NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TA LỪA ĐẾN ĐỨNG LÊN


Cố Diệp nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, nếu như bây giờ lái xe trở về trường thì lúc tới nơi cũng phải quá nửa đêm, ngủ chưa được hai tiếng lại phải đi học.

Hơn nữa, chuyện bên này còn chưa giải quyết xong nên bọn cậu và Giải Thừa đều không đi được.
Cố Diệp nghĩ nghĩ, thấy không có biện pháp liền thì thầm xin Úc Trạch giúp đỡ: “Honey, buổi sáng ngày mai em phải tới trường học nhưng chuyện bên này còn chưa xử lý xong.”
Úc Trạch thấy được sự tủi thân trong lời nói của cậu liền dỗ: “Vậy ngày mai anh giúp em xin nghỉ nhé?”
“Không xin được vì ngày mai có buổi kiểm tra thử.

Nếu như lần này không thi thử nữa, chắc chắn thầy giáo sẽ tìm em nói chuyện trừ điểm học phần.

Trừ điểm rồi thì sao mà em tốt nghiệp được?” Cố Diệp kêu rên: “Em không muốn ở lại trường mãi đâu, bây giờ em cũng không còn là một đứa trẻ nữa.” Nói đến đây, Cố Diệp uất ức muốn khóc: “Em có thể học đến hiện tại cũng chỉ vì không muốn chọc cho ba tức giận.”
Sau khi Úc Trạch nghe được giọng nói đầy tủi thân của Cố Diệp liền dỗ dành: “Đừng sợ.

Sáng mai anh để máy bay trực thăng đi đón em.

Bây giờ em đi ngủ, sáng sớm mai có thể đến kịp.

Chúng ta sẽ không bị nợ môn, sớm tốt nghiệp thôi.”
Cố Diệp lập tức yên tâm lại, sùng bái khen ngợi: “Có anh ở đây thì việc gì cũng không sợ, Úc Trạch nhà em là người đàn ông đáng tin nhất trên thế giới này.”
Hô hấp của Úc Trạch khựng lại, sớm muộn gì cũng chết trong lời ngon tiếng ngọt của Cố Diệp.
Cố Diệp vui vẻ nói: “Ok, vậy em đi ngủ đây.

Mong là mai sẽ không lạnh.”
Úc Trạch bị cậu chọc cười: “Có anh đây, không lạnh được đâu.”
“Yêu anh, tình yêu to như một cái máy bay.”
“Đã nhận được.

Yêu em, ngủ ngon.”
Sau khi Cố Diệp cúp điện thoại thì liền thay đổi biểu cảm dính người oan ức, đi gõ cửa phòng Giải Thừa để nói cho hắn biết: “Ngày mai em về sớm đi thi.

Thi xong em sẽ quay trở lại nên việc bên này nhờ anh để ý kĩ giúp em trước.”
Giải Thừa cười xấu xa, hỏi: “Em đi kịp sao?”
Cố Diệp kiêu ngạo nói: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, sáng mai Úc tổng nhà em sẽ phái máy bay tới đón mà.”
Giải Thừa vô cùng bội phục: “Làm nũng rất có tác dụng nhỉ? Anh Úc không có chút ranh giới cuối cùng nào sao?”
“Hừ!” Cố Diệp ghét bỏ nói: “Lúc người ta yêu anh, anh chỉ cần làm nũng một chút là được, còn lúc người ta không yêu anh, ngay cả tư cách để tỏ ra yếu ớt anh cũng chẳng có.

Nói toẹt ra là tình cảm của bọn em rất tốt, người độc thân như anh không thể nào hiểu được đâu.”
Khóe miệng Giải Thừa giật một cái: “Đến cả suy nghĩ muốn đánh em, anh cũng có rồi.”
“Anh còn có mặt mũi đòi đánh em.

Lần trước anh đào cho em một cái hố, em còn chưa có đánh anh đâu đấy.” Cố Diệp ghét bỏ phẩy phẩy tay: “Em cho anh ghi lên cuốn sổ nhỏ vì chuyến này đi không có tiền lương đâu*.”
*Raw: “我给你记小本本上了, 你跑这一趟没工资.” Cái này không biết nên chém nha.

Ai biết góp ý với ạ(o´▽`o)
Trong khi Cố Diệp quay về ngủ sớm, trong đầu đều là chuyện ngày mai phải đi thi thì Ngô Quế Lan đã đến nhà của mình.
Lúc này, trong nhà cô ấy cũng đang bàn luận về sự việc của Phòng Mai.

Bà cụ vô cùng tức giận: “Lập Thành đã bị bắt, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi.

Tôi cũng chẳng có người quen hay họ hàng gì nên không có cách nào hỏi thăm được một chút, đều là do Phòng Mai! Việc gì làm cũng không ra hồn, khắc chồng khắc con.

Con đã không giữ được còn đưa người đàn ông khác vào nhà, vậy mà giờ còn dám ly hôn, tức chết tôi mất!”
Ông cụ không ngừng hút thuốc, cứ rít một hơi rồi lại một hơi khiến cho căn phòng lượn lờ khói trắng mờ mịt, làm người ta muốn nghẹt thở.
Bà cụ bị khói thuốc xông đến mức khó chịu, bất mãn hỏi: “Ông có thể nói một hai câu được không?”
Ông cụ bất đắc dĩ nói: “Tôi còn có thể có cách nào nữa?”
Bà cụ tìm được chỗ trút giận nên cơn thịnh nộ liền lập tức bùng phát: “Đều tại ông không có bản lĩnh, khiến con trai bị bắt đi, con gái cũng mất.

Đợi lúc ônh chết, đến cả người chống gậy cũng không có.”
“Aii!” Ông cụ thở dài bất đắc dĩ, đã quen với sự đanh đá mạnh mẽ của người bạn già.

Ông nói cái gì thì cũng bị ăn mắng, thà không nói còn hơn.
Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua làm cho cửa phòng đóng chặt, ông cụ còn chưa cảm thấy gì mà bà cụ đã nghĩ đến chuyện hôm nay tại bệnh viện cùng với lời nói kia của Cố Diệp.

Không hiểu sao trong lòng bà lại hơi bồn chồn, liền nhanh chóng đứng dậy đóng cửa.

Bà vừa đi đến cửa thì thấy một cái bóng có vầng sáng ở bên ngoài trong chớp mắt đã bay đến trước mặt mình.

Bà cụ hoảng sợ nâng mắt xem xét, thấy đúng là một bộ quần áo liệm mặc cho người chết!
Sau khi thấy rõ người tới là ai, bà cụ bị doạ cho ngã bịch mông xuống đất, xém chút nữa là bay luôn nửa cái mạng già này: “Quế Lan?!”
Ông cụ thấy động tĩnh liền đứng lên: “Nói nhăng nói cuội gì đấy? Con gái đã mất bảy năm… Quế Lan?!”
Sau khi nhìn thấy bộ dáng quỷ của Ngô Quế Lan, ông cụ như bị dọa đến động cũng không dám động.

Biểu cảm của Ngô Quế Lan phức tạp, cô nhìn ba mẹ mình rồi lạnh lùng nói: “Sợ cái gì? Tôi là con gái ruột của hai người đó.”
Bà cụ phản ứng lại thì liền gào khóc: “Con gái! Con chết không nhắm mắt! Mẹ biết!”
Ngô Quế Lan mỉa mai hỏi: “Các người có biết tôi chết thế nào không?”

Bà lão khóc ròng nói: “Biết, là do cái tên khốn kiếp Phòng Bình kia hại chết con, cả nhà họ Phòng bọn họ đều không được chết tử tế!”
Ngô Quế Lan bật cười một tiếng rồi chỉ vào đầu mình: “Nhìn thấy lỗ máu trên đầu của tôi không?”
Hai lão già đều ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa bị dọa cho ngất đi: “Con gái, con muốn làm cái gì? Con nói cho mẹ đi, mẹ nhìn thấy rồi.”
Ngô Quế Lan lạnh lùng nói: “Tôi muốn báo thù.”
Mẹ của cô sợ hãi nói: “Con muốn báo thù thì con chạy tới nhà chúng ta làm cái gì? Con đi tìm Phòng Bình đi.”
Ngô Quế Lan u ám nói: “Nếu như các người không bức ép tôi thì tôi sẽ gả cho tên Phòng Bình đó sao? Tôi đã chết rồi mà các người vẫn không nhận thức được sai lầm của mình sao? Là các người bức chết tôi!”
“Không phải! Sao bố mẹ có thể ép chết con được chứ? Con chết là chết ở nhà họ Phòng.”
Ngô Quế Lan chỉ cười, trong lòng nguội lạnh mà nói: “Vì để cho anh trai tôi được lấy vợ mà các người đem tôi đến nhà bọn họ.

Ngần ấy năm qua, tôi sống những ngày như thế nào trong lòng các người còn không rõ sao? Mấy lần tôi bỏ về nhà đều là các người mang tôi trả về, các người đơn giản là không để ý đến sống chết của tôi.

Nếu như các người đối xử tốt với tôi một chút thôi thì tôi cũng không bị hắn đánh cho đến chết.”
Hai ông bà cụ bị dọa cho toàn thân run rẩy.

Bà cụ không dám khóc lóc om sòm, một hàng nước mũi một hàng nước mắt khóc: “Mẹ cũng không muốn nhìn bộ dáng này của con nhưng chẳng còn cách nào khác.

Anh của con từ nhỏ đã bị khuyết tật, lúc còn trẻ không tìm được vợ thì làm sao bây giờ? Nhà chúng ta sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn.

Nếu như biết kết cục của con thế này thì lúc đó mẹ sẽ không làm như vậy nữa.”
Ngô Quế Lan cười lạnh một tiếng: “Bà quên đi, lúc đưa tôi trở về cũng không có nói như vậy.”
“Quế Lan, con gái.

Ba xin con, con muốn làm gì? Ba đều đồng ý với con, chỉ cần con nói ra thì nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của con.

Con cũng nên tranh thủ thời gian nhập thổ vi an* đi!”
*Xưa có câu: “Tử giả vi đại, nhập thổ vi an”, nghĩa là người chết được coi trọng hơn mọi thứ, an nghỉ dưới lòng đất mới là an toàn.
Bà cụ cũng nói theo: “Con muốn làm cái gì? Nói cho ba mẹ biết, ba mẹ sẽ cố gắng đền bù cho con.”
Vẻ mặt Ngô Quế Lan u ám: “Tôi muốn ly hôn.”
Hai ông bà cụ sững sờ: “Con đã chết rồi thì sao ly hôn được?”
“Vậy thì tôi cũng không muốn chôn trên phần mộ tổ tiên nhà gã.”
“Chuyện này có thể làm thế nào được?” Ông cụ khổ sở nói: “Chúng ta dời phần mộ của con về? Người ta ở bên kia cũng không đồng ý, làm gì có chuyện sau khi chết rồi có thể dời mộ đi.”
“Tôi chết rồi thì tôi vẫn muốn ly hôn.

Các người đem mộ tôi trở về rồi chôn một mình một chỗ, nếu không tôi sẽ mang các người đi.” Ngô Quế Lan nói đến đây thì như bị điên, hung hăng hất bàn lên.

Trên bàn còn cơm và thức ăn thừa chưa kịp thu dọn liền bị rơi vãi đầy đất, khắp nơi là mảnh vụn thủy tinh.

Ông bà cụ đều bị dọa sợ cho không dám nhìn.

Quế Lan thấy dáng vẻ này của bọn họ liền ôm cái TV đặt trên bàn lên, hung hăng ném xuống đất, cầm đồ trên mặt bàn quăng hết xuống.

Những thứ này đều dùng tiền mua nên ông cụ cực kì đau lòng: “Con gái, đừng nghịch nữa.

Con đừng đập nữa, bố mẹ đồng ý với con có được không?”
“Ngày mai ba sẽ đi tìm bọn họ nói chuyện để đem tro cốt của con về.

Mau dừng tay lại!”
Ngô Quế Lan lạnh lùng nói: “Để anh trai tôi cũng ly hôn.”
Hai ông bà cụ vội đến độ lau nước mắt: “Tại sao lại muốn khiến anh trai con ly hôn?”
Ngô Quế Lan tàn nhẫn nói: “Trả lại người nhà của gã!”
Bà lão khổ sở nói: “Không được, nó ly hôn rồi thì còn có thể tìm được hạng người gì?”
Ngô Quế Lan giễu cợt hỏi: “Phòng Mai cũng không thể mang bầu thì giữ lại cô ta làm cái gì? Nhà chúng ta còn không phải cũng đoạn tử tuyệt tôn sao?”
“Thế nhưng cô ta có thể làm việc.” Câu nói của bà cụ thốt ra đem đến sự buồn nôn cho Ngô Quế Lan, khiến cô nổi điên đến vành mắt đỏ bừng: “Cô ta sống thế nào thì tôi sống thế ấy.

Sinh con, làm việc, nuôi gia đình! Đây đều là vận mệnh của chúng tôi!”
Cô như bị điên mà nhào tới, một tay nắm lấy ba mình, một tay túm lấy mẹ mình, làm mặt quỷ tiến tới.

Trên đỉnh đầu cô có lỗ máu nhìn rất rõ ràng, thậm chí bên mép viền còn lộ cả não, con mắt đỏ ngầu sắc lạnh khiến người ta không rét mà run: “Các người nhìn tôi một cái! Tôi cũng là con ruột hai người đẻ ra! Ba mẹ!”
Ông bà cụ bị dọa gần như hôn mê.

Bà cụ muốn khóc cũng khóc không được, hoảng sợ nói: “Ly hôn! Ngày mai ba sẽ để bọn nó ly hôn, con nói gì ba cũng sẽ đồng ý, sẽ đồng ý.

Con đừng đùa nữa, mau buông tha cho ba mẹ đi.”
“Các người trái lại lại nhắc nhở tôi, còn có anh trai tôi.

Nếu như các người dám đổi ý, tôi sẽ kéo anh ta cùng với các người đi ha ha ha ha…” Ngô Quế Lan cười điên cuồng, oán hận nhìn chằm chằm đôi vợ chồng già: “Tôi hận các người, đến chết tôi vẫn hận các người!” Cô cười cười, để lại hai hàng huyết lệ: “Tôi cũng là con ruột mà, con ruột!”
Ông bà cụ bị dọa cho run lẩy bẩy, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, con gái, rất xin lỗi!”
“Cho tới bây giờ, điều tôi muốn cũng không phải là câu xin lỗi.” Ngô Quế Lan không muốn nghe nữa.

Sau khi cô đi ra cửa, khóe mắt liền chảy xuống huyết lệ, nhẹ giọng nỉ non một câu: “Chẳng qua là mấy phần bình đẳng trong tình yêu mà thôi.”
—— ——
Không lâu sau, Ngô Quế Lan lại đến ngôi nhà trước khi cô qua đời.

Cả gia đình vẫn chưa đi ngủ, lúc nhá nhem tối nhìn thấy quỷ hồn của Ngô Quế Lan, cả nhà đều rất kinh ngạc và sợ hãi đến giờ vẫn chưa hồi phục được.


Trong nhà chỉ có mỗi đứa trẻ Phòng Vũ Chu này sau khi nhìn thấy sắc mặt của cả nhà thì rất mẫn cảm trốn trong phòng của mình.

Nói là đi ngủ nhưng thực ra cô bé sợ nói câu nào sai thì sẽ thành nơi trút giận của mọi người.
Ông bà cụ cùng với Phòng Bình, ba người đều ngồi cùng một chỗ, sắc mặt tái nhợt chưa tỉnh hồn.

Bà cụ nói: “Có phải tiểu tiên sinh kia cố ý hù dọa chúng ta không, có quỷ thật à?”
Ông cụ sắc mặt khó coi nói: “Nói vớ vẩn, một người có thể hoa mắt nhìn nhầm nhưng tất cả chúng ta đều thấy còn có thể gọi là hoa mắt sao?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mũi mặt cả nhà đều trắng bệch, tràn đầy vẻ lo lắng.
Cộng thêm sự việc của Phòng Mai cũng làm bọn hắn lo lắng, bà cụ sốt ruột nói: “Không biết Lập Thành có trở về không?”
Ông cụ nghiêm mặt nói: “Hắn không quay về còn có thể có thời gian yên lặng hai ngày nữa.”
Mọi người đều biết Phòng Mai sống không được tốt nhưng chẳng còn cách nào khác.

Ngô Quế Lan chết tại nhà bọn họ, điều này ngang với việc đưa cho đối phương thượng phương bảo kiếm, mẹ chồng Phòng Mai có gây khó khăn thế nào thì nhà mẹ đẻ cũng không dám nói chuyện.
“Nếu như Phòng Mai khăng khăng muốn ly hôn thì làm sao bây giờ?”
Phòng Bình vội vàng nói: “Không thể cho nó ly hôn được, ly hôn xong chẳng phải nhà họ Ngô sẽ tìm tôi sao? Nó mà trở về thì tôi sẽ phải đền mạng cho Ngô Quế Lan.”
Trong lòng bà cụ mệt mỏi: “Phải nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.”
Ông cụ hút thuốc, cau mày nói: “Làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, chuyện đã đến mức này thì chỉ có thể khuyên nó sống thật tốt.

Nó không đẻ được, ly hôn thì thế nào đây, ai đồng ý cưới nó nữa? Có câu nói rất hay, cô gái tốt không cưới hai chồng, chuyện nó ly hôn truyền ra ngoài thì cũng không được dễ nghe.”
Bà cụ nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là đạo lý này.”
Lúc một nhà ba người thương lượng thì ngoài cửa ầm một tiếng khiến những con vịt được nuôi tại vườn đột nhiên cạc cạc hét thảm lên.

Ông cụ chống gậy đi không được vững còn bà cụ cách cánh cửa rất gần, vừa mở cửa mùi máu tươi phía đối diện xộc tới.

Bà cụ bị giội đầy một mặt máu, bị dọa cho gào lên một tiếng trong cuống họng, đầu đập vào một bên cánh cửa bịch một tiếng xém chút nữa ngất đi.
Hai người đàn ông tranh thủ thời gian đứng lên.

Ngay sau đó, Ngô Quế Lan liền đem con vịt chết kia đập vào mặt của Phòng Bình, khiến mặt gã đầy máu.
“Quế Lan?!” Sau khi thấy rõ là Ngô Quế Lan, người trong nhà đều hoảng sợ lùi về sau.
Bây giờ, Ngô Quế Lan đã không cần lo lắng chuyện con gái không có ai nuôi.

Cô hoàn toàn buông lỏng, đôi mắt đỏ nhìn bọn họ, hận không thể cho chết chung một chỗ.

Phòng Bình đi đứng không tiện bị dọa cho muốn bỏ chạy nhưng bước một bước liền loạng choạng quỳ luôn trên mặt đất.

Gã cảm nhận được khí lạnh phía sau thì chân mềm nhũn, không thể đứng lên nên liền quỳ thẳng tại đó.

Toàn thân gã run rẩy, nói: “Quế Lan, em đừng dọa anh, là anh có lỗi với em, anh xin lỗi.

Em tha thứ cho anh đi, nể… nể mặt mũi con gái, tha cho anh đi! Nó đã không có mẹ, không thể lại không có ba!”
Ngô Quế Lan dường như nghe được chuyện cười: “Thật ra mày cũng biết con là của mày nhưng mà mày chỉ muốn tìm cái cớ để trút giận lên tao thôi.

Đánh tao đi, lại ra tay đánh tao giống như anh hùng lưng thẳng tắp đi.”
Phòng Bình bị hù dọa, lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám, anh không dám Quế Lan, anh không dám nữa!”
Ngô Quế Lan cười lạnh: “Mày dám đấy, chẳng qua do mày không có cơ hội mà thôi.”
Phòng Bình bị dọa cho không ngừng dập đầu lạy Quế Lan: “Em bỏ qua cho anh đi, em bỏ qua cho anh thì anh sẽ tìm người siêu độ cho em, để người ta niệm kinh.

Tha thứ cho một nhà chúng ta đi!”
Ngô Quế Lan căm ghét cười nhạo một tiếng.

Cô trực tiếp bổ nhào qua, nhập vào người của Phòng Bình rồi mặt mày lạnh lùng nhìn ba mẹ chồng: “Cả gia đình các người sẽ không được chết tử tế, muốn tôi tha thứ cho các người nào có đơn giản như vậy?”
Ngô Quế Lan* điều khiển thân thể này nắm lấy con vịt ở trên bàn kia, xé xác nó thành hai mảnh rồi gặm lấy miếng thịt đầm đìa máu tươi, giống y hệt con quỷ chết đói: “Tôi hận không thể ăn thịt uống máu của các người!”
*Chỗ này raw là 王桂兰 (Vương Quế Lan) nhưng mà chắc là do tác giả nhầm hay sao á nên để là Ngô Quế Lan nhé.
Ông bà cụ bị hù dọa cho hét thảm lên, không dám tiến đến ngăn cản mà bị dọa cho quỳ xuống: “Quế Lan, con thả Phòng Bình ra đi, thật sự nó không phải là cố ý mà, do nó lỡ tay.”
“Đúng vậy, là do nó bất cẩn lỡ tay.”
“Lỡ tay? Bình thường đánh quen rồi nên đánh thuận tay nhỉ!” Ngô Quế Lan đập mạnh đầu vào tường, đập cho Phòng Bình máu đầy đầu, khiến ông bà cụ bị dọa đến nỗi ôm lấy chân của gã cầu xin: “Quế Lan, con không thể thế này, con bỏ qua cho nó đi, con nó không thể không có ba được.”
Ngô Quế Lan cười lạnh, đá văng bọn họ ra rồi vọt vào phòng bếp lấy một con dao ra, khua mấy nhát lên trên thân thể Phòng Bình.

Trong ánh mắt hoảng sợ của hai ông bà cụ, cô chém mấy nhát vào cổ tay, khiến cho họ không chịu nổi dập đầu vang luôn tiếng bang bang.

Thân thể ông cụ vốn đã không được tốt, nay lại bị lo lắng dồn nén, vừa vội vừa sợ khiến hơi thở trở nên gấp gáp.

Trán ông vang một tiếng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bà cụ một bên níu lấy con trai, một bên nhìn người bạn già cũng đã sụp đổ: “Mẹ lấy mạng mẹ bồi thường cho con, con bỏ qua cho nó đi.”
Trái tim Ngô Quế Lan rét lạnh.

Nói cho cùng cô cũng đã làm mẹ, mạng của con cái luôn đáng giá.

Ngô Quế Lan giễu cợt hỏi: “Bà có thể thay con của bà chết đi nhưng không suy nghĩ đến đứa con gái đang nằm viện sao?”
Bà cụ cứng họng không trả lời được, thực sự bà không nghĩ tới.


Ngô Quế Lan châm biến nhìn bà, siết dây thừng lên cổ của “mình”, muốn thắt chết Phòng Bình.

Bà cụ bị dọa sợ, ôm lấy chân cô kêu khóc nói: “Quế Lan, con muốn gì mẹ đều cho con.

Rốt cuộc phải làm thế nào thì con mới có thể buông tha cho chúng ta?”
Ngô Quế lan cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn giết cả nhà các người!”
“Chúng ta chết hết rồi thì đứa bé phải làm sao bây giờ? Con cũng phải nghĩ đến đứa trẻ chứ!”
Ngô Quế Lan căm ghét nói: “Gia đình các người làm cho tôi thấy thật buồn nôn, lúc này còn có thể nhắc đến đứa bé hả, tôi muốn ly hôn.”
Phản ứng của bà cụ cũng không khác với người nhà Ngô gia lắm: “Chết rồi thì ly hôn kiểu gì?”
“Các người tìm thầy cho tôi, có chết tôi cũng không chịu làm quỷ nhà các người.

Mang tro cốt của tôi từ mộ tổ nhà các người ra bên ngoài, rải xuống suối.

Dù có nát trong dòng nước thì tôi cũng không muốn ở trong gia phả nhà các người.”
Đã nói đến mức này, bà cụ cũng không dám không đồng ý: “Được, trước tiên con ra khỏi thân thể của Phòng Bình đã, ngày mai mẹ tìm người đến chuyển mộ của con.”
Ngô Quế Lan nắm chặt sợi dây thừng trên cổ: “Để con gái các người ly hôn luôn đi, từ nay về sau, hai nhà không có quan hệ.”
“Ly hôn, ngày mai lập tức ly hôn.

Mẹ không thuyết phục nó nữa, con mau đi ra đây đi.” Bà cụ khóc đến không còn sức lực, như sắp ngất đi.

Ngô Quế Lan cười lạnh: “Ngày mai nếu như các người đổi ý thì tôi lại để cho cả nhà các người không được chết tử tế!”
Bà cụ liên tục cam đoan không dám đổi ý, tuyệt đối không dám.

Lúc này, Ngô Quế Lan mới ném sợi dây thừng trong tay đi rồi rút hồn phách từ trong thân thể Phòng Bình bay ra.

Phòng Bình ngã trên mặt đất, đã hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Ngô Quế Lan nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt liền rơi vào căn phòng kề bên có cánh cửa bị hé một khe nhỏ ra.

Một bóng người nhỏ đứng bên trong căn phòng không mở đèn, len lén quan sát hết tất cả sự việc phát sinh bên ngoài.

Sắc mặt Ngô Quế Lan ngừng một chút rồi lướt qua, cô chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Mẹ đi rồi, sau này đi theo cô con phải biết nghe lời.”
Không đợi đứa bé nói gì, Ngô Quế Lan đã bay đi.

Cô sợ sẽ không buông xuống được.
Người nhà họ Phòng bị dọa cho như thế, thân thể của ông cụ từ đầu vốn không được tốt nên ngày thứ hai mới tỉnh lại nhưng không đi đứng được mà bị tê liệt rồi.

Bà cụ muốn đưa ông đến bệnh viện nhưng tự mình lại không làm được.

Thật vất vả mới đợi được đến lúc con trai tỉnh lại thì đột nhiên phát hiện ánh mắt Phòng Bình vô hồn, gương mặt dại ra, bà cụ bị dọa cho phát sợ vỗ vỗ lên mặt Phòng Bình, kêu lên mấy tiếng: “Con trai, con trai! Phòng Bình! Con đừng làm mẹ sợ, tỉnh lại!”
Phòng Bình cười hì hì với bà cụ, rất rõ ràng là đã bị dọa sợ đến nỗi hồ đồ.
“Cái tên nghiệp chướng này!” Bà cụ lập tức kêu trời trách đất, khóc như sắp chết: “Về sau sống như thế nào đây!”
Tối qua hàng xóm xung quanh đã nghe được động tĩnh, buổi sáng lại nghe được bà cụ khóc nên tốt bụng sang xem một chút thì lại chỉ thấy Phòng Bình một bên yên ổn “Hì hì hì” cười ngây ngô, một bên cởi xuống bộ quần áo dính máu đang mặc trên người xuống.

Bây giờ là cuối thu, Phòng Bình không một mảnh vải che thân chạy ra ngoài, mẹ gã phía sau ngăn cũng không ngăn được, hô thế nào thì Phòng Bình cũng giống như không nghe thấy chạy vọt ra khỏi nhà.

Hàng xóm đều bị giật nảy mình: “Chuyện này là thế nào?”
Bọn họ cùng đi ra ngoài xem xét thì thấy được Phòng Bình chạy đến phía sau thôn.
Bà cụ khóc đuổi theo phía sau.

Bình thường nhà bọn họ sống cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng khi những người hàng xóm thấy bà cụ khó khăn thì mấy người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh vẫn động lòng trắc ẩn mà nói: “Bà đừng đuổi theo nữa, chúng cháu giúp bà đi xem một chút.”
Mấy người đến sau làng, từ xa đã thấy Phòng Bình nhảy xuống sông, dọa những người hàng xóm phải lớn tiếng hô: “Phòng Bình nhảy sông rồi!”
Một mạng người ở trước mắt cũng không thể không cứu, mọi người cuống quít chạy tới giúp nhưng đáng tiếc không kịp.

Hàng xóm dùng lưới vớt nửa ngày cũng không mò được xác, lại giúp đỡ báo công an.

Người chắc chắn là không cứu được rồi, chỉ có thể xem cảnh sát có thể vớt được thi thể lên hay không thôi.
Bà cụ sững sỡ nhìn người bạn già bị liệt, lại nghe tin con trai chết, hô hấp trở nên gấp gáp rồi cũng ngất đi.
Chuyện này liền truyền ra rất nhanh sau đó.

Có người nói quỷ hồn Ngô Quế Lan trở về đòi mạng, dù sao mọi người cũng biết gia đình nhà này đối xử với cô không tốt nên gặp báo ứng.

Chuyện này truyền đến cả làng bên cạnh, ba mẹ của Ngô Quế Lan còn đang lo làm thế nào để đi lấy tro cốt, nghe được tin tức này thì mặt mũi trắng bệch: “Không phải Quế Lan làm chứ?”
“Quế Lan thật sự dám giết người.”
Ông cụ cảm thấy may mắn, may mắn vì tối qua đồng ý nhanh, nếu không thì Ngô Quế Lan cũng đã giết bọn họ.

Bây giờ bọn họ đối với chuyện Ngô Quế Lan yêu cầu cao cũng không có tâm tư phản kháng, nhất định phải cho Phòng Mai ly hôn, không ly hôn cũng không được, quá mức đòi mạng rồi.
Chuyện này cũng được truyền đến bệnh viện.

Lúc Phòng Mai nghe được chuyện này đã im lặng nửa phút, sau đó mới có thể nói một chữ: “Ồ.”
Giải Thừa khiếp sợ hỏi: “Có thể bình thản như thế sao? Biểu cảm không nên phức tạp hơn chút nữa sao? Hoặc như kiểu trút được gánh nặng?”
Phòng Mai nhẹ nhàng lắc đầu, ngay cả biểu cảm cũng không muốn thể hiện ra.

Cô thấy Cố Diệp không đến nên nghi ngờ hỏi: “Cố đại sư đâu?”
Nhắc đến Cố Diệp là Giải Thừa liền vui vẻ: “Trở về đi thi rồi.

Cố đại sư của chúng ta vẫn còn là học sinh, là học sinh thì đều không thể chạy khỏi bàn tay ma quỷ của thầy cô.”
Năm giờ rưỡi sáng Cố Diệp đã bị Vương ca gọi dậy, nói là máy bay trực thăng đến rồi.

Cố Diệp vì không muốn nợ môn nên cuống quít về đi thi, lúc cậu tới trường thì chỉ cách thời gian đóng cổng có ba phút.

Cố Diệp cực kì hoài nghi có khi nào Úc Trạch đã tính toán thời gian hoàn hảo cho cậu.
Triệu Bằng Vũ khiếp sợ nói: “Vậy mà cậu đã về rồi, lúc đầu ván này tớ thắng chắc nhưng hiện tại thì lại chia 50/50 rồi.”
Cố Diệp nghiêm túc nói cho hắn biết: “Cháu trai, đừng nghĩ nữa, cậu của cháu thì vĩnh viễn là cậu của cháu thôi.”
Lúc kiểm tra, thầy giáo đứng sau lưng của Cố Diệp một lúc, thấy chữ cậu vẫn đẹp như trước, đáp án vẫn chính xác như cũ, viết vừa nhanh lại vừa tốt.

Ông gật nhẹ đầu hài lòng: “Không tệ, không tệ.”

Thầy giáo nói liên tục 2 từ không tệ, có thể nhìn ra được biểu hiện rất hài lòng của ông đối với Cố Diệp, dù cho trước đó cậu có nghỉ học nhưng trình độ vẫn không thụt lùi đi xuống.

Trước đấy thầy giáo có chút không hài lòng với Cố Diệp nhưng bây giờ càng nhìn cậu lại càng thấy thuận mắt, rất thích kiểu sinh viên không cần thúc giục vẫn tự học tập tốt này.
Làm xong hai trang bài thi, cuối cùng Cố Diệp cũng giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt.

Cậu uể oải dựa vào ghế thả lỏng bản thân, cậu đã rất liều mạng để không bị trừ điểm.
Buổi chiều còn có một môn nữa.

Lúc thi xong đã là bốn giờ hơn nhưng Cố Diệp không về nhà mà gọi điện thoại cho Úc Trạch để anh cho người đến đón cậu về.

Cố Diệp ngồi máy bay trực thăng để bay về, thi xong lại ngồi máy bay trực thăng để bay đi.

Không có bức tường nào là không lọt gió, cũng không biết ảnh Cố Diệp bước xuống khỏi trực thưng bị tên ngốc nào chụp được, rất nhanh sau đó cậu liền lên hotsearch.
Đầu đề tin tức: Đào ra được phú nhị đại ngồi máy bay trực thăng đi học.
Cố Diệp lười quản việc trên mạng, sau khi tìm được Giải Thừa liền hỏi: “Thế nào rồi?”
Giải Thừa nói cho cậu biết sự tình của gia đình nhà Phòng Mai: “Ba mẹ chồng cô ấy cũng nói là muốn để cô ấy ly hôn với Ngô Lập Thành.

Cảnh sát thả Ngô Lập Thành ra thì liền kí giấy thỏa thuận ly hôn tại chỗ luôn.”
Cố Diệp bất ngờ: “Nhanh vậy sao, không đấu tranh một chút à?”
Giải Thừa cười: “Người nhà kia đều chết cả rồi, bọn họ còn dám không nhanh sao? Đặc sắc nhất là Trương luật sư, thật sự là nóng lòng đấu tranh, sau khi cho Ngô Lập Thành kí xong liền quay đầu đi kiện gã.

Cáo buộc Ngô Thành Lập vi phạm luật hình sự, tố cáo gã giết vợ trong hôn nhân, khiến gã nhất định phải ngồi tù.

Ngô Lập Thành ra ngoài còn chưa được nửa ngày thì đã bị tóm lại rồi.”
Cố Diệp: “Phì!”
“Đi thăm Phòng Mai một chút không? Hôm nay cô ấy hỏi bao giờ em về ba lần liền.” Đến đây, Giải Thừa bất đắc dĩ nói tiếp: “Bác sĩ có nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy rất hay thất thần không nghe, nói chuyện về em thì cô ấy lại chú ý.

À, đúng rồi, còn có bé gái tên là Phòng Vũ Chu kia cũng tới hôm nay.

Trong nhà Ngô Quế Lan xảy ra chuyện nên không ai trông, ông bà ngoại bé đã đón về hai ngày rồi, hôm nay đến thăm cô.

Đứa trẻ đó cũng đến tìm em một lần, hỏi là anh trai xinh đẹp đi đâu rồi.”
Cố Diệp bật cười: “Tại sao không phải là anh đẹp trai mà là anh trai xinh đẹp cái đếch gì?”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng bệnh của Phòng Mai.

Bây giờ Phòng Mai rất nhẹ nhõm, nhìn thấy Cố Diệp thì khẽ nhếch khóe miệng lên: “Cố đại sư về rồi.”
Cố Diệp cười: “Nếu tôi biết sự việc có thể giải quyết nhanh như vậy thì hôm nay đã không quay lại rồi.”
Phòng Mai cảm kích nói: “Cám ơn cậu, cảm ơn các cậu.”
Cố Diệp cười nói: “Sau khi cắt đứt quan hệ với ba mẹ chồng cô bên kia thì cô cũng không cần quan tâm nữa.

Chuyện trong nhà cô bây giờ cô cũng không thể quản được, đợi cô khỏi bệnh thì cũng xử lí xong việc rồi.

Điều kiện của bọn họ chắc là không nuôi dưỡng được con gái, cô là cô ruột của đứa bé, có quan hệ huyết thống nên luật sư Trương sẽ xin giúp cô quyền nuôi dưỡng hợp pháp.

Sau này cô mang đứa bé theo, rời khỏi nơi này hay vẫn giữ quan hệ với người trong nhà thì do chính cô quyết định, tôi sẽ không xen vào.”
Phòng Mai cảm kích nói: “Cảm ơn Cố đại sư, cảm ơn Giải đại sư, còn có luật sư Trương.

Tôi thật sự không biết làm thế nào để cảm ơn mọi người.”
“Cô chắc chắn vẫn phải trả giá thật lớn.

Tôi sẽ không vô duyên vô cớ giúp người khác nhưng tôi cũng không cần cô phải làm việc gì quá khó khăn.

Sau này tôi muốn mở một cửa hàng hoặc một ngôi chùa, cần cô đến làm, bao ăn bao ở, có năm loại bảo hiểm xã hội nhưng không cho cô lấy lương, bé gái được đi học miễn phí.

Tôi muốn cô làm tám năm có được không?”
Phòng Mai ngẩn người rồi cảm kích nói: “Tôi không cần tiền lương, tôi làm cả đời cũng được.”
Cố Diệp cười nói: “Chờ khỏi bệnh rồi thì tới tìm tôi.”
Chuyện bên này đại khái đã có kết quả, cuối cùng Cố Diệp cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng không nghĩ tới tin tức việc cậu ngồi máy bay trực thăng để về trường để đi thi vẫn đang càng ngày càng náo nhiệt trên hotsearch.

Ban đầu mọi người đều cảm thấy rất vui, nói người có tiền thật ghê gớm, đi ra ngoài liền đi máy bay.

Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra mà được một lúc thì phương hướng cuộc trò chuyện liền thay đổi, có người bắt đầu chỉ trích Cố Đức Thành có tiền thì cũng cũng không thể nuông chiều con trai như thế.
Có người mắng Cố Diệp quá xa xỉ, cũng chẳng biết lấy đâu ra số tiền này.
Người hâm mộ Cố Diệp liền tức giận trả lời: Liên quan gì đến mấy người? Tại sao có tiền lại không tiêu mà phải bắt người ta giả nghèo khổ? Cũng không phải việc gì phi pháp.
Có người qua đường hỏi: Làm sao cậu biết không phải phi pháp, nhỡ đâu lại là trốn thuế, biết được chắc?
Rất nhiều người trên mạng tag cục thuế vụ hãy đến công ty Cố Đức Thành để kiểm tra công tơ điện, khẳng định chắc chắn ông đã trốn thuế!
Trên mạng càng nhiều người lên tiếng nghi ngờ.

Lúc đầu Cố Diệp không muốn đáp trả bọn họ bởi vì chỉ cần người ta muốn mắng bạn, bạn giải thích một câu, người ta cũng có thể tìm ra một vạn loại lí do từ câu đó để mắng chửi bạn, còn có thể thông não cho một vạn người chưa biết qua sự việc, mang theo tiết tấu để mấy đứa trẻ ngốc không biết ngọn nguồn của sự việc hùa vào mắng bạn.

Có người càng đơn giản, bọn họ đơn thuần là muốn đi mắng người khác mà thôi, không cần nhìn vào lời giải thích.

Dù sao thì việc mắng chửi người cũng không phạm pháp, tùy ý mắng người ta, mắng đến cho người đó sụp đổ thì họ mới có cảm giác đạt được thành tựu.

Trên mạng thì có ai biết ai? Thấy sướng là thích rồi.
Cố Diệp vẫn luôn cảm thấy nói chuyện với những người nàu quá phí sức, còn chẳng bằng đi làm những chuyện có ý nghĩa hơn.

Không nghĩ tới, chỉ trong một đêm lại liên lụy đến cả ba cậu, Cố Diệp không nhịn được nữa.
Tại bệnh viện, bác sĩ và y tá cũng không nhịn được.

Bọn họ được chứng kiến toàn bộ quá trình Cố Diệp đi cứu người, đồng thời còn không bỏ việc học hành nên rất vất vả có được không? Hiện tại ăn nói trên mạng thì không cần dùng đến đầu óc sao?
Úc Trạch xem những lời bình luận trên mạng cũng không nhịn được: “Thư ký Lưu, liên lạc với bên weibo chính thức một chút, bỏ cái hotsearch này đi, đổi thành cái khác.”
Thư ký Lưu giật mình: “… Đổi, đổi thành cái gì ạ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc