NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Mà ngay sau đó, anh lại lập tức đặt thân thể của mìn đè lên cô, dễ dàng trói hai cánh tay của cô cố định trên đỉnh đầu, búi tóc xốc xếch, làn tóc mây xõa tung ra trên ghế sa lon. . . . . ."Cô xem xem dù cô có chán ghét tôi như thế nào đi chăng nữa, Hứa Hoan Nhan, cô không phải là vẫn bị tôi đè ở dưới thân sao?" Tức giận làm cho anh lại một lần nữa mất đi lý trí, chỉ muốn dùng những lời nói cay nghiệt để bảo vệ mặt mũi của mình không bị người đàn bà này vứt hết!

Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy hàng loạt thê lương đột nhiên xông lên đầu, anh hận cô thì có thể tùy ý phát tiết, anh chán ghét cô, nhưng cũng không buông tha cô, hơn nữa còn xâm chiếm thân thể của cô, mà cho dù anh có thích thì vẫn nói là ghét, anh có cần cô thì vẫn không ngần ngại mà chà đạp cô, tóm lại cô ngay cả một cơ hội để chạy trốn cũng không có.

Nhưng còn cô thì sao? Cô cũng không phải là một tảng đá, không phải loại động vật đơn bào cấp thấp, cô cũng là một con người, cũng có tình cảm cũng có linh hồn, cô cũng sẽ khóc cũng sẽ cười, cũng sẽ chán ghét hoặc là yêu thích một người, giống như là hiện tại, cô bất tri bất giác bắt đầu nhập cuộc, nhưng là cuộc đùa vui đã chấm dứt, thậm chí ngay cả màn che cũng đã kéo lên. . . . . ."Nếu như anh muốn, thì hãy đợi một chút. . . . . ." Sắc mặt cô tái nhợt, trong bụng lạnh như băng lại đau nhức, bác sĩ có nói qua phẫu thuật xong sẽ bị ra máu, nhưng đã qua hơn mười ngày, một ngày cô vẫn phải thay băng vệ sinh vô số lần.

"Lúc nào thì làm, cô còn có sự lựa chọn sao?" Anh vẫn là một người đàn ông tàn nhẫn làm cho lòng người sợ hãi, Hứa Hoan Nhan nhắm mắt lại, các bắp thịt vốn căng thẳng một chút xíu buông ra, cô đã sớm nên hiểu, ở trước mặt Thân Tống Hạo, cô căn bản không có gì để nói.

Hình như anh cũng cảm thấy sự khác thường của cô, anh khẽ đứng dậy, đem thân thể mình nhấc lên, lại phát hiện trong lòng bàn tay mình lạnh như băng.

Hai hàng lông mày liền xiết chặt, anh nghi ngờ mở miệng, cũng không thay đổi nổi giọng điệu tuyệt tình: "Này, Hứa Hoan Nhan cô làm sao vậy? Không phải là cô sắp chết đi!"

Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy thật buồn cười, lúc trước cô nghĩ rằng mình khi nhìn thấy anh chắc chắn sẽ xúc động khóc lớn lên, nhưng bây giờ cô lại trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, có thể ngồi nói chuyện cùng anh, sự mất khống chế ấy là do cô còn lưu luyến anh sao, cô chợt nhận ra rằng đến khi cô cảm thấy anh không còn quan trọng với mình nữa thì cái gì cũng đều trở nên ngớ ngẩn.

Chỉ tiếc, cô biết hình như bây giờ có chút muộn.

"Tôi chết thì anh định làm gì?" Cô mở mắt, đôi mi giống như cánh bướm hơi run rẩy, anh bị cô làm cho kinh sợ, hồi lâu mới phản ứng lại, đáy mắt tức giận ngút trời: "Còn ba tháng nữa, nếu cô muốn chết thì cũng phải đợi thêm ba tháng."

Cô bật cười.

Chỉ là nụ cười này trong mắt anh xem ra so với khóc còn khó coi hơn.

"Chết tiệt, đến tột cùng là cô muốn thế nào?" Anh vẫn không hiểu, chỉ cảm thấy tay của cô càng ngày càng lạnh như băng .

"Bụng của tôi rất đau, có thể hiện tại băng vệ sinh cũng ướt đẫm, một lát nữa anh có thể tới phòng làm việc của tôi giúp tôi lấy một miếng tới đây không?"

Cô không cười không khóc, giống như là lời nói của anh không liên quan tới mình, bàn tay anh đang nắm lấy tay cô chợt run lên, một giây kế tiếp, thế nhưng anh lại lập tức dời bàn tay xuống, chuyển đến váy cô, khẽ vén lên một chút, quả nhiên cái váy màu trắng đã bị nhiễm một mảnh đỏ.

Vẻ mặt anh cứng đờ, chợt có một chút thương xót dâng lên.

"Không phải đã làm phẫu thuật lâu rồi sao, tại sao cho đến bây giờ vẫn còn đang chảy máu." Anh đứng dậy, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đem cô ôm vào trong ngực, có chút tức giận hỏi.

"Có lẽ là bởi vì sau phẫu thuật bị băng huyết, cho nên vết thương khôi phục không tốt lắm, hôm nay đã giảm rất nhiều rồi, không có gì đáng ngại."

Cô vô lực mở miệng, có chút giật mình cảm thấy anh lại đem tay của mình đặt lên bụng cô.

Cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, anh mất tự nhiên né tránh, nhưng lại bị một câu nói của cô làm cho chú ý, băng huyết, tại sao gia gia lại không nhắc tới cùng anh những thứ này?

"Chúng ta bây giờ đi bệnh viện." Anh khom lưng bồng cô lên, mới chỉ hơi nhúc nhích, hình như lại có máu chảy ra, Hứa Hoan Nhan không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ, tay chân luống cuống: "Anh, trước buông tôi xuống, tôi phải đi tới phòng vệ sinh."

"Cô nghĩ thế nào?" Anh khinh miệt liếc cô một cái, trực tiếp ôm cô vào phòng vệ sinh bên trong phòng khách.

Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy mặt mình đỏ tới tận mang tai, lại nhìn anh hình như không có ý định sẽ đi ra ngoài, không khỏi giương mắt nhìn anh: "Anh, anh đi ra ngoài trước đi."

"Trên người cô còn chỗ nào mà tôi chưa xem qua?" Anh hung hăng mở miệng, chợt vò tóc: "Cái đó, cái đó cô để ở chỗ nào hả?"

"Cái... cái gì?" Hứa Hoan Nhan nhất thời máu không kịp lên não, tư tưởng theo không kịp.

"Cái gì mà cái gì? Chính là thứ mà mỗi tháng đến kỳ các cô đều dùng!" Anh nhìn chằm chằm cô rống lên, Hứa Hoan Nhan sợ không khỏi khẽ run rẩy, cuống quít mở miệng: "Ở trong túi của tôi, để ở trên mặt bàn công tác của tôi."

Anh tâm cao khí ngạo xoay người, một cước đem cửa phòng vệ sinh đá ra, chỉ chốc lát sau tíeng bước chân liền đi xa, dần dần biến mất. . . . . . Hứa Hoan Nhan tâm tình không yên, trong đầu vẫn như cũ ong ong một mảnh, cô có chút cảm thấy không hiểu, rốt cuộc Thân Tống Hạo đang suy nghĩ cái gì? Anh muốn kết hôn, còn thông báo cho khắp cả thiên hạ đều biết, lại tìm mọi cách để bảo vệ vợ chưa cưới, không muốn đem cô ấy ra trước ánh đèn flash chịu đựng sự quấy nhiễu, nhưng tại sao anh còn tới dây dưa không rõ với cô?

Anh có tiền như vậy, chắc chắn sẽ không bởi vì đau lòng vì khoản tiền đã bỏ ra nên muốn lấy lại thứ gì, như vậy. . . . . . Nguyên nhân rốt cuộc là cái gì?

Anh đã biết cô đã bỏ đứa bé, như vậy lại càng không cần phải phiền hà, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là bởi vì anh đối với cô, cũng có chút không cam lòng sao?

Bình luận

Truyện đang đọc