NGƯỜI ANH EM, CHƠI LƯỠI LÊ KHÔNG?

Tần Liên đỡ Phương Thư Nghiễn trở lại căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách cho thuê.

Muốn nói Phương Thư Nghiễn không say, nhưng ánh mắt cậu quả thật có hơi ngốc, Tần Liên chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu, cảm thấy đáng yêu muốn chết luôn.

Muốn nói cậu say rồi, thế nhưng vẫn biết trải chăn cho Tần Liên.

Còn trải trong một cái phòng ngủ khác.

Tần Liên phát ra âm thanh dục cầu bất mãn: "Đêm nay chúng ta không ngủ cùng một chỗ hả?"

"Không cần, vừa đủ hai cái giường."

Tần Liên tức giận.

Hai cái giường thì cần phải tách ra ngủ à!

Nhìn Phương Thư Nghiễn khom lưng đứng ở bên giường nhét ráp trải giường, lộ ra vòng eo trắng trắng săn săn, Tần Liên cảm thấy nếu như đêm nay mà không làm chút gì thì quả thực không phải người.

Vì thế Tần tuyển thủ bật nhảy lên một cái, nhào vào lưng đối phương. Phương tuyển thủ thất kinh, bất ngờ đứng dậy. Tần tuyển thủ bị hất tung ngã chổng vó lên mặt đất. K. O.

Tần Liên giơ tay trái bị chính mình đè trên đất lên "Ngao ngao" kêu thành tiếng.

Mẹ suýt chút nữa thì quên, hắn bây giờ là người nửa tàn phế, làm thế nào được chứ!

Phương Thư Nghiễn nghe thấy hắn kêu thảm thiết, vội vàng quay người lại, nhìn thấy Tần Liên cong mông lên, nghiêng người dán trên đất, tay bị thương đè ở dưới thân.

Một cái tư thế cực kỳ buồn cười.

Thế nhưng Phương Thư Nghiễn không cười, mà nhanh chóng vươn tay muốn kéo hắn lên.

"Không sao không sao, tớ tự dậy." Tay phải Tần Liên chống xuống đất, gian nan muốn ngồi dậy.

Xuất sư chưa chiến đã chết, suýt chút nữa thì hỏng người!

"Tự mình đứng lên được không?" Phương Thư Nghiễn lo âu hỏi.

Tần Liên nghiến răng nghiến lợi, "Được!"

Nam nhi đại trượng phu.... Không thể.... Nói không được!

"Chăn đã trải xong rồi, cậu xem xem độ cao gối có thích hợp hay không, nếu không được tớ lại đi lấy cái khác qua." Rốt cuộc trải giường xong, Phương Thư Nghiễn vừa quay đầu, nhìn thấy Tần Liên đang ngồi ở dưới đất nâng cánh tay trông vô cùng đáng thương.

"Sao lại ngồi trên đất, lạnh lắm đấy!"

Tần Liên bĩu môi, "Lạnh chết tớ luôn đi, dù sao cậu cũng không muốn ngủ với tớ."

Thấy hắn lớn tướng vậy mà còn ngồi dưới đất làm nũng, Phương Thư Nghiễn cảm thấy rất buồn cười, cố ý nghiêm mặt nói: "Cậu lại không uống say đùa giỡn cái gì chứ, mau đi tắm rửa còn đi ngủ."

Tần Liên đứng lên ôm cậu, mặt chôn ở trên bả vai cậu thổi một hơi, "Nhưng mà cậu uống say rồi nha, không làm chút gì chung quy cứ cảm thấy có lỗi với chính mình." Nói xong, liếm một cái lên cổ cậu.

Cơ thể Phương Thư Nghiễn nhẹ nhàng run một chút, vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: "Cậu đúng là thuộc giống cún, không phải cắn thì là liếm."

Tần Liên hất mặt cười toe, "Đáng yêu không? Muốn không?"

Đáng yêu, muốn!

Hầu kết Phương Thư Nghiễn giật giật, nắm chặt cánh tay đỡ trên eo cậu, nhẹ giọng nói, "Không phải tớ không muốn, chỉ là... Cậu bây giờ không tiện. "

"Nhưng tớ còn có tay phải mà." Tần Liên lười biếng híp híp mắt, "Lão công giúp người ta rửa ráy nhé?"

Phương Thư Nghiễn cảm thấy cậu bị tên tiểu yêu tinh Tần Liên này mê hoặc mất rồi, huấn luyện chống lại chất dẫn dụ nhiều năm nay coi như thành công cốc, cho dù Tần Liên không ở trong thời kỳ phát tình, trong không khí không có mùi hương nước hoa mê người, đầu óc cậu vẫn giống như đột nhiên bị đứt dây, chờ phản ứng lại, tay đã đè sau gáy Tần Liên, hung hăng hôn xuống.

Ôm hôn từ phòng ngủ đến buồng tắm không tính cái gì.

Bởi vì tay trái không bỏ ra được cho nên xé rách cả quần áo cũng không tính là gì.

Đàn ông đích thực chính là vậy.

Cho dù chỉ có một bàn tay, cũng có thể tuốt cho lão công thoải mái!

"Thoải mái sao?" Tần Liên tăng nhanh động tác ở trên tay.

Sắc mặt Phương Thư Nghiễn ửng hồng ngồi trong bồn tắm, đầu hơi ngửa về phía sau, phát ra tiếng nuốt.

Tần Liên ngồi sát lại, nhẹ nhàng mổ một cái lên miệng cậu, sau đó hôn thật sâu xuống.

Không hề do dự, Phương Thư Nghiễn nhiệt liệt đáp lại hắn, hai người lần thứ hai răng môi giao hòa.

Trong phòng tắm nho nhỏ, hương vị chất dẫn dụ mát lạnh như nước mưa tỏa ra tràn ngập....

Bình luận

Truyện đang đọc