NGỌT KHẮC VÀO TIM

Trong những chuyện Trì Yên thấy phiền nhất, viết bản kiểm điểm có chiếm một chân.

Lúc cô học đại học nghe Bạch Lộ mắng thầy giáo môn tự chọn, rõ ràng chỉ là một người nghe, hơn nữa lúc Bạch Lộ nói chuyện còn chẳng nói được câu nào, chỉ ngẫu nhiên nghe được không nhịn được mà cười một chút, kết quả tội vẫn vận vào thân.

Không chỉ có treo thi, càng phát rồ chính là trước khi bị trượt, giáo viện kia lại phạt hai đứa bọn cô viết kiểm điểm.

Tám ngàn chữ.

Trì Yên viết đặc biệt có tâm, lưu loát viết đến nửa đêm, viết tới cổ tay muốn gãy ra luôn, kết quả chính là lão đầu bị chứng cưỡng bách kia đeo kính lão, đếm từng chữ, từng chữ một.

Còn thiếu mười mấy chữ, Trì Yên cũng vì mười mấy chữ kia mà treo môn.

Trước khi học đại học, Trì Yên là một học sinh tốt, chẳng mấy khi phạm lỗi cả.

Ngẫu nhiên phạm một lần sai, phần lớn cũng đều dễ dàng được tha thứ.

Học tập tốt, lớn lên cũng đẹp, không có người nào lại muốn gây khó dễ cho cô cả.

Càng như vậy, sau lần cô viết bản kiểm điểm gần 8 ngàn chữ kia, càng căm thù chuyện này đến tận xương tủy.

Trì Yên mặt ngẩng lên hơn nửa, cổ hơi không thoải mái, cô nghiêng nghiêng đầu khẽ tựa vào vạ Khương Dịch, mi mắt hơi rũ xuống, có chút không nâng lên được nữa rồi, lại nghe thấy Khương Dịch đáp lại hai chữ: “Không được.”

Đáp án này, kiên quyết mà có chút ngoài dự đoán.

Trì Yên không thích, đôi mắt vốn dĩ sáng lấp lánh lại tối sầm lại, “Cái gì cơ?”

“Không được.”

Khương Dịch lặp lại, đã bắt đầu chụp mấy tấm ảnh hình xăm của cô.

Mặt anh hơi thu, nhìn an tĩnh lại ôn nhu.

Nhưng đối với một chút cũng không dịu dàng.

Đặc biệt là bản kiểm điểm ba ngàn chữ này của cô, xét đến cùng cũng tại anh mới phải viết.

Trì Yên nhíu nhíu mày, “Khương Dịch, anh viết giúp em đi……”

“Anh chưa từng viết qua.”

Trì Yên đương nhiên biết anh chưa từng viết qua.

Cô là học sinh tốt, Khương Dịch so với cô lại càng là học sinh tốt.

Trì Yên còn phạm sai lầm, nhưng Khương Dịch đoán chừng lớn như vậy cũng chưa từng làm ai phải lo lắng cả.

“Cho nên mới bảo anh viết đó,” Trì Yên mở to mắt nói dối: “Giúp anh có thể hiểu được cảm giác phải viết bản kiểm điểm.”

Dứt lời, anh chuyển mắt, rốt cuộc cũng nhìn cô.

Weibo của Trì Yên anh đã thuận tay phát giúp cô rồi, di động bị anh tùy tiện đặt sang một bên, anh cười như không cười nhìn cô, giọng nói mang theo mấy phần ý cười: “Ta không muốn hiểu.”

Trì Yên: “……”

Trì Yên là người có cốt khí của phụ nữ thời đại mới, lấp tức định tự lực cánh sinh, cô duỗi tay bẻ cánh tay đang ôm eo cô kia.

Sức lực cô rõ ràng không bằng Khương Dịch, đến đầu ngón tay của anh cũng không bẻ ra được.

Trì Yên hơi giận dỗi, nâng mặt lên một chút, giọng điệu hơi nặng nhưng nhìn thế nào cũng giống làm nũng, "Anh buông em ra, em phải đi viết bản kiểm điểm."

“Thật ra cũng không phải không thể viết.”

Trì Yên không lập tức nói nưac.

Lòng bàn tay anh ấm áp, theo vạt áo cô vói vào, “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Trì Yên xem đồng hồ, không rõ nguyên do: “ 7 giờ.”

“Ba ngàn chữ?”

Trì Yên bắt đầu không đủ tự tin, “…… Ân.”

Hữu khí vô lực.

“Vậy ba giờ đi.”

Đai áo nội y của Trì Yên vừa lúc bị anh cởi ra, cô xoay xoay thân người, muốn duỗi tay cản Khương Dịch lại, mới vừa xoay một chút, đã bị cái tay ở bên ngoài của anh nắm cằm, người đàn ông lập tức hôn xuống.

Không hề dịu dàng.

Giống như mưa rền gió dữ, công thành đoạt đất.

Trên người anh sạch sẽ, mùi hương trong miệng cũng chỉ có một, không có tí hơi thuốc lá hay hơi rượu nào.

Mang theo một loại cảm giác thuần khiết cực kì mát lạnh.

Trì Yên trực tiếp bị anh đẩy ngã trên sô pha, trong đầu cô tựa hồ có vô vàn ngôi sao đang bay loạn xạ, nhưng lại không hiểu sao vẫn nhìn rõ người trước mặt này.

Cô nhẹ nuốt một ngụm nước miếng, khiến cho anh hôn càng sâu.

Trì Yên vẫn chưa quen thở được, không đến một lát đã không hô hâos được, cô duỗi tay đẩy Khương Dịch, Khương Dịch rất hiểu cô, hơi dời đi môth chút để cô thở dốc.

Đầu lưỡi anh chạm nhẹ bên khóe môi cô, cứ khi có khi không nhẹ nhàng liếm láp, Trì Yên cảm thấy ngưa ngứa, hừ một tiếng thổi bùng ngọn lửa lên.

Khương Dịch hình như hơi cười một chút.

Trì Yên lại đi nhìn đồng hồ —— thời gian trôi quá chậm.

Cô bắt đầu giãy giũa ở giữa “Ba ngàn chữ” và “Ba giờ”, hai bên của cán cân vẫn luôn lên lên xuống xuống, cuối cũng vẫn không ra kết quả.

Trì Yên một bên cảm thấy bản thân quá không có cốt khí, một bên lại an ủi chính mình, có cốt khí thì có ích gì chứ.

Bản kiểm điểm đối với cô mà nói y như cái bùa tránh quỷ, nhìn đến là thấy phiền.

Động tác của Khương Dịch dừng lại, không tiếp tục nữa

Trì Yên còn tưởng rằng lương tâm anh trỗi dậy, vừa muốn chui ra khỏi dưới thân anh, lại nghe thấy Khương Dịch gọi cô.

“Trì Yên.”

Cả tên lẫn họ, xem ra t*ng trùng vẫm chưa lên đến não, thần trí vẫn thanh tỉnh.

Trì Yên quay đầu nhìn qua, trong ánh mắt đen u u của anh có tia sáng xuyên đến, mắt anh rất đẹp, thêm nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt lại càng thêm dịu dàng liễm diễm.

Trì Yên nhất thời không thể thu mắt lại, dường như đã rơi vào đáy mắt anh. Mãi đến khi Khương Dịch nói câu tiếp theo: "Em chủ động một chút đi!".

Trì Yên lập tức phục hồi tinh thần, đối với việc chủ động trong chuyện này, đối với cô mà nói không phải là kí ức tốt đẹp gì.

Bên tai cô có chút nóng lên, sau đó rất nhanh nhạy cảm nhận được cả khuôn mặt đều nóng phừng, cô cảm thấy cô cần một ly nước lạnh để bình tĩnh một chút.

Trì Yên giãy giụa vài giây, “Nếu không cứ để em tự viết đi……”

Loại chuyện này, cô thật sự không thể làm thêm lần nữa.

Trì Yên muốn đứng dậy, lại bị anh ấn bả vai đè ép trở về, anh khẽ cắn lên vành tai cô, “Coi như nể mặt chồng em giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, chủ động một lầm được không?”

Mặt Trì Yên càng nóng.

Khương Dịch không thường hay nói kiểu lời này, đáy lòng Trì Yên mềm nhũn, rối tinh rối mù, lại như là dẫm lên một đám bông, cảm giác không chân thật cứ ùa đến.

Từ chối không được, cũng muốn từ chối.

Trì Yên thấp thấp giọng lên tiếng, tiếng rất nhẹ, nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, nâng tay lên lung tung cởi nút áo sơ mi của anh.

Một cái tiếp một cái.

Xuống chút nữa, là dây lưng.

Ngón tay Trì Yên có chút run, khe hở ngón tay hình như đã có không ít mồ hôi, cô vẫn luôn hít sâu, không hề có kĩ xảo mà tháo ra.

Khương Dịch cúi đầu nhìn cô, giọng nói ách lại, hô hấp cũng nóng lên: "Có phải em cố ý đúng không?"

Đương nhiên không phải!

Trì Yên còn chưa bao giờ tháo thắt lưng cho ai cả.

Huống chi cô vốn dĩ có chút cận thị, thật sự không có biện pháp, dứt khoát để gần hơn một chút kéo ra.

Thật vất vả “két két” một chút, dây lưng bị cởi bỏ, tay Trì Yên như bị điện giật rụt về, “Tự anh làm đi.”

“Không được.”

“Khương Dịch, anh không có tay sao ——”

Trì Yên nói còn chưa nói xong, dưới thân đột nhiên tê rần, hai chân cô cũng khẩn trương khép lại, cắn chặt môi dưới.

Anh mở miệng, “Dài không?”

“Dài, dài…………” giọng Trì Yên run lên, không nói được một câu hoàm chỉnh.

“Nhanh lên.”

Ngón tay anh dùng sức hướng vào bên trong day nhẹ, Trì Yên kêu lên một tiếng, không tình nguyện lại tiếp tục.

Vốn dĩ đang là mùa hạ, nhiệt độ không thể so với hai tháng trước, nếu không bật điều hòa, cả biệt thự sẽ đều mang theo hơi khô nóng.

Trì Yên vốn dĩ đã nóng, bị Khương Dịch lăn lộn nửa ngày càng nóng hơn.

Dưới lầu không có áo mưa, cô lại bị Khương Dịch lấy một tư thế nào đó khó có thể nói rõ bế lên lâu, Trì Yên một bên có chút hưởng thụ, một bên có chút buồn bực không ngừng nhìn đồng hồ.

Lúc hơn 9h một chút, Trì Yên vội hô dừng.

Ngày mai cô phải đi quay, lại còn phải tham gia họp báo của Ái Luyến nữa, cho nên không thể quá muộn được.

Huống chi, ngày mai Khương Dịch khẳng định cũng có việc.

Khương Dịch cũng nhìn cô mệt rồi, ôm cô đi tắm, sau khi lau khô tóc cho cô mới thả lê giường.

Trì Yên còn chút sức lực, hiếm khi cô mới có thể thừa chút tinh lực như thế, Khương Dịch vào thư phòng viết bản kiểm điểm, cô cũng ngồi một bên xem anh viết.

Chữ anh rất đẹp, không tính là đặc biệt tinh tế, nhưng mỗi nét bút tựa hồ đều lộ ra sự mạnh mẽ và mềm mại, nhìn đặc biệt thuận mắt.

Thuận mắt đến mức Trì Yên nhìn không bao lâu đã ghé vào trên bàn ngủ mất tiêu luôn

Lúc tỉnh lại, ánh mặt trời đã chói lóa rồi.

Không hề nghi ngờ, trước khi cô dậy, Khương Dịch đã đến công ty rồi, trên bàn có đặt một ly nước, Trì Yên duỗi duỗi tay sờ sờ, lúc này vẫn hơi âm ấm.

Sau khi Trì Yên rửa mặt xong, cầm ly nước kia, chậm rì rì đi xuống lầu.

Hôm nay cô quay lúc hơn 9h, họp báo lúc tầm 3h chiều.

Lúc Trì Yên đã thu thập thỏa đáng ra cửa, cũng chỉ mới 8 giờ.

Hôm qua cô ngủ sớm, thời gian không ngủ phần lớn cũng đều bị Khương Dịch quấn lấy, nen căn bản không để ý sau khi phát Weibo kia đã có hưởng ứng.

Trì Yên thậm chí suýt nữa đã quên chuyện này.

Nếu không phải sau đó Khương Vận cho cô một trận liên hoàn CALL đoạt mệnh.

Khương Vận nói chuyện luôn luôn ngắn gọn súc tích, mở miệng liền đi thẳng vào chủ đề: “Về người trên bức ảnh kia, hiềm nghi của em đã hoàn toàn mất rồi.”

Trì Yên hít sâu một hơi.

“Thế Đỗ Vũ Nhu thì sao ạ?”

“MIA cũng không định quản cô ta, dù sao trái ohaur chẳng qua chỉ là một người mới, hỏng mất một người, về sau vẫn còn ngàn ngàn vạn vạn người.” giọng điệu Khương Dịch cũng có chút nhẹ nhàng, “Trước mắt công ty không xét quan hệ xã hội, xem ý tứ này định bỏ cô ta.”

“Cố ý dẫn đường cho đại chúng hắc em, chen chân vào gia đình người khác, kỹ thuật diễn không tốt còn chơi chiêu lớn, cứ theo hướng này vài giờ nữa, đoán rằng cô ta sẽ không còn ngày tái xuất đâu.”

Trì Yên không tỏ ý kiến, cũng không đánh giá gì.

Mặc kệ nói như thế nào, Đỗ Vũ Nhu đây đều là tự làm tự chịu, đồng tình cũng nên cho cô ta.

Khương Vận: “Đúng rồi, bản kiểm điểm của em đâu?”

Trì Yên có chút mặt đỏ, nói chuyện có chút không có tự tin: “ Chị Khương Vận, ngày mai em đưa chị fduowcj không?”

“Buổi tối đưa chị là được.”

Khương Vận lại hỏi, “Là tự em viết sao?”

Trì Yên tự cổ vũ mình: “Đương nhiên rồi ạ.”

Khương Vận không hỏi gì nữa, cười cười rồi treo điện thoại.

Trì Yên kết thúc cảnh quay.

Cơ thể cô không quá tốt, đặc biệt sau mấy lần bị Khương Dịch chính đốn giáo dục về quy luật ẩm thực, ba bữa đều bắt đầu ăn uống bình thường, mặc kệ có thức ăn hay không, lượng cơm ăn đều phải đạt đủ tiêu chuẩn.

Lúc 2h rưỡi, Trì Yên cùng Bạch Lộ đến buổi họp báo.

Ái Luyến là một nhãn hiệu lớn, phóng viên tham gia họp báo không ít, hiện trưởng họp báo hiện trường ô áp áp một mảnh, đưa mắt nhìn qua tất cả đều là đầu người.

Ở giữa một đám đầu người đếm không xuể, Trì Yên đẩy vài người ra, rất dễ dàng nhìn thấy Khương Du Sở đã không găph nhiều ngày.

Cô nhóc cực kì đường hoàng, tinh thần hăng hái, microphone nhanh chóng đưa đến ben miệng Đỗ Vũ Nhu, “Xin hỏi Đỗ tiểu thư, về tấm ảnh giường chiếu gần nhất trên mạng, chính cô có ý kiến gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc