NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Edit: ༄༂Mun༉

“Lan nhi? Lan nhi, đừng sợ, nương nhất định sẽ bảo vệ ngươi, nương sẽ không để bất luận kẻ nào cướp đi hết thảy thuộc về ngươi, ngươi yên tâm, Lan nhi.” Dù cho là thần chí không rõ tam di nương cũng biết phải bảo vệ nữ nhi mình, Mục Chỉ Lan nhìn mẫu thân nàng cái dạng này chua xót không thôi, biết nương đã chịu kϊƈɦ thích quá lớn, chỉ có thể yên lặng ôm tam di nương khóc.

“Điên rồi?” Mục Thanh Ca nghe được Lăng Phong truyền đạt hơi hơi nhướng mày, tay cầm bút lông hơi dừng, theo sau hai tròng mắt hiện lên một tia thâm ý, “Ngươi xác định bà ta điên rồi?”

Lăng Phong không rõ nguyên do ngẩng đầu nói: “Bà ta không nhận ra Mục Chỉ Lan.” Một câu đơn giản sáng tỏ, nếu không điên, nào có mẫu thân không nhận ra nữ nhi ruột của mình.

Mục Thanh Ca đem giấy Tuyên Thành viết xong dời đi, sau đó lại cầm một tờ rồi viết, “Phong Yên, ngươi cảm thấy thế nào?”

Phong Yên nhìn mắt Lăng Phong, “Tuy rằng ta chưa gặp qua Triệu Mẫn Thanh bộ dáng hiện tại, nhưng có thể khống chế Tướng phủ mười mấy năm, có thể thấy được thủ đoạn lợi hại, trong tay không có mạng người là tuyệt đối không có khả năng, hơn nữa hai ma ma kia cũng khai cung, dì Vân…” Đề cập đến dì Vân, Phong Yên thật cẩn thận nhìn mắt Mục Thanh Ca, thấy nàng không có dao động gì mới nói tiếp: “Dì Vân là Triệu Mẫn Thanh tự mình động tay, một nữ nhân tàn nhẫn độc ác như vậy sao có thể nhìn thấy thi thể hai người liền bị điên, ta thật ra cảm thấy nàng bị dọa là thật, bị điên là giả.”

Mục Thanh Ca bên môi hơi hơi giơ lên, xem ra đem Phong Yên này lưu lại bên người là đúng, nàng đem bút buông ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Phong cau mày khó hiểu nhàn nhạt nói: “Ngươi là nam nhân, cho nên ngươi vĩnh viễn cũng không biết lòng nữ nhân có nhiều đáng sợ, đặc biệt là nữ nhân thâm trạch này.”

Lăng Phong rũ xuống ánh mắt, Mục Thanh Ca nhìn chữ ‘ nhẫn ’ trêи giấy Tuyên Thành, trêи mỗi tờ giấy Tuyên Thành đều là chữ này, nàng muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, nhất định phải nhẫn, người thường không thể nhẫn, không cần bởi vì một chút xúc động mà làm hỏng đại kế, không có người biết nàng thời điểm nhìn thấy Triệu Mẫn Thanh có bao nhiêu muốn trực tiếp xé lạn nàng, vì dì Vân báo thù rửa hận, nhưng như vậy thì rất tiện nghi cho bà ta, cho nên nàng nhất định phải nhẫn.

Phòng Tam di nương, Mục Chỉ Lan lo lắng sốt ruột cho mẫu thân chà lau gương mặt, đột nhiên Tam di nương mở choàng mắt, “Nương.” Mục Chỉ Lan kêu.

Tam di nương giữ chặt tay Mục Chỉ Lan, mà thần sắc căn bản không phải là bộ dáng điên, Mục Chỉ Lan nhìn Tam di nương như vậy hàm chứa ý cười nói: “Nương, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại…”

“Lan nhi, nương căn bản không có điên.”

“Vậy…vậy nương vì sao phải giả điên?”

“Nương nếu không giả điên chỉ sợ đã ở trong tay Mục Thanh Ca.” Tam di nương nhìn Mục Chỉ Lan nghi hoặc, vì thế giải thích nói: “Mẫu thân giết dì Vân Mục Thanh Ca, hiện giờ lại bị nàng biết được, hai ma ma bên người ta chết thảm, người nàng tiếp theo muốn đối phó nhất định chính là nương, cho nên nương nghĩ cách không được mới lựa chọn giả điên.”

Mục Chỉ Lan trừng lớn hai con mắt, không dám tin tưởng nhìn Tam di nương: “Nương, ngươi cư nhiên giết dì Vân? Thật là ngươi?” Nhìn mẫu thân thận trọng gật gật đầu, sắc mặt Mục Chỉ Lan khẽ biến, “Nhưng vì sao phải giết nàng? E ngại chúng ta rõ ràng chính là Mục Thanh Ca, ngươi vì sao muốn giết dì Vân, nàng bất quá chỉ là một hạ nhân mà thôi.”

“Lan nhi…”

“Khi còn nhỏ ta thiếu chút nữa rơi vào trong sông chết đuối, là dì Vân cứu ta, cũng bởi vì lần đó ta sinh bệnh phát sốt, vẫn là dì Vân cẩn thận chiếu cố ta cả một đêm, ta tuy rằng hận Mục Thanh Ca, muốn nàng chết, nhưng dì Vân vô tội a.” Mục Chỉ Lan nơi chốn nhằm vào Mục Thanh Ca, trong tối ngoài sáng không biết hạ tay bao nhiêu lần, nhưng nàng trước nay đều chưa từng hạ tay với dì Vân, trong lòng vô cùng cảm kϊƈɦ bà ấy đã chiếu cố mình.

Tam di nương tất nhiên biết Mục Chỉ Lan nói là khi nào, lúc ấy nàng đang tranh sủng nhất thời không có bận đến tâm nữ nhi, lại không có nghĩ đến nữ nhi thiếu chút nữa đã chết, cũng làm nàng ở trong lòng tỉnh lại, về sau tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác, “Lan nhi, dì Vân tuy rằng là hạ nhân, nhưng ngươi đừng quên Mục Thanh Ca là do một tay nàng nuôi, cảm tình Mục Thanh Ca đối với nàng giống như đối với mẫu thân, dì Vân vừa chết, nàng tất nhiên rất khổ sở, chỉ cần có thể làm nàng không thoải mái, chúng ta làm cái gì cũng đúng.”

“…”

“Lan nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nếu muốn vị trí chí tôn cao thượng, nhất định phải tàn nhẫn độc ác, những người chặn đường ngươi đều cần thiết nhổ tận gốc, không cần cho địch nhân một chút ít cơ hội.”

Mục Chỉ Lan nhìn Tam di nương mặt trịnh trọng, gật gật đầu: “Ta đã biết, nương, nhưng hiện giờ Mục Thanh Ca đã biết là nương làm, vậy có thể động thủ với nương hay không?”

“Ta giả điên chính là vì tránh cho nàng xuống tay với ta, hiện giờ xem ra mấy ngày nay đều bình an không có việc gì, nàng đã là tin ta điên rồi.”

Mục Chỉ Lan gật gật đầu.

Tướng phủ mấy ngày này liên tiếp phát sinh mọi việc, đầu tiên là dì Vân vô cớ bỏ mình, sau là Tam di nương điên, chuyện Tam di nương điên này vẫn luôn bị Mục Nguyên đè nặng, nếu bị người khác biết di nương trong phủ hắn điên rồi, vậy còn không cho người chê cười, cho nên trong phủ quyền to dừng ở trong tay Mục Thanh Ca.

Quản gia mang theo Mục Thanh Ca đi vào nhà kho, sau đó đem sổ sách trêи bàn đưa cho Mục Thanh Ca: “Toàn bọ thu chi trong phủ đều ở chỗ này, thỉnh đại tiểu thư nhìn xem.”

Mục Thanh Ca là học y, phương diện tài chính này từ trước đến nay nàng đều bạc nhược, ngay cả tiền nàng ở chỗ này trị bệnh cứu người cũng toàn bộ đều là dì Mân thay nàng quản, hiện tại để nàng quản tiền thật đúng là khó xử nàng, Mục Thanh Ca không có nhận sổ sách trực tiếp nói với quản gia: “Ngươi trực tiếp nói cho ta tình huống thiếu hụt trong phủ như thế nào?”

“…Bởi vì nhiều năm nay đều là Tam di nương chưởng quản quyền to trong phủ, sổ sách từ trước đến nay đều không cho người khác động, mà lão nô mấy ngày trước đây xem xét mới biết được cả tiền tài Tướng phủ không đến một vạn lượng bạc.” Này quả thực chính là một cái kỳ tích, mặc cho ai đều sẽ không tin tưởng đường đường là một tòa Tướng phủ cư nhiên một vạn lượng bạc cũng không có.

Mục Thanh Ca đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía quản gia: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Tướng phủ chúng ta nghèo đến một vạn lượng bạc cũng không có sao?”

Quản gia gật gật đầu nói: “Bởi vì người chưởng quản nhà kho chính là tam di nương, mà thời điểm lão nô xem xét sổ sách, người kia đã biến mất, hiện tại Tướng phủ tuy rằng không có tình huống thiếu hụt nghiêm trọng, nhưng một vạn lượng bạc là tuyệt đối bất quá chỉ ba tháng.”

“Hay, thật là hay a, ta mới tiền nhiệm liền cho ta một cái cục diện rối rắm lớn như vậy.” Bất quá chỉ ba tháng, vậy về sau Tướng phủ to như vậy chẳng lẽ đều phải đi ăn xin, bà ta đem sổ sách làm xinh xinh đẹp đẹp, liền dư lại một đống cục diện rối rắm cho nàng, “Tiền đã đi nơi nào?”

“Lão nô sau này tìm hiểu nhiều mặt mới biết được Tam di nương mấy năm nay vẫn luôn đưa bạc cho nhà mẹ đẻ, nhiều năm như vậy đưa bạc đi đã không dưới mười vạn lượng bạc, hơn nữa còn trân quý ngọc khí linh tinh.” Nhà mẹ đẻ Tam di nương ở Triệu gia nhiều năm trước kia cũng là tiếng tăm lừng lẫy thư hương dòng dõi, tổ phụ nàng càng là nhất phẩm đại thần Nam Sở năm đó, sau lại bị thua, mà mấy năm nay càng khó cực kỳ, Triệu Mẫn Thanh không có cách nào nên vẫn luôn đưa bạc cho nhà mẹ đẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc