NGỰ PHẬT

Giám thị

Thực lực của Hoa Liên dù sao cũng đã vượt qua tiên nhân bình thường rất nhiều, cộng thêm chuyện đóa sen vô căn kia giờ đã từ từ mọc rễ, dưới sự trợ giúp đưa đẩy của Tử Vi Tiên Đế, danh hiệu Bách Hoa Tiên tử nhanh chóng rơi lên đầu nàng.

Từ một tiên nhân bình thường biến thành tiên nhân được phong hào, khó khăn ít hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Trong mắt những tiên nhân khác, nàng có chút quá may mắn, nhưng cũng chỉ có mình nàng hiểu, đến tột cùng mình đã phải trả giá bao nhiêu, bên cạnh có bao nhiêu vòng xoáy nguy hiểm đang chầu chực.

Sau khi nhận được phong hào, Hoa Liên vẫn sống ở Bách Hoa Viên như trước, chỉ có điều bây giờ nàng có thêm chút quyền lợi. Tiên giới không chỉ có riêng nơi đây là Bách Hoa Viên, mỗi Bách Hoa Viên đều có một vị Hoa tiên, mà nàng hiện nay chính là người đứng đầu đám Hoa tiên đó.

Phong hào Bách Hoa Tiên tử này đã phải gần năm ngàn năm chưa có ai kế thừa, số Hoa tiên có hứng thú với phong hào này đương nhiên là không ít, nàng đột nhiên lại nhảy ra giữa chừng, hiển nhiên sẽ khiến cho không ít Hoa tiên bất mãn với nàng.

Lần đầu tiên triệu tập Hoa tiên, một trăm lẻ tám vị, chỉ có ba mươi bảy người đến.

Tình hình này cũng nằm trong dự liệu của Hoa Liên, dù sao tư lịch của nàng cũng chưa đủ, đám Hoa tiên kia có không ít người đã ở Tiên giới gần vạn năm, nghe theo lệnh của nàng mới là lạ.

Nàng cũng không muốn dựa vào đám Hoa tiên này làm gì, nếu các nàng không muốn tới thì quên đi. Nàng đã đủ bận rộn rồi, không việc gì phải đi quản người khác hết.

Những Hoa tiên có mặt, phần lớn đều là những người không có chỗ dựa ở Tiên giới, thực lực cũng không quá mạnh mẽ. Muốn lấy được phong hào chỉ e sẽ mất rất nhiều thời gian. Cũng chẳng phải là vì các nàng cảm thấy Hoa Liên có tư cách để làm chỗ dựa cho mình, chỉ đơn thuần là nghe lệnh mà thôi.

Sau khi chào hỏi quen biết với những Hoa tiên kia một lượt, hàn huyên hơn nửa ngày, các nàng mới từng người một cáo từ, Hoa Liên vẫn mặt mang nụ cười tiễn khách đi. Nàng còn chưa quay về, vừa hay đã đụng phải Anh đang một đường đánh thẳng về phía trước, sắc mặt không được tốt cho lắm, trên cổ còn thấp thoáng một vệt tím bầm, giống như dấu vết bị dây xích siết ra.

“Ngươi làm sao mà lại khiến mình chật vật như thế này?”

Anh dường như không muốn nói nhiều, lắc đầu, “Ta đi vào nghỉ ngơi một chút.” Dừng một lúc, lại nói, “Nếu có người đến, ngươi cứ mặc kệ, đứng xem là được.”

Thái độ ngang nhiên thẳng thừng này của Anh khiến cho Hoa Liên có chút dở khóc dở cười, nàng còn chưa kịp đáp lại, Anh đã vào trong Bách Hoa Viên, thuận tiện chiếm luôn phòng của nàng, lại còn bày kết giới xung quanh nữa.

Ngày đầu tiên Bách Hoa Tiên tử nàng đây nhậm chức, bên ngoài Bách Hoa viên đã bị tiên binh tiên tướng phái tới vây kín mít. Thanh Lam Tiên Đế mặc dù không tự mình tới nhưng lại phái một vị Tử Thần Tiên Quân tới.

Nàng nhớ lần trước ở Lăng Tiêu Yến, hắn đi theo Thanh Lam Tiên Đế, chắc hẳn là một nhân vật tâm phúc. Vị Tiên Quân này cũng không trực tiếp dẫn người xông vào, chỉ khoát tay, bảo thuộc hạ đứng một bên, còn mình thì đi tới.

“Bách Hoa Tiên tử, tại hạ phùng mệnh đưa Anh đại nhân về, xin thông cảm.” Hắn là tâm phúc của Thanh Lam Tiên Đế, hiểu biết với Hoa Liên nhiều hơn so với tiên nhân khác không ít. Mặc dù biết Thanh Lam Tiên Đế không có ấn tượng gì tốt với nàng nhưng giờ hắn mà gây phiền toái cho nàng ta, chính là vả vào mặt Tử Vi Tiên Đế và Chân Vũ Đại Đế, chuyện đó hắn khó mà gánh vác nổi. Cho nên thái độ của hắn phá lệ ôn hòa, thậm chí trong lời nói cũng mang theo mùi vị thương lượng.

“Xin ngài cứ tự nhiên.” Cho dù Anh không nói, nàng cũng sẽ không ngăn cản những người này. Nàng biết phân lượng của mình, còn chưa đến cảnh giới lấy một địch trăm. Cho nên, vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì tốt hơn.

Lấy được sự đồng ý của Hoa Liên, Tử Thần ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ, lập tức có người xông vào. Thấy vài tiên binh vòng qua chỗ ở của nàng đi vào trong vườn, nàng cũng chỉ nheo mắt, không tỏ vẻ gì đặc biệt.

“Tử Thần Tiên Quân, chẳng hay Anh rốt cuộc đã phạm phải lỗi gì mà cần đao to búa lớn như vậy?” Hoa Liên đến giờ vẫn không hiểu rõ thân phận của Anh, cứ cảm thấy nàng ta sống cũng không tốt hơn mình là bao.

Nhưng người này gọi Anh là đại nhân, nhưng lại không có lấy một chút khách khí với nàng.

“Không phải chuyện gì lớn.” Tử Thần hàm hồ đáp.

Hoa Liên cũng biết chừng mực, đối phương không nói, nàng cũng chẳng hỏi nữa. Ngẩng đầu nhìn căn phòng của mình, bên ngoài có một đống tiên binh vây quanh, cố gắng phá vỡ kết giới kia, có điều nhìn qua dường như chẳng có hiệu quả gì.

Đám tiên binh kia thấy không có cách nào, quay qua tìm Tử Thần. Tử Thần đi qua thử một chút. Kết quả ngược đời, bọn họ đây là đang chuẩn bị không đưa được Anh về thì không bỏ qua, bao vây hết cả trong ngoài Bách Hoa viên.

Mới đầu còn có chút ý tứ bắt người, bây giờ thì rõ ràng là cố ý.

Không đợi Hoa Liên mở miệng, Tử Thần kia đã giải thích với nàng trước, nói đây là lệnh của Thanh Lam Tiên Đế, không đưa được Anh đại nhân về, bọn họ cũng không cần phải về nữa. Cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể giằng co như vậy.

Hoa Liên trừ gật đầu ra thì còn biết nói gì đây, nhưng nàng thực có chút thảm hại, bản thân ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng bị chiếm mất.

“Bách Hoa Tiên tử, nếu không ngại, ta có thể an bài cho ngươi một nơi, Bách Hoa Viên này ta thay tiên tử để ý, bảo đảm sẽ không hủy một cọng tiên thảo nào của ngươi.” Tử Thần thấy Hoa Liên cứ nhìn đăm đăm vào chỗ ở của mình mà ngẩn người, lập tức mở miệng bổ sung.

“Không cần, ta ở đây là được.” Hoa Liên cự tuyệt đề nghị của Tử Thần, tự mình đi sâu vào trong Bách Hoa Viên.

Thấy bóng lưng nàng xa dần, trong mắt Tử Thần Tiên Quân thoáng qua một tia sáng. “Vừa rồi các ngươi vào xem đã thấy những gì?”

“Đại nhân, đóa sen không rễ kia hình như đã sống lại thật.” Một gã tiên binh ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói.

“Các ngươi phải chú ý Hoa Liên, xem mỗi ngày nàng ta làm cái gì, quay về nói cho ta biết, một chuyện cũng không được bỏ sót.”

“Dạ, đại nhân. Vậy bên phía Anh đại nhân thì làm sao bây giờ?” Tiên binh kia khi nhắc tới cái tên này có chút khiếp đảm, một khi chuyện này bị vạch trần, Thanh Lam Tiên Đế cũng không gánh nổi.

“Vây nàng ta ở đây, đừng để nàng ta đi ra ngoài.”

Đối với sự viếng thăm của đám người Tử Thần, Hoa Liên ít nhiều cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, nàng đã thử liên lạc với Tử Vi Tiên Đế, nhưng đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, chắc là không có ở Tiên giới.

Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nổi rốt cuộc vì Thanh Lam Tiên Đế kia muốn làm gì, nàng chỉ có thể chờ ở đây.

Bách Hoa Viên bị người ta bao vây một lần là đến hơn mười ngày liền, bên Chân Vũ Đại Đế không có bất kỳ phản ứng nào, Tử Vi Tiên Đế cũng không tới nữa, nàng thì thỉnh thoảng vẫn đến hồ nước, truyền chút linh khí, nhưng không nhỏ máu vào nữa.

Dù sao tu vi của nàng và những tiên binh kia chênh lệch cũng không ít, bọn họ giám thị nàng, Hoa Liên đã sớm biết. E là Thanh Lam Tiên Đế hiện giờ cũng không biết thực lực chân chính của nàng đã có thể sánh với Tiên Quân, nếu không đã không phái mấy tên ngu xuẩn này tới để giám thị nàng.

Nửa tháng sau, Hoa Liên mới biết, Tử Vi Tiên Đế được mời đến chỗ của Quan Âm Bồ Tát, trong thời gian ngắn sẽ không về được. Chẳng trách đám người này dám đánh thẳng vào Bách Hoa Viên. Bề ngoài thì nàng là do Chân Vũ Đại Đế quản lý, nhưng trên thực tế, ai cũng biết là nàng làm việc cho Tử Vi Tiên Đế.

Nhưng bọn họ rốt cuộc muốn biết điều gì từ bản thân mình, Hoa Liên còn chưa xác định lắm.

Trong Thanh Lam Điện, Thanh Lam Tiên Đế nghe Tử Thần hồi báo lại hoạt động một ngày của Hoa Liên, càng nghe sắc mặt càng âm trầm.

“Nàng không làm gì khác nữa?”

“Không hề.” Tử Thần Tiên Quân lắc đầu.

“Nàng không làm gì với đóa sen vô căn kia cả?”

Tử Thần Tiên Quân lắc đầu, cuộc sống của Hoa Liên này so với hòa thượng còn khắc khổ hơn, khiến cho đám giám thị như bọn họ đều có chút không đỡ nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc