NGỰ PHẬT

Đột nhiên muốn thành hôn

Cả đời hắn chỉ động lòng với một người, thậm chí chết rồi cũng vẫn nhớ thương nàng. Cho nên, dù bị tên Xạ Nhật bắn trúng, vẫn không thể nào nhắm mắt, vì không muốn gây ra họa loạn, có người đưa hắn đến đàn tế trấn yểm.

Hắn vẫn không biết, người con gái hắn toàn tâm toàn ý muốn gặp lại ở ngay dưới tảng đá lớn kia, bên cạnh hắn vô số năm. Chờ đến một ngày, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được hơi thở của nàng, mới phát hiện ra, cảnh còn người mất. Đại Hoang đã sớm bị chôn vùi trong biển thời gian, mà hắn và nàng, cũng không thể nào quay lại trước kia được nữa.

Nếu không thể nào được cùng sống, vậy thì cùng chết đi, hắn sẽ ở bên nàng, sẽ mãi mãi ở bên nàng.

Hạt châu kia bay lên từ trong tay Hoa Liên, rơi vào bên cạnh Tạc Xỉ, trong thất khiếu* của Tạc Xỉ thoát ra một luồng khói xanh nhạt, vọt vào bên trong hạt châu.

* thất khiếu: hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai, miệng.

Sau đó, hạt châu kia không một tiếng động nứt ra, tan thành thứ bột mà mắt thường không thể nào nhìn thấy, biến mất.

Sau khi Bạt và Tạc Xỉ chết đi, cả đàn tế bắt đầu kịch liệt rung chuyển, những cánh cửa đá phong bế xung quanh đều mở ra toàn bộ, Hoa Liên liếc nhìn nơi bọn họ biến mất, sau đó bị Ân Mạc kéo ra ngoài.

Tất cả những gì ở nơi đây đều không thuộc về bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ là người qua đường đứng xem, vĩnh viễn không thể nào hiểu rõ, người đã trải qua nó sẽ dùng tâm trạng thể nào để đối diện với tất cả những chuyện này.

Hoa Liên không biết thế nào là yêu, không hiểu tại sao rõ ràng Tạc Xỉ yêu nàng ấy, cuối cùng lại chọn giúp bọn họ giết Bạt.

“Sao vậy?” Không có trở ngại gì, hai người nhanh chóng nhìn thấy ánh sáng, Ân Mạc dường như cũng cảm thấy được tâm trạng của Hoa Liên có chút suy sụp, quay đầu lại nhìn nàng nhẹ giọng hỏi.

Hoa Liên ngẩng đầu nhìn về phía Ân Mạc, ánh mắt của hắn rất sáng, tựa như đang có ngàn vạn ngôi sao đang lóe lên vậy, nàng không nhịn được mà thốt lên, “Yêu là gì?”

Câu hỏi này khiến cho Ân Mạc ngẩn ra một lúc lâu, sau đó lắc đầu, “Ta cũng không biết.”

Hắn đã từng gặp những người yêu nhau, ví dụ như đôi vợ chồng khiến cho người ta lóa cả mắt ở nhà kia, nhưng, nhắc đến tình yêu, thì hắn vẫn chưa yêu, không thể nào hiểu nổi làm sao những người xa lạ có thể biến thành người quan trọng nhất trong cuộc đời này.

“Vậy sao…” Hoa Liên rũ mắt xuống, trong lòng có thứ cảm xúc không nói thành lời, chỉ biết là không vui. Không có sự vui mừng khi sống sót sau đại nạn, chỉ có nỗi sầu bi nhàn nhạt những chẳng thể tiêu tan.

“Ngươi có muốn thử một lần không?”

“Với ngươi?”

“Không được sao?”

“Đồ hòa thượng lục căn không tịnh!” Nàng đã sớm muốn nói như vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, tâm trạng dường như cũng thoải mái hơn không ít.

”…” Ân Mạc mặt đầy vạch đen, lẳng lặng kéo Hoa Liên tiếp tục đi lên trên.

Hiện giờ, đã không cần thiết phải ở lại Thạch Hải này nữa rồi, nhưng Hoa Liên lại không biết nên đi đâu. Giao Hoàng cứ thế mà chết, nói ra ai sẽ tin đây. Hơn nữa, những người đó nhất định sẽ muốn biết, tại sao cả Giao Hoàng cũng chết mà nàng lại vẫn còn sống.

Cho dù thực sự có giải thích cho bọn họ, e là đến lúc ấy cũng chẳng có mấy người tin tưởng, nói không chừng bọn họ còn hoài nghi mình lấy được bảo vật gì đó. Cho dù là người hay yêu, vào một số thời điểm, thực ra đều có suy nghĩ giống nhau.

“Sao lại dừng lại?” Đi được vài bước nữa, Ân Mạc đột nhiên dừng bước, sắc mặt hơi biến đổi, Hoa Liên đứng phía sau hỏi.

“Khổng Tước Hoàng, xem ra Yêu tộc Tứ Hoàng dạo này rất rảnh rỗi.” Ân Mạc cũng chẳng hề lộ ra vẻ sợ hãi mấy, nhanh chóng cất bước đi lên trên. Sau khi ra khỏi cửa động, Hoa Liên vừa hay nhìn thấy Khổng Tước Hoàng Khổng Mân đang đứng bên cạnh cửa động.

Vốn nàng còn đang nghĩ xem nên làm gì, giờ thì hay rồi, hoàn toàn chưa cần nghĩ đã bị người ta chặn lại rồi.

Khổng Uyên nhìn thấy Hoa Liên, vốn đang rất vui vẻ, có điều sau khi thấy Ân Mạc xuất hiện cùng nàng thì lập tức ngậm miệng lại, sau đó, hắn lại nhìn thấy bàn tay còn chưa tách ra của hai người, kinh ngạc há hốc mồm, thiếu chút nữa đã trật khớp cằm.

Phát hiện ánh mắt của Khổng Uyên vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình, Hoa Liên cũng nhận ra hình như có điểm gì lạ, vội vàng rút tay ra, Ân Mạc chỉ cười cười không để ý.

“Không biết các hạ là vị cao tăng nào của Kim Luân tự?” Khổng Mân hình như cũng không có nỗi kích động muốn diệt trừ Ân Mạc, giọng nói vô cùng bình thản, thái độ cũng rất khách khí.

“Bần tăng Niết Thiên.”

“Có phải là sư điệt của Kiến Tuệ đại sư?” Khổng Mân tỏ ra hơi kích động.

“Phải.”

Thực ra thì, Ân Mạc và chưởng môn Kim Luân Tự Ấn Thiên vốn có cùng một vai vế, sở dĩ Ấn Thiên phải gọi hắn bằng sư bá, cũng là bởi vì Kiến Tuệ. Kiến Tuệ vốn là sư bá tổ của đám hòa thượng đứng hàng chữ Thiên bọn họ, không hiểu vì nguyên nhân gì, ông ấy lại nhìn trúng Ân Mạc, lại còn bảo Ân Mạc gọi ông ấy là sư bá.

Chuyện này khiến cho bối phận của Ân Mạc cao hơn một bậc, Ấn Thiên chỉ có thể gọi Ân Mạc một tiếng sư bá, chuyện này khiến cho hắn uất ức tận mấy trăm năm liền, đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.

Tuy nói Kiến Tuệ hiện giờ vẫn còn bị giam trong ngục Liệt hỏa của Kim Luân tự, nhưng tu vi của ông ta đến giờ không ai có thể đoán ra được, năm đó ông ta chính là nhân vật có đẳng cấp ngang hàng với Ma Tôn, bảy trăm năm đã qua, nói không chừng ông ta đã sớm vượt qua cảnh giới khi đó.

Khổng Mân kích động, cũng chẳng phải vì tu vi của Kiến Tuệ như thế, mà là từ trước đến nay, Kiến Tuệ là tu sĩ chính đạo duy nhất mà ông ta bội phục.

“Thất lễ rồi, không biết Kiến Tuệ đại sư mấy năm nay có khỏe hay không?”

“Sư bá vẫn còn đang nhập thiền.” Đối với Kiến Tuệ mà nói, có nhập thiền ở nơi nào thì cũng giống nhau, ông ta đã sớm thoát khỏi cảnh nhục thể phàm thai, những thống khổ chịu đựng trên thân thể, hoàn toàn có thể bị tiêu trừ bằng tinh thần, đây mới là cảnh giới cao nhất của Phật đạo.

Khổng Mân gật đầu một cái, sau đó dời mắt về phía Hoa Liên, “Ngươi tiến vào cùng với Giao Hoàng đúng không?”

“Phải.”

“Nàng… có phải đã…” Giọng nói của Khổng Mân có chút do dự, bọn họ đều là Yêu Hoàng, đều có cảm ứng nhất định với nhau, trên đường đi tới nơi này, ông ta đột nhiên mất đi cảm ứng với Giao Hoàng, hơn nữa trong lòng trước sau vẫn có cảm giác bồn chồn nôn nóng, e là, nàng ta lành ít dữ nhiều.

“Dưới tế đàn có phong ấn tuyệt thế hung vật, Giao Hoàng đã bị giết.” Hoa Liên không nhắc đến chuyện Giao Hoàng biến dị, dù sao bọn họ đều biến đổi, Hoa Liên lại chẳng có tí phản ứng nào, chuyện này trừ Ân Mạc ra, đừng nói cho người khác biết thì tốt hơn. Khó mà bảo đảm rằng biết đâu có người lại hiểu biết về tế đàn của Yêu tộc, một khi phân tích ra được gì, chắc cũng chẳng hay ho.

“Tuyệt thế hung vật?’ Khổng Mân nhướn mày, hiển nhiên có chút khó tin. Nhưng nếu nói là Hoa Liên nói láo, thì khả năng cũng không lớn. Cho dù thế nào, Giao Hoàng đích thực là đã chết, thậm chí ngay cả thần hồn cũng không thể tái sinh, dù Hoa Liên có liên kết với Ân Mạc, e cũng chẳng làm gì được bà ta mới phải.

“Bạt.” Ân Mạc chỉ nói một chữ, sắc mặt của Khổng Mân lập tức đại biến. Hiện nay thế gian này căn bản không hề tồn tại loại sinh vật như Bạt, dù sao cũng không kiếm đâu ra được lắm hồn phách hung lệ để nuôi dưỡng một con quái vật như vậy, hơn nữa, muốn nuôi dưỡng thành công, phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được, có người đã thử, nhưng không kẻ nào từng thành công.

“Vậy nó…”

“Lúc chúng ta ra ngoài, hình như nó bị thứ gì đó quấn lấy.” Những lời này của Ân Mạc nghe ra thực không thể khiến người ta tin được, cố tình lại không một ai có thể phản bác.

Bởi vì, trong lúc bọn họ ra khỏi đàn tế, những cánh cửa đá kia lại hạ xuống! Một lần nữa phong ấn cả đàn tế lại. Sợ là hiện giờ, không ai có thể vào trong được.

“Đã vậy, thì cho qua đi.” Hứng thú của Khổng Mân với di tích Thái cổ này đã không còn, đặc biệt là sau khi nghe thấy bên trong còn có một tuyệt thế hung vật như vậy. Hơn nữa nếu là Bạt xuất hiện thì đích xác có thể giết được Giao Hoàng, trong lòng Khổng Mân đã tin lời bọn họ, dù sao cũng là di tích Thái cổ, nơi này có xuất hiện thứ gì thì cũng chẳng kỳ quái. Những gì Thái cổ có thể làm ra, không phải thứ bọn họ có thể hiểu được.

“Đúng rồi, Hoa Liên, lúc rời khỏi Đại Hoang sơn, ta nghe nói Hồ Hoàng muốn thành thân với mẫu thân của ngươi, có muốn theo ta đến xem một chuyến không?” Khổng Mân đột nhiên nhớ ra chuyện này, mở miệng nói với Hoa Liên.

“Thành thân? Tại sao?” Hoa Liên có chút kinh ngạc, tính khí của Hồ Uẩn nàng rất hiểu, nếu như Hồ Hoàng ép bà ấy, bà ấy căn bản sẽ không chịu thỏa hiệp, nhưng nếu nói bà cam tâm tình nguyện, thì lại không giống.

Nàng đã sớm nghe Khổng Uyên nói qua quan hệ giữa Hồ Hoàng và mẫu thân nàng, đến giờ vẫn không có bất cứ tiến triển gì, sao đột nhiên lại quyết định thành thân chứ?

“Nguyên nhân cụ thể thì ta không biết, ta cũng chỉ đột nhiên nhận được tin tức thôi, ngày thành hôn được định là sau mười ngày nữa.”

“Vậy…” Hoa Liên có chút do dự, nàng muốn biết mẫu thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rồi lại lo lắng, sau khi quay về những người đó sẽ hỏi nàng về chuyện ở đây, rất dễ khiến nàng chọc phải một đống phiền phức. Dù sao nơi đó cũng là Đại Hoàng sơn, một tiểu yêu Yêu Soái kỳ như nàng mà vào đó, nếu thực sự bị người ta để mắt tới, chết lúc nào cũng không biết.

Cho dù bây giờ máu trong cơ thể nàng có thể hóa thành mũi huyết tiễn kinh khủng kia, nhưng trước khi Nghiệt hỏa trong cơ thể nàng có thể hoàn toàn hóa ra trọn một cây cung và nàng có thể kéo được dây cung thành công, vẫn nên hành động một cách khiêm tốn thì hơn.

Khổng Mân tựa hồ như nhìn thấu Hoa Liên đang phiền não vì chuyện gì, sau khi liếc nhìn Ân Mạc, ông ta mới mở miệng nói, “Chuyện này kết thúc ở đây, mọi việc cứ để ta ra mặt xử lý.

Khổng Mân đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, khiến cho Hoa Liên có chút không quen.

Không phải là vì Ân Mạc đấy chứ? Hòa thượng này bây giờ lại còn chính tà đều ăn nữa sao? Nàng quay đầu nhìn về phía Ân Mạc, Ân Mạc nháy mắt với nàng mấy cái.

“Nếu đã vậy thì đa tạ.” Tiếng cảm ơn này, dù thế nào cũng không nên do Ân Mạc nói ra, kết quả hắn lại nói, quả nhiên, ánh mắt của Khổng Mân nhìn Hoa Liên cũng trở nên khác thường.

“Niết Thiên đại sư khách khí rồi, chúng ta trước cáo từ, ngày khác gặp lại, nhất định sẽ tham thảo Phật pháp cùng Niết Thiên đại sư.”

“Sẽ có cơ hội.” Ân Mạc như có như không liếc qua Khổng Uyên bên cạnh Khổng Mân, khóe miệng dật ra một nụ cười. Khổng Tước Hoàng này quả nhiên là người biết hành xử, biết nên làm gì mới tốt cho mình.

Chỉ sợ ông ta đối tốt với hắn, cũng chẳng phải là vì sư bá Kiến Tuệ, trái lại, là do có liên quan đến cậu con trai duy nhất này của ông ta thì đúng hơn. Dĩ nhiên, có một số việc, mọi người hiểu trong lòng là được rồi, không cần thiết phải nói ra.

“Tự mình cẩn thận một chút! Đừng có chạy khắp nơi rước lấy phiền phức.” Đứng trước mặt Hoa Liên, Ân Mạc cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay nhéo mặt nàng.

“Ta mới không rước lấy phiền phức, con lừa ngốc chết tiệt, không được nhéo mặt ta!” Trong lúc nhất thời quá kích động, Hoa Liên đã quên béng mất bên cạnh còn có hai người nữa.

“Ta không phải con lừa ngốc…” Ân Mạc tỏ ra vô cùng bất mãn với cách xưng hô này.

“Sớm muộn cũng phải!”

Bình luận

Truyện đang đọc