NGỒI TÙ Ở PHỦ KHAI PHONG


Sau khi có suy nghĩ thì thẩm vấn Tiền nương tử và Tiền nhị nương lại không khó mấy.
Thôi Đào nắm trúng thóp của Tiền nương tử — Đào Tinh Thần, dùng thêm vài chiêu thẩm vấn, Tiền nương tử hoặc sẽ nói hớ ra, hoặc sẽ gánh không nổi hình phạt mà lựa chọn thành thật khai báo.
Sau khi Tiền nương tử khai thật, Tiền nhị nương cũng sẽ không tiếp tục giấu giếm nữa mà ngoan ngoan khai ra.
Đúng như Thôi Đào dự đoán, cả hai đều có liên quan tới Thiên Cơ Các.

Năm đó vì nhà nghèo nên 2 chị em tình cờ gia nhập vào Thiên Cơ Các để làm mật thám.

Từ năm 17 – 18 tuổi đã bắt đầu bán mạng cho Thiên Cơ Các, 4 năm sau họ tích góp đủ tiền trả nợ nên nghỉ hưu, bấy lâu nay không hề liên lạc với Thiên Cơ Các nữa.
7 ngày trước bỗng có 1 người phụ nữ áo đỏ tìm tới, tự xưng là hộ pháp của Thiên Cơ Các, muốn họ thực hiện nhiệm vụ.

2 chị em đều biết rõ thủ đoạn của Thiên Cơ Các, họ chỉ muốn sống đàng hoàng, không ngờ lại dính vào những chuyện hiểm nguy.

Nhưng người phụ nữ áo đỏ này đã hạ cổ độc lên người Đào Tinh Thần ngay trước mặt Tiền nương tử.
“Ả nói người bình thường sẽ không tra ra cổ độc, chỉ có ả là có thuốc giải.

Nhưng nếu giải trễ, trùng cổ ở nửa tháng sẽ từ từ ăn hết nội tạng, dằn vặt người bị trúng tới chết.

Tinh Thần là đứa con duy nhất của tôi, sao tôi có thể nhẫn tâm để nó chịu tội này được chứ?
Ả còn nói với tôi phải giết theo lệnh của ả, sau đó thì cướp xe ra khỏi thành.

Còn những chuyện khác ả mặc kệ.

Ả nói nếu chúng tôi giết người gọn ghẽ, ngụy trang tốt, có thể thoát khỏi sự truy bắt của phủ Khai Phong thì không chỉ được sống yên ổn, từ nay Thiên Cơ Các sẽ không quấy rầy chúng tôi nữa, mà còn có thể cho chúng tôi một số tiền lớn để chúng tôi không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.”
Đáng lẽ Tiền nương tử đã từ chối, nhưng vì con trai, giờ thị cũng chẳng còn lựa chọn khác, chỉ có thể liều một phen.
Người phụ nữ áo đỏ nói với Tiền nương tử, vài ngày tới ả sẽ sắp xếp cho xe ngựa của Phán quan Vương đi ngang qua hẻm Tảo Tử trước nhà thị.

Thời gian cụ thể không xác định được, nhưng Tiền nương tử phải chuẩn bị trước, người của ả sẽ thông báo cho thị bất cứ lúc nào.
Trong thời gian chờ đợi, Tiền nương tử và Tiền nhị nương suy nghĩ kế hoạch giết người của mình, phải cố làm nhanh, gọn gàng và giấu được dấu vết gây án của mình.
Hôm xảy ra chuyện, Tiền nương tử nhận được tin báo trước 1 canh giờ, người truyền tin là một người đàn ông tướng mạo bình thường, nói cho họ biết đặc điểm xe ngựa của Phán quan Vương, khoảng khi nào sẽ đi ngang qua.
Tiền nhị nương luôn nấp trong nhà Tiền nương tử để chờ hành động.
2 chị em đợi cho xe ngựa của Phán quan Vương đi ngang qua cửa nhà mình, lập tức dừng xe theo kế hoạch rồi giết chết Trương Tố Tố ngay trước mặt Phán quan Vương, sau đó Tiền nương tử thay quần áo sạch, đốt đi bộ đồ dính máu.

Tiền nhị nương thì phụ trách lái xe, đánh ngất Phán quan Vương và 2 tên tùy tùng, đem họ ra khỏi thành.
Để chứng tỏ mình trong sạch, Tiền nương tử đã làm theo kế hoạch định trước, giả vờ là người báo án.
Nhìn chung toàn bộ kế hoạch diễn ra rất suôn sẻ, nhưng trong lúc họ dừng xe để chuẩn bị giết người thì Đào Tinh Thần đã tỉnh ngủ chạy ra, tận mắt trông thấy hết tất cả.

Tiền nương tử không thể không giết người nhanh rồi đánh ngất con trai, vì sau đó thị còn phải tới phủ Khai Phong báo án theo kế hoạch.
Đợi tới khi quan đến, Tiền nương tử nói dối con mình phát hiện nạn nhân đầu tiên nên hoảng sợ quá mức, khóc mệt rồi được bị dỗ ngủ thiếp đi.
Sau đó dù thị đã liên tục trấn an con trai mình, nhưng vì lo phủ Khai Phong tới điều tra, Đào Tinh Thần sẽ bị những nha dịch lão luyện hỏi ra sơ hở gì nên dứt khoát dùng kỹ thuật dùng kim bạc khi trước học được ở Thiên Cơ Các để tạm thời phá cuống họng của Đào Tinh Thần, bảo đảm nó sẽ không nói gì lung tung.

Chuyện này không phải là vĩnh viễn, từ từ nó lớn sẽ khôi phục lại.
Tiếp đó là lời khai của Tiền nhị nương.
Sau khi lái xe đưa bọn Phán quan Vương ra khỏi thành, Tiền nhị nương dừng xe ở địa điểm mà người phụ nữ áo đỏ chỉ định, vì thấy Phán quan Vương đột nhiên bò ra khỏi xe nên phải đánh ông ta ngất xỉu rồi dúi lại.

Sau đó thì thị đặt người ở đó, không quan tâm gì nữa.
Còn việc lau vết máu trên người và thay quần áo cho Phán quan Vương, đều vì thị muốn bảo vệ chị cả Tiền nương tử và cháu trai Đào Tinh Thần của mình nên làm thêm.

“Chúng tôi đã bàn nhau từ trước, nếu trong chúng tôi có 1 người bị lộ thì phải cố gắng nhận hết tội danh cho cả người kia, người còn lại đó sẽ phụ trách chăm sóc Tinh Thần.”
“Vậy sao cô lại muốn giết Vạn tam nương ngay trước mặt mọi người, cũng là nhiệm vụ của người phụ nữ áo đỏ giao cho cô à?” Thôi Đào hỏi.
Tiền nhị nương lắc đầu, nhắc tới chuyện tối đó khiến thị rất khó chịu và hối hận.
“Tôi cũng không biết tại sao, tối đó lúc thi đấu với Vạn tam nương, nghe thị chửi mình như thế tôi lại cực kỳ phẫn nộ, trong lòng tràn đầy ý nghĩ muốn giết chết thị.

Thấy thị trừng mắt với mình, tôi muốn móc mắt thị ra.”
“Chị cả cô nói từ trước tới giờ tính tình của cô luôn quái gở.” Thôi Đào nói.
Tiền nương tử vội khóc lắc đầu rồi giải thích: “Nói như thế là vì bất đắc dĩ, vì nó bị lộ, tôi không thể không dựa vào giao ước trước kia để bảo vệ mình trước, giữ mạng để tiếp tục nuôi dưỡng Tinh Thần.

Người ngoài nhìn vào đúng là tính tình nó hơi kỳ lạ, nhưng tôi không hề thấy nó quái gở, chị hai là người trọng tình trọng nghĩa, đời tôi nợ nó nhiều đến không kể xiết.”
Thôi Đào gật đầu, không hề nghi ngờ Tiền nương tử.

Tiền nhị nương chấp nhận một mình nhận hết mọi tội đã là hành động chứng minh lời nói của Tiền nương tử rồi.
“Theo lý thì 2 chị em các cô cùng nhau giết người, còn lên kế hoạch trốn thoát khỏi sự truy bắt của hung thủ.

Đáng lẽ sau đó dù có tức giận tới đâu cũng nên nhẫn nhịn trong thời điểm mấu chốt này chứ.”
Thôi Đào hỏi Tiền nhị nương tiếp, tại sao lúc đó không lý trí hơn một chút, đừng xúc động tới mức giết Vạn tam nương trong lúc đấu vật.
“Đây không phải là lần đầu tiên bị đối thủ nhục mạ trong quá trình thi đấu đúng không?”
“Đúng là không phải lần đầu tiên.” Tiền nhị nương hối hận rơi lệ, “Đáng lẽ tôi nên nhịn lại, sao tôi lại không chịu nổi chứ, tôi không biết tại sao nữa, lúc đó căn bản không tài nào khống chế được sự phẫn nộ của mình.”
Thôi Đào nhận ra vấn đề bèn hỏi Tiền nhị nương: “Trước khi thi đấu cô có ăn hay uống gì không, lúc đó cảm giác có gì không ổn không?”
Tiền nhị nương nghĩ kỹ lại, vội nói với Thôi Đào: “Trước khi thi đấu tôi có uống 1 tách trà, là trà chuẩn bị sẵn trên bàn cho tôi.

Lúc đó cảm giác vị trà có chút khác với trước kia, tôi còn nghĩ họ đổi trà mới rồi.

Sau đó lúc thi đấu, tôi cảm thấy cả người mình nóng rực, một luồng lửa nóng khó chịu muốn bùng nổ.

Vạn tam nương càng đánh càng mắng tôi thì tôi lại càng phẫn nộ, hận không thể giết chết thị đi.

Nhưng lúc thị liều mình bắt tôi, dù tôi thấy đau nhưng cũng không đau như lúc trước bị đánh…”
Bấy giờ Tiền nhị nương mới chợt ý thức được rằng mình đã bị đánh thuốc rồi?
Thôi Đào gọi bọn nha dịch Lý Tài điều tra hiện trường khi ấy, đọc lại hồ sơ ghi chép tình hình vụ án, không hề có mô tả nào liên quan tới tách trà cả.
“Khi ấy cảnh tượng rất hỗn loạn, lúc nha dịch tới điều tra, trên bàn không hề có tách trà nào, nếu có chắc chắn sẽ được ghi chép lại.” Lý Tài giải thích với Thôi Đào.
Lại hỏi về thói quen thường ngày khi thi đấu vật, sau khi lên sàn đấu, tuyển thủ vẫn để lại tách trà trên bàn chờ thi đấu xong sẽ uống tiếp.

Vì trong quá trình thi đấu 2 bên khó tránh sẽ gào thét, sau khi xuống sàn đều cần có trà lạnh để làm dịu cổ họng lại.

Trà lạnh này đều được nấu từ hạt ươi, kim ngân các thứ, không bao giờ thay công thức, cũng chưa từng đổi lá trà.
Tiền nhị nương nói vị của nước trà thay đổi, rất có thể là do trà trong tách của thị đã bị bỏ gì đó vào, nhưng lúc đó cảnh tượng hỗn loạn, e là khó mà xác định được ai đã bỏ thuốc vào trà.
Tách trà đã bị lấy đi, không có bằng chứng, suy đoán dù có hợp lý cũng chỉ là suy đoán, chỉ cần bằng chứng không vững chắc thì vẫn còn cách giải thích khác.

Vì thế có thể thấy người cho thuốc rất cẩn thận, biết cách xóa sạch dấu vết gây án của mình.
“Chuyện này có thể cũng là do người phụ nữ áo đỏ của Thiên Cơ Các làm ra chăng?” Hàn Tống dừng lại, nói với Thôi Đào rằng mình hoài nghi người phụ nữ áo đỏ này chính là người hầu “Hồng Y” bên cạnh Tô Ngọc Uyển lúc ở chùa Thanh Phúc.

Người này quần áo như tên gọi, lúc nào cũng mặc đồ đỏ.
“Anh biết bao nhiêu về ả này?” Thôi Đào chọn chiếc bút lông nhỏ nhất, vẽ ra một bức chân dung trên giấy Tuyên.

Thực ra nàng đã sớm hoài nghi như thế, nhưng lúc đó đang nghe chị em Tiền thị khai báo nên chưa kịp vẽ ra chân dung Hồng Y thôi.

“Không biết gì nhiều, chỉ biết ả và Yến Tử luôn đi theo bên cạnh Tô Ngọc Uyển, là cấp dưới đắc lực của bà ta.

Mỗi lần bà ta gặp ta đều nói về chuyện trong nhà, hiếm khi nhắc tới những chuyện liên quan tới Địa Tang Các lắm.

Ta biết nhiều chuyện ở Vườn Như Ý cũng là vì em thôi.”
Giải thích tới đây, Hàn Tống chậm rãi ngước mắt nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào đang cúi đầu vẽ tranh, không hề nhận ra ánh mắt của Hàn Tống.
Hàn Tống ngơ ngẩn nhìn vầng trán Thôi Đào một lát, lúc nàng ngẩng đầu lên đã kịp thu mắt lại.
Thôi Đào đưa chân dung Hồng Y cho chị em Tiền thị nhận dạng, cả hai đều nhất trí xác nhận đây chính là người phụ nữ áo đỏ đã xui khiến mình giết người.
“Hồng Y này vốn đi theo Tô Ngọc Uyển ở Địa Tang Các, sau khi Tô Ngọc Uyển bị giết lại có thể chạy về Thiên Cơ Các làm hộ pháp, đúng là không đơn giản chút nào.

Nhưng mà ả không đi giải quyết hung thủ thật sự đã giết Tô Ngọc Uyển mà lại nhằm vào phủ Khai Phong.”
Thôi Đào bày ra một vẻ mặt cực kỳ khó hiểu, sau đó lại cười xùy một tiếng.
“Lạ thật, thú vị đấy.”
Hàn Tống thấy Thôi Đào như thế, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm, trong nháy mắt thậm chí còn có cảm giác rằng đây căn bản không phải là Thôi Đào mà mình từng quen biết.

Nhưng một linh cảm mãnh liệt cho y biết, người trước mặt chính là Thôi thất nương mà y luôn ghi tạc trong lòng, chỉ là thay da đổi thịt, thay đổi tính tình, nhưng linh hồn vẫn như thế.

Y vẫn có thể cảm nhận được Thôi Đào của trước kia trong từng nét mặt nhỏ và cử chỉ, ánh mắt của nàng.
Thôi Đào luôn nhắc đi nhắc lại với y rằng mình không phải người mà trước kia y ưng lòng.

Thực ra không phải thế, chỉ cần là nàng, nàng thế nào y đều chấp nhận, chỉ là nàng không chịu cho y cơ hội mà thôi.
“Lệnh họa sĩ vẽ ra vài tờ rồi treo thưởng cao, truy nã.”
Thôi Đào giao chân dung cho Lý Tài, để hắn truyền lời cho quân tuần trải, nhân tiện đem chân dung tới ti Nhai Đạo để bọn tuần nhai Phùng Đại Hữu để ý luôn, nói với những quầy hàng rong bảo họ chú ý.
“Chắc chắn Hồng Y không phải mới để ý tới Phán quan Vương ngày một ngày hai, ả đã báo cho chị em Tiền thị chuẩn bị trước rất nhiều ngày, đoán chính xác chắc chắn sẽ có 1 ngày có thể sắp xếp cho Phán quan Vương đi qua hẻm Tảo Tử.”
Thôi Đào bèn hỏi Phán quan Vương hôm đó là ai quyết định đi xe ngang hẻm Tảo Tử, Phán quan Vương mờ mịt lắc đầu tỏ ý không biết, là tên người làm lái xe đi đường đó, ông ta cũng không hỏi nhiều.
Kế đó, Thôi Đào lại hỏi Phán quan Vương về tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Phán quan Vương vẫn nói như cũ, sau khi bị Tiền nhị nương đánh ngất xỉu, ông ta tỉnh dậy đã thấy mình ở phủ Khai Phong.

Trong thời gian đó có 1 ngày không rõ tung tích và 1 ngày mê man nổi điên, ông ta đều không nhớ được.
Thôi Đào nhận ra lúc Phán quan Vương khai đoạn này, giọng điệu có thay đổi, âm lượng vô thức tăng lên, tốc độ tiết tấu cũng khác bình thường, có vẻ hơi gấp gáp, hơn nữa ông ta liên tục nhấn mạnh mình bị dọa quá sợ hãi, đồng thời trong quá trình khai thường xuyên lấy tay sờ lên mặt.

Nếu nói ông ta sợ hãi vì nhắc lại quá khứ thì đáng lẽ lúc kể chuyện Trương Tố Tố bị cắt cổ ông ta phải hoảng hốt mới đúng, nhưng lúc kể đoạn này giọng điệu của Phán quan Vương rất đỗi bình thường, không dùng tay sờ mặt.
“Ta đã giải thích hết lần này tới lần khác rồi mà, chẳng lẽ các người không tin ta ư? Rõ ràng ta là nạn nhân mà, lúc đó ta đã bị ngất đi, sao có thể khai ra chuyện mình không biết được!? Ta cũng không biết tại sao bọn khốn đó lại muốn lau máu trên người mình.

Ta cũng muốn hỏi thử xem sao chúng ta muốn làm như thế lắm? Tại sao lại xui khiến 2 chị em đó giết vợ sắp cưới của ta? Tố Tố đang mang thai cốt nhục của ta đấy! Chúng đã giết 1 xác 2 mạng rồi! Đúng là táng tận thiên lương mà!” Phán quan Vương đau lòng gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, sau đó lấy 2 tay bịt mặt khóc lóc thảm thiết.
Nhưng nhấn mạnh cảm xúc tiêu cực thái quá cũng là một trong những dấu hiệu của kẻ nói dối.
Trong lòng Thôi Đào đầy nghi vấn nhưng ngoài mặt vẫn quan tâm Phán quan Vương cho có vài câu, giải thích lý do tại sao mình lại hỏi như thế với ông ta.
“Trong quá trình điều tra cần phải xác định chi tiết từ các khía cạnh khác nhau mà, nhất là án này có liên quan tới Thiên Cơ Các và Địa Tang Các nữa.

Chúng tôi vẫn chưa biết Hồng Y xui chị em Tiền thị giết Trương Tố Tố và bắt cóc ông vì mục đích gì.

Có quá nhiều chuyện chưa rõ ràng, chúng tôi phải xử lý cẩn thận một chút.

Vừa rồi nếu tôi hỏi có chỗ mạo phạm, mong Phán quan Vương thứ lỗi cho.”

Những người khác trong phòng cũng nhao nhao an ủi Phán quan Vương, lúc nãy Thôi nương tử hỏi Phán quan Vương liên tục họ cũng thấy hơi quá.

Nhưng Thôi nương tử giải thích như thế cũng không phải không có lý, 2 tổ chức giang hồ này đều tinh ranh quỷ quyệt, quả thực nên cẩn thận thì hơn.
Hàn Tống vỗ vai Phán quan Vương, an ủi ông ta vài câu, cũng mong ông ta có thể hiểu và thông cảm cho.
Phán quan Vương gật đầu, im lặng tỏ ý mình đã hiểu, nhưng ông ta thật sự không nhớ những chuyện sau khi mình bị ngất đi.
Không lâu sau đó, người nhà Phán quan Vương đến đón ông ta về.

Chạng vạng tối, Thôi Đào và Hàn Kỳ cùng nhau đi đến cửa hàng súp nhà họ Từ ở phía Đông đường Giác Lâu để thưởng thức món súp hồ.
“Hồ” này là một loại bầu ăn được, có vị béo, mềm và ngọt.

Bầu không ăn được gọi là “Thăng”, ăn vào rất cứng, đắng và bở, thực sự không thể ăn được, chỉ có thể phơi khô để làm bọt biển.
Súp hồ có rất nhiều cách nấu khác nhau, một là gọt bỏ da hồ non, cắt thành miếng rồi chiên trong dầu, sau đó thêm súp vào, hầm nhỏ lửa một lúc, lúc canh đặc lại thì bắc ra.

Ăn vào sẽ có cảm giác như đang ăn thịt chiên, nhưng không hề dầu mỡ như thịt; một loại nữa là hầm chung với thịt dê, nấu xương dê chung với nước lèo để làm cốt, thêm hồ non và thịt đùi dê vào hầm chung, thơm lừng lựng, từ đầu phố thật xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Tất cả khách khứa đến cửa hàng súp nhà họ Từ đều gọi một bát súp hồ thịt dê, sau đó sẽ gọi thêm một phần xương dê.

Xương này là phần thừa sau khi nấu súp, không có thịt nhưng gặm ăn cũng rất ngon.
Hàn Kỳ cố tình đặt một nhã gian để dùng cơm, tiện thể nghe Thôi Đào kể lại chi tiết vụ án.

Thôi Đào húp một bát súp hồ, sau đó gặm xương, ăn 2 món và 1 cái bánh nướng dầu hành, bụng thì no nhưng người cũng nhễ nhại mồ hôi.
Lúc này sắc trời đã tối, nàng đứng cạnh cửa sổ, hưởng thụ cơn gió đêm mát mẻ, không thể không nói rằng rất sảng khoái.
Tốc độ dùng cơm của Hàn Kỳ chậm hơn Thôi Đào, lát sau mới đặt đũa xuống hỏi nàng: “Phán quan Vương đang giấu giếm gì ư?”
“Ừm, nhưng giờ không có bằng chứng chứng tỏ điều đó.” Thôi Đào nói với Hàn Kỳ, “Chắc chắn phải biết cho bằng được mục đích tại sao Hồng Y lại xúi giục chị em Tiền thị giết Trương Tố Tố và bắt cóc Phán quan Vương.”
“Truy nã chân dung của ả là để dụ rắn ra khỏi hang à?” Hàn Kỳ lại hỏi.
Thôi Đào khẽ gật đầu, “Ả đẩy vụ án này lên đầu Phán quan của phủ Khai Phong, dù mục đích là gì thì chắc chắn cũng đang khiêu khích phủ Khai Phong.

Vậy chúng ta không thể rụt đầu được, nên phản kích.

Chuyện Tiền nhị nương bị đánh thuốc trong lúc thi đấu vật, em không nghĩ là do Hồng Y làm, không hợp lý cho lắm.

Trừ khi ả điên rồi, không có mục đích gì mà chỉ muốn làm bậy bạ thôi.”
Hàn Kỳ đồng ý với suy đoán của Thôi Đào.
“Quá loạn, như một đống hỗn độn vậy.”
Rõ ràng Hồng Y đã sớm để mắt tới Phán quan Vương, nhưng không hiểu tại sao ả nhất định phải bắt Tiền nương tử giết Trương Tố Tố ngay trước mặt Phán quan Vương.

Nếu mục đích của ả là Phán quan Vương, Trương Tố Tố lại là người có ích với ông ta, sao không chọn khống chế mà phải giết đi? Trương Tố Tố còn đang mang thai nữa, Hồng Y có thâm thù đại hận gì với cô ta mà phải đối xử với cô ta như thế?
Có thể là có nguyên do gì khác, phải kiểm tra kỹ càng hành tung của Trương Tố Tố trước ngày cô ta chết.
Thôi Đào nghĩ tới đây, chợt cảm thấy có thứ gì đó mềm mại chạm vào trán mình, nàng ngước mắt nhìn mới phát hiện Hàn Kỳ đang cầm khăn lụa giúp mình lau mồ hôi.
“Hôm nay nóng thật đấy.”
Con gái đổ mồ hôi trước mặt người đàn ông mình thích, hình như không được thanh lịch cho lắm.
Thực ra có gió đêm nên Thôi Đào cảm thấy hơi mát hơn rồi, nhưng hành động lau mồ hôi này của Hàn Kỳ khiến nàng xấu hổ tới nóng mặt, vừa viện cớ giải thích vừa quạt tay làm dịu lại.
Nhưng Thôi Đào chưa kịp quạt tiếp đã cảm thấy có gió thổi liên tục tới, Hàn Kỳ đang dùng quạt để quạt cho nàng.
Thôi Đào cong môi, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Hàn Kỳ.
“Trước kia hoạt bát lắm mà, sao hôm nay lại thẹn thùng thế kia?” Hàn Kỳ thấy lạ, bước tới hỏi Thôi Đào.
Thôi Đào quay lưng về phía chàng, vội dùng khăn của mình để lau sạch mồ hôi trên trán.
“Sao thế?” Hàn Kỳ lại tới gần hơn.
“Không sao.”
Thôi Đào lại né sang bên cạnh, kết quả là tựa vào góc tường, nàng định trượt dọc theo vách tường luôn.

Hàn Kỳ đặt tay lên tường, dùng cánh tay cản đường nàng lại.

Sự chênh lệch chiều cao khiến tư thế của Hàn Kỳ có vẻ rất lấn át.

Nhưng dù làm ra động tác bá đạo như thế nhưng Hàn Kỳ lại rất ấm áp lịch sự, trong mắt cũng tràn đầy sự dịu dàng.

“Sao lại tránh ta?” Ngón tay thon dài của Hàn Kỳ chạm nhẹ vào trán Thôi Đào, “Đổ mồ hôi thôi mà, ai chả thế, chẳng lẽ em sợ ta bỏ em vì lý do này à?”
Tâm tư của Thôi Đào đã hoàn toàn bị Hàn Kỳ nhìn thấu, nàng lại càng thấy ngại hơn.

Trước đây mình dơ dáy bẩn thỉu thế nào cũng chẳng sao, nhưng trước mặt người mình thích, ai mà chẳng muốn duy trì vẻ ngoài xinh đẹp chứ.
Nhưng nghe Hàn Kỳ nói câu cuối cùng, Thôi Đào lại không kìm được mà bật cười, phản bác lại chàng: “Còn chưa gả đi đấy, sao lại bảo là bỏ chứ?”
“Phải gả,” Hàn Kỳ cười véo má Thôi Đào, “Cũng không thể “bỏ” được.”
Chàng đang nói mình nhất định phải cưới nàng, cũng sẽ không bao giờ bỏ nàng.
Thôi Đào cong mắt cười, giờ chỉ thấy vui vẻ.
“Sao Lục lang không đổ mồ hôi vậy?” Thôi Đào ngẩng đầu nhìn khuôn mặt như ngọc của Hàn Kỳ, chẳng hề đổ một giọt mồ hôi nào, vẫn lịch sự ưu nhã như thường.

Còn nàng thì mồ hôi đầm đìa, chả có tí “thần thái” nào cả.
“Em nhanh mồm nhanh miệng, uống súp khi còn nóng tất nhiên sẽ đổ nhiều mồ hôi rồi, ai mà chẳng thế.” Hàn Kỳ véo mũi Thôi Đào, bảo nàng đừng để tâm tới chuyện này.

Chàng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn khẽ nói bên tai nàng để an ủi, “Đổ mồ hôi nhưng em vẫn thơm mà.”
Thôi Đào không nhịn được mà cười phá lên.
Nàng biết tại sao Hàn Kỳ lại do dự, chắc chắn chàng nghĩ nói ra những lời này cảm giác như đang bông đùa vậy, muốn an ủi nàng nhưng sợ nói ra thì bất lịch sự.
Hàn Kỳ nghe Thôi Đào cười, lập tức ho khan để che giấu.
“Lục lang không nên nói như vậy.”
Hàn Kỳ hơi sửng sốt, lập tức nghiêm túc nhìn nàng.
Thôi Đào vươn tay nắm cằm Hàn Kỳ, kiễng chân ghé lên cổ chàng ngửi một chút, sau đó nhướng mày, dùng giọng điệu cà lơ phất phơ nói: “Mùi hương của nương tử thơm quá, khiến lòng ta rạo rực hết cả rồi!”
Hàn Kỳ vẫn giữ nguyên biểu cảm, đôi mắt nhìn Thôi Đào chằm chằm.
“Thế mà mới bông đùa, câu vừa rồi chàng nói chỉ đơn giản là khen ngợi thôi, không cần nghĩ nhiều đâu.” Thôi Đào vỗ vai “dạy bảo” Hàn Kỳ, bấy giờ nàng đã trở lại bộ dạng hoạt bát như bình thường.
Thôi Đào cười đủ rồi lại phát hiện Hàn Kỳ vẫn luôn lẳng lặng nhìn mình chằm chằm, như thể đang ngơ ngẩn vậy, nàng bèn quơ quơ tay trước mặt chàng.
Hàn Kỳ nắm cánh tay của Thôi Đào, khẽ hôn lên môi nàng, chỉ hôn nhẹ lên cánh môi 2 lần rồi thu lại.
“Đi thôi.”
Thôi Đào nắm lấy cổ áo Hàn Kỳ, đột nhiên hôn một cái, còn cố tình cắn môi chàng, sau đó bị Hàn Kỳ “phản kích”, bị chàng ôm chặt trong lòng, nụ hôn càng kéo dài thêm.
Khi nhịp thở dần dần nhẹ nhàng lại, Thôi Đào cố tình trêu Hàn Kỳ: “Lục lang ngon thật đấy.”
Hàn Kỳ xoa mặt Thôi Đào, cười không nói gì.
Phản ứng này quá bình thản.
Vốn Thôi Đào nghĩ thế, mãi đến khi nàng đẩy cửa ra ngoài, đứng không vững nên được Hàn Kỳ đỡ ôm trong lòng, nàng nghe được rõ ràng nhịp tim đập mạnh của chàng, mới biết chàng phản ứng mạnh mẽ tới cỡ nào.
“Mai là ngày cửa hàng trạch vụ công khai bán nhà, em định mua 1 căn.

Dù sao ở phủ Khai Phong cũng nhiều người quá, không tiện lắm.” Thôi Đào nói xong, ánh mắt đầy niềm vui nhìn Hàn Kỳ, dường như có điều gì muốn nói.
Nhà ở Biện Kinh tấc đất tấc vàng, không rẻ chút nào.
“Mai để Trương Xương đi theo em đi.”
Ý của Hàn Kỳ là chàng sẽ trả tiền mua nhà này.
“Không cần, không cần, không cần bỏ thêm tiền đâu.” Thôi Đào cam đoan với Hàn Kỳ rằng nàng đủ tiền.
Hàn Kỳ thấy nàng kiên quyết nên cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo Trương Xương âm thầm tới cửa hàng trạch vụ xem, nếu không đủ tiền thì hắn bỏ thêm vào.
Hôm sau, Hàn Kỳ đang bận xử lý công vụ thì nghe Trương Xương về báo cáo lại.

Thôi Đào đã mua được 1 căn nhà ở cửa hàng trạch vụ, hơn nữa đúng thật là không tốn bao nhiêu tiền hết.

Tối qua nàng không hề khoa trương chút nào, chỉ tốn có 10 xâu tiền mà mua được 1 căn nhà 3 gian trước 3 gian sau rộng rãi.
Hàn Kỳ cảm giác không ổn, ngẩng đầu lên hỏi Trương Xương căn nhà đó ở đâu.
Trương Xương không khỏi giật giật khóe miệng, đáp: “Căn nhà ma ám ở hẻm Đại Vũ ạ, là căn nhà mà khi trước Thôi nương tử nuôi giòi ấy.”
Thực ra vẫn có chuyện Trương Xương không thể nói rõ được với Lục lang nhà mình.
Vốn căn nhà ma ám đó được định giá là 80 xâu, nhưng vì không ai hỏi tới, nhiều năm qua cái giá này chưa từng thay đổi, tốt xấu gì cũng là nhà ở Biện Kinh mà, dù có bỏ trống cũng không thể rẻ hơn được.

Nhưng sau khi vụ án móc mắt xảy ra lại có tin đồn chỗ đó nuôi giòi.

Đến mức căn nhà ma ám đã không còn gọi là căn nhà ma ám nữa, giờ tất cả mọi người đều gọi nó là “căn nhà ma ám đầy giòi”, nghe thấy hơi vi diệu nhưng thực chất không mấy ai chấp nhận được hết.
Người ta đồn lần này cửa hàng trạch vụ bỏ giá nhiều năm, rẻ đến mức đó là vì chủ cửa hàng rất ghét giòi, không muốn nhìn thấy chữ “giòi” trong danh sách nhà nữa.
Nói cách khác thì là: Bằng cách nuôi giòi, Thôi nương tử đã tự hạ giá nhà xuống cực thấp..


Bình luận

Truyện đang đọc