NGƯỜI ANH EM, CHƠI LƯỠI LÊ KHÔNG?

[Mở cửa.]

Hôm nay có dấu chấm tròn!

Tần Liên nhìn cái dấu chấm kia không nhúc nhích.

Một lát sau, Phương Thư Nghiễn gửi thêm một tin.

[Cậu đang ở ký túc xá chứ?]

Lại qua nửa phút, điện thoại gọi tới.

Tần Liên vội vàng cắt đứt, nhưng di động của hắn không tắt âm báo, tiếng chuông lớn như vậy ngoài cửa chắc chắn có thể nghe thấy. Vệ Tục giương mắt nhìn hắn, không tiếng động hỏi "Cậu làm sao không mở cửa?"

Tần Liên lắc lắc đầu ra hiệu hắn đừng nói chuyện, sau đó, cởi hai nút áo sơ mi ra.

Vệ Tục:???

Tần Liên nắm cổ áo sơ mi kéo ra một chút, lộ ra bộ ngực trắng nõn, tiếp theo suy nghĩ giây lát, giơ tay vò loạn đầu tóc.

Vệ Tục há miệng.

Tần Liên ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Vệ Tục im lặng, không nói tiếp nữa, nhìn hắn đi mở cửa.

Phương Thư Nghiễn đứng cách xa một mét trong khoảng cách an toàn, không nghĩ tới vẫn bị kích thích đánh mạnh.

Tần Liên mang dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ, quần áo xốc xếch dựa vào tường, nhìn cậu cười cười: "Ngại quá, lúc nãy tớ ngủ, không biết có tin nhắn."

"Không, không." Phương Thư Nghiễn lấy lại bình tĩnh, "Không sao đâu."

Tần Liên đối với phản ứng này không hài lòng cho lắm, lại tiến gần thêm một bước, trước khi cậu ta kịp lùi về sau bất chợt bắt lấy cái túi, còn đung đưa tay cậu: "Anh giai hôm nay mang tới món gì vậy?"

"... Quên rồi." Phương Thư Nghiễn nhịn không được nhỏ giọng giáo huấn, "Sao cậu không mặc quần áo cho cẩn thận rồi hãy ra! Thế này giống cái dạng gì!"

"Giống dạng gì?" Tần Liên dựa vào tường, bày ra một tư thế xinh đẹp.

Tức thời, mặt Phương Thư Nghiễn nghẹn thành màu gan heo, lắp ba lắp bắp mới nói được một câu: "Tùy cậu!"

Tần Liên cười liếc mắt đưa tình.

Phương Thư Nghiễn đột nhiên xoay người: "Tớ còn có lớp, đi trước đây." Phảng phất như nhìn thấy tai họa ghê ghớm gì, tốc độ có thể so với thi cuốc bộ.

Tần Liên cười hì hì xách hộp cơm trở lại ký túc xá, Vệ Tục "Sách" một tiếng.

"Cậu đây chính là đố kị." Tần Liên mở hộp cơm ra, thịt cá đủ cả, quả thực hoàn hảo mỹ mãn, "Vừa rồi cậu muốn nói cái gì?"

"Nói thế nào đây." Vệ Tục thở dài, "Nếu cậu sinh ra là một con rết, thì hiện giờ đã thành một con giun."

Tần Liên phản ứng lại, cười vứt cho Vệ Tục một ánh mắt đưa tình.

"Ôi." Vệ Tục vội che mắt, "A Liên à, xin cậu đừng có thả dê nữa."

Tần Liên né thoát chạy thể dục buổi sáng, né thoát bài huấn luyện thân thể, lại không nghĩ rằng, né không thoát khóa quân sự hai tuần sau khai giảng.

"Khóa quân sự lần này lớp Omega chúng ta cũng phải tham gia, cường độ huấn luyện chắc chắn sẽ không cao như lớp Alpha, nhưng chúng ta đây là vì nâng cao tố chất thân thể của mọi người! Mỗi người nhất định phải có mặt mỗi ngày, tôi sẽ điểm danh!"

Giáo viên chủ nhiệm nói xong, bên dưới một trận kêu rên "Vì cái gì khóa này của chúng ta phải tham gia nha!" "Mệt mỏi quá đi..."

"Trời nóng như vậy lớp trang điểm của tớ sẽ chảy mất!"

"Có thể không đi được không đây!" Tần Liên than thở trong lòng.

Xem đi xem đi, đây chính là hiện trạng của Omega, tầng cao nhất trên tháp quyền lực người ta đều đang nỗ lực đoạt đi quyền học tập của các cậu đấy nha! Còn không tự mình cố gắng! Còn không chịu hăng hái! Còn không nhanh chóng tăng cường thể chất đấu tranh kháng nghị lại thế lực độc ác!

Nếu như có thể, Tần Liên rất muốn dùng cái âm thanh hủ bại này hò hét: Tỉnh lại đi! Hỡi các Omega!

Vệ Tục lộn lại nhìn hắn: "A Liên, cậu muốn đi huấn luyện quân sự à?"

Tần Liên: "Đương nhiên không!"

Giỡn sao, hắn lại không cần đấu tranh làm cái gì!

"Chúng ta nên làm gì để né tránh quân sự" là đề tài thảo luận của hội nghị phòng ngủ lần này.

Vệ Tục: "Tớ muốn tham gia mà, nếu Dương Mạt nhà tớ say nắng thì làm sao, không bỏ được!"

Tần Liên yên lặng đổi đề tài thảo luận thành "Mình nên làm gì để né tránh quân sự."

A, người tập quân sự nhiều như vậy, lười biếng không có mấy ai.

"Hay là cậu giả bộ tới kỳ phát tình đi." Vệ Tục đề nghị.

Tần Liên: "Biến con kiến đi."

Nửa giờ sau, Tần Liên đi đến văn phòng giáo viên phụ đạo: "Lão sư à." Tần Liên gian nan mở miệng, "Tập huấn ngày mai khả năng em phải xin nghỉ rồi, em phát tình..."

Bình luận

Truyện đang đọc