NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI CHỈ ĐƯỢC CÁI ĐẸP TRAI

“Mính Hưu, Mính Hưu? Anh ở đâu?”

Ngoài hành lang thanh âm Dư Tễ Đan càng ngày càng gần.

Lý Mính Hưu mày vừa nhíu, mắt vô cùng sắc bén chuẩn xác lia về phía giám đốc Hồ, tiếng nói lại âm trầm: “Cậu là kẻ điếc sao? Tôi bảo đem tất cả đập hết cho tôi! Nghe không hiểu sao?!”

Giám đốc Hồ run bần bật: “Ông chủ…… Thật sự muốn đập sao? đó chính là ngọc thượng đẳng và đồ cổ nha……”

Lý Mính Hưu hung tợn nhìn giám đốc Hồ: “Tôi vừa nói cái gì?! Không được gọi tôi là ông chủ! Lát nữa cậu còn dám gọi một tiếng ông chủ, tôi bảo đảm về sau cậu nghĩ cũng đừng nghĩ có thể toàn vẹn đi ra khỏi đây!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Mính Hưu? Mính Hưu, anh nghe được tiếng của em không? Mính Hưu……”

Sau đó Dư Tễ Đan còn lầm bầm lầu bầu một câu: “Phòng tiếp khách ở nơi nào?”

Khoảng cách của Dư Tễ Đan và hắn cơ hồ có thể nói là chỉ còn cách một bức tường ……

Lý Mính Hưu rốt cuộc bình tĩnh không nổi nữa, không hề để ý tới giám đốc Hồ nữa, tự mình nâng một miếng ngọc dùng sức ném!

“Xoảng ——”

Ngọc vỡ vụn.

Giám đốc Hồ bị dọa đến chết khiếp, bộ mặt hắn vặn vẹo, lắp bắp: “……tôi…… tôi  trời ơi……”

Nền phòng tiếp khách không phải đá cẩm thạch truyền thống hay gỗ nhà, mà được lót thêm một lớp thảm tinh xảo lại xa hoa, cho nên tiếng ngọc và đồ sứ vỡ vụn cũng không vang là mấy, không chói tai, ở hành lang có người đi ngang qua, cũng sẽ không bị gây chú ý.

Ném xong một miếng ngọc, Lý Mính Hưu lại bê lên một bình hoa cổ, vừa muốn nện xuống đất lại bị giám đốc Hồ ôm chặt lấy cánh tay, hắn như sắp khóc: “Ông chủ, cái này không thể đập mà…… Cái này chính là đồ cổ, giá trị vô cùng, ngài không thể đập……”

Ngoài cửa, tiếng Dư Tễ Đan gọi “Mính Hưu” càng ngày càng gần ——

Lý Mính Hưu bất chấp ba bảy hai mốt.

Còn không phải chỉ là mấy cái bình hoa thôi sao, cái gì mà “Giá trị vô cùng”, đối với anh mà nói, cũng “Không là bao”. Hơn nữa vài cái bình hoa làm sao có thể cùng vợ anh so sánh giá trị đây?

Một khi thân phận của anh bị vạch trần, điều anh sắp gặp không phải chính là nguy cơ mất vợ, mất đi một cuộc hôn nhân, mất đi tất cả! còn cái gì có thể so sánh ư?

Lý Mính Hưu dùng khuỷu tay đẩy giám đốc Hồ ra, gầm gừ: “Nghe không hiểu lời tôi nói đúng không? Đem lời của tôi xem như  gió thoảng bên tai đúng không?”

Vẻ mặt giám đốc Hồ  ngu ngơ…

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đồng thời, tiếng bình hoa rơi xuống đất ——

trong nháy mắt kia, giám đốc Hồ thậm chí không dám nhìn.

Tình cảnh cũng quá là đau lòng rồi, trái tim hắn làm sao chịu nổi đây ……

Lý Mính Hưu lại giơ lên một bình hoa khác, không hề có cảm xúc mà nói với giám đốc Hồ  bốn chữ: “Cậu bị sa thải!”

Nói xong, cái bình hoa đáng thương kia đã nát vụn dưới sàn.

Giám đốc Hồ: “…………”

Bị sa thải……? Ông chủ biết đùa thật?

Giám đốc Hồ ở chỗ này lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, đối với việc mua vui cho ông chủ vẫn là sở trường bao năm.

Hơn nữa hắn có niềm tin vô cùng mãnh liệt.

Hắn vọt tới bên cạnh Lý Mính Hưu, đoạt lấy đồ ngọc trong tay Mính Hưu, nịnh nọt mà cười một chút: “tôi tới đây, để cho tôi, ngài ngồi đi——”

Tuy rằng thời điểm giám đốc Hồ đập đồ, lòng thật đau như cắt, nhưng hắn xuống tay sạch sẽ lưu loát, không chút nào hàm hồ.

Trong khoảnh khắc hắn liền đem tất cả đồ cổ và ngọc mà hắn lao lực trăm cay ngàn đắng mới tìm được đập vụn sạch sẽ. vừa nãy thôi, tất cả đều là ngọc thượng đẳng và đồ cổ xa xỉ, hiện giờ lại trở thành một đống mảnh nhỏ rác rưởi.

“Mính Hưu?”

Thanh âm Dư Tễ Đan đã ở ngoài cửa.

Kỳ thật Dư Tễ Đan vẫn đứng ở ngoài cửa, bởi vì cô thấy được ba chữ “Phòng tiếp khách”, nhưng cô do dự không biết nên gõ cửa hay không, lúc nãy cô nghe được thanh âm từ phòng tiếp khách, vạn nhất cô đột nhiên đến quấy rầy người khác công tác, thế thì thật ngượng ngùng.

Lý Mính Hưu cúi đầu kiểm tra quần áo của mình một chút.

Giây tiếp theo, anh cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, quần áo anh mặc hiện tại chính là Dư Tễ Đan sáng nay chọn cho anh——áo sơ mi quần tây đen thập phần bình dị.

Kỳ thật làm một đại thiếu gia hào môn trong truyền thuyết, ở xã hội thượng lưu thay đổi rất nhanh, đồn đại vớ vẩn,“Lý đại thiếu gia” thị phi bay đầy trời, ở thị trường chứng khoán mà thành danh, cùng với công ty này, Dư Tễ Đan lại chọn cho anh quần áo  hoàn toàn không thích hợp để anh ra cửa, càng không thích hợp để tham dự hội nghị hay thương vụ.

Cũng may Lý Mính Hưu là cái giá treo đồ.

Mặc dù  anh ở Dư gia thoạt nhìn “Không đáng một đồng”, cũng có một điểm giống nhau, đó là tất cả mọi người đều tán thành, anh có nét tuyệt mỹ từ lúc vừa sinh ra rồi.

Vẻ đẹp của anh đủ khả năng làm cho cho dù anh mặc bao tải ra ngoài đều chẳng hề gì, vẫn đẹp đẽ bức người, cho nên không có người nào cảm thấy quần áo trên người anh có chỗ nào không ổn.

Quần áo sẽ không lộ tẩy, kế tiếp anh còn cần dụng cụ làm việc.

Lý Mính Hưu đưa mắt nhìn quanh, cũng không có nhìn thấy bóng dáng chổi hay cây lau nhà gì cả.

Anh đột nhiên ý thức được…… nhân viên vệ sinh ở công ty của anh phi thường chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không đem dụng cụ vệ sinh đặt ở một nơi quan trọng như phòng tiếp khách này.

Dư Tễ Đan ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi: “Mính Hưu……?”

Lý Mính Hưu vội vàng đi về phía sau bàn làm việc, tùy tiện lấy một tập hồ sơ, lại rút ra hơn chục tờ giấy, tùy tiện nhặt mấy mảnh nhỏ bên cạnh, lại nhặt thêm vài miếng đặt trên giấy.

Lý Mính Hưu đi mở cửa,  tiện chân nhắm ngay mông giám đốc Hồ đá một cái, làm cả người tên kia ngã quỵ trên sô pha, cũng nhỏ giọng nói: “Không được gọi tôi là ông chủ, tùy cơ ứng biến, hiểu không?”

Giám đốc Hồ tiếp tục ngu ngơ.

Lý Mính Hưu hít một hơi thật sâu, đi đến cạnh cửa, chậm rãi mở cửa phòng tiếp khách.

Đập vào mắt đó là, người mà anh nhớ nhung nhiều nhất bao nhiêu năm nay.

Là vợ anh—— Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan vừa thấy Lý Mính Hưu, liền nở nụ cười, sau đó nhẹ giọng oán trách: “Sao anh đi mở cửa cũng lâu như vậy, em phải đợi một hồi lâu……”

“……” Lý Mính Hưu thở dài mà nói, “Anh đang vội đây.”

Dư Tễ Đan cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó cô liền chú ý đến đồ vật trên tờ giấy trong tay Lý Mính Hưu ……

Ngọc!

Trời ạ, anh làm vỡ ngọc rồi sao?

“Này……” Dư Tễ Đan nhìn những “phiến Ngọc” kinh ngạc tới phát ngốc, thì thầm hỏi, “Đây là chuyện gì?”

Là Lý Mính Hưu trong lúc làm việc không cẩn thận, làm vỡ ngọc của công ty sao……

Bọn họ có phải muốn bồi thường……?

Lý Mính Hưu cho Dư Tễ Đan một ánh mắt yên tâm: “Không có việc gì, em vào đi——”

Chờ đến khi Dư Tễ Đan đi theo Lý Mính Hưu vào phòng tiếp khách, nhìn thấy hiện trường hỗn độn trên mặt đất, cằm cô cũng muốn rơi theo.

Đầy đất đều là mảnh nhỏ của “Ngọc” và “Đồ sứ”!

Nếu đều là Lý Mính Hưu làm hư, bọn họ cho dù là táng gia bại sản, bán thận, hiến thân hay bán máu cũng không đền nổi đúng không?

Dư Tễ Đan có chút nóng nảy: “Mính Hưu, này…… Này……”

“Tễ Đan, giới thiệu với em.” Lý Mính Hưu chỉ vào giám đốc Hồ đang ngồi trên sô pha nửa chết nửa sống, biểu tình cứng đờ, “Vị này chính ông chủ của công ty anh.”

Sau đó Lý Mính Hưu đến bên tai Dư Tễ Đan nhẹ giọng nói: “em không cần sợ hãi, anh nào dám đập đồ công ty! ông chủ hoả nhãn kim tinh, cảm thấy những thứ này đều là đồ giả, cho nên mới đập, kêu anh tới dọn dẹp một chút.”

Giám đốc Hồ: “…………”

Cái này gọi là ngậm máu phun người nè…

Lý Mính Hưu ôm lấy bả vai Dư Tễ Đan, giới thiệu với giám đốc Hồ:

“Ông chủ, vị này chính là vợ tôi.”

Giám đốc Hồ: “…………”

Con mẹ nó, hóa ra là vợ ông chủ tới thị sát, trách sao ông chủ làm như vậy……

Dư Tễ Đan vừa nghe đồ vật không phải do Lý Mính Hưu đập, liền yên tâm trong bụng, đối với ‘ông chủ của Lý Mính Hưu’ cười ha hả, thậm chí còn hơi cúi mình chào: “Ông chủ, chào ông, tôi họ Dư, là cảnh sát, cám ơn ông cho Mính Hưu nhà chúng tôi có cơ hội làm việc ở đây.”

Giám đốc Hồ: đang tươi cười liền từ từ khựng lại

Ông chậm rãi nhìn về phía Lý Mính Hưu, quả nhiên Lý Mính Hưu đưa mắt sang, trực tiếp ném cho ông một ánh nhìn hình viên đạn.

Giám đốc Hồ: “…………”

Làm vợ ông chủ khom lưng, ông có tài đức gì chứ, còn như vậy nữa, ngày mai ông thật có thể không cần tới đi làm.

Giám đốc Hồ vội vàng từ trên sô pha đứng lên, đi về phía trước đỡ cánh tay Dư Tễ Đan, chờ đến khi cô cúi mình xong, nói: “Lý phu nhân……”

Dừng một chút, ông lại mạnh mẽ đổi xưng hô, làm tư thế mời ngồi “…… Dư tiểu thư, chào cô, mời ngồi, mời ngồi——”

“Cô thích uống trà hay là cà phê? Hay là nước trái cây? Hay Nước sôi để nguội? Để tôi gọi thư kí  đưa lại đây cho cô——”

Dư Tễ Đan không rõ nguyên do mà cúi đầu

Ông chủ của Lý Mính Hưu thật không thể hiểu được……

“Ông chủ, ông quá khách khí rồi, tôi không cần uống cái gì đâu. Tôi chỉ là đi ngang qua đến xem Mính Hưu, không quấy rầy đến công tác của ông thì tốt rồi.”

“Không có, không có!”

“…………” Lý Mính Hưu tự cảm thấy không khí xấu hổ, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt các mảnh nhỏ mà bỏ vào mặt giấy, làm bộ nghiêm túc làm việc.

“Để em giúp anh.”

Dư Tễ Đan ngồi xổm bên cạnh Lý Mính Hưu, nghiêm túc mà giúp anh nhặt.

Nhưng cô mới vừa nhặt hai mảnh, liền bị Lý Mính Hưu bắt được tay, anh nghiêm khắc: “em không thể nhặt cái này, đều là vụn ngọc và đồ sứ, lỡ đứt tay thì làm sao bây giờ?”

“…………” Dư Tễ Đan có chút đau lòng mà nhìn Lý Mính Hưu, “Vậy một mình anh nhặt nhiều như vậy sao? Em đã ở đây rồi, nhất định muốn phụ anh nhặt.”

Giám đốc Hồ vừa nghe đến đây, sợ tới mức tim gan đều run rẩy.

Để cho ông chủ và vợ tự nhặt mảnh nhỏ, ông lại giả làm ông chủ ở bên cạnh tỏ vẻ không có gì, lỡ như vợ ông chủ thật sự đứt tay, chẳng những ngày mai ông không cần tới đi làm, mà còn bị đem đi nấu chín ấy chứ……

Nghĩ vậy, ông lập tức vén tay áo, xung phong nhận việc mà ngồi xổm xuống: “Tôi đến đây, vẫn là để tôi nhặt, hai người……”

Lý Mính Hưu: con mắt hình viên đạn lần 1

Giám đốc Hồ: “…………” Hắn cứng đờ tại chỗ.

“Tôi……” Giám đốc Hồ cười nói, “Tôi mới nhớ tới, tôi còn có cuộc họp, phải lên lầu trước, hai người…… Tùy tiện giúp nhau nhặt nhé.”

Lý Mính Hưu: con mắt hình viên đạn lần 2

Giám đốc Hồ quả thực giống như đang chạy trốn, từ phòng tiếp khách chạy nhanh ra ngoài.

Một hơi chạy đến đại sảnh, ông còn vuốt vuốt ngực, đầu đổ đầy mồ hôi, tâm tình không yên.

Các đồng sự tò mò xông tới, ríu rít: “Giám đốc Hồ, người phụ nữ kia là ai? Cô ấy nói là vợ ông chủ, là thật hay giả vậy?”

“Nói nhảm gì vậy!” Giám đốc Hồ tìm được nơi trút giận, “Không phải thật? Còn có thể là giả à? Là bà chủ! Đã hiểu chưa? Là bà chủ đó!”

Các nhân viên: “…………”

Lặng im vài giây, mới có một nữ đồng sự gãi đầu: “Ông chủ đã kết hôn sao? Sao trước nay cũng chưa từng nghe qua, nhưng người kia lớn lên thật xinh đẹp, cùng ông chủ thật xứng đôi, cũng không biết gia đình thế nào?”

“Sao cơ?” Có đồng sự hỏi, “Các cậu chẳng lẽ không biết ông chủ đã kết hôn sao? trước nay anh ấy cũng không hề kiêng dè, ngày hôm qua còn ở trong văn phòng gọi điện thoại ngọt ngào mà gọi vài tiếng "Vợ’ mà.”

“…………” Các đồng sự đồng thanh kêu gào, “Trên thế giới này đã không còn đàn ông hoàn mỹ mà độc thân nữa rồi, ngay cả ông chủ cũng đã kết hôn ~”

“Ngậm miệng!” Giám đốc Hồ mắng, “Để ông chủ nghe được, các  cô cậu ngày mai đều không cần tới đi làm!”

“Này giám đốc Hồ, ngọc và bình hoa ông tìm được, ông chủ thích không?”

Giám đốc Hồ: “…………”

Thật là cái hay không nói, cái dở lại lôi ra! Nhắc tới đến ngọc cùng bình hoa, ông liền ruột đau như cắt!

“Đi đi đi, nên làm gì thì làm đi, nếu không, tôi nhất định cáo trạng với ông chủ đó!”

Đám người vây quanh trong đại sảnh tứ tán mà đi.

***

Lúc sau Giám đốc Hồ đi rồi, Dư Tễ Đan còn nhẹ giọng đối với Lý Mính Hưu nói: “ông chủ anh thoạt nhìn cũng khá tốt đấy, còn muốn giúp chúng ta nhặt, cục trưởng của bọn em suốt ngày đều hung hăng, ông chủ anh thành công như vậy lại có tiền, là một ông chủ lớn thế nhưng có thể bình dị gần gũi, em thật không thể tưởng tượng ra.”

Lý Mính Hưu: “…………”

Vợ anh đang ở trước mặt anh khen đàn ông khác, thật là đáng giận!

Anh thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến việc làm thế nào xử lý cho tốt tên giám đốc Hồ kia.

Trong lòng anh nghẹn lại một nỗi tức giận, nhanh tay nhặt mảnh vỡ bỏ vào giấy.

Dư Tễ Đan không có phát hiện Lý Mính Hưu bất mãn, chỉ nghĩ anh đang chuyên chú làm việc, liền muốn giúp anh cùng nhau nhặt.

Lý Mính Hưu lại một lần nữa bắt được tay cô: “em không được nhặt! Sẽ đứt tay!”

“…………” Dư Tễ Đan trừng mắt, “Làm sao? Anh thật sự xem em là  tiểu công chúa không làm được việc gì? Em đây súng thương đều đã chịu qua, nếu lại đứt tay thì thế nào? Em hôm nay nhất định phải nhặt!”

Dư Tễ Đan có chút giận dỗi, nhanh tay mà nhặt mảnh nhỏ.

Ánh mắt Mính Hưu nặng nề mà nhìn Dư Tễ Đan, anh im lặng chừng một phút đồng hồ, mới nắm lấy tay cô lần thứ ba, khẽ thở dài: “Nếu em đứt tay, đối với em mà nói, nhưng cũng chỉ là chảy chút máu, nhưng đối với anh mà nói, tâm sẽ đau, em hiểu chưa? Cho nên không cần em phải nhặt, ngồi trên sô pha chờ anh một chút, được không?”

Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu không chớp mắt.

Sau đó chép miệng, duỗi tay ôm lấy Lý Mính Hưu.

Chỉ cần một cái ôm, tất cả những tâm tình không tốt lúc này của anh lập tức đều tan thành mây khói.

Anh cười, đem Dư Tễ Đan ôm đến sô pha ngồi xong, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xử lý những mảnh vỡ trên mặt đất.

Đem những mảnh nhỏ này nhặt lên giấy không phải là một động tác phức tạp,  chỉ là có chút tốn thời gian.

Dư Tễ Đan lúc bắt đầu còn thành thành thật thật mà ngồi trên sô pha, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Mảnh nhỏ Trên mặt đất cũng quá nhiều đi!

“Mính Hưu, em bảo đảm sẽ cẩn thận, sẽ không đứt tay, để em giúp anh đi ——”

Nói xong cô liền ngồi xổm bên người Lý Mính Hưu, cầm tay anh, làm điều kiện trao đổi —— cô thậm chí còn chủ động hôn hôn lên mặt anh.

Lý Mính Hưu: “…………”

Cái này gọi là mỹ nhân kế, cô dùng cũng đúng lúc lắm.

Một chút thân mật, quả thực sắp làm Lý Mính Hưu quên mất tên họ mình rồi——chỉ cần là cô muốn, cho dù là đi tìm chết, anh cũng sẽ không chút do dự chính mình khai đao.

Vì thế anh mơ mơ màng màng mà đồng ý với cô rồi.

Dư Tễ Đan một bên ngâm nga một bài hát một bên giúp Lý Mính Hưu nhặt mảnh nhỏ.

Lý Mính Hưu tuy rằng sợ cô đứt tay, không ngừng lo lắng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, lòng giống như được bôi một lớp mật ngọt.

Cái gọi là tư vị hạnh phúc, tư vị tình yêu, cũng chỉ là như vậy sao?

Theo tiếng ngâm nga của Tễ Đan, khóe miệng anh cũng bắt đầu có nét tươi cười.

Anh nhặt đầy một tờ giấy, ném qua một bên, lại từ trên mặt đất cầm lấy một giấy khác, dọn xong trên thảm.

Anh một bên nhặt, một bên thời thời khắc khắc chú ý Dư Tễ Đan.

Sau đó tâm tình đang tốt đột nhiên im bặt ——

Anh ngơ ngác mà nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt Dư Tễ Đan.

Cô vẫn đang ngâm nga câu hát nào đó, không ngừng nhặt mảnh nhỏ bỏ vào tờ giấy.

Nhưng mà tờ giấy kia lại không phải giấy trắng, mặt trên có không ít chữ.

Trên cơ bản có thể xem nhẹ, chỉ là ở vị trí cuối cùng, có viết:

“Tổng giám đốc: Lý Mính Hưu”

Hơn nữa ba chữ Lý Mính Hưu kia là anh viết tay.

Anh mở to hai mắt nhìn, chậm rãi nâng tầm mắt lên——

Dư Tễ Đan tựa hồ cũng không có chú ý nội dung trên tờ giấy.

Anh nuốt nước miếng.

Chính là…… Chỉ cần Dư Tễ Đan chú ý một chút, anh liền sẽ bị phát hiện ……

Hiện tại làm thế nào mới tốt đây?

Lý Mính Hưu cắn cắn môi, anh vừa định lên tiếng gọi Dư Tễ Đan, “cạch——”cửa phòng tiếp khách liền bị mở từ bên ngoài.

“Ông chủ, tôi đã đem hợp đồng chỉnh xong rồi, mời anh xem qua một chút ——”

Bình luận

Truyện đang đọc