NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI CHỈ ĐƯỢC CÁI ĐẸP TRAI

“Chẳng lẽ……?” Lý Mính Hưu lập tức khó có thể tiếp thu được cái gọi là “Nhớ ra” của cô, “Em đều nhớ ra rồi sao? Chỉ một đoạn ngắn? Hay là……tất cả?”

“…………” Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, có chút đáng thương nói, “Đương nhiên là tất cả……”

Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan không chớp mắt, cũng không lập tức nói gì nữa.

Dư Tễ Đan lại nhìn Lý Mính Hưu trong chốc lát, chậm rãi quay đầu nhìn về phía chú ba: “Chú ba…… Mính Hưu gạt con việc lớn như vậy, cớ gì chú cũng muốn giúp anh ấy cùng nhau giấu con? Thậm chí còn cùng cả chú hai?”

“chú……” Chú ba nhất thời nghẹn lời, mặt lộ vẻ xấu hổ mà nhìn nhìn Lý Mính Hưu, khẽ thở dài: “Kỳ thật chú hai con …… anh ấy chưa từng ‘ gạt con’, bởi vì anh ấy cũng hoàn toàn không biết toàn bộ chân tướng ——”

Nói tới đây, chú ba dừng một chút, lại giương mắt nhìn về phía Lý Mính Hưu. Đến khi đối phương gật đầu, ông ấy mới tiếp tục giải thích:

“Lúc ấy mọi chuyện đột nhiên xảy ra, chờ đến khi gia đình chú hai con ở nơi khác nghe được tin tức gấp rút trở về, con đã quên hết tất cả, mất đi Lý đại thiếu gia và cha mẹ, con đem toàn bộ ký ức liên quan mà quên mất, sau đó chú mới biết được chuyện này, bệnh viện có người truyền lời cho chú, nói Lý đại thiếu gia đã biết con đi mất trí nhớ, ‘ dặn dò ’ chú không cần nói với con mấy lời không nên —— kỳ thật cho dù cậu ấy không ‘ dặn dò ’, chú và chú hai của con cũng không định nói cho con biết chuyện cha mẹ mất là do bị trả thù, rốt cuộc lúc ấy con đã thi đậu trường cảnh sát, hơn nữa ý chí chiến đấu của con sục sôi, tương lai  nhất định muốn trở thành một cảnh sát…… Tuy rằng chúng ta cũng suy xét qua con có thể hay không lại bước lên vết xe đổ của cha mẹ mình…… Nhưng chú——”

Chú ba lại nhìn nhìn Lý Mính Hưu, thở dài: “Nhưng chú càng tin tưởng Lý đại thiếu! sau khi chuyện lớn xảy ra như vậy, chú cũng từng hoài nghi tình cảm của cậu ta đối với con…… nhưng mà, tuy rằng cậu ấy thân đã hãm sâu trong bùn lầy, nói không chừng cũng không thể phân thân, nhưng mà chú tin tưởng, tin rằng cậu ấy thà rằng bỏ qua sinh mệnh của mình cũng sẽ bảo vệ con chu toàn…… Cho nên nếu Mính Hưu có thể làm cho con thuận lợi tốt nghiệp, để con thuận lợi tiến vào cục cảnh sát, tiến vào Cảnh Đội, liền chứng minh cậu ta đối với cuộc sống của con, đã an bài chu toàn hết thảy…… cho dù chú hai không muốn con theo con đường này, nhưng chú còn thuyết phục anh ấy, cứ theo quyết định của con.”

Dư Tễ Đan chậm rãi vươn một bàn tay.

Lý Mính Hưu lập tức cầm thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Cô hít hít mũi: “em rốt cuộc biết được một việc……”

Lý Mính Hưu lựa chọn rũ mi.

Dư Tễ Đan lạnh lùng mà “Hừ” một tiếng: “thì ra trước kia cục cảnh sát luôn đồn đại về quan hệ của con! Cái gì mà địa vị có bao nhiêu phần lớn, sau lưng có người chống đỡ vững mạnh thế nào ……”

Vừa nói cô lại nhìn Lý Mính Hưu: “Thì ra cũng không phải bọn họ tự mình bịa đặt! Bọn họ thậm chí còn truyền khắp nơi, lúc trước khi em trúng đạn, thân chịu trọng thương, cái gì mà khẩn cấp phong tỏa, chặn xe các ngã, còn có trực thăng chở chuyên gia chuyên môn ngoại quốc vì em mà đến ……”

“Ngại ghê, tôi nói một chút——”Cố Duyên Trăn đứng ở một bên đang lật bệnh án trong tay, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà nói, “Tôi muốn nói với em, những cái đó cũng không phải các đồng sự của em nghe đồn, trước kia khi em còn ở đội cảnh sát hình sự, người làm công vụ cũng không phải rảnh rỗi mà đi đồn đại như vậy đâu…… Cho nên tình huống chân thật là lời nói bọn họ không giả, lúc đó những cái đó đều là chủ ý của Đường Chu.”

Dư Tễ Đan chớp chớp mắt.

Lý Đường Chu……

Tuy rằng cô đã tiếp nhận bối cảnh của Lý Mính Hưu, nhưng chuyện Mính Hưu là anh ruột của Lý Đường Chu, cô lại cảm thấy không có chút nào chân thực.

Rốt cuộc ……

Lý Mính Hưu vẫn luôn không nói gì, giương mắt nhìn mọi người vây quanh trước giường bệnh Dư Tễ Đan: “Để mọi người lo lắng rồi, Tễ Đan hiện tại không có việc gì, Duyên Trăn cậu đi xem bệnh tình người khác đi. Chú ba, con nói tài xế đưa chú trở về.”

Chú ba do dự một chút, “Tễ Đan bên này……?”

Lý Mính Hưu nhìn về phía chú ba, trịnh trọng mà nói: “……Con muốn cùng cô ấy tâm sự một chút.”

Nếu Lý Mính Hưu đã nói như vậy, chú ba cũng không cần phản bác, liền gật gật đầu: “chú về nhà ông bà trước, chú hai nó còn ở bên kia chờ kết quả, nếu có chuyện gì khác, cứ gọi điện cho chúng ta.”

Cùng Dư Tễ Đan tạm biệt, Lý Mính Hưu liền tiễn chú ba cùng Cố Duyên Trăn ra ngoài.

Phòng bệnh lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Vài phút sau, Lý Mính Hưu lại lần nữa trở lại phòng bệnh, trên tay còn xách theo mấy túi trái cây.

Tuy rằng Lý Mính Hưu lúc nãy nói muốn cùng Dư Tễ Đan tâm sự, nhưng cũng không lập tức nói chuyện, anh trước giúp Dư Tễ Đan đắp chăn, đưa cho cô một ly nước ấm, lại bưng trái cây cô thích ăn đi ra ngoài rửa sạch sẽ.

Dư Tễ Đan lẳng lặng mà nằm trên giường nhìn Lý Mính Hưu đi tới đi lui, lăn lộn các kiểu.

Chờ đến khi Lý Mính Hưu rốt cuộc xong xuôi, ngồi trở lại bên giường bệnh, đã qua hơn mười phút.

Lý Mính Hưu cầm lấy một miếng dưa gang cắt thành mấy khối nhỏ, anh múc một miếng, nhẹ nhàng mà đút cho cô.

Dư Tễ Đan nhai kỹ nuốt chậm mà ăn, dùng thanh âm vô cùng tiểu nhân nói: “Anh có thể khóa cửa lại luôn không?”

Lý Mính Hưu nhíu nhíu mày.

Anh không hiểu ý đồ của Dư Tễ Đan lắm, nhưng vợ anh đã lên tiếng, anh vẫn đi khóa cửa lại.

Lý Mính Hưu khóa cửa xong, quay trở vào, thuận tay còn sửa lại góc chăn cho cô, đồng thời anh cười một chút: “em có phải đối với sự việc năm đó rất tò mò đúng không? Đặc biệt là chuyện của anh?”

Dư Tễ Đan lắc lắc đầu, vài giây sau lại thay đổi chủ ý, gật gật đầu: “Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết người ta, nói không nghĩ tới chính là nói dối, đặc biệt đó lại là chuyện của anh.”

Lý Mính Hưu duỗi thẳng lưng, nhẹ nhàng dựa vào chỗ tựa lưng trên ghế: “trong thời gian ngắn thật là đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu em nói em nhớ ra ra, như vậy anh nghĩ, hiện tại ký ức của em hẳn là liên tục, mà không phải là từng đoạn rời rạc, nếu không em cũng sẽ không nói đã nhớ ra toàn bộ, đúng không?”

Dư Tễ Đan thẳng tắp mà nhìn anh.

“Như vậy chuyện em muốn biết, hẳn là buổi tối ngày đó, sau khi em ngất đi.” Lý Mính Hưu đem tầm mắt dời đến bên ngoài cửa sổ ——trong đêm đen mông lung treo một ánh trăng rằm ——ánh mắt anh giống như xuyên qua kẽ hở thời gian, có chút khó bề phân biệt.

Dư Tễ Đan nhẹ nhàng mở miệng:

“Ngày đó hai chúng ta ra ngoài chơi, đêm đó, sau khi anh đưa em về nhà, xe anh mới vừa rời đi, mở cửa nhà, em liền thấy được một cảnh tượng mà cả đời này có lẽ em chẳng thể nào quên được—— phòng khách một mảnh hỗn độn, cửa phòng ngủ khóa chặt, em lúc ấy đã ý thức được có điểm không thích hợp ——đoạn thời gian đó, cha mẹ em từng nói những điều kỳ kỳ quái quái, hiện tại hồi tưởng lại, hẳn là bọn họ đã có dự cảm sẽ bị trả thù—— lập tức muốn xoay người bỏ trốn, nhưng cùng lúc đó, tiếng súng vang lên……”

Cô gắt gao nhíu mày, hốc mắt đã phiếm đỏ.

“em biết bọn họ đã phát hiện ra em, nhưng mà lúc ấy em đã hỏng mất, cả người đều mất đi khống chế, em mở cửa phòng ngủ đang khóa chặt, liền thấy được, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời em thấy hiện trường máu chảy đầm đìa như vậy, trước mắt trừ bỏ cha mẹ em đang nằm trong vũng máu, còn có bóng dáng nhóm hung thủ nhảy lầu chạy trốn.”

“trước khi bọn họ nhảy lầu, còn quay đầu lại cho em một phát súng. Nhưng khi đó bọn họ hẳn là tương đối hoảng loạn, hơn nữa em ở trường cảnh sát cũng đã học qua, viên đạn đi ngang qua nhau, cũng không thật sự trúng em…… Sau này em ở đội cảnh sát hình sự, cũng từng làm nhiệm vụ, hai viên đạn kia không nghiêng không lệch mà ghim vào người em—— hiện tại hồi tưởng một chút, không biết có phải lúc ấy vận mệnh định sẵn cha mẹ ở lại bảo hộ em không nữa……”

“Rõ ràng thời khắc đó… chính em đối mặt với thảm án của cha mẹ, em chỉ biết khóc lớn lại không dám nhúc nhích, em sợ phá hủy hiện trường, chỉ biết móc di động…… lần đầu tiên, ma xui quỷ khiến lại là gọi cho anh, lần thứ hai, là lắp bắp báo cảnh sát…… Hiện tại ngẫm lại, em thật hối hận, nếu khi đó em không gọi cho anh cuộc điện thoại kia, anh sẽ không lái xe quay đầu lại, kết cục liền không phải là như vậy……”

“Em sai rồi, mặc kệ em có gọi điện thoại cho anh hay không, kết cục đều giống nhau.” Lý Mính Hưu lạnh lùng mở miệng, “em vì cái gì cho rằng anh đã rời đi? Chưa xác nhận em an toàn về đến nhà, em cảm thấy anh sẽ rời đi sao? Lúc ấy anh an vị trong xe, dưới lầu nhà em, là tận mắt nhìn thấy nhóm hung thủ từ cửa sổ nhà em nhảy ra! Tuy rằng bọn chúng trang bị ống giảm thanh, anh ở dưới lầu không có nghe được tiếng súng, nhưng từ ánh mắt và vết máu trên người bọn chúng, anh chẳng lẽ không thể đoán ra được nhà em đã xảy ra chuyện sao?”

“……anh ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên chính là lên lầu nhìn em, an ủi, nhưng không đợi anh hành động, em đã gọi cho anh, em lúc ấy phi thường hoảng sợ, khóc đến nỗi anh căn bản nghe không rõ em đang nói cái gì, nhưng anh có thể nghe được, bọn chúng giết cha mẹ, em hiện tại lập tức muốn báo nguy.”

“Anh đã nhìn thấy bọn chúng lên xe……” Lý Mính Hưu có chút nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Trên xe còn có tài xế đang chờ bọn chúng……”

“trong vòng vài giây ngắn ngủi, anh suy nghĩ quá nhiều. Anh biết bọn chúng hành hung tuyệt đối không đơn giản, không chỉ có là có tổ chức có kỷ luật, thậm chí sau lưng còn có người chống…… Không phải anh không tin năng lực cảnh sát, mà là kế hoạch kín đáo bên dưới, trước tiên muốn đem kẻ phạm tội một lưới bắt hết, gần như chính là người si nói mộng.”

“Em đã bại lộ, em đã thấy được bọn chúng, mà bọn chúng cũng thấy được em, cho dù lúc trước bọn họ chỉ muốn mạng cha mẹ, cũng không nghĩ sẽ động đến em, nhưng sau khi hai bên đối mặt, muốn bọn họ không động đến em là điều không thể! Hơn nữa công tác của cha mẹ em chúng ta đều biết, nếu một khi có người đối với cha mẹ nổi lên sát tâm, hơn nữa thật sự muốn hành động, như vậy bọn chúng chính là hận không thể đem cả nhà em đều băm thành ngàn mảnh, đương nhiên bao gồm cả em nữa!”

“Anh nghĩ đến đây, liền không có biện pháp bảo trì bình tĩnh! Nếu cảnh sát không bắt được bọn chúng về quy án, như vậy em sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào? Chính anh cũng không dám tưởng tượng. Đúng vậy, lúc sau, trong hồ sơ, tất nhiên là có cảnh sát bảo hộ, có lẽ em cũng sẽ không có việc gì, có lẽ những người đó căn bản sẽ không tìm em, có lẽ…… Có lẽ…… Có một vạn loại ‘ có lẽ ’.”

“nhưng mà……”

Lý Mính Hưu đem tay luồn vào trong chăn, dùng ngón tay ôm lấy Dư Tễ Đan, anh hơi cúi người nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Đan Đan, anh không dám đánh cuộc ——”

“Đây không giống trong thị trường chứng khoán chỉ là một cổ phiếu, càng không phải trên thương trường chỉ là một tờ giấy hợp đồng, đó là sinh mệnh của em! Trong ngàn vạn khả năng tốt đẹp, anh lại sợ một khả năng không tốt sẽ xảy ra trên người em, anh không dám đánh cuộc…… Nếu như anh ngã ngựa, nếu như anh thua cuộc, như vậy thứ anh mất đi, chính là cả cuộc đời, là thứ anh muôn đời đều không thể gánh vác hậu quả……”

“Cho nên anh liền lái xe vọt qua, xe anh đụng phải xe bọn chúng, dẫn đến một hồi tai nạn xe cộ không lớn không nhỏ, hai người hôn mê, hai người khác……Anh tìm được dao, liền đem bọn chúng chém vài nhát……”

“Sau khi em báo nguy, cảnh sát tới rất nhanh, thời điểm bọn họ tới, thứ nhìn thấy chính là con dao trên tay anh, dao và rất nhiều máu.”

“Cho nên…… Cuối cùng cuối cùng, điều em nhìn thấy cuối cùng, chính là anh bị mang lên xe cảnh sát, bộ dáng em chạy đến thời khắc đó——dáng vẻ đau lòng như vậy, thương tâm như vậy, lại làm anh động lòng, lại làm anh đau lòng…… Làm cái gì cũng đều đáng giá, bởi vì đó là em.”

Nước mắt Dư Tễ Đan rốt cuộc nhịn không được, từng giọt từng giọt mà rơi xuống: “Trước kia em cảm thấy em không thích anh, bởi vì anh là kẻ có tiền, em cũng không thể thích anh, nhưng mà một khắc kia, khi cửa xe cảnh sát đóng lại, em thật sự cảm thấy thế giới hoàn toàn sụp đổ mất rồi…… trong cùng một ngày, trong vòng hơn mười phút, em đồng thời mất đi cha mẹ mà em yêu nhất, cùng anh, người yêu em nhất……”

“…… Xe cảnh sát vừa đi, em liền ngã xuống, trong lòng nghĩ, cả đời em cứ như vậy đi……”

“Thực xin lỗi, Mính Hưu.” Dư Tễ Đan chậm rãi kéo tay Lý Mính Hưu, đem gương mặt áp vào bàn tay anh, “anh vì em mà từ bỏ cuộc sống tốt đẹp như vậy ôm vào mình bao nhiêu tai bay vạ gió, còn em, ngay lúc anh hãm sâu trong bùn lầy, vì bảo vệ bản thân, mà lựa chọn quên đi anh——làm ơn cho em một cơ hội, để em chuộc tội, để em yêu anh, Mính Hưu!”

Lý Mính Hưu không nhẹ không nặng mà nhìn Dư Tễ Đan, sau đó anh hành động vượt ngoài dự đoán của cô—— anh đứng đứng dậy, lại chậm rãi khuỵu một chân, quỳ trước giường bệnh cô.

“Mính Hưu!” Dư Tễ Đan kinh ngạc, bất chấp nước mắt còn trên mặt, “Anh làm gì?”

“Lúc trước anh đem em lừa được tới tay, cho nên bây giờ chân tướng đã tường tận——” Lý Mính Hưu nâng mắt, nhẹ giọng nói, “Anh muốn cầu hôn em lần nữa.”

Dư Tễ Đan toàn toàn ngây ngẩn cả người.

“Dư Tễ Đan.”

“Anh sẽ dùng một đời một kiếp yêu quý em, bảo hộ em, yêu thương em, cho nên em nguyện ý gả cho anh không?”

Dư Tễ Đan không nói gì, cô chỉ nhìn anh.

Hai người đối diện không nói gì hơn mười phút, Lý Mính Hưu có thể rõ ràng mà nghe được tiếng Dư Tễ Đan hít thở vững vàng.

Giờ khắc này anh thậm chí có điểm hối hận ——nổi hứng làm anh hùng sao Lý Mính Hưu? Vạn nhất cô ấy thật sự không gật đầu, anh nên làm cái gì bây giờ ……

Không phải lại muốn mặt dày mày dạn cưới người ta sao?

Thật con mẹ nó…… Vác đá nện vào chân mình!

Phòng bệnh phủ kín ánh trăng.

Dư Tễ Đan nhìn khuôn mặt anh, rốt cuộc ức chế không được, vì thế cô xốc chăn, nhảy xuống giường, cũng quỳ gối trước mặt Lý Mính Hưu, nhẹ nhàng, chậm rãi đem miệng mình kề bên môi anh.

Cô hôn anh.

Yêu thương anh.

“Em đương nhiên nguyện ý, cầu còn không được.”

“Chồng a~”

Bình luận

Truyện đang đọc