi mỉm cười dịu dàng.
Đào Tri Sơ lập tức lắc đầu, tỏ ý là mình vẫn ổn.
Mẹ Đào nhẫn nhịn bấy lâu, hiện tại mới có cơ hội để hỏi, bà cố gắng thuyết phục con trai mình: “Con đừng có im lặng, cứ im ỉm thế thì sao con bé thích được? Mẹ nói với con, Hứa Nguyên là một cô gái tốt, người lớn trong nhà đều biết, hoàn cảnh gia đình đều rất đáng tin cậy, chỉ cần con gật đầu thì tốt biết nhường nào.”
Mẹ anh ấy càng nói càng thái quá, cuối cùng Đào Tri Sơ cũng cắt ngang: “Mẹ, sau này đừng nói chuyện đó nữa.”
Anh cười khổ, lộ ra vài phần cô đơn.
Mẹ Đào sững sờ một lúc, ánh mắt chuyển đến Đào Tri Du, đang định nói cái gì đó, Đào Tri Sơ vội vàng đứng dậy: “Mẹ còn món nào khác nữa không?”
“À, đúng, con không nói là mẹ cũng quên mất.” Bà vội vã đi vào phòng bếp.
Hai chị em nhìn nhau cười.
Ăn xong, Đào Tri Du một mình đi dạo trong vườn, thông báo trong nhóm chat lớp học tiến sĩ cứ nhấp nháy không ngừng, năm nay đến cả buổi lễ tốt nghiệp cũng không có.
Khoảnh khắc khó quên nhất đời người đã bị lỡ mất.
Chị ấy lội lại đọc các tin nhắn, chẳng có gì thú vị, chị vô thức đi tới vòng bạn bè của Hoa Sầm.
Đào Tri Du tình cờ gặp Hoa Sầm khi chị còn là sinh viên đại học, lúc đấy chị ấy cho rằng Hoa Sầm là bạn của chị họ Mạnh Tưởng. Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cẩn thận cầm chiếc chuông nhạc đặt trong cửa hàng đồ cổ, bàn luận với ông chủ về câu chuyện thời xưa của nó, chị đứng bên cạnh say sưa lắng nghe.
Người đàn ông lịch lãm nhẹ nhàng này đã lẳng lặng đi vào tâm trí chị ấy.
Sau đó, chị phát hiện mối quan hệ giữa anh ấy và Mạnh Tưởng.
Thổn thức, buồn rầu rồi lại dấy lên hy vọng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Đào Tri Du quyết định tới Bắc Kinh học nghiên cứu bất chấp sự phản đối của gia đình. Cô đến trường Hoa Sầm dạy học và chọn chuyên ngành của anh ấy.
Mặc dù anh ấy không phải là giáo viên của chị.
Nhưng như vậy cũng rất tốt.
Về sau, hai người dần quen nhau. Có lẽ là vì người chị họ Mạnh Tưởng nên Hoa Sầm đã rất quan tâm đến chị, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy vẫn chỉ đối đãi với chị ấy như một cô em họ của Mạnh Tưởng mà thôi.
Cho tới khi Mạnh Tưởng kết hôn, chị ấy một mực đứng ngoài quan sát anh ấy cùng với tình yêu đến từ một phía, canh giữ lấy sự chua xót trong đáy lòng mình.
Yêu đơn phương quá cay đắng, mãi chẳng nhìn thấy bến bờ.
Ban đầu, Đào Tri Du tự an ủi mình, một mình chị thích Hoa Sầm là đủ rồi, thời gian qua, chị ấy dần trở lên tham lam và muốn nhận nhiều hơn nữa từ anh ấy.
Cứ điên rồ như vậy.
Vì vậy chị ấy lựa chọn quay về Thượng Hải.
Hoa Sầm vẫn chẳng đăng cái gì mới lên vòng bạn bè của mình, đã một tuần rồi kể từ ngày anh đăng vòng bạn bè mới nhất.
Trước khi một đợt dịch bùng phát ở Bắc Kinh, không biết anh ấy đang cố tình thông báo về sự an toàn của gia đình cùng bạn bè hay cái gì đấy, mà một người chưa từng thích đăng lại có thể ngày nào cũng đăng một bài như vậy. Đôi khi là để chia sẻ cuốn sách anh ấy đang đọc, đôi khi chỉ là bức ảnh phong cảnh.
Đào Tri Du nhìn vòng bạn bè của anh ấy, mỉm cười an tâm.
“Pipi Tôm: Tôi đã gặp giáo sư Hoa vào đầu tuần.”
Một người bạn cùng lớp trong nhóm chat đã đề cập đến Hoa Sầm, Đào Tri Du tranh thủ thời gian nhấp vào xem.
“Pipi Tôm: Hình như thầy ấy bị cảm lạnh.”
Trái tim Đào Tri Du run lên dữ dội.
Sau khi do dự, chị ấy gửi tin nhắn WeChat cho Hoa Sầm.
“Đào Tri Du: Gần đây có khỏe không?”
Giao diện dừng lại ở khung chat của hai người, Đào Tri Du nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Hoa Sầm.
Một hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Chị ấy suy nghĩ rồi liên hệ với bạn bè của mình ở Bắc Kinh.
Chị ấy lo lắng cho Hoa Sầm.
…
Hứa Nguyên cùng với Khâu Tử Dao ăn xong thịt nướng, Khâu Tử Dao lại nổi hứng muốn làm con thiêu thân, nằng nặc đòi đi dạo phố.
“Hứa Nguyên: Mệt tim quá.”
Cô bí mật gửi tin nhắn Wechat cho Hàn Tự.
“Hàn Tự: Tự chuốc lấy.”
Anh trả lời trong vài giây, cô cũng hiểu lập tức hiểu ý.
Sau khi lướt qua Diêu Khải Việt, Hứa Nguyên cau mày nhìn Hàn Tự, biểu cảm hung ác, anh nhíu mày nhìn cô, nở một nụ cười như có như không.
Người máy Diêu Khải Việt tỏ vẻ “không có mắt, không thấy gì hết”.
Ai bảo Khâu Tử Dao rộng lượng quá làm gì.
Khâu Tử Dao bắt Hứa Nguyên tới cửa hàng mà cô ấy thường đến.
Trong cửa hàng có cả quần áo nam và nữ, vừa bước vào cửa cô ấy liền cầm hai chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, là đồ đôi.
“Hàn Tự, có đẹp không?”
Khâu Tử Dao hỏi.
Hàn Tự không kiên nhẫn, anh nhìn Hứa Nguyên.
“Không đẹp.” Hứa Nguyên bắt đầu ra tay, “Mấy cái cúc áo xấu.”
Khâu Tử Dao bỏ xuống, cô ấy cầm thêm hai chiếc nữa, chưa kịp hỏi thì Hứa Nguyên tiếp tục bình luận: “Cổ áo quá thấp, của cô…”
Hứa Nguyên vừa nói vừa liếc tới cái sân bay của Khâu Tử Dao, còn chưa nói hết, Khâu Tử Dao đã che ngực: “Hứa Nguyên, cô là đồ lưu manh!”
Hứa Nguyên sờ sờ cằm: “Tôi có cô cũng có, tôi còn cần phải làm lưu manh sao?”
Diêu Khải Việt trợn tròn mắt, há hốc mồm: “…”
Cậu đụng vào vai Hàn Tự: “Có hơi hung hãn…” Với ánh mắt thương cảm.
Người bị thương cảm còn không thèm liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt đuổi theo cô gái đang đùa giỡn kia.
Khâu Tử Dao bị tổn thương, cô ấy dậm chân đi tới chỗ Hàn Tự, “Hàn Tự, anh xem Hứa Nguyên kìa…!”
Anh nhướng mi, biểu cảm như đang suy ngẫm, anh chỉ thoáng gật đầu, trông rất lạnh lùng.
“Cũng đúng.” Anh nói.
Khâu Từ Dao: “…”
Cô ấy đành phải đi tìm Hứa Nguyên.
Cả hai đã tranh cãi, đấu võ mồm, cuối cùng không hiểu vì lý do gì mà hai người lại chọn lấy bộ đồ “chị em”.
Diêu Khải Việt phụ trách xách túi: “Đúng là ồn ào.”
May mắn thay cậu không phải người mà hai người bọn họ thích, bằng không đầu sẽ nổ tung mất.
Một lúc sau, Hàn Tự không trả lời.
Cậu nghiêng đầu nhìn lại, thầy Hàn Tự đang khoanh tay nhìn về phía hai người họ, nói đúng hơn là đang nhìn Hứa Nguyên, khoé miệng nở một nụ cười nhẹ và có chút dịu dàng, khi anh cười, đôi mắt sâu nhuốm đầy sự dịu dàng như chứa đựng những ánh sao.
Có cảm giác là lạ khác với thường ngày.
Diêu Khải Việt tâm phục khẩu phục: “Hai người không có ý định công khai sao?”
Lúc này Hàn Tự đã có phần phản ứng lại, anh thu hồi ánh mắt, rơi vào trạng thái trầm tư.
Anh bỗng dưng nghiêm túc trở lại.
Hai ngày trước Hứa Nguyên đã giới thiệu với Dư Âm một cách thoải mái, không hề giấu diếm chuyện đó, tốt xấu cũng có chút tiến bộ, không thể vội vàng.
Vì vậy, anh cười: “Không vội.”
Diêu Khải Việt nhìn Hứa Nguyên, rồi lại nhìn Hàn Tự, rõ ràng là anh đã bị tẩy não.
Thôi, họ hạnh phúc là được.
"Chỉ là với tình hình hiện tại của hai người, bây giờ còn có cả Khâu Tử Dao gây chuyện nữa, anh cẩn thận nhé."Cậu nhắc nhở.
Mọi người đều biết tính khí của Khâu Tử Dao, cái gì cô ấy cũng có thể làm, mà Hứa Nguyên cũng rất độc đoán. Thực sự không thể biết được cảnh tượng sẽ như nào khi hai Bá Vương này gặp nhau.
Hàn Tự gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Hai người ăn ý lướt qua đề tài này, nói đến chuyện nhà cung cấp ở Tô Châu.
"Việc này khá cấp bách." Vẻ mặt Hàn Tự trở nên nghiêm trọng.
Diêu Khải Việt cũng mỉm cười: "Em hiểu."
"Thời gian có hạn, phải chuẩn bị giải pháp thay thế."
"Ừm, em sẽ cố gắng tới đó thật sớm."
Sau khi tốt nghiệp đại học, Diêu Khải Việt đã tự mở một công ty chuyên về thiết kế. Hành động lúc ấy của cậu gần như đã làm trái với sự sắp xếp của gia đình, bởi vậy nên hồi đầu mới thành lập công ty, tài chính của cậu không có dư dả. Hàn Tự không nói lời nào mà dứt khoát đầu tư tiền hỗ trợ cậu.
Cậu đã luôn ghi nhớ điều này.
Không giống như Hàn Tự, bên trên anh vẫn còn một người anh trai, còn cậu chỉ là con một, bố mẹ của cậu vẫn không từ bỏ ý định để cậu ấy tiếp quản công việc, vì điều này mà cậu xém tí nữa đã trở mặt với gia đình.
Mấy năm nay, cậu dốc sức làm việc chăm chỉ, người trong gia đình vẫn thờ ơ lạnh nhạt với cậu. Vào thời điểm khó khăn nhất, cậu luôn tìm đến người anh họ Hàn Tự của mình để ăn chực.
Trong những năm qua, chỉ có mình Hàn Tự là ủng hộ cậu.
Lần này, họ tiếp quản dự án của Chu thị và Nhất Duy. Diêu Khải Việt không muốn nhờ cậy những người bạn khác nên phải gây quỹ bằng cách huy động vốn và mở rộng cổ phần. Hàn Tự vẫn còn một căn homestay đang đặt kế hoạch xây dựng, vốn cũng chẳng dư bao nhiêu tiền mà anh vẫn góp hơn phân nửa gia tài của mình vào. Cậu không thể làm phụ lòng anh được.
"Anh yên tâm, nó chắc chắn sẽ ổn thôi." Diêu Khải Việt nói.
Hàn Tự mỉm cười: "Ừ."
Hai người trò chuyện được một lúc rồi mà Hứa Nguyên và Khâu Tử Dao vẫn chưa xong.
Họ ôm đống quần áo trên tay.
Diêu Khải Việt cố nhịn, nhưng nhịn không được: "Anh nói thử xem rốt cuộc là Khâu Tử Dao thích anh ở điểm nào cơ chứ? Anh từ chối cô ấy mãi mà cô ấy vẫn cố chấp như vậy?" Cậu vừa nói vừa mỉm cười: "Rất giống hồi Hứa Nguyên theo đuổi Đào Tri Sơ.”
Hàn Tự nhìn vào đồng hồ trên tay: "Tính tình trẻ con." Anh mất kiên nhẫn: "Giao Khâu Tử Dao cho em đấy.”
Anh có thể chịu đựng được sự ầm ĩ của Hứa Nguyên, nhưng anh không thể chịu đựng được những người phụ nữ khác làm phiền anh.
Người máy Diêu Khải Việt cam chịu số phận: "Ok anh."
Cậu đưa túi của Hứa Nguyên cho Hàn Tự, đi qua mấy khu mua sắm để tìm Khâu Tử Dao, thuận tiện dùng tay ra hiệu với Hứa Nguyên.
Hai người họ len lén chuồn đi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, cuối cùng cả hai cũng được nắm tay nhau một cách công khai.
Thứ sáu, trong cửa hàng có rất nhiều người. Tầng này toàn là hàng hiệu cao cấp, so với tầng dưới thì yên tĩnh hơn. Hứa Nguyên lợi dụng tình thế này mà ôm lấy cánh tay Hàn Tự và dựa vào người anh: "Hàn Tự." Cô cười rạng rỡ: "Anh có thấy rằng chúng ta giống như học sinh yêu nhau sau lưng ba mẹ không?"
Hàn Tự để cô chơi xấu dựa vào anh làm biếng: "Yêu sau lưng ba mẹ?" Anh cười nửa miệng: "Ba mẹ em sẽ không phản đối đâu."
Hứa Nguyên hô lên "cắt": "Em chỉ ví von thôi!"
Nụ cười trong mắt Hàn Tự vụt mất, anh nhìn cô bằng đôi mắt đen láy kia, và có một nét cưng chiều khiến cô đỏ mặt.
"Ồ." Anh nói rất nhẹ, giọng điệu mang chút ý cười.
Hứa Nguyên chỉ cảm thấy lỗ tai mình như bị bỏng đến nơi rồi.
Cô gãi gãi cánh tay anh: "Bọn mình chưa từng vui vẻ đi dạo phố cùng nhau đúng không anh?”
"Ừm."
"Nếu vậy thì em phải nói một tiếng cảm ơn với Khâu Tử Dao nhỉ?”
Hứa Nguyên cười.
Hàn Tự lại liếc nhìn cô, anh bất lực.
"Anh bị người khác ngấp nghé tới mà em không có ý kiến gì sao?"Anh khẽ kéo cô ra rồi hỏi.
Hứa Nguyên lại cọ vào cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Chẳng có cách nào cả, ai bảo anh cứ im ỉm không nói gì làm chi.”
Cô không quan tâm chút nào.
Hàn Tự vừa tức vừa buồn cười.
Hai người tay trong tay đi dạo từng cửa hàng nhưng chẳng mua thứ gì cả, chỉ đi vào ngó một lát rồi ra.
Bất chợt gặp được Ninh Hạ.
Hứa Nguyên bĩu môi với Hàn Tự, định buông tay anh ra, nhưng anh lại càng siết chặt lòng bàn tay hơn, cô thử hai lần vẫn không được.
Thôi vậy.
Cô bình tĩnh nắm tay anh, càng ngày đến gần Ninh Hạ.
Đã lâu không gặp, mỹ nữ vẫn rất xinh đẹp, xinh đẹp tuyệt trần. Ninh Hạ đang khoác tay với một cô gái khác, có lẽ là đi mua sắm.
Bốn người va vào nhau.
Ninh Hạ chào hỏi Hàn Tự: "Trùng hợp thế?"
Anh gật đầu: "Ừ."
Ánh mắt Ninh Hạ lập tức rơi vào khuôn mặt Hứa Nguyên, rồi sau đó là đến cái nắm tay của hai người.
Đôi mắt cô ấy dần ánh lên niềm vui mừng.
Ngược lại, Hứa Nguyên không hề thấy thoải mái với Ninh Hạ: "Hai người trò chuyện đi, tôi đi qua đó nhắn tin."
Cô kiếm cớ trả lời tin nhắn WeChat, và bước sang một bên nhìn họ từ xa.
Hàn Tự luôn có thể giả vờ trước mặt người ngoài. Anh đứng đối mặt với Ninh Hạ, họ có cùng chiều cao, ngoại hình đẹp và tính tình tốt.
Hai người thật xứng đôi.
Chẳng trách Hứa Nguyên cảm thấy ngứa mắt khi lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Hạ.
Cô vẫn thấy ghen, dù cho bây giờ cô chẳng nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Trong mắt Hứa Nguyên, Ninh Hạ là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nhân hậu và rộng lượng. Gần như là mẫu người mà cô muốn trở thành khi còn trẻ, tiếc là có lẽ cả đời này cô cũng chẳng làm được.
Cô dựa vào hàng rào trong suốt của trung tâm mua sắm, mượn tư thể xem điện thoại để lén nhìn Ninh Hạ.
Lúc này, cô chợt nhớ tới lúc còn học đại học, Hàn Tự từ chối hết cô gái này rồi đến cô gái khác chủ động theo đuổi anh, cô đã tò mò hỏi anh rằng: "Rốt cuộc là anh kiểu con gái như thế nào? Tiên nữ hạ phàm à?”
Khi ấy Hàn Tự chỉ nhìn cô, giống như nhìn ngó cô từ trên xuống dưới.
Sau đó anh ấy nói: "Anh? Tất nhiên là phải xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em, tử tế hơn em, ân cần hơn em và không bám người giống như em, không…”
Không đợi anh nói xong, cô liền chạy đuổi theo, muốn đánh anh.
Hứa Nguyên nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.
Bây giờ bị vả mặt rồi.
"Hứa Nguyên?" Khâu Tử Dao đi tới theo sau là Diêu Khải Việt.
Hứa Nguyên sửng sốt, thầm nhủ đây không phải chuyện tốt.
Quả nhiên, Khâu Tử Dao hung hăng nói: "Hứa Nguyên, cái con nhỏ này!" Cô ấy đột nhiên liếc nhìn Hàn Tự và Ninh Hạ: "Ai vậy?"
Cô ấy cảnh giác theo bản năng, đặc biệt là Hàn Tự rất kiên nhẫn với Ninh Hạ.
Hứa Nguyên nhìn sang: "Bạn của Hàn Tự." Cô sợ cô ấy sẽ gây chuyện với Ninh Hạ: "Bạn thân của Dung Dung."
"Bạn thân?" Khâu Tử Dao bán tín bán nghi.
Cô ấy quay sang nhìn Diêu Khải Việt, cậu lại ngoảnh mặt đi chỗ khác. Trên tay cậu còn đang cầm túi lớn túi bé, chắc vì thấy nặng nên cậu ấy đặt mấy cái túi xuống đất, cúi đầu chỉnh sửa lại.
Có chuyện mờ ám trong này.
Khâu Tử Dao vuốt lại tóc, chỉnh đốn lại cổ áo: “Này Hứa Nguyên, trông tôi có ổn không?”
Hứa Nguyên im lặng: “Tự luyến cũng có mức độ chứ má?”
Khâu Tử Dao nở một nụ cười, vứt cho cô một ánh nhìn đầy quyến rũ.
Hứa Nguyên: “...”
Khâu Tử Dao chẳng thèm để ý đến Hứa Nguyên, cũng không đấu võ mồm với Hứa Nguyên, mà cô ấy đi thẳng đến chỗ Hàn Tự.
Giày cao gót bảy, tám phân giúp cô ấy tỏa ra khí thế của một nàng yêu tinh.
Hứa Nguyên thấy cô ấy đi kiếm chuyện như thể đang lao vài đại địch.
Cô do dự một chốc rồi vọt lẹ tới.
Diêu Khải Việt cảm nhận được trước mặt mình có một cơn gió thổi qua. Cậu ngẩng đầu lên, men theo bóng dáng của Hứa Nguyên, chỉ thấy cô đang ôm lấy cổ Khâu Tử Dao, lôi cô ấy về.
“Hứa Nguyên! Cô làm cái gì thế?” Khí thế của Khâu Tử Dao lập tức tắt ngóm.
Cô ấy bất mãn nói: “Hứa Nguyên, cô đã biết từ trước rồi đúng không? Tại sao hồi trước tôi hỏi cô mà cô không nói?” Khâu Tử Dao chất vấn Hứa Nguyên: “Rốt cuộc quan hệ giữa cô gái đó và Hàn Tự là gì?”
Khâu Tử Dao thốt ra một tràng như súng máy làm Hứa Nguyên thấy đau đầu.
Cô biết rõ tính khí của Khâu Tử Dao, cô nàng chẳng quan tâm trên dưới gì cả, đến cả nóc nhà cũng có thể bị cô ấy lật tung lên, hễ mà đã tức giận là có thể khiến người khác phải khóc thét.
Cô không muốn Ninh Hạ bị thương.
“Hàn Tự đã từ chối cô rồi, mắc gì cô cứ phải treo cổ trên một thân cây vậy?” Hứa Nguyên cố gắng nói chuyện nhỏ nhẹ.
Trong cửa hàng người người qua lại, làm to chuyện cũng chẳng hay ho gì.
Nhưng Khâu Tử Dao thật sự không quan tâm: “Không được, tôi phải đi hỏi cho rõ ràng, cái cô đó có gì tốt hơn tôi? Cô nhìn Hàn Tự xem, lúc nói chuyện với tôi anh ấy có ôn tồn như thế không?”
Hai người gây ra tiếng động không nhỏ, Hàn Tự và Ninh Hạ đồng thời quay sang nhìn.
Hứa Nguyên lặng lẽ lắc đầu với Hàn Tự, không cho anh lại đây, rồi sau đó cô nhìn qua Ninh Hạ với ánh mắt áy náy.
Ninh Hạ vẫn giống như thường ngày, đáp lại cô bằng một nụ cười và chào tạm biệt Hàn Tự.
Khâu Tử Dao trơ mắt nhìn Ninh Hạ rời đi, đã tức nay lại càng bực bội hơn, cô ấy đổ hết mọi sự bực tức lên người Hứa Nguyên: “Hứa Nguyên, cô có ý gì? Cô ta là ai? Cô có tin là dù bây giờ cô không nói, nhưng tôi chỉ cần một cuộc điện thoại cũng có thể điều tra được tất cả mọi thứ về cô ta không?!”
Công chúa bé bỏng bị chiều hư, làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.
“Tôi nói này Hứa Nguyên, quan hệ của cô với Hàn Tự là như thế nào vậy? Hai người thân tới mức ấy rồi cơ à? Còn giúp anh ấy gạt tôi? Mấy người thân thiết từ hồi nào thế?”
Câu nói này có hơi quá đáng.
Khâu Tử Dao rất giống người bạn gái bị cắm sừng, Hứa Nguyên cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa.
Diêu Khải Việt làm người hoà giải theo thói quen: “Hai cô nương, đây là nơi công cộng đó.”
“Cậu câm mồm đi!” Khâu Tử Dao đột nhiên cất cao giọng: “Diêu Khải Việt, cậu cũng thế! Cậu chỉ biết giúp đỡ Hàn Tự, giúp đỡ Hứa Nguyên, tớ không phải bạn của các cậu đúng không?”
“Cô nói đi Hứa Nguyên, cô đã làm gì cùng Hàn Tự? Cả hai đã hẹn cô gái kia ở đâu? Cô giúp hai người họ gặp mặt à?”
“Không phải cô ghét Hàn Tự sao? Không phải muốn đánh nhau à? Cô thích Đào Tri Sơ cơ mà? Sao thay crush như thay áo thế?”
Khâu Tử Dao thấy khó thở, nói chuyện chẳng thèm lựa lời, liên tục đâm dao vào tim Hứa Nguyên.
“Thiệt cho tôi còn giúp cô nghe ngóng chuyện kẻ thứ ba của lão Cù, còn cô thì sao?”
Cô ấy bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói, hết chuyện này tới chuyện khác, lật lại cả những chuyện thời hai người còn cắp sách đến trường.
Hứa Nguyên chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức vô cùng, cả hai tai đều bị ù luôn rồi.
Cô chưa từng bị ai mắng chửi xối xả thế này.
Cuối cùng Khâu Tử Dao lại quay về đề tài Ninh Hạ: “Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện cho bố tôi, chẳng phải chỉ là một đứa con gái thôi sao, tôi không tin mình không tìm được cô ta!”
“Đủ rồi, Khâu Tử Dao.” Hứa Nguyên không thể nhịn được nữa: “Hàn Tự không có quan hệ gì với Ninh Hạ cả.”
Hứa Nguyên đột nhiên tức giận, Khâu Tử Dao khựng lại.
“Hàn Tự là người đàn ông của tôi, có bản lĩnh thì tìm tôi mà gây chuyện!” Cô nói.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hứa Nguyên Nguyên: Hàn Tự là người của tôi!
Khâu Dao Dao:... “trợn mắt há hốc mồm.jpg”
Người máy Diêu Khải Việt:...
Hàn ấm áp: ~~~~