NGỦ DẬY MỘT GIẤC, GAME YÊU ĐƯƠNG ĐÃ BIẾN THÀNH GAME KINH DỊ

Chương 92:


Sau đó, từ lời miêu tả đứt quãng của Sellin, Khấu Đông thu được rất nhiều tin tức.

Sellin là thương nhân buôn bán nhỏ.

Mặc dù địa vị thương nhân không cao, nhưng anh rong ruổi qua lại giữa mấy châu lục, dựa vào đầu óc kinh doanh mà buôn bán đồ sứ, tơ lụa cùng hương liệu, làm ăn cũng gọi là khấm khá.

Sau này anh mua được một mảnh đất nhỏ ở phương Nam cho mình, lại xây một nông trường be bé bên trên, từ đây cắm rễ rồi cưới vợ sinh con.

Một tháng trước, có kẻ đặt một lô hàng với anh, tên đó không muốn hàng hoá bình thường anh hay buôn bán, mà muốn một đám người sống sờ sờ.

Sellin không phải chưa từng buôn người, đám người da đen vượt biển từ phương Nam xa xôi có rất nhiều, làn da ngăm đen tỏa sáng hiếm thấy lại trơn bóng, huống hồ giá cả rẻ bèo, hầu hết mấy nhà có tiền đều sẽ dùng bọn chúng làm nô lệ.

Nhưng kẻ truyền tin lại nói, vị khách hàng lớn này không cần những hắc nô đó.

Thứ hắn muốn chính là loại người đặc biệt hơn.

"Làn da trắng muốt, từ đầu đến chân không được có bất kỳ vết sẹo nào; diện mạo cần phải thanh tú, không được làm ô uế mắt các vị đại nhân; tuổi không thể lớn, duy trì từ khoảng 10 đến 25 tuổi là tốt nhất; trước khi giao dịch chính thức phải đảm bảo ẩm thực thanh đạm cho bọn họ, không dầu mỡ, không ăn mặn..."
Thân phận càng quý giá, thù lao đối phương chi trả sẽ càng cao.

Từ trước đến giờ Sellin chưa từng nghe thấy yêu cầu nào lạ lùng như vậy, không khỏi cảm thấy bất ngờ sững sờ.

Tuy anh là kẻ buôn người, nhưng chỉ bán mỗi nô lệ, đào đâu ra chỗ bán những người thế này.

"Nhưng bọn hắn ra tay quá hào phóng," Sellin thấp giọng nói, "Toàn là vàng..."
Kẻ truyền đạt yêu cầu kiêu căng tháo một chiếc nhẫn ném cho anh, ngọc bích trên đế vàng sáng long lanh, lớn khoảng chừng ngón tay cái, làm Sellin hoa mắt, cũng làm trái tim anh rung động.

Trong lúc nhất thời Sellin bị lòng tham tiền bạc che mờ lý trí, đồng ý yêu cầu ấy.

Tiếp theo, chuyện anh đã dùng phương thức kiểu gì tìm được người, hay đã mang đến lâu đài cổ như thế nào, anh đều không nói rõ —— nhưng cuối cùng, sau khi đưa người đến lâu đài cổ, chính anh lại là người không thể đi ra được nữa.

Mới đầu chỉ là giao dịch thanh toán tiền hàng thông thường, nhưng đến lúc chủ nhân lâu đài cổ nhìn thấy anh thì lại thay đổi ý định.

Sellin cũng bị coi như huyết nô, nhốt vào nơi này, luẩn quẩn trong cơn ác mộng bị đám huyết tộc đó phân chia hút khô đến không còn giọt máu nào.

"Cậu không nên tới," Sellin nghẹn ngào nói, "Chỗ này đều là ác ma! Trong mắt bọn hắn không có Chúa, bọn hắn chính là ác ma chui ra từ địa ngục..."
Đồng tử anh giãn ra, chẳng biết có phải vì nhớ đến ký ức mình bị hút máu hay không, cầm lòng không được mà run bần bật, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

Nhìn khẩu hình miệng giống như đang nói "Ác ma", "Ma quỷ".

Khấu Đông vỗ vỗ anh, không nhiều lời, chỉ nhìn đối phương run rẩy đến co rút lại.

Trên gò má Sellin giàn giụa nước mắt, trầm thấp nói: "Chỉ đáng thương cho con gái tớ..."
Bé còn nhỏ như vậy, vẫn nằm bên trong tã lót, đã không còn khả năng gặp lại cha mình nữa rồi.

Khấu Đông an ủi anh: "Tớ nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài."
Sellin không trả lời, bây giờ cũng thôi nhắc lại những lời bảo Khấu Đông "đừng tới" hay "mau chạy đi".

Đôi mắt màu nâu khuất dưới ngón tay anh chợt lóe lên, sau đó lập tức bị lông mi che mất.

"Trong chậu vẫn còn đồ ăn cung cấp bọn tớ," Anh nhẹ nhàng nói, "Cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không? Mau ăn chút gì đó đi."
Đồ ăn theo như lời anh nói, chẳng qua chỉ là một đống rau xanh trộn lá cây, còn có vài củ khoai tây hầm nhừ, ướt đẫm bị vớt ra từ trong nồi đun nước.

Khấu Đông lần đầu tiên trải nghiệm cách chế biến lạc hậu của phương Tây, nếm thử một miếng suýt chút nữa nôn ra.

Vừa mặn lại chát, thậm chí còn ngờ ngợ nếm ra vị bùn đất.

Dùng cái này so sánh, ngay cả Khấu Đông cũng có thể lý giải tại sao lại có nhiều quý tộc lựa chọn trở thành huyết tộc như vậy —— thật sự là nhìn máu người còn dễ uống hơn cái của nợ kia ấy.

Biểu cảm trên mặt y quá mức rõ ràng, Sellin cười khổ.

"Chỉ có như vậy thôi, bạn của tớ ạ.

Quen rồi thì tốt."
Anh im lặng trong chốc lát, lại nói: "Có phải sắp tới nửa đêm rồi không?"
Dưới tầng hầm không thấy được sắc trời, cũng may trong túi Diệp Ngôn Chi còn có đồng hồ quả quýt, hắn móc ra ngoài, lạch cạch một tiếng mở ra.


"Ngay bây giờ."
Sellin ừ một tiếng, tinh thần thoạt nhìn có chút không yên, bỗng nhiên mở miệng khuyên Khấu Đông: "Cậu vẫn nên ăn nhiều hơn chút đi, ngoại trừ thứ này, lâu đài cổ sẽ không cho người ta thêm bất kỳ đồ ăn nào khác —— Nhiều ngày như thế, cũng không thể bị đói suốt chứ?"
Khấu Đông đánh giá anh, chẳng biết suy nghĩ điều gì, sau một lúc lâu mới di chuyển ánh mắt đến trên người Diệp Ngôn Chi.

"Chúng ta đi lên trước?"
Diệp Ngôn Chi trầm ổn nói: "Được."
Thậm chí hắn còn không mở miệng hỏi một câu tại sao, lập tức dắt theo Khấu Đông muốn đi lên lầu.

Thanh âm Sellin có chút nôn nóng, nói ở đằng sau bọn họ: "Cứ đi như vậy?"
Anh hơi dừng lại, bổ sung thêm một câu: "Bạn của tớ, chẳng lẽ cậu không định mang tớ đi ư?"
"Tạm thời bây giờ thì không được," Khấu Đông quay đầu, thành khẩn nói với đối phương, âm thanh hoàn toàn giống như lời thoại thuyết minh trong phim, đảm bảo nói, "Ôi, bạn của tớ à, mong cậu ráng chịu đựng thêm chút nữa.

—— Chờ tớ giải quyết xong đàn ác ma này, tớ sẽ lập tức quay về cứu cậu."
Y rời đi không hề quay đầu lại.

Sellin nhìn chằm chằm sau lưng y, trái ngược với ánh mắt thân thiện lúc trước, giờ phút này lại trở nên nóng rực vì nhuốm đầy dục vọng.

Anh thèm thuồng dán chặt mắt vào bóng dáng thanh niên, liếc nhìn từ trên xuống dưới, lướt qua cần cổ thon dài kia, lại nhìn xuống tấm lưng tinh tế thẳng tắp, rồi đến chiếc áo sơ mi cung đình buông thõng, phác hoạ ra vòng eo mà người khác có thể dùng một tay là nắm được...!Nhìn cho đến khi y biến mất hoàn toàn ở trước cửa phòng bếp.

Lúc xoay đầu, yết hầu Sellin hơi nhấp nhô.

Anh cúi đầu xuống, thì thào nói: "Lạy Chúa trên trời..."
Lời này càng giống như một câu cảm thán, chứ không phải cầu nguyện.

Trong phòng bếp bỗng vang lên vài tiếng quạ đen kêu chói tai, một con chim toàn thân đen nhánh bằng xương bằng thịt bay phành phạch từ trong bóng tối ra.

Nó đứng ở trước mặt Sellin, quác quác hai tiếng, mắt đen xoay tròn nhìn anh chòng chọc, giống như đang nhìn chằm chằm vào đống thịt thối có thể rỉa ăn được.

Chẳng biết tại sao, biên độ run rẩy của Sellin bỗng tăng mạnh.

Anh run giọng nói: "Tôi đã làm theo phân phó của đại nhân ——"
Quạ đen lại không lưu tình chút nào, đứng trên cánh tay anh, dùng cái mỏ sắc nhọn ra sức mổ xuống làn da, mổ cho cánh tay vốn bị thương càng thêm be bét máu thịt.

Máu thịt đỏ tươi bị bật ra, Sellin thấp giọng hô lên một tiếng đau đớn, thân thể không tự chủ được mà run bần bật như lên cơn sốt rét.

Bởi vì đau đớn do rỉa róc xé nát quá đỗi khủng khiếp, trước mắt anh đen kịt một màu, nếu không phải còn có dây thừng trói buộc, có lẽ anh đã cắm đầu xuống phía dưới.

Lúc anh sắp sửa ngất xỉu, con quạ đen này cuối cùng mới bay khỏi người anh, đứng ở trên bàn, sửa sang lại lông vũ có chút hỗn độn trên cánh mình.

Nó hé miệng, lúc này không còn là tiếng kêu chói tai nữa.

—— Mà là tiếng người.

"Đây là giáo huấn," Nó vung cánh, ánh mắt bễ nghễ, cực kỳ cao ngạo, "Không phải mới nói một lần, mày cũng nên nhớ kỹ."
Trong miệng Sellin phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, như thể kính sợ nhưng lại căm ghét mà nhìn nó.

Quạ đen không dao động, hé miệng truyền đạt mệnh lệnh của mình như cũ.

Giọng điệu nó vô cùng kỳ quái, âm cuối kéo dài, tốc độ thả cực chậm, thanh âm uy nghiêm lạnh nhạt.

"Đại nhân phân phó tao nói cho mày."
"Vĩnh viễn, vĩnh viễn ——"
"Không bao giờ được phép xuất hiện ý đồ độc chiếm cậu ấy."
Sellin không trả lời, chỉ gắt gao nắm chặt tay, siết thành nắm đấm.

*
Sau khi ra cửa, Diệp Ngôn Chi lập tức sâu xa nói: "Cậu ta có vấn đề."
Từ ánh mắt của đối phương, hắn thấy được dục vọng độc chiếm quen thuộc chẳng khác gì bản thân.

Điều này hiển nhiên không phù hợp với Sellin như trong lời miêu tả.

Khấu Đông cũng gật gật đầu, thấp giọng nói: "Lời nói của cậu ta không trọn vẹn, có rất nhiều lỗ hổng."
Thí dụ như, vốn dĩ chủ nhân lâu đài cổ chỉ muốn giao dịch cùng anh ta, sau này khi nhìn thấy anh mới thay đổi chủ ý.

Khấu Đông cảm thấy nghi hoặc từ sâu trong lòng với câu nói này: "Trông anh ta ăn có ngon đâu."
Việc này không phải nói ngoại hình Sellin xấu, thực tế thì dáng vẻ của đối phương chẳng những thanh tú tuấn mỹ, còn khá xinh đẹp —— Nhưng vấn đề ở chỗ, Sellin chỉ là thương nhân, từ nhỏ đã bươn chải vất vả, hàng năm phiêu bạt trên biển, làn da cũng không thể nào đọ được với những quý tộc tinh tế đó, càng không phù hợp với khẩu vị của đám vampire bắt bẻ này.

Ít nhất so sánh với những món ăn được mang lên bàn tiệc tối nay, Sellin cùng lắm chỉ là loại hạ đẳng.

Dưới tình huống như vậy, có thể làm Bá tước liếc anh một cái mà thay đổi ý định...!
Nói thật, Khấu Đông hoàn toàn không tin.

Thịt heo bình thường đưa ra thị trường còn phải chọn loại tốt cơ mà, chưa kể đối phương lại không có buff max độ hảo cảm như y.

"Cậu ấy cũng không phải ba!"
Y mới là loại lam nhan hoạ thuỷ có thể khiến NPC nhìn một cái đã nổi lên dục vọng chiếm hữu đấy nhé, những người khác cùng lắm chỉ coi như pháo hôi nho nhỏ không tên không tuổi thôi!
Diệp Ngôn Chi: "......"
Y có vẻ còn rất kiêu ngạo.

"Đi lên," Thanh niên nói, ở trước mặt Khấu Đông một lần nữa khom thân người xuống, "Tôi cõng cậu."
Khấu Đông đè lên người hắn, tiếp tục nói: "Việc này rất kỳ quái.

Nếu như cậu ta vừa tiến vào đã trở thành đồ ăn bị nhốt trong phòng bếp...!Vậy bức thư kia, đến từ chỗ nào?"
Hai tay đối phương đều bị trói chặt, hiển nhiên không thể viết hoặc gửi đi.

Huống hồ, phản ứng của anh ta đối với việc bị hút máu cũng không đúng.

Quan sát ngay từ tình huống bữa tiệc tối, việc hút máu đối với hai bên đều là sự kiện cực kỳ sung sướng, thậm chí còn làm người ta nghiện luôn, nhưng biểu hiện của Sellin chủ yếu lại tỏ ra sợ hãi nhiều hơn.

Điều này cũng đã nói lên, không phải chính việc hút máu hay lấy máu làm Sellin khủng hoảng, thứ khiến anh ta khủng hoảng, là một thứ khác.
—— Hoặc là nói, ngoài ra, không chỉ mỗi huyết tộc là muốn máu của y.

Hai người chìm vào giây phút lặng im ngắn ngủi.

Ngay trong khoảnh khắc yên ắng này, Khấu Đông bỗng lên tiếng phá vỡ.

"Đến 12 giờ chưa thế?"
Diệp Ngôn Chi lại xốc xốc cõng y về phía trước, một tay trống thì móc đồng hồ quả quýt ra, lật nắp kim loại lên.

Hắn trả lời: "Đã qua hai phút rồi."
"Ừm," Người trên lưng đáp lại một tiếng, một lần nữa ôm chặt lấy đầu hắn.

Một lát sau, âm thanh kia lại sâu kín lặp lại nói: "12 giờ rồi."
"12 giờ..." Khấu Đông nói, "Ba có hơi lạnh."
Từ cổ tay áo sơ mi thò ra một đoạn nhỏ cánh tay dán lên cổ Diệp Ngôn Chi, quả nhiên là lạnh buốt, không có nửa điểm độ ấm, thậm chí còn giá lạnh hơn làn da huyết tộc này của Diệp Ngôn Chi.

Tựa như chạm vào một khối băng.

"Cưng không lạnh sao?"
Thanh âm kia hỏi hắn, giọng điệu kỳ dị mà âm nhu, còn hơi mang theo ý cười.

Bước chân của Diệp Ngôn Chi đột nhiên dừng lại.

Hắn bỗng quay đầu, nhìn lại trên lưng mình ——
Nơi đấy nào còn Khấu Đông.

Đầu lưỡi đỏ thắm thò ra từ trong miệng, trên cổ phủ kín dấu vết bị gặm cắn lưu lại, quả thực y hệt như đã bị một bầy dã thú đứt cương nhào tới cắn xé.

Làn da người nọ cứng đờ như vậy, vải bố trắng quấn trên người rách tung toé rủ xuống mặt đất ——
Đó là một gương mặt đã biến thành màu xanh tím.

Chỉ có thể từ dung mạo lờ mờ phân biệt ra bộ dáng của đối phương.

Là cậu bé bị dâng lên bữa tiệc tối ngày hôm nay.

Kỳ thật người nọ đã sớm không thể gọi là người nữa rồi, nhiệt độ làn da kia, lại thêm tứ chi cứng ngắc, ít nhiều gì cũng đủ để thuyết minh rằng, sau khi trải qua bữa thịnh yến trong đêm nay, đối phương đã mất máu quá nhiều mà tử vong.

Hiện giờ nằm ở trên lưng hắn, chẳng qua chỉ là một vong hồn có trọng lượng.

Khoé môi vong hồn hiện ra nụ cười ác ý, vốn còn định nói thêm gì đó để dọa hắn.

Nhưng thanh niên trước mặt chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, không chút do dự gì mà bất ngờ hất cậu ta xuống, giẫm thẳng chân lên cổ cậu ta.

"Quá bẩn."
Vong hồn bị vây chặt với nền đất, bỗng dâng lên một loại trực giác đáng sợ ——
Người đàn ông này sẽ không ngần ngại mà giẫm đứt yết hầu cậu ta.
Đương nhiên là cậu sẽ không chết, bởi vì cậu ta đã chết một lần rồi.

Nhưng chết ở trong tay người này, dường như lại có điều khác biệt với chết ở trong những tay kẻ khác —— Nếu chết ở trong tay hắn, đó mới thật sự là tiêu vong chân chính.

Cậu ta không tự chủ được mà run rẩy toàn thân, thanh âm cũng thả nhẹ mềm mại, trầm thấp nghẹn ngào.

Diệp Ngôn Chi nhìn cậu ta chằm chằm, không hề lộ ra vẻ xúc động bởi bộ dáng rơi lệ này của cậu ta, chỉ bình tĩnh nói: "Em ấy ở đâu?"
Vong hồn biết người hắn đang hỏi là ai.

Là vị quý tộc ban đầu ở trên lưng hắn.

Cậu ta run rẩy, xuất phát từ một loại tư tâm kỳ dị, cũng không muốn nói ra tăm tích của vị kia, chỉ quay đầu sang một bên.

Nhưng động tác người trước mặt so với cậu ta càng nhanh hơn, ngăn chặn hành động của cậu ta, khiến cho cậu ta phải nhìn thẳng vào.

Ngón tay thon dài kia chỉ mới hơi động một chút, trực tiếp xé toạc một cánh tay của cậu ta.
"Có nói không?"
Lệ khí người trước mặt quá nặng, vong hồn không nhịn được mà oà khóc hu hu.

Rốt cuộc cậu ta không chịu đựng được, khai báo: "Ở chỗ các vị đại nhân kia! Bọn hắn sẽ đưa cậu ấy tới chỗ vị đại nhân đó..."
Diệp Ngôn Chi buông lỏng cậu ta ra, nhìn từ trên cao xuống.

"Tầng mấy?"
"Tầng 4, phòng thứ nhất bên trái," Vong hồn khóc ròng nói, "Vị đại nhân kia thích cậu ấy, tôi không dám đoạt người với ngài ta, tôi chỉ muốn —— chỉ muốn cậu ấy ở lại —— "
Cậu ta cũng không thể hiểu được loại chấp niệm đó rốt cuộc nổi lên từ đâu.

Nhưng từ lần đầu tiên trông thấy ánh mắt của vị ấy từ bữa tiệc tối, cậu ta đã chìm vào ma chú có dục vọng chiếm hữu kỳ quái này.

"Cậu ấy sẽ bị cắn," Vong hồn co rúm lại nói, "Vị đại nhân kia sẽ cắn lên cổ cậu ấy, chậm rãi hút máu cậu ấy..."
Tại lâu đài cổ này, có rất nhiều người bình thường đều bị đối xử như thế.

Song, thanh niên bị bắt đi lại đặc biệt hơn cả, —— cậu ấy là người đầu tiên được vị đại nhân kia coi trọng.

Đối với huyết tộc mà nói, việc từ bỏ quá trình hút máu, hay chỉ nhấm nháp những dòng máu động vật tầm thường không có gì lạ đựng trong ly pha lê, đây thật sự là một loại hoang phí.

Vị đại nhân kia hoang phí rất nhiều năm, thậm chí ngay cả tiệc tối tổ chức ở trang viên hắn mà hắn cũng không tự mình lên sân, hoàn toàn trái ngược với đám huyết tộc.

Đây cũng là điều luôn khiến người khác suy đoán về hắn.

Huyết tộc nghe đồn rằng, vị đại nhân này mấy trăm năm trước đã từng có may mắn được hưởng qua dòng máu màu vàng nhạt của thiên sứ.

Đó chính là hương vị tuyệt vời có một không hai, khiến cho giáo vampire hoàn toàn không thể kháng cự, vậy nên từ đó đến nay, những món cháo loãng rau dưa khác đều không thể lọt vào mắt vị đại nhân này.

Nhưng việc ấy cũng chẳng ảnh hưởng đến sức mạnh của hắn, hắn vẫn là huyết tộc thân vương cao cao tại thượng nắm giữ quyền sinh tử như trước, có được uy tín hàng đầu cùng quyền thống trị khiến đám vampire khác phải quỳ xuống đất thần phục.

Tuổi thọ của hắn dài hơn rất nhiều so với huyết tộc bình thường, pháp lực lại càng cường đại, hắn gần như đã trở thành huyết tộc trong truyền thuyết, được những vampire còn lại thờ phụng như thần.

Mấy trăm năm rồi, đây chính là lần đầu tiên hắn tỏ ra hứng thú với máu tươi của con người.

Diệp Ngôn Chi lạnh giọng: "Hắn làm sao mà biết được?"
Vong hồn không có cách nào trả lời vấn đề này, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Hiện giờ cậu ta lại khóc, người đàn ông trước mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ mặc kệ để cậu ngồi dưới đất.

Đột nhiên, Diệp Ngôn Chi bỗng sải dài bước chân, không quan tâm đến cậu ta nữa, nhanh chóng đi đến hướng vong hồn vừa chỉ.

Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.

Khấu Đông...
Trái tim hắn nhảy thình thịch, từng dây thần kinh đều kéo căng đến cực hạn.

—— Khấu Đông.
Vốn tưởng ở bên người sẽ bình an vô sự, không ngờ rằng vậy mà vẫn là khinh địch.

Thời điểm đó, khi Khấu Đông còn đang ở trên lưng người nọ.

Trong bóng tối duỗi tay ra không thấy năm ngón, tầm mắt y cũng phải chịu ảnh hưởng ít nhiều, chỉ có thể mông lung nhìn thấy hình dáng trước mắt.

Y ở trên lưng lắc lư hai chân, nương theo từng bước đi của đối phương mà đung đưa cẳng chân, còn đang suy nghĩ giọng nói kỳ quái vừa rồi của Sellin.


Ngược lại giống như...!muốn y đợi ở ngoài phòng cho đến đêm khuya.

Khấu Đông tự nhận mình không phải cô bé Lọ Lem, sẽ không hiện nguyên hình sau 12 giờ.

Như vậy, điều kiện 12 giờ này sẽ không nhằm vào y, y sẽ không biến mạnh hay biến yếu vì mốc thời gian này, khả năng thay đổi duy nhất, chính là NPC trong lâu đài cổ.

Đây là một mốc thời gian đặc biệt sao?
Chẳng lẽ sẽ kích phát ra cái gì?
Suy nghĩ đến đó, Khấu Đông liền kẹp chân vào eo người dưới thân.

"Nhãi con, mấy giờ rồi?"
Thanh âm Diệp Ngôn Chi nghe có chút nặng nề, ồm ồm bí bách như thể bị nhét trong vại nước.

"Đã qua 12 giờ rồi."
Có thứ gì đấy đập cánh bay vụt qua đỉnh đầu bọn họ, lông chim suýt chút nữa xoẹt qua đỉnh đầu Khấu Đông.

Thoát khỏi phó bản trước, bây giờ Khấu Đông cực kỳ mẫn cảm với âm thanh như vậy, lập tức giương mắt lên nhìn —— nhưng trước mắt đen sì một mảnh, y không thể trông thấy bất cứ cái gì.

Thanh âm kia cũng không bay quá xa, chỉ dừng lại ở nơi cách bọn họ vài bước chân.

Ngay sau đấy lại có tiếng sột soạt nhè nhẹ truyền đến, như đang chải vuốt lông vũ cho chính mình.

Khấu Đông có cảm giác bản thân đang bị ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm.

—— Dường như nó đang theo dõi y.

Bị một loài sinh vật không biết tên nhìn chòng chọc trong bóng tối, khiến y sởn gai ốc khắp người.

Khấu Đông nhìn đến hướng kia, thấp giọng hỏi: "Đó là cái gì?"
Người dưới thân thậm chí còn không ngẩng đầu, chỉ trả lời: "Là quạ đen."
Nó cõng Khấu Đông, không lên cầu thang, dẫm từng bước đi thẳng về phía trước.

Gió thổi từ cửa sổ phả vào hành lang.

Bầu trời không có ánh trăng, giăng đầy mây đen, chỉ để lại chút ánh sáng có thể miễn cưỡng chia cắt bóng tối.

Đi tới nơi này, đã là con đường không còn quen thuộc với Khấu Đông.

Thậm chí y còn cảm thấy, dường như y đã rời khỏi lâu đài cổ ban đầu, đi đến một tòa nhà lạ lẫm ở nơi khác.

Đây là con đường nào?
Khấu Đông có chút kỳ quái, mở miệng muốn hỏi.

Cùng lúc đó, mặt trăng rốt cuộc cũng chui qua khe hở của mây đen, chiếu thứ ánh sáng trong vắt rọi vào.

Khấu Đông nhìn thấy một con chim toàn thân đen như mực dẫn đầu, nó đậu trên bệ cửa sổ ở một bên phía trước, đôi mắt đỏ sậm không chớp, nhìn y.

Là con quạ đen kia.

Trong lòng Khấu Đông không hiểu sao có chút hồi hộp, đột nhiên nhận ra nhiệt độ Diệp Ngôn Chi mà mình đang ôm cũng thấp vượt mức bình thường —— Cho dù là vampire, cũng không nên có nhiệt độ như vậy.

Tầm mắt y chậm rãi di chuyển, dừng lại trên cổ đối phương.

Y trông thấy cần cổ ngập tràn vết xanh tím, mấy cái lỗ lưu lại sau khi bị hút máu vẫn chưa biến mất, rải la liệt trên làn da.

Gân xanh nổi lên, màu da trắng bệch, không thấy một chút huyết sắc nào.

—— Đây không phải là Diệp Ngôn Chi.

Bỗng nhiên Khấu Đông thấy lạnh toát cả người, cuối cùng y cũng nhận ra được mốc thời gian này đến tội cùng là dạng gì.

Y mím bờ môi thật chặt, không phát ra âm thanh, chỉ là cảm giác kinh khủng vì không biết thứ gì đang cõng mình vẫn bủa vây như hình với bóng giống hệt lúc trước, làm y căng cứng cơ thể trong vô thức.

"Đừng sốt ruột...!Đừng sốt ruột."
Thứ cõng y chậm rãi nói, thanh âm nhớp nháp lạnh lẽo, giống như âm khí chui từ đáy nước sâu hoắm thoát ra.

"Sắp tới rồi —— sẽ đến ngay bây giờ."
"Sẽ sung sướng."
Nó lặp lại một cách máy móc đơn điệu, nhìn từ phía chính diện, gương mặt trắng bệch của vong hồn này nở nụ cười toe toét ——
"Cậu ở lại chỗ này, sẽ cảm nhận được sung sướng."
[28/06/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Vong hồn: Đi thôi, dẫn cậu đi để được hút máu nha!
Khấu Đông:......
Chòi má, sao lại dụ dỗ người ta đi hút chích thế hả....

Chương 93:

** má!


Khấu Đông ở trong lòng chửi thầm một câu, y dồn sức xuống cánh tay rồi bóp chặt cổ thứ kia. Dựa vào ánh sáng chiếu vào, y nhận ra được cái thứ đang cõng mình có thân hình đơn bạc mảnh khảnh hơn Diệp Ngôn Chi rất nhiều, so với đàn ông trưởng thành thì nó cứ như là ——


Cứ như là cô gái nhỏ mười mấy tuổi.


Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Khấu Đông đã thấy được gương mặt của thứ kia khi nó quay đầu ra. Trắng như tuyết, nhỏ xinh, không có sắc máu.


Khuôn mặt này Khấu Đông chưa từng gặp, nhưng ngay sau đó y nhận ra được ngón tay cô gái bị nhuộm đỏ bởi một chất lỏng như nước hoa. Mùi hoa mục nát từ lâu tỏa ra từ người cô, thiếu nữ có vẻ không nhận ra được điều này, cô ta quay mặt về phía y, nhếch miệng.


Mấy từ 'Thiếu nữ hái hoa' từ miệng đám quý tộc lúc tiệc tối nhảy ra trong đầu y.


"Đừng vội," lúc này, thanh âm của thiếu nữ hoàn toàn khác với giọng Diệp Ngôn Chi, âm cuối dịu dàng mị hoặc cực kỳ, nếu là một người đàn ông bình thường khác e là sẽ tê dại nửa người ngay tức khắc —— chỉ tiếc Khấu Đông lại là một người mù về mấy mảng này, y không hề thưởng thức mà chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ta. Trái với vẻ nhu hòa của gương mặt, cô ta cất lên những câu nói khiến người ta cảm thấy chết khiếp, "Đừng vội —— chúng ta sắp tới nơi rồi."


... Nếu nhỏ này mà không phải quỷ thì Khấu Đông sẽ giật đầu ả xuống làm bóng để đá!


Khấu Đông thẳng lưng, dùng sức ở đùi kẹp chặt lấy người cô ả. Chân dài siết chặt lấy bụng vong hồn, đột nhiên dùng sức làm cho vong hồn chưa kịp chuẩn bị mà lảo đảo mấy cái. Nhân cơ hội cô ả loạng choạng, Khấu Đông nhanh chóng nhảy xuống, không kịp suy nghĩ nhiều mà lập tức lôi từ trong balo ra một cái cung tên rách nát đến đáng thương chỉ có 20% sát thương, kéo căng dây cung nhắm thẳng vào vong hồn ——


Phụt!


Mũi tên rời dây cung, chuẩn xác lao một mạch về phía vong hồn, mắt có thể thấy mũi tên sắp chạm tới góc áo của cô ả.


Lúc Khấu Đông tưởng rằng mũi tên này sẽ trúng vào cô ta thì mũi tên như bị đâm trúng cái tường trong suốt, đột nhiên đổi hướng lao xa ra chỗ khác. NPC không mất một sợi tóc nào, chỉ là cô ả bị dây cung dọa sợ hãi, sửng sốt đứng tại chỗ một giây, đối diện với Khấu Đông.


Vong hồn: "........"


Khấu Đông: "........"


Mấy người chơi tôi đấy à!


Cái này cũng được hả?!


Nhận ra mũi tên kia không có ảnh hưởng với mình, vong hồn một lần nữa cất bước. Cô ta như bị mũi tên kia phân tán sự chú ý, trực tiếp đi tới chỗ mũi tên rơi xuống chậm rãi ngồi xổm người rồi đưa tay chạm vào. Lợi dụng ánh trăng mờ ảo để trốn sang một bên, Khấu Đông chợt nhận ra một hiện thực tàn khốc:


Y chỉ có duy nhất một mũi tên.


.....


Không bắn trúng, còn phải tự chạy lên nhặt về.


Khấu Đông cảm giác mình sắp tắt thở.


Nhưng y chỉ có một món vũ khí là nó, không muốn cũng đành chịu —— Khấu Đông cắn răng nhào tới phía trước giật lại mũi tên.


Vong hồn tuy rằng nhìn như một cô gái mong manh yếu đuối nhưng thực tế thì sức rất lớn, cô ả như một con thú hoang, nếu không thì sao có thể cõng lấy Khấu Đông mà y không phát hiện ra. Huống hồ cô ta cũng không có cảm giác đau, cơ thể phập phù, một người một quỷ đối đầu, Khấu Đông không hề có chút lợi thế nào.


Hơn nữa không biết có phải do ảo giác của y không mà những lúc y với cô ả phân cao thấp, chỉ cần chạm vào người y thì con mắt cô ả sáng hơn, nụ cười cũng sâu hơn, dáng vẻ như kiểu không thể đợi thêm nữa, vô tình hay cố ý sượt lại gần hơn, trông không khác gì mấy kẻ Đăng Đồ Tử. [1]


[1] Đăng Đồ Tử là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.


Cả người Khấu Đông mệt mỏi vô cùng, đánh nhau với quỷ thì thôi đi, lại còn là một con ma nữ thèm muốn cơ thể y....


Chuyện quái quỷ gì không biết?


Y cắn răng, dứt khoát thuận theo ý muốn của vong hồn mà kéo ống tay áo lên làm lộ ra hai cánh tay nhỏ trắng nhẵn nhụi trơn bóng như tuyết. Lúc này y đang mặc trang phục của quý tộc nam, vốn rườm rà, gần như cả người đều được tơ lụa, vải satin bao bọc vòng trong vòng ngoài, nhiều người còn đội tóc giả, đến cả tóc thật còn chẳng để lộ ra ngoài.


Huống chi là cánh tay.


Ma nữ quả nhiên sững sờ, ánh mắt cũng hướng theo dừng hẳn trên người y. Thừa dịp cô ả phân tâm, Khấu Đông tay mắt lanh lẹ rút mũi tên từ trong tay cô ta ra.


Mũi tên vừa tới tay, y lại bắn!


Lần này y thậm chí còn không dùng cung, trong cự ly gần như vậy, y không tin lại lệch nữa!


Khấu Đông giơ cao tay, lập tức đâm xuống dưới. Mũi tên trong tay y như một thanh trường kiếm sắc bén, nó thẳng tắp lao xuống bên dưới, khoảnh khắc chuẩn bị đụng vào vong linh thì tiếp tục văng ra như lần trước.


Không những vậy, lần này nó còn bay xa hơn lần đầu bốn năm mét.


Khấu Đông: "........"


Y bắt đầu thấy nhớ Diệp Ngôn Chi vô cùng —— có nhãi con đi cùng thì thuộc tính may mắn E của y mới hòa tan một chút, chắc chắn sẽ không phi cung tên thành ra như vậy.


Còn phải bán rẻ nhan sắc — quả thực là lỗ vốn, càng nghĩ càng thấy oan ức.


Con quạ đen kêu lên hai tiếng, nó âm âm u u nhìn một người một quỷ. Chẳng hiểu vì sao, sau khi âm thanh của nó vừa dứt, vong linh nọ bỗng nhiên không kiềm được mà run lẩy bẩy.


Khấu Đông còn thấy được trên khuôn mặt xanh trắng của cô ả hiện ra vài phần sợ sệt. Cô ta ngước đầu, bất giác lui về phía sau một bước.


—— Sợ cái gì?


Sợ con chim này á?


Khấu Đông đưa ra quyết định thật nhanh, y chạy đến chỗ mũi tên nhặt nó lên, lần này không đâm vào phía vong linh nữa mà là nhằm hướng con quạ đen. Con quạ mở ra đôi cánh đen thui, không nhanh không chậm bay lên. Đôi mắt của nó bị ánh trăng chiếu vào sáng lên sinh động như mang cảm xúc của con người.


Nó đậu bên mép khung tranh lồi ra trên trường, tìm vị trí khéo léo nhìn xuống dưới.


Khấu Đông thở hổn hển nhưng hiện tại y nào còn thời gian mà suy nghĩ. Vong linh kia đã kéo lấy cánh tay y, dùng sức mạnh của mình túm y về phía căn phòng nọ —— thời khắc bị quỷ hồn chạm vào cánh tay, Khấu Đông cảm giác như mình vừa ngâm cả tay vào nước đá, lạnh đến thấu xương. Ngón tay lạnh như băng của vong linh thăm dò vào trong áo sơ mi của y, nó tham lam sờ nắn da thịt nơi khuỷu tay y, nó hết sức nhiệt tình chạm hết chỗ này đến chỗ khác, còn không quên lôi y theo.


"Không sợ...."


Cô ả lẩm bẩm nói, bàn tay mảnh khảnh nhưng mang sức mạnh phá núi lấp biển, chân trần đi trên nền nhà.


"Không sợ —— sẽ không đau."


Lồng ngực Khấu Đông phập phồng, hàm răng cắn chặt môi. Trong lòng y đang có kế hoạch thoát thân cực kỳ lớn mật, nhưng một khi thực hiện nó thì thân phận người sống của y cũng sẽ bị bại lộ triệt để.


Nếu đã như thế thì y sẽ không còn lựa chọn, chỉ có thể đi theo nhiệm vụ thứ hai.


Trời mới biết trong cái tòa nhà này ẩn giấu câu chuyện gì, biết đâu lại là việc của mấy tên biến thái....


Khấu Đông mới nghĩ tới đây mà da đầu đã tê dần, cuối cùng vẫn quyết định vật lộn một phen. Y với vong linh nọ dây dưa với nhau một hồi lâu, dùng sức lần nữa với lấy mũi tên nằm trên mặt đất, nắm chặt trong tay.


20%. Mới nãy y đã dùng ba lần, một lần cũng không trúng.


Mà hiện tại cũng nên đến thời điểm thành công rồi.


—— Vận may.


Vận may!


Y giơ lên cung tên lên lần nữa, lần này y cố gắng kéo dây cung thật dài, trong lòng y sinh ra một loại trực giác ——


Như thể tất cả những gì may mắn đã mất đã trở lại với y.


Lúc này đây, nhất định có thể bắn trúng!


Y thả dây cung ra, cung tên vẫn bắn về phía con quạ đen, phóng đi mũi tên cuối cùng ——


Quạ đen vỗ vỗ cánh, nó định chạy trốn như lúc trước, bay lên cao để né.


Nhưng lần này nó không tránh được.


"Vèo!"


Nương theo âm thanh lanh lảnh xé toạc không khí, mũi tên thon dài vụt qua như một con mắt, không cho nó cơ hội né đi. Cánh tay Khấu Đông bị cung tên làm chấn động, lúc này hơi tê tê, lúc ngẩng đầu lên đã thấy mũi tên xuyên qua cuống họng con quạ, vững chắc ghim nó lên mặt tường.


Chỉ có gió đêm thổi vào làm người nó lung lay.





Vong linh chợt gào lên một tiếng sắc bén, cô ả muốn động thủ tiếp nhưng yết hầu ả lại phát ra tiếng 'cùm cụp'. Cô ả như tượng đất mềm oặt ngã xuống, lộ ra người đang núp trong bóng tối.


Bóng người thon dài, miễn cưỡng mới thấy được dáng người lúc ẩn lúc hiện. Đôi chân dài mang tính biểu tượng đó đã phần nào cho thấy thân phận của đối phương, Khấu Đông thở phào nhẹ nhõm, "..... Nhãi con?"


Người kia dừng một chút, chợt buông tay đang ghìm trên cổ vong linh ra, chậm rãi giương mắt nhìn y.


"Sợ không?"


Hắn nhẹ nhàng nói, không nhanh không chậm. Âm sắc vừa hoa lệ vừa trầm thấp, hơi có chút khàn khàn, không khác gì nhạc cụ đã cũ để trên hành lang giờ lôi ra diễn tấu.


Âm thanh này làm tim Khấu Đông đập chậm một nhịp giờ đây nhảy lên càng mãnh liệt hơn.


—— Không phải Diệp Ngôn Chi.


Không phải Diệp Ngôn Chi!


Đây là một người xa lạ!


Lúc này gặp phải một người lạ chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt. Càng chưa từng gặp thì càng có thể móc nối tới chủ nhận của trang viên này, xuất phát từ bản năng, Khấu Đông không muốn đối đầu với Bá tước trong truyền thuyết kia.


Nhưng không ngờ là tránh không nổi.


Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, mái tóc bán dài màu nâu sẫm mà Khấu Đông vừa nhìn thấy trong tranh cách đây không lâu đang ở ngay trước mặt, gần như công khai thân phận của người chuẩn bị đi tới.


Y thở ra một hơi, ánh nhìn dừng lại ở người trước mặt.


".....Bá tước đại nhân?"


"Quấy rầy khách quý rồi," Bá tước hơi mỉm cười nói, cũng không phủ nhận danh xưng này. Hắn nhấc chân bước qua thân thể trong suốt của vong linh, đi về phía vị khách mời Đông Phương hiếm thấy, "Đúng là không nên mà."


Khấu Đông không thấy rõ mặt hắn, hơn nửa gương mặt hắn ẩn sau lớp mặt nạ. Mặt nạ đỏ thắm cùng với màu vàng sáng uốn lượn quanh thành hình dạng, bên mép dán mấy cái lông chim màu đen rất dài, quái dị đến phiền phức, xinh đẹp đến lạ thường, là kiểu mặt nạ mà các quý tộc bấy giờ yêu thích.


Mặt nạ che phần mặt cũng che đi ánh mắt của hắn, chỉ lộ ra phần cằm trắng xám tinh tế. Phía trên là đôi môi cực mỏng chẳng có bao nhiêu màu máu.


"Nói vậy," Bá tước nheo mắt, nhẹ giọng nói, "Ngài hẳn là Tử tước Glenn."


Tim Khấu Đông đập ngày càng nhanh, trả lời: "Đúng."


"Muộn như vậy, tại sao Tử tước không nghỉ ngơi?"


Bá tước nói, không chút biến sắc ngửi mùi thơm làm say lòng người của máu đang lan tỏa trong không khí, "Do căn phòng không đủ tiện nghi? — Hay đã nhìn thấy cái gì?"


Phí lời, đương nhiên là thấy mấy thứ không nên thấy rồi. Hết vong hồn đến quạ đen, có khác gì mấy cái lâu đài ma ám không cơ chứ, thế mà tên cầm đầu còn dám mở miệng hỏi, nếu là anh anh có dám ngủ không?


Da mặt dày vừa thôi chứ người anh em!


Khấu Đông điên cuồng chửi thầm trong lòng, vừa nhìn mặt đất bỗng nhiên cảm thấy không ổn. Vong hồn chẳng biết từ bao giờ đã nhạt nhòa tới mức không nhìn thấy, bị gió đêm thổi một hơi là biến mất luôn.


Y ngẩng đầu nhìn quạ đen, thế mà phía trên lại trống rỗng, nửa cái lông chim cũng chẳng thấy đâu, chỗ nào còn có bóng dáng con quạ đen!


—— Toang.


Đầu Khấu Đông rối bời, lúc này y mới hiểu ác ý của Bá tước.


Chứng cứ then chốt đã bị tiêu diệt hết, hiện giờ chỉ còn lại mình y nửa đêm đi khắp nơi phá phách, đã vậy còn bắn cả tên vào tường nhà người ta, đồng nghĩa với việc phá hoại đồ vật tư nhân rồi. Nếu như NPC lấy đây là cớ này để trừng phạt y, e là thân thể nhỏ bé này còn không đủ để hắn hút hai cái.


Đây rõ ràng là cái hố!


Cũng may y bị đào hố nhiều giờ đã quen, trấn định lại khá nhanh, thậm chí vào giờ phút này, cho dù đang bị NPC đào hố nhưng y còn sinh ra cảm giác thân thuộc đến lạ thường. Y nắm chặt lấy cung, hỏi ngược lại: "Bá tước có biết, trong trang viên này có trộm không?"


Lời này vừa dứt, Bá tước vốn còn tưởng mình sẽ nghe thấy lời phàn nàn về linh hồn, hắn không khỏi nhướn mày.


"—— Trộm ư?"


Hắn hiển nhiên là không nghĩ tới thanh niên này sẽ đáp như thế.


Nếu Khấu Đông mà kể lại sự thật thì hắn còn có thể bảo là do đối phương mộng du, lấy làm cớ để cắn người ta hai cái. Ngày hôm sau sẽ gọi bác sĩ tới xem, trong cái lâu đài cổ này, bệnh như thế nào, phải làm gì để trị khỏi đều sẽ do hắn định đoạt — như vậy thì thanh niên ấy đương nhiên không có cớ rời khỏi hắn.


Nhưng mà kẻ trộm à, quả nhiên là mới mẻ.


Bá tước chưa từng nghe bao giờ.


"Đương nhiên," Khấu Đông nói, lời nói ngay thẳng, khí thế hùng hồn, "Nếu Bá tước đã muốn chiêu đãi khách mời thì gian phòng là của tôi, sao người khác lại có chìa khóa, tùy tiện đi vào chứ?"


Y nhìn Bá tước, "Đó không phải kẻ trộm? —— Vậy thì là đạo đãi khách của trang viên ngài sao?"


Bá tước nhíu mày, âm thanh cực nhẹ, ôn tồn nói.


"Có người?"


"Nam tước Léglise," Khấu Đông cười lạnh, "Nửa đêm bò lên giường tôi, nếu không biết thì tôi còn tưởng Nam tước là một tên trộm bất lịch sự đấy."


Không sai, y quyết định cáo tội cho Nam tước.


Không thì cứ để gã đi đi lại lại thế sớm muộn cũng thành mầm họa. Khấu Đông chỉ có thể mượn lực chống lực, tìm NPC lớn hơn để trấn áp các NPC nhỏ khác.... Mặc dù nghe có vẻ nực cười nhưng đám NPC này chưa bao giờ che giấu đi ý muốn độc chiếm y, việc này thì Khấu Đông nắm chắc chín phần.


Nếu như tên Bá tước này không ra tay với gã Nam tước kia thì Khấu Đông không mang họ Khấu nữa!


Thậm chí bắt y chung họ với Diệp Ngôn Chi cũng được!


Bá tước quả nhiên nói: "Léglise?"


Hắn suy nghĩ một lát, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn bảo thạch trơn bóng.


"Léglise trước giờ vẫn hay nóng ruột," hắn lạnh nhạt nói, "Nếu khách mời đã nói như thế, tôi sẽ bảo gã không quấy rầy nữa."


Khấu Đông cũng chỉ chờ có câu này.


"Vậy nhờ Bá tước nhanh chóng," y nói, "Thấy Nam tước đại nhân đi vào, tôi còn tưởng trang viên có kẻ trộm, không dám ở lại trong phòng — mà chỉ là hiểu lầm thì bỏ qua cũng được."


Y nói cứ như chịu oan ức to lớn lắm, nhận được lời xin lỗi cũng miễn cưỡng không tỏ ra vui vẻ.


Nam tước mà ở đây lúc này nhất định gã sẽ nhào lên kêu oan. Gã tới phòng vồ người còn hụt, bữa tiệc lớn đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ở lại phòng chờ gã, gã còn sợ hãi không thôi á?


Gã sao có thể bò – lên – giường hả?


Khấu Đông mặc kệ, ngược lại y vẫn chắc như đinh đóng cột, thậm chí còn yêu cầu bồi thường món tráng miệng.


Không biết có phải do kỹ thuật diễn xuất quá xuất sắc nên đã đánh lừa được Bá tước hay không, hắn lại không hề chỉ trích gì đối với lời giải thích đổi trắng thay đen rõ ràng như vậy của y, vẻ mặt đăm chiêu.


Khấu Đông nói bậy trước mặt hắn một hồi xong mới để ý đến biểu cảm của hắn.


Vẫn ổn, vẫn ổn.


Xem ra bị lời nói của y làm cho nghẹn họng.


Còn chưa kịp vui mừng, Bá tước đột nhiên tới gần y. Ánh mắt của người đàn ông rơi trên cánh tay lộ ra ngoài của Khấu Đông, bởi vì mới vừa đánh nhau với vong linh, đã thế còn hết lần này đến lần khác kéo cung nên tay Khấu Đông đã bị căng đến đỏ chót một mảnh, mơ hồ hiện ra màu xanh tím.


Màu sắc như vậy ở trên cánh tay y cực kỳ bắt mắt, Bá tước hơi nhíu mày.


Chẳng việc gì thông thuận.


Hắn lại bước lên trước.


"Quấy rầy Tử tước Glenn rồi," người đàn ông lạnh nhạt nói, "Cũng nên bồi thường cho Tử tước một chút."


Cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt, Khấu Đông định lui lại phía sau thì bị lôi cánh tay lại, đột nhiên cả người xoay chuyển, lưng y chạm phải mặt tường lạnh lẽo. Bá tước cúi người, thân hình bao phủ hoàn toàn lấy thanh niên, trước mặt y chỉ còn lại bóng dáng màu xám đen của người nọ.


Từ đôi môi mỏng của Bá tước lộ ra hai cái năng nanh sắc bén. Chúng trắng như tuyết lại còn mạnh mẽ lạ thường, thậm chí có thể không gặp chút trở ngại nào mà xé rách da dẻ, chọc sâu hàm răng xuống bên dưới.





......


Ướt át.


Lạnh lẽo.


Thân thể của Khấu Đông run lên, cảm giác mình đang bị người ta liếm láp. Cái cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với lúc bị Diệp Ngôn Chi liếm qua, Diệp Ngôn Chi cực kỳ ít khi mất khống chế, đại đa số hắn đều biết kiềm chế nhưng Bá tước hiện tại thì hoàn toàn không.


Động tác của hắn gần như hung mãnh, phần da bị liếm nóng rát phiêm phiếm đau. Tới độ y còn cảm thấy mình đang bị một con thú hoang sống sờ sờ cắn xé. Y không nghi ngờ chút nào, đối phương ép y vào góc này là muốn thịt y đây mà!


Đầu óc trở nên sôi sùng sục, màu sắc trước mắt trở nên rối loạn lung ta tung tung xoay tròn tròn. Khấu Đông thở hổn hển, cảm nhận hai cái răng nanh chạm vào gáy ——


Nhưng Bá tước không cắn xuống.


Động tác của hắn dừng lại, không tự nguyện lắm, cứ như có một tấm bình phong mạnh mẽ ngăn hắn lại.


Đó là tường quy tắc của hệ thống, lời giải thích của Khấu Đông được công nhận, hắn cũng không thể ra tay.


Con ngươi của Bá tước trở nên âm trầm tới độ có thể nhỏ nước, cuối cùng hắn như hạ quyết tâm lấy kiếm dài mang theo mình cắt cổ tay, nhét cái gì vào trong miệng Khấu Đông.


Nếu hắn không thể cắn người này ——


Vậy thì để người này cắn hắn đi.


Nếm được mùi máu tanh, trước mắt Khấu Đông vẫn choáng váng, y nằm nhoài trong ngực người đàn ông, từng ngụm từng ngụm bị ép uống máu từ cổ tay người kia, một bàn tay khác hắn đặt trên hầu kết của y, gần như là cưỡng bách phải nuốt xuống.


Máu rõ ràng sền sệt thế nhưng khi chảy xuống họng lại thuận vô cùng. Chúng nóng bỏng dọc theo yết hầu đi xuống, nóng ran một mảnh, Khấu Đông thở hổn hển mấy cái.


Sự khủng hoảng trong lòng y bấy giờ lấn át đi cả cảm giác buồn nôn. Máu như vậy mà y còn cảm thấy vui vẻ.


...... Sao y lại cảm thấy vui được chứ?


Nếu là Diệp Ngôn Chi ở đây, hắn sẽ vì y giải đáp: Máu của Huyết tộc Thân Vương với máu của vampire thông thường không giống nhau, nó đủ để nhân loại uống đến nghiện.


Mà có lời đồn, do là có pha trộn máu của thiên thần nên máu của Thân Vương cũng có năng lực chữa trị cực mạnh, thậm chí có thể làm người chết sống lại, hồi sinh cả xương cốt. Huyết dịch này đối với nhân loại mà nói thơm ngọt vô cùng, chỉ cần thử một lần sẽ nhớ mãi không quên, có những người tình nguyện phản bội Thiên Chúa tiếp nhận sơ ủng [2] của ác ma, cam tâm tình nguyện trở thành huyết tộc để ngày đêm thưởng thức mùi vị máu tươi.


[2] Là quá trình biến con người thành Vampire.


Nhưng đó là lời đồn, Thân Vương chỉ có duy nhất, lại còn cao cao tại thượng, Bá tước đương nhiên không cho con người thử máu của mình để chữa bệnh, thế là không có bằng chứng.


Lý trí và dục vọng của Khấu Đông chiến đấu với nhau, lần đầu hiểu được cảm nhận của đám vampire kia khi nhìn thấy mình, động tác của Bá tước cũng dần dần nhẹ nhàng hơn, hắn như đang đút cho con thú nhỏ tham lam ăn. Cuối cùng lý trí y vẫn nhỉnh hơn một chút, y miễn cưỡng kiềm chế bản thân nâng cổ tay đẩy Bá tước ra, liếm sạch tơ máu còn sót lại trên khóe miệng.


"Sao thế," người đàn ông thấp giọng hỏi, "Không muốn ư?"


Hô hấp của Khấu Đông vẫn nặng nề, nhìn hắn.


"Đây là bồi thường mà tôi dành cho Tử tước Glenn," giọng nói của Bá tước vẫn ưu nhã như cũ, "Đều là huyết tộc, Tử tước sẽ không để tâm chứ?"


"......." Khấu ĐSo có thể nói có để tâm, đây chẳng phải là quay ngựa giáp ư? [3]


[3] Nguyên văn 'điệu mã giáp': Làm lộ danh tính, bị người khác phát hiện. Trên baidu nó giải thích là kiểu lập clone xong bị phát hiện. Chắc nói đến việc nếu KĐ mà làm to chuyện nên thì sẽ bị phát hiện là nói dối.


Y không thể làm gì hơn ngoài việc thấp giọng trả lời: "Không sao."


.... Mụ nội nhà anh!


Y vẫn không hiểu tại sao cái thứ vốn nên buồn nôn lại uống ngon như vậy?


Trong mắt Bá tước lóe qua ý cười, dáng vẻ lý trí tao nhã lần nữa trở về người hắn. Hắn thả thanh niên ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi người trước mặt, đột nhiên nói, "Hắn đến rồi."


Tim Khấu Đông bình tĩnh nhịp đập nhìn về phía sau, lúc này mới thấy Diệp Ngôn Chi chân chính. Vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi cũng không được tốt, như là vừa trải qua một trận ác chiến, nhanh chân bước về phía họ.


"Trời sắp sáng," Bá tước nói, hắn mơn trớn dải ruy băng vấn tóc y lần cuối, "Tiệc tối gặp."


Dứt lời, người đàn ông xoay người trực tiếp đi về phía trước. Khấu Đông nhìn theo bóng lưng hắn, áo choàng dài của người đàn ông lê trên đất, cuối cùng biến mất không tăm hơi sau cánh cửa.


Diệp Ngôn Chi đã đi tới trước mặt y, động tác đầu tiên của hắn là kiểm tra cổ y, sắc mặt âm tình bất định.


"Hắn cắn cậu?"


Khấu Đông lắc đầu. Ít nhất là trong đêm qua y không bị hút máu.


Y nhìn chằm chằm nhãi con nhà mình mới phát hiện trên mặt hắn có vài vết xước, có vẻ nãy đánh nhau để lại.


"Có sao không?"


"Không sao," Diệp Ngôn Chi ngắn gọn đáp, "Chỉ là số lượng vong hồn nhiều hơn tôi tưởng."


Không biết tên Bá tước kia đã ở đây bao lâu, hắn giải quyết xong một đám đã vội vội vàng vàng chạy lại bên Khấu Đông, không ngờ nửa đường còn gặp thêm một đám vong linh nữa, đứa nào đứa nấy đều quyết tâm chặn đường hắn, thậm chí còn không sợ chết mà lao đầu vào phía hắn. Thêm đám dơi từ đâu chui ra không biết, thật sự cản được bước chân Diệp Ngôn Chi.


Vất vả lắm mới xử lý xong lại đụng phải lão quản gia trong lâu đài.


Lão quản gia nửa đêm cũng đi ra ngoài, phương hướng có lẽ là tới phòng Khấu Đông, hẳn là đi kiếm bữa ăn cho tên thiếu niên quý tộc kia. Nửa đường gặp phải Diệp Ngôn Chi, lão không nhịn được muốn mở mồm giáo huấn tên người hầu vì được sủng mà kiêu này vài câu, buộc hắn phải chăm sóc lão một trận.


Khấu Đông nghe xong đoạn này, cực kỳ khiếp sợ: "Cưng giết lão rồi hả?"


Dứt khoát như vậy sao?


Diệp Ngôn Chi hiếm khi trở nên âm trầm.


Hắn đúng là muốn làm vậy nhưng hệ thống đã nhảy ra phản đối hắn, kể từ phó bản trước, hệ thống như là bị bệnh, nó không ngừng bắt lỗi hắn — Diệp Ngôn Chi không có cách giết chết lão ta hoàn toàn nhưng cũng không khách khí đập cho lão một trận, chẳng hề có chút ý thức kính già yêu trẻ nào.


Đương nhiên cũng có điểm khác biệt, sức mạnh của hắn với các người chơi khác là không giống, nếu bị hắn đánh thì căn bản không có cách chữa trị. Ít nhất mấy ngày kế tiếp bọn họ làm nhiệm vụ, lão quản gia không thể xuống giường.


Khấu Đông: "Vất vả cho cưng rồi."


Bảo sao, ban nãy chỉ có một con quạ cùng với một cô gái yếu đuối mỏng manh ở chỗ y, hẳn là đi ngăn Diệp Ngôn Chi hết rồi.


Hóa ra nãy giờ y chỉ gánh vác có 10% chiến lực.


Ánh mắt Diệp Ngôn Chi tuần tra trên dưới, hỏi: "Có chỗ nào bị thương không?"


Khấu Đông định nói là bị thương nhẹ nhưng tới lúc cúi đầu nhìn lại mình mới sững sờ —— cánh tay y trơn bóng như ban đầu, nửa vết xước cũng chẳng có, đâu ra bộ dạng vừa bị thương?


Tâm tình y hiếm khi trở nên phức tạp.


Đây là bồi thường mà Bá tước nói tới sao?


Thật sự rất kỳ quái.


Y vừa mới nhớ lại mùi vị của máu, chẳng hiểu vì sao cổ họng có chút phát khô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Ngôn Chi. Diệp Ngôn Chi cúi đầu, lần nữa sửa lại măng sét cho y thật cẩn thận, ngón tay mảnh khảnh vòng qua lại trong dải ruy băng, thắt một nút hoàn mỹ, kết lại nút áo trân châu.


Hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của thanh niên.


Mang đầy khát vọng.


Diệp Ngôn Chi: "......?"


Hắn bị ánh mắt này của Khấu Đông làm kinh hãi.


Khấu Đông lại nuốt ngụm nước miếng, khô cằn nói: "Nhãi con."


"Ừ."


"Ba mới phát hiện," Khấu Đông thành khẩn nói, "Cưng nhìn.... ngon miệng phết."


Diệp Ngôn Chi: ".......???"

Bình luận

Truyện đang đọc