NGỰ PHẬT

Một viên đá có lai lịch không nhỏ

Sau khi thoát khỏi nồi, Hoa Liên nhanh chóng phát hiện ra trận pháp màu bạc vẽ trên nắp nồi cũng từ từ biến mất, đợi đến khi trận pháp biến mất hoàn toàn, cả cái nồi cứ thế bị lửa thiêu cháy, mà ngọn lửa kia cũng tắt ngúm trong nháy mắt.

Đó hiển nhiên không phải lửa bình thường, có thể đốt cháy một cái nồi sắt đến một mẩu vụn cũng không còn, thực sự là đủ dọa người. Có điều vậy cũng phải, lửa bình thường căn bản không luyện hóa được dược tính trong những dược liệu kia.

Ra khỏi phủ Quốc sư, Hoa Liên dùng thần thức dò xét quanh phạm vi lân cận một phen, cả phủ Quốc sư không có lấy một bóng người, chỉ còn lại những thi thể nằm la liệt đầy trên đất. Hầu hết đều là người phàm, còn có vài thị thiếp của Quốc sư đại nhân kia, mà trên thi thể đám thị thiếp kia lại tản ra yêu khí nhàn nhạt, điều này khiến cho Hoa Liên có chút kinh ngạc.

Có điều rất nhanh, Hoa Liên đã thoát khỏi sự kinh ngạc này, kinh thành chẳng phải nơi tốt đẹp gì, đặc biệt là cái phủ Quốc sư nơi nàng đang đứng này. Ai biết được đám tu sĩ chính đạo kia có tới phủ Quốc sư nữa hay không, nàng cũng không muốn rơi vào tay bọn họ.

Tuy nói giờ đã chạm tới Yêu Soái kỳ giữa, nhưng đột phá không phải chuyện một sớm một chiều, mà bản chất Hoa Liên lại là một kẻ biếng nhác, mọi chuyện đều không cưỡng cầu, chỉ chờ thời cơ. Thực ra cũng chính là nhờ có loại tính cách này cho nên mỗi lần nàng đột phá đều rất dễ dàng, tùy trời tùy ý, đây chính là trạng thái vô tâm vô vật mà chính đạo vẫn theo đuổi, nói khó nghe một chút thì là — trạng thái không tim không phổi.

Hoa Liên như vậy cũng là bởi liên quan đến quá khứ của nàng, ở một chỗ ngẩn ngơ mà đã hơn trăm vạn năm, còn không thể nào tu luyện, là yêu quái bình thường đã sớm phát điên rồi, nếu không phải nàng không tim không phổi, giờ biết đâu đã thành phân bón dưới mảnh đất ấy rồi cũng nên.

Có điều, ra khỏi phủ Quốc sư, Hoa Liên thực sự không biết nên đi đâu bây giờ. Trước kia nàng từng nghĩ ẩn cư sống cuộc sống như một người phàm sẽ rất dễ dàng, nhưng giờ mới phát hiện ra chuyện không tốt đẹp như tưởng tượng.

Một khi tu sĩ đã nhúng tay vào, nàng rất dễ rơi vào khốn cảnh như lần này, chẳng thà đến một nơi có Yêu tộc tụ tập sống còn hơn.

Nhưng trừ ngọn núi Liên Hành sơn mà nàng và mẫu thân từng sống ra, Hoa Liên tới giờ cũng chưa từng tới những nơi Yêu tộc tụ cư khác. Nàng chỉ biết nơi nổi danh nhất chính là Đại Hoang sơn, nghe nói ở đó có tứ đại Hoàng tộc của Yêu tộc, Đại Hoang sơn là nơi quan trọng nhất của toàn bộ Yêu tộc.

Sở dĩ nhớ đến Đại Hoang sơn, chủ yếu là bởi vì mẫu thân của nàng, trong lòng Hoa Liên vẫn có mấy phần chờ mong, nếu như tới Đại Hoang sơn, chắc sẽ có cơ hội để gặp lại bà ấy, không phải sao?

Hơn chục năm nàng sống trên cõi đời này, người đối xử tốt với nàng từ trước đến giờ chỉ có một mình Hồ Uẩn, nàng không thể nào không quan tâm đến người thân duy nhất này.

Sau khi rời khỏi kinh thành, Hoa Liên an toàn đến được một Phường thị* gần vùng sông nước của đám Yêu Tu mà mẫu thân đã từng đưa nàng tới.

* Nơi tập trung buôn bán

Phường thị này được dựng trên một sơn động, trong động có sông ngầm xuyên suốt, cửa sơn động có một kết giới kiểm tra yêu khí khá mỏng, cũng không biết là thiên tài nào làm ra. Kết giới này chỉ khi nào kiểm tra được người đến là Yêu tộc thì mới cho phép đi vào.

Hoa Liên mới tới nơi này lần thứ hai, mặc dù vậy thì vẫn có thể coi là ngựa quen đường cũ. Chân xỏ giày phù thủy (*phù = nổi, thủy = nước), đứng trên mặt nước, đi vào bên trong. Trên vách sơn động gắn đầy minh châu, xuôi theo dòng nước gần trăm thước lại càng thêm sáng bừng, bên trong cũng có vô số Yêu Tu tu vi đến cấp Yêu Quân đang chen lấn.

Phường thị này khá nhỏ, đi một lát đã đến điểm cuối, Yêu Tu mở quán chỉ có khoảng hơn hai chục nhà, ở đây có thể dùng vàng bạc để giao dịch vài vật phẩm cấp thấp, nhưng phần lớn là cần dùng đến tiền linh châu đang thông dụng trong Tu Chân giới, hoặc là lấy vật đổi vật, giá trị vật phẩm trái lại cũng không quan trọng, chỉ cần hai bên đồng ý là có thể trao đổi.

Trong tay Hoa Liên có không ít vàng bạc, lúc Phong Biệt Tình rời khỏi phủ Quốc sư, hắn chỉ dọn sạch sẽ người trong phủ, còn những bảo bối phi thường trân quý trong mắt người thường ở trong phủ thì không chạm vào lấy một món. Căn cứ vào nguyên tắc tận dụng hết đồ bỏ, nàng không chút khách khí mang hết đồ cổ trân bảo đi đổi thành vàng bạc, dắt bên người phòng khi cần thiết.

Một nơi nhỏ bé thế này, đồ tốt hầu như không có, cho dù có thì cũng đã bị hư hỏng, Hoa Liên nhìn quanh một vòng, chỉ nhận ra được hai Yêu Tu có tu vi xấp xỉ với mình, còn lại đều là cấp độ Yêu Quân hết.

Đạp trên giày phù thủy vòng qua vòng lại mấy vòng trên mặt nước, Hoa Liên mới dừng lại trước một cái quán nhỏ. Đồ trong gian hàng này quá ư là tạp nham, có bùa chú, có phi kiếm chất lượng kém, còn có một tấm đạo bào đã bị thủng vài chỗ, dĩ nhiên, nhiều nhất là mấy miếng ngọc giản có chất ngọc cũng không được tốt lắm được bày trong góc.

Trên đó có bản đồ của Yêu tu, phía trên ghi chú sự phân bố thể lực của ba phương Chính Ma Yêu, có điều địa điểm của vài môn phái cụ thể thì lại không có, dù sao cái bản đồ này cũng chỉ trị giá có mười lượng vàng.

Nếu như Hoa Liên mà mua bản đồ giá một trăm viên linh châu, phía trên sẽ xuất hiện nhiều thế lực không muốn để người ta biết đến hơn. Nghe nói, tấm bản đồ đắt nhất trên đời này được bán với giá trăm vạn viên linh châu, bên trên còn có vị trí cụ thể của Tiên phủ được ẩn giấu.

Hoa Liên ném cho ông chủ quán mười lượng vàng, chọn đại một miếng ngọc giản, xem qua cũng không thấy có vấn đề, liền cất ngọc giản vào.

Nhưng nàng cũng chẳng vội đi ngay, mà đứng ở trước quầy hàng lượm lặt một ít. Nàng vốn nghĩ định kiểm xem có sót gì không, có điều hiển nhiên là, ở cái nơi nhỏ bé này muốn kiểm đồ sót, thực sự là hành vi vượt qua gian khổ khó khăn hạng nhất.

Hoa Liên trước đến tìm người quản lý Phường thị dùng ba ngàn lượng vàng đổi lấy mười viên linh châu, đây cũng là chuyện bắt buộc, trong mắt người tu chân, vàng căn bản chẳng có giá trị gì, đổi được mười viên linh châu chẳng qua cũng vì tu vi mình cao mới được người ta nể chút mặt mũi mà thôi.

Có điều trong Phường thị này, mười viên linh châu vẫn đủ để mua được vài thứ. Nói vậy vì, một thanh phi kiếm cũ cũng chỉ trị giá ba bốn viên linh châu mà thôi.

Hoa Liên đi từ gian hàng đầu tiên dần dần đến cuối cùng, vẫn thấy chẳng có thứ gì đáng giá để mua. Nàng không kìm được có chút thất vọng, quả nhiên làm gì có chuyện bánh thịt rơi từ trên trời xuống hay ho như vậy.

Đúng vào lúc Hoa Liên đang thất vọng chuẩn bị bỏ đi, trong Phường thị đột nhiên lại truyền đến một tràng tiếng ồn, một con Ngư tinh mặc một chiếc đạo bào bẩn thỉu, đầu lại đội một cái đầu cá to đùng từ trong nước nổi lên.

“Lữ Nhị gia, ngươi lại lượm rác rưởi đến đây bán à.”

“Đúng thế đúng thế, Lữ Nhị gia mất tích hơn một tháng, không biết đã nhặt được bao nhiêu bảo bối vậy?”



Từng tiếng giễu cợt không ngừng truyền đến, có điều, con Ngư tinh tên Lữ Nhị gia kia cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ đi tới gian hàng cuối cùng, bỏ tấm vải rách ra, dốc hết đồ vật bên trong một không gian cũ nát ra ngoài.

Hoa Liên đứng một bên nhìn, bấy giờ mới tin, đám người ngươi nói lão ta lượm rác rưởi đúng là không hề sai.

Chuôi của phi kiếm, mảnh vỡ của Pháp bảo, nửa mảnh ngọc giản, bùa đã được dùng qua, thực đúng là cái gì cũng có. Đúng lúc Hoa Liên đã xoay người định bỏ đi, khóe mắt nàng đột nhiên quét qua một thứ, nhìn vật kia, Hoa Liên nhất thời ngây ngẩn cả người.

Vật kia giống như một tảng đá bị rong rêu xanh biếc quấn lấy, nhìn qua đúng là một tảng đá đã bị ngâm trong nước quá lâu, vừa không có linh lực dao động, lại không tỏa ra ánh sáng. Nhưng, Hoa Liên đã từng thấy qua vật này.

Không thể không nói, sống lâu vẫn có chỗ hay, ít nhất kiến thức nhiều hơn so với người khác. Thứ chỉ sinh ra từ Đại Hoang viễn cổ này, ném vào thời bây giờ thực sự không một ai nhận ra được.

Trong Đại Hoang có hai loại đá nổi danh nhất, một tên là đá Ngũ Sắc, chính là loại đá Ngũ Sắc dùng để vá trời kia. Một loại khác có tên là đá Lạc Địa, loại đá này Hoa Liên đã gặp không ít ở Bất Chu sơn, đều là dùng để trấn áp cửu long địa mạch, trong Đại Hoang chỉ có Bất Chu sơn mới có đá Lạc Địa.

Khi cuộc chiến phong thần diễn ra, xuất hiện một pháp bảo có tên là Lạc Bảo Kim Tiễn, bên trong vật đó có đá Lạc Địa, nếu không cũng sẽ không thể khiến cho vô số pháp bảo bị đánh rớt từ trong tay chủ nhân xuống.

Linh tính của loại đá này tuy yếu hơn mấy phần so với đá Ngũ Sắc, chỉ có thể vùi trong đất nhưng dù sao cũng là đá thần ở Đại Hoang, không phải ai cũng có thể tùy tiện cầm được.

Nếu không, đất đá rơi xuống từ Bất Chu sơn chỉ sợ đã sớm bị đám Đại vu đầu óc chỉ có một dây thần kinh kia đào sạch sẽ, làm gì còn mà để lại.

Xung quanh Dưỡng Thiên Trì trước kia có không ít tảng đá kiểu này, đen nhánh như mực, dáng vẻ khó coi hơn đá Ngũ sắc rất nhiều, có điều địa khí trong tảng đá kia hết sức nồng đậm, nếu như kẻ nào may mắn có được một khối đá Lạc Địa, cho dù không biết sử dụng, hàng năm chỉ cần ở bên cạnh tảng đá đó thôi cũng có thể biến thành thân thể Nguyên Thổ tinh khiết nhất trong thiên địa.

Hoa Liên thì không có hứng thú với thân thể Nguyên Thổ kia, bởi vì từ trước tới nay kẻ nào có Nguyên Thổ thân đều rất mập mạp, hơn nữa còn không phải là mập ở mức bình thường. Vốn sau khi biến hóa đã chẳng phải mỹ nhân kinh thế gì, nếu mà phải vác cái thân thể phì nộn nữa đi ra ngoài, nửa đời sau nàng tình nguyện tìm một cái ao sen mà ẩn cư.

Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn có thể háp thụ sức mạnh Nguyên Thổ trong tảng đá kia, sau đó chuyển đổi thành linh lực mình cần, lùi một vạn bước mà nói, cho dù tảng đá kia không thể cung cấp linh khí thì cũng có thể luyện thành pháp bảo, hơn nữa đẳng cấp tuyệt đối sẽ không quá thấp.

Hoa Liên căn bản không lo sẽ có người nhận ra lai lịch của tảng đá kia, vấn đề là nàng có cầm được nó lên không mới là mấu chốt.

Rất hiển nhiên là đá Lạc Địa đã chấp nhận Ngư lão, cho nên lão mới có thể cầm được nó, nhưng mình thì sao?

Cho dù thế nào cũng phải thử mới biết được. Hoa Liên bước tới trước gian hàng của Ngư lão, ngồi xổm xuống. Tùy ý xem một lúc mới chậm rãi mở miệng, “Đồ của ngươi bán thế nào?”

Ngư lão ngẩng đầu lên, cặp mắt trên cái đầu cá không thể nào nhắm lại kia vòng vo cả nửa ngày trên người Hoa Liên lão mới há mồm, một mùi tanh tưởi lập tức xông vào mũi, “Ba viên linh châu, tùy ngươi chọn mười món.”

Hoa Liên gật đầu một cái, cái đống này rất hỗn tạp, ít nhất cũng mấy trăm món, chân chính đáng giá, e rằng trừ tảng đá kia thì chẳng có gì khác.

Có điều ba viên linh châu mà mua được một khối đá Lạc Địa, giờ không phải là bánh thịt rơi từ trên trời xuống, mà là bánh vàng.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc