Một con gấu nhỏ.
Nó cũng giống như các con gấu Teddy khác trên thế giới, lông màu nâu hơi xoăn xoăn, ngây thơ đáng yêu, hiện đang bị y ôm vào trong ngực —— điểm khác duy nhất là ở gần lỗ tai có thêu tên của y.
Đó là tên mà người kia thường dùng để gọi y.
Mỗi khi thốt ra cái tên này, đôi mắt người kia sẽ hơi cong lên, đường mật ngọt ngào cũng chảy xuôi ra từ trong đôi đồng tử vừa đen vừa sâu hoắm đó.
"Bé cưng."
"Bé cưng...."
Cả người y run rẩy, nhìn lên, thứ đập vào mắt y nào có phải trần nhà.
Lồng sắt cao cao làm ngăn trở tầm mắt của y, chia cắt tầm nhìn của y thành vô số mảnh vụn rải rác, y ngửi được trong không khí có mùi máu người tanh tưởi, vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng cười thân thiết nhưng không có ai giải thích nửa câu về mùi hương kia.
"Chỉ là một con gấu bông," người bên cạnh cúi đầu thấp giọng nói, "Nếu như thiếu gia muốn, tôi sẽ mang cho ngài con mới."
"—— Không."
Khấu Đông nghe được tiếng phản đối của mình, trong âm thanh tràn ngập sự kiên quyết đến mức chính y cũng chẳng hiểu nổi.
Lòng y hiện tại như bị ai đào ra một cái lỗ thủng lớn, từ đầu đến cuối dây leo bám nhằng nhịt vào đó rồi hút lấy máu thịt y, chúng liều mạng leo dài lên trên.
Chua xót, đau đớn như cơn thủy triều ồ ạt kéo tới, cuối cùng dư lại chỉ còn niềm tin không thể nói rõ.
Niềm tin nho nhỏ ấy điều khiển y, bảo y há miệng ra nói lần nữa: "Tôi chỉ muốn nó, tôi không cần cái khác."
Y túm chặt lỗ tai của con thỏ trong tay, giọng nói dần dần nhỏ lại.
"Tôi muốn ai đó tìm giúp mình ——"
"Mấy người cũng hiểu tôi có ý gì mà."
*
Thời điểm mà mở mắt ra, Khấu Đông chỉ thấy màn hơi đong đưa, Diệp Ngôn Chi vẫn đang nằm ngủ bên cạnh y.
Quyển sách mỏng manh để một bên, Khấu Đông chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
Trang sách không mở ra, vẫn đang dừng lại ở bìa sách có hình đôi cánh thiên sứ.
Xuất phát từ một nỗi lòng không tên tuổi, Khấu Đông dùng góc chăn bông che nó đi.
—— Gấu Teddy.
Y cố gắng đào móc trong trí nhớ nhưng không thu hoạch được gì — y căn bản không thể nhớ nổi mình đã từng có món đồ chơi nào như thế chưa.
Nhưng nếu có thì cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
Khấu Đông đột nhiên rất muốn tới phòng chứa sách nhìn một chút.
Y không làm kinh động tới Diệp Ngôn Chi, rón rén kéo cửa ra, thấy hai hầu nam đã đứng ở trước cửa từ khi nào, nhìn thấy y, hai người nọ khom lưng chào y.
"Tử tước đại nhân," hầu nam bên trái nói, "Nam tước đại nhân mời ngài xuống."
Ngay sau đó bên phải tiếp lời: "Tôi sẽ dẫn đường cho ngài."
Hai người họ đứng chặn cửa không nói thêm lời gì đã kẹp Khấu Đông ở giữa, dẫn y xuống lầu.
Ở một khúc quanh giữa hai tầng, Khấu Đông nhìn xuyên qua khe hở cầu thang thì thấy bóng người đen kịt, nhìn như là đàn ông.
Anh ta mang mặt nạ mỏ chim lớn, chỉ lộ ra hai con mắt trên hai cái lỗ, đầu đội sẵn cái mũ vành rộng làm bằng da trông kì dị quái đản cực kỳ, hầu nam nhanh chóng dẫn y đi về phía trước.
Có lẽ đã nhận ra tầm mắt của Khấu Đông, anh ta đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên.
Ánh mắt kia như dao, sắc bén xẹt qua góc mặt Khấu Đông.
Khấu Đông thu hồi tầm mắt, hỏi: "Còn vị khách nào nữa không?"
Hầu nam nhìn xuống dưới, đáp: "Vị kia là bác sĩ đến chữa bệnh cho quản gia.
Quản gia hiện tại không thể rời giường nên Nam tước đại nhân mới mời bác sĩ tới."
—— Ra là bác sĩ của vampire.
Chẳng biết tại sao Khấu Đông lại thấy hơi khó chịu trong lòng, tim không kìm nén được nhảy lên một cái.
Hầu nam thúc giục: "Ngài nhanh lên chút, Nam tước đại nhân của chúng tôi còn đang đợi."
Nam tước không mời y vào phòng tiếp khách mà lại mời y tới phòng của mình.
Trong phòng Nam tước không có lò sưởi, gã đứng trước cửa sổ ngắm nhìn chiếc nhẫn.
Khoảnh khắc Khấu Đông đi vào, gã xoay người, con mắt xanh thẳm nhìn ngắm thanh niên.
"Ha, ha!" Gã nhẹ nhàng cười, nói, "Nhìn tôi xem, suýt nữa thì làm khách quý phải đợi —— sao vẫn chưa dâng trà cho Tử tước Glenn?"
Nước trà gần như lập tức được đưa lên, Khấu Đông cúi đầu nhìn, không ngoài dự liệu thấy được một màu đỏ sẫm.
Máu loãng yên tĩnh nằm trong chén sứ tinh xảo, bởi vì còn tươi nên mang theo chút hơi ấm.
"Xin mời."
Nam tước làm hành động xin mời, gã cũng bưng lên chén máu, môi mỏng nhấp nhấp.
Khấu Đông không động, chỉ hỏi: "Tôi thấy có bác sĩ, bệnh tình của quản gia sao rồi?"
"Cảm ơn Tử tước quan tâm," Nam tước nói, không có chút lo lắng nào vì người trong lâu đài bị thương, "Đã có bác sĩ, lão sẽ khỏi lại thôi."
Một tay khác của gã không ngừng mân mê thưởng thức chiếc nhẫn, câu được câu không nhàn nhạt nói chuyện với Khấu Đông.
Khấu Đông không nhìn ra mục đích gã mời mình tới đây, ánh mắt từ từ rơi vào chiếc nhẫn nọ.
Trên mặt nhẫn đính viên kim cương đỏ như máu, to bằng ngón tay út, trong suốt sáng chói, nó đặt trên nền vàng nguyên khối.
Gã lật nhẫn qua lại như có như không làm lộ ra huy hiệu trên nó, là một con đại bàng đang giương cánh bay lượn, còn có một chữ cái tiếng Anh viết hoa, G.
Nhìn có chút quen mắt.
—— Từ từ!
Chớp mắt, y bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nheo nheo mắt quan sát.
Chợt, y ngẩng đầu lên hỏi Nam tước: "Nhẫn của gia tộc tôi sao lại ở trên tay ngài?"
Ý cười trong đôi mắt xanh thẳm của Nam tước thu lại, gã lẳng lặng đưa mắt sang nhìn Khấu Đông vài giây, đem vật cầm trong tay đeo vào tay thanh niên.
"Ngài mãi không nói, tôi còn tưởng ngài không nhận ra."
"Sao có thể," Khấu Đông giả mù sa mưa nói, "Dù sao nó cũng thuộc về tôi."
Chiếc nhẫn kim cương bị y nắm chặt trong lòng bàn tay, chặt tới độ ân ẩn đau, kim cương sáng bóng lạnh như băng ít nhiều vẫn khiến người ta cảm thấy an tâm.
Cũng may hôm đầu đến rảnh rỗi quá nên y đã nhìn qua hoa văn họa tiết trên cây gậy chống.
Hiện giờ thứ được khắc lên chiếc nhẫn này với thứ ở trên cây gậy của y hoàn toàn giống nhau, rõ ràng là gia huy của nhà Glenn.
Nếu Nam tước cầm chiếc nhẫn vốn nên thuộc về y mà y lại chẳng hề hay biết, đấy mới là vấn đề.
—— Nhất định không thể thả lỏng.
Khấu Đông lần thứ hai khắc ghi câu nói này, y chẳng bao giờ lường trước được thử thách sẽ đến vào lúc nào.
Thời thời khắc khắc y đều bị dồn đứng trên vách đá cheo leo.
*
Bữa tiệc tối nay vẫn diễn ra như thường lễ, khách khứa cũng vẫn là những người cũ.
Điểm duy nhất khác biệt chính là vị bác sĩ đeo mặt nạ mỏ chim kia cũng xuất hiện trên bàn ăn.
Cho đến lúc này anh ta mới bỏ lớp mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt tái nhợt, chẳng có gì đặc biệt, thậm chí bỏ giữa đám người anh hoàn toàn bị lu mờ.
Cơ thể anh ta giấu sau lớp áo đen rộng thùng thình, không nhìn ra gầy béo, nhưng có vẻ lọm khọm, lưng hơi gù.
Anh ta không động vào một bàn máu me trước mặt, ngồi giữa một đám huyết tộc trông anh ta có vẻ gì đó xa cách rất khác biệt so với những người khác, anh ta chỉ nhấm nháp những gì có trong chén vàng.
Anh ta không bắt chuyện với đám khách mời, cũng chẳng phát ra câu nào, yên lặng như bóng đen.
Sau tiệc tối vẫn là vũ hội.
Khấu Đông lần này không nhận lời mời của bất kỳ ai, cũng may tối hôm qua y bị Diệp Ngôn Chi cắn nên cũng phần nào chứng minh được thân phận, không có ai dám làm khó y.
Chỉ là vẫn còn những tầm mắt lưu luyến dây dưa không ngớt, không ít vampire thẳng thắn đi lên phía trước, mời y cắn mình một cái.
"Ngài thực sự rất quyến rũ," y nghe thấy Nam tước nhẹ giọng nói, ánh mắt dán chặt vào cổ y, "Nếu ngài đồng ý, tôi cực kỳ muốn thưởng thức mùi vị của ngài."
"Hoặc là, ngài cũng có thể thưởng thức của tôi."
Khấu Đông: "......."
Y không thèm chọn lời uyển chuyển mà trực tiếp từ chối lời đề nghị, "Tôi kén chọn lắm, uống không quen máu lạ."
Đám huyết tộc vây quanh tỏ vẻ thất vọng, thiếu niên quý tộc lạnh mặt, một giây cũng không lưu lại trong phòng khiêu vũ, đạp cửa đi ra ngoài.
Khấu Đông: "......."
Đù.
Đáng sợ thế.
Hiện tại dáng vẻ của y như vậy đã hợp khẩu vị của đám dơi này lắm rồi, nếu như không giấu được thân phận, danh tính của y mà bị công khai, chẳng phải y sẽ bị đám vampire này coi như bánh ngọt rồi đè ra ăn tươi nuốt sống ư?
Y dọc theo tường phòng khách đi về phía trước, lại nhìn thấy vị bác sĩ đeo mặt nạ.
Anh ta lại đeo lên mặt chiếc mặt nạ này lần nữa khiến cho y không thấy rõ khuôn mặt, lúc này anh đang đứng trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Khấu Đông nhìn theo tầm mắt của anh ta, chỉ nhìn thấy bầu trời âm u đầy sương mù mãi không tan bớt, giống như tầm nhìn khi nhắm chặt mi mắt lại.
Không nhìn thấy một ngôi sao nào cả.
Hai ngày nay, y cũng không thấy được ngôi sao trên bầu trời nơi đây.
"Khí trời tốt thật."
Khấu Đông dùng câu chào hỏi vạn năng để bắt chuyện với một tên quý tộc, bác sĩ mỏ chim quay đầu liếc mắt nhìn y rồi quay trở lại.
"Đúng vậy," y nghe được âm thanh đáp trả của đối phương, thô ráp khàn khàn giống như bị giấy nhám chà qua.
Tầm mắt của Khấu Đông cũng khẽ chuyển đi, phát hiện bên hông anh ta còn đeo một cây thánh giá.
Chỉ là cái thánh giá này đã bị cọ xát quá nhiều, góc viền cũng xỉn màu dần, xem ra đây chỉ là một món đồ trang sức chẳng mấy quan trọng được bác sĩ tiện tay treo lên.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy thánh giá trong lâu đài cổ này.
Huyết tộc không có tín ngưỡng, cho dù có thì cũng sẽ là ác quỷ.
Y lại thay đổi đề tài.
"Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?"
"Ai biết?" Bác sĩ mỏ chim chẳng hề quan tâm đáp lời, "Có thể sẽ khỏe, cũng có thể không."
Anh ta vẫn cứ nhìn chằm chằm bầu trời, trong giọng nói mang theo chút thương xót.
"Thế nhưng, thế gian này vĩnh viễn không khá hơn nữa."
Một con quạ đen kịt bay qua ngoài cửa sổ, Khấu Đông thấy được vô số bóng của con dơi đổ xuống, uỳnh uỵch, một đám này lại một đám nữa.
Chúng gần như che kín bầu trời, không ngừng bay lên trên rồi bay qua đỉnh núi cao cao, bay vòng quanh lâu đài cổ đang đứng sừng sững này.
Y nhớ lại những gì mà mình đã thấy trong những ngày qua.
Máu thịt con người trở thành trân tu mỹ thực, nhân loại biến thành súc vật, thành con mồi, chỉ có thể khó khăn tìm kiếm đường sống từ trong khoang miệng dữ tợn của huyết tộc.
Sinh mệnh như giun dế.
"Cha Thiên Thượng ghét thiên không và đại địa," bác sĩ mỏ chim trầm giọng nói, cái mỏ chim khổng lồ nhô ra ngoài khiến dáng vẻ của hắn trở nên dữ trợn, "Ngài ấy không bao giờ trở lại đó nữa."
Cụm từ "Cha Thiên Thượng" này đánh động vào thần kinh của Khấu Đông, y đánh giá đối phương, nhưng sau khi nói xong lời này thì bác sĩ mỏ chim hoàn toàn ngậm miệng lại, nửa câu cũng không nói nữa.
Sau khi vũ hội kết thúc, anh ta bước rất nhanh, không chút lưu luyến nào bước lên cầu thang.
"Chờ chút!" Khấu Đông gọi hai tiếng cũng không thấy anh ta đáp lại.
Diệp Ngôn Chi lúc này đi tới gần, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Khấu Đông vội vã kể về NPC kỳ quái cho hắn, "Hẳn là anh ta biết cái gì liên quan tới đọa thiên."
Y nhìn Diệp Ngôn Chi, "Chúng ta đuổi theo?"
Diệp Ngôn Chi gật gù, nói, "Đi."
Bọn họ chạy theo, thế nhưng bóng người bác sĩ mỏ chim lóe lên, đi ra khỏi cửa lớn rồi biến mất trong đêm tối.
Hầu nam canh trước cửa cho anh ta đi ra nhưng lại cản hai người Khấu Đông lại, "Tử tước Glenn, ngài không thể ra ngoài."
Khấu Đông sốt ruột, chỉ vào thân ảnh của anh ta, "Tại sao anh ấy có thể ra ngoài?"
Hầu nam không hề bị lay động.
"Đó là nơi của bác sĩ," cậu ta đáp, "Đương nhiên ngài ấy có thể về."
Mắt thấy áo bào đen của đối phương biến mất hoàn toàn trong khu rừng, trong đầu Khấu Đông như bị mèo cào loạn lên.
Tình thế hiện tại của y quá mức bị động, tưởng như vẫn đứng trên dây thép, chẳng biết lúc nào thì rơi xuống.
Nhưng mà lúc này, chỉ có bác sĩ mỏ chim có khả năng biết được nội tình, quan trọng hơn là anh ta không cùng phe với vampire.
Chuyện này đương nhiên là chuyện tốt với một nhân loại như y.
Y cắn răng, ngã thẳng vào lồng ngực Diệp Ngôn Chi ở phía sau.
Diệp Ngôn Chi phản ứng cực nhanh ôm lấy y, chỉ là vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Đây là.....?
Khấu Đông bắt đầu lẩm bẩm.
Hai tay y che bụng lộ ra vẻ đau đớn cực kỳ, mặt mày căng thẳng nhăn thành một cục, hiển nhiên là không thoải mái, ầm ĩ la hét nói đau dạ dày.
Diệp Ngôn Chi đã theo y mấy phó bản, đương nhiên cũng dần hiểu được dòng suy nghĩ của y, khóe miệng hơi nhếch.
Thói quen này của Khấu Đông thật sự không hề thay đổi, lần nào cũng lợi dụng độ thiện cảm gần đầy của đám NPC....
Hắn lên sân khấu với vai hầu nam có tâm, Diệp Ngôn Chi ôm lấy vai mảnh mai của chủ nhân rồi nhìn người hầu quát lên, "Còn không mau mời bác sĩ về!"
Hầu nam trước cửa lần đầu gặp phải tình huống này, cậu ta sững sờ, không phản ứng kịp.
Cậu ta được Nam tước ra lệnh không được cho bất kỳ một vị khách nào ra ngoài, đặc biệt là vị quý tộc trẻ tuổi phương Đông này.
Nhưng hình như vị khách quý ấy hiện giờ đang không thoải mái.
Huống hồ, cậu ấy cũng không muốn ra ngoài, chỉ muốn mời bác sĩ quay lại.....
Cậu ta có chút tiến thoái lưỡng nan.
Khấu Đông khoác một tay lên bả vai người hầu trung thành tuyệt đối nhà mình, tiếng lẩm bẩm ngày càng yếu ớt, dáng vẻ như kiểu một giây sau có thể tèo ngay được luôn.
Hầu nam rất có thiện cảm với vị quý tộc này, lại ngửi được mùi thơm tiêu hồn thực cốt từ người nọ, không nhịn được nhanh chóng mời y vào trong.
"Tôi sẽ lập tức mang anh ta trở lại."
Khấu Đông cũng chỉ chờ câu này, y không đi vào mà đu lên người Diệp Ngôn Chi dùng ánh mắt mong chờ nhìn ra cửa.
Hầu nam vội vàng chạy ra khỏi lâu đài cổ, trong chốc lát đã xách được bác sĩ mỏ chim chưa đi được bao xa trở lại, bác sĩ kia bị hai người tranh nhau kéo về, gần như là thô bạo nhét vào lâu đài.
Anh ta xoa xoa cánh tay, ngẩng đầu nhìn hai bóng người trước mặt: "......"
Bắt cóc đấy à?
Khấu Đông vẫn đang ôm bụng, hơi thở yếu ớt: "Mời bác sĩ theo tôi vào trong phòng...."
Đây vốn chẳng phải chuyện gì quá mức, đám hầu nam một lần nữa xách bác sĩ mỏ chim lên, trói thành một cục ném vào phòng Khấu Đông.
Diệp Ngôn Chi đóng cửa phòng xong mới quay ra nhìn mặt NPC nọ.
Bác sĩ không nhận được câu giải thích nào đã bị lôi về, hiển nhiên không hề tình nguyện.
Anh ta đưa mắt quan sát hai người, cuối cùng nheo lại, nói: "Cậu bị bệnh?"
Lời này là nói với Khấu Đông đã hạ tay xuống.
Hai người này vừa vào phòng đã thay đổi dáng vẻ ngay lập tức, mới ban nãy còn kêu um lên rồi còn phải dựa vào người Diệp Ngôn Chi thì mới đứng nổi, bấy giờ sắc mặt đã trở lại bình thường, chẳng thấy có chút vẻ ốm đau nào cả.
"Không," Khấu Đông hơi mỉm cười, kéo ghế tựa ra ngồi gần về phía đối phương, "Tôi chỉ muốn nhờ ngài một chút."
"Tôi?"
Bác sĩ mỏ chim không hề phối hợp, "Tôi thì có cái gì để nhờ?"
Khấu Đông liếc mắt ra hiệu Diệp Ngôn Chi mang quyển sách trên giường tới.
"Tôi chỉ muốn hỏi cái này," Khấu Đông nhẹ giọng nói, "Ngài đã xem chưa?"
"........."
Ánh mắt của bác sĩ mỏ chim dừng lại một lát, cơ thể đột nhiên thẳng tắp hẳn lên.
Bàn tay trong áo choàng mò xuống dưới trong vô thức, tìm kiếm thánh giá dắt trên hông —— giây phút chạm vào thánh giá, anh ta như tỉnh ngộ, lạnh lùng buông tay.
"Lạy Cha chúng con ở trên trời, danh Cha được tôn Thánh." Anh ta đọc lại lời cầu nguyện trong sách, giọng điệu mỉa mai, "Bây giờ cũng chẳng còn Cha."
Khấu Đông nhìn anh.
"Kinh tởm thật," Bác sĩ mỏ chim nói, "Đám huyết tộc các người đúng là dơ bẩn, chúng mày không nên tồn tại ở thế gian này mới phải."
Anh ta cứ ngỡ sau khi nói xong lời này, hai vampire trước mặt sẽ nổi giận.
Ai mà ngờ, người hơi lùn kia lại không hề cáu, trái lại vỗ tay một cái, chân tâm thành ý nói: "Ngài nói quá chuẩn!"
"........"
Bác sĩ mỏ chim nhìn y, cảm thấy nhóc vampire này có bệnh.
Anh ta nói vampire thành ra như vậy, sao người này lại tán đồng?
Anh ta mệt mỏi nói: "Bọn mày nên sớm quay về địa ngục."
Khấu Đông càng tán thành, ngoại trừ Diệp Ngôn Chi thơm ngon ngọt thịt nhà y ra thì đám vampire kia hoàn toàn chẳng có gì tốt.
Y vui vẻ vì vừa tìm được minh hữu, nhìn đối phương thật kỹ, "Không dám giấu giếm, tôi cũng có suy nghĩ như vậy."
Bác sĩ mỏ chim hỏi: ".........Cậu?"
Một tên vampire như cậu?
Khấu Đông khẽ thở dài một cái, nửa thật nửa giả nói: "Tôi cũng không phải tình nguyện trở thành dáng vẻ hiện tại, tôi muốn ngài hiểu, từ lâu tôi đã chẳng còn hứng thú với hương vị máu người."
Trong bữa tiệc tối, đúng là y chẳng ăn cái gì.
Bác sĩ mỏ chim hơi tin, nhìn qua Diệp Ngôn Chi phía sau, "Vậy cậu ta ——"
Khấu Đông: "Tôi và cậu ấy giống nhau."
Phụ tử đương nhiên phải đồng tâm!
Bác sĩ mỏ chim gật gù, lại quay ra nhìn y.
"Tôi vốn sẽ không tin," Anh khàn giọng, "Nhưng cậu cho tôi cảm giác rất giống một vị cố nhân."
Khấu Đông nhíu mày, hơi kinh ngạc.
"Cố nhân?"
Bác sĩ mỏ chim đứng dậy, đưa tay đặt lên áo bào đen nặng nề trên người.
Khấu Đông sửng sốt một chút, chưa kịp ngăn lại đã thấy mảnh vải trượt xuống dưới để lộ ra tấm lưng trần của bác sĩ.
Ở trên đó có hai vết thương lớn hình lưỡi liềm.
Chúng trắng bệch, khủng bố dữ tợn ——
Khấu Đông biết đó là do cái gì để lại.
Y hoảng hốt, quay đầu nhìn Diệp Ngôn Chi.
"Chắc giờ cậu cũng rõ," Bác sĩ mỏ chim dùng giọng nói mệt mỏi nói, "Tôi từng là một thiên sứ."
*
Cựu thiên thần cho họ xem lưng của mình.
Nơi này đã từng có đôi cánh xinh đẹp tuyệt vời có thể rủ xuống tận khuỷu chân.
Nhưng hôm nay chỉ còn lại hai vết sẹo xấu xí hằn sâu trong da thịt.
"Ngày mà Cha bỏ rơi chúng tôi," Anh nói, một lần nữa khoác lên áo bào đen nặng nề, "Chúng tôi đã không còn là thiên sứ nữa."
Gương mặt không còn xinh đẹp, sức lực chẳng có bao nhiêu, ngay cả máu cũng không còn màu vàng nhạt.
Chúng dần dần chuyển về màu đỏ tầm thường, một ngày anh tỉnh dậy mới phát hiện mình rơi từ trên trời xuống, đằng sau là đôi cánh đã rụng rời.
Cái này chẳng phải chuyện có thể khiến người ta bất ngờ — dù sao thì thần đã không còn ở đó, anh sống dưới cánh thiên sứ của người thì có thể sống làm sao nổi nữa?
Thiên sứ chưởng quản những ngôi sao đã biến mất, những vì sao từ đó không còn lấp lánh.
Bọn họ từ con cưng của trời đất giờ rơi xuống làm người bình thường, chỉ có chút máu chưa hoàn toàn chuyển hóa còn tác dụng, có thể giúp huyết tộc bị thương nặng lấy lại sinh lực.
Đổi lại, huyết tộc sẽ cho bọn họ sức mạnh để tồn tại, để bọn họ không bị biến thành phàm nhân hoàn toàn.
Các thiên sứ khinh bỉ vampire mang trên mình huyết thống bẩn thỉu.
Bọn họ đã từng là thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng sống trên mây, vĩnh viễn được thánh quang rọi sáng, thứ được học toàn là tình yêu và từ bi; nhưng hôm nay, bọn họ chỉ có thể dùng máu để trao đổi với đám vampire, trơ mắt nhìn thiên địa lưu lạc.
Thực sự là chán ghét cùng cực.
Khấu Đông càng nghe càng sáng mắt, hỏi: "Vậy ngài có kế hoạch gì không?"
Thí dụ như có thể lập tức làm đám vampire trong lâu đài cổ này tèo hết?
Thiên sứ nói: "Không có."
Khấu Đông: "........"
Nhất thời y khó nén nổi thất vọng, thế mà anh ta còn dám nói như thật vậy.
"Nhưng người khác có." Thiên sứ nói tiếp, kiên định nói, "Chúng tôi nhất định sẽ trục xuất huyết tộc khỏi đại địa, làm cho bọn chúng vĩnh viễn đọa lạc trong địa ngục!"
Niềm tin của Khấu Đông lại hồi phục, háo hức muốn nghe kế hoạch của người khác.
Ý nghĩ của thiên sứ khá là đơn giản, bọn họ dựa vào máu để đổi lấy sức mạnh của huyết tộc, sau đó tuyên chiến, đánh trận, "Tôi tin rằng Cha vẫn còn ở thế gian, sớm muộn sẽ có một ngày người thức tỉnh —— chỉ cần người tỉnh lại, chúng tôi có thể giành được cuộc sống mới, trở về nơi đó!"
Khấu Đông ngẫm ngẫm, nói như vậy, kế hoạch của đối phương là chịu chết trước, sau đó chờ Cha tỉnh dậy phục sinh mình.
.....
Đây là kế hoạch quỷ gì vậy, có thể sử dụng não một chút không!
Đột nhiên y không biết phải nói sao, có nên khen ngợi vì thiên sứ sau khi trải qua những tháng ngày như vậy vẫn thiên chân vô tà, hay nên khen họ có suy nghĩ khác với con người — kế hoạch này có thể thực thi không? Chắc chắn là không rồi!
Y đưa ra một suy nghĩ khác, "Các ngài có biết huyết tộc sợ gì không?"
Thiên sứ nhăn mày, suy tư.
Khấu Đông nín thở chờ, sau một lát mới thấy thiên sứ do dự nói: "......!Sợ thánh quang với lửa?"
Không phải quá đơn giản ư! Khấu Đông muốn cốc đầu anh ta, "Mấy người không thể làm lớn chuyện lên sao?"
Thiên sứ: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như," Khấu Đông nóng lòng muốn thử, "Cầm đuốc rồi đốt cháy cái lâu đài này thôi!"
Y đã sớm ngứa mắt cái chỗ này rồi.
Thiên sứ: "........"
Diệp Ngôn Chi: "..........."
Đã vài phó bản trôi qua, đại pháp đốt cháy của Khấu Đông lại xuất hiện một lần nữa.
Khấu Đông càng nghĩ càng thấy hợp lý, thẳng thắn kéo ghế gần vào, khuyến khích nói: "Mấy người cứ thế này nhé, tìm mồi lửa ở mấy nhà dân gần đây rồi sau đó...."
Y nói kế hoạch cho đối phương nghe, không hề phát hiện bên ngoài cửa sổ có cái gì lướt qua.
Một con quạ màu đen đứng trên bệ cửa sổ, con mắt đỏ sậm của nó chớp chớp, thu hết những thứ này vào trong tai.
Chợt, nó vỗ cánh bay đi.
Nó chui vào cửa sổ đang mở ở phòng Bá tước.
"Đại nhân," nó kêu, "Đại nhân...."
"Suỵt."
Âm thanh của bá tước trả lời nó mang theo ý cười, lòng bàn tay chạm vào mỏ chim.
"Đứa nhỏ ngoan."
[18/07/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Điềm Điềm: Nóng lòng đợi chờ lật kèo....
NPC: Ngồi đợi lật, mỉm cười..