NGỰ PHẬT

Ngã Phật từ bi

Kể từ khi bên cạnh có thêm một đứa bé, cuộc sống của Hoa Liên trở nên đặc sắc hơn nhiều. Hiện giờ nàng vô cùng hối hận, lúc trước không nên nhất thời mềm lòng ôm đứa bé này theo, nàng nên đào một cái hố rồi chôn nó ở cái nơi hoang vắng kia mới phải.

Con cái nhà ai đến nói còn chưa biết mà đã học được trò cướp đồ quý của người khác? Vô luận là vàng bạc hay là đồ trang sức, chỉ cần nó nhắm trúng thì nhất định phải chộp đến tay, nếu như mỗi thế thôi thì không nói làm gì, vấn đề là nó còn nhét vào miệng.

Mọc được hai cái răng bé tẹo, chẳng lẽ nó không sợ cắn gãy răng sao.

Để lôi vàng bạc từ trong miệng nó ra, ngón tay của Hoa Liên không biết đã bị gặm bao nhiều lần, may mà ngón tay của nàng cũng khá cứng cho nên đến giờ vẫn chưa bị gặm đứt.

Mấy hôm nay, Hoa Liên vẫn đang chờ, có lẽ cha mẹ của đứa bé này sẽ tìm được nàng, đáng tiếc, đến giờ vẫn chưa có ai đến nhận.

Vũ Châu quả nhiên là dân cư thưa thớt, Hoa Liên vừa đánh xe, vừa than thở. Nàng đi khỏi trấn nhỏ kia đã ba ngày rồi, mà trong ba ngày thì có hai đêm là phải ngủ ở chốn đồng không mông quạnh, thực sự không tìm thấy nơi nào ở được.

Mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, mà trăm dặm trước mặt vẫn không có lấy một bóng nhà dân, e là phải tiếp tục ngủ trong xe rồi. Hoa Liên thở dài, đợi đến trấn tiếp theo, nàng nhất định phải nghỉ ngơi cho thật thỏa thích.

Hoa Liên vừa đánh xe, vừa quan sát xung quanh, chuẩn bị tìm một chỗ đỗ lại, sau đó đi kiếm chút gì ăn. Cũng may thằng nhóc này tuy còn nhỏ những không nhất định phải ăn thức ăn lỏng, hôm qua Hoa Liên ném cho nó một cái chân thỏ mà nó cũng gặm ngon lành, Hoa Liên chỉ biết kinh ngạc. Chắc là trẻ con Yêu tộc sinh ra đã biết ăn thịt.

Chiếc chuông treo trên buồng xe phát ra từng tràng tiếng vang chát chúa theo nhịp rung của xe ngựa, trong tiếng chuông, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước hơn trăm thước, đột nhiên, con ngựa giống như bị thứ gì đó làm cho kích động, hoàn toàn mất khống chế, điên cuồng kéo theo chiếc xe chạy chồm về phía trước.

Hoa Liên cũng cảm thấy có gì đó không ổn, một tay ôm lấy đứa bé trong xe, nhảy thẳng khỏi xe ngựa. Mũi chân nàng vừa mới chạm đất, bốn phía đã xuất hiện mấy người, nói đúng hơn là Yêu mới phải.

Bốn người, vừa đúng lúc chặn hết cả đường lui của nàng, mắt nhìn đăm đăm vào nàng. Bốn người này, vẻ ngoài vậy mà lại giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất là trên tay bọn họ đeo những chiếc bao tay có màu sắc khác nhau.

“Các ngươi muốn gì?” Bốn người này thực lực cũng không đến mức lợi hại, tùy tiện nhặt ra một người cũng không phải đối thủ của nàng, có điều rất hiển nhiên, chuyện đâu có đơn giản như vậy.

“Giao viên đá kia ra đây.” Nam nhân đeo bao tay bằng tơ vàng nói.

Viên đá? Hoa Liên nhíu mày, mấy ngày qua La Nguyên Khánh cũng không phái người đuổi theo, nàng còn tưởng là bọn họ đã bỏ qua, xem ra là nàng nghĩ quá đơn giản. Đã sớm bảo rồi, vận khí của mình đâu có tốt như vậy, giờ mới yên ổn được mấy ngày mà đã có người tìm tới tận cửa.

“Viên đá nào?” Hoa Liên giữ vững nụ cười, đứa bé trong ngực chắc cũng cảm nhận được nguy hiểm, cái tay nhỏ bé mũm mĩm túm chặt lấy áo nàng.

“Đừng có giả vờ giả vịt với ta, giao đồ ra đây, ta cho ngươi được toàn thây, ngươi còn đi đầu thai được.” Mấy tên này đúng là thật nhân từ với mình, khóe miệng Hoa Liên nhếch lên.

“Đồ đã không còn ở trong tay ta nữa.” Trên thực tế, Hoa Liên trước kia chưa từng ngờ tới, đá Lạc Địa lại có thể bị hòa tan mất. Lúc ấy nàng chẳng qua chỉ định thử dùng Nghiệt hỏa đốt đá Lạc Địa xem sẽ xảy ra chuyện gì mà thôi, ai ngờ viên đá kia giống y như sáp, cứ thế mà tan mất. Quả nhiên, trên con đường tu luyện, động não nhiều mới tốt.

Buồn ở chỗ sức mạnh Nguyên Thổ trong viên đá kia nàng không hấp thụ được một tí nào, toàn bộ đều bị Nghiệt hỏa trong đan điền làm cho tan sạch. Dù gì cũng phải để cho nàng hớp chút canh chứ, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Hoa Liên đều không kìm được mà rầu rĩ.

Chuyện duy nhất đáng để ăn mừng là nhờ hấp thụ linh lực của đá Lạc Địa mà ba ngọn Nghiệt hỏa kia dường như đã lớn mạnh lên không ít, đã to được gần bằng một phần mười ngón út.

Có điều uy lực có tăng thêm hay không thì nàng cũng không biết.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Lời của Hoa Liên cũng không khiến cho bốn gã kia tin tưởng, hơn nữa giải thích xong, lại khiến cho bốn kẻ kia thấy Hoa Liên cực kỳ không hợp tác, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã lập tức ra tay xuất chiêu.

Yêu đúng là dứt khoát hơn con người nhiều, có điều Hoa Liên cũng không tán thưởng sự dứt khoát của bọn họ vào giờ phút này. Bốn nam nhân bắt nạt một nữ nhân và một đứa bé, mất công bọn chúng còn làm được vậy.

“Mấy vị, có gì từ từ nói, việc gì phải đánh đấm?”

“Chúng ta đã cho ngươi cơ hội rồi.” Thanh âm lạnh như băng vang lên từ sau lưng Hoa Liên, bốn tên yêu quái đáng chết này quả không hổ là một mẹ sinh ra, ngay cả động tác ra chiêu cũng không sai một phân, toàn nhắm vào điểm yếu của nàng.

Hoa Liên không tránh không né, lao về phía gã yêu quái đeo băng tay màu đen có tu vi yếu nhất trong bốn tên kia. Tên nam yêu kia vừa thấy Hoa Liên lao về phía mình, trên mặt tràn ra một nụ cười quỷ dị, Hoa Liên cũng cảm thấy có gì đó không ổn nhưng vẫn không dừng bước.

Nếu như cứ bị bọn chúng vây quanh, e rằng sẽ luôn luôn bị áp chế, không có một chút cơ hội để thoát thân. Thay vì như vậy, còn không bằng đánh cuộc một lần vẫn hơn.

Quả nhiên, đợi đến khi nàng giao thủ với gã nam yêu kia mới phát hiện, mắt mình đúng là kèm nhèm, tên này lại là kẻ lợi hại nhất trong bốn huynh đệ kia.

Có điều giờ hối hận cũng đã muộn, Hoa Liên nghĩ vậy, điều động một ngọn Nghiệt hỏa trong cơ thể ra, từ ngón trỏ của nàng hiện lên một ngọn lửa đỏ nhạt màu, nếu như không chú ý, căn bản không nhìn thấy được.

Tên nam yêu chặn đường Hoa Liên hiển nhiên cũng không phát hiện ra.

Bốn nam yêu này đều chú trọng tu luyện thể lực, nhất là tay, bọn chúng có thể tay không mà xé tan những con cự thú ngàn cân. Cho nên, khi Hoa Liên bắt đầu cận chiến với bọn chúng, bọn chúng đã đoán được kết cục bi thảm của nàng.

Đáng tiếc, không như mong muốn. Ngón tay của Hoa Liên vừa mới điểm vào lòng bàn tay của tên nam yêu chặn đường kia, hắn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả bàn tay cứ thế mà bị đục ra một lỗ thủng màu đen, không một tiếng động.

Pháp khí! Ít nhất là Pháp khí cấp trung mới có thể không chút tiếng động xuyên thủng bàn tay hắn đã tu luyện hơn trăm năm! Lúc ấy, trong đầu tên nam yêu chỉ thoáng qua ý nghĩ này.

Giờ phút này, cả bốn đều do dự trong lòng, bọn chúng chẳng qua chỉ nghe lệnh giết người, cũng không biết nữ yêu này có lai lịch ra sao, nhưng trên người nàng thậm chí còn có cả pháp khí, nên nhớ là số lượng Pháp khí trong Yêu tộc cũng chẳng quá một trăm, thế hệ yêu quái trẻ tuổi mà có được pháp khí, có kẻ nào không phải là người thừa kế của những yêu tộc thế gia hàng đầu.

Hoa Liên cũng không ngờ mình vừa mới ra tay đã bị bốn tên kia hiểu lầm, có điều như vậy đúng lúc cho nàng một cơ hội. Cho nên, Hoa Liên không chút do dự ôm đứa bé bỏ chạy. Mà bốn tên nam yêu kia chỉ liếc mắt nhìn nhau, cũng không đuổi theo.

“Đại ca, chuyện này có nên bẩm báo với lão gia không?” Bốn ngươi bọn họ tuy là khách khanh của La gia Tứ thiếu gia, nhưng trên thực tế, tất cả các khách khanh trong núi La Vân đều nghe lệnh của sơn chủ La Vân của núi La Vân. Chẳng qua là đám con cái của La Vân căn bản không biết mà thôi.

Tên nam yêu đeo bao tay màu vàng gật đầu một cái, “Chuyện này không phải chuyện đùa, chúng ta mau quay về thôi, lão Tứ, đệ đi thông báo cho Tứ thiếu gia, cứ bảo người chạy mất rồi, còn lại không cần nói nhiều.”

Bốn người nhanh chóng biến mất, mà Hoa Liên thì lại từ trong phiền toái này nhảy vào trong một phiền toái khác. Nàng cắm đầu chạy như điên, ai ngờ lại không cẩn thận chạy vào hiện trường giết người, khiến cho nàng suy sụp ở chỗ, kẻ giết người còn chưa có đi.

“Ngã Phật từ bi.” Nam nhân nhìn thấy Hoa Liên xong, nhếch môi mỉm cười, tà áo trắng phấp phới bay theo gió, sợi tóc rủ trên trán, những sợi tơ màu vàng cùng với tóc đen quấn vào nhau, mơ hồ lộ ra kim quang.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc