NGƯỜI ANH EM, CHƠI LƯỠI LÊ KHÔNG?

Ngày trước lúc tâm sự với Phương Thư Nghiễn, Tần Liên đã biết là nhà vị cựu hôn phu này của cậu cũng rất có quyền thế - tuy rằng vì bất đồng chính kiến mà rất hiếm khi đi lại với nhà Tần, hơn nữa Lâm Tiêu này từ nhỏ đã được bảo hộ rất kĩ, là thật sự dựa theo hình thức "Khuê nam đại gia" để nuôi, một cửa không ra hai cổng không bước, chưa từng tới trường học tập, chỉ mời giáo viên đến nhà. Ngay cả tiệc tùng cũng chưa từng tham gia, nói chi là tiếp xúc với Alpha.

Xem đi, tài xế cùng bảo tiêu kính râm cũng đều là Beta!

Tần Liên chợt cảm thấy mình hơi có vẻ chiếm tiện nghi, vội đem chất dẫn dụ Alpha thu lại.

"Cậu chính là Tần gì đó phải không." Lâm Tiêu lên tiếng. Giọng nói thật ra khá dễ nghe, chỉ là ngữ điệu thật thiếu đòn.

"Cậu không biết tớ tên gì?" Tần Liên hỏi, "Cậu không điều tra tớ?"

Lâm Tiêu hừ lạnh, "Một kẻ bình dân, có cái gì mà phải điều tra. "

"A... Đúng, tớ chính là Tần gì đó." Tần Liên nói, "Còn cậu là Lâm gì đó phải không?"

Lâm Tiêu quay đầu, cách kính râm lườm hắn một cái, "Cậu làm sao dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu biết cha tôi là ai không!"

Tần Liên biết cha cậu ta là ai, thật sự rất muốn hỏi ngược lại một câu "Thế cậu biết cha tôi là ai không".

Nhưng vẫn là thôi, lại chẳng phải đến đây để đua cha.

"Không biết." Tần Liên thật thà nói, "Tớ chỉ biết cậu là cựu hôn phu của Phương Thư Nghiễn thôi."

Lâm Tiêu "Hừ" một tiếng, "Biết vậy là tốt! Tuy nhiên tôi muốn sửa chữa một chút, không phải cựu hôn phu, mà là đương nhiệm, hơn nữa qua mấy ngày chúng tôi sẽ làm lễ đính hôn."

Lúc này Tần Liên là thật sự bị shock rồi.

"Đính hôn?" Tần Liên trầm khóe miệng xuống, "Bao giờ?"

Lâm Tiêu đắc ý nhìn hắn một cái, "Ngay đầu tháng sau, Nguyên Đán!"

Nguyên Đán?

Chỉ còn chưa đến một tháng, làm sao lại bất ngờ như vậy? Phương Thư Nghiễn nhất định đã xảy ra chuyện rồi!

"Tôi không tin!" Tần Liên đột nhiên nâng cao giọng, rưng rưng muốn khóc, "Người anh Thư Nghiễn yêu nhất chính là tôi, anh ấy làm sao đính hôn với cậu được!"

Lâm Tiêu trợn mắt lên, "Anh Thư Nghiễn là để cho cậu gọi sao!"

Tần Liên không đáp lại, nghiêng đầu nằm bò lên ghế ngồi đằng trước, khóc khàn cả giọng, "Tôi không tin! Anh ấy rõ ràng nói muốn cưới tôi mà!" Sau đó gào khóc thảm thiết một trận.

Lâm Tiêu tức đến nổ phổi, "Cậu còn muốn gả cho anh Thư Nghiễn? Loại Omega như cậu có tư cách gì! Cậu tốt nhất hiểu rõ vị trí của mình cho tôi, đừng ép tôi ra tay!"

"Không!" Tần Liên khóc rống, "Tôi muốn nghe anh ấy giải thích, tôi muốn đi tìm anh ấy, anh ấy đã nói muốn cưới tôi!"

"Nằm mơ! Đời này cậu đừng mong gặp anh ấy, anh ấy sẽ không đến trường học cũng sẽ không đến gặp cậu đâu!" Giọng Lâm Tiêu the thé.

"Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!" Tần Liên bụm mặt kéo mở cửa xe, khóc lóc chạy ra ngoài.

Lâm Tiêu tức giận nhìn bóng lưng hắn, ước chừng trừng đủ mười giây, mới mở miệng, "Đi, tới nhà họ Phương!"

"Tiểu thiếu gia." Người đàn ông kính râm không nhịn được nói, "Phương bộ trưởng đã từng nói không nên đem chuyện lễ đính hôn truyền ra ngoài."

Lúc này Lâm Tiêu mới nhớ tới vừa rồi mình đã đem chuyện đính hôn khoe khoang ra ngoài.

"Nói cho hắn biết thì làm sao." Lâm Tiêu khinh thường, "Hắn đã làm tôi bị lui hôn một lần, lúc này còn có thể làm ra chuyện gì chứ!"

Tần Liên bụm mặt chạy một đường về phòng ngủ, mới thả tay xuống. Vệ Tục sửng sốt: "Mắt cậu sao đỏ thế?"

"Lúc nãy diễn sâu nhập tâm quá." Tần Liên bình tĩnh nói, cùng với người cuồng loạn vừa rồi như hai người khác nhau.

Vệ Tục nhất thời không tìm được từ gì thích hợp để hình dung, cuối cùng đành phải hỏi: "Lâm Tiêu nói gì với cậu?"

"Cậu biết cậu ta là Lâm Tiêu?" Tần Liên ngồi xuống, "Cậu ta nói đến Nguyên Đán sẽ cùng Thư Nghiễn làm lễ đính hôn."

"Cái gì?!"

"Ừm."

"Sao... Sao lại bất ngờ như vậy, Phương Thư Nghiễn đâu?"

Tần Liên đau đầu day day huyệt thái dương, "Tớ đoán cậu ấy bị cấm túc rồi."

Vệ Tục cũng nhíu mày lại, "Vậy làm sao bây giờ? Thời gian còn chưa tới một tháng... Trước đây hai nhà bọn họ là đính hôn bằng miệng, chỉ một câu là hủy bỏ xong, bây giờ nếu như bọn họ bày tiệc công khai, vì mặt mũi khẳng định cũng sẽ không dễ dàng từ hôn đâu."

"Tớ biết." Tần Liên lấy điện thoại di động ra lật qua lật lại trang lịch, "Tuần sau tớ xin nghỉ một ngày, tới nhà ông già kia một chuyến."

Vệ Tục sốt ruột: "Lúc nào rồi mà cậu còn đi thăm nom chứ, thân mình ông nội cậu vẫn khỏe như vậy khi nào gặp chẳng được!"

"Dù sao tớ cũng phải đến xin phép một chút." Tần Liên thở dài, "Ngày Nguyên Đán may mắn như thế đi cướp hôn liệu có được không."

Bình luận

Truyện đang đọc