NGOAN NGOÃN CHỜ ANH ĐẾN - CHANH MẶC MẠT

"Hàn Tự: Hứa Nguyên, anh xin lỗi."

Lúc Hứa Nguyên nhận được Wechat của Hàn Tự thì cô đang phân tích dinh dưỡng.

Bố nằm viện nên cô đã xin nghỉ hai ngày rồi, có rất nhiều việc chưa kịp làm, cô cũng không rảnh để xem điện thoại. Cô chỉ có thể kề mặt lại gần để điện thoại tự mở khóa, cho Wechat của Hàn Tự nhảy ra.

Hứa Nguyên ngẩn người.

Cuối cùng, cô không trả lời lại.

Bắt đầu từ chiều hôm qua anh cứ nhắn câu "anh xin lỗi" này cho cô.

Về lý thì hiểu đấy, nhưng muốn làm được lại quá khó.

Hứa Nguyên tháo mắt kính xuống, đôi mắt thấy nhức mỏi muốn chết. Vì lo lắng nên tối qua cô không thức cả đêm.

Cô cầm điện thoại lên, lướt khung chat, bên trong toàn là tin nhắn đơn phương từ Hàn Tự. Chiều hôm qua cô hét lên với anh, khóc với anh, cô biết bản thân đang giận cá chém thớt, mang anh ra trút giận. Nhưng một người kiêu ngạo như anh lại đứng im không kêu tiếng nào, lẳng lặng làm nơi cho cô trút giận.

Bây giờ nghĩ lại, trong lòng Hứa Nguyên vẫn thấy không dễ chịu.

Cô không để ý tới anh, một phần là do tức giận, phần khác là vì còn xấu hổ.

Bọn họ...

Không nhắc tới nữa, Hứa Nguyên ném điện thoại vào trong ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ.

"Hứa Nguyên." Cô giáo Dương làm xong việc trên tay, hỏi: "Có chuyện gì cần giúp không? Cô viết thành danh sách rồi đưa tôi xem nhé."

Ở đơn vị như bọn họ luôn là ai có việc của người đó, nhất là ở vị trí chăm sóc y tế có tính chuyên môn cao, không phải cứ giáo viên và nhân viên hành chính bình thường là có thể thay thế được. Đến cả cô và cô giáo Dương mặc dù cùng làm chăm sóc y tế, nhưng mục tiêu công việc lại khác nhau, có việc hai người các cô có thể làm giúp nhau, nhưng cũng có việc một người làm không kịp xong.

Nếu Hứa Nguyên xin nghỉ dài hạn, thì nhất định là bộ phận chăm sóc y tế sẽ không gánh nổi.

"Tôi sẽ cố gắng mang việc về làm."

"Đừng có giỡn! Hứa Nguyên, cô tưởng mình là người máy đấy à?"

Hứa Nguyên lật xem công việc: "Đi kiểm tra nhiệt độ cơ thể một ngày ba lần thì chắc tôi chỉ có thể đi theo cô một lần thôi, hai lần khác cô ráng đi một mình hộ tôi nhé. Tôi sẽ cố gắng đến sớm đợt kiểm tra buổi sáng, nếu không nhất định một mình cô làm không xuể được." Cô lật tới trang cuối, phát hiện còn rất nhiều việc mà người khác không thể giúp cô được, "Có thể là bố tôi sẽ phẫu thuật vào sáng hôm kia, sáng hôm kia tôi sẽ xin nghỉ, chuyện xét nghiệm thức ăn và kiểm tra buổi sáng… Cô Dương, cô đi làm sớm hơn nửa tiếng nha."

Cô giáo Dương đi qua, dùng cánh tay chạm vào vai cô: "Một câu thôi, chuyện nhỏ ấy mà."

Hứa Nguyên cảm động: "Cảm ơn nhé."

"Không có gì, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho bố mình là được, phần phân tích dinh dưỡng tiếp theo cho tuần sau để tôi xem rồi làm giúp cho, thực đơn cũng thế, không được thì tôi lại tìm thực đơn cũ của cô, chọn khẩu phần cho vài ngày luôn. Không sao cả, cô chả cần lo đâu."

Bọn họ có tổng cộng 12 lớp, 211 đứa trẻ, hơn nữa vì tình hình dịch bệnh vẫn còn nên mỗi ngày phải làm và báo cáo những tư liệu vô cùng rắc rối, sắp xếp hai nhân viên chăm sóc y tế là vừa đẹp. Nếu Hứa Nguyên không đi làm thì cô giáo Dương nhất định phải tăng ca.

Hứa Nguyên gật đầu, trong lòng lại tính toán đêm nay sẽ mang một phần công việc tới bệnh viện làm.

Vào tháng bảy không có nhiều trường tư thục mở lớp dạy hè lắm, nên bọn họ là đối tượng chú ý trọng điểm của Trung tâm hành chính dân sự, ngày nào cô giáo Dương cũng sưu tầm thống kê từng lớp, báo cáo xong thì phải quan sát liên tục từ hai đến ba tiếng đồng hồ, vậy thì sao để cô giáo Dương làm hết một mình được.

Hứa Nguyên cười với cô giáo Dương: "Yên tâm đi, tôi không sao đâu."

"Ái chà, lão Dương, bắt đầu từ bây giờ đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi không thể phân tâm được, phân tích số liệu dinh dưỡng không thể sai cái nào." Cô ra vẻ trêu đùa.

Cô giáo Dương "chậc" một tiếng rồi quay về chỗ của mình, "Được rồi, cô giáo Hứa, cô làm việc của cô đi."

Hứa Nguyên cười, ánh mắt lại quay về màn hình máy tính.

Bởi vì tình hình dịch bệnh nên có rất nhiều bạn nhỏ bị béo phì sau khi quay lại học. Thiếu vận động nhưng lại ăn quá nhiều, cô sửa thực đơn hết lần này tới lần khác, nhất là báo cáo về chuyện béo phì, đã bị gửi trả về rất nhiều lần rồi. Công việc phức tạp nhất hàng tuần của cô chính là làm phân tích dinh dưỡng và báo cáo về béo phì, suy dinh dưỡng này.

Để một mình cô ấy trông đám trẻ, cô không yên tâm.

Điện thoại trong ngăn kéo reo lên, tiếng chuông cộng thêm tiếng rung khiến ngăn kéo phát ra âm thanh không rõ ràng.

Hứa Nguyên nhanh tay lấy nó ra.

"Mẹ: Đã xác định thời gian phẫu thuật của bố con rồi, chín giờ sáng ngày kia, phẫu thuật xâm lấn tối thiểu*."

*Phẫu thuật xâm lấn tối thiểu: Phẫu thuật xâm lấn tối thiểu là một nhóm các phương pháp phẫu thuật ứng dụng dụng cụ đặc biệt. Với mục đích giảm kích thước vết mổ, giảm lượng mô lành bị tổn thương trong cuộc phẫu thuật.

Là tin nhắn do mẹ gửi tới, báo thời gian phẫu thuật của bố.

Hứa Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cô trả lời một từ "vâng", sau đó là nỗi lo khác dâng lên.

Giải phẫu xong là tới bệnh lý, qua một khoảng thời gian mới biết là tốt hay xấu.

"Mẹ: Sáng ngày mai mẹ ở bệnh viện với bố con, đêm nay con cũng không cần tới đâu, mẹ gác đêm, tan tầm rồi con cứ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Đừng lo lắng, mẹ là bác sĩ, bố con cũng học y, chúng ta hiểu rõ mà."

Hứa Nguyên cầm điện thoại, thoáng cái đã thấy mũi chua xót.

Cô lại đeo kính lên lần nữa: Không phải mẹ còn một ca phẫu thuật sao?

"Mẹ: Con đừng quan tâm chuyện này, lúc cần nghỉ ngơi thì chắc chắn mẹ sẽ nghỉ ngơi đầy đủ."

"Hứa Nguyên: Dạ."

Đêm nay không cần gác đêm, vậy cô có thể ở lại tăng ca làm hết công việc của ngày mai.

Hứa Nguyên tiếp tục làm phân tích dinh dưỡng, lúc này điện thoại lại vang lên vài tiếng liên tiếp. Dư Âm và Trình Vi Vi đồng loạt nhắn tin như thể đã hẹn trước, không phải an ủi cô thì là quan tâm đến bệnh tình của bố cô. Cô bận nên không có thời gian gõ chữ, đành phải trả lời bằng tin nhắn thoại cho từng người.

Đầu tiên là Dư Âm, sau đó tới Trình Vi Vi.

"Có giờ phẫu thuật chưa?" Trình Vi Vi hỏi.

Hứa Nguyên đeo tai nghe: "Sáng hôm kia."

"Yên tâm đi, nhất định là không có chuyện gì đâu."

Hứa Nguyên cũng cười: "Cậu cũng là bác sĩ đó, phải tin khoa học, sao có thể cam đoan mù quáng như thế được?" Cô không muốn mọi người phải lo lắng cho mình, hoặc là dỗ cho cô vui: "Có điều, mượn lời tốt lành này của cậu, hi vọng sau khi phẫu thuật thì bố tớ sẽ khỏe hơn."

Trình Vi Vi "ừ" khẽ một tiếng: "Cậu thì sao? Tối hôm qua không ngủ rồi, hôm nay có ổn không?"

"Tất nhiên là ổn, tớ còn trẻ, cơ thể ổn định, hold được." Hứa Nguyên dừng lại một chút, "Đợi khi nào tớ không chịu được nữa, thì chắc chắn tớ sẽ làm phiền cậu."

Điện thoại yên tĩnh trong chớp mắt, Hứa Nguyên không có thời gian đi đoán phần yên tĩnh này là vì đâu. Sau khi viết xong bảng phân tích dinh dưỡng, cô lại lấy báo cáo quan sát trẻ béo phì ra bắt đầu nghiên cứu.

"Nguyên Nguyên."

"Ừ."

Trình Vi Vi im lặng một lúc rồi hỏi: "Cậu với Hàn Tự cãi nhau à?"

Động tác của Hứa Nguyên khựng lại, mím môi: "Đừng nhắc, cũng đừng hỏi nữa."

Cô dùng chuột khoanh vài số liệu lại, xem số liệu lâu nên thấy cay mắt quá, cô chuyển động bánh xe để ghế dựa trượt tới chỗ cửa sổ sát đất. Cô nhìn cây xanh trước cửa sổ, nháy mắt liên hồi.

"Được được được, tớ không nói không hỏi nữa." Tiếng cười của Trình Vi Vi truyền tới, vừa ấm áp vừa hoạt bát: "Nhưng tớ phải cho cho cậu biết một chuyện, anh ấy lo cho cậu lắm, có nhờ tớ để ý tới cậu nhiều hơn. Thế nên, công chúa nhỏ à, cậu có muốn ăn muốn uống gì thì nói tớ biết, nhất định tớ sẽ làm tùy tùng theo sau xử lý mọi chuyện ổn thỏa giúp cậu."

Hứa Nguyên "phụt" một cái: "Á à, hóa ra vì anh ấy nên cậu mới quan tâm tới tớ hả."

Nghe giọng điệu của cô, Trình Vi Vi yên lòng: "50-50 thôi."

"Cậu đúng là không biết ngại!"

Hứa Nguyên xoa mắt, ghế dựa lại chuyển về trước bàn làm việc.

"Có gì mà tớ phải ngại?" Trình Vi Vi không muốn nhiều lời, dặn dò: "Vẫn là câu nói cũ, chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng cố gắng chịu đựng. Không được thì cậu phải về nhà nghỉ ngơi, với cái thể chất yếu ớt của cậu, đừng để ngày kia chưa tới mà cậu đã hôn mê trước rồi."

"Cậu dài dòng quá!"

"Được được được, tự cậu chú ý đấy, tớ không quấy rầy cậu làm việc nữa. Cậu đừng tăng ca quá trễ, có chuyện gì thì kêu một tiếng, nói không chừng tớ có thể làm mấy cái báo cáo giúp cậu đó."

"Ừ."

Màn hình điện thoại trên bàn tắt ngóm, Hứa Nguyên nghiên đầu nhìn thoáng qua, nhớ tới Hàn Tự.

Cái người này thật là!

Cô lại cảm thấy tủi thân.

Trước khi tan tầm, Hứa Nguyên cầm một xấp tài liệu cần đóng dấu, cô gặp người ở phòng nhân sự trước máy in.

"Đúng lúc lát nữa tôi cũng muốn tới tìm cô." Người đó nói.

Máy in "loạt xoạt" với tốc độ rất nhanh, tài liệu của người đó in xong trước: "Bố cô thế nào rồi?"

Hứa Nguyên nói lời cảm ơn, sau đó mới nói: "Sắp xếp phẫu thuật vào hôm kia, nên tôi muốn xin nghỉ chiều ngày mai và sáng ngày kia."

Người ở phòng nhân sự gật đầu, đứng bên cạnh chờ cô: "Dựa theo quy định của nhà trẻ, trừ khi nghỉ do bản thân bị bệnh hoặc nghỉ sinh, giáo viên và công nhân viên chức không thể xin nghỉ dài hạn liên tục trong học kỳ."

Đây là tính đặc thù ở nhà trẻ, bởi vì có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, mà dù cho không nghỉ đông thì đặc biệt là trong học kỳ, yêu cầu giáo viên và công nhân viên chức nếu có thể không nghỉ thì không nên xin.

Người đó thấy Hứa Nguyên trầm mặc liền giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là cô còn chịu nổi không?"

Từ sau chuyện mẹ của Jason, mấy thầy cô trong nhà trẻ cũng biết hoàn cảnh gia đình của Hứa Nguyên vô cùng tốt, theo lý thuyết, ai có việc người nấy, dù có xin nghỉ thì thật chất vẫn có rất nhiều việc đều phải tự bổ sung sau, vừa mệt vừa khổ. Cô ấy còn tưởng chị nhỏ như Hứa Nguyên sẽ gửi thẳng báo cáo từ chức rồi bỏ chạy lấy người, ít nhiều gì cũng thoải mái hơn.

Hứa Nguyên nghe ra ý của người nọ nhưng cũng không thấy giận: "Yên tâm đi, tôi còn chịu được."

Bởi vì xem như từng "chiến đấu" cùng nhau ở chuyện dì Ngô nên cô cũng nói nhiều hơn vài câu: "Cho dù có từ chức, cũng đâu thể ném hết những chuyện trong tay rồi nói đi là đi ngay được?"

Nếu tăng ca có thể làm xong việc mà không cần nhờ vả người khác, bản thân mệt một tí thì cứ mệt thôi.

Huống chi, trước đó Hứa Nguyên thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện từ chức hay bỏ cuộc. Hồi trước, cô chọn ngành y tế sức khỏe vì nghĩ ở trường có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, công việc sẽ nhẹ nhàng thôi, nhưng trong khoảng thời gian này cô lại nghĩ rằng, thật ra cô cũng khá thích công việc này đấy chứ.

Không chỉ là thích mà còn là một phần trách nhiệm.

Hứa Nguyên cầm tài liệu lên: "Đơn xin nghỉ phép tôi sẽ tìm hiệu trưởng nhà trẻ để ký tên trước lúc tan tầm, sau đó mang tới cho cô."

Cô cười với người ở phòng nhân sự, vì tối hôm qua không được ngủ ngon nên khi cô cười, đôi mắt hiện ra bọng mắt.

Người đó cũng cười: "Được."

Trở lại văn phòng, cô giáo Dương đang gọi điện thoại, chờ sau khi cúp máy thì cô ấy nói: "Mới nhận được điện thoại, bên Sở yêu cầu thống kê tiêm ngừa vắc-xin phòng bệnh, thêm cả một bảng tổng hợp về các bé bị dị ứng."

"Chi tiết thế nào chờ lát nữa tôi vào OA của Bộ giáo dục rồi báo lại sau, chuyện này tôi nói với cô trước một tiếng để trong lòng cô tự sắp xếp." Cô giáo Dương vừa nói vừa đăng nhập vào OA, "Những chuyện còn lại tôi sẽ làm."

Hứa Nguyên biết lượng công việc này lớn bao nhiêu: "Không sao mà, tôi..."

Cô giáo Dương quyết đoán cắt ngang lời nói của cô: "Còn khách khí với tôi làm gì? Để cô làm thì cô tính tối nay tăng ca tới mấy giờ? Hồi trước tôi từng phải đi họp phụ huynh và đi chơi xuân thu cho con gái tôi, cũng đâu phải tôi chưa từng xin nghỉ chứ."

Hứa Nguyên không khách sáo nữa.

Cô gửi tài liệu về tình hình dị ứng lúc trước lưu lại cho cô giáo Dương, sau đó cô bắt đầu đóng thành cuốn cho mớ tài liệu vừa đóng dấu xong.

Ghi chép về tiêu độc ở căn tin, lớp học cùng với các loại bảng biểu được ghi chép lại, dày mấy chục bản, trong hai ngày cô không ở đây, phải đóng dấu trang sách trước giúp đầu bếp và bảo mẫu.

Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa thì đã sắp sáu giờ rồi.

Cô giáo Dương còn bận chuyện tiêm ngừa vắc-xin phòng bệnh nên cũng chưa đi, Hứa Nguyên cầm ly sứ lên, sớm đã cạn tới đáy ly rồi.

Cô xoa cổ, nhìn danh sách các bạn nhỏ trong máy tính.

Cô nghĩ, cô đã có thể hiểu được phần nào về công việc của bố mẹ rồi. Nhiều lúc, lựa chọn một công việc là phải gánh mười phần trách nhiệm. Mẹ không thể bỏ mặc bệnh nhân của bà ấy, bố không thể bỏ mặc số liệu của ông, mà cô thì cũng không thể bỏ mặc những đứa trẻ của cô.

Từ bỏ không khó, nhưng kiên trì thì khó vô cùng.



Sau khi báo cáo kiểm tra trên tường homestay của Hàn Tự được bóc ra thì homestay đã hoạt động trở lại, anh lần lượt giao phần lớn công việc cho nhân viên ở phòng làm việc.

Kết thúc công việc, anh tiện đường ghé ngang công ty của Diêu Khải Việt.

"Sao anh lại tới đây?" Diêu Khải Việt vẫn chưa tan làm, còn đang bận rộn đọc tài liệu.

Hàn Tự tới thẳng trước bàn làm việc của cậu: "Khủng hoảng của công ty xem như được giải quyết rồi, trong khoảng thời gian này anh bận việc khác nhé."

Diêu Khải Việt ngẩng đầu: "Em nghe nói chuyện của chú Hứa rồi, vậy nên lúc trước anh nói..."

Từ khi biết chuyện của bố Hứa, cậu đã hiểu tại sao trước đó Hàn Tự lại cố tình gọi điện thoại nói sẽ rời khỏi công ty.

Hàn Tự gật đầu, chuẩn bị đi.

Ánh mắt Diêu Khải Việt liếc về phía cửa: "Có chuyện gì cần em giúp không?"

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, cậu lại nở nụ cười.

"Phần lớn thân thích của nhà họ Hứa đều làm trong ngành y, còn chưa tới lượt em." Bỗng nhiên cậu ý thức được cái gì đó sai sai nên quay đầu nhìn Hàn Tự.

Chỉ thấy Hàn Tự cúi đầu, mãi không nhúc nhích.

"Anh không đi với Hứa Nguyên à?"

Hàn Tự vẫn yên lặng như cũ, Diêu Khải Việt thấy không rõ vẻ mặt của anh nhưng cậu có thể tưởng tượng ra được, có lẽ là dáng vẻ không cho phép cậu tìm hiểu.

Diêu Khải Việt khép tài liệu lại: "Lại cãi nhau à?"

Hàn Tự đau đầu, anh ngồi xuống, trên mặt mang vẻ lạnh lẽo.

Diêu Khải Việt thấy thế, nhấc tay đầu hàng: "Được, em không hỏi nữa." Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Anh yên tâm, chỗ này chưa cần tới anh đâu, có chuyện gì thì anh cứ gọi điện cho em, nếu cần em thì nhất định em sẽ xuất hiện ngay lập tức."

Hàn Tự im lặng một lát rồi mới gật đầu rời đi.

Diêu Khải Việt cứ nhìn anh rời khỏi phòng làm việc của mình như thế, trong lòng vừa thấy buồn cười lại không biết phải nói gì.

Ai mà ngờ được, lại có ngày hai người họ đến với nhau chứ? Càng không ngờ rằng, Hàn Tự có thể nhún nhường một bước vì Hứa Nguyên.



Hôm bố Hứa phẫu thuật, Hứa Nguyên và mẹ chờ ngoài phòng phẫu thuật.

Hai người không hẹn mà cùng mang theo tài liệu công việc.

Là vì rất bận, và cũng để dời sự bất an trong lúc chờ đợi.

Hứa Nguyên thu tầm mắt từ mấy chữ "phòng phẫu thuật" về, dừng lại trên gương mặt của mẹ.

Gương mặt mẹ không có chút biểu cảm nào, nhìn không ra là có căng thẳng hay không, chỉ có đôi tay quen cầm dao phẫu thuật của bà là đang nắm chặt lại. Bàn tay bà trông không đẹp vì năm nào cũng phải khử trùng quá mức, thậm chí còn hơi thô ráp, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.

"Mẹ, không phải mẹ là bác sĩ sao? Vậy mà mẹ cũng thấy căng thẳng ạ?" Hứa Nguyên trêu ghẹo.

Cô ngồi gần lại, khoác lấy cánh tay mẹ rồi dựa vào.

Ngồi càng gần, cô mới nghe được tiếng tim đập của mẹ. Từng nhịp rất nhanh, là thật sự căng thẳng.

Mẹ Hứa buông tay ra, hai tay không biết nên để đâu, bà ấy thoáng do dự rồi chọn nắm tay con gái: "Bình thường mẹ là người đứng bên trong cầm dao phẫu thuật."

Thế nên bà ấy chưa từng biết thế nào là căng thẳng.

Làm bác sĩ lâu rồi, nhìn quen sống chết nên trái tim cũng cứng rắn hơn.

"Mẹ à, con xin lỗi, lúc trước trong lòng con từng mắng thầm bệnh nhân của mẹ cay nghiệt dữ lắm." Hứa Nguyên dựa vào mẹ, cô nhắm mắt lại: "Còn cả lúc xảy ra dịch bệnh, mẹ bị điều tới bệnh viện SARS để trợ giúp nhưng con lại khóc lóc với mẹ và bố, có phải con rất phiền không?"

Mẹ Hứa cúi đầu, gác cằm lên trán con gái, bà ấy cọ nhẹ nhàng.

Đúng lúc cô đối mặt với hướng hành lang của phòng phẫu thuật, lơ đãng nhìn thoáng qua, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rồi dừng lại trên hành lang, tạo thành một bóng người rất dài.

Người nọ trốn ở chỗ rẽ từ hành lang tới phòng phẫu thuật, có lẽ là lưng dựa vào tường, là một người đàn ông.

Mẹ Hứa vỗ vai con gái: "Không có, sao mà phiền được chứ?"

"Nhất định là mẹ thấy thế." Hứa Nguyên ôm chặt mẹ không chịu buông tay, "Mẹ à, con ích kỷ, cũng rất hẹp hòi, càng đừng nói tới chuyện vĩ đại. Con từng nghĩ nếu mẹ con không phải là bác sĩ thì tốt biết nhường nào, nếu thế thì mẹ sẽ không phải mạo hiểm lên tuyến đầu."

Trong khi xảy ra dịch bệnh, trường học cho nghỉ, thêm cả nghỉ đông nên cô ở nhà ngồi không bốn tháng. Nói thật ra thì dường như dịch bệnh này cách cô rất xa, ít nhất thì xung quanh cô cũng đủ an toàn. Mãi đến khi lần này bố xảy ra chuyện, cô thành người nhà bệnh nhân thì cô mới hiểu được sự hẹp hòi lúc trước của mình buồn cười cỡ nào.

Cô hy vọng bác sĩ chủ trị của bố có thể cứu bố biết bao nhiêu, hy vọng bệnh lý sau giải phẫu của bố có kết quả tốt biết bao nhiêu.

Hứa Nguyên gửi gắm tất cả hy vọng lên người bác sĩ.

"Mẹ ơi, có lẽ sau này con vẫn keo kiệt, nhưng con sẽ không oán giận nữa." Hứa Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn mẹ đang ở rất gần: "Có phải ban đầu mẹ cũng hy vọng con làm bác sĩ đúng không? Nhưng cuối cùng con lại thành nhân viên chăm sóc y tế ở nhà trẻ."

"Có điều, con cũng giống với mẹ và bố, con muốn tiếp tục kiên trì."

Mẹ Hứa chỉ ôm chặt Hứa Nguyên.

Dường như chỉ trong một đêm, cô gái không tim không phổi kia đã trưởng thành rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc