NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Lâm Thiến yêu mị, ngược lại có mấy phần giống Phạm Băng Băng, chỉ là vóc dáng lại nhỏ hơn một chút, nhưng mặc bộ lễ phục này cũng rất đẹp.

Ngay cả Thân Tống Hạo cũng ngẩng đầu lên quan sát mấy lần, cười nói: "Quả thật rất đẹp." Anh đứng lên, nhân viên phục vụ lập tức ân cần đi tới, nhưng anh lại khoát khoát tay, "Các cô không cần tới đây, tôi tự mình chọn."

Anh chọn từng cái từng cái một, xếp thành một đống lớn y phục, gần như đem tất cả những bộ lễ phục xinh đẹp trong hiệu chọn hết ra, mới gọi nhân viên phục vụ: "Được rồi, tất cả những bộ quần áo này giúp tôi đem vào phòng thử đồ?"

Nhân viên phục vụ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cung kính mở miệng: "Thân tiên sinh, xin hỏi là ngài muốn thử toàn bộ một lần sao?"

Con ngươi Thân Tống Hạo nghiêng mắt nhìn qua Lâm Thiến, nhếch môi cười, đùa giỡn: "Lâm tiểu thư, như thế nào, có muốn hay không thử tất cả một lần?"

"Thân Thiếu . . . . . Ngài thật hào phóng!” Cặp mắt Lâm Thiến kích động sáng lên, như là không thể tin được hôm nay mình phát tài rồi !

"Lâm tiểu thư, xin đi bên này." Nhân viên phục vụ lập tức khổ cực ôm bọc lớn y phục hướng phòng thử quần áo đi tới, Lâm Thiến kiêu ngạo, trừng Hứa Hoan Nhan đang có chút giật mình một cái, ngay sau đó xoay người say mê, cuồng nhiệt hướng phòng thử quần áo đi tới. . . . . ."Thân thiếu, anh xem có được không?" Lâm Thiến không chối từ khổ cực cởi cởi thay đồ, sau đó đứng trước mặt Thân Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan bày ra các loại tư thế, tất cả đều không ngoại lệ , thu được từ anh rất nhiều rất nhiều ca ngợi.

Chỉ là Hứa Hoan Nhan trong lòng cảm thấy thật khó chịu, cô là bị anh bức mới tới đây, nói xem kịch hay, mà bây giờ đây coi là cái gì? Cô quả thật là đang xem một shown biểu diễn thời trang thì đúng hơn!

"Tiểu thư, còn mấy bộ nữa?" Thân Tống Hạo mặt cười nhìn nhân viên phục vụ cất giọng hỏi.

"Thân tiên sinh, chỉ còn một bộ cuối cùng!"

Thân Tống Hạo gật đầu một cái, chợt cầm tay Hứa Hoan Nhan đứng lên, đi thẳng tới quầy, nhìn Lâm Thiến say mê cuồng nhiệt đi vào thay quần áo, anh mới ngoắc ngoắc ngón tay với cửa hàng trưởng, cười vô cùng mê người.

"Thân tiên sinh, ngài có cái gì phân phó sao?" Cửa hàng trưởng trẻ tuổi sắc mặt rực rỡ, anh ta là khách quen ở đây, ra tay hào phóng, anh tuấn mê người, có nhân viên phục vụ nào ở đây mà không thầm mến anh ta?

Anh cúi đầu xuống, khẽ nói thầm vào tai cửa hàng trưởng: "Một lát nữa khi vị tiểu thư kia ra ngoài, cô nói cho cô ta biết tôi có việc gấp phải đi trước, những bộ quần áo này bởi vì không biết cô ấy thích cái nào nên chưa trả tiền, bảo cô ta lần sau lại ghé lại."

Nói xong, nhìn bộ dáng của cửa hàng trưởng ngây ra, anh không khỏi cười một tiếng: "Tóm lại cô cứ làm như tôi nói, tất nhiên tôi sẽ không để cho các cô ở đây lãng phí thời giờ, đây là tiền boa cho các cô."

Anh hào phóng mở ví tiền, lấy ra một xấp tiền mặt thật dầy đặt ở trên quầy, xong xoay người cầm tay Hứa Hoan Nhan đi ra ngoài, cho đến khi ngồi lên xe, đi được một đoạn, Hứa Hoan Nhan mới không kìm nổi nữa mà cười lên, trừng mắt nhìn anh: "Này, anh đường đường là một người đàn ông, lại làm ra chuyện như thế, anh thật sự rất được . . . . ."

"Vui vẻ sao?" Anh nhìn cô cười vui vẻ, thuận miệng hỏi, mặt Hứa Hoan Nhan hơi đỏ lên: "Anh cố ý vì em nên mới đối xử với cô ấy như vậy sao!"

"È hèm." Anh giống như là thừa nhận, Hứa Hoan Nhan mím môi, một cảm giác không thể gọi tên từ từ xông lên từ đáy lòng, trầm mặc trong chốc lát, cô mới thành khẩn mở miệng: "Cám ơn anh."

Anh quay mặt sang, sờ vào mái tóc của cô, coi như là một câu trả lời.

Đưa cô tới trường học, nhìn cô xuống xe, anh gọi cô lại nói: "Hôm nào anh sẽ đặc biệt dẫn em đi mua quần áo, anh thấy em hình như rất thích bộ lễ phục đó."

Anh khẽ mỉm cười đối với cô, rồi ngay lập tức cho cửa sổ xe lên, khởi động xe, quay đầu lại chuẩn bị đi tới công ty xử lý công việc hợp tác cùng lão già William.

Hứa Hoan Nhan sửng sốt trong chốc lát, cho đến khi xe anh đi xa, cô mới phát hiện, cô vẫn đang không tự chủ mỉm cười, là vì câu nói kia sao, hay là còn vì cái gì khác? Cô không rõ ràng lắm, giống như cũng không muốn đem tất cả những thứ này làm rõ. . . . . . Mở ra cửa nhà trọ, Hứa Hoan Nhan đổi giầy đi vào phòng vệ sinh, muốn tắm một chút, lúc cô cúi người xuống, chợt cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, cô lập tức chống lên bồn rửa tay, để đứng lại, trong dạ dày chợt cuộn lên cảm giác buồn nôn, Hứa Hoan Nhan lập tức che miệng lại, nhịn chốc lát, cuối cùng nhịn không được nữa, cuống quít chạy đến bồn cầu nôn thốc nôn tháo . . . . . . Quả thật sắp đem dịch dạ dày phun ra, mới cảm giác khá hơn một chút, đứng lên, dọn dẹp sạch sẽ, nếu không phải lần trước đã dùng que thử, cô thiếu chút nữa sẽ cho rằng mình đang mang thai, mặc dù kỳ nghỉ lễ vẫn chưa có, nhưng cô cũng không để ở trong lòng, kỳ kinh nguyệt của cô không ra đều, hai tháng một lần cũng coi như là bình thường, ba tháng không thấy cũng đã từng xảy ra.

Mới từ phòng rửa tay đi ra ngoài, cửa nhà trọ lập tức bật ra, Hứa Hoan Nhan không cần ngẩng đầu cũng biết, hùng hùng hổ hổ bộ dáng như vậy chỉ có Tĩnh.

"Tĩnh!" Hứa Hoan Nhan vui mừng mở miệng kêu, muốn chạy qua ôm chầm lấy cô ấy, Tĩnh nhìn cô bộ dáng vô tâm, bộ mặt đang cau có cũng thả lỏng ra, chỉ là miệng vẫn lợi hại kêu la: "Hứa Hoan Nhan, cái đồ chết dẫm không có lương tâm, mấy ngày qua mi chạy đi đâu?"

Hứa Hoan Nhan khổ sở nhìn lại cô: "Tĩnh, cậu đừng hỏi nữa. . . . ."

"Tốt, mi ngay cả ta cũng dấu diếm vậy sao?" Tĩnh bất mãn trừng mắt nhìn cô, nha đầu này cô tìm mấy ngày cũng không thấy bóng dáng, cũng không biết đang làm gì!

"Không có á..., ta chỉ là trở về nhà chăm sóc ba." Hứa Hoan Nhan che giấu mở miệng, vừa cười hì hì nhìn lại cô: “Tĩnh thân yêu, tớ đi rót nước cho ngươi cậu uống.., không nên tức giận !"

Cô xoay người lại cầm phích nước nóng, lại là một trận buồn nôn, Hứa Hoan Nhan lập tức để phích nước nóng xuống, che miệng lại vọt tới phòng vệ sinh. . . . . ."Nhan nhi, cậu làm sao vậy?" Tĩnh vừa nhìn cô ói tới trời đất quay cuồng, trong nháy mắt liền quên mất mới vừa rồi còn rất tức giận, lập tức chạy tới, giúp cô vỗ lưng.

"Không có việc gì .., có thể là ăn cái gì đó bị hỏng thôi." Hứa Hoan Nhan nôn xong đứng lên, sắc mặt cũng trắng bệch dọa người, cô an ủi Tĩnh một tiếng: "Không có việc gì ..., vừa nãy tớ còn nôn kinh hơn!"

"Nhan nhi." Tĩnh chợt giận tái mặt, có chút nghiêm túc nhìn lại cô: "Không phải là cậu đang mang thai chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc