NGỌT NGÀO CỦA ÁC MA


Thời gian lại thấm thoát trôi qua được một lác lâu khi thấy động tác của Nghiêm Á Hiên chậm lại thì bàn tay to lớn của Lưu Vũ Thần liền xoa bóp cặp mông căn tròn kia của cô , Lưu Vũ Thần ngồi dậy ôm thân thể trần truồng nhỏ nhắn của cô vào trong lòng mà vuốt v e.

Vài giây sau Lưu Vũ Thần lại ôn nhu nói.

" Bé cưng , em tuyệt vời lắm ! Để tôi phục vụ em !"
Nói xong Lưu Vũ Thần nhẹ nhàng ôm lấy thân thể hoàn mỹ kia của Nghiêm Á Hiên đặt dưới thân mình , hắn nhẹ nhàng điều chỉnh chiếc đầu nhỏ của cô tựa vào phía sau ghế sofa mềm mại đôi chân dài trăng noãn thì xoay ra phía bên ngoài trông rất mê người.

Lưu Vũ Thần duy chuyển ánh mắt xuống nhìn châm chú vào nơi tư m@t đang ửng hồng kia , nếu nhìn kỹ thì có những giọt nước đang không ngừng rỉ ra Lưu Vũ Thần liền dùng đôi bàn tay tách đôi chân dài của cô mở rộng ra hai bên để hắn có thể nhìn rõ hơn.

Phát hiện được ánh mắt chân chú và hành động này của Lưu Vũ Thần thì Nghiêm Á Hiên liền giật mình theo phản xạ đưa bàn tay trắng noãn xuống che đi nơi tư m@t kia của mình.

Sắc mặt Nghiêm Á Hiên đỏ bừng như quả ớt mà nói lắp bắp.

" Anh đừng nhìn nữa , anh ngẩn đầu lên nhìn tôi được không ?"
Thật sự giây phút này Nghiêm Á Hiên rất gấp và gấp đôi sự xấu hổ nên mới nói như thế , về phần Lưu Vũ Thần khi cảm nhận được lời nói gấp gáp và hành động đầy đáng yêu này của Nghiêm Á Hiên thì hắn liền nở nụ cười ôn hòa đưa chiếc miệng lên vành tai trắng như ngọc kia.

Lưu Vũ Thần ấm áp nói.


" Bé cưng , tôi muốn nhìn ngắm nơi đó của em nó thật sự rất đẹp ! Ngoan , cho tôi xem một chút !"
Nói xong Lưu Vũ Thần lại dùng bàn tay vuốt v e lấy mái tóc mềm mại của Nghiêm Á Hiên một lúc lâu , cảm nhận được hơi thở nóng bỏng kèm theo hành động và câu nói đầy mê hoặc này của Lưu Vũ Thần thì một chút lý trí sót lại của Nghiêm Á Hiên đã hoàn toàn sụp đỗ.

Nghiêm Á Hiên nhẹ nhàng lấy bàn tay ra khỏi nơi tư m@t bất giác vuốt v e lấy tấm lưng trần rắn chắc của hắn , Lưu Vũ Thần thấy cô đã thuận theo mong muốn của mình liền không kìm được hôn nhẹ vào chiếc cỗ trắng noãn kia một lác lâu.

Thật ra Lưu Vũ Thần rất thoải mãn vì sự nuông chiều vô hạn này của Nghiêm Á Hiên , cho dù hắn có nói như thế nào cô đều chẳng muốn Lưu Vũ Thần phải để tâm hay buồn lòng.

" Ưm!.

Ưm.

.

! Vũ Thần , anh đừng m*t nữa ! Tôi thật sự chịu không nỗi rồi !"
Chắc biết là từ lúc nào cái miệng tham lam kia lại l.


iếm l.

áp nơi tư m@t đầy nước kia của Nghiêm Á Hiên , chiếc lưỡi không xương kia uyển chuyển len lỏi ra vào bên trong nơi tư m@t như muốn hút cạn cả chất dinh dưỡng bên trong làm cho đầu óc Nghiêm Á Hiên hoàn toàn trống rỗng.

Sắc mặt Nghiêm Á Hiên đê mê thân thể nhỏ nhắn bất giác co giật liên hồi , cô cảm nhận được phía dưới thân trong nơi tư m@t kia lại có rất nhiều nước trào ra ngoài nhưng đã bị cái tên kia uống mất.

Lưu Vũ Thần thấy được sự thoải mái và vui vẽ kia của Nghiêm Á Hiên liền nở nụ cười đắc ý , hắn dùng đôi bàn tay mở rộng đôi chân dài trắng noãn kia ra hai bên trong phút chốt cái vật t0 lớn đầy gân guốc kia của Lưu Vũ Thần ung dung tiến sâu vào bên trong nơi tư m@t ẩm ướt đầy mê người kia.

" Ưm.

.

!.

Ưm.

.

! Vũ Thần chậm thôi , anh muốn g.

iết tôi à !"


Bình luận

Truyện đang đọc