NGỦ DẬY MỘT GIẤC, GAME YÊU ĐƯƠNG ĐÃ BIẾN THÀNH GAME KINH DỊ



Nhưng cũng may là vật thí nghiệm S không ra ngoài, những thứ này cùng lắm cũng chỉ là mấy trò vặt.
Những người chơi khác chưa từng thấy vật thí nghiệm S ra sao, đương nhiên không có giác ngộ như Khấu Đông, vào lúc này nguyên một tập thể rủ nhau chạy trốn, chạy đến mức bắp chân cũng phát run.

Trong đó có người sợ hãi nói: "Chúng nó....!Chúng nó sẽ giết ít nhất một người...."
Ngón tay Giai Giai cũng nắm chặt lại, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng hỏi: "Người làm khoa học ban nãy có phải là đang ở dưới không?"
"....."
Nói không sai.

Gã đàn ông đeo kính đang luống cuống tay chân bò về phía bên cạnh, bên cạnh gã là đám quái vật có hình giống mấy con báo con, chúng vừa mạnh lại còn linh hoạt.

Gã vốn là một lập trình viên cả ngày chỉ biết cắm đầu vào máy tính, sao có thể so sánh với lũ quái vật này? Nếu như đem ra so sánh thì gã cũng được tính là yếu đuối mỏng manh, trừ bị đuổi giết thì còn có thể làm được gì.

"Nghĩ cách đi!" Gã đàn ông đeo kính thở dốc, thanh âm mang theo sự tuyệt vọng, "Nghĩ cách đi mà!"
Không có người trả lời gã.

Thực tế thì bọn họ hoàn toàn không hiểu được nguyên do tại sao mà sự việc này lại xảy ra.

—— Không ổn một chút nào.

Tống Hoằng cố gắng suy nghĩ, các game hầu như đã có quy tắc định trước, 《 Vong Nhân 》đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ, bất kể là khi nào, nếu như không phải dưới điều kiện tiên quyết thì NPC không được tự ý tàn sát người chơi.

Trừ phi...!
Trừ phi bọn họ không biết đã vi phạm một quy tắc nào đó mà đến họ còn chẳng biết.

Nhóm vật thí nghiệm bắt đầu di chuyển.

Chúng cứ như những quả núi nhỏ nặng nề, đám xúc tu ướt dính của chúng bắt đầu tỏa ra bốn phía chẳng kề kiêng dè, những con mắt sắc bén trên xúc tu trắng như tuyết, sắc bén như răng nanh.

Không ai dám coi thường chúng, tất cả mọi người như bị cái bóng của chúng nuốt chửng.

Giai Giai bắt đầu run rẩy.

Cô nuốt nước bọt, nói: "Anh ơi ——"
Sắc mặt Khấu Đông cũng chẳng hề dễ nhìn, y hất tay người chơi nữ nọ ra, vẫn cứ yên lặng nhìn đám vật thí nghiệm này.

Trong quá trình hành động, chúng vẫn không quên chăm chăm nhìn y, thân thể chúng dựng đứng, có thể thấy được chúng đang tức giận cỡ nào.

Khấu Đông nhìn vài lần rồi túm lấy ống tay áo người chơi nữ kia chặt thêm một chút.

Động tác nhỏ này chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ.


Nếu như trước đó chỉ là nhẹ nhàng xao động thì giờ đám vật thí nghiệm này cứ như phát điên tập thể, khí thế của chúng cũng không còn như trước.

Xúc tu của chúng quơ loạn điên cuồng khiến cho đồ đạc trong phòng thực nghiệm bị quật cho nát bét, bóng đèn cũng bị rơi xuống đất vỡ tan tành.

Mấy mảnh vỡ thủy tinh bắn khắp nơi, cô gái sợ hãi che tóc gào lên tiếng chói tai.

Khấu Đông: "......"
Thôi được rồi, kiểu này cứ như là tiết mục đánh trà xanh ấy.

Thứ khiến người ta tuyệt vọng hơn là, đám vật thí nghiệm này cứ tự nhận định rằng cô gái trà xanh này đang cố ý quyến rũ y, chúng đang tích cực đẩy cô gái này vào chỗ chết...!
Nói thật thì không được đâu nha.

Khấu Đông tự nhận mình chẳng phải người thiện lương gì, y cũng không đánh giá cao cái cá tính của cô gái này, nhưng điều này hoàn toàn không phải là lý do khiến y coi thường mạng sống của cô.

Một người còn đang sống sờ sờ, không nên chết vì cái lý do vớ vẩn như thế.

Bản năng của người chơi bùng nổ, mọi người bắt đầu né tránh.

Cũng may là bọn họ đã thuộc nằm lòng từng ngóc ngách trong cái viện nghiên cứu này, họ không hẹn mà cùng chạy thẳng ra cầu thang phía Tây.

Nó nằm ở cạnh bên của viện nghiên cứu, cũng là nơi có ít phòng thí nghiệm nhất, còn có một tầng cửa, tạm thời chắc cũng có thể tránh được lũ quái vật bắt đầu nổi điên lên này.

Cô gái chạy thất tha thất thiểu nguyên một đường bắt đầu thở dốc, cô không nhịn được, hỏi: "Anh ơi.....!hình như chúng đuổi theo em!"
Cô chắc chắn đây không phải ảo giác.

Những cái xúc tu kia có sức mạnh cực kỳ hung tàn, mấy lần nó sượt qua bên gáy cô, cô đã nhận ra chúng nó hận không thể bóp chết cô rồi, cô cảm giác sau cổ mình là một mảng lạnh lẽo.

Mặt cô cũng đang đau nhức vô cùng, chỉ sợ là đã bị quẹt một vệt máu, thậm chí đã hủy cả gương mặt của cô trong game này.

Nhưng Khấu Đông ở ngay cạnh cô, đám xúc tu vẫn kia tấn công, tuy nhiên cường độ lại hòa hoãn hơn trông thấy, nó chỉ đang cố gắng tập trung tấn công chân của y.

Mà đây nào phải muốn giết y — cái động tác này cứ như là muốn kéo người ở lại, không cho đi.

Nhưng lúc nó đến gần cô thì cứ điên dại truy sát, cứ như nó muốn dùng cái xúc tu đó để lột da tróc thịt cô cho xong.

Nữ người chơi: "....."
Cho hỏi cái lý do đi!
Cô cực kỳ khổ tâm suy nghĩ, chẳng lẽ đám đồ chơi này ghét con gái hả!
** mé!
Tâm tình của Khấu Đông cũng rất phức tạp, vốn y còn cho rằng ghen thì cũng chỉ lâu lâu mới điên một tí, ai ngờ còn có thể làm ra cái động tĩnh lớn như này....!

Thật sự không nên chọc vào lũ bị bệnh thần kinh.

Khấu Đông bị một đám thần kinh nhiệt tình yêu thương như này, càng đau đầu hơn.

Nhưng y cứ cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.

Thiếu gì nhỉ?
Khấu Đông vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, nhìn xem đám vật thí nghiệm theo sát bọn họ nãy giờ.

Chúng nó hoàn toàn khác với cái vẻ trầm mặc trong ngày đầu gặp gỡ, hiện giờ chúng như ác quỷ mà, có vẻ như đã chịu đủ đau đớn, bây giờ vì muốn trả thù mà đuổi giết đến cùng.

....!Từ từ.

Khấu Đông bỗng nhiên nhận ra một chuyện.

Y cúi đầu nhìn quần áo của mình, quần áo của bọn họ vẫn là bộ mà bọn họ mặc lúc mới đi vào phó bản, không được lựa chọn thế nên cũng chẳng ai có suy nghĩ đi thay.

Nhưng sáu cái áo blouse trắng bị vứt trong phòng thí nghiệm kia lại rách tung tóe.

Tại sao lại rách đến như thế?
Đáp án thực sự rất rõ ràng, Khấu Đông không ngờ là đến bây giờ mình mới nhận ra.

Ngày đầu tiên ấy, y ngăn lại tên NPC dùng điện giật đám vật thí nghiệm, bởi vậy trong mắt những NPC đó, y chính là người cùng phe với chúng.

Nhưng hôm nay, y lại mặc quần áo của nghiên cứu viên rồi đứng ở trước bàn thí nghiệm.

Điều này đối với đám vật thí nghiệm mà nói, chẳng khác gì mình đang phản bội chúng?
Sau khi hiểu ra điều này, đột nhiên y cởi áo blouse trắng trên người mình ra, cầm trên tay.

Cô gái mới đầu còn chẳng hiểu gì, sau khi nhìn thấy động tác này mới tỉnh ngộ.

Cũng luống cuống tay chân cởi khuy áo ra, nhưng bộ đồ này đối với cô cũng không phải là rộng rãi gì, mấy lần cố cởi nhưng mãi không cởi được, mà lại còn bị mắc lại, nhân lúc này, đám xúc tu lập tức lao đến bóp lấy cổ của cô.

Lành lạnh mà dính nhớp.

Cô cố gắng đạp chân, miệng há rộng để lấy hơi, nhưng dù vậy mặt cô vẫn đỏ ửng.

Đây là biểu hiện của thiếu dưỡng khí.


Cô hết sức giãy giụa trong đám xúc tu của lũ NPC, chẳng khác nào con gà gầy gò, suýt chút nữa bị chuột rút.

Không!
Hốc mắt cô cay cay, liều mạng đạp, đá lung tung.

Không ——
Trước mắt cô bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ.

Cô trợn to mắt, lúc này cô mới ý thức được đống lửa này là từ đâu đến —— Khấu Đông tay đang giơ cao, trên tay y là cái áo blouse đại diện cho nghiên cứu viên, trước ngực áo còn treo bảng tên.

Tay còn lại y đang cầm một cái bật lửa chẳng biết lôi từ đâu ra.

Áo blouse trắng bị đốt cháy, mới đầu lửa chỉ đốt một góc áo rồi dần lan ra toàn bộ ống tay.

Vải dệt bị đốt nhăn thành một cục, hiện ra màu đen thui.

Cuối cùng nó đen xì, Khấu Đông ném toẹt nó xuống đất.

"Thấy không?"
Y nói với đám vật thí nghiệm, giọng vẫn bình tĩnh, chẳng có chút lên xuống nào, "Thả cô ấy ra."
Xúc tu chần chờ một lúc, nó không có bất kỳ phản ứng với yêu cầu này, lặng lẽ thu mình lại.

Lưỡi của cô gái kia cũng sắp lè hết ra, trên mặt hiện lên vài nốt xanh tím không bình thường.

"Thả ra." Vẻ mặt của Khấu Đông trở nên nghiêm khắc, "Đừng có lừa tao —— việc công trả thù riêng là không nên, điều này không phù hợp với quy tắc đâu."
Nói xong câu này, Khấu Đông nhìn ra được cái đầu to tướng kia đang hiện ra chút ủy khuất.

Vô số NPC nhìn y với ánh mắt tha thiết mong chờ, mặc dù không có cách nào mở miệng nói chuyện nhưng hành động lại như kiểu lên án y đang phụ lòng nó.

Đặc biệt là chúng còn đang trách y dám bảo vệ trà xanh.

Khấu Đông nghĩ nghĩ, miễn cưỡng nâng tay lên, chạm vào xúc tu của vật thí nghiệm gần mình nhất.

Động tác này cứ như đang an ủi một con vật bình thường, như là đang xoa xoa móng vuốt của đối phương.

Vật thí nghiệm được sờ sờ: "!"
Lập tức nó cuộn mình lại, xúc tu òm ọp òm ọp ôm lấy đầu, nó tự cuốn mình thành một cục, những con mắt của nó cũng biến mất.

Phải một hồi lâu sau chúng mới mở ra lại, lóe lên nhìn về phía Khấu Đông.

Cấp A chỉ là đám vật thí nghiệm cấp thấp, không có khả năng nói chuyện, năng lực suy nghĩ cũng có giới hạn, toàn bộ hành động đều dựa vào bản năng.

Vô số vật thí nghiệm cấp A khác đều đang mở mắt mong chờ màn này, chúng mang theo hy vọng cháy bỏng đi về phía trước, chờ đợi mình cũng được vuốt một cái.

Khấu Đông chỉ tay về phía cô gái nhỏ, vật thí nghiệm đang túm lấy yết hầu của cô lòng không cam tâm không nguyện, nửa ngày sau nó mới rì rì thả cô ra, tiếc nuối phun ra đồ ăn vừa đưa đến miệng.

Vừa mới thả ra, nó đã đưa xúc tu của mình đến trước mặt Khấu Đông, biểu hiện cực kỳ oan ức.


—— Đói bụng.

Cái bụng nó rỗng tuếch, nó hận không thể nuốt chửng thanh niên trước mặt mình.

Trên người y có mùi hương thân thuộc dễ chịu, bộ dáng chắc chắn là ngon miệng hơn bất cứ nghiên cứu viên nào ở đây.

Thậm chí nó còn muốn nhai lấy xương của y, thưởng thức mùi vị từ bên trong cốt nhục của người này.

Nhưng không được.

Vật thí nghiệm cố gắng khắc chế lại hơi thở của mình, nó ngậm miệng lại cố gắng cất đi những cái răng nanh sắc bén.

Nó cũng duỗi hết đống xúc tu của mình đến gần, rất chi là thẹn thùng xếp hàng chờ được sờ sờ.

Khấu Đông: "......"
Không phải chứ, đừng có mà được voi đòi tiên như thế này.

Chúng mày cũng phải nhìn tình hình một tí đi chứ, một đống vật thí nghiệm như thế này, đứa nào đứa nấy cũng một nồi xúc tu, muốn sờ đến mai đấy à?
"Đến đây thôi," Y thu tay về, bình tĩnh nói, "Mọi người về đi."
Đám quái vật bắt đầu náo động, nghiễm nhiên đang có dự định khóc lóc om sòm.

Con cá cao 2.3 mét kia mà làm nũng thì còn miễn cưỡng cho là đáng yêu được, nhưng một đám như này mà đòi làm nũng, chúng dậm xúc tu của mình xuống nền thể hiện sự bất mãn làm Khấu Đông cảm thấy mặt đất đang rung chuyển.

Y dám chắc con mẹ nó chắn, nếu giờ đặt một đống figure ở đây thì chắc rụng như mưa.

Đứng vững còn khó khăn, mềm lòng cái con khỉ á!
Khấu Đông bắt đầu cáu: "Đến đây, tao cho chúng mày thành bạch tuộc nướng hết!"
Y đang thèm thịt lắm rồi, giờ nhìn bọn này trông cứ như mấy viên takoyaki.

Đám vật thí nghiệm không hiểu bạch tuộc nướng là cái gì nhưng điều này không phải là lý do khiến chúng hơi chùn bước trước ánh mắt thèm thuồng của Khấu Đông.

"......"
Một lát sau, cứ như là nghe lời thứ gì triệu lại, chúng nó xếp hàng theo nhau rời đi.

Khấu Đông thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn hơi sợ hãi, nói: "Không ngờ độ thiện cảm còn có thể dùng thế này."
Còn chẳng tin được rằng đám vật thí nghiệm này còn yêu y theo cách thông thường nhất....!
Nửa ngày sau hệ thống trò chơi mới nhảy ra được một câu chúc mừng y thoát khỏi nguy hiểm, nghe còn kiểu chẳng cam tâm tình nguyện lắm, chẳng hề vui vẻ tí nào.

Khấu Đông cúi người xem thương thế của người chơi nữ, y xác nhận lại là cô vẫn còn thở.

Chợt, y ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, ánh mắt mang theo lo sợ cảnh giác.

Trong nháy mắt kia, y cảm giác được có một ánh mắt.

Đang nhìn mình..


Bình luận

Truyện đang đọc