Điện thoại nhanh chóng bị cắt đứt.
Tim Trì Yên đập thình thịch, cô cúi đầu, cầm lấy tấm thẻ phòng kia lật qua xem thử, sau đó lại ngẩng đầu, bước nhanh về phía một đống tòa nhà cao tầng ở giao lộ phía trước.
Bên trên có một loạt chữ tiếng Anh chữ, lại trùng với tên khách sạn trên thẻ phòng.
Hành vi của Khương Dịch chả khác nào một lời mời mọc.
Còn mời mọc cái gì, trong lòng hai người đều rõ ràng. Trì Yên ăn cơm ở bên ngoài trước, lúc đến cửa phòng, đã gần 8h tối.
Hành lang rộng rãi, sáng sủa, mọt đường chạy dài; lại hiếm có người qua lại.
Trì Yên ôm hoa bằng tay trái, lười lấy thẻ phòng ở trong túi nên trực tiếp gõ cửa luôn, đến cái thứ ba, cửa phòng mở ra.
Trong phòng hình như không bật đèn, chỉ mờ mờ ảo ảo, ngay lúc cửa bị mở ra, ánh sáng ngoài hành lang chiếu thẳng vào.
Người đàn ông đứng ở cửa, dưới chân, bóng đổ lên sàn nhà, kéo dài có hơi mờ mờ. Tay Trì Yên còn chưa thu lại, vừa nâng mắt đã chạm vào mắt Khương Dịch, cô mở miệng, khóe môi hơi giơ lên: "Em tự mình đưa đến đây."
Khóe môi Khương Dịch cũng giơ lên, không đáp lời.
“Khương tổng, không ký nhận dịch vụ sao a?”
Trì Yên mới vừa đưa tay phải qua, đã bị anh cầm lôi vào trong, cửa gần như đóng sập lại ngay phía sau.
Trong phòng lập tức tối sầm lại
Mành cửa kín mít, đến tia sáng bên ngoài cũng không lọt vào nổi.
Hoa trong ngực Trì Yên thuận thế trượt xuống, nặng nề rơi bên chân, Trì Yên đẩy anh một chút, “Bật đèn.”
Tầm nhìn chỉ một mảnh đen nhánh, trừ ánh mắt lóe sáng của anh, cô dường như chẳng còn thấy cái gì.
Trì Yên nói rồi đưa tay sờ công tắc đèn, tay phải lại dễ dàng bị cầm lấy, tay anh đan vào tay cô, ôm cô nhẹ giọng hỏi: "Ăn chưa?"
Hơi thở của anh gần như phả hết vào tai cô, hơi nóng bỏng, giọt nước khẽ nhỏ xuống từ mái tóc ngắn, cảm giác vừa lạnh vừa nóng đánh úp lại, Trì Yên hơi lùi lại phía sau tường, nhẹ giọng đáp: "Ăn rồi."
“Anh còn chưa ăn.”
Trì Yên: “……”
Khương Dịch không tiếp tục nói nữa, giơ tay sờ sờ mái tóc ngắn chưa chạm vai của cô: "Tóc ngắn rồi."
Giọng anh nhàn nhạt, nghe không ra vui buồn.
Vừa rồi lú nhờ cô bé con kia đưa hoa cho Trì Yên, Khương Dịch cũng ở trên xe phía đối diện, nhìn cô với cô bé con kia cười nói vui vẻ, khuôn mặt dịu dàng, trừ mỗi việc mái tóc ngắn cũn đi, thì chả lần gặp cô lần nhất là bao.
Trì Yên “Ân” một tiếng, “Thích không?”
“Ân.”
Trì Yên cũng giơ tay, nhưng không phải là để sờ tóc mà trực tiếp cầm tay anh: “Nói thật đi.”
Khương Dịch không mở miệng, buông lỏng tay Trì Yên mở đèn ra.
Trong phòng lập tức sáng lên, Trì Yên theo bản năng híp híp mắt, chờ đến khi có thể thích ứng với ánh sáng mới mở hoàn toàn.
Bây giờ khuôn mặt Khương Dịch đã hiện rõ trước mặt, Trì Yên giơ tay chạm chạm mặt anh, “Thật sự thích sao?”
“Thật sự.”
Trì Yên cảm thấy lời này của Khương Dịch hoàn toàn không có tính thuyết phục gì cả, lần trước cô chỉ cắt có tí xíu tóc mà tối đó Khương Dịch đã không giống trước kia, trên giường lại là bộ dạng chả mấy hứng thú
Cô còn tưởng rằng Khương Dịch thích loại tóc dài phiêu phiêu, định sau này sẽ không cắt tóc nữa, vì thế lần này vì quay phim mới cắt tóc, trước đó cô cũng hỏi riêng anh thích loại nào.
Đáng tiếc không hỏi được.
Lúc nên đứng đắn, người đàn ông này trước nay đều không chịu đứng đắn.
Trì Yên nhíu nhíu mày, vừa muốn nói anh “Gạt người”, tóc bên tai đã bị anh vén ra sau tai, anh ghé môi lại, mái tóc ngắn ướt nước cọ nhẹ lên má trái của Trì Yên, cô nghe thấy anh nói: “Tóc ngắn rất tốt.”
“Đẹp à?”
“Tiện.”
Áo khoác của Trì Yên đã bị cởi ra, men theo cơ thế rơi ở trên thảm.
“Trước kia mỗi lần ở trên giường ——”
Trong phòng có mở điều hòa, nhưng Trì Yên vẫn hơi run một chút.
“Đè lên tóc em, em đều kêu đau.”
Bên tai Trì Yên nóng lên, “Đó cũng thấy anh nhẹ chút.”
“Anh đã đủ nhẹ rồi.”
Tiếng anh vừa dứt, váy Trì Yên đã bị vén lên, lúc này cô mới phản ứng lại, “Em đi tắm trước đã……”
Không đợi cô nói xong, hai đùi đã bị anh nâng lên, Trì Yên vì không để bị ngã, chỉ có thể vòng qua eo anh, duỗi tay ôm vai anh
Không hề có màn dạo đầu, lâu lắm rồi Trì Yên không trải qua chuyện này, hơi không thích ứng nổi, cả mặt đều nhăn lại, không tự giác quấn chặt chân hơn, "Nhẹ chút____"
Khương Dịch quả nhiên không động nữa.
Hai chân Trì Yên treo trên eo anh, càng lúc càng dùng sức, đến giọng cũng hơi run run: “Khương……”
Tên cũng chưa gọi hết, cô đã nói không ra lời.
Cô nghe thấy Khương Dịch khẽ rên lên một tiếng, sau đó lại thấp thấp giọng mắng một tiếng “Fuck”.
Cùng lúc đó, Trì Yên rõ ràng cảm giác được có một thứ gì đó đốt cháy cơ thể.
Cô cũng sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại.
Trì Yên cắn môi dưới, cằm đặt trên vai anh, thật sự không nhịn cười, bả vai cũng run run lên: “Khương Dịch…… Có phải anh không được đúng không a?”
Đối diện với cô có một cái đồng hồ treo tường.
Lúc vào Trì Yên còn nhìn qua, hiện tại cô lại ngẩng đầu, nhìn kim giây tích tắc chuyển động, một vòng, hai vòng…… Từ khi cô vào cửa đến bây giờ, xoay còn không đủ mười vòng.
Nói cách khác, từ bắt đầu đến kết thúc, chắc là còn chưa đủ bảy phút.
Khương Dịch không nói gì.
Chắc là bị sự thật này đả kích cho rồi, Trì Yên nghĩ, tuy rằng đối với việc trào phúng Khương Dịch trong chuyện này chưa đã thèm, nhưng cũng không tiếp tục đả kích anh nữa
Bây giờ…… cô nên làm thế nào đây?
Nói cô sẽ không để ý?
Hay là đi bệnh viện gặp bác sĩ với anh?
Trì Yên cảm thấy gì nói cái nào, cô cũng đều sẽ bị Khương Dịch thu thập, nên dứt khoát ngậm miệng không nói.
Một hồi lâu, cô mới nghe thấy Khương Dịch mở miệng, vô cùng đơn giản nói bốn chữ: “Không đeo bao rồi.”
Vừa rồi chân Trì Yên siết chặt, anh lại thanh tâm quả dục đã lâu, thật vất vả mới được tí xôi thịt, thế nên không khống chế được.
Trì Yên nghe anh nói, giọng vẫn mang theo ý cười: “Ân…… Sau này không cần nữa.”
Dừng một chút, cô lại bỏ thêm câu: “Nếu còn cần thì sau mới nói tiếp.”
“Không cần sau này gì cả.”
Anh ấn eo cô về phía mình, sau khi xoay người đi vài bước, Trì Yên đã lập tức bị anh áp đảo trên giường, "Bây giờ có thể luôn rồi."
·
Kết luận vĩnh viễn không thể đưa ra quá sớm.
Đêm đó Trì Yên như bị điểm trúng huyệt cười, vừa nhìn thấy Khương Dịch là muốn cười.
Sau đó Khương Dịch nhíu mày nhìn cô, cô lại cười càng vui vẻ.
Kết quả cuối cùng quả nhiên là vui quá hóa buồn, nước mắt có rơi xuống, người nọ cũng chả có ý định thương hương tiếc ngọc gì hết.
Rèm cửa đóng kín, đèn cũng bị tắt, Trì Yên thậm chí còn không biết kết thúc khi nào.
Sau khi Khương Dịch giúp cô lau rửa cơ thể Trì Yên mơ mơ màng màng ngủ, di động lại đột nhiên vang một tiếng báo nhắc nhở.
Cô vươn tay từ trong chăn ra cầm di động, giống như sợ cô không để ý nên cố tình gửi tin nhắn.
【 chú ý an toàn. 】
Vòng tay đàn ông đặt trên eo cô, cằm cũng tựa lên cổ cô, ngước mắt nhìn qua: “Lục Chi Nhiên?”
Trì Yên xoa xoa mắt, xác nhận Khương Dịch không nhìn lầm.
“Hình như…… Đúng thế”
Tay Khương Dịch di di lên trên, “Có vẻ em rất thân với hắn ta nhỉ?.”
“Không có,” Trì Yên sợ anh lại lăn lộn cô, vội vàng phủ nhận: “Tuyệt đối không có.”
Cô với Lục Chi Nhiên, thật sự không tính là “Rất thân” gì.
Trừ mỗi lúc đóng phim hay họp báo chạm mặt nhau ra thì lúc khác phần lớn đều không liên quan gì
Đừng nói Khương Dịch, chính Trì Yên cũng không hiểu sao Lục Chi Nhiên đột nhiên lại gửi tin nhắn thế này.
Đợi một lúc lâu sau, bên kia cũng không rep lại, giống như là gửi nhầm số thôi vậy.
Khương Dịch lại hỏi: “Quen bao lâu rồi?”
“…… Hơn nửa năm.”
“Ngốc.”
Trì Yên: “……”
“Cậu ta lúc cao trung học cùng một trường với em.”
Trì Yên mở to mắt
Cô là một fan có nhân cách, trừ tác phẩm của Lục Chi Nhiên, những chuyện khác đều không quan tâm, nên cũng không có tìm hiểu kĩ mọi việc của anh.
Bây giờ nghĩ lại…… Hèn gì lần đầu tiên Lục Chi Nhiên gặp cô, thái độ lại ôn hòa thế, biểu hiện cũng giống như quen cô vậy đó.
“Trước kia thật chưa từng gặp cậu ta à?”
Trì Yên nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Không có ấn tượng.”
Có khả năng gặp qua rồi, nhưng vì không cô không có khả năng nhớ rõ người khác phái nên có thể quên mất.
Trì Yên vốn dĩ buồn ngủ cực kì, kết quả lại vì một cái chuông bao này nhảy ra mà không thể ngủ được, dựa vào trong lòng Khương Dịch, bảo anh kể chuyện.
Khương Dịch không nói gì.
Trì Yên: “Vậy hát nhé?”
“Sẽ không.”
“Em dạy anh.”
Nghĩ nghĩ, Trì Yên cảm thấy có câu hát cực kì hợp với chuyện hôm nay của Khương Dịch, mím môi, giọng nhẹ: “365 giây, làm em chịu không nổi.”*
(*Đây là bài "Cái eo nhỏ", siêu sắc nha mấy má. Vừa hay trong list nhạc của tui cũng có. Khụ khụ, nhạc không dành cho mấy ai còn ngây thơ và trong sáng. Bản hay nghe quắn quéo có thể tìm của Luân Tang hay Nữ Thần. Bản bỉ bựa nghe thấy hơi hài hài có thể tìm của Thất Dạ công tử.
Ngoài ra bonus cho mấy bài hát kiểu sắc thế này mà tui thấy hay: Muốn ôm ôm (bản của Sầm mỹ nữ thấy rất hay); cặp mông cong cong; Em gái em có biết không?; Mashup cái eo nhỏ_ muốn ôm ôm (bản của Thất Dạ, nghe sao cứ hài hài ý); hủ×vô hạn đại.
Ai ngây thơ hãy lược qua đoạn này. Cảm ơn)
Người đàn ông nhéo tay cô kéo lại: “Không muốn ngủ phải không?”
Mẹ nó, còn 365 giây —— cô nhóc này là đang có ý nhắc anh vừa rồi “Ttong bảy phút” đó à.
·
Hôm sau, Trì Yên quả nhiên dậy muộn.
Cũng may hôm nay suất diễn của cô bắt đầu quay vào đầu giờ chiều, đến hơn 6h tối mới kết thúc, Trì Yên nằm ở trên giường nửa ngày, sau khi Khương Dịch tắm rửa xong cô mới cọ tới cọ lui bò dậy
Trì Yên cười cũng cười không nổi nữa rồi, ai oán nhìn anh, sau đó lê hai chân đi rửa mặt.
Từ giữa trưa đến buổi tối cảnh diễn không gián đoạn chút nào, thời gian nghỉ ngơi ngắn lại càng ngắn.
Cả buổi chiều Trì Yên cũng không chạm vào di động nổi, trừ lúc quay thì lại nghe hai đạo diễn chỉ đạo, ngáp cũng không ngáp được, nhìn chả có tinh thần gì
Phó đạo diễn trêu chọc cô: “Tối qua đi trộm à?”
Trì Yên lung tung gật gật đầu, đặt hết lực chú ý lên kịch bản.
“May cho em hôm nay phải quay cảnh trang thái nữ chính cũng không tốt, nếu không sợ là thảm rồi.”
Trì Yên tiếp tục gật đầu.
Đích xác có chút may mắn.
Khương Dịch tới cũng thật đúng lúc, hình như đã chọn đúng ngày.
Trì Yên cũng không biết bây giờ Khương Dịch còn khách sạn không, di động để trong túi, nhưng cô cố tình lại nhịn nửa ngày, đợi sau khi quay xong mới lấy ra.
Cô gửi tin nhắn cho Khương Dịch: 【 còn ở khách sạn không? 】
【 sao thế? 】
【 trong phòng có bếp không? 】
【 có. 】
Trì Yên không rep lại, trước khi về khách sạn thì ghé vào siêu thị một chuyến
Cô có thẻ phòng rồi, nên lúc vào cửa cũng là quẹt thẻ trực tiếp
Khương Dịch chắc là đi ra ngoài, bên trong chẳng có ai, Trì Yên cuối cùng cũng có thời gian đánh giá căn phòng một lần, rộng rãi sáng sủa, thậm chí còn có bếp nhỏ với ban công.
Trì Yên cầm nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp nấu cơm.
Gần một giờ qua đi, ba món mặn một một canh đã hoàn thành.
Bạch Lộ cũng vừa nhắn tin qua____ 【 Yên Nhi, khoảng thời gian trước có hai cô bé không hiểu sao lại mất tích, các cơ quan có liên quan đều theo sát mấy ngày nay, người hai nhà này đều cắn chặt miệng không chịu nói, không biết là do bị đe dọa hay là do bị dụ dỗ bởi lợi ích gì nữa. 】
【 nhưng tớ nghĩ là vế sau, vì đồng nghiệp của tớ nói hai nhà kia còn mua hẳn căn hộ ở Tam Hoàn cơ đấy. 】
【 tiền lương gia đình, không phải là đi cho vay để mua, có cảm thấy kỳ quái không? 】
Trì Yên đúng là có nghe nhiều người nói về việc này.
Từ bác tài xế đến Khương Vận, đến hôm nay còn có Bạch Lộ.
Trì Yên suy đoán:【 Chắc là dùng tiền bịt miệng rồi? 】
【 tớ cũng nghĩ thế. 】
Cách vài giây, Bạch Lộ lại nói:【 hai có bé kia, một người là người mẫu, một người là ca sĩ câu lạc bộ đêm nên dễ tìm được. 】
Trì Yên:【 điểm giống nhau là gì? 】
【 trên xương quai xanh bên phải đều có một nốt ruồi. 】
Trì Yên theo bản năng giơ tay chạm lên xương quai xanh bên phải của mình, Bạch Lộ đã phòng ngừa chu đáo nói:【 sau khi về nước nhớ phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng ra ngoài một mình vào buổi tối. 】
Lời Bạch Lộ nhắc nhở lại trùng hợp với lời Lục Chi Nhiên nói hôm qua
【 nhưng mà Yên Nhi cậu cũng đừng quá sợ hãi, dù sao cậu cũng là nhân vật của công chúng, khả năng sẽ không giống nhau hai người kia. 】
Lời này của Bạch Lộ chả có tí tác dụng an ủi nào cả.
Trì Yên tự hỏi một hồi lâu, mãi đến khi Khương Dịch về, cô mới hồi phục tinh thần.
Khương Dịch đã đi đến trước mặt, cà vạt bị anh kéo xuống, nút áo sơ mi bị cởi mấy cái, anh quay đầu nhìn qua: “Nghĩ cái gì thế?”
Trì Yên cũng không định lừa anh, mới kể lại lời Bạch Lộ nói một lần.
Động tác Khương Dịch quả nhiên dừng lại, “Sau này anh đi đón em.”
“Không cần, anh cứ làm việc đi……”
“Ngoan, nghe lời.”
Lúc này Trì Yên mới ngậm miệng.
Thần kinh cô thật ra không mẫn cảm lắm, hơn nữa Khương Dịch ở bên cạnh, không quá vài phút cô đã ném chuyện này qua sau đầu
Đồ ăn trước mặt vẫn còn hơi ấm, Trì Yên múc một chén canh, mắt sáng ngời, cười tủm tỉm lôi kéo Khương Dịch ngồi xuống.
Anh nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Trì Yên cười càng tươi, gằn từng chữ một: “Canh ngưu tiên*.”
Khương Dịch: “……”
Ha hả.
Chơi còn lớn thế nữa.
(*ngưu tiên: là dương v*t của con bò đực (ngầu pín)
Ngưu tiên canh là một món ăn được làm chủ yếu từ ngưu tiên, cà rốt, ớt xanh; có thể trị chứng mệt mỏi, gầy yếu, giúp dễ tiêu, bổ thận tráng dương, bổ hư lợi khí._ baidu)
·
Hiếm khi Khương Dịch đến không phải vì công việc, nhiệm vụ mỗi ngày đều là ăn cơm rồi lăn lộn với Trì Yên.
Mỗi đến lúc này, Trì Yên đều hận không thể trở lại mấy ngày trước, đánh chết mình đã nấu canh ngưu tiên cho Khương Dịch.
Đầu cô tuyệt đối là bị úng nước nên mới có thể nghĩ ra cái suy nghĩ điên rồ này.
Khương Dịch ở Alaska chẵn 1 tuần, Trì Yên bị tra tấn đúng 1 tuần.
Hơn 2h sáng ngày 31, 《 phòng tối 》 lấy cảnh nữ chính của Trì Yên tự sát mà đóng máy.
3h chiều, Trì Yên đi Khương Dịch lên máy bay.
Bay về nước cần phải chuyển máy bay, đợi đến khi máy bay thuận lợi đáp xuống thành phố Lâm An thì đã là chiều ngày hôm sau rồi.
Trì Yên ngủ mê mang, thời gian quá dài lại cảm thấy không thoải mái, hơn nữa mấy ngày nay bị lăn lộn đến nhũn cả chân, ra đến sân bay là túm lấy tay áo Khương Dịch: “Khương Dịch……”
Anh quay đầu lại nhìn qua, mắt Trì Yên ướt nước, hốc mắt có chút hồng: “Em không muốn đi.”
Sân bay kín người hết chỗ, cô nói rõ ràng: “Anh cõng em đi.”
______
Ảnh minh họa cho món canh ngưu tiên trên baidu