NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TA LỪA ĐẾN ĐỨNG LÊN

Edit by Nhã Diệp
Beta by Kim_Minseol, Nhã Diệp


==========================


Triệu Bằng Vũ đeo cặp sách ra khỏi cổng trường, liếc mắt liền thấy Cố Diệp bị mấy tên côn đồ dẫn đi. Cảm giác bất an nổi lên, hắn do dự một chút rồi bám theo.


Cố Diệp bị dẫn đến một công trường đề biển "Phía trước đang thi công, không phận sự miễn vào". Nghe nói bởi vì trời mưa, mực nước đọng lại tăng cao sẽ làm ảnh hưởng đến giao thông nên thừa dịp trước mùa mưa này chính phủ quyết định làm thêm ống dẫn ngầm. Nhưng khu dạy học của trường học lại nằm ngay gần đó, ban ngày sợ sẽ ảnh hưởng học sinh học tập đành phải đợi đến tối cho học sinh về kí túc xá hết mới bắt đầu làm việc. Ban ngày ở đây không có ai, vừa hay lại thuận tiện cho mấy tên côn đồ này.


Vừa thấy Cố Diệp đến, Tiền Chấn liền cười khẩy một cái, ánh mắt hung tợn như đang hận không thể lập tức lột da cậu.


Hắn cực kì hận Cố Diệp. Trên đời có một loại người vô lý cực kỳ như vậy. Bản thân bắt nạt người khác thì không sao, đến khi bị ức hiếp lại lại cảm thấy vô cùng nhục nhã, không tìm được cơ hội lấy lại mặt mũi thì không sống nổi. Tiền Chấn chèn ép Cố Diệp suốt hai năm rưỡi, Cố Diệp chỉ phản đòn một lần hắn đã cảm thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn đầy thành kiến, ai ai cũng cười nhạo hắn. Thanh niên trẻ trâu thời nay một khi máu nóng bốc lên não lập tức chỉ muốn trả thù chứ không thèm suy nghĩ hay quan tâm gì đến hậu quả cả.


Cố Diệp nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi lại nhìn đám côn đồ tóc đỏ, tóc vàng đằng sau. Khóe miệng cậu cong lên, cười ha hả hỏi: "Yo, mở hội chổi lông gà đấy à?"


"Phụt!" Cố Dương không nhịn được cười ra tiếng lập tức bị Tiền Chấn đạp một cái. "Cười cái em gái mày!"


Khuôn mặt Cố Diệp tức khắc trầm xuống.


Đại ca của đám côn đồ này là Dương Tiến thấy Cố Diệp trắng nõn sạch liền khinh thường bĩu môi rồi phỉ nhổ Tư Hồng Hưng. "Cái loại gậy tre này mà mày cũng đánh không lại... Mẹ nó mày ra ngoài đừng có nhận là em họ tao!" Dáng người hắn cao lớn, mày rậm mắt to, tướng mạo lại hung dữ, giọng nói thô lỗ mang theo khẩu âm của người địa phương, lúc trợn mắt mắng chửi cực kì đáng sợ.


Tư Hồng Hưng cười lấy lòng. "Anh họ, sức nó thật sự không đùa được đâu."


Tiền Chấn cầm sợi dây thừng mà đám người Dương Tiến mang đến lên, cau mày. "Nói nhảm vừa thôi! Cởi sạch quần áo nó rồi trói lại cho tao. Hôm nay tao nhất định phải kéo nó đi dạo phố!"


"Được được, chỉ cần Tiền thiếu gia đưa tiền, ngài nói cái gì thì chính là cái đó." Ánh mắt mười mấy tên côn đồ nhìn Cố Diệp như nhìn một con dê nhỏ đợi bị làm thịt, không một ai nghĩ cậu có năng lực phản kháng.


Cố Diệp đặt cặp sách trên mặt đất rồi đá mũi chân. Một chiếc xà beng dài hai mét, đường kính gần bằng một nắm tay ở ngay dưới chân bay lên lập tức bị cậu bắt lấy. Cố Diệp không nói hai lời cầm nó nện thẳng xuống đất. Ngay sau đó "Phanh!!" một tiếng, mặt đường còn chưa được đào thông đã nứt thành một cái khe.


Mấy tên côn đồ ở đây đều trợn tròn mắt, trong đầu chỉ bật ra đúng một câu: "Đù má!!". Cái này nếu đập lên người chắc chắc xương cốt sẽ gãy hết, nặng hơn còn có thể gây chết người đó! Hơn nữa cây gậy kia nhìn qua liền biết không hề nhẹ chút nào, vậy mà tên nhóc này có thể dễ dàng vung lên như thế! Chẳng lẽ bị Lý Nguyên Bá* nhập rồi?!


*Lý Huyền Bá (chữ Hán: 李玄霸; 599-614) còn gọi là Lý Nguyên Bá (chữ Hán: 李元霸), tự Đại Đức (大德), con thứ ba của Đường Cao tổ Lý Uyên, được phong là Vệ Hoài vương. Trong tiểu thuyết "Thuyết Đường", Lý Nguyên Bá sức mạnh vô cùng, không ai địch lại. Sau khi giết Vũ Văn Thành Đô, cầm song chùy ném lên trời, bị chùy rơi trúng đầu mà chết, cũng có ghi chép rằng Nguyên Bá cùng Thành Đô đều là thiên thần đầu thai, nên mới có báo ứng. Lại có dị bản chép, Lý Nguyên Bá từ Ngõa Cương rút quân về, gặp phải dông tố, hay tay nâng chùy chửi trời, bị sét đánh chết. Lại có ghi chép là bị sư phụ Thành Đô là Ngư Câu La giết chết. Trong "Hưng Đường truyện", Lý Nguyên Bá là kim chùy tướng trong bát đại chùy, vũ khí là Lôi cổ úng kim chùy. (Nguồn: Wikipedia)


Cố Diệp cầm gậy sắt chỉ thẳng vào đám người phía trước rồi lạnh mặt nói: "Tư Hồng Hưng, nếu tôi là cậu thì sẽ lập tức gọi điện cho ba mẹ bảo họ mấy ngày nữa hẵng về, nếu không ngay ngày mai thôi cậu sẽ lập tức trở thành cô nhi."


Tư Hồng Hưng chỉ muốn chửi má nó, tên Cố Diệp này lại nguyền rủa bố mẹ hắn chết sớm tiếp.


Tiền Chấn nghe không nổi nữa phải nhắc nhở mọi người. "Tao đưa thêm hai vạn*, nhanh bắt lấy nó cho tao."


*2 vạn RMB ≈ 68 triệu VNĐ


Cố Dương đúng lúc này vùng lên, giơ chân đạp Tiền Chấn một phát. Cố Dương ở trường đã nghe nói Tiền Chấn ngủ với một nam sinh khác. Mà anh trai nó - Cố Diệp lại đẹp như vậy, trong lòng Cố Dương không khỏi cảm thấy Tiền Chấn muốn giở trò đồi bại với anh mình, bằng không tại sao lại đòi lột quần áo? Cậu chàng bị chọc tức điên lên bèn vơ một cục đá trên đất rồi lao lên muốn liều mạng với Tiền Chấn, đánh chết tên lưu manh cặn bã không biết xấu hổ này.


Cố Diệp tức giận đá một cái lên mông thằng em. "Đứng im!"


Cố Dương bị đá trúng lập tức ngoan ngoãn ôm cặp sách đứng ở bên cạnh anh trai không dám lộn xộn thêm nữa.


Dương Tiến cười nhạt. "Nhóc con cũng thật có ý tứ ha, còn biết che chở cho em trai cơ đấy."


Cố Diệp nhếch miệng. "Nếu như anh có người nhà, liệu anh có thể không trân trọng họ sao?"


Sắc mặt Dương Tiến lạnh xuống. "Mày có ý gì?"


Cố Diệp giơ cây gập sắt dọa người kia lên chỉ chỉ Dương Tiến, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình, nhàn nhạt nói: "Anh là con út trong nhà. Gia đình anh lúc trước cũng thuộc dạng khá giả, tiền của không thiếu nhưng bị ba anh chơi cổ phiếu thua lỗ hết. Mẹ anh dẫn cô chị gái giỏi giang của anh đi theo người đàn ông khác, để lại anh sống với người ba tối ngày chỉ biết rượu chè. Năm anh mười sáu tuổi, ba anh say rượu bị xe đâm chết, anh bỏ học theo người khác lăn lộn ngoài xã hội, nhưng chỉ được vài ngày đại ca của anh đã bị bắt vì tàng trữ hàng cấm. Anh dẫn theo một đám đàn em đi theo mình, sự vụ lớn đều không dám động đến mà chỉ đi làm mấy việc trộm cắp đánh nhau ẩu đả."


Cố Diệp nói một câu gương mặt Dương Tiến lại khó coi hơn vài phần, bởi vì lời cậu nói toàn bộ đều không sai một chữ.


"Cậu biết đoán mệnh?" Dương Tiến sắc mặt trắng bệch hỏi. Cố Diệp nói từng chữ từng chữ một rất rõ ràng, hắn lăn lộn ngoài xã hội năm sáu năm đã nghe không ít đồn đại về đại sư, tất cả đều nói cho dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội loại thuật sĩ này, vì chỉ cần bọn họ rủa bạn một câu, bạn đến chết cũng sẽ không biết được lý do tại sao mình lại thăng thiên. Nếu như không may gặp phải loại lòng dạ hẹp hòi có thể còn liên lụy đến cả con cháu đời sau.


Cố Diệp ghét bỏ nói: "Biết hay không trong lòng anh tự khắc rõ. Trước mắt anh có hai con đường, hoặc làm người tốt rồi 5 năm sau thành tài, hoặc tiếp tục như bây giờ, 5 năm sau bị chém chết."


Dương Tiến hít sâu một hơi, trời lạnh như vậy mà hắn lại bị dọa đến đầu đổ đầy mồ hôi.


"Còn anh." Cố Diệp chỉ vào một tên tóc vàng khác. "Chị gái anh sinh non mạng cũng sắp mất rồi, giờ này anh còn ở đây làm cái gì? Không mau biết đường mà chạy đến bệnh viện đi."


Tên côn đồ tóc vàng kia vừa nghe thấy lời này đã sợ đến mức đồng tử co rụt lại. "Chị gái tôi xảy ra chuyện?"


Cố Diệp lười quản hắn, lại chỉ chỉ một tên khác. "Anh cảm thấy ở nhà chăn ngỗng với cha là chuyện đáng xấu hổ, thế nhưng một tên côn đồ như anh bây giờ thì có thể làm rạng danh tổ tông được sao?"


Sắc mặt người trẻ tuổi kia cũng thay đổi. Tên nhóc này vậy mà thật sự biết được nhà hắn làm nghề gì.


Đúng lúc này, tên tóc vàng kia treo điện thoại, sắc mặt trắng bệch gấp gáp nói. "Đại ca, em, em xin nghỉ. Chị gái em ngã cầu thang giờ đang ở bệnh viện rồi."


Đám người ở đây đều biết tên này mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đến lớn đều do chị gái hắn một tay nuôi dưỡng. Nói chị cả như mẹ, quả thật không sai một chút nào. Tất cả đều khiếp sợ nhìn Cố Diệp, ánh mắt ai cũng tăng thêm vài phần kiêng kị. Đây không phải là thần tiên đấy chứ!


Sắc mặt Tư Hồng Hưng cũng khó coi. Nếu Cố Diệp thật sự biết bói toán, vậy ba mẹ hắn... Nghĩ đến đây Tư Hồng Hưng lập tức đeo cặp sách lên rồi chạy như điên đến một cái buồng điện thoại công cộng, đánh nhau choảng nhau gì đấy hắn cũng không rảnh mà quan tâm nữa.


Tiền Chấn vừa thấy Cố Diệp dùng dăm ba câu đã làm không khí thay đổi liền nóng nảy quát lên. "Nó lừa bọn mày! Nó là tên lừa đảo! Bọn mày còn hỗ trợ hay không? Tao trả năm vạn*!!!"


*5 vạn ≈ 170 triệu VNĐ


"Câm miệng!!!" Dương Tiến không ngốc, vẫn biết rõ ai là người không thể đắc tội. Bộ dạng hắn dữ tợn trợn trừng đôi mắt dọa cho một đứa học sinh cao trung như Tiền Chấn sợ đến run rẩy cả người.


Tiền Chấn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, tại sao tình huống đột nhiên lại thay đổi thành như vậy?


Đúng lúc này, Cố Diệp lại nhấc cây gậy sắt kia lên rồi hung hăng nện xuống đất lần nữa, sức lực còn lớn hơn so với lần trước. Một tiếng "Bang!!!" vang lên, nhựa đường trên mặt đất vừa bị đào ra lại bị Cố Diệp làm nứt thêm một mảng lớn.


"Có đánh nữa không? Xa luân chiến hay hỗn chiến?" Cố Diệp chống gậy sắt lạnh mặt hỏi.


"Không đánh không đánh!" Cả đám côn đồ đều bị bản lĩnh bói toán cộng thêm sức lực Cố Diệp doạ đến sợ hãi lui hết về phía sau. Mẹ nó đánh thế quái nào được? Ngộ nhỡ bị cậu đánh trúng, gãy xương là còn nhẹ, nặng hơn chính là không chết thì cũng hy sinh. Thậm chí chết rồi có khi còn bị chiêu hồn làm thành đồ vật. Bọn họ bị điên mới đánh với cậu.


Dương Tiến lúng túng chà xát tay lấy lòng. "Không đánh, không đánh. Tiểu tiên sinh hiểu lầm rồi. Ngay từ đầu cũng chỉ là muốn mời ngài tới đây chơi thôi. Bọn tôi đều là người yêu chuộng hòa bình sao có thể đánh nhau chứ? Đánh nhau chính là phạm pháp đó!"


Triệu Bằng Vũ sau khi thấy toàn bộ quá trình chỉ cười gượng hai tiếng, tự nhủ bản thân thật sự nghĩ quá nhiều rồi, người có thể dùng một chân đã đá bay ác quỷ sao có thể bị côn đồ bắt nạt? Hắn cảm thấy ở đây không còn việc của mình nữa bèn quay mông leo lên xe đạp đi.


Cố Diệp như nhận ra điều gì đó, nhìn về hướng Triệu Bằng Vũ vừa rời đi rồi cong cong khóe miệng. "Không đánh thì tốt. Nếu mọi người không còn chuyện gì nữa thì tôi đưa em trai về. Chúng ta sau này gặp lại."


Một đám côn đồ cười xoà lấy lòng: "Anh trai đi thong thả!"


"Hẹn gặp lại nhé anh trai nhỏ!"


"Tiểu tiên sinh nếu một ngày nào đó muốn đi lăn lộn xã hội nhớ đến tìm bọn tôi nhé! Ai ui!"


Dương Tiến tức giận đập một cái lên lưng tên đàn em. "Lăn lộn xã hội em gái mày! Bắt đầu từ ngày mai cùng ông đây đến công trường dọn gạch kiếm tiền. Biết chưa?!"


Cố Diệp nhéo tai Cố Dương mang đi, chỉ nói một câu. "Em có phải bị ngốc không?"


Cố Dương đau đến nhe răng trợn mắt vội che lỗ tai lại rồi lấy lòng kêu. "Anh, em sai rồi, em sai rồi! Sau này em không nghe lời người ta lừa gạt nữa, buông em ra đi! Tai em sắp đứt rồi!!!"


Cố Diệp cười lạnh. "Đứt rồi thì mang đi ngâm dấm, dù sao có cũng chẳng để làm gì!"


Sau khi thấy Cố Diệp đã rời khỏi, Dương Tiến lại nhìn Tiền Chấn với ánh mắt không mấy thân thiện. Tiền Chấn dám nói người này ngốc, nhát gan lại hèn yếu, bị đánh cũng không dám nói ra, chỉ cần bọn họ hù dọa một chút thì sẽ trả cho hai vạn. Bây giờ nhìn lại, tiểu tiên sinh kia với người Tiền Chấn miêu tả không giống nhau dù chỉ một phân làm hắn hận đến mức muốn đè tên lừa đảo này xuống đánh cho một trận! Nhưng nghĩ lại những lời Cố Diệp vừa nói ban nãy, Dương Tiến đành nén cơn bực dọc xuống. "Mày cút đi! Dám đắc tội với đại sư cẩn thận kẻo chết không toàn thây!"


Toàn bộ tinh thần của Tiền Chấn đều như sụp đổ. Thiếu niên mười tám, mười chín tuổi chính là thời điểm hung hăng ngạo mạn nhất, ấy vậy mà lại bị Cố Diệp không rõ ràng chơi một vố làm hắn cực kì uất ức. Lần này vốn muốn báo thù, kết quả khiến tất cả mọi người nghĩ Cố Diệp là tiên nhân, cho dù đưa tiền cũng không làm gì được. Tiền Chấn tuyệt vọng nghĩ, Cố Diệp chắc chắc có độc! Chỉ cần dính dáng đến cậu thì tuyệt đối không có chuyện tốt.


----


Sau khi về nhà, Cố Dương không nhịn được vừa ăn vừa lải nhải hết tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay. Trọng điểm là thổi phồng lên anh trai mình lợi hại thế nào, biết Thiếu Lâm côn, Bát Quái Chưởng, Nam Quyền Bắc Cước, thổi đến mức như xem phim huyền huyễn vậy.


Cố phu nhân nghe xong mày liễu dựng thẳng rồi hung hăng đập bàn. "Đây là bắt cóc! Nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Tưởng rằng sắp thi đại học thì mẹ sẽ bỏ qua cho bọn nó sao? Nằm mơ đi! Hai đứa không bị thương chứ?"


Cố Diệp vừa nhét một miếng nem rán vào miệng vừa ngoan ngoãn lắc đầu.


Mặt Cố phu nhân trầm xuống. "Không bị thương thì tốt. Dám bắt nạt con trai tôi? Hừ!"


Cố Dương nhanh chóng vuốt mông ngựa. "Mẹ càng ngày càng uy vũ."


Cố Diệp cũng cười. Ưu điểm lớn nhất của mẹ kế nhỏ chính là bênh con. Bản thân bà có thể tính kế nhưng người khác tuyệt đối không được. Cố Diệp cực kì nhiệt tình khen ngợi. "Mẹ quả thực là một người đàn ông kiên cường! Yêu mẹ na~"


Cố phu nhân: "......"


Người đàn ông kiên cường cmn. Đến ăn cũng không yên được với cái miệng huyên thiên này!


Cố Diệp lấy lòng nói: "Chuyện này mẹ không cần quan tâm đâu. Lần này nháo thành như vậy sau này bọn họ sẽ không dám tìm con gây phiền toái nữa. Con cũng không phải trẻ con, mỗi lần xảy ra chuyện đều cần ba mẹ ra mặt giải quyết thì còn ra thể thống gì?"


Cố phu nhân lạnh mặt. "Cũng có lý."


Cố Diệp cười tủm tỉm buông tay. "Như vậy đi, ngày nào đó nếu con không giải quyết được đành phiền mẹ ra mặt vậy. Mẹ uy vũ dũng mãnh, đánh đâu thắng đó, nhất định có thể..... Úi! Mẹ!! Đau đau đau!!! Đứt tai rồi!"


Cố phu nhân tức đến phát cười. "Ai uy vũ dũng mãnh? Con nói hươu nói vượn nữa thử xem?"


"Là ba! Người hung dữ nhất trong nhà mình là ba! Mẹ không hung dữ một chút nào hết!"


Cố Diệp che tai mình lại. Cậu cực kì nghi ngờ mẹ kế nhỏ cố ý trả thù vì mình đã xách tai tên nhóc Cố Dương.


Sau khi ăn cơm xong Cố Diệp trở về phòng đi ngủ. Cố Dương lặng lẽ đi theo chui vào trong phòng cùng Cố Diệp. "Anh, anh đừng ngủ vội. Anh từ khi nào đánh nhau giỏi thế? Anh dạy em với."


Cố Diệp thở dài. "Nhóc con, thứ đầu tiên em phải học thật ra là chỉ số IQ đấy."


Cố Dương bĩu môi. "Nhưng em không thích học."


Cố Diệp nghiêm trang nói với hắn. "Không phải học tập, là chỉ số thông minh."


"Ý anh là sao ạ?" Cố Dương nghiêng đầu, đang muốn truy hỏi đến cùng lại nhìn thấy cái bình nhỏ bên cạnh gối đầu của Cố Diệp. Cậu chàng nhanh tay cầm lên, suy nghĩ cũng bị kéo theo cái bình luôn. "Anh, cái bình này của anh hay thật nha."


"Ừ, đồ vật bên trong càng đặc biệt hơn. Em muốn nghe chuyện cũ của cái bình này không?" Cố Diệp nhếch miệng, cụp mắt lại để che đi ánh mắt cười xấu xa.


"Nghe ạ!" Cố Dương lập tức cắn câu. Nó kéo đại một cái ghế dựa ở chân tường đến rồi ngồi buông hai chân xuống nghe một cách cực kì hào hứng.


"Chuyện cũ sao có thể nghe đơn giản như thế được. Ngày mai em phải ra ngoài với anh một chuyến."


"Được thôi!" Tứ thiếu ngây thơ vui vẻ vỗ tay.


Ba phút sau, Cố Dương hoảng sợ ném cái bình đi, bị dọa sợ tới mức vừa nhảy loạn vừa phủi phủi bàn tay, nhìn bằng mắt thường cũng có thể cánh tay cậu chàng nổi lên một tầng da gà. "A a a mẹ ơi!!!"


Cố Diệp cười tủm tỉm nhìn Cố Dương sợ đến mức nhảy tưng tưng nhưng vẫn không quên nhắc nhở. "Ngày mai cầm cái bình này đi cùng. Anh dẫn em đi làm chuyện kích thích."


Cố Dương sắp khóc đến nơi rồi. "Em có thể không đi được không?"


Cố Diệp: "Không. Khăn quàng đỏ đáng yêu như vậy, anh biết em muốn!"


Có một loại muốn là do anh trai bạn cảm thấy bạn muốn! Cố Dương hối hận muốn quỳ luôn rồi.


==========================


Diệp: Tui giải thích một chút về tiêu đề chương này nhé. Lúc trước trong game online "传奇" có hai người chơi PK với nhau, người thua phải lên kênh thế giới hát "Chinh

Bình luận

Truyện đang đọc