NGỒI TÙ Ở PHỦ KHAI PHONG


Bình Nhi lập tức vui vẻ đồng ý, cảm ơn Thôi Đào đã đi cùng mình.
“Vậy chúng ta cũng tranh thủ khởi hành đi?”
Bình Nhi không muốn chậm trễ, trước đây Vọng Nguyệt tiên sinh biết chuyện cha cô ta bệnh nặng thế mà không hề báo lại.

Bây giờ vì y quyết định rời khỏi Biện Kinh nên mới bộc phát lương tâm viết một bức thư báo tin cho Bình Nhi.
Cuối thư Vọng Nguyệt tiên sinh vẫn không quên bổ sung một câu: Thực ra thì cha cô đáng chết trong cô độc hơn.
Thôi Đào bảo Bình Nhi quay về thu dọn đồ đạc, lại sai Vương tứ nương đi thuê xe, mua lại các loại đặc sản Khai Phong như lần trước.
Vương tứ nương lanh lẹ nhận lời, gọi Lý Tài tới giúp cùng.
Thôi Đào đợi mọi người giải tán hết mới đến nói chuyện riêng với Hàn Kỳ, xin chàng nghỉ phép.
“Đã quyết định hết rồi mới đến nói với ta, đây mà là xin nghỉ phép à?” Hàn Kỳ không hề ngước mặt lên, vụ án của Địa Tang Các còn rất nhiều văn bản phải viết.
“Đó là vì nghĩ Lục lang sẽ đồng ý nên mới chuẩn bị trước mà, nếu Lục lang không đồng ý thì em không đi nữa.” Giọng nói của Thôi Đào rất ngoan ngoãn, để lộ ra chút nỉ non.
Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng, vẫn không ngẩng đầu lên nhưng tốc độ viết đã nhanh hơn.
Thấy 1 trang chữ Khải đã gần viết xong, lần này Thôi Đào không thể phá được.

Nàng ngồi một bên chờ, vì chán nên đặt tay lên một chồng hồ sơ vụ án rồi gõ nhẹ.
“Đã đụng vào rồi thì mở ra đọc thử đi.” Hàn Kỳ bỗng nói.
Thôi Đào hơi sửng sốt, lúc này vẫn thấy Hàn Kỳ không hề ngẩng đầu lên, chẳng biết chàng ấy mọc mắt trên trán hay sao mà có thể nhìn thấy mình làm gì thế nhỉ.
Thôi Đào cầm tập hồ sơ dưới tay lên, trộm nghĩ có khi nào chàng thật sự không nỡ để mình đi nên mới đưa vụ án cho nàng điều tra không?
Nhưng lúc nàng mở hồ sơ ra đọc lại phát hiện bên trong đều là danh sách từng thành viên trong nhà họ Thôi và hoàn cảnh của mỗi người, sống mũi Thôi Đào đột nhiên cay cay.
Nội dung rất ngắn gọn, câu từ chuẩn xác, ví dụ như tình huống nào không rõ ràng sẽ có tin đồn bù vào.
Thôi Đào nhìn lướt qua đã nhận ra chữ trên hồ sơ này là tự tay Hàn Kỳ viết.

Chàng là học trò đứng thứ 2 cả nước, một người hàng ngày bận chuyện công vụ mà bỏ quên ăn uống, thế mà lại dành thời gian ra để tổng hợp lại những thứ này cho nàng.
Nhất là Hàn Kỳ đã sớm nghĩ tới những chuyện này, đến cả Thôi Đào còn không biết chính xác khi nào nàng sẽ về nhà, vậy mà chàng đã chuẩn bị hết thảy.
Người đàn ông này làm việc đúng là quá có tâm rồi.
Thôi Đào vừa đọc tài liệu trong tay vừa quay lưng sang bên cạnh, người khẽ tựa vào cạnh bàn.
Cuối cùng Hàn Kỳ cũng viết xong trang văn bản cuối cùng, buông bút xuống rồi nhìn về phía Thôi Đào vẫn đang đọc.

Lúc này nàng đang gằm mặt xuống, tay cầm hồ sơ, hình như chưa đọc xong nội dung.
Hàn Kỳ bèn bưng trà nhấp một ngụm.
Chợt nghe có tiếng nức nở khe khẽ, tay Hàn Kỳ khựng lại, đứng dậy xem xét tình hình của Thôi Đào, quả nhiên nàng đang cúi đầu rơi lệ.
Hàn Kỳ hơi sững sờ, vội lấy khăn lau nước mắt cho Thôi Đào, khẽ hỏi nàng bị làm sao.
Chàng vừa nói thế, Thôi Đào lại càng khóc tợn hơn.
Hàn Kỳ vội ôm nàng vào lòng, vỗ lên lưng nàng, lặng lẽ chờ Thôi Đào khóc xong, bình tĩnh lại rồi mới đưa tay khẽ nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt rồi dùng khăn nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch.
“Biết là em không nỡ xa ta rồi, đừng khóc nữa.”
Thôi Đào cong khóe môi lên, cuối cùng không nhịn được mà nín khóc rồi bật cười, phủ nhận: “Ai nói là em không nỡ xa chàng nên mới khóc hả!”
“Vậy là định lừa ta ôm em à? Lần sau cứ nói thẳng đi, không cần khóc cũng cho mà.”
Thôi Đào bị chàng chọc cho cười thêm, tức giận lấy tay đập vào vai Hàn Kỳ một cái, tất nhiên là không dùng sức thật.
“Thật không ngờ Lục lang còn có lúc mặt dày đến thế.”
“Em khóc vài lần nữa thì sẽ dày hơn cả tường thành đấy, vì dung mạo của chồng em, vẫn đừng khóc thì hơn.”
“Chồng em ở đâu ra? Ai nhận chàng là chồng chứ hả?” Thôi Đào lại bật cười.
“Nhìn kìa, quả nhiên vẫn phũ phàng như thế.” Hàn Kỳ thở dài.
“Chàng hư quá đi!”
Thôi Đào cười nhào vào lòng Hàn Kỳ, hai tay vòng lấy eo chàng, an ủi chàng một chút.
“Em đi rồi rất nhanh sẽ về, không kéo dài quá lâu đâu.”
“Mỗi tháng bọn em có 3 ngày nghỉ, tuy tháng này chưa hết nhưng có thể tạm tính vào, cũng có thể tạm ứng của tháng sau luôn, tổng cộng là 6 ngày.” Lúc Hàn Kỳ nói những lời này là đang dùng giọng điệu bàn chuyện công.
Thôi Đào lập tức buông cánh tay ôm Hàn Kỳ ra, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi chàng: “Vậy là lần này em ra ngoài tối đa cũng chỉ có 6 ngày thôi ư?”
Hàn Kỳ: “Giờ em đã là người của phủ Khai Phong rồi, việc công là việc công, không thể để việc tư lẫn vào được.”
Thôi Đào bĩu môi, kéo chiếc khăn trong tay Hàn Kỳ ra, vừa tự lau mặt vừa thở dài: “Uổng công khóc lóc, biết vậy khỏi khóc cho rồi, em còn tưởng bản thân mình rất đặc biệt, Lục lang sẽ phá lệ vì em chứ.”
Hàn Kỳ không nói gì.
Chuyện khác thì được, nhưng chuyện này thì không, 6 ngày đã là quá mức giới hạn rồi.
Lúc Hàn Kỳ tưởng Thôi Đào tức giận, định suy nghĩ xem nên làm thế nào thì đột nhiên người nào đó lại ôm từ phía sau chàng, chính là kiểu nhảy lên cao rồi rơi xuống ôm chầm lấy.
Hàn Kỳ hơi kinh ngạc, cơ thể có chút lay động nhưng vẫn đứng vững được.
“Đại nhân không nỡ xa em thì cứ nói thẳng đi nào.”
Thôi Đào tựa vào sau lưng Hàn Kỳ, 2 tay vòng lấy ôm cổ chàng, cái miệng gần như đang ghé sát vào tai Hàn Kỳ.
Mặt Hàn Kỳ bỗng nóng hôi hổi, may là dù da trắng nhưng vẫn không bị đỏ mặt, nếu không giờ cả khuôn mặt của chàng sẽ đỏ thẫm như cái bàn gỗ kia mất.
“Xuống nào.” Một lúc lâu sau Hàn Kỳ mới khàn giọng nói.
“Không xuống đâu!”
Thôi Đào ôm chặt lấy Hàn Kỳ, cố tình lấy môi cọ lên vành tai chàng một chút rồi mới nhảy xuống.
Hàn Kỳ cứ đứng sững ở đó một lúc lâu, không hề xoay người lại.
Thôi Đào cầm lấy hồ sơ vụ án bước tới trước mặt Hàn Kỳ, nghiêng đầu nhìn chàng, “Lục lang còn muốn nói gì nữa không? Nếu không thì em cáo từ trước, 6 ngày sau chúng ta gặp lại nhé.”
Thôi Đào đợi một chút vẫn thấy đôi mắt đen láy của Hàn Kỳ nhìn chằm chằm mình mà không hề nói tiếng nào.

Nàng bèn cong khóe môi lên rồi xoay người rời đi.
Quả nhiên, nàng bị kéo lại.
Lần này là Hàn Kỳ ôm Thôi Đào từ phía sau.
Cao ráo đúng là chiếm ưu thế hẳn, người ta không cần nhảy lên cũng có thể thoải mái cúi xuống ôm Thôi Đào vào lòng, gần như bao phủ hết cả người nàng.


Vẫn là mùi đàn hương lành lạnh quen thuộc, bấy giờ lại thêm chút hơi thở nam tính mạnh mẽ, dường như đang bá đạo muốn xâm chiếm cả người nàng.
“Đừng có làm gì liều lĩnh đấy.” Giọng nói càng trầm lại càng quyến rũ và êm tai.
Thôi Đào: “Ừm, sẽ không cậy mạnh đâu.”
Từ trước tới giờ nàng đã là mạnh nhất rồi, tất nhiên không cần cậy mạnh nữa.
Hàn Kỳ xoay người Thôi Đào lại, ngón tay thon dài như ngọc chỉ dịu dàng sửa sang lại mớ tóc rối trên trán nàng rồi bảo nàng đi được rồi.
“Bảo trọng nhé.”
Thôi Đào cười đáp lại, vỗ vỗ hồ sơ trong lòng, “Cảm ơn Lục lang đã viết cái này cho em, em rất vui, rất cảm động.”
Thực ra xuyên qua quá nhiều thế giới rất dễ khiến lòng người chết dần chết mòn, Thôi Đào không muốn bản thân mình sống như một thây ma, càng không mong vì trái tim già nua của mình mà Hàn Kỳ sẽ nghĩ nàng không có những điều mà con gái ở tuổi này nên có.
Nàng thật sự cảm động, tuy có thể không khóc, nhưng nàng vẫn muốn khóc vì chàng.
“Ta chờ em về.”

Đi xe ngựa từ Biện Kinh đến Thâm Châu, nhanh cũng phải mất 1 ngày.
Thôi Đào, Bình Nhi và Vương tứ nương xuất phát trễ, lúc đến An Bình đã gần nửa đêm.

Vì cha Bình Nhi bệnh nặng nên cả ba ưu tiên về nhà cô ta trước.
Trên đường đi Bình Nhi ỉu xìu, không nói được bao nhiêu câu cả.

Thôi Đào và Vương tứ nương cũng không hỏi nhiều, cứ đi theo đường Bình Nhi chỉ.
“Sắp tới rồi, chỉ còn qua thôn này thôi.” Bình Nhi chỉ vào ngọn đèn sáng giữa sườn núi phía xa xa, nói với Vương tứ nương và Thôi Đào rằng đó là nhà mình.
Vương tứ nương vui vẻ nói với Thôi Đào: “Sao nhà cô ta lại ở trên núi nhỉ? Đừng nói là thợ săn nhé? Hay là đạo quán, chùa Phật!”
“Chắc sẽ bất ngờ đấy.” Thôi Đào cắn một miếng mứt hạnh đào, mùi hạnh nhân nồng đậm, vị ngòn ngọt xốp giòn cực kỳ thích hợp để ăn trong lúc ngồi xe mệt mỏi.
Thôi Đào chỉ lấy một nắm nhỏ, cả túi lớn còn lại đều đưa hết cho Vương tứ nương, bảo thị ăn tùy thích.
Thị đưa cho Bình Nhi trước, Bình Nhi lại chỉ ăn 2 miếng.
“Sao mấy cô đều không ăn hết vậy? Vậy thôi ta không khách sáo đâu nhé!” Vương tứ nương định ăn hết số mứt còn lại.
Sau đó họ đi ngang qua một cái thôn, lúc này người trong thôn đã nghỉ ngơi hết, bên trong chỉ có lưa thưa vài nhà còn sáng đèn.

Nhưng lúc xe ngựa đi trên đường khó tránh khỏi việc sẽ phát ra tiếng động, vì thế có rất nhiều người dân trong nhà thắp đèn lên, sau đó có người xách đèn lồng chạy ra hỏi là ai.
Bình Nhi lập tức nói: “Là ta.”
Người dân ra hỏi khêu đèn lồng lên nhìn, sau khi nhìn thấy rõ mặt Bình Nhi liền kinh ngạc hét to: “Bình nương tử về rồi!”
Tất cả mọi người trong thôn đều đổ xô ra, vây quanh họ vô cùng náo nhiệt, ân cần hỏi thăm Bình Nhi mấy năm nay thế nào, lại than thở lão trang chủ bệnh nặng, tình hình hiện tại nguy kịch, đáng lẽ cô ta phải về sớm hơn.
Bình Nhi lúng túng đối phó với họ xong liền giục Vương tứ nương nhanh đánh xe, sau đó cười gượng bảo họ nhanh về ngủ đi.
“Ta về nhà ngay đây, mọi người cứ yên tâm.”
Già trẻ lớn bé trong thôn đều gật đầu, còn có không ít người dặn Bình Nhi, khuyên cô ta nên tha thứ cho cha mình một chút.
Xe ngựa đi về phía trước được một lúc thì ven đường có một tảng đá to, trên đó khắc 4 chữ: Sơn trang Vô Mai.
Càng đi càng nghe rõ tiếng nước chảy, có vẻ như trong khe núi có thác nước nhỏ.

Giờ ánh trăng yếu, đêm tối mù, không thể nhìn rõ cảnh vật bên đường nhưng vẫn có thể cảm nhận được phong cảnh ắt hẳn rất đẹp.
Xe đi hết con dốc được một đoạn thì thấy một cánh cổng cao vút trước mặt, chỉ với 6 ngọn đèn lồng được treo trên đó cũng đủ hiểu nó hoành tráng tới cỡ nào rồi.
Vương tứ nương kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ Bình Nhi lại xuất thân giàu có như thế.
Thôi Đào đã đoán được xuất thân của Bình Nhi không tầm thường rồi, có thể thấy được từ trong lời ăn tiếng nói hàng ngày của cô ta.
Xe ngựa còn chưa kịp dừng lại thì đã có người mở cổng ra, một gã thanh niên mặc quần áo thô kệch, tay cầm một thanh đao bước ra.

Gã cũng giống với những người trong thôn, đầu tiên là hỏi ai đến, sau khi nhận ra Bình Nhi liền vội gọi “Bình nương tử”, vui vẻ nói rằng cuối cùng cô ta cũng đã quay về.
Sau đó, một người làm tên là Lai Vượng đến nhận lấy xe ngựa.

Bình Nhi dẫn Thôi Đào và Vương tứ nương vào trong sơn trang.
Trong sơn trang rộng lớn vô cùng, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, sáng như ban ngày.

Lúc này Vương tứ nương mới chợt hiểu ra tại sao lúc nãy xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn, nhà của một thợ săn nho nhỏ hay đạo quán gì đó làm gì sáng được như vậy cơ chứ.
“Ôi, tòa nhà này hoành tráng quá đi mất, chắc cũng phải bằng phủ Khai Phong chứ hả?” Vương tứ nương khen xong lại cúi đầu thán phục, “Ai cha, chúng ta đang đi trên cầu đấy à, bên dưới có nước, có hoa sen kìa! Còn có cả cá chép đỏ nữa!”
Họ vẫn luôn đi thẳng từ cổng vào, không hề lên dốc, rõ ràng đây là hồ nước nhân tạo, bên trên có một con đường đá rộng rãi, hai bên đường có lan can bằng đá.

Kiểu kiến trúc này rất kỳ công, rõ ràng phải bỏ ra rất nhiều tiền của để mời thợ lành nghề về làm.
“Đúng là không nhìn ra nhà cô giàu đến thế, sao bình thường cô cứ cố tình giả nghèo làm chi hả?”
“Lúc ta bỏ nhà ra đi không hề mang theo tiền mà.” Bình Nhi giải thích.
Lúc này có một ông lão râu bạc phơ chạy tới, vừa thấy Bình Nhi, lão đã bật khóc.
“Cuối cùng Bình nương tử cũng đã về rồi, trang chủ bệnh nặng lắm, có lẽ không qua khỏi được!”
Ông lão này là quản gia Hồng Thuận, gần 50 tuổi nhưng đi lại vẫn như gió, thể chất phi thường, có lẽ còn biết võ nữa.

Thật ra không chỉ riêng quản gia, gã người làm vừa mở cửa và người dân thôn dưới núi hẳn cũng biết một ít võ công.

Vì thế thính giác rất tinh tường, đều có tính cảnh giác của binh sĩ.
Hồng Thuận vội dẫn Bình Nhi đến phòng chính để thăm trang chủ, nhưng trước khi vào cửa, lão lại tỏ ra nghi ngờ thân phận của Thôi Đào và Vương tứ nương.
“Đây đều là chị em thân thiết của ta, nếu lão đề phòng họ thì ta cũng không vào.

Hơn nữa Thôi nương tử biết y thuật, nói không chừng có thể trị hết bệnh cho ông ta đấy.” Bình Nhi giải thích.

Hồng Thuận nghe vậy thì liên tục xin lỗi, vội vàng mời Thôi Đào và Vương tứ nương cùng vào.
Thôi Đào vào phòng, vốn cứ nghĩ trong phòng người bệnh sẽ có mùi thuốc khó ngửi, nhưng ai ngờ không hề ngửi thấy mùi thuốc gì, trái lại còn có mùi son phấn nồng nặc nữa.
Vào buồng trong, có một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, thi thoảng rên hừ hừ, vì màn trên giường đang buông xuống nên không thể nhìn rõ được tình trạng của ông ta.

Bên giường có 2 cô gái áo hồng đang nằm, có vẻ như là đang ngủ, lúc này vẫn chưa tỉnh dậy.

Trên ghế la hán gần cửa sổ lại có 2 cô gái áo xanh nằm chen chúc nhau.

4 cô gái này đều trạc tuổi Bình Nhi.
Vương tứ nương thấy cảnh tượng này còn nghĩ 4 người là nha hoàn, than thở rằng đúng là không có phép tắc gì cả.
Không ngờ ngay sau đó lại nghe Hồng Thuận cung kính gọi họ là Nhị thập tam nương, Nhị thập ngũ nương, Nhị thập cửu nương và Tam thập nương.
“Trời má, cô nhiều chị em vậy, hơn nữa tuổi tác cũng trạc cỡ cô nữa? Vậy cô xếp hàng 2 hay hàng 3 vậy?” Vương tứ nương sợ hãi.
Thôi Đào cũng nhìn về phía Bình Nhi.
Bình Nhi nhíu chặt mày, thở hổn hển nói: “Thứ nhất!”
Vương tứ nương giật mình, hiểu như không hiểu: “À, cô là Đại nương, vậy sao cha cô lại có thể —” Có thể có tới 30 đứa con gái, lại còn trạc tuổi nhau nữa? Hay là năm đó gieo giống cùng lúc cho nhiều thiếu nữ để sinh con chăng?
“Hẳn không phải chị em đâu.” Thôi Đào cân nhắc, “Vì thế nên mới gọi một mình cô là Bình nương tử đúng không? Cô là con gái duy nhất của ông ấy à?”
Bình Nhi bất lực thở dài: “Quả nhiên Thôi nương tử thông minh, cha tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, tất nhiên không cần phải xếp thứ tự, như thế chẳng phải là gộp vào chung một nhóm với họ sao!”
Lúc này Vương tứ nương mới hoàn toàn hiểu thấu, hoá ra những cô gái này đều là vợ lẽ của cha Bình Nhi à? Dù suy đoán của thị và sự thật hơi khác nhau, nhưng về bản chất thì cũng đúng mà, đều là gieo giống cho nhiều phụ nữ đấy thôi.
Vương tứ nương không khỏi gật đầu bội phục, nhỏ giọng khen cha Bình Nhi lợi hại thật, “Những 30 cơ à?”
Bình Nhi hừ lạnh: “Đây có là gì, cứ mỗi 3 năm sẽ đi không biết bao nhiêu, lúc đó phải xếp thứ tự lại lần nữa.”
Thời Tống có chế độ “thuê” vợ lẽ, thời hạn mua là 3 năm, sau 3 năm sẽ được thả về thân phận tự do.

Nếu vợ lẽ có con thì được chuyển sang làm tỳ, hoặc được gọi là mẹ nuôi, con gái nuôi, trường hợp đó phải đợi thêm 7 năm nữa mới có thể khôi phục lại tự do.

Về chuyện sau khi được tự do chủ nhà có giữ lại vợ lẽ hay không thì không nhắc tới.

Tóm lại luật pháp quy định là vậy, vợ lẽ không con thì có kỳ hạn là 3 năm.
Thế là có rất nhiều cô gái dân tộc thiểu số hoặc nhà nghèo có nhan sắc đều vui lòng để mình làm vợ lẽ cho thuê, trong 3 năm đó cố gắng tích cóp của hồi môn, chờ đến mãn hạn sẽ lại gả đi lần nữa.

Kiểu nuôi vợ lẽ này giúp các nhà giàu có và sĩ phu không cần gánh vác trách nhiệm gì, mà đối với vợ lẽ, bán nhan sắc 3 năm cũng không phải là quá lâu, vì có cầu nên thị trường mở rộng, nạp vợ lẽ đã trở thành một chuyện thường tình.
Nhưng thường chỉ thấy nạp 3 – 4 người vợ lẽ thôi, đằng này lại lên tới 30, còn không phải là cộng dồn, thật sự khiến người ta cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Ối ôi —”
Vương tứ nương đã kinh ngạc tới mức không biết nên nói gì nữa, dường như trên đời này không còn từ ngữ nào có thể miêu tả được chính xác… năng lực của cha Bình Nhi.
Thôi Đào cũng rất ngạc nhiên, thực sự rất muốn hỏi có phải cha Bình Nhi có phương thuốc bổ thận tráng dương nào không.

Nếu có được mà dâng lên cho Hoàng đế Đại Tống thì dòng dõi của hắn có thể bành trướng hơn một chút.
“Cô là con gái duy nhất, vậy có bao nhiêu anh em?” Thôi Đào hỏi Bình Nhi.
“Không có, ta là con một.”
Lúc cô ta nói những lời này, quản gia đã đánh thức 4 nương tử kia, sau đó khép màn trên giường lại.

Bình Nhi dẫn họ đi tới xem tình hình cha mình.
Vương tứ nương không nhịn được mà bước tới cạnh Thôi Đào, nhỏ giọng thì thào hỏi: “Vốn tưởng là súng vàng không sợ gỉ, ai ngờ trông thì ngon mà không có kỹ năng gì dùng được.”
Thôi Đào véo Vương tứ nương một cái, ra hiệu cho thị im miệng.

Vương tứ nương lập tức lấy tay bịt chặt miệng, tự biết mình không nên nói bậy bạ nữa.
Bấy giờ Thôi Đào mới nhìn rõ được người trên giường, khoảng 36 – 37 tuổi, tóc đen, trên mặt không hề có dấu vết của năm tháng, ngũ quan đoan chính, hẳn lúc trẻ cũng được xem là anh tuấn, nhưng lúc này mồm méo mắt lác, toàn thân tê liệt không cử động được, trông như bị trúng gió vậy.
Người đàn ông trên giường nghiêng mắt nhìn thấy Bình Nhi thì rên rỉ, trở nên kích động hơn.
Bình Nhi thấy ông ta như thế bèn đi tới bên cạnh, giọng điệu rất bình tĩnh: “Nghe nói ông bệnh nên tôi về thăm một chút, xem như tiễn ông đi.”
Người đàn ông nghe vậy lại càng kích động.
4 người vợ lẽ bị quản gia Hồng Thuận đánh thức liền ghé tới quan sát Bình Nhi.

Họ đều được mua vào sơn trang Vô Mai làm vợ lẽ trong mấy năm gần đây, chỉ nghe tên Bình Nhi chứ không biết bộ dạng cô ta thế nào.
Nhị thập tam nương nghe cô ta nói thế không nhịn được mà bảo: “Ai cha, sao Bình nương tử vừa về đã buông lời như thế rồi.

Đại phu đã bảo Trang chủ không nên tức giận quá mức, nếu không tình trạng sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy.”
Cả ba người còn lại nhao nhao đồng ý, khuyên Bình Nhi nói chuyện cẩn thận một chút, đừng kích động Trang chủ.
Thôi Đào hơi bất ngờ khi thấy 4 người vợ lẽ này quan tâm tới bệnh tình của cha Bình Nhi, nhìn qua cực kỳ chân thành, vì thế nàng càng tò mò về vị Trang chủ sơn trang Vô Mai này.
Thôi Đào quấn khăn lụa vào tay ông ta rồi bắt đầu bắt mạch.
Hồng Thuận thấy thế thì vô thức vươn tay ra, thấy Bình Nhi đang nhìn mình, lão vội vàng rụt tay về, không hé răng nữa.
Vệ Vô Nguyên nằm trên giường đảo mắt loạn xạ, có lẽ đang không hiểu hành động này của Thôi Đào nhưng miệng không nói được, người không thể cử động nên không cách nào phản kháng lại.
“Trúng gió.” Thôi Đào nói ngắn gọn, sau đó rút một cây kim bạc dài ra.
“Đúng đúng đúng, 15 đại phu mà chúng tôi đã mời cũng đều nói thế.” Hồng Thuận đáp lại.
“Phát bệnh thế nào?” Thôi Đào hỏi.
Hồng Thuận hơi sửng sốt, ấp úng không nói nên lời.

Lúc này đám người Nhị thập tứ nương đều chột dạ cúi gằm mặt xuống, như thể đã làm ra chuyện gì đó vô cùng trái lương tâm.
Vương tứ nương thấy thế liền buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ là thượng mã phong* à?”
(*) Thượng mã phong là tình trạng đột tử trong sinh hoạt tình dục khi dương khí bị thất thoát, nguyên nhân là do tinh dịch tiết ra quá nhiều.
Những lời này như một nhát búa giáng xuống, khiến Hồng Thuận và đám Nhị thập tứ nương ai ai cũng cúi đầu xuống đất.
Vương tứ nương phụt một tiếng, đang định cười thì bị ánh mắt của Thôi Đào ra hiệu nín lại.
Có vẻ như Vệ Vô Nguyên cũng biết xấu hổ, lúc này bèn nhắm tịt mắt lại, không nhìn thấy ai thì sẽ không mất mặt.
Ông ta lập tức thấy đầu mình tê rần, rên lên một tiếng thảm thiết.
“Trang chủ!”
“Cha?”
4 người vợ lẽ thấy Thôi Đào cầm cây kim bạc lớn như thế cắm vào huyệt vị đều rất lo lắng, nhưng không dám tới nói chuyện với nàng hoặc Bình Nhi.

Họ chỉ có thể hạ giọng hỏi quản gia Hồng Thuận, người mà họ khá quen thuộc, Thôi Đào là ai, có đáng tin hay không.
Quản gia cũng không biết, ấp a ấp úng.
“Ra ngoài hết đi.” Thôi Đào đang chuyên tâm châm cứu, tai mắt đặc biệt nhạy bén, nàng hơi phản cảm với âm thanh xung quanh mình.
Bình Nhi lập tức đuổi bọn quản gia và vợ lẽ ra ngoài hết.
Sáng sớm hôm sau, Thôi Đào ra ngoài với vầng trán đầy mồ hôi, Bình Nhi và Vương tứ nương bên ngoài đang nằm sấp trên bàn ngủ gục.
Bình Nhi nghe thấy tiếng động đầu tiên, vội vàng đứng dậy chạy tới hỏi Thôi Đào tình hình thế nào rồi.
Thôi Đào bảo Bình Nhi đưa khăn cho mình lau mồ hôi, chẳng buồn nói gì hết, chỉ ra hiệu cho cô ta tự vào xem.
Bình Nhi vội lao vào buồng trong —
Vệ Vô Nguyên đang ngồi tựa vào đầu giường, ông ta nghe thấy tiếng bước chân của Bình Nhi nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía cô ta.

Mắt và miệng ông ta không còn méo xẹo như trước nữa, nước mắt ồ ạt chảy xuống, môi run bần bật một hồi lâu mới có thể gọi một tiếng “Bình Nhi”.
Lúc đầu Bình Nhi chạy vào phòng bằng đôi mắt ngấn lệ, đang khóc lóc như để tang cha vậy.

Cô ta nghĩ Thôi Đào bận cả đêm mà không nói gì tức là không cứu nổi nữa, giờ thấy Vệ Vô Nguyên đã đỡ hơn nhiều, cô ta đột nhiên lấy tay áo lau hết nước mắt trên mặt đi, căm hận lườm nguýt ông ta một cái.
“Hoá ra ông vẫn chưa chết à.”
Vệ Vô Nguyên nghe vậy thì tức đến ho khan, “Mày — Đứa con gái bất hiếu này, sao mày cứ ngóng trông tao chết thế hả?”
“Tôi quay về là để tiễn đưa ông mà.” Hốc mắt Bình Nhi vẫn còn ửng đỏ, nhưng sau đó vẫn miễn cưỡng ngồi xuống.
“Con thay đổi rồi.” Vệ Vô Nguyên giật mình, “Trước đây con sẽ không nói chuyện như thế.”
“Con người đều sẽ thay đổi, ông đã không gặp tôi 2 năm rồi.” Bình Nhi giải thích.
“Hừ, Cừu thị kia xúi giục con đi với mụ để báo thù ta.

Con bị mụ lợi dụng rồi, có biết không hả? Cừu đại nương dẫn con đi thực ra là để trả thù ta đấy!”
Bình Nhi run lên, sau đó là kinh ngạc, tiếp đến lại tức đến bật cười, “Ông cũng cùng với sư phụ tôi… Ông giỏi thật đấy!”
Vệ Vô Nguyên giận thái độ của Bình Nhi, nhưng khó khăn lắm con gái mới về thăm ông ta, ông ta biết dù cô ta độc miệng nhưng trái tim vẫn rất lương thiện, vẫn còn quan tâm mình, vì thế không so đo với Bình Nhi nữa.
“2 vị kia là bạn của con à? Y thuật của vị Thôi nương tử đó đúng là lợi hại, ta bị bệnh này đã nửa tháng rồi, còn nghĩ bản thân mình cứ nằm bất động như thế mà xuống lỗ luôn chứ, may mà có con đưa cô ấy về đây.”
“Không phải cố tình đưa cô ấy tới đâu, là người ta cũng định về nhà nên tiện đường ghé ngang thôi.

Nhưng ông đúng là may mắn thật, đúng là kẻ ác sống lâu ngàn năm.” Bình Nhi tỏ vẻ đồng ý.
“Con không nói dễ nghe hơn một chút được à? Ta là cha của con đấy!”
Vệ Vô Nguyên tức giận giơ cánh tay không linh hoạt của mình lên rồi lại chậm rãi buông xuống.
“Bạn của con tiện thể về nhà ư? Vậy là nhà cô ấy cũng ở đây sao?” Vệ Vô Nguyên lại cố gắng chuyển đề tài lần nữa.
Bình Nhi miễn cưỡng kể lại chuyện của Thôi Đào cho Vệ Vô Nguyên.
“Hoá ra là con gái của Tri châu Thôi, Thôi thất nương!” Vệ Vô Nguyên từ từ nheo mắt lại.
“Sao ngài lại biết tôi đứng hàng thứ bảy trong nhà họ Thôi vậy, vừa nãy Bình Nhi đâu có nói chuyện này cho ông biết.” Thôi Đào bưng một bát thuốc đứng ngoài cửa chất vấn Vệ Vô Nguyên.
Vệ Vô Nguyên run lên, lập tức dò xét Thôi Đào lần nữa, “Chẳng trách lúc đầu ta thấy cô khá quen, hoá ra là cô thật.”
Bình Nhi nghe vậy liền hiểu ra trong đó có chuyện.

Cô ta suýt chút quên mất cha mình cũng là một kẻ có tiếng trên giang hồ, nếu không sao có thể kiếm được một sản nghiệp lớn thế này chứ.
“Biệt hiệu trên giang hồ của cha ta là “Thiên Diện Hảo Nhân”.”
Bình Nhi lập tức giải thích kỹ cho Thôi Đào về lai lịch của biệt danh này.

Vì cha cô ta có thể hoà giải mọi chuyện dù có rắc rối như thế nào đi chăng nữa, năm đó ông ta đã tham gia hoà giải cho rất nhiều vụ tranh chấp trên giang hồ.

Vì thế không ít người trong giang hồ gặp phải phiền phức đều bỏ ra số tiền lớn để mời cha cô ta ra mặt can thiệp.
“Tất nhiên kỹ năng này cũng được dùng cho phụ nữ, đừng nghĩ những cô gái đó đều là do cha ta háo sắc mà dùng tiền mua về, ở trong nhà không bao lâu đều sẽ bị cha ta thuần phục hết.”
“Lợi hại thật đấy.” Thôi Đào chân thành bày tỏ sự ngưỡng mộ.
“Nhưng trừ một người phụ nữ, là mẹ của Bình Nhi.” Vệ Vô Nguyên đột nhiên thở dài, “Sau khi sinh Bình Nhi xong, cô ấy để lại một bức thư rồi chạy với tên đàn ông khác rồi!”
Thôi Đào nhìn Bình Nhi hóng hớt.
Bình Nhi: “Mẹ ta họ Mai.”
Thôi Đào hơi hiểu ra, chẳng trách nàng thấy trong sơn trang rõ ràng có cây mai mà lại tên là sơn trang Vô Mai.

Hoá ra “Vô Mai” có nghĩa là vậy, hành động này của Vệ Vô Nguyên thoạt nhìn thì trông như rất si tình, nhưng nhìn cách cư xử khéo léo của ông ta lại có thể thấy thực ra Vệ Vô Nguyên không có bao nhiêu tình cảm cả.

Đây cũng là một kiểu không cam tâm, từ trước tới giờ đều là ông ta đùa bỡn phụ nữ trong lòng bàn tay, giờ lại có một người phụ nữ chơi xong thì chạy, tất nhiên ông ta phải “ghi nhớ” cả đời rồi.
“Đừng bị cha ta lừa, lúc mẹ ta còn ở đây thì ông ta có 7 người vợ lẽ nữa.

Nếu không mẹ ta cũng sẽ không bỏ đi!” Bình Nhi vạch trần.
Thôi Đào gật đầu, quả nhiên giống với suy đoán của nàng.
Nhưng lúc này nàng không có tâm trạng đâu mà để ý tới chuyện khác nữa, nàng chỉ để ý tại sao Vệ Vô Nguyên lại biết mình.
“Thôi nương tử có biết Địa Tang Các không? Còn nhớ chuyện tiết Hàn Thực 3 năm trước cô bị bắt cóc không?”
Lúc Vệ Vô Nguyên hỏi câu này, cả Thôi Đào và Bình Nhi đều bừng tỉnh.
Bình Nhi nói cho Vệ Vô Nguyên biết chuyện Thôi Đào bị mất trí nhớ, bảo Vệ Vô Nguyên biết chuyện gì thì nhanh nói ra.
“Chuyện này…” Vệ Vô Nguyên khó xử nói, “Ta đã nhận tiền rồi, 2 người đó đã là khách của ta.

Vệ Vô Nguyên ta rất uy tín, không bao giờ nói ra chuyện riêng của khách hàng, đây là quy tắc của ta.”
“Ông —” Bình Nhi đột nhiên đứng dậy, tức đến mức định đánh Vệ Vô Nguyên.
Thôi Đào ngăn Bình Nhi lại, cười lạnh nhạt rồi móc ra một cây kim bạc: “Vậy để tôi dùng thứ này khôi phục lại tình trạng lúc trước của tiền bối, như thế tiền bối không cần e ngại việc vi phạm quy tắc nữa, cũng không cần khó xử vì không biết báo ơn cứu mạng cho tôi thế nào.”

Bình Nhi tức giận phụ hoạ với Thôi Đào: “Đúng vậy! Châm ông ta đi!”
“Đừng, đừng mà, ta đang nói bình thường thì là thế.

Thôi nương tử đã cứu mạng ta, lại là bạn thân của Bình Nhi, tất nhiên ta phải nói rồi!” Vệ Vô Nguyên vội cười trừ giải thích, ông ta thà sống không có quy tắc còn hơn là chết dở sống dở.
Vệ Vô Nguyên từ từ kể hết mọi chuyện ra.
3 năm trước, vào một buổi tối tiết Hàn Thực, có 2 người phụ nữ khiêng 1 bao tải chứa người đến sơn trang Vô Mai tìm Vệ Vô Nguyên.
2 người phụ nữ này đều che mặt, cãi nhau suốt, vào trong sơn trang cũng ầm ĩ không ngừng, trong quá trình xô xát, bao tải bị hé ra, Vệ Vô Nguyên vô tình trông thấy dung mạo của Thôi Đào.

Ông ta luôn nghiên cứu về phụ nữ, dù là gái đẹp hay xấu thì ông ta đều không quên được, huống chi dung mạo của Thôi Đào còn xinh đẹp như thế nên Vệ Vô Nguyên nhớ nàng rất kỹ.
2 người phụ nữ đến tìm Vệ Vô Nguyên tất nhiên cũng giống với đám người trên giang hồ khác, nhờ ông ta giải quyết mâu thuẫn cho họ, cuối cùng thống nhất lựa chọn.
2 người phụ nữ ai cũng đã gần trung niên, trong đó có một người tự xưng là cô Kiều, cô Kiều gọi người kia là Yến Tử.

Cả hai đang tranh luận có nên giữ lại mạng của Thôi Đào hay không.

Cô Kiều đã thấy dung mạo của Thôi Đào, muốn giữ nàng lại để dạy bảo, sau này sẽ có tác dụng.

Yến Tử thì nghĩ Thôi Đào là phiền phức, nên giết bỏ, không nên giữ lại để tránh rắc rối.
“Sau đó thì sao?” Bình Nhi phát hiện chuyện này không khác mấy so với suy đoán trước đó của Thôi Đào, nghe đến đây tóc gáy toàn thân dựng ngược lên, giục Vệ Vô Nguyên kể nhanh nhanh.
“Sau đó tất nhiên là ta hỏi ý, phát hiện cô Kiều có quyền và quyết đoán hơn.

Vậy thì Yến Tử chỉ là miệng cọp gan thỏ, tất nhiên ta chọn đứng về phía cô Kiều, thuyết phục Yến Tử chịu giữ lại mạng cho Thôi nương tử.”
Nói đến đây, Vệ Vô Nguyên vô thức nhìn Thôi Đào một chút, cảm khái rằng mình trong lúc vô tình cũng đã cứu được mạng của Thôi Đào.
Thôi Đào lạnh lùng đính chính lại: “Không phải ông muốn cứu mạng ta, ông chỉ vì làm ăn mà thôi, kiếm được tiền thì sao có thể nói thế được.”
“Hừ!” Bình Nhi bắt chước theo tư thế khinh bỉ của Vương tứ nương.
Vệ Vô Nguyên cực kỳ kinh ngạc, tay run run chỉ Bình Nhi: “Đứa nghiệt chướng này, con đã học mấy thứ vô liêm sỉ này từ ai vậy hả! Năm xưa ta mời nhiều tiên sinh đến dạy kiến thức lễ nghĩa cho con như thế, vậy mà giờ con lại trở thành thế này, con —”
Bình Nhi chống nạnh, không thèm để ý tới lời chỉ trích của Vệ Vô Nguyên, chỉ tặng cho ông ta một cái liếc mắt.

Thực ra đây là lần đầu tiên cô ta khinh bỉ người khác, nhưng rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao bình thường Vương tứ nương lại thích thô lỗ như thế rồi, vì thật sự rất sảng khoái!
“Sau khi xong xuôi, cả hai rời đi.

Về sau ta trùng hợp biết được chuyện con gái nhà Tri châu Thôi hôm đó cũng bỏ nhà ra đi, năm ngoái ta từ miệng một người bạn trên giang hồ biết được trong Địa Tang Các có một người tên là cô Kiều, giỏi nhất là dạy dỗ phụ nữ, người bạn đó còn nói muốn mua một người từ bà ta đến cho ta.
Dù giang hồ rộng lớn, nhưng tên là cô Kiều, lại còn huấn luyện các cô gái trẻ tuổi nữa, chắc chắn không thể nào có người thứ hai.

Vì cô Kiều và Yến Tử kia đều cùng nhắc tới 1 vị chủ nhân nên ta suy đoán ra, 2 người đã bắt Thôi nương tử năm đó là đến từ Địa Tang Các.”
“Ông còn liên lạc với người bạn ấy không?” Thôi Đào hỏi.
“Y vào Nam ra Bắc, không mấy khi liên lạc, nhưng vì Thôi nương tử nên ta sẽ thử một lần vậy.” Vệ Vô Nguyên đáp lại.
Bình Nhi đột nhiên bật khóc.
Thôi Đào và Vệ Vô Nguyên nhìn cô ta khó hiểu, sao lại tự nhiên lại khóc thế.
“Vậy là cô đã từng ở gần ta như vậy, ta có thể cứu cô, nhưng ta lại không làm.

Tiết Hàn Thực 3 năm trước ta đang làm cái gì chứ, hình như là ra ngoài leo núi.

Vì ta không thích ở nhà nhìn cha ta và đám oanh yến kia.” Bình Nhi khóc đỏ hoe mắt, tủi thân mím chặt môi, lại còn hành lễ xin lỗi Thôi Đào.
Vệ Vô Nguyên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, “Cái tật xấu thích khóc nhè của con chẳng đổi chút nào, ta nuôi con nhiều năm như thế sao chưa bao giờ thấy con xem trọng người cha này hả?”
“Vì ông không xứng!” Bình Nhi tức giận quát lớn, tuy hét lên nhưng âm lượng cũng không quá lớn.
“Con đã về rồi thì tiếp quản gia nghiệp đi, e là sức khoẻ của ta không cầm cự được bao lâu nữa.” Vệ Vô Nguyên thở dài, tỏ vẻ đau thương như sắp chết.
Bình Nhi thấy vậy thì ngẩn ngơ, không khỏi mềm lòng.
“Trang chủ Vệ muốn cầm cự bao lâu? Tôi có thể giúp một chút.” Thôi Đào lại giơ kim bạc trên tay lên, “Nếu không có gì bất ngờ, không khéo sau khi tôi điều trị, trang chủ Vệ sẽ sống rất lâu đấy.”
“Đừng đừng đừng, ta đang sợ bất ngờ đây.” Vệ Vô Nguyên lập tức thay đổi thái độ.
“Già rồi thì phải tự biết, nếu không lơ đễnh ăn chơi thỏa thích thì đâu đến mức này.

Thân thể của ông cũng hay thật, không hổ là kẻ luyện võ, bị giày vò lâu như thế mà chỉ bị hư thận là đã rất tốt rồi, sau này đừng tự tìm đường chết nữa, 30 bỏ 10 đi.” Thôi Đào căn dặn.
Bình Nhi nghe thế liền cau mày, hình như định nói gì đó với nàng nhưng cuối cùng chỉ chọn lấy tay cấu chặt váy mình.
“Được,” Vệ Vô Nguyên ngoan ngoãn chấp nhận, “Ta sẽ đuổi 10 người đi.”
Thôi Đào kinh ngạc: “Ông không nghe rõ à?”
“Chẳng phải là 30 giảm 10 sao?” Vệ Vô Nguyên thầm tính lại vài lần, không thấy mình đã sai ở đâu.
Thôi Đào cầm lấy bút lông dùng để viết đơn thuốc trên bàn, viết xuống chữ 30 rồi gạch đi chữ 10*, hỏi Vệ Vô Nguyên còn lại là gì.
(*) 30 là 三十, bỏ đi 10 十.
Vệ Vô Nguyên kinh ngạc trợn lớn mắt: “3 ư? Chỉ còn 3 thôi sao? Phải giảm tới vậy à?”
“Nếu không thì sao?” Thôi Đào vô tội nhìn về phía Bình Nhi, hỏi cô ta, “Ta bỏ không đúng à?”
“Đúng, nên làm như thế, Thôi nương tử trừ rất đúng.” Bình Nhi mắng Vệ Vô Nguyên, “Chẳng phải ông luôn hết sức tuân thủ lời hứa sao, lúc nãy ông vừa đồng ý chuyện này rồi.”
Vệ Vô Nguyên bĩu môi, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy quá khó khăn, “30 người mà chỉ giữ lại 3, không biết nên chọn giữ ai cả.”
“Đã khó như thế thì đừng để lại ai hết, làm con gái nên chia sẻ sầu lo với cha mình, biết chưa?” Thôi Đào nói với Bình Nhi.
Bình Nhi liên tục gật đầu hứa hẹn, gọi quản gia Hồng Thuận đang chờ bên ngoài: “Nghe thấy chưa, cứ dựa theo ý của trang chủ Vệ mà làm đi!”
Hồng Thuận đáp lại một tiếng rồi vội vàng rời đi.
“Hả, hả?!” Vệ Vô Nguyên kích động muốn đứng dậy gọi Hồng Thuận lại, nhưng 2 chân của ông ta không đứng nổi.
Thôi Đào chợt nhớ ra gì đó bèn vẽ một đôi mắt rồi đưa cho Vệ Vô Nguyên xem.
Vệ Vô Nguyên vừa nhìn đã vội nói: “Đúng rồi, cực kỳ giống với người tên Yến Tử đã bắt cô năm đó, bà ta có đôi mắt như thế, mắt 2 mí, khoé mắt xếch lên.”
“Đôi mắt này là của ai vậy?” Bình Nhi giật mình nhận ra, “Là người phụ nữ áo đen đã hẹn Thôi nương tử tới miếu Thành Hoàng!”
Chuyện ngày càng rõ ràng, những suy đoán trước đó đang dần được chứng minh nhờ những chứng cứ liên quan.
Sau khi Thôi Đào tắm rửa xong xuôi thì dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị tới nhà họ Thôi.

Trước đó nàng đã nhờ Hồng Thuận phái người tới báo tin trước cho bên ấy một tiếng, dù gì thì vẫn nên có phép tắc đúng mực.
“Ta đi cùng với cô.” Bình Nhi vội nói, “Dù sao ông ta cũng không chết được.”
Lúc này Vương tứ nương cũng đã làm xong mọi việc, tới báo với Thôi Đào rằng có thể đi rồi.
“Đi cửa chính, cửa hông, cửa góc hay là cửa sau đây?” Sau khi xe ngựa vào An Bình, Vương tứ nương hỏi thăm được nhà họ Thôi ở đâu rồi hỏi Thôi Đào nên chọn đường nào.
Thôi Đào mỉm cười: “Kiểu con gái mất mặt như ta về, tất nhiên phải đi cửa chính rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc