NGƯỜI CẦM QUYỀN

Hàn Đông do dự khá lâu, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại trong nhà của Thẩm Tòng Phi, dù có mất mặt hay không cũng chẳng sao, ít nhất cũng phải có biểu hiện đúng chỗ.

Hàn Đông vất vả lắm mới quyết định gọi điện thoại, nhưng một người phụ nữ tiếp điện thoại lại nói cho hắn biết, Thẩm Tòng Phi vừa ra khỏi nhà, vì vậy Hàn Đông chỉ có thể tự giới thiệu và chúc chủ tịch Thẩm và nàng năm mới vui vẻ. Hắn cũng thở dài một hơi, mình đã biểu đạt tâm ý rất rõ ràng, cũng không lo Thẩm Tòng Phi không nể mặt.

Chỉ có ba ngày nghỉ tết, Hoàng Tùng cũng không có thân thích ở huyện Phú Nghĩa, tất nhiên sẽ trốn mình trong phòng ký túc xá cục lương thực, suốt ngày xem ti vi và suy xét xem nên làm sao thể làm tốt công tác ở thị trấn Triệu Hoa.

Vài ngày qua tất nhiên Hàn Đông luôn dùng cơm ở nhà dì Vương, nghiễm nhiên trở thành một thành viên trong nhà. Tất nhiên hắn cũng không ngốc, không dám đưa tiền cho dì Vương, vì đó là chuyện đả thương cảm tình của người khác, hắn thấy sau này nên tìm cơ hội báo đáp là hơn.

Thứ năm ngày 7/2, sáng sớm Hàn Đông đã bắt xe đến thị trấn Triệu Hoa, đáng lý ra trong thị trấn có một chiếc xe jeep, nhưng hắn biết dù mình có gọi điện thoại thì vị tài xế của văn phòng đảng ủy chính quyền thị trấn kia sẽ không quan tâm, sẽ tìm lý do từ chối. Vì vậy hắn cũng không muốn lãng phí tâm tính, thành thật bắt xe đến công tác cho rồi.

Vì vừa qua tết nên người đón xe rất nhiều, một chiếc xe nhỏ nhưng nhét vài chục người, Hàn Đông bất đắc dĩ ngồi xuống chen chúc bên cạnh cửa sổ. Trong lòng hắn rất bức bối, hạ quyêt tâm sớm thu phục Vũ Kiến, ít nhất cũng phải có xe đưa rước, dù thế nào thì bây giờ mình cũng là lãnh đạo cấp chính khoa.

Trong thể chế hiện hành ở Trung Quốc, tuy chính khoa cũng không phải cấp bậc gì cao, nhưng ở một đơn vị cấp huyện thì cũng là lãnh đạo không lớn không nhỏ. Hơn nữa Hàn Đông còn là một chủ tịch thị trấn, khác biệt lớn với cán bộ chính khoa trong cơ quan, vì hắn chính là cán bộ lãnh đạo có thực quyền.

Xe cũng không thật sự chạy đến thị trấn Triệu Hoa, chỉ vứt hành khách xuống bến phà sông Đà Giang mà thôi, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy về huyện Phú Nghĩa.

Bến phà có không ít người chờ, có người đến thăm thân nhân, cũng có nươời đến thị trấn Triệu Hoa để buôn bán kinh doanh. Hàn Đông đứng bên bờ sông, gió lạnh thổi qua làm cho tâm tình sảng khoái, những uất ức khi ngồi trên xe khách vừa rồi cũng mất sạch.

- Chủ tịch Hàn...

Bên cạnh truyền đến một âm thanh chần chờ.

Hàn Đông quay lại nhìn, thì ra là một nhân viên công tác của văn phòng đảng ủy chính quyền thị trấn, tên là Đặng Đạt Hòa.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Chào anh.

Đặng Đạt Hòa vẫn mặc bông xám, hắn đứng ở sau lưng Hàn Đông một bước, cánh tay còn kẹp một cặp văn kiện màu xám, cũng có vài phần khí độ của nhân viên công tác chính quyền.

Hàn Đông cảm nhận được sự căng thẳng của Đặng Đạt Hòa, vì vậy cảm thấy có chút buồn cười, người này rõ ràng phát triển không tốt trong văn phòng thị trấn nhưng lại rất cẩn thận, trái ngược với hình tượng một nhân viên bị khinh bỉ.

Qua sông, Đặng Đạt Hòa đi theo sau lưng Hàn Đông, mà lúc này trong lòng Hàn Đông khẽ động, lúc này không phải mình chẳng có người để dùng ở thị trấn Triệu Hoa sao? Đặng Đạt Hòa này là một nhân tuyển không sai, nếu là vậy thì nên dùng.

- Đạt Hòa, anh công tác ở văn phòng bao lâu rồi?

Đặng Đạt Hòa tuy không biết nên mở lời thế nào với Hàn Đông nhưng vẫn lặng lẽ đi theo, mà tất cả chú ý của hắn cũng đặt lên người lãnh đạo, lúc này thấy chủ tịch quay sang hỏi mình thì tâm thần chấn động, hắn tranh thủ nói:

- Chủ tịch Hà, tôi đã công tác ở văn phòng được sáu năm rồi.

Hàn Đông chợt sững sờ, công tác đã sáu năm, khó trách trở thành bộ dạng thế này. Đặng Đạt Hòa có vẻ đã hơn ba mươi, khi tiến vào làm văn phòng thị trấn chắc chỉ hơn hai mươi, bị ép ở văn phòng sáu năm, dù là người có cá tính cũng bị mài hết góc cạnh.

- Cũng chẳng biết có phải ăn không ngồi rồi ở văn phòng sáu năm hay không?

Hàn Đông thầm xem xét, thầm nghĩ nên tìm cơ hội để khảo nghiệm một phen.

Đặng Đạt Hòa dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Hàn Đông, kết quả là không có gì, vì vậy mà hy vọng hóa thành u oán, nhưng lại không thể nào chất vấn lãnh đạo, chỉ có thể khó hiểu đi theo phía sau, cũng không biết nói gì hơn.

Đi đến cổng ủy ban thì thấy chiếc xe jeep chạy qua cổng và dừng lại, bí thư Vũ Kiến từ trên xe bước xuống, hai tay chắp sau lưng, rất có khí thế của lãnh đạo. Khác biệt với đa số lãnh đạo xã thị trấn khác, Vũ Kiến có thói quen thích ngồi ghế tay lái phụ, ngồi xe là phải ngồi hàng ghế đầu.

- Ha ha, chủ tịch Tiểu Hàn đến sớm đấy.

Vũ Kiến tùy tiện nói, âm thanh truyền đi rất xa, giống như sợ người khác không nghe thấy vậy.

Hàn Đông cười nhạt một tiếng nhưng trong lòng rất tức giận, người này ở trong thị trấn Triệu Hoa, đi làm còn phải đưa đón nữa sao?

Sau khi vào phòng làm việc, Hàn Đông suy xét và quyết định bắt đầu hành động, không thể bị động chờ đợi, nếu hắn không làm tốt vị trí chủ tịch thị trấn, sau này sao có thể làm chủ tịch huyện, chủ tịch thành phố, thậm chí là lãnh đạo cấp bậc cao hơn?

Ngay sau đó bốn vị phó chủ tịch nhận được thông báo và lục tục kéo đến văn phòng của Hàn Đông.

Đây là lần đầu tiên Hàn Đông triệu tập các phó chủ tịch tham gia họp từ khi đến nhận chức, tất nhiên là để thảo luận chuyện công tác. Tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò, không biết vị thay mặt chủ tịch trẻ tuổi này muốn làm gì.

Phụ trách công tác ghi chép cuộc họp chính là nhân viên văn phòng Đặng Đạt Hòa, sau khi được Hàn Đông chỉ điểm thì Đặng Đạt Hòa cảm thấy mát mặt, hạnh phúc đến quá đột nhiên, vì thế mà cầm theo bản ghi chép đi đến phòng làm việc của Hàn Đông dưới ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp.

Hàn Đông ngồi đối diện với các vị phó chủ tịch trên ghế sa lông, hắn hít vào một hơi thuốc rồi nói:

- Hôm nay họp chủ yếu thảo luận về công tác đầu năm, xác định mục tiêu rõ ràng, tìm được ý nghĩa phát triển, tất cả mọi người hãy nói ra ý nghĩ của mình.

Thật ra Hàn Đông cũng không ôm hy vọng gì với đám người này, dù bọn họ có ý kiến hay sợ rằng cũng không nói ra ở đây.

Quả nhiên bắt đầu từ Cam Vĩ Lâm, bốn vị phó chủ tịch còn lại đều lục tục lên tiếng, lời nói cũng không ít nhưng nội dung cực kỳ bình thường, luẩn quẩn. Chính là vấn đề kinh tế của thị trấn Triệu Hoa thì liên quan rất lớn đến giao thông, quan trọng là phải xây dựng cầu qua sông Đà Giang, chỉ cần thôn cầu thì mọi việc sẽ tốt.

- Tục ngữ nói muốn phú quý phải sửa đường, chỉ cần xây cầu qua sông Đà Giang, giao thông thuận tiện thì kinh tế của thị trấn Triệu Hoa sẽ phát triển mạnh mẽ.

Cam Vĩ Lâm coi như lên tiếng làm tổng kết, giọng điệu không âm không dương làm người ta hận không thể cho hắn vài tát.

Hàn Đông cũng không nôn nóng, hắn chờ đối phương nói xong thì cười nói:

- Mọi người nói đều rất có đạo lý, nhưng việc xây cầu cũng không phải là vấn đề ngày một ngày hai, nếu tài chính trong huyện có thể giải quyết thì cũng không kéo dài đến hiện tại.

Hàn Đông dừng lại một chút rồi tiếp tục:

- Nhưng tình thế không đợi người, nếu không có cầu thì chúng ta không phát triển được sao? Kinh tế thị trấn Triệu Hoa không thể cứ tiếp tục ở vị trí cuối cùng như vậy được.

Những lời này của Hàn Đông khá nặng, vẻ mặt vài vị chủ tịch thị trấn cũng trở nên khó coi.

Cam Vĩ Lâm dùng giọng trong cười ngoài không nói:

- Chủ tịch Hàn có ý gì hay xin cứ bổ sung, chúng tôi cũng không muốn để kinh tế của thị trấn Triệu Hoa mãi ở vị trí cuối cùng trong huyện.

Bình luận

Truyện đang đọc