NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Edit: ༄༂Mun༉

Nam tử bị thương đem trâm nắm ở lòng bàn tay sau đó thật cẩn thận thu lại, động tác nhỏ này không có người chú ý, khóe miệng nam tử bị thương xả ra mỉm cười nhàn nhạt giống như là trộm tanh hồ ly.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mục Thanh Ca dựa ngồi ở chỗ kia, mà bên người sương khói cùng Hoa Trì đều phi thường cảnh giác cầm bên người vũ khí, mà bên kia trưởng giả cũng nhanh chóng dẫn người đứng lên, Mục Thanh Ca chậm rãi mở to mắt, mấy song song đồng thời nhìn về phía cửa, Hoa Trì thật cẩn thận đứng lên hướng cửa bên kia đi đến, tay cũng dần dần rút ra trường đao.

Mục Thanh Ca nhìn về phía trưởng giả bên kia, mà đồng dạng trưởng giả cũng rất chú ý bên này, xem ra mọi người đều cùng trong một tình cảnh, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mục Thanh Ca mày giãn ra, “Hoa Trì.” Ngăn lại động tác Hoa Trì.

Hoa Trì dừng động tác quay đầu lại nhìn về phía Mục Thanh Ca, sau đó liền thấy Lăng Phong toàn thân ướt dầm dề đi đến, thấy bộ dáng đám người Hoa Trì cảnh giác, Lăng Phong hơi hơi dừng, lúc thấy người ngồi xa lạ bên kia Lăng Phong đi theo nhíu mày một chút.

Sau khi Phong Yên thấy là Lăng Phong lập tức hỏi: “Thế nào? Đuổi được không?” Người kia biết được tiểu thư biết võ công, nếu để hắn sống quay về kinh đô nhất định sẽ khiến cho phong ba rất lớn, hơn nữa bọn họ thậm chí không thể quá mức xác định những người đó rốt cuộc là ai phái tới!? Mặc kệ là ai cũng không thể để hắn sống trở lại kinh đô cao mật.

Người trưởng giả bên kia đều nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là người vị cô nương kia.

Lăng Phong sắc mặt hơi trầm xuống, xoát một chút quỳ xuống trước Mục Thanh Ca, “Tiểu thư, thuộc hạ vô năng đã để hắn chạy thoát.”

Hoa Trì cũng không biết tầm quan trọng của sự việc, nhưng thấy Phong Yên sắc mặt đại biến, Hoa Trì cũng đại khái biết người kia thành công đào tẩu chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho tiểu thư, Phong Yên cả giận nói: “Ngươi sao có thể để hắn chạy!? Hiện tại làm sao bây giờ? Tới ngày mai liền càng đuổi không kịp.”

So sánh với Phong Yên đại kinh thất sắc, Mục Thanh Ca nhưng thật ra vững vàng bình tĩnh hơn, “Tính.”

“Tiểu thư, không thể để hắn sống về kinh được.” Phong Yên sốt ruột nói.

Mục Thanh Ca khóe miệng thổi mạnh cười lạnh: “Hắn không có bản lĩnh đó, từ trong tay chúng ta chạy thoát cũng không đại biểu hắn có thể trở về.”

Phong Yên lúc này mới hiểu ý tiểu thư vì thế trầm trọng gật gật đầu, Mục Thanh Ca đứng lên đi qua nâng Lăng Phong dậy nói: “Ngươi đuổi theo lâu như vậy cũng vất vả, trước nghỉ ngơi một chút.”

“Tiểu thư.”

Mục Thanh Ca khẽ lắc đầu với Lăng Phong tỏ vẻ không có việc gì, sau đó Phong Yên đỡ Mục Thanh Ca ngồi xuống, Lăng Phong dựa vào nơi đó nghỉ ngơi.

Trưởng giả cùng nam tử bị thương đối diện mắt, xem ra vị cô nương này cũng không phải người thường, xem quần áo nàng phi phàm, khí chất thượng thừa, hơn nữa y thuật hơn người, chỉ sợ là nữ tử nhà phú quý kinh đô, nhưng…nam tử bị thương nhìn mặt nữ tử, tựa hồ có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

Nam tử bị thương lưu ý cổ tay Mục Thanh Ca, vòng tay kia lộ ra một góc…

Sáng sớm hôm sau.

Mục Thanh Ca nghỉ ngơi một đêm cảm giác thể xác và tinh thần thoải mái hơn, nhìn đám người Phong Yên còn đang ngủ, Mục Thanh Ca thật cẩn thận dời thân đi, sau đó đi tới cửa, tối hôm qua mưa to tựa hồ đem máu tươi đều rửa sạch, hiện giờ ánh nắng tươi sáng rồi lại không phải mặt trời chói chang, thời tiết như vậy thích hợp đi chơi nhất.

“Thời tiết thực tốt.” Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm thanh lãnh rồi lại lộ ra ôn hòa.

Mục Thanh Ca quay đầu lại liền thấy nam tử bị thương che lại ngực từng bước một đi tới, sắc mặt thoạt nhìn so tối hôm qua khá hơn nhiều, môi cũng không hề phát tím biến thành màu đen, hắn đi đến bên cạnh Mục Thanh Ca nửa dựa vào ván cửa nhìn bên ngoài không trung xanh thẳm, “Nếu không được ngươi cứu giúp chỉ sợ ta liền khó có thể nhìn thấy dương quang hôm nay.”

“Vậy nói lên mạng ngươi lớn, gặp ta.” Mục Thanh Ca không chút khách khí tán thưởng y thuật mình.

“Lãng Văn, tên của ta.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, nhìn hắn tựa hồ cũng muốn biết tên mình, Mục Thanh Ca cười mà qua cũng không muốn nói ra tên của mình, nam tử tên là Lãng Văn tựa hồ cũng không ngại, “Cô nương, ân cứu mạng, không có gì báo đáp, cái này.” Hắn từ trong lòng lấy ra một khối mỡ dê ngọc tốt nhất, bên trêи không có chữ chỉ khắc một bức đồ án, thoạt nhìn như là một vòng trăng rằm.

“Thỉnh cô nương nhận lấy.” Lãng Văn đem ngọc bội đưa qua.

Mục Thanh Ca biết ở cổ đại đồ vật nào đó đều đại biểu cho một loại thân phận, đặc biệt là ngọc bội linh tinh, Mục Thanh Ca càng thêm biết nam tử trước mặt này không phải là người thường, người bên người hắn đều là có tố chất huấn luyện, không giống ám vệ, càng không giống thị vệ, nhìn như là tham gia quân ngũ, Mục Thanh Ca đương nhiên biết này lý giải cái gì, nàng đem ngọc bội đẩy trở về: “Có duyên gặp mặt ngươi cho ta một rương hoàng kim là đủ rồi, ngọc bội hay tín vật ta luôn luôn không thu.”

Lãng Văn ngẩn ra, “Cô nương, trêи người chúng ta không có nhiều tiền mặt như vậy, nếu là cô nương nhu cầu dùng tiền cấp bách nhưng thật ra có thể lấy khối ngọc bội này đi cầm, thỉnh cô nương nhận lấy.”

Mục Thanh Ca kiên định cự tuyệt lắc đầu, nhìn bên kia ba người đã tỉnh, “Vị công tử này, chúng ta còn phải lên đường, cáo từ, sau này gặp lại.”

Lãng Văn nắm chặt ngọc bội trong tay, nhìn Mục Thanh Ca mang theo người  mình cũng không quay đầu rời đi, hắn nhưng thật ra không biết khi nào ngọc bội mình cư nhiên làm người khinh thường như vậy, bất quá vị cô nương này nhưng thật ra thực độc đáo, trưởng giả đi đến phía sau Lãng Văn nói: “Chủ tử, có thể nhìn ra lai lịch vị cô nương kia không?”

Lãng Văn lắc đầu, trưởng giả thở dài nói: “Đáng tiếc a, thoạt nhìn nhưng thật ra một vị cô nương lợi hại.”

“Ngôn thúc có thấy vòng tay trêи cổ tay nàng không?”

“Vòng tay? Vòng tay gì?” Ngôn thúc cả kinh.

“Nếu là ta không nhận sai, hẳn là vòng ngọc thủy nguyệt.”

Ngôn thúc đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên một tia kinh hãi…

XXXX

Mục Thanh Ca ngồi dựa trêи vách xe ngựa, Phong Yên nhìn Mục Thanh Ca nhắm mắt dưỡng thần, có chút lời muốn hỏi rồi lại không biết có nên hỏi hay không, Mục Thanh Ca tuy rằng không có mở mắt nhưng cũng biết Phong Yên đang rối rắm cái gì, “Ngươi nếu muốn biết cái gì thì hỏi đi.”

“Công tử.” Bởi vì Mục Thanh Ca đã khôi phục thân phận Bán Hạ nên Phong Yên sửa lại cách gọi, “Phong Yên không rõ, ngươi vì sao phải cứu nam nhân kia, những người đó thoạt nhìn cũng không phải là người thường, hơn nữa xem động tác bọn họ đều có tố chất huấn luyện, khác ám vệ chúng ta, càng thêm khác thị vệ.”

“Ngươi đã nhìn ra?”

Phong Yên gật gật đầu nói: “Xem bộ dáng bọn họ hẳn là huấn luyện tướng sĩ, hơn nữa…còn không phải tướng sĩ Nam Sở chúng ta.”

Mục Thanh Ca gật đầu nói: “Ngươi phân tích rất đúng, bất quá ngươi đã quên ta tuy rằng là Mục Thanh Ca, nhưng đồng dạng cũng là Bán Hạ, ta cứu hắn, xuất phát từ tâm.”

Phong Yên cái hiểu cái không nhìn Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca không có nói với Phong Yên, người kia cho nàng một loại cảm giác giống như đã từng quen biết…

Yển thành.

Thanh Hoa đã trở lại trước mặt Phượng Hạo Hiên hội báo sự tình, Phượng Hạo Hiên khóe miệng trước sau đều mang theo một nụ cười không chút để ý, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn không trung tươi đẹp ánh sáng, cho người ta cảm giác thực thoải mái, mà loại thoải mái này tựa hồ nhiều năm như vậy đều chưa từng có được, “Thanh Hoa, ta hình như tìm được thứ ta muốn.”

Thanh Hoa nhìn về phía công tử đứng ở cửa sổ, nhiều năm như vậy hắn là lần đầu tiên nghe công tử nói một câu, tuy rằng không biết công tử nghĩ đến rốt cuộc là cái gì, “Thanh Hoa tất sinh tử đi theo, vì công tử được đến thứ công tử muốn.”

Phượng Hạo Hiên mặt mày ôn hòa, mang theo một tia khí phách không dễ phát hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc