NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TA LỪA ĐẾN ĐỨNG LÊN


Cảnh Chỉ Lăng nghe câu này xong, cơ thể vừa đứng dậy khẽ run lên, suýt chút nữa lại ngất đi.

Nghĩ cũng biết, chủ nhân của những lời ấy nhất định là người khiến bà đến nông nỗi này.

Muốn bà cảm ơn đối phương không đem bà bức đến chỗ chết nữa phải không?
“Chúng tôi đi.” Chỉ một từ “đi” mà Cảnh Chỉ Lăng đã dùng hết tất cả sức lực, từ nay về sau không bao giờ… trở lại nữa.

Về phần Cố Diệp, bà cuối cùng cũng không tìm lại được nữa, ngay cả cơ hội quay trở lại nhìn một cái cũng không còn.
Trước khi lên máy bay, thư ký lại nhận được một thông báo rằng cổ phiếu công ty đã bị người thu mua đến hơn 50% rồi đột nhiên ngừng lại.

Cảnh Chỉ Lăng nhận được tin này thì trong lòng càng lạnh hơn.

Đối phương đã tính toán cả rồi, thị trường ở Hoa Hạ của bà đã bị hủy, công ty chẳng khác nào chết non một nửa.

Sau khi lại đánh mất một nửa trong số 50% cổ phần, bà thu vào chỉ còn một phần tư so với ban đầu.

Sau khi trở lại, tám phần mười là bà phải ly hôn với Bertram, tuy ly hôn xong việc kinh doanh sẽ càng khó khăn hơn nhưng những nguồn thu còn lại vẫn có thể đảm bảo cho cô cuộc sống bình thường.

Thế nhưng nếu quay về Hoa Hạ, có thể một đồng xu bà cũng không giữ được.

Người làm như vậy thì nên nói hắn lương thiện hay là hắn tàn nhẫn đây? Tính toán chu toàn đến mọi mặt, cuối cùng bà cũng không bao giờ có thể bước vào Hoa Hạ được nữa.
Cảnh Chỉ Lăng nhìn mảnh đất Hoa Hạ bên ngoài cửa sổ, nhìn về hướng đã mất đi Cố Diệp.

Nhìn thật lâu cũng không nỡ quay mặt về, bởi vì bà hiểu rõ rằng chỉ nhìn ít đi một chút, một đứa nhỏ trong sinh mệnh cô đã tan biến, ngay cả cơ hội để bà tưởng nhớ cũng không có.
________
Cố Diệp ngủ thẳng đến giữa buổi sáng, sau khi tỉnh dậy, điqua cửa phòng đang mở nhìn đến thư phòng đối diện.

Úc Trạch đang ngồi ở chỗ kia, máy tính mở ra không biết đang làm cái gì.

Cố Diệp đứng dậy đi qua đó, mỉm cười hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”
Úc Trạch tắt máy tính, dịu dàng nói: “Sợ em thức dậy không thấy anh.”
“Em liếc mắt một cái là thấy được.” Cố Diệp lo lắng hỏi: “Công ty anh không bận sao?”
Úc Trạch nhìn máy tính: “Ở nhà cũng làm được.”
Cố Diệp cười, đi đến phía sau Úc Trạch, ôm cổ anh rồi dán khuôn mặt lên mặt đối phương: “Thật tốt quá.”
“Ừ?”
“Tỉnh ngủ là có thể nhìn thấy anh, thật là tốt.”
Úc Trạch cưng chiều nắm lấy tay Cố Diệp: “Đứa ngốc, sau này ngày nào em ngủ dậy cũng có thể thấy anh cả.”
Cố Diệp không yên tâm hỏi: “Sau này em chết đi, anh tìm không thấy em nữa thì sao bây giờ?”
Úc Trạch nhíu mày: “Đừng nghĩ xa như vậy, một đời dài lắm.”
“Mặc kệ, lúc em chết cũng phải mang theo anh, không có anh thì em không đi đâu hết.”
Úc Trạch cười cười: “Được.”
Lúc này Cố Diệp mới hài lòng, hiện tại cậu đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ, thầm nghĩ chỉ muốn bảo vệ Úc Trạch qua ngày: “Một đời ngắn như vậy, không đủ làm sao bây giờ?”
Úc Trạch dỗ dành nói: “Vậy em nghĩ biện pháp đi, làm cho kiếp sau anh có thể tìm được em.”
Cố Diệp được dỗ thì nở nụ cười: “Có thể đó, em sẽ cố gắng nghĩ.

Đúng rồi, anh đăng cái weibo đó giúp em, cư dân mạng trên weibo của em chắc chắn đều điên rồi, anh bảo em phải nói thế nào đây?”
Úc Trạch không sao cả nói: “Ăn ngay nói thật, nói đã ở cùng một chỗ rồi.”
Cố Diệp nghi ngờ nhìn sườn mặt anh: “Không phải anh tính trước rồi đấy chứ?”
“Không, trùng hợp thôi.”
Cố Diệp vỗ vỗ bụng Úc Trạch: “Hiện tại em không nên tin anh, bụng anh đen quá rồi.”
“Bậy bạ, là trắng, em nhìn xem.”
Úc Trạch làm bộ cởi quần áo, Cố Diệp vội vàng ngăn lại: “Đừng cởi, tối hôm qua em thấy rõ lắm rồi.”
Úc Trạch bị cậu chọc cười, Cố Diệp cũng liền nghịch ngợm hai câu ngoài miệng.
Cố Diệp ôm cổ Úc Trạch rồi cọ cọ mặt anh: “Hôm nay em không muốn đi học.”
Úc Trạch dỗ dành nói: “Buổi chiều rồi đi.”
“Buổi chiều anh đi à?”
“Không đi, ở nhà chờ em.”
Cố Diệp còn chưa kịp vui vẻ, Úc Trạch lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà thứ bảy và chủ nhật không có thời gian.”
Cố Diệp bĩu môi, ôm Úc Trạch vào lòng rồi muốn lật anh xuống.

Úc Trạch bất đắc dĩ nói: “Đừng nghịch.”
“Tâm trạng không tốt, em chỉ muốn nghịch phá.”
“Lại nghịch nữa thì lên giường nghịch.”
“Em sai rồi, xin lỗi.” Cố Diệp giúp Úc Trạch đứng lên, chỉnh lại quần áo ngay ngắn, xoa bóp bả vai, thừa nhận không có tí khí phách nào.
Úc Trạch không có cách nào đối với cậu.
Lúc này trong nhà Hạ Tường, sau khi rời giường cậu liền mở tủ muốn lấy quần áo.

Mới mở cửa tủ ra liền thấy một cái mặt tím bầm, con quỷ với một con ngươi treo bên ngoài nằm trong tủ quần áo của cậu, vểnh chân bắt chéo lại còn đang ngủ say.

Đầu tiên Hạ Tường bị dọa giật mình một cái, sau đó liền mang theo vẻ mặt tức giận đạp một đạp vào tủ quần áo: “Anh đứng lên cho tôi!”
Con quỷ trong tủ bị dọa nhảy dựng lên, con ngươi theo đó nảy lên, cảnh này khiến sắc mặt Hạ Tường cứng đờ, sau khi đè tức giận xuống liền nói: “Anh không thèm nghe tôi nói sao? Nơi này không phải nhà anh, anh còn muốn ổn định cuộc sống ở trong tủ quần áo của tôi hả?”
Quỷ nhỏ trong tủ quần áo rụt rụt cái cổ nhưng biểu hiện vẫn rất cứng, đanh đá nói: “Tôi không chiếm chỗ mà, tôi ở trong tủ quần áo của cậu ngủ một giấc thì làm sao? Nếu cậu không nhìn thấy tôi thì tôi cũng ngủ ở chỗ này mỗi ngày.”
“Vấn đề là tôi có thể thấy được anh nha ông anh! Anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ một chút đi, sáng ngày nào tôi cũng phải lấy quần áo, mới mở tủ liền thấy cái mặt quỷ này của anh, ai mà không sợ chứ? Hơn nữa buổi tối anh còn nghiến răng! Lau mắt đi!”
Quỷ nhỏ vô lại nằm xuống: “Quen thì tốt rồi, tôi còn có thể trò chuyện cùng cậu đó.”
“Quen em gái anh ý!” Dù tính tình Hạ Tường tốt đến mấy hiện tại cũng phải chửi đổng lên: “Anh có đi hay không?”

“Tôi không đi đâu, nơi này rất là tốt.” Quỷ nhỏ xoa xoa con ngươi của bản thân, gắng sức nhét nó vào trong hốc mắt, còn chưa nằm đã ngã xuống, hắn nằm úp sấp lại, dùng quần áo của Hạ Tường cọ cọ.
Hạ Tường hít sâu một hơi: “Anh thật sự cảm thấy tôi không có biện pháp bắt anh phải không?”
Triệu Bằng Vũ sống ở lầu trên bỗng nghe Hạ Tường chửi đổng, cậu vừa đi vừa hỏi: “Con quỷ đó lại tới nữa à?”
Hạ Tường ôm tay, lạnh mặt nói: “Đúng vậy, chưa bao giờ thấy trò vô liêm sỉ như vậy.”
Triệu Bằng Vũ cũng không nhìn thấy con quỷ kia, đành nhìn cái tủ bất đắc dĩ nói: “Hai ngày nay Cố Diệp cũng có việc, tớ thấy xe của cậu tớ vẫn đậu ở đây không di chuyển, nếu không thì đã kêu cậu ấy đến xem rồi.”
Hạ Tường cười lạnh một tiếng: “Tớ thấy phiền lắm rồi, mấy ngày nay tớ không ngủ được.”
Hạ Tường tức giận đi ra ngoài, Triệu Bằng Vũ đối diện với tủ quần áo quát: “Mày có đi hay không? Mày mà không đi tao sẽ để bạn tao bắt mày lại.”
Cậu cũng không nhìn thấy con quỷ trong tủ đã đi chưa, chỉ đơn giản hù dọa thôi, lúc này chợt nghe Hạ Tường hùng hùng hổ hổ quay lại, Triệu Bằng Vũ nhìn qua, chỉ thấy Hạ Tường cầm trong tay một cái chổi: “Không đánh mày một trận mày sẽ không biết bạn của bố mày làm nghề gì nhỉ?” Khuôn mặt búp bê của Hạ Tường tràn đầy sát khí, hướng về trong cái tủ đánh một trận, vừa đánh vừa quát: “Chỗ ở của tao sao có quỷ dám sống hả? Thiên cương hãi động, chúng quỷ thúc hình.”
Câu này hô lên xong liền thấy trên cây chổi nhoáng lên một luồng tia sáng bạc mỏng manh, con quỷ kia bị đập đau “Má ơi” một tiếng, nó sợ đến mức từ trong tủ bò ra ngoài rồi té nhào muốn chuồn đi.

Hạ Tường sững sờ nhìn cây chổi trong tay mình, đột nhiên vui vẻ: “Ôi cha, thế mà mình có thể đuổi ma trừ tà này.”
Triệu Bằng Vũ khiếp sợ hỏi: “Thật sự đánh chạy rồi ư?”
Bản thân Hạ Tường cũng không dám tin, vừa cười vừa gật đầu: “Quá huyền ảo rồi, câu thần chú này Cố Diệp dạy tớ.”
“Ghê quá nha anh em, về sau cậu có thể tự bảo vệ mình rồi đó.”
Hạ Tường lại thật sự nghiêm túc nói: “Có thời gian tớ sẽ xin Cố Diệp chỉ bảo vài câu, sau này người nào bắt nạt tớ, tớ liền đập chết người đó.”
Triệu Bằng Vũ dở khóc dở cười, Hạ Tường trước kia là một người nhút nhát, nhìn thấy quỷ chỉ biết che đầu, cả người run cầm cập, bây giờ lại dám cứng rắn với quỷ: “Cậu có thấy sau khi biết Cố Diệp, cậu hơi không giống người bình thường không?”
Hạ Tường nghĩ một chút, nhịn không được đỡ trán: “Cố Diệp có độc, truyền nhiễm hết cả!”
Triệu Bằng Vũ gật đầu.

Đúng vậy, hầu hết người cậu để ý cũng như vậy, lá gan lớn có thể nuốt trời, cùng bản sao nuốt thần chuột trong trò chơi giống nhau, kêu chi chi chi không nói, còn to gan nữa!
Buổi chiều, Cố Diệp vẫn không đi học.

Hai người không yên lòng hỏi một chút, Cố Diệp nói hôm sau nhất định sẽ đến trường.

Vì vậy ngày hôm sau hai người tiện đường gọi Cố Diệp cùng đi học.
Cố Diệp đang chuẩn bị ra ngoài, Úc Trạch cũng phải đi.

Cố Diệp đứng ở cổng nhìn thấy Úc Trạch mặc áo khoác tây trang vào khiến thân hình hoàn hảo lộ ra vai rộng chân dài.

Cố Diệp thấy liền bĩu môi, ở nhà cũng không mặc đẹp như này vậy mà mỗi lần ra ngoài đều là tây trang cà vạt, mặc cho ai xem chứ? Cố Diệp bất mãn từ phía sau Úc Trạch ôm thắt lưng anh, nhàm chán nói: “Đừng đi mà.”
Úc Trạch bị sờ đến da đầu run lên: “Ngoan, đừng nghịch.”
“Không được.” Cố Diệp cười xấu xa: “Em không rời khỏi anh đâu, anh đừng đi mà.”
Úc Trạch biết rõ cậu đang giở trò xấu nhưng vẫn thuận theo tính cậu dỗ dành: “Em cũng phải đi học mà, tính khí còn ồn ào như vậy, em mấy tuổi rồi hả?”
“Em vẫn còn là một bé cưng.”
“Được rồi cục cưng, buổi sáng anh có một hội nghị, em là bé ngoan mà.”
Cố Diệp lúc này mới buông anh ra: “Đi đi, trên đường anh nhớ chú ý an toàn, đừng cười với người khác.

Lúc anh ra ngoài có lôi thôi nhếch nhác một chút em cũng có thể chấp nhận được.”
Úc Trạch phì cười sờ sờ đầu Cố Diệp.

Trước khi đi còn hôn một cái chia tay: “Bảo bảo, anh đi nha.”
Cố Diệp nhìn thấy Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường phía đối diện, đỏ mặt đẩy Úc Trạch ra: “Đi thôi!”
Úc Trạch sửng sốt một chút, vừa rồi còn mè nheo thế kia mà sao đột nhiên tuyệt tình vậy? Vừa quay đầu lại liền thấy Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường ở cách đó không xa đang mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
Cố Diệp khoát khoát tay ý bảo anh mau đi đi.
Có cháu trai lớn đang nhìn, Úc Trạch cũng cảm thấy may mắn không làm ít chuyện không thích hợp ở trước mặt tiểu bối, bất đắc dĩ bỏ đi.
Triệu Bằng Vũ ghét bỏ nói: “Được rồi, quá mệt mỏi rồi, cứ coi như hai chúng tớ không nhìn thấy.”
Cố Diệp nhướn mi: ” Cậu thấy cái gì hả? Cẩn thận mù mắt đó.”
“Chúng tớ…”
“Tớ nhổ vào!”
Triệu Bằng Vũ sợ bị Cố Diệp phun nước bọt vào mặt liền kinh hãi chịu thiệt: “Được rồi, tớ không nói nữa.

Đúng rồi, tớ nói với cậu cái này gay cấn hơn.”
Cố Diệp phì cười: “Cậu lại làm cái gì rồi à?”
“Là Hạ Tường, có một con quỷ vô liêm sỉ ở trong tủ quần áo của cậu ấy không đi.”
Cố Diệp lo lắng hỏi: “Không phải là hồn ma lang thang chứ?”
Hạ Tường kinh nghiệm đầy mình nói: “Đúng vậy, thường thì chỉ đi ngang qua rồi đi luôn mà đến thứ này lại không đi.”
“Vậy sau khi tan học tớ đi nhìn xem sao.”
“Không cần đâu.” Hạ Tường vỗ tay ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: “Tớ bắt nó lại đánh cho chạy rồi, dùng câu thần chú cậu dạy tớ dùng trên cây chổi mà đánh nha!”
Cố Diệp: “……”
Con đã trưởng thành, chẳng những tư tưởng lớn, gan cũng lớn theo.
“Đưa tay ra đây.” Cố Diệp kéo móng vuốt của Hạ Tường: “Tớ sẽ dạy cậu một câu khác.

Bùa chú này là quỷ kiến sầu, cậu không cần cầm chổi, trực tiếp giơ nắm đấm là có thể đánh quỷ.

Cơ thể này của cậu vẫn rất hấp dẫn quỷ, nhưng mà luôn ở cùng một chỗ với tớ nên nhiễm hơi thở của tớ lên người, rất ít quỷ dám đến gần, nó dám tới gần đúng là có chút năng lực.”
Hạ Tường lòng tin tràn đầy: “Yên tâm, ai tới tớ đập người đó.”
Cố Diệp che khóe miệng nhìn Hạ Tường mặt em bé vô hại, thể chất thuần âm đích thị là cái bánh bao thơm ngát, trường hợp đuổi theo quỷ đánh đập này thật là muốn nhìn ghê.
“Lần sau bắt quỷ tớ sẽ dẫn theo cậu nha.”
Hạ Tường: “…Không đi, cảm ơn!”
Cố Diệp tiếc thật đấy.
________
Thứ bảy, Cố Diệp cho biết sẽ phát sóng trực tiếp, lần này không thể lỡ hẹn nữa, Cố Diệp muốn lên weibo đăng một tin, nhắc nhở mọi người đừng quên.

Ngẫm lại thông tin về Úc Trạch kia khiến cậu hết dũng khí login rồi.

Nghĩ cũng biết, trên weibo hiện tại đã muốn điên rồi, cũng không biết các cô gái hiện tại nghĩ thế nào nữa.


Thấy hai người đàn ông ở cùng một chỗ lại so với chính chủ còn hưng phấn hơn, còn có thể não bổ, thậm chí có năng lực viết đoản văn cho bạn, bạo lực lên thì đến các cụ cũng sợ.
Nhưng mà không đi lại không được, Cố Diệp cố gắng lấy dũng khí lên weibo, quả nhiên bình luận cái weibo kia của Úc Trạch đã không xem nổi nữa rồi, đã một tuần rồi mà còn rất náo nhiệt, bình luận cũng lên đến mấy trăm vạn.

Cố Diệp lui ra ngoài tra hot search mấy ngày nay một chút liền phát hiện không có tên Úc Trạch, Cố Diệp nghi hoặc lướt xuống xem thấy đều như vậy.

Không lên tiêu đề sao? Cảm giác không thích hợp lắm.
Cố Diệp còn chưa kịp nghĩ sâu thêm đã bị một hàng lại một hàng bình luận chứng nhận kết hôn trong bài chọc cho vui vẻ.

Fan hâm mộ cũng tài thật nha, làm giống như thật vậy, vả lại rất nhiều thành phẩm, phỏng chừng làm thành thực thể là có thể đi Vạn lý trường thành rồi.

Còn có người đặc biệt cai trị cục dân chính: cục dân chính tôi dọn đến vì các người đây, mọi người thừa dịp còn hot nhanh lên đê!
Cố Diệp liền bắt đầu buồn bực, ai lạnh lùng chứ, lợi dụng ai đang hot hả?
Cố Diệp không dám lướt xuống nhìn nữa, đăng luôn weibo: tối nay tám giờ livestream, tôi ở app răng chó chờ mọi người, tên phòng livestream: Tam thiếu có rượu có thịt có chuyện xưa.
Cố Diệp còn cố ý nói ra một câu: lần này tuyệt đối không xin nghỉ!
Fan hâm mộ: AAAA! Cố đại sư! Cuối cùng cậu đã trở lại!
Chúng tôi cho rằng cậu bị Úc tổng kéo đi kết hôn rồi chứ!
Nâu nâu nâu, là bị Úc tổng kéo đi sinh em bé rồi!
Chúng tôi không nghe chuyện xưa, chúng tôi chỉ nhìn cậu! Tam thiếu thật đẹp trai!
Cậu với Úc tổng khi nào đi chứng nhận vậy?
Tuần trước cậu làm sao thế? Bị ốm à?
……
Nhiều người nhiệt tình thăm hỏi khiến trong lòng Cố Diệp ấm áp.

Cậu cũng không out luôn mà chọn mấy cái bình luận đáp lại vài câu: cơ thể không thoải mái, nhận lỗi cùng mọi người ở đây vậy.
Giang cư mận ngay lập tức đem hồi âm của cậu cho lên top: Người trẻ tuổi mà, thật bình thường, tất cả chúng tôi đều hiểu, cậu cũng không phải rất dựa vào Úc tổng.

Úc tổng so sánh một cái là thấy mạnh mẽ hơn, không phải sợ, chúng tôi bảo vệ cậu! Moa moa ta~
Cố Diệp co rút khóe miệng, tại sao lại có cảm giác những đứa nhỏ này có một bộ não khác với những gì cậu nghĩ chúng có vậy?
Cố Diệp bị bọn họ dọa sợ, vội vàng đăng tiếp một cái weibo: Chuyện xưa thứ nhất gọi là “người xem náo nhiệt đều đã chết”, không gặp không về, bye bye~
Cư dân mạng bình luận: Quào! Kích thích như vậy có sao không?
Có thứ nhất thì sẽ có thứ hai phải không?
Cái quỷ gì đấy? Hóng chuyện như thế nào lại chết chứ? Không hổ là đại sư, thật đáng sợ!
……
Cố Diệp nhân lúc bọn họ bị phân tâm liền chạy luôn.
Chạng vạng cơm nước xong sớm, Cố Diệp liền mở phòng livestream.

Đầu tiên chỉnh màn ảnh một chút, ống kính của cậu cũng không nhắm ngay chính mình mà quay về những bùa chú trong thư phòng, đồ trang trí, bút chu sa và vân vân.

Không nghĩ tới cậu vừa lên đã có người vào phòng trực tiếp, vừa thấy thư phòng của cậu có những thứ này liền kích động gào khóc kêu to: “Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy đồ thật rồi, còn gì có thể so sánh bằng quan sát thư phòng của một huyền thuật sư khiến người hưng phấn chứ?”
Đạn mạc đã bắt đầu nhảy: “Cố đại sư, những thứ này đều để bắt quỷ sao?”
“Cậu bắt được bao nhiêu quỷ rồi? Trong thư phòng này có quỷ không vậy?”
“Có thể cho chúng tôi mở mang tầm mắt không?”
……
Cố Diệp điều chỉnh ống kính điều cho tử tế, vừa đến gần liền bị những đạn mạc này chọc cho buồn cười: “Lá gan của các bạn cũng lớn quá nhỉ, chúng ta hãy quan tâm đến những người nhát gan một chút chứ, nếu thật sự bị dọa sợ thì làm sao bây giờ?”
Đạn mạc: “Mặc kệ! Vẫn xem!”
“Tam thiếu gia đẹp trai quá! Muốn xem quỷ xem quỷ!”
“Xem quỷ xem quỷ xem quỷ! Không cho xem quỷ không phải đại sư tốt!”
……
Lúc này còn chưa tới tám giờ mà số người trong phòng livestream đã có hơn mười vạn.

Cố Diệp dở khóc dở cười, thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ có nhân khí cao như vậy.

Cậu không biết sao mình lại có nhiều fans hâm mộ như vậy.
“Vậy được rồi, các bạn có muốn xem chị gái quỷ mặc hồng y không?”
Mọi người ngay lập tức đến đoạn video Cố Diệp quay trong thư phòng này, theo ánh mắt hắn nhìn đến một nữ quỷ mặc đồ đỏ, mọi người đột nhiên hưng phấn lên: “Muốn nhìn muốn nhìn!”
Quà tặng trên đạn mạc rào rào hoa cả mắt, Cố Diệp thấy bọn họ nhiệt tình như thế liền gọi chị Hồng đậu đến, hỏi mọi người: “Các bạn nhìn thấy cô ấy không??”
Trong đạn mạc, mọi người đều không phát hiện như nhau, Cố Diệp nở nụ cười: “Các bạn nhìn mắt của tôi này, đừng chớp mắt nha.”
Đạn mạc trong nháy mắt an tĩnh lại, đều tập trung nhìn đôi mắt đào hoa mê người của Cố Diệp, trong đôi mắt đen như mực của cậu lúc này đột nhiên xuất hiện một hồng y mỹ nhân.

Mỹ nhân này ôm tỷ bà trong tay, nhanh nhẹn thi lễ, nhìn theo mắt Cố Diệp thì giống như là thi lễ với bọn họ.

Mọi người trong phòng livestream hét ầm lên: “Thật sự có!”
“Thật đẹp!!”
“Giả đó chứ, 3D đó, đúng vậy! Khẳng định là giả luôn, sao có khả năng chứ?!”
“Nếu là 3D thì hiệu quả thế này sao? Bên người Cố đại sư thật sự có quỷ! Có, quỷ, thật, đó!”
Cố Diệp không nhịn được: “Hì hì.”
Người trong phòng livestream lúc này: “Phản ứng” đã quay trở về: “Tam thiếu, cậu cố ý hù dọa chúng tôi sao?”
Cố Diệp: “Các bạn đoán coi~”
Fans hâm mộ khóc rồi: “Đừng đùa mà, tôi tin mà! Thực sự có quỷ!”
“Không được, tui vừa thấy cậu ấy cười là đã thấy khó thở.


Tui muốn ôm cái mỹ nhan thịnh thế này đi, nhưng tui không đánh lại cái người có tiền có sắc kia.”
Cố Diệp bị chọc cười, cũng không biết bọn họ học được đoản văn ở nơi nào, dẫn một hồi rốt cuộc đến tám giờ, Cố Diệp vừa nhìn số người đã có hơn năm mươi vạn rồi, cậu cũng không biết người ta livestream có bao nhiêu người nhưng xem số lượng này cảm thấy cũng không ít đi: “Được rồi, các bạn, chúng ta bắt đầu kể chuyện xưa.

Trước tiên tôi nhắc nhở nha, đây là một chuyện ma.

Người nhát gan tranh thủ ôm chặt người bên cạnh đi, không có ai ôm thì ôm cái gối ấy.

Cho mọi người một phút đồng hồ nữa để đi lấy hạt dưa và nước ngọt.”
Đến đúng giờ Cố Diệp bắt đầu kể chuyện, kể cho mọi người vụ hỏa hoạn sau khi cải biên lại, án tử này cũng làm cho Cố Diệp cảm thấy sâu sắc.

Cậu chỉ nghĩ vẫn luôn bắt quỷ như vậy, thay quỷ giải oan, thay người gỡ oán, nhận được những đạo lý này, vẫn luôn tự mình buồn bực cũng không phải một giải pháp.

Cậu chỉ nghĩ muốn nói với mọi người, làm mọi người cũng nhận được một chút trong đó, về sau xem đó như một lời cảnh giới có lẽ có thể ít đi một ít đường vòng.
Vụ hỏa hoạn này sau khi cải biên lại, Cố Diệp đã bỏ thêm rất nhiều điều thú vị, có điều ý chính không đổi, đều là bởi vì xem náo nhiệt cản trở cứu viện nên những người xem náo nhiệt đó đều bị lửa thiêu chết, khốn khổ bị trả thù từng người một.
Lúc đầu người nghe trong phòng livestream còn thật nghiêm túc, nghe xong một nửa mọi người liền phản ứng lại, bắt đầu mắng chửi những người cản trở cứu viện.

Trong phút chốc quỷ xuất hiện, tất cả mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói phải chết như vậy là bọn họ bị trừng phạt đúng tội.

Nghe tới sau khi quỷ này giết sáu mạng người còn không có ý định thu tay lại, mọi người liền trầm mặc.
Chuyện xưa này khiến mọi người đã không phân rõ ai đúng ai sai, quả thật nếu không ngăn trở cứu viện, mẹ con ba người kia có thể sẽ sống sót.

Nhưng mà giết nhiều người như vậy là biện pháp đúng đắn sao? Với lại giết nhiều người hơn nữa thì mạng của bọn họ cũng không lấy lại được.

Kết quả cuối cùng ngay cả quỷ cũng hồn phi phách tán, hai đứa con bơ vơ không ai chăm sóc, cuối cùng không thể không giao cho đại sư bắt quỷ.
Nghe được kết cục không ít người liền trầm tư, nếu là bọn họ, trong cái chuyện ma xưa này bọn họ có đi xem náo nhiệt hay không? Có biến thành đối tượng báo thù của nữ quỷ hay không? Trong hiện thực gặp được tình huống tương tự, bọn họ phải làm thế nào đây?
Cũng có người lúc đó liền phản ứng lại: “Đầu tiên tôi sẽ gỡ bỏ cái giá che khuất công cụ phòng cháy chữa cháy trên hành lang mang đi đã, sau này không bao giờ đặt lại nữa.”
“Sau này tôi cũng sẽ không xem loại náo nhiệt này nữa, cũng sẽ nói cho người nhà đặc biệt là người già không cần đến gần loại náo nhiệt này.

Trở ngại cứu hộ thế này quá tệ rồi, mẹ con ba người kia rất thảm, tôi không nghĩ trong đời thực cũng có người vì vậy mà chết đi, rất tuyệt vọng.”
“Xem náo nhiệt có thể cảm thấy không có việc gì nhưng mạng ba mẹ con nọ cũng là mạng, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
“Tôi hoài nghi Cố đại sư cố ý kể chuyện xưa như vậy để giáo dục tôi, về sau tôi nghe được tiếng cảnh báo sẽ không vô góp vui nữa.”
“Quả thật trong nước rất nhiều người nên xem xét lại mình đi, cố gắng đừng làm cho loại thảm án này xảy ra nữa.”
Trong nhất thời tất cả mọi người đều đứng lên thảo luận, đa số là lời nói tốt.

Cố Diệp nhìn thấy có người thực sự nghĩ cho tương lai và học được thứ gì đó thì khóe miệng liền nhếch lên, uống một ngụm trà sữa.

Như vậy, mục đích của cậu đã đạt được.
Lúc này, có một tiếng nói không hài hòa nhảy ra: “Trước đây ít lâu, ở quanh tiểu khu thứ ba không phải đã xảy ra chuyện tương tự sao? Cố Diệp đem vụ án này cải biên lại sao? Nơi đó chết người cậu biết không vậy? Cũng là chết ba mẹ con, Cố đại sư không thể vì kể chuyện xưa lừa chúng tôi liền cải biên lại thảm án này được, đây là nhúng bánh bao trong máu người đấy cậu biết không?”
“Vãi! Thật là có? Thiệt hay giả đấy? Rất thảm đó được không!”
“Nghe nói tiểu khu ấy cũng đã chết mấy người, có phải nữ quỷ báo thù hay không thì không biết, nghe nói đều là tự sát, như vậy thật là kỳ lạ.”
“Cố đại sư ơi, về sau không cần kể tiếp loại chuyện này để tránh gây nên rối loạn xã hội, khiến cho mọi người hoang mang.”
Không ngờ có không ít người hùa theo, cảm thấy người này nói rất có lý.

Cố Diệp kể chuyện xưa này chính là gây nên khủng hoảng, phủ nhận an ninh trật tự.

Còn có người yêu cầu cậu nói một ít chuyện mọi người chưa từng nghe bao giờ, tốt nhất là của mình tự trải qua, hỏi cậu: “Đây là ăn cắp ý tưởng thực tế, cậu biết không vậy?”
Lúc này Cố Diệp ngậm trà sữa chưa uống hết liền thấy bình luận như vậy, Cố Diệp thong thả ung dung đem cốc trà sữa bỏ xuống, híp mắt hỏi: “Sao bạn biết tôi nói là giả, sao bạn biết là quỷ quấy phá gây chuyện? Bạn đứng ở đỉnh cao đạo đức nào trên tôi à? Còn ăn cắp ý tưởng đời sống?” Cố Diệp bị chọc cười: “Tất cả mọi người ăn, thải, thở, ngủ, bạn đừng bắt chước hiện thực, bạn nín lại đi nha.” Cố Diệp cười lạnh nói: “Hiện tại kể chuyện cũng phải dựa vào trách nhiệm pháp luật vậy bạn đăng ký tên thật đi, đừng há miệng nói nhảm thế nữa.”
Có người bất mãn: “Sao thế? Cố tam thiếu còn không cho nói chuyện à? Hiện tại đều là tự do ngôn luận, đâu ra cho cậu quyền lực lớn như vậy?”
Cố Diệp cười cười: “Bạn cũng vậy, ở chỗ của người khác phóng túng nhưng người ta tính tình tốt, quen với bạn rồi, tôi không giống vậy.

Đầu tiên tôi nói cho các bạn biết, những anh hùng bàn phím kia, đừng đứng ở điểm cao đạo đức chỉ trích tôi, tôi không thích bạn kể cả khi tôi không kể chuyện xưa.

Cho tôi ít thời gian xem, tôi đơn giản phái một con quỷ theo lưới mạng tìm được bạn, đánh người miệng rộng tầm thường như bạn trong mộng.

Sau đó gửi đơn kiện bạn, loại kiện tụng này tôi có kinh nghiệm.”
Toàn bộ phòng livestream nháy mắt yên tĩnh lại, những người vừa rồi còn giương nanh múa vuốt chụp mũ cho Cố Diệp không dám lên tiếng nữa, loại kiện tụng này bọn họ cũng không dám rước lấy.

Lần trước người kia bôi đen Cố Diệp nghe nói bị phán ba năm, đến bây giờ vẫn chưa đi ra đâu.
Sau khi phản ứng lại, trong đạn mạc một mảnh tung hoa và vỗ tay tặng quà: “Hóa ra tam thiếu của chúng ta lúc oán giận người là biểu cảm như thế này, quá đẹp trai quá đáng yêu!”
“Thực ra tôi cảm thấy Cố đại sư kể chuyện xưa này là muốn nói cho chúng ta biết về sau ít đi xem náo nhiệt, đừng ảnh hưởng nhân viên phòng cháy chữa cháy cứu viện.

Đừng tùy tiện chụp mũ cho cậu ấy, há mồm liền giận, tùy tiện liền phủ định cậu ấy kể những cái này, mọi người hiểu được đạo lý trong đó là được rồi.

Cách nói sao chép hiện thực cuộc sống quả thực là một chuyện cười, bạn có thể động não tí không? Còn có, đây rốt cuộc có phải bánh bao máu người không? Không cần tùy tiện nghiêm trọng hóa sự việc, tùy tiện đem ý nghĩ của bạn úp lên đầu người khác, động não đi, hiểu không?”
“Dù sao tôi cũng hiểu rồi, tôi không muốn ngoài miệng chỉ trích người khác.

Thực tế thì tôi là người đã làm loại chuyện này rồi, hậu quả có thể là máu chảy đầm đìa.

Lòng tốt nên có, xem ít náo nhiệt, tuân thủ pháp luật.”
“Hy vọng chuyện xưa này là giả, tôi không hy vọng là thật đâu, thảm quá rồi.

Đứa bé nhỏ như vậy đã không còn sống, hậu quả hại người hại mình, phải cẩn thận.”
……
Cố Diệp thấy tình thế thay đổi, cười nói: “Đến, tiếp tục nghe chuyện xưa, kể tiếp chuyện gọi là “Tôi nghèo muốn điên rồi, thận của ai cũng dám lấy”, tranh thủ đi WC đi, năm phút sau bắt đầu.”
Phòng livestream cười xiêu vẹo: “Lấy tên đều kinh khủng vậy, nghe có vẻ không phải chuyện đàng hoàng.”
“Tôi sờ thận mình theo bản năng, có hơi sợ.”
“Cứu mạng với, bạn cùng phòng của tui học y, cậu ta vẫn luôn nhìn thắt lưng của tui.”
“Lầu trên đừng sợ, cậu ấy không nghĩ muốn móc thận bạn đâu, chẳng qua là muốn ngủ với bạn thôi.”
“Phốc!” Cố Diệp nhìn thấy cái này, phun ra luôn một ngụm trà sữa, hiện tại người tuổi càng nhỏ càng thẳng thắn thật đấy!
Phòng livestream ồn ào, ném phần thưởng cho Cố Diệp xin làm chân sai vặt, lại mua, mua 10 cốc, chị gái mời!
Cố Diệp bất đắc dĩ khoát khoát tay: “Đừng cho nữa, các bạn giữ tiền lại tiêu cho chính mình đi.”
Không nghĩ tới Cố Diệp vừa nói như vậy nhưng phần thưởng ngược lại càng nhiều hơn, đều la hét Cố Diệp ấm áp quá, mua trà sữa! Mua hai chục cốc!
Sau khi nghỉ ngơi năm phút, Cố Diệp tiếp tục cùng mọi người kể vụ án ghép tạng xảy ra đoạn thời gian trước: “Trước đây có một cậu bé nhà vô cùng nghèo……”
Cố Diệp trở nên nghiêm túc, phòng livestream liền im lặng, liên tục nghe Cố Diệp kể chuyện cho đến khi Cố Diệp nói xong, phòng livestream liền sôi nổi đứng lên, một người tài cao lại còn giỏi như vậy đi trên con đường một đi không trở lại, rốt cuộc là lỗi của ai?
Có người cảm thán vận mệnh bất công, có người thương cảm bác sĩ này xuất thân không tốt, có người cảm thán chuyện tình yêu của cô gái cùng chàng trai.

Càng nhiều hơn là những người mắng chửi bác sĩ lòng dạ quá đen tối, vô nhân đạo, vì tiền mà cái gì cũng làm.

Cố Diệp tổng kết một chút: “Con người ấy à, một nét phẩy một nét mác đứng trong trời đất, vì sao có thể đứng vững? Bởi vì trong lòng có chính khí.

Mặc kệ là lúc nào, con người không thể vứt bỏ lương tâm chính mình, ném danh dự làm người của mình xuống mà làm chuyện mất hết tính người.

Hậu quả sau cùng sẽ hại người hại mình.

Có ước mơ, kiên trì sẽ không có hại.”
Tất cả mọi người cảm thán, quả thực là vậy, kiên trì một chút nữa biết đâu ngày mai sẽ có hy vọng đấy? Phạm pháp thì cái gì cũng không có.
Cố Diệp thấy họ đều hiểu được liền cười nói: “Nếu có người không có tiền đi học, trong nhà thật sự khó khăn thì có thể tới tìm tôi.

Chẳng qua tôi sẽ không miễn phí cho bạn mà là cho bạn mượn tiền, sau này làm việc phải trả lại tôi.”
Rất nhiều người la hét vay tiền: “Tam thiếu có tiền! Cho tôi mượn một trăm vạn! Tôi muốn mua nhà!”
“Tôi muốn mượn hai mươi vạn! Tôi bị bệnh! Tôi muốn chữa bệnh!”
Sắc mặt Cố Diệp lạnh lùng: “Tôi không có thời gian đùa giỡn với các người.

Vay tiền thì được, tự mình đến gặp tôi, tôi đưa cho bạn, nếu thật sự có khó khăn tôi có thể giúp một tay nhưng tâm thuật bất chính thì đừng đến.”
Fans hâm mộ nhìn ra Cố Diệp tức giận, cũng đi theo mắng chửi: “Đừng phí phạm lòng tốt của người khác, giúp đỡ không phải là nhiệm vụ của bất kỳ ai.”
“Cố Diệp có thể nói lời này cũng rất tốt rồi, có mấy người có thể làm đến cùng chứ?”
“Cố đại sư đối với đứa nhỏ thật sự không nói hết, đặc biệt là mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện, cậu ấy bán bùa chú mỗi ngày đều quyên tiền cho cô nhi viện, không gián đoạn ngày nào, cậu ấy không đùa giỡn cùng các người đâu.”
Cũng có người nói Cố Diệp là đang làm ra vẻ: “Trong nhà có tiền như vậy, đến trường chỉ tốn một tí tiền của cậu ta mà còn để cho người khác trả tiền lại, làm người tốt có thể làm đến cùng không vậy? Có ý nghĩa gì không?”
Cố Diệp còn chưa nói chuyện, ngay sau đó người này đã bị fans âm mộ mắng cho: “Có bản lĩnh mày cũng làm một người xuất sắc đi, đừng đem lòng tốt của người khác xem như mục tiêu công kích, sau này ai còn dám làm việc tốt nữa?”
Không ít người tâm hồn đẹp như thiên sứ nhỏ đều dỗ Cố Diệp: “Chúng ta không nhìn lời vô nghĩa của bọn kia, Cố đại sư thật vất vả mở livestream, bây giờ tính một quẻ đi.”
“Đúng! Tính một quẻ!”
“Cầu tính một quẻ!”
Cố Diệp nhìn thời gian một chút: “Mười giờ rồi, ngủ sớm một chút đi.

Lần sau tôi sẽ mở một livestream xem bói riêng, xem mười quẻ.”
Fans hâm mộ vui vẻ hỏi: “Được! Chọn người thì thế nào? Xem ai ném nhiều quà hơn sao?”
Cố Diệp bật cười: “Không đến mức đó, các bạn không cần ném quà cho tôi, tôi vẫn sẽ kể chuyện xưa, các bạn nghe chuyện xưa, chúng ta trò chuyện, cùng chơi đùa.

Về phần chọn người thì xem tên đi.” Cố Diệp cười nói: “Tên ai thu hút người khác, tôi liếc mắt một cái là có thể thấy được ấy.”
Cố Diệp cũng không nghĩ tới, bởi vì những lời này của cậu mà fans hâm mộ đều lấy tên thật là kỳ dị, quả thực là một truyền kỳ của giới livestream.
Cố Diệp ra khỏi phòng livestream thì trên mạng đã có video của cậu, weibo càng náo nhiệt hơn.

Trận livestream này thực ra rất nhiều fans hâm mộ chưa tham gia, họ nghĩ Cố Diệp hẳn là buồn chán nên cùng mọi người chơi đùa, sao có thể kể ra chuyện có ý nghĩa chứ?
Không nghĩ tới nhìn bình luận sau khi kết thúc đều hối hận, kể tuyệt quá rồi! Mọi người đều nói lần sau nhất định có mặt.

Ngay cả nhiều người qua đường đều bị Cố Diệp kéo lại, người khác kể chuyện xưa thì kể náo nhiệt sôi nổi, Cố Diệp kể chuyện xưa không chỉ có phấn khích mà còn có thể khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.

Thậm chí ngay cả weibo công chúng đại V đều dành cho cậu lời khen, cổ vũ Cố Diệp nên kể loại chuyện xưa này nhiều một chút, có thể khiến mọi người suy ngẫm, giúp xã hội giảm bớt tội phạm.
Cố Diệp không rảnh chú ý tới chuyện trên weibo.

Cậu thấy fans hâm mộ trong phòng livestream của mình tăng một mạch tới tám trăm vạn, lại nhìn người khác rồi cảm thấy mình quả thực chính là một thần thoại.

Còn ai có thể hot lên tám trăm vạn trong một đêm? Những võng hồng* kia nhất định hâm mộ chết cậu rồi!
*Người nổi tiếng trên mạng
Lúc Cố Diệp vô cùng đắc ý chuẩn bị rời khỏi liền nhìn thấy bên dưới ảnh đại diện của mình có một cái khung đối thoại chớp chớp liên tục, Cố Diệp tò mò ấn mở ra nhìn, đột nhiên hoảng sợ hít một hơi.

Đây là bản tóm tắt do hệ thống chính thức gửi cho cậu, cậu livestream hơn hai giờ mà thu được hơn ba trăm vạn quà!
Hiện tại cậu chưa ký hợp đồng cùng app, không bị app xén bớt quà đã tặng, cho nên những phần thưởng này cậu có thể lấy đi 80%.

Cố Diệp véo ngón tay tính, hơn ba trăm vạn, 80% là hai trăm bốn mươi vạn!
Cố Diệp khiếp sợ cầm ảnh chụp màn hình chia sẻ cho Úc Trạch: Anh yêu, anh ngủ chưa? Anh mau nhìn, em có thể nuôi anh nha! Thì ra livestream kiếm tiền như vậy!”
Sau khi gửi xong cậu lại đem ảnh chụp màn hình gửi đến nhóm nhỏ ba người, sợ hãi than: Hóa ra livestream cũng kiếm tiền nè! Mọi người cùng đến đây đi!
Triệu Bằng Vũ bất đắc dĩ nói: Một là fans hâm mộ của cậu nhiều, hiện tại cậu không phải võng hồng lưu lượng mà cậu là ngôi sao tuyến đầu lưu lượng.

Hai là fans hâm mộ của cậu có tiền, còn cho cậu tiền, chúng tớ đi làm gì? Hát đôi sao? Hay là trình diễn ăn cơm?
Cố Diệp ghét bỏ: Cậu có thể giả ngu!
Ấn mở hồi âm của Úc Trạch, Cố Diệp nở nụ cười, cháu trai đúng là không có tiếng nói chung, nhìn Úc Trạch nhà cậu nói này: Nhờ em cả.
Cố Diệp nhất thời cảm thấy rất là có thể diện!
Vô cùng đắc chí liên kết thẻ ngân hàng, chuyển phần thưởng ra, Cố Diệp ôm thẻ đi ngủ.

Ngày hôm sau, bạn học nhìn thấy Cố Diệp đều nói: “Tối qua cậu livestream tốt quá rồi, lần sau nhất định sẽ cổ vũ cho cậu!”
Cố Diệp cũng thấy ngượng ngùng nên giữa trưa cơm nước xong liền trốn vào thư viện.
Khi lớp học sắp bắt đầu, Hạ Tường tìm được cậu, đưa cho Cố Diệp một tờ giấy, phía trên là một chuỗi số điện thoại.
Cố Diệp nghi hoặc nhướn mi, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Tường lấy tay linh hoạt đánh cho Cố Diệp một chuỗi chữ: Ông ngoại tớ là người phụ trách viện bảo tàng.

Ông nói viện bảo tàng của ông mấy hôm trước vừa lấy được một cái xác ướp công chúa người ta quyên tặng, nghe nói là bị nguyền rủa, ai cất giữ người đó liền chết.

Xác ướp kia đã hơn năm trăm năm, làn da vẫn có tính đàn hồi giống như lúc còn sống.

Ông ngoại tớ nghiên cứu một chút không thấy chỗ nào có lời nguyền liền chuẩn bị gọi chuyên gia trong ngành cùng nghiên cứu.

Thế nhưng tối qua công chúa đã tự mình đi mất rồi.
Cố Diệp khiếp sợ trừng lớn mắt: ông cụ đùa tớ à?
Hạ Tường cười nhẫn nại: không, ông ngoại tớ muốn cậu giúp ông tìm.
Cố Diệp lại nhìn đoạn trò chuyện một lần nữa, chỉ chỉ dãy số này, ánh mắt ra hiệu: điện thoại của ông ngoại cậu?
Hạ Tường gật đầu, khẩu âm nói cho cậu: Không thể nhắn tin, chỉ có thể gọi điện.
Cố Diệp bị chọc cười, lưu số điện thoại này vào di động, định ra ngoài rồi gọi cho ông cụ.

Hạ Tường nhìn xem hai bên trái phải đều chưa tới, giống như kẻ trộm dùng sách chống đỡ: “Cho cậu xem bức tranh diện mạo công chúa sau khi phục chế, thật sự là siêu đẹp.”
Cố Diệp tò mò đi qua xem, giơ ngón tay cái lên sợ hãi than: “Đại mỹ nhân tự nhiên!”
Hạ Tường còn nghiêm túc nói: “Nghe nói lịch sử tình cảm rất hỗn loạn, cho nên hiện tại đều nghi là cô ấy chạy đi tìm người yêu rồi, cậu tính tính xem cô ấy tìm ai?”
Cố Diệp: “…….”
U là trời?!.


Bình luận

Truyện đang đọc