NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca nhìn đôi mắt Bích Hoàn mang theo ba phần tham thảo, nha này đầu cũng không giống người bình thường, nàng thấy người bình thường cũng không như vậy, theo lý mà nói, tam di nương rơi đài vậy đắc ý nhất trong phủ đó là Thất di nương, huống chi Thất di nương còn có nhi tử, mà nàng lợi hại lại bất quá cũng chỉ là nữ xuất giá, Bích Hoàn này lại nghĩ cũng chưa nghĩ liền trực tiếp muốn đi theo mình.

Bích Hoàn này nhìn người nhưng thật ra thật chuẩn, nàng biết Thất di nương được sủng ái, địa vị ở trong phủ lại vững chắc cũng trước sau quá mức tâm từ, không lưu loát bằng nàng, hơn nữa Thất di nương trước sau đều là một cái di nương, tam di nương ít nhất lúc trước chấp chưởng tướng phủ mười mấy năm, lại là đích nữ Triệu gia, mà Thất di nương kém cái này, cũng không có thủ đoạn, cho nên Bích Hoàn giữa Mục Thanh Ca cùng Thất di nương tất nhiên lựa chọn Mục Thanh Ca.

Sau khi Bích Hoàn rời đi, Lăng Phong không quá rõ ràng nhìn về phía Mục Thanh Ca hỏi: “Vì sao giữ nàng? Nữ nhân này tâm thuật bất chính, đúng như lời nàng nói, nếu có một ngày ngươi rơi đài nàng như cũ sẽ không chút do dự đảo hướng bên kia, cỏ đầu tường như vậy nên trực tiếp giết.” Hắn nhớ rõ Mục Thanh Ca đã từng nói qua ghét nhất người khác phản bội nàng, cũng sẽ không cho người khác cơ hội này.

Phong Yên cùng Lăng Phong giống nhau, đều không hiểu tiểu thư vì sao phải làm như vậy, để một nữ nhân như vậy ở bên người, sớm hay muộn sẽ xuất hiện đại loạn.

Mục Thanh Ca nhàn nhạt nhìn mắt Lăng Phong, sau đó cười nói: “Nàng không phải cũng nói rồi sao? Muốn nàng không phản bội thì không cần cho nàng cơ hội phản bội, Bích Hoàn này không đơn giản, sau khi Triệu Mẫn Thanh rơi đài, nàng liền vẫn luôn đi theo Mục Chỉ Lan, biết rõ Mục Chỉ Lan không có bất luận giá trị gì, lại vẫn lựa chọn lưu lại bên người nàng, chưa chắc chứng thực không phải trung tâm với chúng ta.”

“Tiểu thư ý tứ là…Bích Hoàn muốn làm nhãn tuyến chúng ta đi theo bên cạnh Mục Chỉ Lan giám sát sao?” Phong Yên suy đoán nói, rồi lại nhớ tới một việc bất lợi với bọn họ sự, “Nhưng mà tiểu thư, nếu cái này chỉ là suy đoán của chúng ta, mà Bích Hoàn này cũng chỉ lợi dụng chúng ta thì sao?”

“Ngươi cảm thấy một người tham sống sợ chết sẽ mạo nguy hiểm như vậy sao?” Ngày đó thời điểm nàng vì bảo toàn mình muốn giết thị vệ kia, Mục Thanh Ca liền đã nhìn ra Bích Hoàn sợ chết, cũng đúng là bởi vì sợ chết, cho nên vẫn luôn tránh ở phía sau màn.

Lăng Phong tuy rằng vẫn không tán đồng lại cũng không phản đối, tiểu thư làm việc hẳn là có nguyên tắc gì đó, Mục Thanh Ca chậm rãi đứng dậy nói: “Chỉ là, nữ nhân này cho dù là ta, hay là các ngươi cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm, cùng nàng nói chuyện tận lực lưu ba phần đường sống.”

“Được.”

Mục Thanh Ca nguyện ý để Bích Hoàn đi theo mình, nhưng nàng không thể hoàn toàn tín nhiệm Bích Hoàn, rốt cuộc bất luận kẻ nào cũng không biết tương lai sẽ phát sinh việc gì, Bích Hoàn này có lẽ sẽ trở thành trợ lực của mình, cũng rất có khả năng trở thành bom hẹn giờ bên cạnh mình.

Bích Hoàn mới vừa đi đến sân Mục Chỉ Lan liền thấy vài thị nữ vội vội vàng vàng hoang mang rối loạn chạy ra, một thị nữ sau khi thấy Bích Hoàn vội vàng lôi kéo tay Bích Hoàn kêu lên: “Bích Hoàn tỷ tỷ, ngươi cuối cùng cũng trở lại, nhị tiểu thư phát hỏa đập đồ đuổi toàn bộ chúng ta ra.”

Bích Hoàn thấy trêи người vài thị nữ này đều có vết thương lớn nhỏ bất đồng, sau khi nhị tiểu thư bị hủy dung liền càng thêm thích đánh người xã giận, có một vài tiểu nha đầu lớn lên rất vừa mắt đi hầu hạ Mục Chỉ Lan, lại bị Mục Chỉ Lan ghen ghét tuổi trẻ mạo mỹ đem mặt mặt người ta rạch nát, tiểu nha đầu kia bị rạch liền nhảy hồ tìm cái chết.

Bất quá chỉ là tính mạng một tiểu nha đầu, không có người để ý, chỉ là sau này tam di nương vì nàng tìm tới càng nhiều nha hoàn tùy ý nàng xã giận, khóe miệng Bích Hoàn gợi lên một tia trào phúng, nàng chậm rãi đi vào phòng Mục Chỉ Lan, còn chưa bước vào liền nghe được thanh âm đồ bị đập vỡ bên trong, Bích Hoàn hít sâu một hơi đẩy cửa vào: “Tiểu thư.”

Mà đáp lại Bích Hoàn lại là một cái chén trà, hung hăng đánh vào cái trán Bích Hoàn, Bích Hoàn liên tục lui về phía sau vài bước, chỉ cảm thấy đầu mơ màng, máu từ trêи trán chảy xuống, Mục Chỉ Lan chỉ vào Bích Hoàn cả giận nói: “Ngươi đi đâu? Ngươi có phải cũng muốn đi nịnh bợ Mục Thanh Ca cùng Thất di nương những tiện nhân đó hay không?”

Bích Hoàn không phản ứng vết thương trêи trán, chỉ là ánh mắt nhìn Mục Chỉ Lan tràn ngập ủy khuất, “Tiểu thư, ngươi đây là nói cái gì, ngươi cùng tam di nương tốt với Bích Hoàn như thế, Bích Hoàn sao có thể làm chuyện như vậy, Bích Hoàn chỉ là đi ra ngoài tìm hiểu nơi tam di nương rơi xuống.”

Mục Chỉ Lan nghe được Bích Hoàn nói như vậy, liền không có hoài nghi, nghe được tên tam di nương liền cười vội vàng tiến lên một bước hỏi: “Thế nào? Nương ta có tin tức gì không? Nàng hiện tại ở nơi nào?”

Bích Hoàn lắc đầu nói: “Bích Hoàn đã để người tìm một vòng chung quanh kinh đô, nhưng Bích Hoàn như cũ không tìm được bất luận tin tức gì về tam di nương, thật giống như là tam di nương biến mất.”

Mục Chỉ Lan đột nhiên ngã xuống trêи ghế, “Tại sao lại như vậy!? Nương bị đuổi ra không một xu dính túi, Triệu gia cũng đã không còn, nàng còn có nơi nào để đi?” Mục Chỉ Lan đột nhiên ôm đầu mình, “Tại sao lại như vậy, rõ ràng hết thảy kế hoạch đều là thiên y vô phùng, vì sao lại được cái kết quả này.”

“Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm, Bích Hoàn nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm nơi tam di nương rơi xuống.” Bích Hoàn hơi hơi tiến lên một bước an ủi nói, kỳ thật ở thời điểm tam di nương bị đuổi, Bích Hoàn liền đã có suy đoán nào đó, tuy rằng không dám mười phần khẳng định nhưng cũng không sai biệt lắm.

Mục Chỉ Lan lung tung gật gật đầu, nàng đến nay cũng không dám tin tưởng hiện tại cư nhiên là tự nàng đi tiếp, đã không được cha sủng ái, mỹ mạo không còn, mẫu thân yêu thương sủng ái của nàng cũng bị đuổi ra Tướng phủ, mà nàng đến nay cũng không thể bước ra cái sân này nửa bước, Mục Chỉ Lan vuốt ve khăn che mặt trêи mặt đột nhiên nhớ tới ngày đó khăn che mặt mình bị bay ra tất cả mọi người đều thấy được, Mục Chỉ Lan nhanh chóng bắt lấy Bích Hoàn hỏi: “Bên ngoài có nghe đồn gì không? Về Tướng phủ chúng ta.”

Bích Hoàn tầm mắt né tránh, Mục Chỉ Lan liền đã phát hiện không thích hợp, vội vàng đứng dậy chế trụ cánh tay Bích Hoàn: “Ngươi nói a, ngươi mau nói a.”

“Tiểu thư, bên ngoài những lời đồn đãi vớ vẩn khó nghe đó, chúng ta trực tiếp xem nhẹ là được, không nên tin là thật.”

“Nói.”

“…Hiện tại kinh đô đều đang lưu truyền tam di nương thất tiết, còn nói tam di nương chính là hồ ly tinh, chuyên môn câu dẫn người ngay cả thị vệ cũng không buông tha, còn nói Tướng gia mang nón xanh này thật là nghẹn khuất.” Bích Hoàn do dự mà vẫn là nói ra, nhìn Mục Chỉ Lan dần dần tái nhợt sắc mặt, tiếp tục nói: “Còn nữa chính là về tiểu thư, bọn họ đều đang đồn đãi tiểu thư tâm tư ác độc, hơn nữa…”

Mục Chỉ Lan hít sâu một ngụm hỏi: “Hơn nữa cái gì?”

Bích Hoàn rũ xuống tầm mắt không dám nhìn Mục Chỉ Lan nói: “Lại còn nói tiểu thư bị hủy dung, mặt xấu làm người không nỡ nhìn thẳng, về sau chỉ sợ…chỉ sợ gả không được.”

Mục Chỉ Lan hung hăng cho Bích Hoàn một cái tát, Bích Hoàn trực tiếp té ngã trêи mặt đất, dấu ấn lòng bàn trêи mặt, chỉ thấy bàn tay nàng máu chảy không ngừng, Mục Chỉ Lan lại đem ghế hung hăng ném xuống đất, “Sẽ không, ta là nhị mỹ chi nhất kinh đô a, ta sao lại biến thành như vậy.” Mục Chỉ Lan ngã xuống trêи mặt đất, bụm mặt trêи khăn che mặt khóc lớn lên.

“Mặt ta, đều là bởi vì Mục Thanh Ca, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng, tuyệt đối sẽ không.” Mục Chỉ Lan hai tròng mắt phát ra cừu hận làm người kinh hãi, Mục Chỉ Lan chỉ vào Bích Hoàn kêu lên: “Ngươi hiện tại lập tức đi Vạn Hoa Lâu tìm trích tiên Bán Hạ cho ta, cứ nói tiền đã gom đủ, để hắn lập tức tới trị liệu cho ta, nếu mặt ta đẹp, về sau tất có đại tạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc