NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Anh ta tuy là xin lổi, nhưng giọng điệu vẫn cao ngạo, khiến Hứa Hoan Nhan tức giận bùng lên.

“ Anh xem tôi là loại người gì?” Hứa Hoan Nhan cười nhạt, run run tức giận đứng lên, hừ, thời điểm bắt cá hai tay hắn không thấy thẹn sao, bây giờ bị người kia bỏ rơi còn ra vẻ tử tế cho cô cơ hội qua lại với hắn lần nữa, thật là bộ dáng xấu xa, hắn tưởng rằng đàn ông trong thiên hạ chết hết rồi chắc!

“Tống Gia Minh, xem ra anh đã hiểu lầm, vậy bây giờ, hãy nghe tôi…”

“Nhan nhi…”

“Anh câm miệng!” Hứa Hoan Nhan không nhịn được hét lớn lên, tùy ý trút cơn tức giận làm Tống Gia Minh giật mình ngẩn người, đứng trơ ra như phổng.

“Tôi không thương anh, đồng thời cũng không hận anh, không nghĩ sẽ quay lại với anh, hiểu không? Cho nên bây giờ, anh muốn làm gì thì làm, không cần tìm tới tôi nữa, tôi không phải vật thế thân, cũng không phải đồ để dành, càng không phải là con ngốc chỉ biết ở một chổ chờ anh để mắt đến, anh có hiểu ý tôi nói không?”

Cô nói một hơi không nghỉ, sau đó dừng lại thở dốc, Tống Gia Minh sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt lại, khớp xương kêu rắc rắc…Hứa Hoan Nhan tưởng anh muốn đánh cô, không khỏi lui về sau một bước, lấy cái túi che trước mặt, hai mắt trợn to quát: ”Tôi cảnh cáo anh, nếu còn quấy rầy nửa, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Hứa Hoan Nhan, cô đừng lớn lối, rồi sẽ biết tay tôi!” Tống Gia Minh giận dữ, ném lại câu nói, xoay người nhếch nhác bước vội ra ngoài….Hứa Hoan Nhan thở dài một hơi,quay người ôm chặt lấy túi, mệt mỏi đi về nhà trọ. Chớp mắt cảnh còn người đã xa, chớp mắt thế sự lại xoay vần, rốt cuộc chẳng biết là như thế nào nữa.

Nếu là trước đây, cô sẽ không nghĩ như vậy, còn bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, không ai có thể làm cho Hứa Hoan Nhan cô suy sụp được.

Khi đang yêu, tưởng mọi việc đều thuận lợi, nhưng rồi chỉ trong một đêm tất cả đều thay đổi, lạnh lùng vô tình.

Thời điểm lấy chìa khóa ra định mở cửa, đối diện bên kia phòng giặt quần áo truyền đến giọng nói quen thuộc kia, Hứa Hoan Nhan nghe thấy âm thanh kia, nhịn không được đứng lại nghe lén…”Lâm Thiến, quần áo cô còn tốt thế mà lại vứt bỏ?”

“Người đàn ông của tôi muốn tôi nhanh chóng dọn đi, những món đồ củ rích này tôi không mang theo, nếu các người thấy thích có thể lấy đi.”

“Nghe nói bạn trai cô rất giàu có lại tuấn tú, đẹp trai a!”

“Còn Tống Gia Minh thì sao? Không phải hai người ở chung với nhau tháng trước hay sao?”

“Tống Gia Minh có thể so được sao? Thân tiên sinh nhà người ta đi xe hơi thể thao Bentley mấy trăm vạn, ngay cả áo sơ mi anh ta mặc cũng là hàng hiệu Armani, hắn lấy gì để so sánh với người ta đây?”

Lâm Thiến thích thú nghe mọi người tranh nhau nói, âm thanh càng lúc càng lớn hơn.

Hứa Hoan Nhan lắc đầu, đáy lòng chua xót làm cô phiền muộn, đang định đẩy cửa bước vào…” Ủa, Hứa Hoan Nhan cô về rồi sao, mau lại đây nhìn xem, những bộ đồ này tôi không mang đi, cô xem chọn vài món đi, chậc chậc, cô xem cô kìa, quanh đi quẩn lại chỉ có hai bộ thay đổi, nghèo như vậy không có đàn ông nào nhìn tới đâu.

Lâm Thiến mặc bộ đồ hiệu Gucci, khuôn mặt mỹ miều như đóa hoa anh túc, Hứa Hoan Nhan cúi đầu nhìn lại mình, trên người mặc áo sơ mi, chân mang đôi giày chơi bóng, cười nhạt: “Ngại quá, tôi chỉ thích mặc đồ tự mình sắm, cám ơn ý tốt của cô.”

“Thôi đi, giả bộ thanh cao gì chứ, tôi có ý tốt, cô không muốn nhận thì thôi.” Lâm Thiến bĩu môi khinh bỉ cất giọng, pằng một tiếng đem đống đồ vứt vào thùng rác.

Bình luận

Truyện đang đọc