NGỌT KHẮC VÀO TIM

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Weibo mới phát không lâu, đã nhanh chóng lan truyền rồi.

Trì Yên còn đang tự hỏi có nên share về hay không, thì đã nhận được tin nhắn của Khương Vận____

【 công ty đã dùng quan hệ xã hội, trước em đừng đáp lại. 】

Tuy rằng lời này và Khương Dịch chả liên quan xu nào, nhưng Trì Yên vẫn thu tay về. 

Bỏ điện thoại lên bàn, Trì Yên mới chú ý đến bên cạnh đã để sẵn bữa sáng, vì dùng hộp giữ nhiệt, lên lúc mở ra vẫn còn có hơi ấm, lát sau mặt cô đã phủ một tầng hơi nước. 

Trì Yên ăn cơm sáng muộn, tới trưa ăn không vào nổi nữa.

Lúc Khương Dịch về đã gần 12 giờ, Trì Yên vừa chơi xong 5 ván games, 4 thua 1 thắng. 

Cô tựa lưng vào ghế, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, ấm áp, dáng vẻ Trì Yên lại uể oải, “Đi đâu thế?”

“Họp,” Khương Dịch cúi người kéo cô lên, “Đi ăn cơm nào.”

Trì Yên chỉ chỉ đống xương thừa đầy trên bàn: “Em mới vừa ăn rồi.”

Dừng một chút, cô lại hỏi: “Đi họp mà sao lại có thời gian phát Weibo?”

“Giữa giờ nghỉ ngơi vài phút.”

Trì Yên không nói nữa, thân người hơi nghiêng về phía trước, nửa đảo nửa dựa ỷ lại trên người anh, “Chị Khương Vận nói, người kia…… Hôm nay về Pháp.”

Mặc kệ có nói ra hay không, Phùng Tân Lam vẫn luôn là tảng đá đè nặng trong lòng cô.

Tuy rằng trải qua thời gian dài, khối đá kia đã trở nên nhẹ hơn nhiều.

Khương Dịch sờ sờ tóc cô, “Muốn đi gặp bà ấy một lần cuối cùng không?”

“Không muốn.”

Trì Yên đáp rất dứt khoát.

Trong lòng không thoải mái là thật sự, nhưng không muốn thấy bà ấy cũng là thật sự.

Hai điều này cũng không xung đột với nhau.

Trì Yên nhanh chóng đổi đề tài, duỗi tay chạm chạm ít râu lún phún trên cằm anh, "Trưa anh muốn ăn gì, em đi ăn với anh." 

“Muốn ăn em.”

“Em rất quý đấy, Khương tổng.”

Trì Yên nâng mặt nhìn anh, đột nhiên nhớ đến bài Weibo anh đăng, rõ ràng ngôn ngữ cũng chưa tổ sắp xếp tốt, đã bật thốt lên hỏi: “Khương Dịch, anh thích trẻ con không?”

“Không thích.”

Trì Yên nhíu mày, “Nhưng em thích.”

“Vậy anh cũng thích.”

Bệnh thần kinh!

Trì Yên dẫm một cái vào chân anh, giọng có chút buồn, nhưng lại mang theo ý cười rõ ràng: “Chờ em quay xong bộ này, chúng ta sinh một tiểu Khương Dịch được không a…… Khương Dịch ca ca?”

Khương Dịch cúi đầu nhìn cô, bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh dịu dàng thanh khiết.

Trì Yên đợi hơn nửa phút, tim cũng đập nhanh hơn, mới nghe được anh đáp lại một chữ.

“Được”

·

Buổi trưa Trì Yên thật sự không ăn được gì.

Chiều Khương Dịch còn phải làm việc, Trì Yên cũng không muốn quấy rầy anh nên hẹn bạn đi dạo phố. 

Bạn của Trì Yên đều không có gì giấu nhau, nên ít lại càng ít, trừ Bạch Lộ đã chạy ra nước ngoài thì chỉ còn chừa lại Tống Vũ. 

Bạn cốt ở chất chứ không ở lượng, Yên cảm thấy như vậy khá tốt.

Từ trước đến nay cô tương đối dễ thỏa mãn.

Hơn 3h chiều, Trì Yên ngồi ở một quán cà phê ở tầng một trung tâm thương mại đợi Tống Vũ.

Tống Vũ vừa quay thông cáo xong, mới ngồi xuống, đã uống hết hơn nửa ly nước, thấy Trì Yên ngồi đó một phút mà nhìn di động đến hai lần, không nhịn được hỏi: “Chị là muốn đi dạo phố với điện thoại hay là với em?”

Trì Yên đầu cũng không nâng: “Nếu di động có chân, chị càng tự nguyện đi dạo với nó.”

Cô vẫn còn nhớ rõ lần trước Tống Vũ đi dạo phố, còn xách về túi lớn túi nhỏ, tuyệt đối không dưới mười cái.

Trì Yên đi dạo phố thật sự chỉ là “Dạo”, nhưng Tống Vũ không giống thế, không mở ra một trận càn quét lớn thì tuyệt đối không bỏ qua.

Tống Vũ căm tức nhìn cô, đôi mắt cong cong ý cười hơi mềm xuống, "Sao cứ nhìn di động thế?"

Trì Yên: “3h40.”

Tống Vũ gật gật đầu.

Trì Yên không nói lời nào, khóa điện thoại lại, quay đầu nhìn về phía bầu trời bên ngoài cửa sổ: “Em xem, có máy bay.”

Cô đã tra chuyến bay từ thành phố Lâm An đến Paris rồi, chỉ có một chuyến lúc hơn 3h. 

Tống Vũ nhìn theo cô, quả nhiên, trên bầu trời xanh thẳm, có một điểm xám trắng đang thong thả di chuyển, kéo dài ra một vệt khói trắng. 

Lại nghiêng đầu qua, cô nàng nhìn Trì Yên giơ tay nâng cằm, nhẹ giọng nói một câu: “Thật tốt.”

Cứ như vậy rõ rõ ràng ràng, về sau chẳng còn chút liên quan nào

Thật rất tốt.

Hai người ngồi trong quán cà phê một lât, 4h mới đi lên lầu.

Trì Yên vốn gọi Tống Vũ đi dạo phố với cô, kết quả chưa đến đến nửa giờ, hai người lại đảo vai cho nhau. 

Trì Yên lại biến thành tùy tùng nhỏ đi theo sau Tống Vũ, phụ trách xách chiến lợi phẩm của cô nàng.

Tống Vũ nắm bắt tin tức hơn cô nhiều, Trì Yên câu có câu không hỏi cô chuyện mấy ngày nay.

“11 tháng 11 có một buổi lễ trao giải, chắc chị biết chứ? Trước kia đều cố định vào ngày 12 tháng 12, em đoán người tổ chức thất tình rồi, nên mới trút giận lên cái lễ trao giải này, đây là năm đầu tiên sửa thời gian đó.”

Cái Tống Vũ nói chính là giải Hoàng Ngọc Lan, được coi là một giải thưởng khá lớn trong nước. 

Vừa thấy vẻ mặt của Trì Yên, Tống Vũ biết ngay cô chả biết gì về chuyện này cả, cô nàng ngạc nhiên đến mức quên lấy cả quần áo, duỗi tay chọc chọc trán Trì Yên, “Trì tiểu thư của em, chị không thể chỉ lo đêm đêm làm gì với Khương giáo sư được, quan tâm một chút đến sự nghiệp của chị đi có được không?”

Trì Yên cực kì vô tâm đáp lại: “Chị rất quan tâm.”

Quan tâm cái rắm.

Tống Vũ quay đầu tính tiền, “Thời gian kéo phiếu đã bắt đầu hai ngày rồi, cũng không thấy chị kéo phiếu gì trên Weibo cả.”

“Chị không cần kéo phiếu.”

Tống Vũ: “……”

Cô nàng thế nhưng lại không cách nào phản bác được——quả thật số phiếu của Trì Yên đã rất cao rồi.

Tống Vũ hỏi ngược lại: “Chị biết chị được đề cử ở giải nào không?”

Trì Yên cầm di động bắt đầu xem thử.

Bỏ qua giải của nam diễn viên, bỏ qua giải liên quan đến nữ chính, sau đó đến giải nữ phụ xuất sắc nhất và giải kỹ thuật diễn tốt nhất, Trì Yên thấy mình nằm trong giải kĩ thuật diễn tốt nhất.

Số phiếu lại còn rất cao nữa chứ.

Trì Yên vẫn chưa kịp kích động, Tống Vũ quay đầu đã cho cô một lời cảnh tỉnh: “Nhưng mà không phải dựa theo số phiếu mà xác định kết quả đâu.”

Trì Yên: “……”

Nhưng ngẫm lại cũng đúng.

Trì Yên kéo xuống phía dưới, thấy đoạn sau có không ít diễn viên có kĩ thuật diễn lão làng, số phiếu lại ít ỏi  chả được bao nhiêu.

Trong cái giới này chính là như vậy, ai nhân khí cao thì số phiếu người đó nhiều, bao nhiêu năm chỉ là thứ bỏ đi, khi thời kì mới mẻ qua đi thì nhân khí đều xuống thấp. 

Người này ngã xuống, sẽ có người khác lên thay.

Giới giải trí chưa bao giờ thiếu minh tinh dựa giá trị nhan sắc mà giành chiến thắng.

Trì Yên tắt điện thoại đi, khó hiểu được thở nhẹ ra.

“Yên Yên, chị cảm thấy xác suất chị lấy được giải thưởng lần này là bao nhiêu?”

Trì Yên quay đầu nhìn cô nàng, không hề hàm hồ: “Không.”

“……”

Tống Vũ hận luyện sắt không thành thép, muốn nói tục ra mấy câu lại nghẹn ở cổ họng không thốt ra được, giống như bị táo bón nói một câu: “Chị đúng là con cá muối không có ước mơ gì cả!”

Trì Yên cười cười không nói lời nào.

Từ trước đến nay cô luôn nhận thức được chính mình, ở trong đám tiểu hoa, kĩ thuật diễn của cô còn coi là hơn người chút, nhưng ném vào giữa đống diễn viên gạo cội kia, thì cái vai tiểu nha hoàn chuyên bưng trà rót nước cũng chưa đến phiên cô.

Đặc biệt là khi mà 《 Người dẫn đường 》 vẫn chưa phát sóng, chỉ dựa vào một phim thần tượng tình yêu, mà có thể lấy được giải thưởng này…… Trì Yên chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung.

Quả thực nằm mơ.

·

Thời gian Trì Yên có thể vui vẻ ở trong nước bắt đầu đến ngược.  ở

Mỗi một ngày qua đi, Trì Yên lại phải đánh một vết xóa lên lịch ngày. 

Bất giác cả một tờ lịch tháng 10 kia chỉ còn sót lại một ngày chưa bị xóa. 

Ngày mai chính là 31 tháng 10.

Khương Vận đã đặt vé vào rạng sáng và tối ngày 31, vốn định đi chuyến tối, kết quả trùng hợp chuyến tối từ hôm nay lại ngừng bay.

Nói cách khác tối nay là phải đến sân bay rồi, căn bản không còn lựa chọn khác.

Trì Yên ở nhà than nửa ngày, hiếm khi tùy hứng, lúc 3h chiều lại gọi điện cho Khương Dịch. 

Cô rất ít gọi điện cho Khương Dịch trong thời gian làm việc, nhiều nhất là gửi tin nhắn thôi, xác định anh không có việc gì mới gọi điện thoại. 

Nên lần này lúc di động Khương Dịch vang lên, toàn bộ phòng họp đều lập tức rơi vào một bầu không khí quỷ dị.

Không ai nói nữa, chỉ có tiếng chuông di động vẫn cứ vang.

Thư kí bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Khương tổng, điện thoại……”

Khương Dịch đương nhiên biết có điện thoại.

Anh đè đè ấn đường, “Tan họp, chiều nghỉ nửa ngày.”

Có người định hỏi: “Vậy tiền thưởng……”

“Vẫn phát như cũ.”

Nói xong cầm di động đứng dậy, tiếng chuông di động vẫn cứ vui sướng vang mãi tới lúc ra cửa.

Vừa mở cửa, anh đã ấn nghe, giọng không còn lạnh nhạt như lúc họp mà mang theo vẻ dịu dàng thường thấy: “Ngoan, anh về ngay đây.”

Toàn bộ người trong phòng họp đều kinh ngạc đến rớt cằm.

Sau khi yên tĩnh một lát, tiếng nghị luận dâng lên hết đợt này đến đợt khác.

“Vừa rồi Khương tổng đang nói chuyện sao?”

“Ngoan?”

“Không phải là trúng tà đó chứ?”

“……”

Thảo luận đang cực kì náo nhiệt, cửa đột nhiên bị gõ mấy cái.

Khương Dịch đứng ở cửa, mắt híp lại, gõ nhẹ len cửa mấy nhịp: “Ai nói thêm một câu, tiền thưởng cuối năm giảm một nửa.”

Bình luận

Truyện đang đọc