Lý Mính Hưu giống như bị ấn nút tạm dừng, vẫn không nhúc nhích.
Thấy Lý Mính Hưu không trả lời, tên đồng đội ngu ngốc kia thế nhưng còn lặp lại một lần nữa: “Ông chủ?”
Lý Mính Hưu: “…………”
Trong lòng một đoàn ngựa chạy như điên qua.
“…………” Dư Tễ Đan nâng tầm mắt, nhìn nhìn Lý Mính Hưu, lại nhìn nhìn thư ký đứng bên ngoài, vẻ mặt không rõ nguyên do mà trả lời, “Ông chủ? Ông chủ cô vừa rồi nói lên lầu họp rồi, tình huống cụ thể chúng tôi không biết, cô đi lên lầu tìm ông ấy đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Mính Hưu: “…………”
Mẹ nó như thế nào lại để vợ anh tự mình giải cứu anh thoát khỏi tình huống dầu sôi lửa bỏng vậy?
“…………hả?”
Ánh mắt từ Dư Tễ Đan dịch tới trên người Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu theo lời Dư Tễ Đan, nói với thư ký: “Đúng vậy, ông chủ vừa đi rồi, là lên lầu họp.”
Thư ký vẻ mặt ngu ngơ.
Người trước mặt này còn không phải là ông chủ sao? Lên lầu đi? Cái gì mà lên lầu đi?
Dư Tễ Đan nghe Lý Mính Hưu nói xong, gật gật đầu, sau đó tiếp tục nhặt “Thật là hỗn độn”.
Trong khoảng thời gian ngắn, thư ký hồi tưởng một chút —— người vừa rồi lên lầu rõ ràng là giám đốc Hồ, hơn nữa nghe đồng sự khác đồn nói là vợ ông chủ đến, cho nên người phụ nữ trước mặt này là bà chủ? Thế ông chủ đang chơi trò gì ấy nhỉ?
Chẳng lẽ……
Thư kí lắc lắc đầu, mặc kệ ông chủ cùng bà chủ chơi trò gì, có tình thú hay không đều không phải thứ cô có thể hỏi đến, nếu ông chủ nói “Ông chủ đã lên lầu mở họp”, cô liền thuận theo tự nhiên lăn đi vậy, tổng không thể cãi lời ông chủ đúng không?
“Vậy…… nếu ‘ ông chủ ’ đã lên lầu họp, tôi đi lên lầu tìm vậy……làm phiền hai vị rồi!”
Nói xong, thư kí liền rời khỏi phòng tiếp khách.
Vì thế, Lý Mính Hưu đang thấp thỏm bất an sự tình ban nãy lại tiếp tục thấp thỏm——
Dư Tễ Đan đang nhặt mảnh vở bỏ lên tờ giấy kia.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tờ giấy đủ khả năng đem bí mật của anh nói thẳng ra ……
Lý Mính Hưu lại nuốt nước miếng, nhẹ giọng gọi: “Tễ Đan.”
“Sao?” Dư Tễ Đan nhìn về phía Lý Mính Hưu, “Làm sao vậy?”
Lý Mính Hưu giữ chặt tay Tễ Đan, đứng lên đồng thời cũng kéo cô lên theo: “Mấy ngày hôm trước không phải anh luôn về nhà trễ đúng không? Anh giúp đồng sự trực ban, hôm nay vừa lúc cậu ta đồng ý, cậu ta giúp anh trực, cho nên đến thời gian tan tầm rồi, không cần nhặt nữa, chờ đồng sự kia tới thu thập tàn cục đi.”
“…………” Dư Tễ Đan nhíu nhíu mày, “Đây chính là phòng tiếp khách, chúng ta để lại một cục diện rối rắm thế này không tốt lắm đâu? Vạn nhất ông chủ hoặc là lãnh đạo khác muốn tiếp đãi khách quan trong ở đây thì làm sao bây giờ? Không phải sẽ xử phạt anh làm việc không cẩn thận sao?”
“Sẽ không, thật sự sẽ không.” Lý Mính Hưu đem Dư Tễ Đan kéo đến một bên, vội vàng đem tờ giấy cùng mảnh nhỏ trên mặt đất thu thập đến một góc, xoay người đi đến bên cạnh Tễ Đan, kéo tay cô, mở của phòng tiếp khách liền muốn trực tiếp chạy lấy người.
Dư Tễ Đan do do dự dự: “Mính Hưu…… em vẫn cảm thấy như vậy không tốt lắm …… Hơn nữa đồng sự giúp anh hiện tại còn chưa đến đây mà? Hai người Chúng ta làm cũng nhanh, sao không làm tới lúc cậu ta tới? Đến lúc đó ông chủ trách tội anh, ít nhất chúng ta cũng đã làm hết sức rồi, anh nói gì đi?”
Lý Mính Hưu: “…………”
Anh thật là hằng ngày hối hận để Dư Tễ Đan đi làm cảnh sát…… tinh thần chuyên nghiệp cùng tinh thần phụng hiến quả thực làm anh bất lực.
“Nếu chúng ta bỏ cục diện rối rắm như vậy mà đi, đồng sự giúp anh cũng sẽ không thoải mái …… Nếu có vụ án nào mà đồng nghiệp em xử lý đến một nửa bỏ đi, nhất định em sẽ tức chết.”
“…………” Lý Mính Hưu ôm lấy Dư Tễ Đan, cười một tiếng, “Đan Đan! Em đừng tức chết được không? Em không cần đem công tác của cảnh sát các em đánh đồng với công việc của anh được không? Em cố ý sao? Chì chiết anh? Cố ý nhắc nhở anh, em là cảnh sát nhân dân, còn anh cái gì cũng đều không phải?”
“Không có! Em không có!” Dư Tễ Đan nghĩ nghĩ, có chút xấu hổ mà bật cười: “Đây là công việc của anh, nếu anh nói không sao cả, như vậy chúng ta đi thôi ——”
Đương lúc Lý Mính Hưu đóng cửa phòng tiếp khách, tâm tình treo giữa không trung tâm mới chậm rãi được thả xuống.
Quả thực có thể nói là “Đại nạn không chết”……
Thần kinh anh căng đến độ sắp đứt hết rốt cuộc có thể thả lỏng một chút, anh ôm lấy bả vai Tễ Đan, đi ra ngoài.
Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu ôm, cô còn vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia của anh, hỏi: “Mính Hưu, buổi tối chúng ta ăn cái gì?”
Lý Mính Hưu cười cười: “em muốn ăn cái gì?”
“……em cũng không biết, tùy tiện ăn chút gì đi, gần nhất vẫn luôn vội vàng phá án, hôm nay mới kết án, em mệt mỏi quá, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút ……”
Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan đang nói nói cười cười mà đi tới đại sảnh lầu một.
Sau đó Dư Tễ Đan liền lâm vào “…………”.
Nhân viên công ty này rốt cuộc làm việc kiểu gì thế? Như thế nào đều tụm năm tụm ba ở đại sảnh vậy? Hơn nữa vẻ mặt mỗi người đều ý vị thâm trường, dùng ánh mắt tràn ngập tò mò cùng ý vị nhìn cô? Hơn nữa một đám co đầu rụt cổ, tựa hồ không dám quang minh chính đại mà nhìn nữa cơ, chỉ dám lén lút nhìn.
Cô chẳng qua là một người bình thường tới nỗi không còn gì có thể bình thường hơn được nữa, hơn nữa chồng cô cũng là một người công nhân bình thường ……
Cũng đúng, hai người bọn họ nhan sắc đều không tồi, Lý Mính Hưu vốn đẹp trai, nhưng mà chẳng lẽ các đồng sự chưa từng được chiêm ngưỡng sao? Vì cái gì hôm nay còn muốn nhìn cô như nhìn vợ ông chủ vậy?
Dư Tễ Đan rụt cổ, nâng mặt nhìn về phía Lý Mính Hưu, dùng thanh âm thì thầm hỏi: “Mính Hưu? …… các đồng sự trong công ty anh sao vậy?”
“…………” Lý Mính Hưu quả thực hết nói nổi cực kỳ, anh cảm thấy mình sớm hay muộn cũng có một ngày bị đám đồng đội heo đó hại chết, mặt anh không vô cảm nói: “Không có việc gì, bọn họ có bệnh, em không cần để ý bọn họ, đừng để ở trong lòng.”
Dư Tễ Đan: “…………”
Nghe Lý Mính Hưu nói như vậy, cô càng không có cách nào không để trong lòng!
Dư Tễ Đan thử hỏi: “Mính Hưu, anh và đồng sự quan hệ có tốt không?”
Lý Mính Hưu không có trả lời cô, nhanh chân ôm lấy Dư Tễ Đan rời khỏi công ty.
Rời xa công ty, anh rốt cuộc mới chân chính thở một hơi nhẹ nhõm.
***
Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu đi chợ nông sản, mua một ít đồ ăn, hai người không có dạo nhiều, trực tiếp về nhà.
Theo như lời Dư Tễ Đan, gần đây cô mới vừa kết án, rốt cuộc có thể thả lỏng, về đến nhà cô lập tức nằm trên giường.
Lý Mính Hưu giúp Dư Tễ Đan cởi áo khoác, hôn cô vài cái, mềm nhẹ mà nói: “em nghỉ ngơi một chút, anh làm cơm xong sẽ gọi em ăn.”
Dư Tễ Đan đáp lời: “Được.”
Lý Mính Hưu rời khỏi phòng ngủ.
Dư Tễ Đan lẳng lặng mà nằm trên giường, hai phút sau, cô chậm rãi trở mình.
Tới khi tỉnh lại, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, cô mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy.
Cô đi phòng tắm rửa mặt, lại đi phòng bếp.
Ánh chiều tà bao phủ mỗi một viên gạch trong phòng bếp, lò nướng cùng nồi áp suất đang nghiêm túc hoạt động, Lý Mính Hưu đang mặc tạp dề đứng ở bệ bếp, không biết đang chuyên tâm nấu thứ gì, những tia nắng cuối ngày nhảy nhót trên tóc mai của anh.
Dư Tễ Đan đi về phía trước một bước.
Cũng chỉ có một bước.
Bởi vì Lý Mính Hưu đã phát hiện ra cô, “Tỉnh ngủ rồi sao?”
Lý Mính Hưu cười một chút, ngay sau đó tắt bếp, từ nồi đun nước lấy ra bên ngoài cái chén nhỏ.
Sau đó Lý Mính Hưu đi tới trước mặt cô, trong tay còn bưng cái chén kia: “em nếm thử cái này xem.”
Nói xong, Lý Mính Hưu liền múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi, đem muỗng nhỏ đưa tới bên môi cô.
Dư Tễ Đan nhìn anh, hơi hơi hé miệng ——hương vị tươi ngon lập tức khuếch tán trong miệng.
Lý Mính Hưu hỏi: “Thế nào?”
Dư Tễ Đan gật gật đầu.
Lý Mính Hưu cười một chút, quay người lại tiếp tục nấu cơm.
Dư Tễ Đan nhìn chung quanh một vòng —— trong lò nướng là gà nướng kiểu Pháp, nồi áp suất nghe như mùi thịt bò nạm cà chua, trên thớt là một ít nguyên liệu nấu ăn cắt xong rồi, mà nồi đun nước……
Dư Tễ Đan dùng cái thìa múc một chút, bên trong nấm cây trà, nấm đùi gà, nấm đuôi phượng, nấm hoạt tử, thật nhiều loại nấm, còn có chút cẩu kỷ cùng củ cải đỏ, thậm chí còn có một ít ngưu cơ bắp cắt nát.
Xem ra là không ít công phu ——
Lý Monh Hưu làm món ngon mỹ thực, đều là vì cô.
Tất cả đều là những thứ cô thích nhất!
Cẩn thận ngẫm lại, cô tựa hồ không biết Lý Mính Hưu thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì.
Dư Tễ Đan nhìn bóng dáng Lý Mính Hưu bận rộn, liền cầm lòng không đặng mà đi lên phía trước, ôm chặt lấy vòng eo anh, gương mặt cô áp trên lưng anh cọ cọ: “Mính Hưu, em có phải hiểu biết quá ít về anh không? quan tâm anh cũng quá ít?”
Lý Mính Hưu: “…………”
Ngón tay anh đang cầm đồ nhắc nồi căng thẳng.
vợ anh nói câu này …… Cũng quá sâu xa đi?
Chẳng lẽ cô phát hiện dấu vết gì để lại sao?
“……đang yên đang lành, vì sao em đột nhiên nói như vậy?”
“Ai……” Dư Tễ Đan gương mặt tựa trên lưng anh, “chỉ là cảm thấy anh cưới em cũng rất thảm, anh xem, em đã không ôn nhu, lại không nấu cơm, cũng không quan tâm anh, mỗi ngày chỉ biết để anh làm mọi thứ……”
Lý Mính Hưu cười khẽ một tiếng, thanh âm lại có chút dở khóc dở cười: “em đang nói nói bậy gì đó, em là vợ anh, anh đối tốt với em còn cần có lý do sao? Hơn nữa, em trên thế giới là Dư Tễ Đan độc nhất vô nhị, là Dư Tễ Đan của mỗi mình anh~”
Dư Tễ Đan nhắm mắt.
Bị hạnh phúc vây quanh, cảm giác này cũng thật tốt~
Thực mau, Lý Mính Hưu đã làm xong bữa tối phong phú.
Dư Tễ Đan đã sớm ngồi vào bàn ăn chờ đợi.
truyện tiên hiệp hayTừ khi Lý Mính Hưu ra ngoài công tác, nguồn thu nhập của bọn họ thẳng tắp bay lên, đồ ăn mỗi ngày so với lúc trước càng thêm phong phú.
Hai người cùng nhau ngọt ngọt ngào ngào mà ăn cơm, Lý Mính Hưu không ngừng gắp thịt bò nạm cà chua cho Dư Tễ Đan.
Đang ăn, di động Tễ Đan vang lên.
Cô miệng đầy đồ ăn, hàm hồ mà “ alo?” Một tiếng.
Lý Mính Hưu xé thịt gà cho Tễ Đan.
Dư Tễ Đan hướng Lý Mính Hưu làm khẩu hình —— “Giang nguyệt.”
Cô lại làm biểu tình khóc lóc.
Ý tứ là Dư Giang nguyệt đang khóc.
Dư Tễ Đan an tĩnh mà nghe trong chốc lát, đột nhiên đứng lên, hô lớn: “Cái gì? Em biết hắn đang nói cái gì sao?! Tình một đêm? OK! OK! Dù sao em cũng đã là trưởng thành rồi, tình một đêm thì tình một đêm… OK! Nhưng em phải kết hôn sao? Em điên con mẹ nó rồi? Hôn nhân thần tốc như vậy! Còn oán chú thím mắng sai sao? Không hiểu? em nói xem ai có thể lý giải cho em? Đến chị đây còn muốn mắng nữa là! Lần này em hoàn toàn làm bậy rồi!”
Lý Mính Hưu nhướng mày nhìn về phía Dư Tễ Đan.
Tình một đêm? Kết hôn?
Cô em vợ Dư Giang nguyệt của anh, vẫn luôn ranh mãnh như vậy, luôn thích gì làm đó, chỉ là không nghĩ tới, lần này cũng quá sai trái rồi!
Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu kéo tay, ý bảo cô ngồi xuống.
Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu liếc mắt một cái, thở phì phì mà ngồi trở về, kêu lên: “Em khỏi khóc! Đã thành niên, hai mươi mấy tuổi đầu, em phải tự mình quyết định đúng sai chứ, cũng tự phụ trách quyết định của mình đi! khóc lóc có ích lợi gì? Nếu khóc có thể giải quyết được sự tình, người trên thế giới này đều ôm nhau mà khóc hết rồi!”
“…………” Hai phút sau Dư Tễ Đan lại đột nhiên đứng lên, la lớn: “Không được! Không được! Em điên rồi! Gặp chuyện này liền muốn chết?! Chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết sao? Em tìm chết? Còn là hai người cùng nhau nhảy lầu, có thể có tiền đồ hơn một chút không? Em nhảy lầu thì chú thím làm sao bây giờ? Em có biết trên thế giới này có rất nhiều người thân mang bệnh nan y vẫn phi thường muốn sống, hai đứa khỏe mạnh như vậy lại muốn tìm cái chết, lãng phí sinh mệnh?”
Lý Mính Hưu: “…………”
Đã đến nông nỗi hai người cùng nhau muốn chết sao?
Anh nhẹ giọng nói: “Đừng lấy sinh mệnh nói giỡn, nếu không em nói hai đứa nó tới nhà chúng ta, mọi người cùng nhau tâm sự, ngẫm lại biện pháp.”
Dư Tễ Đan lập tức “Hừ!” Một tiếng.
Một lát sau, cô hầm hừ mà nói: “Anh rể em nói, trước tiên hai đứa tới nhà chị!…… Xem bộ dáng không tiền đồ của em thế nào! Mang theo tên kia tới đây luôm.”
Dư Tễ Đan ngắt điện thoại, liền tức giận đến không ăn không uống.
Lý Mính Hưu vẫn luôn nhìn Dư Tễ Đan, định khuyên cô tiếp tục ăn cơm, nhưng hiện tại anh quả thực không dám chọc cô.
***
Qua không đến nửa giờ.
“cốc cốc cốc——”
Cửa bị gõ vang.
Lý Mính Hưu nắm tay Tễ Đan, nhẹ giọng an ủi cô: “Đừng nóng giận, tốt xấu gì cô ấy cũng là em gái, từ từ nói chuyện.”
Dư Tễ Đan: “Hừ!”
Lý Mính Hưu cười, xoa xoa tóc cô, đứng dậy đi mở cửa: “tới đây——”
Lý Mính Hưu vừa mở cửa, liền nghe được cô em vợ Dư Giang nguyệt khóc thút thít mà gọi anh: “Anh rể……”
Anh nhường một bước, “Mau tiến vào đi.”
Theo sau Dư Giang nguyệt còn có một tên nữa.
Lý Mính Hưu nhìn về phía tên kia, đối phương vẻ mặt đáo để nhìn anh không chớp mắt.
Lý Mính Hưu: “…………???”
Người này…… Có điểm quen mắt là thế nào?
“…………” người kia giật giật môi, vài giây mới nỉ non ra tiếng âm, “ôi…… Ông chủ?”