Edit: ༄༂Mun༉
Lúc Mục Thanh Ca nhìn chăm chú, Lăng Phong hung hăng gật đầu, tuy rằng hắn cũng không cảm thấy mình sẽ làm như vậy, nhưng giờ khắc này tâm hắn lại ấm áp.
Phượng Tuyệt Trần nhăn mày lại, một phen đi đến trước hai người ngăn cản tầm mắt giữa bọn họ, Mục Thanh Ca nghi hoặc nhìn Phượng Tuyệt Trần, dùng ánh mắt hỏi ngươi muốn làm gì? Phượng Tuyệt Trần đáy mắt mạo một đoàn lửa giận, mau chuẩn tàn nhẫn chế trụ bả vai Mục Thanh Ca: “Mục Thanh Ca, trong mắt ngươi chỉ có thể có một nam nhân là ta.”
“Bệnh tâm thần.” Mục Thanh Ca mắt trợn trắng, “Lăng Phong, chúng ta đi.”
Đám người Phong Ngâm nén cười nhìn bộ dáng Vương gia nhà mình bị nhục, Phượng Tuyệt Trần buông tay còn dừng lại ở không trung, nhìn thân ảnh Mục Thanh Ca cùng Lăng Phong rời đi, tầm mắt dừng ở trêи người Lăng Phong, nam nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Thời điểm Phong Yên thấy Mục Thanh Ca chuẩn bị rời đi đột nhiên cản đường Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca còn chưa mở miệng nói chuyện liền đã thẳng tắp quỳ xuống, làm đau vết thương trêи người Phong Yên cũng không nhíu mày một chút: “Phong Yên chưa vệ tốt Thanh Ca tiểu thư, thỉnh tiểu thư trừng phạt.”
Mục Thanh Ca không rõ nguyên do quay đầu lại nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần đứng ở nơi đó, có ý gì? Phượng Tuyệt Trần nhún nhún vai, hết thảy tự ngươi nhìn mà làm, Mục Thanh Ca nhíu mày quay đầu lại nhìn Phong Yên, Lăng Phong tiến đến bên tai Mục Thanh Ca nói vài câu, Phượng Tuyệt Trần nhìn hai người tiếp xúc gần gũi như vậy ánh mắt hơi đổi, mà Phong Ngâm đứng ở bên cạnh nhịn không được cách Vương gia xa một chút, miễn cho Vương gia phát hỏa trúng hắn.
Mục Thanh Ca đã hiểu ngọn nguồn, nguyên lai là Phượng Tuyệt Trần phái người đi theo ở bên người mình, nàng đã tiếp nhận người Thừa tướng cha cho mình, chẳng lẽ nàng còn phải nhận người Phượng Tuyệt Trần sao? Mục Thanh Ca cảm thấy mình rất có mị lực, cư nhiên có thể làm Cửu vương gia oai phong một cõi Phượng Tuyệt Trần coi trọng mình như vậy, “Không biết Cửu vương gia có ý gì?”
Phượng Tuyệt Trần đi đến bên cạnh Mục Thanh Ca, “Phong Yên ở Cửu vương phủ làm ám vệ xếp hạng thứ tư, có nàng đi theo bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi, ngươi sẽ rất an toàn.” Nói, nhìn mắt Lăng Phong: “Lăng Phong nói đến cùng cũng là nam nhân, Phong Yên lại là nữ nhân hàng thật giá thật, như vậy ngươi có thể tiện rất nhiều.”
Mục Thanh Ca đối diện đôi mắt Phượng Tuyệt Trần, nàng trước sau nhìn không hiểu người nam nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng nàng không muốn bên người có nhãn tuyến người khác, Phượng Tuyệt Trần tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng Mục Thanh Ca liền nói: “Ngươi nhận hay không nhận cứ tùy ý, ta không bắt buộc, vận mệnh Phong Yên đã như vậy chẳng trách bất luận kẻ nào.”
Phong Yên mặt vô thần tình, cũng không bởi vì sinh mệnh chịu uy hϊế͙p͙ mà cầu cứu Thanh Ca tiểu thư, Mục Thanh Ca nhàn nhạt quét mắt Phong Yên, mà hiện giờ sốt ruột nhất chỉ sợ cũng là Phong Ngâm, Phong Ngâm tất nhiên là hy vọng Thanh Ca tiểu thư có thể nhận Phong Yên theo bên người, như vậy không chỉ có an toàn cho mình, mà mạng Phong Yên cũng được bảo vệ.
Thời điểm mọi người cho rằng Mục Thanh Ca sẽ cự tuyệt, Mục Thanh Ca ném xuống một câu: “Đuổi theo.”
Phong Yên kinh ngạc ngẩng đầu lại chỉ thấy vạt áo Mục Thanh Ca phiêu đãng, nàng không nghĩ tới Thanh Ca tiểu thư cư nhiên sẽ nhận mình, đáy mắt kinh ngạc chợt lóe động tác lại rất nhanh chóng đi theo bước chân Thanh Ca tiểu thư, Lăng Phong từ đầu đến cuối đều không nhìn Phong Yên.
Khóe miệng Phượng Tuyệt Trần khơi mào một tia ý cười không rõ, tựa hồ hết thảy đều bên trong dự kiến hắn.
Phủ Thừa tướng.
Đã hoàn toàn an toàn.
Mục Thanh Ca mới vừa bước vào trong phủ, liền thấy quản gia kinh ngạc tiến lên nói: “Đại tiểu thư, ngươi không phải…”
“Cái gì?” Mục Thanh Ca nhìn quản gia bộ dáng muốn nói lại thôi hỏi.
Quản gia nhíu nhíu mày, “Vừa rồi không phải đại tiểu thư phái người lại đây nói đêm nay ở chùa Cảm Nghiệp sao?”
Mục Thanh Ca cười như không cười nhìn quản gia: “Ngươi thân là quản gia Tướng phủ, mà thật giả đều phân không rõ sao?”
Quản gia sắc mặt biến đổi, mà đồng thời sắc mặt Mục Thanh Ca cũng thay đổi, “Dì Vân đâu?” Nếu dì Vân ở trong phủ, vậy tuyệt đối không có khả năng phát sinh loại chuyện này, dì Vân nhất định sẽ kêu quản gia phái người tìm nàng.
Quản gia không rõ nguyên do nói: “Dì Vân không phải ở Lá Rụng cư của đại tiểu thư sao…” Nói, sắc mặt mình cũng thay đổi, Mục Thanh Ca đột nhiên đi về phía Lá Rụng cư, mà phía sau Lăng Phong cùng Phong Yên đi theo sắc mặt đều trầm xuống, Lăng Phong biết tầm quan trọng của dì Vân đối với tiểu thư, nếu dì Vân xảy ra chuyện hậu quả không dám tưởng tượng.
Lá Rụng cư, không có một bóng người.
Thời điểm quản gia tìm được phòng chất củi sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu…
Mục Thanh Ca nghe được thanh âm quản gia kêu sợ hãi, nàng từng bước một đi qua một phòng chất củi nho nhỏ, không có người phát hiện chân nàng đang run rẩy, không có người biết tâm tình nàng giờ phút này, thời điểm đứng ở bậc thang Mục Thanh Ca thiếu chút nữa liền té ngã nàng tay mắt lanh lẹ bắt lấy ván cửa bên cạnh, Lăng Phong cùng Phong Yên đồng thời duỗi tay muốn đỡ lấy Mục Thanh Ca, mà Mục Thanh Ca lại trực tiếp đẩy ra bọn họ, Lăng Phong cùng Phong Yên đồng thời cả kinh, tiểu thư cư nhiên…đang run rẩy.
Máu tươi trêи mặt đất đã khô khốc…
Mà đôi mắt dì Vân không nhắm lại.
Mục Thanh Ca thẳng tắp đứng ở cửa phòng chất củi, không cử động.
Mà quản gia bên cạnh trực tiếp ngồi quỳ trêи mặt đất, một giọt nước mắt dừng ở trước người hắn, quản gia nước mắt lưng tròng quỳ rạp trêи mặt đất, nhiều năm như vậy, hắn trước sau đều chưa từng cưới vợ, càng chưa từng cùng nữ nhân khác có ái muội, chỉ là bởi vì trong lòng chôn dấu một người, bọn họ đã từng nói qua đợi phu nhân sinh hài tử xong liền cùng tướng gia và phu nhân nói việc thành thân, nhưng sau đó xuất hiện một loạt việc nên mới trì hoãn.
Mà dì Vân vì dưỡng ɖu͙ƈ đại tiểu thư cuối cùng lựa chọn cắt đoạn tình mình, mà hắn nhiều năm như vậy đều chưa từng oán trách, vẫn luôn yên lặng thủ, dì Vân nhiều năm như vậy chạm đến điểm mấu chốt của Tam di nương, có thể vẫn luôn sống không thể nghi ngờ cũng là vì quản gia âm thầm trợ giúp nàng, mà hiện giờ, tình đến chỗ sâu, lại là một lần đau triệt nội tâm…
Lăng Phong cùng Phong Yên đi vào phòng chất củi, sắc mặt đồng thời biến đổi, Lăng Phong nhắm mắt lại, hắn không thể tưởng tượng tiểu thư sẽ như thế nào…
Mục Thanh Ca từng bước một chậm rãi đi về phía dì Vân, không có người nào so với nàng rõ ràng hơn một người rốt cuộc sống hay chết, một người dù cho đã bước vào quỷ môn quan, chỉ cần kinh mạch còn có thể lưu động nàng liền có biện pháp lấy người từ Tử Thần, mà nàng tiến vào liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra dù cho thiên thần hạ phàm, dì Vân cũng quả quyết không có khả năng sống lại.
Mục Thanh Ca chậm rãi quỳ trêи mặt đất, đem tay dì Vân đã lạnh băng tùy ý đặt ở trêи mặt đất nhẹ nhàng cầm, sau đó đem hai tay đặt ở bụng nàng, động tác ôn nhu tựa hồ đối đãi với người chân ái nhất trong lòng, mà đôi mắt kia đã hoàn toàn không có sắc thái về sau sẽ không bao giờ ôn nhu từ ái nhìn mình, Mục Thanh Ca duỗi tay mềm nhẹ mơn trớn đôi mắt nàng sau đó khép lại hai tròng mắt vô thần.
Lăng Phong lo lắng nhìn Mục Thanh Ca, nàng quá mức an tĩnh, an tĩnh làm người sợ hãi…
“Đi ra ngoài.” Mục Thanh Ca lạnh băng rõ ràng phun ra hai chữ.
Lăng Phong cùng Phong Yên thật sâu nhìn mắt Mục Thanh Ca sau đó xoay người liền ra ngoài, mà quản gia trêи mặt đất tựa hồ nghe không được bất luận thanh âm gì, Phong Yên âm thầm thở dài sau đó nâng quản gia dậy đi ra ngoài, Lăng Phong đóng lại cửa phòng chất củi, biết tiểu thư muốn cùng dì Vân ở một mình.
“Oa oa oa…” Không đến một hồi, bên trong liền truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế…
Lăng Phong tay phía dưới áo căng thẳng, Phong Yên quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng chất củi, nàng không có dự đoán được Thanh Ca tiểu thư cư nhiên sẽ…đủ để chứng minh địa vị dì Vân ở trong lòng nàng chỉ sợ không người có thể lay động.
Một bên quản gia thất hồn lạc phách đi về phía trước mặt…