NGƯỜI ANH EM, CHƠI LƯỠI LÊ KHÔNG?

Tần Liên so với Omega này cao hơn một cái đầu, huống chi coi như có tiêm thuốc ức chế, thì vẫn có khí thế Alpha trời sinh, hơn nữa từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục cùng ảnh hưởng từ gia đình, lúc này cả người hắn phát ra khí tràng cường đại làm cho người chung quanh không khỏi phát lạnh.

Omega nọ cũng hoảng hồn lui về sau một bước, "Cậu, cậu muốn làm gì!"

Làm gì nha! Giữa Omega động động mồm mép là được rồi, chẳng lẽ còn động thủ nha!

Vệ Tục cười thầm, tên nóng tính Tần Liên này rốt cục không nhịn được nữa muốn phát hoả rồi.

A, cậu cho rằng cậu đang mắng ai? Là hậu duệ của Tần lão tướng quân, Tần Liên nha!

Run rẩy đi! Hỡi các Omega!

Tần Liên chậm rãi mở miệng.

"Không sai, tôi là một Omega."

Vệ Tục: A???

Omega nọ: A?

Mọi người: Emmm....

Tần Liên thở ra một hơi, tiếp tục nói: "Tôi là Omega, còn giống cậu được tiếp thu giáo dục tại trường học, sau này cũng không có ý định ở nhà giúp chồng dạy con. Một Omega tùy tiện không biết xấu hổ như tôi, mà Phương Thư Nghiễn vẫn nói coi như tôi bị người khác đánh dấu cũng không muốn từ bỏ."

Tần Liên nhìn bốn phía dò xét một vòng, cười: "Phương Thư Nghiễn yêu tôi yêu đến muốn sống muốn chết, nơi nào có hành vi kỳ thị?"

Vệ Tục bị thao tác tự tổn hại này của hắn làm cho sợ ngây người.

Chúng Omega bị hắn không biết xấu hổ thả lời khiêu khích làm cho sợ ngây người.

Toàn trường đạt tới hiệu quả lặng ngắt như tờ.

Tần Liên bưng mâm, dưới con mắt dõi theo của mọi người cao lãnh rời đi.

Trong lòng lại đem Phương Thư Nghiễn mắng lăn lộn một trận.

Đồ móng heo dám vứt bỏ hắn, hắn còn phải giúp đồ móng heo chùi đít, quá tủi thân rồi!

Nhưng mà... Kỳ thực lúc Tần Liên nghe thấy người khác mắng hắn, xác thực không có cảm giác gì.

Dù sao Phương Thư Nghiễn cũng đã biết nguyên nhân, người khác thích nghĩ như thế nào thì nghĩ.

Thế nhưng thấy người khác nói Phương Thư Nghiễn không tốt, hắn thật sự muốn phát hỏa lập tức nhảy dựng lên.

Bởi vì bối cảnh trong nhà cùng với tính cách tự thân, hắn xưa nay chưa từng biết sợ là gì, nhưng đến hôm nay, mới phát hiện trong lòng đã sinh ra một mối uy hiếp.

Mối uy hiếp này tên là Phương Thư Nghiễn.

Cho nên hắn tình nguyện thừa nhận mình chính là "Omega không biết xấu hổ", tình nguyện tất cả mọi người đều nhắm đầu mâu vào hắn, cũng không muốn để cho Phương Thư Nghiễn phải chịu một chút chút, cho dù chỉ là công kích trong lời nói.

Tần Liên cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, giơ tay, ấn ấn ngực.

"Chó thật." Tần Liên thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Phương Thư Nghiễn là tới ngày thứ ba mới nhìn thấy cha.

Ngoại trừ nổi danh về phát biểu ngôn luận phản quyền giáo dục của Omega, cha Phương còn là bộ trưởng của một ngành quan trọng nào đó, quyền cao chức trọng.

Phương Thư Nghiễn cảm thấy mình không có tính cách "Nghe lời" của anh trai giống như cha mong đợi, mà sau khi cậu ra đời, cha cậu liền thăng chức, công việc cũng bận rộn hơn. Hai cha con đều rất ít khi gặp mặt.

Phương Thư Nghiễn suy nghĩ ba ngày, làm thế nào có thể cùng cha ngồi xuống từ từ đàm luận, giải thích tình huống, không cầu lập tức có thể tiếp thu Tần Liên, nhưng ít nhất cũng cho phép cậu quay về trường học đi.

Không ngờ thực tế căn bản không phát triển như vậy.

"Hỗn xược!" Cha Phương vừa vào cửa, liền mắng to, "Ta ở bên ngoài vất vả nhọc nhằn làm chính trị, quay đầu con liền tới trường học tìm bạn trai? Lần trước con đáp ứng ta thế nào! Hả?"

Phương Thư Nghiễn đứng lên, nhìn cha cậu.

Lần trước cậu hiểu lầm mùi chất dẫn dụ Alpha trên người Tần Liên là người khác đánh dấu, bèn nói sau này không tiếp tục qua lại nữa.

Nhưng đó chỉ là hiểu lầm....

"Ba." Phương Thư Nghiễn bấm đầu ngón tay một cái, không biết phải nói câu "Bạn trai của con thật ra là Alpha" như thế nào, cha cậu liệu có bớt giận không hay là...

Bình luận

Truyện đang đọc