NGỦ DẬY MỘT GIẤC, GAME YÊU ĐƯƠNG ĐÃ BIẾN THÀNH GAME KINH DỊ


Khấu Đông cứ như vậy mà nằm trên lưng nhãi con nhà mình.
Diệp Ngôn Chi cõng theo Khấu Đông không phải việc gì quá khó khăn.

Dù sao thì khung xương Khấu Đông nhỏ, vóc người cũng chẳng hề cường tráng nên chả thấm vào đâu.

Chỉ là tâm hồn cha già khó mà thay đổi, đi mười bước thì phải hỏi tới ba bốn lần xem Diệp Ngôn Chi có đi được không.
Tống Hoằng sâu xa nói: "Đàn ông kiêng kỵ nhất là người khác bảo mình không được...."
Khấu Đông: "........."
Khấu Đông khiển trách: "Suy nghĩ của anh thật sự rất đen tối."
So với một tờ giấy trắng thuần khiết như tui thì đúng là không cùng một thế giới.
Diệp Ngôn Chi sợ y lại điên khùng lên, nói: "Không sao."
Đừng nói là chỉ cõng một lúc, cõng thêm mấy ngày cũng không sao cả.

Nhưng mà cánh Khấu Đông mỏng, lại còn vô cùng mẫn cảm, sau khi bị trói một lúc bắt đầu thấy khó chịu, y nằm trên lưng Diệp Ngôn Chu run rẩy một hồi.

Diệp Ngôn Chi đi được một đoạn lại phải thả y xuống để máu lưu thông được đến đôi cánh.
Đảo mắt đã tới tám giờ, bụng của mọi người đều sôi ùng ục vì đói.
Sân trường bị bao phủ bởi bóng tối, chỉ có ánh sáng thăm thẳm từ đèn được chiếu ra, miễn cưỡng chiếu sáng một phần đất nhỏ.

Bốn phía yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì, cho dù tới gần bụi cỏ rậm rạp cũng chẳng có tiếng côn trùng kêu.
Cứ như là trong ngôi trường này chỉ còn họ là vật sống duy nhất còn sót lại lẻ loi.
"Đợi đến lúc thoát được khỏi nơi này phải ăn một bữa thật ngon mới được," Tống Hoằng nói rồi ôm cái bụng trống rỗng, "Muốn ăn sủi cảo quá...."
Khấu Đông cũng thở dài một hơi, khẽ nói: "Tôi cũng muốn ăn."
Chỉ là, sủi cảo đối với Tống Hoằng thì gần ngay trước mắt còn đối với y thì xa tít tận chân trời.

Y không thể ăn được miếng sủi cảo nào trừ khi thoát khỏi cái game quái quỷ này, ra rồi mới có thể mua được.

Tới lúc ra ngoài....
Có trời mới biết là bao giờ.
Diệp Ngôn Chi thả y xuống, hắn im ỉm không lên tiếng thay y xoa nhẹ mặt ngoài đôi cánh, cố gắng làm giảm bớt đau đớn vì bị buộc vào trong thời gian này.


Nghe xong lời này, đôi mắt đen kịt của hắn nâng lên, hững hờ nói: "Tôi làm cho cậu."
Khấu Đông nghe xong thì ngạc nhiên không thôi, y đưa tay vò vò đầu nhãi con nhà mình: "Cưng biết hả?"
Đôi môi mỏng của thiếu niên hơi bĩu một cái, "Biết."
Khấu Đông nhận được đáp án thì rất vui vẻ, quả nhiên y vẫn có một thằng con trai hiếu thuận.

Y ôm lấy cánh tay hắn, thuận miệng nói: "Cục cưng, cưng thật tốt."
Đây thật ra cũng chỉ là tiện mồm thốt ra thế nhưng lại làm động tác của Diệp Ngôn Chi khựng lại một chút.
"........"
Người nói lời này không nghĩ nhiều mà còn đang thấp giọng tính toán xem nên làm sủi cảo nhân gì.

Diệp Ngôn Chi mơ hồ cảm nhận được hô hấp của y phả lên khuỷu tay mình, con ngươi hắn tối hơn một chút.
"Cậu cảm thấy tôi tốt với cậu?"
Khấu Đông đột nhiên bị hắn hỏi, không kịp nghĩ gì đã gật gật.
"—— Đương nhiên! Chẳng lẽ cưng không tốt với ba?"
Trong mấy bộ phim truyền hình y đã từng xem, cha với con lừa gạt nhau, minh tranh ám đấu các thứ.

Bây giờ, mặc dù Diệp Ngôn Chi không chung họ với y nhưng hắn lại đối xử với y rất hiếu thuận, hơn nữa hiện giờ nhãi con nhà y trung thành ngoan ngoãn khỏi phải bàn, giá trị vũ lực cũng tăng mạnh, còn có thể giải quyết vấn đề trí tuệ.

Trăm phần trăm là cục cưng toàn năng.
Khấu Đông có thể cam đoan rằng y sẽ không gặp được thằng con trai nào ưu tú hơn nhãi con nhà mình.
Thậm chí y còn nghĩ tới việc nếu mình không chui ra được game thì sẽ để Diệp Ngôn Chi kế thừa gia nghiệp của y trong game lẫn thực tế.

Thật ra thì cái gia nghiệp đấy cũng chỉ là nghề streamer game tình cảm thôi....
Nhưng tốt xấu gì thì cái danh hiệu streamer kia của y cũng đáng ít tiền mà.

Nếu có thể tìm được người nào hỗ trợ bán thì cũng giúp Diệp Ngôn Chi kiếm được chút tiền.
Diệp Ngôn Chi không nói gì, đôi mi dài của hắn rủ xuống che đi ánh mắt.
Một hồi lâu sau hắn mới nói.
"Cậu cảm thấy tôi tốt hả?"

Khấu Đông xoa xoa đầu hắn, cảm thấy kỳ lạ, "Sao lại hỏi câu này? Cưng tự ti hả?"
Chẳng lẽ cưng có vấn đề gì giấu trong lòng?
Nghe nói là thiếu niên thời kỳ trưởng thành tam quan chưa hình thành hẳn, rất dễ xảy ra vấn đề.
Diệp Ngôn Chi lắc lắc đầu, lần thứ hai xoa cánh giúp y.

Khấu Đông cảm thấy sắc mặt hắn bình thường, không thể làm gì khác hơn là âm thầm đem vấn đề tâm lý này ghi nhớ.
—— Nếu là do tôi thì sao?
Câu này, Diệp Ngôn Chi không nói ra miệng.
Nếu là bởi vì tôi....!nên em mới rơi vào hiểm cảnh như hiện tại thì thế nào?
Bên tai hắn đột nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ.
"Hẳn là mày nghe thấy tao nói," âm thanh kia chậm rãi nói với hắn, "Mày với tao đều là người giống nhau, cần gì phải đối đầu với nhau như vậy? —— Mày không muốn em ấy ở lại ư?"
"Tự tay nhốt em ấy vào lồng sắt do chính tay mình làm nên, mỗi ngày mỗi đêm chỉ có mày mới được nhìn thấy, chỉ có mình mày mới có thể chạm vào?"
Hàm răng thiếu niên hơi cắn chặt, vẻ mặt hắn vẫn bất động, chỉ trầm thấp dành cho giọng nói kia một từ: "Cút."
Giáo viên tâm lý không cút, tiếng cười của hắn ta thế mà càng thêm sung sướng.
"Đừng nói mày không nghĩ tới," hắn ta trào phúng nói, "Nếu như mày không muốn....!sao có thể có tao ở đây chứ?"
Gió đêm bắt đầu thổi, thổi tới độ cánh tay Diệp Ngôn Chi lạnh lẽo một mảng.

Ở trong sân trường quen thuộc này, trong lòng hắn thật ra cũng rất rõ ràng tại sao NPC phó bản này lại nắm giữ sức mạnh cường đại như vậy.
Khi hắn cõng Khấu Đông đi đến con đường này, không phải hắn chưa từng có ý nghĩ âm u kia.
—— Đây không phải là nơi nào xa lạ gì.
Đây là kỳ vọng, là ước mơ thời thiên thiếu của hắn.
"Chỉ trốn ở trong xe nhìn em ấy thì sao mà đủ được?" Thanh âm kia như một liều thuốc độc mê hoặc con người, "Đưa em ấy đến chỗ tao...!tao sẽ cho mày cơ hội làm chuyện mà mày chỉ dám nghĩ chứ không dám làm."
Gió lùa vào quần áo làm Diệp Ngôn Chi run lên vì lạnh nhưng trái tim hắn giờ khắc này vô cùng nóng bỏng, hắn không biết phải làm như thế nào, hô hấp cũng loạn lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, mơ hồ ý thức được tâm trạng hiện tại có chút kỳ quái, nhưng dường như bản thân cũng bị ảnh hưởng bởi bản sao này, hắn không kiềm được lòng đưa tay ra muốn nắm lấy đôi cánh của bé bướm bên cạnh mình.
Muốn đem người này đặt vào góc, từng miếng từng miếng nuốt lấy...
Muốn khóa tay y lại, đặt lên trên đỉnh đầu....
Muốn trong khoảnh khắc đó vuốt nhẹ cánh y....
Đầu hắn hiện tại chỉ còn duy nhất ý niệm như vậy, động tác trên tay cũng khác hẳn với sự ôn nhu thường này, không kìm lòng được mà dần trở nên thô bạo.


Thiếu niên đã nhận ra, y nghiêng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Cưng không thoải mái hả?"
"........"
Diệp Ngôn Chi bắt gặp đôi mắt đen sáng ngời của y, trái tim đang náo động dường như được ngâm trong nước ấm, lập tức bình tĩnh trở lại.
—— Đúng rồi.
Là người này.
Cho dù hắn có những ý nghĩ quá phận như vậy, nhưng sao hắn có thể cam lòng làm thế với thân thể người này?
Trái tim vốn đang rung động của hắn lần nữa bình tĩnh trở lại, hắn không thèm nghe thanh âm kia đang thủ thỉ gì với mình nữa, chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm thiếu niên.
"Không sao."
Khấu Đông bình tĩnh nhìn hắn vài cái, thấy sắc mặt hắn chuyển biến tốt lên mới chắc chắn là hắn không có chuyện gì.

Nhưng ngay sau khi quay đầu lại, biểu tình của A Tuyết với Tống Hoằng cũng âm trầm, cứ như là ma làm, ngơ ngác ngồi một chỗ.
Mấy phút sau hai người mới phục hồi lại tinh thần, cả hai lau mồ hôi đầy trán, liên tục nuốt nước bọt.
Khấu Đông lập tức hiểu ra, đây là lần thứ hai NPC kia dùng kĩ năng của mình.

Y hỏi: "Hai người thế nào rồi."
Tống Hoằng xua tay một cái, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nửa ngày mới kinh hồn thốt lên ba chữ, "Nguy hiểm thật."
Anh tự nhiên nhớ tới người chú suốt ngày đánh mình hồi còn bé, nhớ tới ngày tháng ăn nhờ ở đậu rồi bị đánh tới độ máu me đầy người.

Những tháng ngày này anh đã lâu lắm không hồi tưởng tới, hiện tại nhớ lại, trong lòng vẫn tràn đầy hận ý.
A Tuyết tỉnh táo sớm hơn anh, nói: "Hắn ta đang cố gắng kích phát tâm tình tiêu cực của mọi người."
Nói xong cô khẽ động khóe miệng, như là trào phúng.
"Lão già kia, tôi lại nhớ tới gã."
Hai chữ lão già này hẳn là đang nhắc tới Đao Ba.
Chỉ là cô gái nhỏ đã sớm giải quyết được khúc mắc của bản thân, lúc này nhắc lại cũng dùng giọng điệu chẳng mấy quan tâm, "Mới nhớ đến tôi còn hơi vui vẻ, dù sao thì trong trí nhớ đó của tôi gã chưa chết."
Khấu Đông: ".......Vui vẻ?"
Nghe có vẻ sai sai ở đâu nhỉ, không phải thằng ba của cô thập ác bất xá ư? Sao khi cô nhớ lại còn vui nổi vậy?
Dù sao thì chắc cũng phải là đang hối hận vì lúc đó đã giết gã ta đúng chứ?
"Là vui vẻ," A Tuyết bình tĩnh nói, "Như vậy thì tôi có thể giết lão ta ở trong trí nhớ thêm một lần."
Lần này không phải sợ bị phó bản hại chết, càng thoải mái hơn.
Khấu Đông: "......."
Đúng là không nên đắc tội.
Y nghe xong hai người kể lại mới đem phản ứng dị thường ban nãy của Diệp Ngôn Chi móc nối lại.

Chỉ là Diệp Ngôn Chi cứ im ỉm mím chặt môi không nói gì lại làm Khấu Đông không khỏi nghi ngờ.

Ở trong lòng nhãi con nhà hắn rốt cuộc có thứ gì? Đối với hắn thì thứ gì sẽ mang tới suy nghĩ âm u đen tối đây?
Trận công kích này trôi qua, người chơi lại có thêm nhận thức mới về năng lực của tên giáo viên tâm lý.

Tống Hoằng nói: "Chúng ta vẫn phải tự kiên định mới được."
Chỉ có kiên định mới không cho NPC có cơ hội lợi dụng.
Khấu Đông gật đầu.
"Có thể xem đây là lần gắng sức cuối cùng," Tống Hoằng tiếp sức cổ vũ mọi người, "Tôi nghĩ hắn không có năng lực tấn công vào tâm lý của từng người, nếu không thì hắn đã sớm động thủ rồi chứ cần gì phải chờ tới bây giờ —— trước mắt xem ra hắn đã tiêu hao hết skill của mình rồi."
Có thể xem đây là một tin tức tốt duy nhất của họ.
Bọn họ đông trốn tây nấp trong mấy cái bụi rậm, thời thời khắc khắc đều phải chú ý động tĩnh bốn phía.

Cũng may xung quanh vẫn yên lặng, không có âm thanh vỗ cánh.
Chỉ còn ba tiếng.
Cây cối phía xa xa đen thù lù một mảng lớn, gió thổi tới làm bóng cây đổ dưới đất hơi rung nhẹ.
Chỉ còn hai tiếng.
Tim Khấu Đông đập càng ngày càng nhanh, y ngoan ngoãn thu lại cánh nằm ngoài lên lưng Diệp Ngôn Chi.

Diệp Ngôn Chi quấn vào một chỗ với y, tay cũng nắm lấy tay y.
—— Còn một tiếng.
Mọi người ai cũng căng như dây đàn, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Đôi chân kia không nhanh không chậm bước tới, không giống như đang rượt đuổi con mồi mà cứ như đang đưa người yêu đi dạo phố vào một ngày đẹp trời vậy.
Bọn họ quay đầu, không ngoài dự liệu thấy được gương mặt điển trai trắng xám của giáo viên tâm lý.

Phía sau lớp kính mỏng manh là đôi đồng tử màu nâu nhạt của người đàn ông.
"—— Chào buổi tối."
Giáo viên tâm lý khẽ cười nói, hắn ta đứng sâu trong bóng của cây cối, dừng ở một khoảng cách không xa cũng không gần với họ.
Tống Hoằng căng giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Không phải vội." Khác với anh, giáo viên tâm lý nở nụ cười, "Tôi chỉ tới trả đồ."
Hắn lấy ra thứ đồ vẫn luôn giấu phía sau lưng ra, đây rõ ràng là một đôi cánh tỏa sáng lung linh, phần đuôi cánh là màu xanh lam trong suốt.

Thế nhưng nó như bị người nào đó thô bạo xé ra, phần rìa cánh còn vài vệt máu ti li.
Nháy mắt nhìn thấy đôi cánh này, mấy người ngưng thở, sau đó không hẹn mà cùng nhìn qua Khấu Đông ——
Đây rõ ràng là cánh Khấu Đông mà..


Bình luận

Truyện đang đọc