NGƯỜI CẦM QUYỀN

Lời nói của Hoàng Văn Vận làm cho Hàn Đông có chú sững sờ, sau hội nghị hội đồng nhân dân sẽ gia tăng trọng trách cho mình? Bây giờ mình là cán bộ cấp chính khoa, là bí thư thị trấn, nếu thêm trọng trách thì sẽ đi nhận chức nơi nào? Chẳng lẽ Hoàng Văn Vận muốn hoãn hội nghị hội đồng nhân dân chỉ vì muốn mình có được thời gian chăm chút cho hạng mục công khai hành chính, để mình tìm được thành tích trọn vẹn, sau đó tiến thêm một bước sao?

Hoàng Văn Vận nhìn Hàn Đông có chút kinh ngạc mà mỉm cười, đây là phản ứng rất bình thường. Vị cán bộ trẻ này chưa đến ba mươi nhưng nhìn cách xử lý công việc thì tuyệt đối không phải là người thường, làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ ổn định và trưởng thành.

- À, nghe nói cậu và Kiều San San của cục thông tin truyền thông là bạn học sao?

- Vâng, chúng tôi là bạn thời đại học.

Hàn Đông mỉm cười trả lời, tư duy của Hoàng Văn Vận cũng quá mạnh, vừa rồi mới nói đến vấn đề gia tăng trọng trách cho mình, bây giờ chợt chuyển sang vị bạn học thời đại học của mình, đúng là không hiểu nổi.

- Bạn học thì tốt, khi kết bạn với nhau thì còn là thiếu niên, hào hoa phong nhã, khí phách thư sinh, chỉ trích cái xấu, chỉ điểm giang sơn.

Hoàng Văn Vận cảm khái một câu, sau đó lại nói:

- Gặp lại nhau nơi đất khách cũng là điều hiếm có, cậu cần phải quý trọng.

Hàn Đông nhìn Hoàng Văn Vận, trong lòng khẽ động, chỉ sau nháy mắt đã hiểu ý của đối phương. Bí thư nhắc đến Kiều San San, chỉ sợ là vì nguyên nhân nàng là con của Kiều Hiếu Nghĩa. Mà ngay sau đó Hoàng Văn Vận cũng trực tiếp chứng thực dự đoán của Hàn Đông.

- À, tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, bây giờ chỉ còn lại thời gian ngắn, cậu cần nắm bắt các phương diện công tác, tranh thủ làm ra thành tích, làm tốt các công tác chuẩn bị.

Hàn Đông thầm cười khổ, nhưng suy xét về lời nói của Hoàng Văn Vận thì đại khái hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn thật sự không muốn thông qua Kiều Hiếu Nghĩa để đạt đến mục đích gì. Tất nhiên nếu Hoàng Văn Vận có bản lĩnh, có thể giúp mình tiến thêm một bước, như vậy mình sẽ vui vẻ tiếp nhận, nếu không thì mình ở lại công tác dưới cơ sở thêm một thời gian nữa, như vậy thì có làm sao? Hắn còn trẻ, chỉ cần chăm chú làm những chuyện thực chất, có thể tìm được chút thành tích, như vậy muốn bay lên thì với năng lượng của hắn sẽ không là vấn đề.

Tất nhiên Hàn Đông cũng cần phải cảm tạ ý tốt của Hoàng Văn Vận, vì vậy hắn nở nụ cười thản nhiên nói:

- Cám ơn bí thư Hoàng, tôi sẽ cố gắng làm tốt các công tác ở mọi mặt.

- À, làm cho tốt.

Hoàng Văn Vận đứng lên vỗ vỗ vai Hàn Đông rồi nói:

- Trong huyện thật sự cần những cán bộ trẻ tuổi vừa có lý luận, trình độ, lại có tinh thần như cậu.

Đồng thời Hoàng Văn Vận cũng rất kinh ngạc, tiểu tử Hàn Đông này quả nhiên không phải người thường, những gì mình nói ra đối phương đều hiểu rõ nhưng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi, ngay sau đó lại trở về như bình thường. Phần định lực và sự bình tĩnh của Hàn Đông thật sự vượt xa những lão quan trường xảo quyệt, xem ra cũng không phải là vật trong ao.

Buổi chiều Hoàng Văn Vận ngồi xe quay về huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông ngồi một lát trong phòng làm việc, sau đó bấm số điện thoại của cha là Hàn Chính.

- Tiểu Đông, có việc gì thế?

Hàn Chính có chút kỳ quái, lúc này Hàn Đông điện thoại đến, sợ rằng có chuyện quan trọng.

Hàn Đông nói:

- Bố, gần đây trong huyện sẽ mở hội nghị hội đồng nhân dân, bí thư huyện ủy muốn con tiếp tục tiến lên một bước, bố thấy có phù hợp không?

- Ha ha ha, cầu tiến là chuyện tốt, nghe nói gần đây con công tác rất khá ở Vinh Châu. Bây giờ chuyện con cần làm chính là công tác hiện thực, còn chuyện cầu tiến thì cứ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.

Hàn Chính hiểu lo lắng của Hàn Đông, hắn cười nói:

- Tuy bây giờ con còn chưa qua tuổi hai mươi ba, nhưng nếu chỉ cần tạo ra thành tích, được lãnh đạo thừa nhận, tiến thêm một bước cũng không là vấn đề. Hơn nữa bây giờ con cấp chính khoa, tiến thêm một bước sẽ là phó ban, cũng không phải cấp xứ, cũng chỉ là quan nhỏ hạt vừng mà thôi.

Hàn Đông nói vểnh miệng lên, cấp phó ban trong mắt cha hắn không đáng là gì nhưng đây là cấp bậc mà ở cơ sở có những người mất cả đời cũng không bò lên được, rất nhiều người nhịn cả đời, tóc bạc trắng, khi về hưu cũng chỉ là cấp chính khoa mà thôi. Nhưng lời nói của cha cũng làm những lo lắng trong lòng hắn giảm hẳn xuống, đúng vậy, chỉ cần mình chăm chú công tác, vấn đề lên chức sẽ là chuyện nước chảy thành sông, nghĩ nhiều như vậy mà làm gì.

- Con đã biết rõ nên làm thế nào.

Ngay sau đó Hàn Đông tiếp tục hỏi về tình huống trong nhà, cũng từng trong miệng Hàn Chính mà biết được sức khỏe của ông nội vẫn rất tốt, hơn nữa cũng rất quan tâm đến mình, cực kỳ thỏa mãn về những biểu hiện của mình ở Vinh Châu.

Hàn Chính cười ha hả trong điện thoại:

- Ông có kỳ vọng rất cao vào con, vì vậy hãy công tác sao cho tốt.

Hàn Đông cúp điện thoại mà trong lòng đã có quyết định, tất cả đều thuận theo tự nhiên, mình chỉ cần làm tốt công tác của bản thân là được. Hơn nữa bây giờ tình huống trong huyện quá phức tạp, chính mình nếu sớm tham gia vào thì sẽ không hay.

Tuy bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận rất tốt với Hàn Đông, nhưng trong huyện cũng không thiếu người khó chịu với hắn. Dù là trong phe cánh thường ủy huyện ủy của bí thư Hoàng Văn Vận cũng có phó bí thư Phùng Chấn Hoa, phó chủ tịch Thẩm Tòng Phi bất mãn với Hàn Đông, mà chủ tịch Phương Trung thì càng không cần phải nói. Thử nghĩ xem nếu mình bị Hoàng Văn Vận cưỡng chế kéo vào một ban ngành trên huyện, như vậy cuộc sống sau này sẽ chẳng khấm khá gì.

Lúc này Hàn Đông lại nghĩ đến chuyện của Chu Ngọc Vinh, người này được ủy ban kỷ luật gọi đi, sau khi quay về cũng không báo cáo với mình, xem ra đối phương cũng chẳng coi mình ra gì. Vì vậy hắn mới nhấc điện thoại gọi đến phòng làm việc của Chu Ngọc Vinh, sau khi nối thông thì nói:

- Bí thư Chu, anh đến đây một chút.

Ngay sau đó Chu Ngọc Vinh đã đi đến, bộ dạng có vẻ rất buồn ngủ, Hàn Đông không khỏi suy đoán đối phương trốn trong phòng ngủ gật.

- Bí thư Hàn, anh tìm tôi có chuyện gì?

- À, hôm qua anh về huyện thì tình huống thế nào?

Chu Ngọc Vinh vừa nghe thì trong mắt lóe lên cái nhìn tức giận, hắn nói:

- Chuyện này tôi đã nói rõ với lãnh đạo, hơn nữa còn làm thành hiệp nghị với vợ của Vương Lão Thực, sau này cô ta sẽ không tiếp tục gây náo loạn nữa.

- À, vậy thì tốt.

Hàn Đông khẽ gật đầu:

- Sau này anh nên chú ý, phát sinh chuyện như vậy sẽ mang đến nhiều bất lợi cho công tác của mọi người, mà lãnh đạo huyện ủy cũng có cái nhìn với Triệu Hoa chúng ta.

- Tôi sẽ chú ý.

Chu Ngọc Vinh nói, trong lòng cảm thấy như ăn phải giòi bọ.

Trước nay Hàn Đông đều rất khách khí với Chu Ngọc Vinh, dù là trước kia khi còn Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà thì hắn cũng chỉ cảnh giác mà không làm ra những hành động quá phận với Chu Ngọc Vinh. Nhưng Chu Ngọc Vinh lại nghĩ rằng Hàn Đông tuổi còn trẻ mà cố gắng bày ra bộ dạng lãnh đạo, điều này làm hắn khó thể tiếp nhận, cảm thấy cực kỳ bất mãn.

- Không còn việc gì nữa, anh đi đi.

Hàn Đông phất tay nhìn Chu Ngọc Vinh, thấy vẻ mặt đối phương không có thiện cảm gì, thầm nghĩ hổ không phát uy thì anh cho rằng là mèo bệnh, chọc giận tôi sao, để cho anh đừng hòng phát triển ở Triệu Hoa này.

Những ngày tiếp theo Hàn Đông một lòng nhào vào trong công tác công khai hành chính, cũng không đi kéo quan hệ như Hoàng Văn Vận đã nói. Đến cuối tuần hắn và Trương Trường Hà, Xa Tịnh Chương, Chu Chính đi uống trà tâm sự. Có đôi khi Kiều San San chưa về nhà cũng theo chân đám Hàn Đông chơi đùa, mọi người đều biết thân phận của nàng, hơn nữa nàng còn là người đẹp, vì vậy mà ngoài sáng trong tối đều tỏ ra có thiện ý, thái độ không tồi.

Lúc này trong huyện Phú Nghĩa cũng toàn lực chuẩn bị cho hội nghị hội đồng nhân dân, tất cả lãnh đạo trong huyện đều bận rộn, cũng không ai gây phiền cho Hàn Đông, mà Hàn Đông cũng dùng toàn lực để đẩy mạnh công tác của thị trấn Triệu Hoa.

Ngày hai mươi tháng tư, nhắm vào công tác công khai hành chính, cả Hàn Đông, Hầu Tây Bình, Đặng Đạt Hòa đều tạo thành tổ kiểm tra để xem xét tất cả các thôn xóm. Tuy trước đó Hoàng Văn Vận yêu cầu cuối tháng tư mới hoàn thành nhưng từ tình huống trước mắt thì tiến độ phải nhanh hơn một chút, vì vậy mà Hàn Đông thuận thế muốn làm sớm, kiểm tra sớm, sau đó chuẩn bị báo cáo với Hoàng Văn Vận, lại mời bí thư xuống xem xét. Như vậy coi như giúp đỡ cho Hoàng Văn Vận trước nay luôn kỳ vọng cao vào mình.

Vài ngày trôi qua, Hàn Đông, Hầu Tây Bình và Đặng Đạt Hòa đều chạy khắp các thôn một lần, tiến hành kiểm tra thật cẩn thận. Nếu nói tổng thể thì hiệu quả thật sự không tệ, tất nhiên trong đó cũng phát hiện vài vấn đề, đồng thời cũng nhanh chóng đưa ra lệnh cưỡng chế và chỉnh đốn.

Thứ sáu ngày hai mươi bốn tháng tư, vào lúc mười giờ sáng, Hàn Đông mở hội nghị đảng ủy mở rộng, bắt đầu tiến hành thông báo tổng kết về những tình huống trong đợt kiểm tra vừa qua.

- Các đồng chí, thông qua kiểm tra, nếu nói tổng thể thì mọi người công tác khá tốt, để thuận lợi đẩy mạnh công tác công khai hành chính ra thí điểm trên toàn thị trấn. Tôi cũng không muốn nói nhiều về thành tích, tôi chỉ nói ra những vấn đề được phát hiện trong thời gian qua, hy vọng mọi người lấy đó làm bài học, sau này tiếp tục làm tốt công tác chỉnh đốn và cải cách. Hơn nữa công tác này chúng ta phải nắm giữ liên tục, sau này các vị tiếp tục phụ trách giám sát công tác các vùng đã được giao, nếu có vấn đề gì thì nhanh chóng uốn nắn.

Hàn Đông ngồi ở vị trí chính diện cửa, lúc nói chuyện thì ánh mắt đảo qua mặt mọi người, hắn có thể thấy trên cơ bản thì ai cũng vui vẻ. Nghĩ lại cũng đúng, dù sao công tác công khai hành chính đã được cơ bản hoàn thành, sau này chủ yếu chỉ là giám sát, hoàn thiện công tác, thật sự thoải mái hơn trước kia nhiều.

Đồng thời điều quan trọng là ai tham gia vào hạng mục này thì đều coi như có một chiến tích khá lớn, thử nghĩ xem trong toàn huyện có nhiều thôn xóm, nhiều cán bộ cấp chính phó khoa, ai có được cơ hội như bọn họ.

Nhưng Hàn Đông cũng thấy vẻ mặt Chu Ngọc Vinh rất bình tĩnh, tên này khẽ cúi đầu ghi chép những thứ gì đó trong vở. Sau lần trước bị Hàn Đông gọi đến phòng làm việc dùng giọng không nặng không nhẹ trách móc vài câu, đối phương luôn giống như ăn mướp đắng, ngày bình thường chỉ biết núp trong phòng làm việc, không nghe thấy âm thanh. Nếu không phải buổi trưa còn phải dùng cơm, sợ rằng đối phương sẽ ngồi từ sáng đến tối trong phòng làm việc, thậm chí cũng quên đi vệ sinh.

Sau khi tan họp thì Hầu Tây Bình theo vào phòng làm việc của Hàn Đông, hắn cười nói:

- Bí thư Hàn, anh xem tối nay chúng ta có nên ra ngoài chúc mừng không, khoảng thời gian qua mọi người khá mệt mỏi, coi như giải tỏa tâm lý một chút.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Được, tôi cũng thấy anh Hầu lên cơn nghiện rượu rồi.

Hầu Tây Bình cười hì hì:

- Vẫn là bí thư Hàn hiểu tôi.

Đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, Hàn Đông tiếp điện thoại, thì ra là Hoàng Văn Vận điện thoại đến, hắn nói:

- Hàn Đông, cuối tuần bí thư Đinh trên thị ủy sẽ xuống thị sát công tác công khai hành chính của thị trấn Triệu Hoa, cậu chuẩn bị thế nào rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc