NGỒI TÙ Ở PHỦ KHAI PHONG


Sau khi áp giải 3 người Thôi Đào về phủ Khai Phong, Vương Chiêu, Lý Viễn và những nha dịch khác đều đứng bên tường ngoài sảnh phía Đông.
Mới đầu, tất cả đều im lặng không nói gì.
Họ rất muốn làm gì đó nhưng vì thân phận và mệnh lệnh phía trên, sau khi cân nhắc cái giá phải trả, họ chỉ có thể lựa chọn chịu đựng.

Sự phẫn nộ bị đè nén xuống tận đáy lòng, xen chút cảm giác bất lực vì chẳng làm gì được khiến họ nghiến chặt răng, cánh tay phát run lên.

Sống lâu như thế rồi, chưa bao giờ họ cảm thấy uất ức và ấm ức như thế.
“Chúng ta cứ trơ mắt nhìn Thôi nương tử chịu chết như thế sao?” Lý Tài đỏ mắt, tức giận nói, “Đây là thế nào chứ? Lấy mạng một người con gái để làm lá chắn ư?”
Lý Tài nói xong, thấy mọi người đều cúi đầu thở dài, chẳng ai nói gì, hắn lại càng giận hơn.
“Các người tự hỏi lòng mình đi, ngày thường sư phụ ta đối xử với các người như thế nào hả? Lúc trước còn làm xúc xích cho các người ăn, ai cũng khen ngon, là cho chó ăn hết rồi đúng không? Nhiều vụ án như thế, nếu không có cô ấy thì nói không chừng đám chúng ta đã chết hết rồi!”
“Sao bọn ta không lo hả! Nhưng tất cả đều là kẻ thấp cổ bé họng, bọn ta bất bình thì phía trên nghe theo sao, đây là quyết định của Triều đình đấy! Thôi quan Hàn và Phán quan Hàn lớn như thế còn hết cách, đám kẻ dưới như chúng ta có thể làm được gì!”
Nha dịch thấy Lý Tài sắp nổi điên bèn khuyên hắn bình tĩnh lại một chút, ai mà chẳng ngóng trông Thôi nương tử có kết cục tốt hơn.
Lý Tài cũng biết đạo lý này, tức đến mức liên tục đấm vào thân cây.
Mọi người thấy tay hắn đã bắt đầu chảy máu nên liền chạy tới túm lại.
Vương Chiêu dựa vào tường, nhìn thanh đao trong tay, một mực im lặng không nói gì.

Cái mạng này của hắn đều nhờ trước kia Thôi Đào cứu về.
“Hay là chúng ta lại đến tìm Thôi quan Hàn để cầu xin đi?”
“Vô ích thôi, đã tìm 3 lần rồi, Thôi quan Hàn còn chẳng thèm gặp chúng ta nữa.”
“Mọi người có cảm giác được Thôi quan Hàn hơi khác thường không? Dù cho phải để Thôi nương tử hy sinh nhưng cũng đâu thể đột nhiên lạnh lùng đến vậy chứ? Nói không chừng còn có việc gì đó giấu giếm chúng ta đấy?” Lý Viễn không mong Thôi Đào có chuyện, chỉ hy vọng đây là một cái bẫy, vì thế nghĩ tới việc này, càng nghĩ càng thấy có gì đó là lạ.
Mọi người cũng suy nghĩ lại, đúng là thế, thái độ của Thôi quan Hàn thay đổi quá nhanh, căn bản không hề giống con người bình thường của chàng.
Trương Xương đi tới nói với bọn nha dịch: “Ta hiểu mọi người đang nghĩ gì, chẳng ai dễ chịu cả.

Giờ có việc gấp nên chỉ có thể tạm thời xử trí thôi, nếu việc này gây ra ảnh hưởng thì cả phủ Khai Phong, tất cả chúng ta, thậm chí còn có người nhà và nhiều người dân ở biên giới bị ảnh hưởng.

Thôi nương tử là người mang đại nghĩa trong lòng, là nữ anh hùng hy sinh vì nước, cô ấy đã đồng ý rồi.

Đừng có ở đây đoán già đoán non nữa, làm chuyện của mình đi, nhanh chuẩn bị hành động.”
Tất cả mọi người đều cúi đầu im lặng, không lên tiếng.
“Lát nữa hành động nhớ ngoan ngoãn nghe lệnh, tiêu diệt hết toàn bộ kẻ địch, như thế cũng chẳng uổng phí sự hy sinh của Thôi nương tử.” Trương Xương dứt lời, liếc quanh mọi người một vòng, bảo Vương Chiêu nhanh chóng sắp xếp đi, chớ trì hoãn việc lớn.

Nếu không tới lúc đó mọi thứ sẽ không thể cứu chữa được nữa, không chỉ có 1 cái mạng phải hy sinh đâu.
Trương Xương đi rồi, tất cả mọi người đều tức giận như Lý Tài, đấm vào thân cây.
Vương Chiêu thở dài, nghiêm nghị quở trách bảo họ dừng lại hết, tất cả phải làm theo lệnh.

Các nha dịch đều phẫn nộ không thôi, cuối cùng lại chẳng thể làm gì được, chỉ có thể ra sức kìm nén sự tức tối này để đối phó đám giặc kia, họ phải chặt khúc chúng ra muối làm thịt muối mới hả giận được!
1 canh giờ sau, tại cây liễu trên sườn núi cách thành 10 dặm phía Đông.
Hàn Kỳ cưỡi ngựa, dẫn theo Trương Xương và Vương Chiêu tới.

Hàn Kỳ phụ trách lái một cỗ xe ngựa không người, còn Trương Xương và Vương Chiêu đều cưỡi ngựa.

Trên xe ngựa phủ một tấm chăn gấm mềm, bên trên có một tấm lụa màu trắng bọc lấy thứ gì đó, tất nhiên có thể đoán ra được đó là một người dựa trên hình dáng.
Vương Chiêu cưỡi ngựa đi trước, suốt đoạn đường không dám quay đầu lại nhìn, đôi mắt đỏ bừng như phun lửa.

Hắn phải cắn nát môi mới kiên trì được tới đây.
Có 3 người đứng ở điểm giao dịch, tất cả đều mặc đồ nam và bịt mặt, nhưng kẻ dẫn đầu dáng vẻ rất mảnh mai, rõ ràng là một người nữ.


Làn gió khẽ thổi qua, một mùi hoa nhài nhàn nhạt cũng thoảng ra.
Hàn Kỳ quan sát người phụ nữ này, chỉ lộ phần mắt nhưng vẫn có thể thấy rất giống với Phan thị, bà chủ lầu Tạp Thú.
“Phan thị?” Hàn Kỳ hỏi, “Ngươi cũng như Tiền nương tử, ẩn nấp trong kinh nhiều năm để bán mạng cho Thiên Cơ Các ư?”
Người phụ nữ hơi nhướng mày, trong mắt toàn là ý cười, giọng nói trong trẻo pha chút lười biếng, “Không ngờ Thôi quan Hàn lại có ấn tượng với nô gia đến thế, dù che mặt cũng nhìn ra nô gia bằng một cái liếc mắt! Đúng thế, ta cũng khá giống với Tiền nương tử, nhưng ta trung thành hơn nó nhiều.

Ở chung với tên chó họ Vu kia bao nhiêu năm rồi, ta đã sớm chán ghét, nếu biết có một lang quân đẹp trai vừa ý mình như Thôi quan Hàn đây, chắc chắn nô gia đã tới cửa tìm ngài rồi.”
“Ả khốn, câm cái miệng bẩn thỉu của mi lại!” Trương Xương mắng.
Phan thị cười lạnh, không thèm để ý tới lời nhục mạ của Trương Xương mà chỉ dời mắt tới cỗ xe, bắt đầu nghiêm túc lại: “Các người có làm theo yêu cầu giao dịch không?”
Hàn Kỳ ra hiệu cho Trương Xương.
Hàn Kỳ đi tới cạnh xe ngựa, xốc tấm lụa trắng lên để lộ Thôi Đào trong chiếc váy màu xanh ngọc bích.

Lúc này nàng đang nhắm nghiền 2 mắt, mặt mày trắng bệch không còn chút sức sống nào, vì có gió thổi và trên đường dằn xóc nên mớ tóc mai hơi lộn xộn.
Phan thị bước tới vài bước định kiểm tra kỹ lưỡng thi thể của Thôi Đào nhưng bị Vương Chiêu chặn lại.
“Đã mang người tới theo yêu cầu của mi rồi, nếu muốn kiểm tra thì cũng phải để bọn ta xem tình hình của chính sứ Gia Luật đã.” Trương Xương nói.
Phan thị cười mỉa, lên giọng đàm phán, “Các người nghĩ ta ngu à, nếu ta dẫn người tới thì người của phủ Khai Phong các người chắc chắn sẽ bí mật phục kích, bọn ta còn mạng đường nào nữa? Nhưng mà ta có thể thả 2 tên lâu la trong sứ đoàn ra cho các người nhìn một chút.

Chẳng phải trước đó đã nhắc nhở các người trong thư, bảo các người hẹn trước ám hiệu với người trong thành rồi sao?”
Phan thị lập tức ra hiệu cho 2 tên thuộc hạ.
Cả hai lập tức phóng tên, làn khói màu xanh dương bốc lên, chúng bắn 2 phát lên bầu trời.
Sau đó, ở phía xa xa, chỗ gần Biện Kinh hơn cũng có tên khói như thế bay lên, xa chút nữa cũng có 2 mũi được bắn ra, có thể thấy dọc đường từ đây tới Biện Kinh, Phan thị đã sắp đặt không ít thuộc hạ để truyền tin.
Không lâu sau, bên Biện Kinh đã có tin truyền về, dùng tín hiệu báo cho bọn Hàn Kỳ rằng họ đã nhận được 2 thành viên trong sứ đoàn, vẫn còn sống.
“Giờ ta kiểm tra được chưa?”
Phan thị đứng cách 2 trượng quan sát Thôi Đào, đúng là nàng, nhưng có chết thật hay không thì khó mà nói được.

Nghe nói con nhóc này cực kỳ lợi hại, lại rất xảo trá.

Hơn nữa Phan thị cũng đã nghe nói về thái độ hôm nay của Hàn Kỳ, cả quá trình chàng bắt Thôi Đào về phủ Khai Phong đều tỏ ra rất lạnh lùng, xem rất rất khác thường, chỉ e bên trong có bẫy, phải đề phòng một chút.
Hàn Kỳ vẫn cản Phan thị kiểm tra.
Sự ngăn cản này càng khiến Phan thị hoài nghi có vấn đề.
Cô ta liếc nhìn Thôi Đào bất động trên xe, cười gằn, “E là Thôi quan Hàn không nỡ lòng để một người vừa thông minh vừa xinh đẹp như cô ta chết đâu nhỉ?”
Hàn Kỳ đứng cạnh khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn Phan thị.
Phan thị thấy Hàn Kỳ không đáp lại bèn cười mỉa: “Trong thư đã viết rõ ràng rồi, nếu không tuân thủ theo yêu cầu của giao dịch —”
“Người nằm trên xe đúng thật đã chết hẳn rồi, ta biết ngươi đang nghi ngờ điều gì.

Nhưng cơ thể vợ chưa cưới của ta há có thể để bàn tay bẩn thỉu của đám giặc bọn ngươi đụng vào.”
Lúc này Phan thị mới chợt nhận ra, chẳng trách ban nãy Hàn Kỳ tự lái xe, cũng tự chàng xốc vải lụa ra.
“Chà, đã đến lúc này rồi mà Thôi quan Hàn còn giả vờ giả vịt làm gì nữa, định diễn thành một người vô cùng si tình hay sao?” Phan thị lấy tay che miệng cười trộm.
“Cô ấy đã hy sinh vì nước, chết vì bảo vệ cuộc sống của người dân trong thiên hạ, ta kính cô ấy là chuyện đương nhiên, không liên quan gì tới việc si tình hay không, dù là ai cũng thế.” Hàn Kỳ nói thẳng, thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, không hề bị sự chế giễu của Phan thị làm lay động.
Phan thị quan sát Hàn Kỳ một phen, không nhìn ra sơ hở gì bèn cân nhắc xem người trong xe đang chết thật hay chết giả.

Theo tướng mạo của cô gái trong xe, rõ ràng là Thôi Đào, trong thời gian ngắn như thế họ không thể tìm được một người thay thế hoàn hảo như này được.

Đã là Thôi Đào, vậy không có vấn đề gì quá lớn nữa.
“Ta có thể hạ lệnh thả tất cả người trong sứ đoàn ra, nhưng các người phải để ta xác nhận Thôi thất nương đã chết thật rồi.”
Phan thị dứt lời bèn rút ra một con dao găm khiến đám người Vương Chiêu lập tức cảnh giác.
Cô ta cười, “Ta sẽ thả người, nhưng các người cũng phải cắm một dao lên người Thôi thất nương.”
Dứt lời, cô ta ném dao găm xuống đất, yêu cầu phải dùng con dao này.


Sau đó cô ta sai người thả tín hiệu lệnh thả hết những người còn lại, tất nhiên là thiếu 1 người.
Phan thị ra hiệu cho thuộc hạ, 2 tên thuộc hạ đều cầm đại đao, cắm mũi đao xuống bãi cỏ dưới chân.
Nhận được tín hiệu của Phan thị, chúng lùi về sau 2 bước, xốc mảnh cỏ dưới chân lên làm lộ ra một tấm gỗ có một khe hở, túm lấy Da Luật Đậu Nhi hôn mê bị giấu dưới đất ra.
Da Luật Đậu Nhi bị giội nước ấm vào mặt mới tỉnh lại.

Hắn mờ mịt nhìn tình cảnh trước mắt, lập tức nhận ra đám Hàn Kỳ là người của phủ Khai Phong nên ô ô kêu lên, hốt hoảng ra hiệu cho họ mau tới cứu mình.
“Thả nhiều người thế, hẳn là Thôi quan Hàn cũng biết thành ý của bọn ta rồi, đến lượt các người đấy.” Phan thị cười với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ im lặng trong chốc lát, sau đó nhìn về phía Trương Xương.
Trương Xương nhặt con dao bị Phan thị vứt trên đất lên, dùng khăn lau sạch sau đó đưa cho Hàn Kỳ.
Vương Chiêu thấy thế liền kinh hãi, “Thôi quan Hàn, Thôi nương tử đã đi rồi, sao có thể — “
Hắn còn chưa dứt lời thì Hàn Kỳ đã ra tay, đâm con dao vào ngực Thôi Đào, một dao này đã khiến máu lập tức thấm đẫm lớp áo.
Vương Chiêu trợn tròn mắt, khiếp đảm há hốc mồm, sau đó quỳ rạp xuống đất.
Dù trước đó hắn rất tức giận về cái chết của Thôi Đào, nhưng thực ra trong đáy lòng vẫn luôn ôm một tia hy vọng.

Thôi quan Hàn và Thôi nương tử là 2 người thông minh, họ có thể nghĩ kế để đánh lừa mọi người và kẻ địch.

Nhưng giờ chút hy vọng ít ỏi đó của hắn cũng chẳng còn nữa rồi.

Đó là dao thật, thật sự cắm vào người Thôi nương tử.

Chẳng có thủ thuật nào có thể lừa được điều này cả.
Phan thị cười rất hài lòng, sai thuộc hạ thả Da Luật Đậu Nhi ra.
“Quả nhiên Thôi quan Hàn là một kẻ tàn nhẫn, tiền đồ vô tận.”
Phan thị nói xong liền gọi thuộc hạ lên người, đi về hướng Đông.

Nhưng bóng dáng chúng biến mất chưa bao lâu đã truyền tới âm thanh đánh nhau, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.

Chốc sau, nha dịch trốn trong đất và cây vội chạy tới bẩm lại, họ đã thành công chặn đường được chúng, toàn bộ có 4 người đều đã chết sạch.

Có 2 người bị giết, Phan thị và một kẻ khác thì uống thuốc độc tự vẫn.
“Chúng đã chuẩn bị sẵn thuốc độc rồi ạ.”
“Dám bắt phủ Khai Phong giao dịch, chọc giận Triều đình, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn một nhóm người chịu chết rồi.” Trương Xương thở dài.
Hàn Kỳ vô cảm đi tới cạnh xe, bàn tay chạm vào gương mặt Thôi Đào, sau đó chỉnh lại mớ tóc rối trên thái dương nàng rồi dùng vải lụa đắp kín lại.
Vương Chiêu thấy cảnh tượng này, không biết hình dung tâm trạng hiện tại của mình thế nào, vừa giận, vừa hận mà lại vừa bất lực.

Thậm chí hắn còn thấy Thôi quan Hàn không xứng để chạm vào nàng, nhưng trong tình thế như vậy, áp lực bên trên đè nặng, nếu là hắn, có lẽ hắn cũng không còn cách nào tốt hơn.
Hắn quay đầu đi, dùng tay áo lau dòng nước mắt trên mặt mình.

Sau đó có một cỗ xe ngựa khác chạy tới, Hàn Kỳ bế thi thể Thôi Đào vào trong.
Lần lượt có nha dịch chạy tới thông báo, họ đã xử lý hết sạch tất cả đám bắt cóc báo tín hiệu trên đường, bắt sống được 3 tên, nhưng có vẻ như 3 tên này không biết gì nhiều, chẳng hỏi được gì.
Sau đó Lý Viễn chạy tới, không thấy thi thể của Thôi Đào nên hỏi Vương Chiêu sự tình, Vương Chiêu cũng chẳng nói, nhưng có thể đoán ra được từ nét mặt của hắn, mọi chuyện chẳng hề tốt đẹp gì.
“Mục đích của chúng là gì chứ?” Lý Viễn lo lắng.
“Thôi nương tử dẫn đầu trong việc phá hủy phân đà Biện Kinh của Thiên Cơ Các, lại hoàn toàn tiêu diệt Địa Tang Các.

Rất có thể Các chủ Thiên Cơ Các cho rằng mọi chuyện đều do Thôi nương tử gây ra, vì thế phải dùng cách tương tự để giết chết cô ấy, nhưng vì không tin nên còn ép Thôi quan Hàn đâm một nhát vào thi thể cô ấy nữa.”

Vương Chiêu càng nói càng nghẹn ngào, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt mình.
“Ta nợ Thôi nương tử một mạng, thế mà kiếp này chẳng thể nào trả được nữa rồi.”
Lý Viễn kinh ngạc nhìn Vương Chiêu: “Cô ấy thật sự chết rồi sao? Không phải là —” Diễn kịch ư?
Vương Chiêu lắc đầu.
Lý Viễn loạng choạng, tâm trạng lúc này của hắn giống như Vương Chiêu lúc nãy vậy.

Trước đây hắn còn bán tín bán nghi, ấp ủ một tia hy vọng, giờ mới biết hóa ra mình đã cả nghĩ rồi.

Tình thế cấp bách, người thông minh tới đâu cũng chẳng thể làm gì.
“Quả nhiên Thôi nương tử đã nói không sai, cuộc đời đôi khi trớ trêu như thế đấy.

Trước kia cô ấy sắp chết, tìm nguồn sống từ lối chết, khó khăn lắm mới sống tiếp được, thậm chí còn vượt qua nghịch cảnh, càng ngày càng tỏa sáng hơn.

Nhưng ai mà ngờ, cô ấy phải chết vào thời điểm không đáng nhất.” Vương Chiêu nghẹn ngào, vành mắt đỏ bừng lại ứa nước mắt.
Lý Viễn đau khổ gật đầu, cuối cùng chẳng thể làm gì, chỉ biết cưỡi ngựa đi theo Vương Chiêu để về phủ Khai Phong.
Vương Chiêu xuống ngựa, lập tức đi tìm Hàn Kỳ định chào từ biệt chàng, hắn không ở nổi phủ Khai Phong nữa.

Lý Viễn thấy thế cũng muốn đi cùng Vương Chiêu.

Sau đó bọn nha dịch Lý Tài cũng nhao nhao hưởng ứng, cùng nhau tụ lại định chào từ biệt Hàn Kỳ.
Một lúc lâu sau, Trương Xương bước ra khỏi phòng, nhìn mọi người: “Thôi quan Hàn không có ở đây, nếu mọi người muốn chào từ biệt chẳng cần tới tìm ngài ấy đâu, ngài ấy cũng không muốn.”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, nhưng hết cách rồi, tất cả bèn giải tán.
Vương tứ nương và Bình Nhi chuẩn bị quan tài, khóc rống chuyển quan tài rời khỏi phủ Khai Phong, chẳng bao lâu cũng treo cờ tang trong căn nhà ở hẻm Hoa Mai.

Hôm sau Thôi Mậu dẫn theo Tiểu Mã thị và những người khác tới, muốn mang thi thể của Thôi Đào về An Bình để tổ chức tang lễ.
Người trong khắp thành Biện Kinh đều biết, hôm đó Thôi Mậu tức giận tới cửa tìm Hàn Kỳ, sau đó ở trong nhà không bao lâu đã rời khỏi trong cơn thịnh nộ.

Hoàng đế hạ chỉ ban thưởng rất nhiều quà cho nhà họ Thôi, khen họ có công dạy con gái, lần này nguy cơ của sứ đoàn nước Liêu được giải trừ đều dựa vào sự hy sinh của Thôi Đào mà thành.
Lúc lãnh chỉ, trong lòng Thôi Mậu cực kỳ khó chịu, đúng là ông ta từng tồi tệ không muốn để Thôi Đào sống sót, nhưng hôm nay con gái đi thật rồi, trong lòng ông ta còn khó chịu hơn bị dao cứa.

Chỉ hận bản thân đã tỉnh ngộ quá trễ, chỉ hận bản thân chưa thể bù đắp gì cho con gái mà nàng đã đi rồi.
Lúc đầu Tiểu Mã thị đề nghị Thôi Mậu chọn một nơi có phong thủy tốt ở Biện Kinh để an táng Thôi Đào đi.

Theo quy củ, dù có chở thi thể về thì con gái chưa gả cũng không được an táng trong mộ tổ, vậy cần chi phải giày vò con mình dọc đường nữa chứ.
“Nó hy sinh vì nước, là anh hùng của nhà họ Thôi chúng ta, sao không được an táng chứ? Ai dám nói không thể, ta sẽ liều mạng với kẻ đó!” Thôi Mậu dứt khoát nói.
Tiểu Mã thị gật đầu, cuối cùng bà cũng thấy chồng mình giống một người đàn ông sau nhiều năm qua.
Bà khóc nói với Thôi Mậu: “Hôm nay chúng ta lên đường quay về luôn đi, tôi không muốn để Đào Tử ở đây thêm giờ phút nào nữa hết.

Nơi đây là chốn ăn thịt người, sao phải ở lâu chứ.”
“Được.” Thôi Mậu lập tức sai con trai Thôi Nguyên đi lấy xe ngựa, họ sẽ chở quan tài về An Bình.
Bọn nha dịch phủ Khai Phong, Vương Chiêu và Lý Viễn đều xếp hàng tiễn đưa, không ít người dân trong thành thấy cảnh này đều rất lạ, hỏi có chuyện gì đã xảy ra.
Tất cả nha dịch phủ Khai Phong đều được dặn không được phép nói chuyện hôm đó ra ngoài, đây là vấn đề bí mật, dù thế nào cũng không được lộ ra.

Vì thế lúc người dân hỏi, cùng lắm họ cũng chỉ có thể mỉm cười bất lực.
Có người dân biết nhà Thôi nương tử treo cờ tang, lại thấy người nhà họ Thôi chuyển quan tài liền đoán ra được Thôi nương tử đã bỏ mình trong lúc thi hành nhiệm vụ, không khỏi buồn thương, than Thôi nương tử tốt như thế, cùng nhau rơi lệ đưa tiễn nàng.
Sau khi nhà họ Thôi rời khỏi Biện Kinh, dân chúng trong thành không khỏi bàn tán một phen, nhưng khi màn đêm buông xuống, dù bàn việc gì cũng phải lắng xuống, cuối cùng cũng yên ổn lại.
3 ngày sau, không còn mấy ai bàn tán về Thôi Đào nữa, trong thành lại có thêm nhiều tin mới thu hút sự chú ý của người khác.

Thi thoảng nhắc tới Thôi nương tử, cùng lắm mọi người cũng chỉ thổn thức một câu đáng tiếc.
Trong thời gian đó Hàn Kỳ không hề lộ diện, thư từ chức cũng đã có phản hồi, Triều đình không đồng ý, nhưng chuẩn cho chàng nghỉ ngơi nửa tháng, đồng thời còn ban thưởng rất nhiều để xoa dịu chàng.
Bọn nha dịch của phủ Khai Phong nghe tin này đều không biết phải nói gì.

Trách Thôi quan Hàn không ra gì ư? Nhưng nếu là họ, họ cũng như thế.

Trách Triều đình vô dụng? Đẩy một cô gái ra làm lá chắn ư? Nhưng nghĩ kỹ lại, tình cảnh lúc đó còn cách nào tốt hơn đâu? Nếu sứ đoàn nước Liêu có chuyện ở Biện Kinh, thật sự chết trong tay người Tống thì sẽ ra sao? Dù có dấy lên chiến tranh thì người ta nổi tiếng là thiện chiến, Đại Tống bọn họ không đủ sức, hơn nữa binh mã cũng không mạnh, sẽ càng có nhiều người chết hơn vì chiến tranh.

Mọi chuyện cứ thế nghẹn ở cổ họng khiến người ta cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng khó chịu.
Mọi người đều dùng món ăn mà Thôi Đào thích khi còn sống để lén cúng nàng, đốt cho nàng rất nhiều giấy tiền vàng mã, mong rằng dưới suối vàng nàng sẽ không túng tới mức chẳng có tiền mua đồ ăn.
Vương tứ nương và Bình Nhi đóng cửa hàng, đóng cửa nhà, cả ngày thẫn thờ trong nhà, uống say bí tỉ không hề ra khỏi nhà, cũng chẳng gặp ai.

5 ngày nữa trôi qua, cả hai mới buồn bã mở lại cửa hàng, buồn bã ngồi trông hàng, buôn bán qua loa.

Tất cả chỉ vì họ phải nghe theo lời dặn của Thôi nương tử, đàng hoàng sống tiếp.
Sau đó Vương Chiêu tới cửa hàng hỏi họ: “Hôm đó sau khi 2 người theo Thôi nương tử về phủ Khai Phong, ở sảnh phía Đông đã có chuyện gì vậy? Thôi nương tử đã chết thế nào?”
“Uống thuốc độc tự vẫn.” Vương tứ nương nói thêm, “Ban đầu Trương Xương đưa tới một con dao, Thôi nương tử cười bảo mình sợ đau, đợi sau khi cô ấy chết rồi thì cắm dao vào cũng chưa muộn.”
Vương Chiêu ngơ ngác, hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm: “Hóa ra cô ấy còn đoán trước được mình chắc chắn phải bị dao đâm.”
“Các người không cần chào từ biệt Thôi nương tử đâu.

Trước khi chết cô ấy cố tình dặn bọn tôi, cô ấy chọn cái chết là để mọi người sống an bình, cứ sống đàng hoàng như khi trước là được.

Nếu chúng ta phụ sự hy sinh của cô ấy, để cô ấy chết một cách vô ích, chắc chắn dưới suối vàng sẽ nổi giận mất, cô ấy không muốn nhìn thấy cảnh này.” Bình Nhi thẫn thờ nói lại.
“Vậy còn Thôi quan Hàn?” Giọng điệu của Vương Chiêu hơi thay đổi.
“Thôi quan Hàn cũng đã cố gắng hết sức rồi, ngài ấy vội vàng sa thải Thôi nương tử vốn là để bảo vệ cho cô ấy.

Cách có thể thử đều đã làm hết rồi, chỉ là không có kết quả mà thôi.

Chúng ta đều như nhau cả, sở dĩ khi trước Thôi quan Hàn lạnh lùng, có lẽ là vì không dám đối diện nên không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy được.” Bình Nhi rưng rưng nói với Vương Chiêu, “Trước khi uống thuốc độc, Thôi nương tử còn dặn bọn tôi đừng làm khó ngài ấy, chuyện này không thể trách ngài ấy được.”
Vương Chiêu khẽ gật đầu, cuối cùng chẳng nói được gì nữa.

Ngõa xá, lầu Quảng Hiền.
Một người đàn ông trung niên mặt tròn, bụng phệ đang ngồi bên cửa sổ, tay bóc hạt dưa rồi cho nhân hạt vào miệng.

Bên cạnh là một thanh niên cường tráng đang cung kính nói chuyện với ông ta.
“Thái độ của Thôi quan Hàn hôm đó thật sự rất kỳ lạ, sao lại đột nhiên lạnh lùng với vị hôn thê sắp chịu chết của mình như thế chứ? Bình thường dù không thể làm gì cũng phải lưu luyến một chút chứ? Có khi nào cái chết của Thôi thất nương có ẩn tình không ạ?”
Người đàn ông trung niên không nói gì, vẫn bóc hạt dưa ăn.

Sau đó lại có 1 tên tùy tùng khác vội chạy vào, rỉ tai nói vài câu với ông ta, báo rằng những người trong phủ Khai Phong đang rất bình thường.
Người đàn ông trung niên xua tay đuổi người đi.
“Thái độ kỳ lạ trái lại mới là bình thường đấy.

Con người gặp lúc nguy nan đều sẽ có chút phản ứng khác thường.

Nhất là loại tự xưng thông minh bất phàm và kiêu ngạo từ trong xương như Hàn Trĩ Khuê, triệt để đánh trúng hắn, bắt hắn không thể phản kháng mà chỉ có thể khuất phục, tất nhiên là không bình thường nổi rồi.

Nếu phản ứng của hắn quá mức bình thường khiến người ta không thấy có gì lạ thì mới khiến ta hoài nghi hơn.”
Người đàn ông trung niên lại nhét 1 hạt dưa vào miệng, nhai nhai, mỉm cười như Phật Di Lặc.
“Sai Xuân Lệ truyền lời cho ngài Mạc đi, bảo hắn kế hoạch lần này rất tốt, xem như ta đã báo thù được cho Uyển Nhi và con gái nó rồi.

Chuyện sau này cứ làm theo ý hắn, Thiên Cơ Các nợ hắn một ân tình.”
“Vâng!” Tùy tùng đáp.
Người đàn ông trung niên lấy khăn lau tay, lập tức sắp xếp về Tùy Châu.
“Ở Biện Kinh náo nhiệt quá, Tô mỗ không chịu nổi.

Gần đây đều có người âm thầm ẩn náu nên đừng gây chuyện, chúng ta không tiếp nữa.”
Tùy tùng tiếp tục đáp lời, đỡ người đàn ông trung niên xuống lầu, xe ngựa của họ đã đợi sẵn trước cửa lầu Quảng Hiền.
Người đàn ông trung niên vừa giẫm chân lên, đang nâng bàn chân múp míp của mình lên thì một nhóm nha dịch của phủ Khai Phong đã tiến lên bao vây.
Cửa sổ tầng 2 lầu Quảng Hiền đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy Hàn Kỳ mặc quan bào màu đỏ son đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng đến cùng cực, thờ ơ nhìn người đàn ông trung niên đang hốt hoảng bên dưới.
“Các vị đang làm gì vậy? Viên ngoại chúng tôi chỉ tới Kinh làm ăn kết bạn mà thôi, không làm ra chuyện phạm pháp gì cả!” Tùy tùng vội hô.
“Đúng, đúng thế!” Người đàn ông trung niên lắp bắp nói, trông rất thành thật và chân chất.
“Viên ngoại Tô quá khiêm tốn rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc