NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI CHỈ ĐƯỢC CÁI ĐẸP TRAI

Gây ra chuyện lớn như vậy Dư Tễ Đan đương nhiên sẽ về nhà.

Chẳng qua cái “về nhà” này không có phần của Lý Mính Hưu.

Việc cấp bách của cô là cùng người nhà thương lượng làm thế nào để đối mặt với Hứa gia – không thể làm ra chuyện rồi bỏ mặc quan hệ của hai nhà được!

Dư Tễ Đan cùng Dư Giang Nguyệt gõ cửa, thím hai liền vội vàng ngăn hai người, duỗi cổ nhìn ra ngoài hơn nửa ngày: “Người đâu?”

Dư Tễ Đan biết rõ còn cố hỏi: “Người nào?”

“Còn có thể có người nào!” Thím hai hạ thấp giọng, “lúc nãy Tiểu Hứa gọi đến, là thím bắt máy, vốn dĩ thím còn tưởng có chuyện gì, nhưng chú con đoạt điện thoại, vừa rồi rất tức giận, nói muốn đánh chết hai đứa đây!”

“A?” Dư Giang Nguyệt sợ đến hoa dung thất sắc, “Đánh chết chị Tễ Đan thì không nói, vì cái gì mà đánh cả con? Con không làm sai gì cả…”

“Con im miệng! Còn ngại việc chưa đủ lớn hả? Đứng sang một bên đi, đừng thêm phiền!”, thím hai trừng mắt nhìn Dư Giang Nguyệt, “người ba con nói là Tễ Đan… cùng cậu kia!”

“A” Dư Giang Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là nói đại soái ca”.

Dư Tễ Đan hiện tại không muốn nghe nhất chính là ba chữ “đại soái ca” này, cô vỗ vỗ tay thím hai an ủi, sau đó đi về phía phòng khách.

Trêи sô pha có ba người đang ngồi nghiêm chỉnh: Ông nội Dư, bà nội Dư và chú hai.

Chú hai thấy Dư Tễ Đan đến một mình, lập tức thổi râu trừng mắt, hỏi hai chữ y hệt thím hai: “Người đâu?”

Dư Tễ Đan chỉ đành lặp lại một lần: “Người nào?”

“Cái tên bạn trai đại soái ca của con đâu?”

Vừa nói đến “đại soái ca”, Dư gia nhị lão* hưng phấn đến nỗi ánh mắt phát ra tinh quang lập loè. Mong chờ nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp có cháu rể, nghe nói còn lớn lên siêu cấp đẹp trai, hai người có thể không kϊƈɦ động sao?

*Dư gia nhị lão: ý chỉ ông nội Dư và bà nội Dư.

Đối với phản ứng của hai vị này, Dư Tễ Đan quả thực bất lực: “Con không có bạn trai!”

“Còn gạt chúng ta?!”

Nhị thúc từ trêи sofa nhảy dựng lên: “Tiểu Hứa đã nói cho chúng ta biết! Con nếu là có bạn trai, liền mang về nhà, mặc kệ đẹp hay xấu, tốt xấu gì cũng để các trưởng bối nhìn xem, kết quả các ngươi còn định diễn trò gì? Chú thím vừa rồi mang theo lễ vật đến Hứa gia xin lỗi người ra, còn bị đuổi ra ngoài!”

Dư gia nhị lão thật ra rất hiểu lý lẽ: “Tễ Đan, con đừng thẹn thùng, tới đây, có ông bà ở đây che chở cho con, không phải sợ…”

Dư Tễ Đan cực kỳ trấn định, cất cao giọng nói: “Ông bà, chú thím, chuyện hôm nay đúng là con sai, con sẽ tìm cơ hội tạ tội với Tiểu Hứa, về phần bạn trai, con thực sự không có.”

“A… Chú nhớ ra rồi…” Nhị thúc bừng tỉnh đại ngộ, “Ngày hôm qua chú cùng Giang Nguyệt đến nhà con, đã nói là nghe được thanh âm đàn ông, tuyệt đối không sai, khẳng định chính là cậu ta! Giỏi lắm, Dư Tễ Đan, ngày hôm qua chúng ta ở nhà con lâu như vậy, cậu ta cũng chưa lộ diện, ngẫm lại chắc chắn con giấu người trong phòng ngủ rồi! Con giỏi lắm! Còn dám học ‘ kim ốc tàng kiều!”

Dư Tễ Đan: “…”

Đây là cái gì… Gia đình tranh cãi mà cứ như phá một vụ án phức tạp vậy…

“Cậu ta đâu!”

Nhị thúc nổi giận đùng đùng huơ tay múa chân.

“Tiểu tử thúi! Đàn ông núp bóng quần hồng, còn được tính nam tử hán đại trượng phu sao!”

***

Ngồi ở bồn hoa dưới lầu, Lý Mính Hưu đột nhiên: “Hắt xì!”

Anh hắt xì.

Xoa xoa chóp mũi, lại đem ánh mắt đưa tới lầu bốn.

Lúc trước anh ra sức tranh thủ muốn cùng Dư Tễ Đan đối mặt, rốt cuộc người khởi xướng là anh, như thế nào có thể để Dư Tễ Đan một mình gánh vác toàn bộ hậu quả?

Anh làm sao có thể nhẫn tâm như vậy!

Nhưng Dư Tễ Đan rõ ràng rất giận, Lý Mính Hưu không dám đang lúc lửa cháy lại đổ thêm dầu.

Bởi vì anh không dám đánh cược.

Anh sự không gánh vác nổi kết quả chuyện này.

Anh sợ mất đi Dư Tễ Đan.

Qua hơn mười phút, trong đầu Lý Mính Hưu đã tưởng tượng ra một trăm loại khả năng…

Cửa chậm rãi mở ra.

Bóng hình làm anh tâm tâm niệm niệm, ngày nhớ đêm mong xuất hiện trong tầm mắt.

***

Dư Tễ Đan lang thang không có mục tiêu trêи đường.

Lý Mính Hưu một tấc cũng không rời mà đi theo cô.

Giống như hết thảy lại trở về lúc ban đầu…

Sinh hoạt của Dư Tễ Đan, mấy năm qua vẫn luôn như một ngày, bình đạm như nước, không có sóng gió. Mỗi ngày trừ bỏ công việc, phá án, mở họp, tan làm cũng là ăn cơm, ngủ, bị thúc giục kết hôn, cùng Dư Giang Nguyệt cãi cọ…

Chưa từng có lúc nào giống như bây giờ, lung tung rối loạn, không có đầu mối.

Đương nhiên, tất cả mầm tai họa đều đến từ Lý Mính Hưu.

Xét đến cùng, là do cô mềm lòng.

Cô đối với anh mềm lòng. Cô vừa thấy anh trong đêm mưa liền không nhịn được để anh lên lầu, thấy anh không nhà để về, cô thậm chí còn để anh sống nhờ…

Cô hiển nhiên biết: Lý Mính Hưu nguy hiểm.

Nhưng dường như, trong lòng cô còn tồn tại một chút tâm lý tin vào sự may mắn của chính mình.

Tựa như anh từng nói, có lẽ anh thật sự theo đuổi cô, ngẫu nhiên bộ dáng ghen tuông còn đáng yêu đến kì lạ…… Hơn nữa anh đã được phóng thích, có lẽ là hoàn toàn cải tà quy chính.

Nhưng những sự việc liên tiếp phát sinh, cô cảm giác được anh có ɖu͙ƈ vọng phá hoại.

Không thể nghi ngờ, Lý Mính Hưu hôm nay xuất hiện, là tới phá hư buổi hẹn hò của cô.

Thậm chí anh còn muốn theo cô về nhà, tiện đà phá luôn gia đình cô!

Bởi vì bệnh nghề nghiệp bùng phát, cô nhất thời mềm lòng, hiện tại chú thím đều bị liên lụy, ở trước mặt bạn bè không dám ngẩng đầu.

Đã tới lúc cô phải ra quyết sách!

***

Trở lại tiểu khu.

Dư Tễ Đan chậm rãi từ từ mà đi, thậm chí còn ở khu tập thể hình ngồi vài phút mới chuẩn bị về nhà.

Lý Mính Hưu như một cái đuôi theo sau cô. Dư Tễ Đan mở cửa, lúc anh đang muốn đi theo vào nhà thì cửa nhanh chóng bị đóng lại!

Lý Mính Hưu: “…”

Anh bị nhốt ở ngoài cửa! Bị nhốt ở hành lang trống rỗng!

Trong phòng truyền đến tiếng va leng ka leng keng. Vài phút sau, cửa chính mở ra một cái khe hở, một cái bao nilon theo quỹ đạo parabol rơi xuống trêи mặt đất.

“Đông” một tiếng trầm vang.

“Anh đi đi! Những cái đó là khăn lông, bàn chải đánh răng, xà phòng và đồ dùng sinh hoạt anh đã dùng qua, tôi đều tặng cho anh, anh nhanh đi đi, tùy tiện đi tìm người nhà hoặc là đến trạm cứu trợ gì cũng được!”

Vừa nói, cửa chính bị mở ra lần thứ hai.

Một sấp tiền mặt rơi xuống người Lý Mính Hưu.

“Nhiêu đó tiền cũng đủ cho anh tạm thời xoay sở, từ bây giờ chúng ta hết nợ!”

Lý Mính Hưu đương nhiên không nhặt mấy thứ kia.

Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mùa hè nóng bức đủ để cho cả người anh ướt đẫm mồ hôi, nhưng Lý Mính Hưu lại cảm thấy mình như bị bỏ rơi ở đâu đó ở Bắc Cực, lạnh đến thấu lòng…

“Tễ Đan……” anh nói, âm cuối có chút run rẩy, “Em nói cái gì?”

Dư Tễ Đan đương nhiên còn đứng ở đó nghe động tĩnh ngoài cửa, nghe được vấn đề của đối phương, cô lập tức lặp lại một lần: “Tôi nói: Từ đây chúng ta hết nợ!”

“Hết nợ……”

Lý Mính Hưu lặp lại mà nở nụ cười, cuối cùng anh cũng không biết là bản thân mình muốn cười hay là khóc:

“Hay lắm! Hết nợ …”

Dư Tễ Đan cắn môi dưới.

Anh sẽ không bị kϊƈɦ thích rồi lại trở về con đường cũ, trả thù xã hội chứ?

Lý Mính Hưu ngừng cười, nói như chém đinh chặt sắt: “Dư Tễ Đan! Anh nói cho em rõ! Em đời này được chỉ định là người của anh, em đi vào trong mộng cùng anh thanh toán xong đi! Không đúng, em ở trong mộng cũng phải cùng anh dây dưa không rõ!”

Dư Tễ Đan tức giận đến bốc hỏa, sống hai mươi mấy năm, còn chưa từng có người dám dùng thái độ này nói chuyện với cô, cô cũng gào lại:

“Cho dù có là trong mộng tôi cũng muốn cùng anh thanh toán xong!”

“Kiếp sau đi!”

Cô dùng sức đá vào cửa chính: “Lý Mính Hưu! Anh thật không biết xấu hổ!”

Nói xong cô liền xoay người chạy vào phòng khách, lập tức quăng thân thể trêи sô pha.

Anh nói cái gì?

Dư Tễ Đan càng nghĩ càng tức.

Cô làm sai cái gì? Bởi vì cô bắt nhầm anh, cũng bởi vì cô là cảnh sát, cô có bệnh nghề nghiệp cùng sứ mệnh riêng của mình, nên cô đối anh mềm lòng vài lần thì xứng đáng bị anh nói như vậy sao?

Sau một lúc khắc khẩu, trong ngoài cửa đều lâm vào một mảng yên tĩnh.

Dư Tễ Đan ghé vào trêи sô pha, cuối cùng cũng không rõ là tức hay là tủi thân…

Qua hơn mười phút, cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Đó là tiếng Lý Mính Hưu nhẹ nhàng gõ cửa.

Sau đó, giọng anh tuy rằng đã ép tới rất trầm thấp, nhưng lại cố gắng nhu hòa gọi: “Tễ Đan, Tễ Đan……”

Vốn dĩ Dư Tễ Đan không có ý định phản ứng Lý Mính Hưu, nhưng cô lại nghe được đối phương thật cẩn thận hỏi: “Em khóc sao?”

Ngay sau đó cô lập tức ôm gối trêи sofa ra ngoài:

“Không khóc!”

“Tôi là cảnh sát nhân dân! Gặp việc nhỏ này mà khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa!”

Lý Mính Hưu thở ra như trút được gánh nặng: “Em không khóc là tốt rồi, trước kia em thích nhất là khóc, anh cũng sợ nhất chính là khi em khóc…”

Dư Tễ Đan hừ lạnh một tiếng.

Cái gì mà trước kia, bọn họ nhận thức mới được mấy ngày, cô đã khóc bao giờ, thật ảo tưởng!

“Tễ Đan, Tễ Đan……”

Lý Mính Hưu lại nhẹ nhàng gõ cửa.

Dư Tễ Đan làm bộ không nghe thấy.

Lý Mính Hưu không gõ nữa, dừng hai phút, anh tựa như muốn lấy lòng nhẹ giọng hỏi: “Anh sai rồi…… Vừa rồi không nên to tiếng với em như vậy… Tễ Đan, tha thứ anh, mở cửa cho anh đi.”

Dư Tễ Đan tiếp tục làm bộ không nghe.

Lý Mính Hưu đợi trong chốc lát, thấy bên trong cánh cửa vẫn im ắng như cũ, anh đành phải hỏi lại: “Vậy rốt cuộc như thế nào em mới có thể tha thứ anh đây? Em không thể cứ như vậy phán anh tù chung thân…”

Dư Tễ Đan rốt cuộc không giả vờ được nữa, cô chạy đến trước cửa xoa eo, tức giận thở hổn hển, suy nghĩ một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Được! Muốn tôi cho anh hoãn thi hành hình phạt đúng không? Quyền quyết định không nên ở trong tay của tôi, mà là xem ông trời có tha thứ cho anh không. Nếu tháng tám thành phố có tuyết rơi, tôi sẽ tha thứ anh!”

Đây là Dư Tễ Đan cố ý làm khó người khác.

Giống như nói ngày mai mặt trời không mọc vậy, vi phạm quy luật tự nhiên, căn bản không thể thành hiện thực!

Không ngờ Lý Mính Hưu lại nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Tuyết bay đúng không? Được, Tễ Đan, vì em, cái gì anh cũng có thể làm! Em chờ đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc