Màu sắc chói mắt trước mặt nhanh chóng biến mất, đôi cánh, kẻ săn mồi vẫn đang điên cuồng gào thét, giáo viên tâm lý không cam lòng cũng dần bị bỏ lại thật xa, mọi thứ dần dần rơi vào khoảng không tối mịt.
Khấu Đông hoảng hốt, y cảm giác như mình đang bị ai nắm tay.
Kỳ lạ chính là, bàn tay kia lại có thể hoàn toàn bao bọc lấy y.
Cứ như hiện tại y chỉ là ——
Chỉ là một đứa nhỏ.
"Lát nữa gặp được họ, con đừng nói mở miệng nói chuyện," một giọng nữ dịu dàng vang lên, bàn tay ấm áp sượt qua mặt y, người nọ đẩy cái mũ trên đầu y thấp xuống.
Âm thanh của cô hơi run rẩy, vuốt ve mặt y thêm mấy lần, "Đông Đông, con nghe lời nha?"
Khấu Đông cái gì cũng không nhớ, nhưng âm thanh này lại khiến cho y cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Y không biết làm gì hơn ngoài việc nhẹ nhàng gật đầu một cái trong bóng tối.
Bàn tay người phụ nữ kia nắm lấy y càng chặt, cô nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Bọn họ cùng nhau đi qua cánh cửa cao, rồi đi qua một đoạn đường cực dài.
Đường đi không bằng phẳng, dưới chân còn hơi trơn, chắc là toàn rêu xanh.
Người phụ nữ vẫn cứ nắm tay y, mãi đến khi tới nơi cần đến cô mới hơi buông lỏng.
Khấu Đông mơ hồ nhận thấy người bên cạnh mình đang quỳ xuống.
"Cầu xin ngài," cô lên tiếng cầu khẩn tha thiết, đầu đập xuống đất không ngừng, "Xin ngài....!xin ngài cứu lấy đứa nhỏ này.....!tôi chỉ có một đứa bé này thôi, van cầu ngài tha cho nó một mạng."
Mấy câu sau đó Khấu Đông nghe không còn rõ, một lát sau y nghe thấy tiếng quá lớn.
"Người này có tội với dòng dõi Diệp gia, đuổi ra ngoài! —— Không bao giờ cho vào nửa bước!"
Dứt câu, vô số bàn tay dùng sức đẩy y ra ngoài.
Chân Khấu Đông vấp ở ngưỡng cửa, y cảm thấy người mình loạng choạng mấy cái ngã nhào về phía trước.
Có một bàn tay không mấy to lớn nắm chặt lấy tay y.
Y ngửi được mùi hương nhàn nhạt cứ như là lá trúc bị gió lạnh thổi rung động sau cơn mưa.
Mùi thơm cực kỳ.
"Cẩn thận."
Một giọng nói non nớt cất lên.
Đám người ban nãy xô đẩy y cũng dừng lại, bọn họ cung cung kính kính nói: "Thiếu gia."
Âm thanh của đứa nhỏ không giận giữ nhưng vẫn có thể nghe ra sự uy nghiêm trong đó.
"Sao mấy người lại xô đẩy khách?"
"Không," đám người kia hốt hoảng, nói, "Là mệnh lệnh của gia chủ, ngài ấy yêu cầu đuổi họ ra ngoài.
Thiếu gia, cậu ——"
"Tránh ra," đứa trẻ kia nói tiếp, "Tôi đi nói chuyện với ông."
Chợt, hơi thở kia tiếp tục hạ xuống, trầm giọng nói với y: "Không sao chứ?"
......
Không sao chứ?
Âm thanh kia từ từ hợp vào làm một với giọng nói của người trước mặt.
Dưới chân Khấu Đông như dẫm lên mây, như đạp vào sương mù, đầu bỗng nhiên nặng xuống ——
Lúc mở mắt ra đã đối diện với một khuôn mặt đang dí sát vào.
Cho dù đã huấn luyện được kỹ năng gan to bằng trời trong phó bản, lúc này đột nhiên thấy một gương mặt cách mình không quá nửa lòng bàn tay thì y cũng không nhịn được sợ hết cả hồn.
Chủ nhân của gương mặt kia hài lòng về việc làm y sợ hãi, mặt không hề cảm xúc lùi về phía sau rồi nhìn tiếp: "......"
Đầu óc Khấu Đông vẫn hơi mơ hồ, theo bản năng quan sát người này, ý nghĩ đầu tiên của y chính là: đẹp thật.
Đây tuyệt đối là một lời đánh giá tốt.
Tuy rằng nói như vậy đúng thật là không biết xấu hổ nhưng Khấu Đông tự nhận mình lớn lên cũng rất đẹp trai.
Bằng không ấy, thử đổi một người có nhan sắc bình thường vào game rồi bị cả đống NPC theo đuổi như vậy coi, kiểu gì cũng sớm làm bọn Tống Hoằng nghi ngờ thẩm mỹ quan của người làm game rồi.
Khấu Đông nhìn mặt mình mãi cũng thành quen, có thể được y đánh giá là đẹp thì người nọ phải cực kỳ tuyệt vời.
Đường nét của khuôn mặt này khá sạch sẽ gọn gàng, so với y thì càng điềm đạm hơn nhiều, lông mày dày, đôi mắt sâu khiến người ta như bị hãm sâu vào trong, không thể thoát ra được.
Người kia hé môi, lạnh nhạt nói: "Sao giờ mới tỉnh?"
Ý thức của Khấu Đông từ từ trở về.
Cái hình dáng này, cái khí chất này.....
Cả giọng nói này nữa....
Y hồi tưởng một lát rồi đột nhiên bật dậy, cả kinh nói: "Nhãi con?!"
Đậu móe, mới không gặp có một lát mà nhãi con nhà y lại lớn thêm rồi!!!
Khấu cha già đột nhiên cảm thấy tiếc hận bởi vì không thể chứng kiến quá trình trưởng thành của con trai, thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân, "Cưng lớn nhanh thật đó."
Tốt xấu gì cũng phải để cho ba cưng có bước đệm thời gian chứ!
Diệp Ngôn Chi nhìn y ngơ ngẩn cả người, cuối cùng trước sự bức ép nhận ba, hắn cũng chịu trói rồi gật gật đầu.
"Tôi đã bảo là mình 21 tuổi rồi mà."
Người đàn ông 21 tuổi thành thục hàng real đó.
Khấu cha già vẫn không cam lòng, "Nhưng sao cưng lớn nhanh vậy hả? Ầy," y duỗi lòng bàn tay ra chỉ chỉ, "Trước chỉ bé có như vầy...."
Diệp Ngôn Chi: "........"
Hắn không hề muốn nghe lại câu này chút nào.
Mỗi lần nghe xong đều có cảm giác mình đang bị sỉ nhục.
Hắn bưng một cốc nước lên, không nói hai lời đổ vào miệng Khấu Đông để ngăn lại cái người điếc không sợ súng này.
Nước ấm từ từ chảy xuống cuống họng, Khấu Đông hơi nheo mắt lại, cảm thấy thư thái hơn chút.
Y vẫn thấy hơi tò mò, "Sao ba ra được vậy?"
Diệp Ngôn Chi: "Không nhớ?"
"Không nhớ," Khấu Đông cố gắng hồi tưởng lại nhưng nhận lại chỉ là những thông tin đứt quãng, "..........!Cưng biến thành thiêu thân to đùng hả?"
Y nhớ là lúc mình chuẩn bị đi ra có thấy hai đôi cánh.
Một trong số đó là đôi cánh đen lớn vô cùng, hiển nhiên không phải của y.
Nghĩ lại, cũng chỉ có thể là của Diệp Ngôn Chi.
Thanh niên bởi vì mấy chữ thiêu thân to đùng của y mà thấy khó chịu, bĩu môi một cái, giờ hắn mới cảm thấy danh xưng này dùng trên đầu mình không hề vui vẻ xíu nào, một lát sau mới miễn cưỡng đáp, "Đúng."
Chuyện đối phương cũng có nhược điểm trong cảm xúc, không nằm ngoài tưởng tượng của Khấu Đông.
Lúc chạy trốn trong phó bản, y đã phát hiện Diệp Ngôn Chi cũng bị âm thanh của giáo viên tâm lý ảnh hưởng.
Huống hồ, làm gì có ai có thể luôn luôn giữ được tâm trạng tích cực vui vẻ chứ?
Khấu Đông không cố truy hỏi, chỉ nhằm nhằm vào tình cảnh khi đó: "Hai đôi cánh đó...."
Diệp Ngôn Chi bình tĩnh nói: "Tôi bẻ cánh của cậu, Tống Hoằng chặt đứt cánh của tôi."
Khấu Đông mơ hồ nhớ rằng mình không hề cảm thấy đau, nghe xong câu này suýt thì phun ra hai chữ ** má, đau lòng không thôi, "Chắc cưng đau lắm hả?"
Dù sao cũng là dùng đao chém!
Sắc mặt Khấu Đông cũng thay đổi, không nói hai lời lập tức mò tay về phía sau lưng thanh niên.
"Bây giờ còn đau không? Vẫn ổn chứ?"
Bàn tay nhỏ nhắn của y đặt cách một lớp vải mỏng manh rồi lần mò trên dưới, khiến cho thân thể Diệp Ngôn Chi dần cứng nhắc, rất nhanh hắn đã túm lấy tay y kéo ra.
"Không sao."
Khấu Đông mắng hắn: "Ngốc vậy! Sao cưng không tự bẻ của mình?"
Diệp Ngôn Chi hiển nhiên là có chút bản lĩnh, hắn xuống tay tương đối dứt khoát nhưng cũng mang theo chút ôn nhu, thậm chí có thể khiến người ta không cảm giác được đau đớn.
Đem so sánh với người bình thường như Tống Hoằng cầm đao trực tiếp chém, cấp độ hoàn toàn không giống nhau.
Hơn nữa, cánh còn là vị trí khá là mẫn cảm, Khấu Đông nhớ lại đã thấy đầu óc tê tê, không nhịn được đánh hắn một cái.
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi vẫn bình thường, chỉ lạnh nhạt nói: "Cậu sợ đau."
Giọng nói của hắn không khác gì đang tường thuật lại, hoàn toàn không có ý tứ lấy lòng ai.
Khấu Đông nghe xong đã thấy lòng mềm nhũn, còn cảm động không thôi, suýt chút nữa biến thành Khấu Điềm Điềm.
[1]
[1] Điềm Điềm là ngọt ngào đó.
Y im lặng không lên tiếng đứng dậy, ôm đầu của đối phương áp vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Diệp Ngôn Chi đột nhiên bị ôm, mặc dù mặt vẫn không biến sắc nhưng không khống chế được cảm xúc đang dao động.
Mãi đến khi bên tai truyền tới giọng Khấu Đông lẩm bẩm: "Thằng con ngốc này...."
Diệp Ngôn Chi: "......."
Rung động hoàn toàn không còn, Diệp Ngôn Chi lạnh lùng hất tay Khấu cha già ra, "Đi nấu cơm."
Bị con trai tàn nhẫn đẩy ra, màn phụ tử hiếu thuận không thành, Khấu Đông cực kỳ oan ức.
Thôi được rồi, được rồi.
Ai bảo y làm ba người ta chứ.
Y xỏ giày xuống giường, lúc chuẩn bị đi tới nhà bếp mới chần chờ dùng tay chạm lên môi.
Lúc bị bẻ gãy cánh, y mơ hồ cảm thấy có người cúi đầu hôn mình.
Cho tới tận bây giờ, trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ bỏng rát khi ấy.
Mà người có thể ở trước mặt y, chỉ có ——
Bước chân Khấu Đông hơi dừng lại một chút.
Y nhanh chóng quay đầu lại nhìn Diệp Ngôn Chi một cái, người kia cũng đã đứng dậy, sau khi trưởng thành cơ thể hắn còn to cao hơn cả y, hắn đang tự nhiên buộc tạp dề lên người, "Muốn làm cái gì đây?"
Khấu Đông sững sờ nhìn ngón tay thon dài vòng ra sau áo thắt lại nút dây buộc tạp dề, trong lúc nhất thời đơ người.
Trước kia ôm mấy lần, eo của nhãi con nhà y còn rắn chắc hơn eo y nhiều lắm....
Còn có cả cơ bụng.
Làm sao mới có thể được như thế đấy?
Không được đáp lại, đôi đồng tử đen kịt của thanh niên lẳng lặng nhìn y.
"Hả?"
Khấu Đông phục hồi tinh thần, vì che giấu loại tâm tình chẳng mấy dễ chịu này mà cúi thấp đầu, thuận miệng đáp: "Mì trứng."
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi vẫn bình tĩnh như vậy, hắn đi tới bên cạnh y cầm lấy dao thái rau.
"Đi nghỉ ngơi đi."
Bước chân của Khấu Đông vẫn đứng yên tại chỗ, theo bản năng ừ một tiếng.
"Mệt không?" Diệp Ngôn Chi không nhịn được hỏi thêm, "Hôm nay cậu đi nghỉ trước đi."
—— Thực sự rất mệt.
Nãy ở trong phó bản chạy trốn lâu như vậy, dù cho hiện tại tình trạng cơ thể đã khôi phục như lúc ban đầu nhưng cảm giác mệt mỏi trong lòng không cách nào tiêu trừ.
Y dựa người vào tủ bát, cảm thấy mình nên thảo luận một chút về tình nghĩa cha con với Diệp Ngôn Chi, mà lại cảm thấy hơi khó chịu vì Diệp Ngôn Chi bây giờ đã trưởng thành hơn, thậm chí có chút khó xử.
Đặc biệt là cái hôn kia
Khấu Đông đứng tại chỗ một lát không thể nào thốt nên lời, chỉ nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới xuất thần.
Y phải hỏi như thế nào đây?
Lúc trước ba cứ có cảm giác bị người ta hôn, có phải là cưng không?
—— Mà sao câu này cứ kì kì!
Tuy y với Diệp Ngôn Chi không phải máu mủ ruột thịt nhưng còn hơn cả thân sinh ấy chứ —— lúc ấp người từ trong trứng ra Khấu Đông đã quyết định phải nuôi nấng đứa nhỏ này thật tốt.
Nếu như y mà bỏ mạng trong game, những thành tựu với đạo cụ của y đều sẽ để dành cho Diệp Ngôn Chi kế thừa hết, mà nếu bọn họ có thể đi ra ngoài thì y sẽ lại stream game tích góp chút tiền vì Diệp Ngôn Chi.
Y đối xử với Diệp Ngôn Chi như con trai của mình, thế mà lại hỏi con trai có hôn mình hay không...
Chuyện này sao có thể, nghe cứ như kiểu mấy tình tiết về mấy người ba tồi....
Khấu Đông tự nhận da mặt mình không mỏng, tiết tháo cũng sắp quăng hết vì đám NPC kia rồi, nhưng vẫn vì suy nghĩ vấn đề này mà tê dại cả da đầu.
Y vẫn còn là một con người đàng hoàng, không muốn làm biến thái đâu.
Diệp Ngôn Chi mở miệng nhờ y cắt cà tím, nói hai ba câu cũng không thấy đáp lại thì đặt dao trong tay xuống đi tới trước mặt y.
Thanh niên hoàn toàn không cảnh giác, vẫn đờ người ra suy nghĩ.
Diệp Ngôn Chi nâng cằm y lên mới nhận ra là người này đang suy nghĩ.
"Sao thế?"
Ánh mắt của đối phương trợn trừng, không khác gì chú chim nhỏ lạc đường bay loạn xạ, một lát sau mới hồi hồn.
"Hả?"
Diệp Ngôn Chi thấp giọng hỏi: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Khấu Đông cuối cùng cũng phản ứng lại, do dự mím mím môi không biết có nên nói ra hay không.
"Ừ," y mơ hồ đáp, "Đang nghĩ tới chút chuyện...."
Lời này mới nói một nửa đã không dám nói nốt nửa câu sau.
Y một lần nữa ngậm miệng lại.
Diệp Ngôn Chi cũng rất có kiên nhẫn, không hề lộ ra khó chịu.
"Chuyện gì," hắn nhẹ giọng nói, "Nói nghe xem."
"........"
Thôi kệ đi, chết thì chết luôn!
Khấu Đông dứt khoát hạ trái tim xuống.
Chuyện này y nhất định phải hỏi, nếu không thì đầu óc sẽ không thể nghĩ tới cái khác được nữa —— y thế nào cũng phải tìm ra kẻ đầu têu, nếu không thì người chịu thiệt chính là y còn gì?
Là nhãi con của y cũng tốt, biết đâu là đám thiêu thần kia, nếu là vậy thật thì y phải chui vào nhà vệ sinh súc miệng mất thôi.
Nghĩ đến đây, Khấu Đông nhấp nhấp môi rồi duỗi tay chỉ vào môi mình.
"Chính là cái này," y nói, "Lúc đó...."
Lời còn chưa nói xong, môi của y đã được người kia chào hỏi ngay lập tức.
Hơi thở của hắn đầy hung hăng cường thế không cho phép y phản kháng lại, gần như là tiến quân thần tốc cạy môi ra, thuận lợi quấy đại não Khấu Đông thành một đống hồ dán: "......"
Hai hàm răng gác cổng của Khấu Đông mở cửa thành theo bản năng, lập tức bị quân địch thừa cơ xông thẳng vào, đánh giết xâm chiếm toàn bộ.
Chờ tới lúc lấy lại tinh thần y mới nhận ra mình chẳng còn cái gì, đã mất tiền lại còn mất cả đất, đến cả người cũng bị đối phương ôm đặt lên bàn.
Khấu Đông: "........."
Da đầu Khấu Đông nổ tung, phí hàng đống sức lực mới miễn cưỡng lấy lại được tài sản của mình, hét lớn: "Dừng lại! Dừng lại!"
Dù sao thì y mới chỉ thử trò kích thích như thế này thông qua trò chơi, đến khi thật sự trải qua lại vô cùng chật vật, những lần kia chẳng khác nào lý thuyết trong sách vở.
Lúc này cả mặt và lỗ tai của y hồng hết lên, cổ cũng đỏ ửng, so sánh với quả cà chua mà Diệp Ngôn Chi chuẩn bị thái ra thì còn đỏ hơn, mắt hơi rơm rớm nước, cứ như vừa bị người ta bắt nạt.
Chỗ nào còn nhìn ra dáng vẻ muốn làm ba người ta chứ?
Quân địch vừa rút đi còn phát ra một tiếng chụt nho nhỏ.
Đầu lưỡi Diệp Ngôn Chi vươn ra liếm liếm khóe miệng, nhìn y chằm chằm.
"Làm sao?
Hắn còn có mặt mũi mà hỏi á!
Khấu Đông không nói nên lời, "Cưng —— cưng làm gì thế?"
Đối mặt với sự chất vấn này, Diệp Ngôn Chi chỉ hơi lùi lại, bình tĩnh dừng trước mặt y.
"Không phải hành động ban nãy của cậu là muốn tôi làm như vậy sao?"
Diệp Ngôn Chi hỏi ngược lại.
Khấu cha già lập tức nhớ lại động tác ban nãy của mình là gì.
Sao có thể hiểu lầm! Y không chỉ vào môi mà.....
Lắp ba lắp bắp....
Hu hu má nhà nó.
Khấu Đông dần dần nhận ra.
Hình như hành động đấy đúng là có nghĩa khác thật.
Thấy y trong lúc nhất thời không nói được gì, Diệp Ngôn Chi lại bồi thêm một câu.
"Tôi còn tưởng rằng cậu muốn một cái hôn chào buổi sáng."
Hắn dừng một chút, không nhanh không chậm chèn thêm xưng hô.
"Ba ơi."
Khấu Đông: "......."
Chưa bao giờ nghe thấy chữ ba này, Khấu Đông giật nảy mình.
Y nhận thấy, trong thời gian dài sắp tới đây, mình không nên nhận nhãi con này làm con trai nữa..