NGƯỜI CẦM QUYỀN

- Này, điện thoại của anh.

Giọng điệu yếu ớt của Hào Mai chợt vang lên.

Hàn Đông không ngẩng đầu, hắn vẫn xem báo, hắn cho rằng Hào Mai gọi người khác, dù sao thì người phụ nữ này trước kia vẫn chưa từng nói chuyện với hắn như vậy bao giờ.

- Hàn Đông...

Hào Mai trực tiêp gọi tên của Hàn Đông:

- Nghe điện thoại.

- Ừ!

Hàn Đông kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ cảm thấy nổi da gà, hắn đứng lên cầm lấy điện thoại, cũng tranh thủ đứng cách Hào Mai ra một chút. Người phụ nữ này không nhỏ tuổi, sao giọng nói lại như đứa trẻ như vậy? Không sợ hù chết người sao?

Người điện thoại đến là Trương Trường Hà, giọng điệu của hắn rất vui vẻ:

- Hàn Đông, anh chuẩn bị mời khách đi là vừa.

Hàn Đông giật mình cười nói:

- Được, chỉ cần trưởng khoa Trương có thời gian, bất cứ lúc nào cũng được.

- Vậy tối nay nhé, tôi gọi thêm vài người bạn nữa, địa điểm thì tôi sẽ nói cho anh biết sau.

Hàn Đông có chút kỳ quái, đây là mời khách sao?

Lúc này Trương Trường Hà chợt cười nói:

- Được rồi, không nói nhiều nữa, anh tranh thủ đến đây một chuyến, bí thư Hoàng muốn nói chuyện vài câu với anh.

Hàn Đông chợt sững sờ:

- Được, tôi sẽ lập tức đi qua.

Hàn Đông liên tưởng đến lời nói trước đó của Trương Trường Hà, hắn hiểu, có lẽ mình sắp được bổ nhiệm.

Khi Hàn Đông nhận điện thoại thì tất cả nhân viên văn phòng huyện ủy đều tỏ ra chú tâm làm việc nhưng thực tế lại dựng lỗ tai lên nghe ngóng, khi nghe thấy Hàn Đông xưng hô là trưởng khoa Trương, vì vậy ai cũng biết đó là thư ký của bí thư Hoàng gọi đến, vì vậy càng thêm chăm chú.

Hàn Đông cúp điện thoại, hắn quét mắt nhìn khắp văn phòng, khi thấy mọi người đều thu hồi ánh mắt thì không khỏi mỉm cười, sẽ nhanh chóng nói lời tạm biệt với bọn họ thôi.

Tâm tình của Hoàng Văn Vận là rất tốt, khi thấy Hàn Đông thì gương mặt tràn đầy nụ cười.

Hàn Đông cung kính nói:

- Chào bí thư Hoàng.

- Cậu ngồi đi, tìm cậu chủ yếu là để nói chuyện sắp xếp công tác của cậu. Căn cứ vào thảo luận ở hội nghị thường ủy, huyện ủy quyết định bổ nhiệm cậu là phó bí thư thị trấn Triệu Hoa, cũng đồng thời đề nghị hội đồng nhân dân thị trấn bổ nhiệm cậu làm phó chủ tịch, thay mặt chủ tịch thị trấn.

Hàn Đông có chút bất ngờ, vì trước tiên hắn nghĩ đến Chu Chính, chính mình đến thị trấn Triệu Hoa cũng là rất tốt, ít nhất cũng tốt hơn so với những nơi khác.

Hoàng Văn Vận lại hỏi:

- Cậu có ý kiến gì không?

Hàn Đông nói thật lòng:

- Bí thư Hoàng, tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.

Hoàng Văn Vận gật đầu nói:

- Được rồi, tuy sắp đến năm mới nhưng cậu cần phải nhanh chóng nhận chức, tranh thủ đưa lý luận của cậu kết hợp với thực tế, sớm làm ra chút thành tích, như vậy để mọi người thấy rõ cậu không phải chỉ biết nói mồm.

Hàn Đông ưỡn ngực, trong mắt lóe lên cái nhìn kiên định:

- Bí thư Hoàng cứ yên tâm, tôi sẽ không để anh thất vọng.

- Hãy làm cho tốt nhé?

Hoàng Văn Vận vỗ vào vai Hàn Đông rồi nói.

Sau khi trở lại văn phòng khối chính quyền, Hàn Đông lại nhận được điện thoại của phòng tổ chức huyện ủy, Tôn Nghĩa Phương muốn nói chuyện với hắn, đây là trinh tự tổ chức trước khi cán bộ nhận chức, dù là hình thức nhưng cũng khó tránh khỏi.

Hàn Đông gặp mặt Trần Dân Tuyển trên hành lang, hắn rõ ràng cũng biết Hàn Đông sắp nhận chức, vì vậy cười nói:

- Hàn Đông, chúc mừng cậu, đến tối đi đâu đây?

Hàn Đông mỉm cười, trong đầu chợt có vài ý nghĩ, hắn nói:

- Sau khi tan tầm sẽ thông báo cho anh.

Trần Dân Tuyển gật đầu nói:

- Được, tôi chờ điện thoại của cậu.

Cửa phòng làm việc của trưởng phòng tổ chức đóng chặt, Hàn Đông khẽ gõ, nghe được bên trong truyền đến tiếng mời, vì vậy đẩy cửa tiến vào. Hắn thấy Tôn Nghĩa Phương ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, đang khẽ cúi đầu viết lách gì đó.

- Trưởng phòng Tôn, anh tìm tôi sao?

- Ừ!

Tôn Nghĩa Phương hừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, tiếp tục ghi chép, cũng không cho hắn ngồi xuống.

Khóe miệng Hàn Đông khẽ vểnh lên, hắn yên tĩnh đứng trước bàn làm việc một mét, hai tay rũ xuống, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn hòa.

Mặc kệ Tôn Nghĩa Phương thật sự bận rộn hay cố ý làm như vậy, Hàn Đông đều không có vấn đề, đợi một chút thì sao? Phạt thì thế nào?

Hơn nữa Hàn Đông cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình cảnh thế này, khi mới đến huyện Phú Nghĩa thì hắn đã bị chủ tịch Phương cho đòn phủ đầu, làm cho hắn đợi chờ ba lần bảy lượt, mỗi lần đều nửa giờ. Điều này không làm cho Hàn Đông thất thố, bây giờ Tôn Nghĩa Phương chẳng qua chỉ cho hắn chờ một chút mà thôi, coi như rèn luyện vậy.

Khoảng mười lăm phút trôi qua, Tôn Nghĩa Phương ngẩng đầu, vẻ mặt không chút biểu cảm:

- Ngồi đi.

- Cám ơn trưởng phòng Tôn.

Hàn Đông nói, sau đó đi về phía trước hai bước, ngồi xuống trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn thẳn vào Tôn Nghĩa Phương, vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không nhìn thấy chút biểu hiện khi bị phạt đứng nãy giờ.

- Đồng chí Hàn Đông, tôi đại biểu tổ chức nói chuyện với cậu, căn cứ vào tinh thần của hội nghị thường ủy huyện ủy...

Tôn Nghĩa Phương bắt đầu dùng giọng chậm rãi để nói, Hàn Đông vẫn nở nụ cười, không sợ hãi cũng không vui sướng quá mức, lâu lâu còn gật đầu, biểu hiện cực kỳ khôn khéo.

Tôn Nghĩa Phương chẳng qua chỉ đi ngang sân khấu, hắn nhàn nhạt nói:

- Căn cứ vào yêu cầu của bí thư Hoàng, ngày mai cậu sẽ đến nhận chức, tôi cũng không tiễn anh, trưởng phòng Trần sẽ đưa anh xuống nhận chức.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vâng, trưởng phòng Tôn, nếu không còn gì thì tôi xin về trước.

Dù dưới tình huống bình thường thì Hàn Đông sẽ có một thường ủy huyện ủy đưa đi nhận chức,nhưng hắn sớm biết Tôn Nghĩa Phương sẽ không đưa mình đi, mà khối chính quyền huyện cơ bản có ba vị thường ủy, nhưng hắn lại không trông cậy vào người nào. Chủ tịch Phương Trung và phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học tất nhiên không cần phải nghĩ, dù là thường ủy trong khối chính quyền ở về phía bí thư Hoàng Văn Vận là Thẩm Tòng Phi thì có lẽ cũng không nể mặt mình.

- Ha ha, xem ra tôi và Trần Dân Tuyển thật sự rất có duyên.

Hàn Đông cười khổ một tiếng.

Giữa trưa Hàn Đông ăn cơm ở quán của dì Vương, Yến Lâm vẫn ngồi đối diện với hắn như thường ngày, nàng dùng tay phải chống cằm cười nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông đã quen với điều này, hắn gõ đũa lên đầu Yến Lâm rồi nói:

- Cô bạn nhỏ, nhìn đủ chưa?

- Ui da, kiểu tóc của em.

Yến Lâm vểnh miệng hô lên duyên dáng:

- Nhìn có chút thôi mà.

- Ha ha, muốn nhìn thì sau này cũng không có nhiều cơ hội đâu.

- Sao vậy?

Yến Lâm mở to mắt kinh ngạc, nàng chợt đứng lên:

- Anh có ý gì?

Một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, Hàn Đông cười cười:

- Anh sắp đến thị trấn Triệu Hoa, sau này muốn gặp anh cũng không dễ như vậy.

- Khanh khách...

Yến Lâm nở nụ cười nũng nịu:

- Em còn tưởng anh rời khỏi huyện Phú Nghĩa, thị trấn Triệu Hoa tuy vắng vẻ một chút nhưng vẫn ở trong huyện Phú Nghĩa, anh muốn trở về cũng rất thuận tiện.

Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, nha đầu kia hinh như không chút khách khí:

- Anh cũng không biết đi bao lâu mới về một chuyến.

Hàn Đông cũng không phải nói qua loa, tuy phòng ở ký túc xá cục lương thực vẫn là của hắn, nhưng hắn cũng không nên đi về trong ngày, nhiều lắm là chủ nhật mới về một chuyến, nếu công tác quá bận rộn thì lâu lâu mới về một chuyến mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc