Buổi tối, Hàn Tự thật sự mua HEYTEA cho Hứa Nguyên.
Một ly vị đào, một ly khoai nghiền, tất cả đều là hương vị cô thích.
Hai người mỗi người một ly, cùng nhau tản bộ trong khu dân cư.
Dù sao trên vòng bạn bè nên biết cũng biết hết cả rồi, hai người quang mính chính đại không kiêng dè chỗ nào nữa. Hứa Nguyên vừa uống trà sữa, vừa giẫm lên cái bóng của Hàn Tự, giẫm hẳn lên giữa trán anh mà không nể nang gì.
"Hàn Tự, cho em uống một ngụm." Cô dừng lại, quay đầu thúc giục anh vẫn còn đang đứng tại chỗ: "Nhanh lên."
Hàn Tự thong thả đi qua, cái bóng cách cô càng ngày càng gần, cuối cùng, hai bóng người hòa vào nhau cứ như cùng một người vậy.
"Em cũng nỡ xuống chân thật." Anh đưa ly trà sữa trong tay đến cạnh môi cô: "Nỡ lòng nào làm thế?"
Hứa Nguyên hút một ngụm to, thỏa mãn. Cô quay đầu lại tiếp tục giẫm, vô cùng dùng sức.
"Ai bảo hồi trước anh cứ mắng em ngốc, nói trong đầu em chỉ toàn là nước sôi để nguội! Em chỉ muốn giẫm thử xem, trong đầu người nhìn trúng một kẻ trong đầu chỉ toàn nước như em có chứa cái gì?!" Cô nói với giọng điệu hùng hồn.
Hàn Tự nở nụ cười, trên mặt toàn là ý cười.
Cô cũng mạnh miệng thật.
Hứa Nguyên lại giẫm thêm mấy cái, cô dừng lại, cười với anh: "Hơn nữa, yêu càng nhiều, giẫm càng tàn nhẫn."
Cô vừa nói vừa giẫm thêm một chân, cứ như đang muốn chứng minh cho lời nói của mình, thậm chí cô còn nhảy mấy cái.
Hàn Tự vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa thấy buồn cười liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt toàn là vẻ "Em ấu trĩ ghê".
Anh lên mặt như đại gia, nhưng độ cong ở khóe môi có giấu cũng chẳng giấu được.
Hứa Nguyên hiểu anh bao nhiêu chứ, bây giờ cô có thể hiểu được hết mấy cái biểu cảm nho nhỏ của anh.
Cứ giả vờ đi, xem anh có thể giả vờ tới khi nào.
Cô cười hì hì giẫm tiếp vài cái, rồi lại nhảy về cạnh Hàn Tự.
"Bên Tô Châu còn chưa xong à?" Hứa Nguyên hỏi.
Hai người thong thả tản bộ, rất thoải mái, cũng là lúc nhàn rỗi khó có được.
Hàn Tự "ừ" một tiếng: "Hôm qua kiểm tra chất lượng, có chỉ tiêu nào đó vẫn chưa đạt tiêu chuẩn."
Hứa Nguyên thấy bất ngờ: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lúc trước anh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hiếm khi nào nói những chuyện này với cô.
Hàn Tự nhìn bóng dáng kéo thật dài của hai người: "Đành ráng tiếp thôi chứ biết sao."
"Vậy à."
Ly trà sữa của Hứa Nguyên đã thấy đáy, cô ném vào tay anh một cách tự nhiên, rồi anh đưa ly trong tay mình cho cô, sau đó đi tìm thùng rác.
Cô đứng chờ tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng đẹp trai của người đàn ông.
Ánh trăng đêm nay rất dịu dàng, bầu trời đêm chỉ có một ngôi sao vẫn luôn đi theo họ, vừa sáng vừa lấp lánh. Đèn đường bên cạnh chiếu lên người anh, hòa cùng với ánh trăng trông vô cùng ấm áp.
Hứa Nguyên chỉ cảm thấy trái tim như có một dòng nước ấm khó miêu tả được, tới rất bất ngờ, cũng rất nhanh.
Có anh bên cạnh, thật ra rất tuyệt.
Dù cho ban ngày ở nhà trẻ cô không vui đến mức nào thì giờ đây cũng chỉ là mây bay thôi.
"Nguyên Nguyên, tản bộ à?"
Mẹ của Diêu Khải Việt đi ra từ ngã rẽ, có lẽ là vừa tan tầm về nhà.
"Dì ạ." Hứa Nguyên chào hỏi.
Mẹ Diêu nhìn cô, lại nhìn Hàn Tự vừa ném xong ly trà sữa, đang quay về.
"Hai đứa đi chung hả?" Mẹ Diêu cười.
Công việc ngày thường của bà yêu cầu phải nghiêm túc nên dù giờ phút này đang cười thì nghe giọng nói cũng khá lạnh nhạt.
Hứa Nguyên ngượng ngùng: "Dạ, ban ngày anh ấy bận việc ở công ty..." Suýt chút nữa là buột miệng nhắc đến đề tài cấm rồi, cô lập tức sửa miệng: "Buổi tối tụi cháu chỉ đi tản bộ với nhau một chút thôi."
Mẹ Diêu hiểu rõ: "Dì cũng biết chuyện của Khải Việt rồi."
Hứa Nguyên không biết nên nói như thế nào nên đưa mắt ra hiệu cho Hàn Tự càng ngày càng tới gần cô.
Mẹ Diêu vờ như không thấy, chờ anh tới thì nói với hai người bọn họ: "Có rảnh thì hai đứa khuyên Khải Việt giúp dì, dù sao cũng là bố con, ý của bố nó cũng không phải là muốn nó cúi đầu với gia đình, phận làm con chủ động một lần, xem như dỗ bố nó có được không?"
Hàn Tự gật đầu: "Cô út, cô yên tâm ạ."
"Khi nào thì hai đứa bàn chuyện cưới xin?" Giọng điệu của mẹ Diệu dịu lại.
Hứa Nguyên đáp theo bản năng: "Sắp rồi ạ."
Nói xong thì tự cô sửng sốt một lúc, mặt đỏ bừng bừng.
Hàn Tự mỉm cười nhìn cô, cô bị nhìn đến nỗi tim đập nhanh hơn.
Hứa Nguyên căng da đầu, cuối cùng tiếp tục mặt dày: "Chờ anh ấy cầu hôn ạ."
Ánh mắt mẹ Diêu đầy hâm mộ.
Vội vàng nói lời tạm biệt, Hàn Tự nắm lấy tay Hứa Nguyên: "Hay bây giờ anh cầu một lần nhé?”
Hứa Nguyên quơ ly trà sữa trong tay: "Dựa vào một ly trà sữa?" Cô nhướng mày, bắt chước dáng vẻ cao ngạo hằng ngày của anh.
Hàn Tự lắc đầu: "Tính thêm cả anh vào?"
Hứa Nguyên không thèm nghĩ ngợi: "Được thôi!"
Hai người nhìn đối phương, bật cười.
…
Lúc bố Hứa đi bệnh viện chụp phim, mẹ Hứa đi chung suốt cả hành trình.
Hứa Nguyên nhắc mãi bên tai cả ngày, hơn nữa mẹ Hứa cũng lo lắng nên bố Hứa đành phải hẹn chụp phim một lần nữa.
Thật ra gần đây ông đã ho ít hơn, ông cảm thấy chắc là không có vấn đề gì lớn. Ai ngờ, chờ có phim chụp thì vẻ mặt của mẹ Hứa và bác sĩ đều nặng nề.
Đều là người học y nên đều biết xem phim chụp, đặc biệt là những chuyên gia giống như bọn họ.
"Chủ nhiệm Cố à, không tốt lắm."
Mẹ Hứa nhìn chằm chằm vào tấm phim chụp, nhìn đến nỗi muốn xuyên qua một lỗ: "Phổi trái có hai bóng đen, không loại trừ khả năng khối u, nên chụp CT phổi thêm lần nữa."
Tựa như sét đánh ngang tai.
Bố Hứa nói một cách khó khăn: "Chắc là không đến mức đó đâu."
"Cái gì mà không đến mức?" Mẹ Hứa cau mày: "Lão Hứa, chính ông cũng học y, tình trạng cơ thể mình thế nào mà bản thân cũng không biết à? Còn không thèm để ý nữa chứ! Khó trách bị Nguyên Nguyên nói."
Nhắc tới Hứa Nguyên, bố Hứa thở dài: "Bây giờ tạm thời đừng nói với Nguyên Nguyên, tôi sợ nó lo lắng."
Mẹ Hứa: "Ông..." Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng bà cũng gật đầu: "Được."
"Chờ sau khi có kết quả cuối cùng rồi hẳn nói, có lẽ là u lành, không phải ung thư." Bố Hứa cố gắng bình tĩnh lại, ông nhìn tấm phim của mình: "Vậy thì tôi nên tiếp tục kiểm tra ở đây, hay là đi bệnh viện chuyên khoa nội?"
Mẹ Hứa trầm ngâm: "Tới thẳng bệnh viện chuyên khoa nội đi."
Vừa nói thì điện thoại của Hứa Nguyên đã gọi tới.
Vì hôm nay có một bác sĩ chuyên khoa như mẹ Hứa đích thân đi chung rồi nên cô không xin nghỉ.
Bố Hứa nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, ông đưa mắt ra hiệu cho mẹ Hứa rồi lộ ra nụ cười: "Nguyên Nguyên."
"Bố, kết quả kiểm tra thế nào ạ?"
"Không sao hết, không gặp vấn đề gì cả." Ông tỏ vẻ thoải mái.
Mẹ Hứa nghe thế thì nhìn ông, bàn tay đang cầm phim chụp của bà hết thả ra rồi lại nắm chặt lại, lặp đi lặp lại vài lần. Bà là bác sĩ, đã nhìn quen cảnh sống chết, cũng không thấy sợ hãi với bệnh tật, nhưng vào giờ phút này, bà lại cảm thấy bản thân không thể nào đối mặt một cách thản nhiên được.
Nếu thật sự là ung thư phổi...
Bà không dám nghĩ nữa.
Hai người về nhà, dựa theo ý của bệnh viện thì bố Hứa vẫn nên ở lại bệnh viện để quan sát thêm, không nên trở về. Nhưng ông lại không chịu, nằng nặc đòi về bàn giao lại công việc cho xong, chờ có kết quả kiểm tra lại rồi mới bằng lòng đi.
Quan trọng nhất là bọn họ sợ sau khi Hứa Nguyên biết thì cô sẽ chịu không nổi. Trong mắt bọn họ, trông con gái kiên cường thế thôi chứ thật ra vô cùng yếu ớt.
Hai người ngồi trong phòng khách, mẹ Hứa liên lạc với chuyên gia ở bệnh viện chuyên khoa nội, bố Hứa thì vẫn luôn làm việc với máy tính. Nếu ông thật sự phải nằm viện thì rất nhiều hạng mục trong tay cần phải có người khác tiếp nhận, thay đổi người bất chợt là tối kỵ trong hạng mục, ông phải sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện mới được.
Lúc Hứa Nguyên tan tầm, bố Hứa tắt máy tính đi: "Hiếm khi nào mà chúng ta đều ở nhà như đêm nay, đừng dập tắt sự vui vẻ của Nguyên Nguyên."
Thật ra thì ông vẫn lạc quan, không nhắc đến một chữ về tình trạng cơ thể mình.
Nhưng mẹ Hứa thì lại lo chết đi được: "Sớm biết thế thì tôi đã bắt ông đi bệnh viện từ lâu rồi." Cả buổi chiều hôm nay, đến giờ bà mới phục hồi tinh thần, vừa thấy tự trách lại vừa thấy hối hận: "Lão Hứa, chờ có kết quả rồi, chúng ta nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật, không thể kéo dài thêm được nữa."
Đối mặt với bệnh nhân, bà chưa bao giờ chảy một giọt nước mắt, bà luôn dành cho mỗi bệnh nhân của mình một gương mặt tươi cười, nhưng mà vào lúc này đây, bỗng dưng bà thấy nhịn không được, vành mắt ửng đỏ.
Bố Hứa ôm lấy bà: "Không sao hết, là bà nói chúng ta đều học y, phải bình thản hơn những người bình thường mới đúng."
"Xin lỗi, tôi không làm được."
"Đừng sợ." Bố Hứa vỗ nhẹ lên bả vai bà: "Tôi còn chưa nắm tay Nguyên Nguyên, tự tay giao nó vào tay Hàn Tự nên tôi không xui xẻo đến vậy đâu. Bà xem, đôi ta một người là bác sĩ, một người cố gắng nghiên cứu thuốc đặc trị, không biết đã cứu được biết bao nhiêu người, kiểu gì thì ông trời cũng phải có mắt chứ?"
Ông nói xong thì mỉm cười.
Người học y theo thuyết vô thần, nhưng giờ phút này lại tin vào ông trời.
Mẹ Hứa cười không nổi.
Ở cửa truyền tới tiếng vang, bố Hứa nhanh chóng ngồi thẳng lại: "Đừng để Nguyên Nguyên nhìn ra." Ông nhỏ giọng nhắc nhở.
Mẹ Hứa lau mắt, cũng cố gắng lộ ra nụ cười.
Hứa Nguyên về nhà, nhìn thấy cảnh tượng như thế thì vừa bất ngờ vừa hoảng sợ.
"Bố, mẹ, hai người đều ở nhà ạ?" Trên tay cô còn xách một túi mua hàng.
Vốn tưởng rằng đêm nay bố mẹ không ở nhà nên cô đi siêu thị cùng với Hàn Tự, tính đêm nay sẽ trổ tài cho anh xem.
Cô ngạc nhiên vui vẻ: "Wow, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây sao?"
Hàn Tự đi theo phía sau cô: "Chú Hứa, dì Cố." Anh thưa.
Mẹ Hứa cũng không ngờ Hàn Tự cũng sẽ tới: "Con bé này nói bậy bạ cái gì đấy?" Bà đứng dậy nhận túi mua hàng trong tay Hứa Nguyên và Hàn Tự: "Mua cái gì đấy?"
Bà vẫn luôn không dám nhìn vào mắt con gái: "Mua nhiều đồ thế à?"
Từ đầu Hứa Nguyên đã cảm nhận được bầu không khí trong phòng khách không đúng, có điều, cô chỉ nghĩ là mẹ đang lo cho bệnh nhân của bà mà thôi. Dù sao lúc trước cũng có lần nhiều lần như thế, vì bệnh nhân mà ở nhà mẹ cũng phải xem bệnh án, nghiên cứu tài liệu phẫu thuật.
Cô cũng quen rồi.
"Mua đồ nấu ăn, đêm nay con xuống bếp, được không ạ?" Hứa Nguyên nhõng nhẽo với mẹ Hứa.
Bố Hứa bước tới: "Tốt thế hả?"
"Chứ sao, đúng lúc hai người đều ở nhà." Hứa Nguyên vui vẻ.
Vẻ mặt mẹ Hứa bình tĩnh nhìn bố Hứa: "Cần mẹ giúp gì không?"
Hứa Nguyên lập tức lắc đầu: "Không cần, đêm nay mọi người cứ chờ ăn là được rồi."
Từ đầu đến cuối Hàn Tự vẫn không đáp lời, anh nhìn bố Hứa và mẹ Hứa, như nghĩ tới điều gì.
Chờ Hứa Nguyên vào phòng bếp rồi, anh mới tìm mẹ Hứa: "Dì à, dì với chú Hứa…?"
Mẹ Hứa tự cho là mình giả vờ rất tốt, bà sửng sốt một chút: "Không có gì."
"Có chuyện gì thì dì có thể nói cho cháu biết."
Mẹ Hứa do dự: "Hàn Tự." Bà lại nhìn con gái đang ở trong bếp: "Kết quả phim chụp của chú Hứa nhà cháu không tốt, có nguy cơ ung thư phổi."
Hàn Tự nghe thế thì trong mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng. Chờ nghĩ cẩn thận xong từ "Ung thư phổi", anh lập tức nhìn về phía Hứa Nguyên.
"Dì không có ý định nói cho Hứa Nguyên sao?" Giọng anh không được lưu loát.
Mẹ Hứa gật đầu, lại lắc đầu.
Hàn Tự thu hồi ánh mắt: "Dì à, cháu cũng không muốn gạt Hứa Nguyên." Anh rất nghiêm túc: "Hứa Nguyên cũng không phải đứa trẻ mãi không lớn trong suy nghĩ của hai người, cô ấy không yếu ớt như hai người nghĩ đâu ạ."
Mẹ Hứa cười một chút, bà cúi đầu nhìn đôi dép của mình. Đó là đôi dép kiểu phim hoạt hình mà Hứa Nguyên nằng nặc đòi bọn họ phải đổi, nói là dép gia đình, vừa nhìn là biết ngay người một nhà.
"Hàn Tự, dì xin cháu, trước khi có kết quả thì đừng nói với nó." Bà ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Hàn Tự, vào giờ phút này đôi mắt đen nhánh của anh trong suốt thấy được tới đáy: "Ngày mai dì sẽ đưa chú Hứa của cháu tới bệnh viện chuyên khoa nội làm kiểm tra tổng quát, nếu thật sự có vấn đề, thì bọn dì sẽ tự mình nói với Nguyên Nguyên."
Hàn Tự đưa hai tay ra sau lưng, siết chặt rồi lại buông ra: "Dạ."
Anh đổi đề tài: "Dì à, cháu vẫn giữ câu nói đó, cháu không muốn gạt Hứa Nguyên, cũng không thể vờ như không biết, thế nên, xin dì chuyển lời cho Hứa Nguyên rằng cháu có việc nên về trước rồi."
Anh nghĩ, sợ rằng khi anh va trúng ánh mắt hoàn toàn tin tưởng của cô, anh sẽ không nhịn được mất.
Mẹ Hứa kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng giây tiếp theo thì bà đã hiểu, cũng thấy rất vui.
"Được." Bà cười: "Dì cảm ơn cháu, Hàn Tự."
Đêm đó, Hàn Tự ở mãi trong phòng sách. Từ cửa sổ của phòng sách, anh nhìn thấy phòng của Hứa Nguyên.
Giờ phút này cô gái nhỏ vẫn hồn nhiên không hay biết, có lẽ vị anh hùng đao thương bất nhập trong lòng cô cũng sẽ có ngày phải ngã xuống.
Điện thoại vang lên từng hồi, báo cáo giám định sụp tường homestay đã có. Đúng như dự đoán là vấn đề không nằm ở bản vẽ, mà hoàn toàn là do trong quá trình thi công, công nhân ỷ vào việc bản thân đủ kinh nghiệm nên lười biếng nhảy qua một khâu trình tự làm việc, thế nên bây giờ mới dẫn tới chuyện mặt tường bị sụp xuống.
Một công nhân khác có vết thương nhẹ đã được về nhà không chần chừ gì mà nói ra tình huống khi ấy.
Hàn Tự liên lạc với người quản lý đội thi công để bàn về những công việc tiếp theo, tuy không liên quan tới anh nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cũng nên giúp đỡ cho công nhân bị thương một chút về mặt tài chính. Đối phương vẫn còn nằm trong phòng ICU, số tiền viện phí sau đó cũng lớn, vừa có kết quả giám định, sợ là không có cách nào gánh vác phí chữa bệnh cao ngất ngưỡng sau đó.
Anh nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình, nhắn một tin Wechat cho Hứa Nguyên.
"Hàn Tự: "Trắng tay"."
"Trắng tay" được bỏ trong dấu ngoặc kép, anh tự mình chế giễu.
Hứa Nguyên trả lời ngay lập tức: Không phải đã nói thế chấp người cho em hả?
Mặc dù cách màn hình nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ vừa kiêu căng vừa nhõng nhẽo của cô.
Hàn Tự cười, trong lòng cũng thấy mềm mại hơn.
"Hàn Tự: Có lý đấy."
"Hàn Tự: Chị đại à, thưởng cho em ngụm cơm ăn với."