NGỒI TÙ Ở PHỦ KHAI PHONG


“Làm càn, một tên đầy tớ xấu xí —”
“Là Sửu Đồng*.” Thôi Đào sửa lại.
(*) Sửu Đồng ở đây có nghĩa là “thằng nhóc xấu xí”, “sửu” là “xấu xí”.
“Không có gì khác cả, đúng là quá quắt, ta còn chưa nói hết mà ngươi đã chen mồm vào rồi!” Hàn Nhân Ngạn chống nạnh nhìn Thôi Đào chằm chằm, bắt nàng mau quỳ xuống nhận lỗi với mình.
“Khác nhau mà, rất khác luôn.” Thôi Đào thấy bộ dạng tức giận của Hàn Nhân Ngạn lại càng muốn chọc tức y.
“Khác chỗ nào?” Hàn Nhân Ngạn hỏi vặn.

“Tất nhiên là đầy tớ với thằng nhóc khác nhau rồi.

Nếu là đầy tớ thì đúng là không nên xen vào, phải quỳ xuống đất nhận lỗi, nhưng nếu là thằng nhóc thì lại khác —”
Hàn Nhân Ngạn đợi phần sau của Thôi Đào.
“Cần được che chở hơn.”
Hàn Nhân Ngạn cực kỳ kinh ngạc, trên đời này vẫn còn loại người không tự biết thân biết phận thế ư.

Đã xấu xí thế này, thân phận lại ti tiện mà còn có mặt mũi nói mình cần được che chở sao?
Ọe —
Hàn Nhân Ngạn làm động tác nôn mửa.
“Không mời tôi vào thật đúng không?” Thôi Đào xác nhận lại với Hàn Nhân Ngạn.
“Mời? Ngươi đẹp mặt quá nhỉ! Ta còn định bảo ngươi cút đi đấy, nếu không cút thì ta sẽ bảo người làm đá đít ngươi ra ngoài.” Hàn Nhân Ngạn dứt lời, lập tức gọi người tới.
Vốn dĩ y mặc bộ đồ thô để lén trốn ra ngoài chơi, nhưng nếu tên Sửu Đồng này thức thời tự cút đi thì y cũng sẽ chẳng bị lộ tẩy.

Y thật sự… tức đến nghẹn họng, nhất định phải bùng nổ.
Thôi Đào lùi lại vài bước, lấy ra một quả pháo đặc chế rồi lấy que lửa đốt lên, ném lên trên trời.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, khiến Hàn Nhân Ngạn và 2 tên người làm chạy tới sau đều giật mình.
Cả ba đều nổi giận, 2 tên người làm thật lập tức vén tay áo lên định bắt tên xấu xí gây chuyện này lại, muốn đánh nàng một trận nhừ tử, hơn nữa phải xách lên quan trên thì mới hả giận được.
“Dừng tay!”
Một giọng nam dễ nghe truyền tới, người làm đều là người trong phủ lâu năm, lập tức biết được người tới là Hàn lục lang.


Họ lập tức dừng tay, nghiêm túc đứng thẳng người.
Hàn Nhân Ngạn quay đầu định chạy.
Hàn Kỳ liếc qua, không hề ngăn cản.
Hàn Nhân Ngạn chạy được vài bước, phát hiện phía sau quá yên tĩnh nên không kìm được mà quay đầu lại nhìn, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hàn Kỳ.
Trong nháy mắt y đã như quả cà tím bị xìu, lập tức dừng bước.

Y biết nếu mình chạy mà không nhận lỗi với chú sáu, thì với miệng lưỡi của chú ấy, e là trước mặt mẹ y chuyện sẽ còn nặng đô hơn nhiều.

Đến lúc đó lỗi của y sẽ tăng lên gấp nhiều lần, chi bằng giờ cứ ngoan ngoãn nhận lỗi đi, chỉ chịu vài câu mắng cũng đỡ hơn.
Có thể nói là “bản năng khiến y chạy trốn, nhưng lý trí bắt y quay về”.
Hàn Nhân Ngạn cúi gằm mặt xuống, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Hàn Kỳ nhận tội.
Hàn Kỳ không nhìn y, ánh mắt dịu dàng nhìn sang Thôi Đào, hỏi nàng tới từ lúc nào.
Hàn Nhân Ngạn kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ, lại nhìn sang Thôi Đào, ánh mắt không thể tin nổi lại lần nữa nhìn tới Hàn Kỳ.
“Chú sáu thật sự quen hắn ạ?”
“Đến lâu rồi, nhưng cậu ta không cho vào.” Thôi Đào trả lời Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ khẽ cười với Thôi Đào, sau đó lập tức nghiêm mắt quay đầu lại nhìn Hàn Nhân Ngạn.
Hàn Nhân Ngạn kinh ngạc há hốc mồm, chỉ cảm thấy não mình chẳng còn là của mình nữa rồi, tựa như vừa bị sét đánh vỡ nát ra hết.
Một người xấu tới hết hồn, một người lại đẹp như thần quân.
Rõ ràng là một trời một vực, thậm chí cả hai còn không xứng để đứng gần nhau, sao chú sáu lại đối xử với hắn dịu dàng như thế, còn cười với hắn nữa kìa?
“Tiểu lang quân kỳ thị em xấu xí nên không cho em vào ạ.” Thôi Đào lại thích chấp nhặt với thằng nhóc này, lập tức tố cáo.
Hàn Kỳ nhìn bộ dạng tính toán chi li của nàng lại không nhịn được cười, chỉ có thể giả vờ ho khan để giấu.
“Hàn lục lang sẽ che chở cho Sửu Đồng chứ ạ?” Thôi Đào hỏi.
“Tất nhiên rồi.”
Hàn Nhân Ngạn trợn tròn mắt không thể tin nổi, sau đó từ từ chuyển mắt nhìn sang Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ bảo Thôi Đào vào phủ trước.
Hàn Nhân Ngạn vội đi theo sau lưng cả hai, giờ y tò mò tại sao chú sáu mình đối xử với Sửu Đồng này khác biệt còn hơn cả việc muốn ra ngoài chơi hoặc lo lắng nhận lỗi nữa.
Y đi theo hai người tới trước phòng Hàn Kỳ rồi bị chàng ngăn lại bên ngoài, bị bắt viết 1000 chữ để nhận lỗi, trong đó phải có hơn 10 câu trích dẫn kinh điển.

Hàn Nhân Ngạn lập tức khóc lóc xin tha, phân tích trích dẫn kinh điển thì rất dễ.

Nhưng việc một bức thư xin lỗi và kiểm điểm vì mình lén ra ngoài chơi mà phải đủ 1000 chữ thì đúng là chuyện gây khó dễ cho người khác mà.
“Chú sáu ơi, con biết sai rồi, không nên xem thường khách quý của chú sáu.

Chú tha cho con lần này đi ạ, con hứa lần sau không như thế nữa mà.”
“Con thật tình đã chừa rồi ư?”
“Vâng.” Hàn Nhân Ngạn thề với Hàn Kỳ, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.
“Đã có quyết tâm sửa sai thì viết một bức thư nhận lỗi 1000 chữ có gì khó nữa đâu.” Hàn Kỳ bảo Hàn Nhân Ngạn mau đi đi, “Còn không thì tìm mẹ con nói chuyện một chút nhé?”
“Đừng mà, tuyệt đối đừng, con đi viết ngay đây.” Hàn Nhân Ngạn không khỏi tò mò vươn cổ ra nhìn Sửu Đồng trong phòng, “Sao chú sáu lại quen biết với hạng người này thế ạ?”
“2000 chữ.” Hàn Kỳ nói.
Hàn Nhân Ngạn cực kỳ tủi thân, định cãi lại nhưng vừa đối diện với ánh mắt của Hàn Kỳ đã tự hiểu ra, nếu mình còn nói nhiều nữa thì e sẽ lên tới 3000 chữ mất.
Được thôi.
Hàn Nhân Ngạn xấu hổ bỏ đi, giữa đường gặp chị họ Tống tam nương nên vội trốn đi.
Tống tam nương tinh mắt phát hiện ra y, lập tức gọi lại hỏi có phải y lại lén chạy ra ngoài nữa không.
“Không có mà, chỉ là em thích mặc quần áo vải thô thế này thôi, trông cần cù giản dị.” Hàn Nhân Ngạn nghĩ dù sao mình cũng không trốn được ra ngoài nữa, đã không có bằng chứng thì cứ chết không nhận là được.
Tống tam nương cười, không so đo với y, “Chị thấy cậu vừa rồi ở bên chú sáu, chú ấy có ở đó không?”
“Có, chị đến tìm chú ấy à?” Hàn Nhân Ngạn hỏi lại.
“Cô bảo chị mang ít trà tới.” Tống tam nương nói.
“Trong nhà không có người hầu à? Chút chuyện nhỏ này mà phải phiền chị họ ba tự mình đi nữa.” Hàn Nhân Ngạn lập tức sai tôi tớ theo sau Tống tam nương đi thay.
“Cô đã giao nên chị không dám cãi lại.” Tống tam nương cười, sau đó dẫn nha hoàn đi.
Hàn Kỳ nghe Thôi Đào kể lại kết quả điều tra được, hỏi nàng thấy chuyện của Tô Ngọc Uyển thế nào.
“8 phần là gặp chuyện trên đường đi mua thuốc rồi, vì áy náy nên cô Kiều mới cảm thấy phải bù đắp.

Nhà họ Tô vốn là vọng tộc, dù xuống dốc nhưng thực chất hẳn vẫn xem trọng danh dự.

Tô Ngọc Uyển bị hủy hoại sự trong sạch, họ sợ mất mặt nên bèn giấu giếm chuyện này, thậm chí còn đổ mọi tội lỗi lên đầu bà ta.


Chuyện 10 năm trước người cả thôn biến mất rất có thể là do Tô Ngọc Uyển trả thù.

Quay về phái người điều tra khu vực thôn đó một chút, nói không chừng có thể tìm thấy được thi thể đấy.”
Hàn Kỳ hứa sẽ phái người đi điều tra.
“Còn quý nhân nói giọng Biện Kinh đã dẫn Tô Ngọc Uyển đi cũng khiến người ta phải suy tư.” Thôi Đào thở dài.
“Kẻ này hoặc là người Biện Kinh, hoặc là ở lâu trong Biện Kinh nên mới có giọng như thế.

Tuyền Châu cách Biện Kinh ngàn dặm, nếu chỉ vì tìm một cô gái xinh đẹp cho mình mà tìm đến chỗ vắng vẻ như thôn Cổ Tỉnh thì không có khả năng mấy.” Hàn Kỳ suy đoán, “Nếu nhà họ Tô ở thôn Cổ Tỉnh thật sự là người trong tộc của Tham tri Chính sự Tô Bặc Tả thì lại khiến ta chợt nhớ tới một người, Tể tướng trước đây, Đinh Vị, là người có tình nghĩa với ông ta.

Sau khi làm quan, cả hai rất thân thiết với nhau.”
Đinh Vị được trọng dụng từ năm Đại Trung Tường Phù khi tiên đế còn tại vị, từng làm qua chức Tể tướng, Thái phó Thái tử, được phong Tấn Quốc công.

Sau khi kế vị, ông ta bắt đầu nắm trong tay tất cả quyền lực.

Cuối cùng vì làm quá nhiều việc ác, hãm hại trung thần mà bị vạch tội, bị cách chức và tra xét tài sản, giờ đã bị phế chức truất tới Nhai Châu xa 3000 dặm nhậm chức Tham quân ti Hộ.

Cả tộc họ Đinh cũng bị phế hết, không cách nào xoay người được.
Nhưng 20 năm trước là thời điểm Đinh Vị mạnh nhất, nắm hết quyền hành trong triều.
“Em nghe nói lúc ông ta bị kê biên tài sản đã tìm ra được rất nhiều bảo vật quý hiếm, thậm chí còn có những thứ mà hoàng thân quốc thích không biết.

Vùng vẫy nhiều năm như thế, tất nhiên cũng có tài hoa, nhưng cũng chẳng thiếu việc ác.

Người thông minh trở nên xấu xa mới là chuyện kinh khủng nhất.

Trùng hợp là người và việc chúng ta gặp khi dính phải Tô Ngọc Uyển cũng rất kinh khủng.” Thôi Đào nghĩ một lát rồi nói với Hàn Kỳ, “Điều tra theo hướng này nhiều khi sẽ tìm được manh mối.”
Hàn Kỳ khẽ gật đầu.
Thôi Đào đang định phân tích vụ án tiếp thì nghe ở ngoài cửa sổ có tiếng bước chân, sau đó là một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
Nàng lập tức nhíu mày nhìn Hàn Kỳ chằm chằm.
“Nó là cháu gái của chị dâu cả, cũng xem như là cháu gái của ta.” Hàn Kỳ lập tức nói.
Thôi Đào phì cười, sửa sang lại áo quần rồi đứng ra sau lưng chàng.
“Vậy em cũng muốn xem thử quan hệ giữa chú cháu hai người thế nào.”

Tống tam nương nhận đĩa trái cây từ tay nha hoàn, tự mình bưng vào phòng.

Cô ta vừa vào phòng đã trông thấy Hàn Kỳ, lễ phép mỉm cười, sau đó lại thấy Thôi Đào xấu đến lạ sau lưng chàng.
Thôi Đào cũng quan sát Tống tam nương, khoảng 15 – 16 tuổi, mặt trái xoan, dáng vẻ thanh tú, dáng đi nhã nhặn, trông rất đoan trang và ngoan ngoãn.
Tống tam nương đặt đồ lên bàn, nói rõ mục đích của mình, thi thoảng vẫn nghiêng mắt nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào cười ngu ngơ với cô ta.
Tống tam nương vội lấy khăn che miệng, trộm cười.
“Về đi.” Hàn Kỳ lập tức đuổi người
Tống tam nương lễ phép gật đầu, trước khi đi còn cố tình nhìn Thôi Đào lần nữa mới chịu.
Sau đó Hàn Kỳ lại nói với Thôi Đào, Vương Chiêu đã xác nhận được thông tin cơ bản về Thiên Cơ Các.

Họ cũng đã thả mồi câu cá, sau đó theo xe lừa chở thùng gỗ đi tới tổng đà Thiên Cơ Các.
“Vậy em — “
“Không cần em ra tay, đã bảo lần này để ta ăn cơm cứng rồi mà.” Hàn Kỳ cười xoa đầu Thôi Đào, bảo tối nay nàng cứ nghỉ ở phòng của chàng, chàng điều tra bắt giữ hết tổng đà Thiên Cơ Các rồi sẽ về tìm nàng.
“Khó khăn lắm mới tới Tuyền Châu một lần, em có nên gặp mẹ Lục lang một lần không?” Thôi Đào hỏi.
“Chưa tới lúc, dù mẹ đáng tin cậy nhưng những người khác trong nhà họ Hàn thì khó nói lắm, cẩn thận vẫn hơn.” Hàn Kỳ an ủi Thôi Đào không cần gấp gáp, “Sớm muộn gì “con dâu sửu” cũng sẽ được gặp mẹ chồng mà.”
“Nói hay thật đấy, giờ em đúng là con dâu “sửu” thật.”
Sau khi tiễn Hàn Kỳ đi, Thôi Đào buồn chán ngồi trong phòng nên định đi ra ngoài một chút.

Ai ngờ vừa mới bước ra sân đã gặp Tống tam nương.
“Ngươi đi theo ta.” Tống tam nương bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Thôi Đào bèn đi theo Tống tam nương tới một mái đình trong vườn, trong đình bày đầy đủ các món ăn khiến người ta thèm thuồng, có chân ngỗng quay, gân ngâm sốt, ruột dê chiên…
Tống tam nương rót cho Thôi Đào một ly rượu, mời nàng ngồi xuống cùng uống.
“Thế này sao mà được, dù sao tiểu nhân cũng là con trai mà, sao có thể tùy tiện ngồi cùng bàn với Tam nương được ạ.

Nếu Tam nương muốn hỏi tiểu nhân chuyện liên quan tới Hàn lục lang thì cứ hỏi đi, tiểu nhân biết gì sẽ nói đó.”
Tống tam nương giật mình, lập tức bật cười, “Hình như ngươi hiểu lầm gì rồi đúng không? Nếu ta tò mò chuyện của chú ấy thì cứ hỏi cô là được, cô nuôi chú ấy từ nhỏ tới lớn, chắc chắn là biết nhiều hơn ngươi rồi.

Hơn nữa ta hiếu kỳ chuyện của chú sáu làm gì, ta hiếu kỳ ngươi hơn.”
Thôi Đào phát hiện ánh mắt Tống tam nương nhìn mình sáng rực, tràn đầy hưng phấn.
“Tôi á?” Thôi Đào khó hiểu hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc