NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TA LỪA ĐẾN ĐỨNG LÊN


Lý do Cố Diệp ngạc nhiên như vậy là vì Weibo chính thức công bố danh sách mười nhân vật nổi tiếng có ảnh hưởng lớn trên internet năm vừa rồi lại có mình.

Bên kia cũng có nhã ý mời cậu tham gia lễ trao giải.

Đây là một sự kiện lớn của mọi lĩnh vực, tầng lớp xã hội.

Mỗi năm một lần sẽ chọn ra những người nổi tiếng hoặc có biểu hiện xuất sắc hoặc người có nhiều cống hiến cho xã hội, đã truyền cảm hứng và giáo dục dân mạng.

Trong đó có cả doanh nhân, người nổi tiếng và những người khác.
Phản ứng đầu tiên của Cố Diệp đó là không biết đây là thật hay giả? Chắc là lừa đảo! Từ khi nào cậu lại là người nổi tiếng trên mạng chứ?
Cậu nhấn vào xem hoá ra là tài khoản lớn đã được chứng thực.

Cố Diệp lập tức thích thú, đọc to tin tức mình tìm được cho Úc Trạch: “Úc Trạch, Úc Trạch, Weibo mời em đi nhận thưởng này.

Bọn họ trao giải cho thầy bói sao, chắc điên mất rồi!”
Úc Trạch cưng chiều nói: “Em muốn đi thì đi, đến chơi thôi mà.”
“Không phải, mấu chốt là họ lại mời thầy bói.

Anh không cảm thấy kinh ngạc sao?” Cố Diệp càng nghĩ càng thấy Cocacola: “Không được, em phải hỏi rõ việc này là như thế nào?”
Úc Trạch cũng kệ nhìn cậu lăn qua lăn lại.
“Anh hai, anh đã xem danh sách của Weibo chưa? Người nổi tiếng có ảnh hưởng trên internet là em đấy!”
Cậu như đứa trẻ hưng phấn tìm thấy đồ chơi mới khiến Cố Lâm bật cười nói: “Nhìn này, em là thầy bói mà lại lên được danh sách này đã chứng tỏ được sức ảnh hưởng của em.

Fan hâm mộ của em rất nhiều, phát triển lại quá nhanh.

Anh đoán rằng bên trên muốn tin này được tìm kiếm nhiều.”
Cố Diệp thúc giục: “Anh, anh đi tìm hiểu đi, em muốn biết họ nghĩ gì.”
Thật ra, Cố Lâm cũng khá tò mò nên đã cho người đi tìm hiểu tin tức nội bộ.

Không lâu sau mới trả lời Cố Diệp: “Năm ngoái em có trong danh sách tham gia bình chọn nhưng vì là thầy bói lại không có cống hiến gì nên cuối cùng bị loại.

Lần này do em làm nhiều việc tốt, còn truyền đạo đức văn minh trực tiếp.

Điều này đã cho mọi người thấy được giá trị của em nên bây giờ mới trao giải thưởng.”
“Phụt! Được đó, hoá ra là như vậy.

Em còn tưởng họ điên rồi.” Cố Diệp tiếc nuối nói: “Không vui tí nào.”
Cố Lâm: “Không ngờ em lại nói vậy, bây giờ buồn cười vì thấy họ điên đúng không?”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Thế thì cũng phải có một lý do bình thường chứ?”
“Lý do này chưa đủ bình thường à?”
Cố Diệp lắc đầu: “Lý do không đủ hiếm thấy.”
“Đi ra chỗ khác mà chơi.” Cố Lâm ném ra lời này rồi mặc kệ Cố Diệp, nói gì cũng không trả lời nữa.

Cố Diệp lắc điện thoại cho Úc Trạch nhìn: “Anh hai của em bây giờ cứ như một thằng nhóc, nói mặc kệ là bơ em luôn.

Anh nói đi làm gì có anh trai nào như thế này?”
Úc Trạch suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Họ chẳng có dáng vẻ gì làm anh trai cả.”
Cố Diệp vui vẻ đập bàn: “Em thích dáng vẻ không biết đúng sai này của anh, cực kỳ đẹp trai.”
Úc Trạch đỡ trán, cảm thấy dường như mình không còn điểm giới hạn.

Đây là dấu hiệu không tốt.
Cố Diệp được Úc Trạch an ủi nên đã vui vẻ lại, xem Weibo tiếp, tiện thể đăng tổng kết vụ lừa đảo người già.

Bây giờ bài đăng trên Weibo đã lên hotsearch nhưng vị trí lại không tốt.

Cố Diệp quyết định đẩy nó một chút, share xong rồi nói cho mọi người: Phải quan tâm đến cha mẹ mình, đừng để họ bị lừa, mọi người nên thường xuyên về thăm nhà.
Bài đăng trên Weibo bùng nổ rất nhanh.

Fan của Cố Diệp không chỉ có người trẻ tuổi mà cũng có nhiều người đã trưởng thành, thậm chí cả những người đứng tuổi, họ rất tin tưởng lời nói của thầy phong thuỷ.

Những người ở tuổi này đều có người già trong nhà, họ cũng từng gặp nhiều hành vi lừa đảo người già.

Khi nhìn thấy Cố Diệp đăng Weibo thì sôi nổi bình luận: Đề phòng một chút! Đám lừa đảo rất đáng trách!
Cha tôi cũng từng gặp việc này! Bị lừa mất mấy vạn, tức chết mất!
Những thực phẩm chức năng đó không có hiệu quả.

Lời nói nó có thể chữa bệnh ung thư là vô lý.
Mục tiêu của những người này là người già neo đơn vì những nhà có con gái thường xuyên chăm sóc thường rất khó bán.

Mọi người nên trông nom họ thật kỹ mới giúp giảm số lượng người già mua phải những thứ này.
Ông cụ nhà tôi còn mua lọ thực phẩm chức năng ba nghìn năm trăm tệ, đắt kinh khủng, chỉ có một tí mà bán tận mấy trăm một lọ.

Ông ấy không nhịn được thường xuyên đòi người trong nhà mua, còn nói nó là trà chữa bệnh rụng tóc.

Mẹ tôi đành mua cho tôi một lọ hơn tám trăm đấy, mở ra thì nó chỉ là trà Ô long bình thường.
Hai ngày trước, trên mạng vừa xuất hiện nước thần được quảng cáo là có thể chữa trăm bệnh khỏi.


Nó đã bị các phóng viên phanh phui: thực ra đó chỉ là nước khoáng.

Không thể hiểu tại sao họ lại tin được.

Bây giờ còn có cả đệm cỏ giá tận 99,9 tệ một cái còn làm khuyến mãi giới hạn mua một tặng một! Mẹ ơi tận ba ngàn một cái!
Cha mẹ tôi cũng mua thực phẩm chức năng do tôi sơ suất không để ý.

Không cho họ mua thì tai ác mà không hiểu sao họ lại tin răm rắp, lo chết đi được.
Con người khi đã về già nếu có bệnh nên đi bệnh viện.

Đừng tham rẻ vì làm gì có thuốc chữa được hết bệnh? Chỗ tiền này đều là tiền khôn cả.
Nhà ai mà có người già nên về thăm thường xuyên, không chừng đã bị lừa lúc nào mà không biết.

Người bán những thứ này thật tang tận lương tâm, họ không sợ báo ứng sao?
Trên Wechat moment cũng hay đăng bán các sản phẩm chăm sóc sức khoẻ, mà họ còn bán cho người thân, bạn bè.

Kiểm tra thành phần mấy thứ kia toàn là chất bảo quản? Lỡ ăn phải không biết sẽ gây ra chuyện gì?
Góp ý cho mọi người ý tưởng này, nếu cha mẹ lại mua thực phẩm chức năng nữa mọi người hãy mua vài viên vitamin, vài viên canxi, bột tam thất để lừa gạt một tí, đừng để họ tự mua! Kiểu gì cũng bị lừa!
Tôi có đứa bạn thời đại học sau khi tốt nghiệp liền bị dụ dỗ đi bán cái này.

Còn phải học thêm khoá tâm lý học để biết cách lừa người, thật đáng sợ.
Cảnh sát bắt rất đúng, cho cả đám đó ra toà hết đi, bớt đi lừa người.
Cố Diệp thấy một tài khoản có tên “Dưa chuột không phải dưa” đã có kết luận rất tốt: “Tôi xin tổng kết lại việc lừa đảo người già như sau.

Có ít nhất bảy bước, họ từng bước gài bẫy khiến những người già bình thường đều không nỡ tiêu tiền nay lại dám bỏ tiền ra.

Đầu tiên chúng sẽ tặng cho họ một cái gì đó, khiến những người già bình thường rất rảnh rỗi sẽ vì mấy quả trứng gà, ít củi gạo dầu muối mà đi nghe giảng.

Bước thứ hai, mượn danh nghĩa mời mọi người đến nghe giảng miễn phí, chúng sẽ tìm chuyên gia nhìn rất tin cậy, thực ra đây là để làm tấm đệm cho các bước sau đó.

Bước thứ ba, bọn chúng sẽ lừa gạt bằng các thủ đoạn công nghệ cao, mặc kệ họ có bệnh hay không nhưng chỉ cần đến đó là sẽ có bệnh.

Các chuyên gia sẽ diễn thuyết cho họ, khi họ nhận ra cả người mình đều có bệnh.

Các thiết bị tiên tiến cũng không khám ra được bệnh, nếu không trị sẽ nguy hiểm.
Bước thứ tư, bọn chúng ra sức khen ngợi sản phẩm của mình mà người già thì ai mà chẳng bị huyết áp cao, mỡ máu.

Bọn chúng chắc chắn sẽ thổi phổng sản phẩm của mình có thể chữa được trăm loại bệnh, giá so với bệnh viện lại rất hợp lý, đây đều là khuyến mãi, không bán cho bên ngoài.

Nếu sử dụng sản phẩm không hiệu quả có thể được hoàn tiền, thậm chí bọn chúng còn có thể ký hợp đồng với họ, nhìn rất chuyên nghiệp khiến cho người già rất tin tưởng.
Bước thứ năm, tìm mấy người giả bệnh xuất hiện, kể chuyện chúng đã khỏi bằng cách nào, diễn xuất điêu luyện khiến không ai không tin.

Bước thứ sáu, khi người già đăng ký thông tin, chúng sẽ hỏi han họ ân cần, đặc biệt với người già neo đơn, chúng sẽ đến nhà họ giúp họ lấy nước, đưa cơm, ra sức làm quen.

Mấy người già neo đơn sẽ mủi lòng vì được an ủi, chăm sóc.

Dù cho phải bỏ ra ít tiền thì cũng vui lòng, rồi càng ngày càng chìm đắm.
Nếu như đến bước này rồi mà họ vẫn chưa mua thì phải làm sao, vì thế chúng ta sẽ đến bước thứ bảy đó là đưa họ đi du lịch, ra sức dụ dỗ, hầu hạ họ như chính ông bà của mình ở nơi mà con gái họ không thấy.

Chỉ cần họ chịu chi tiền thì muốn kiểu cháu trai nào cũng có.
Ngoài ra còn một hình thức lừa đảo khác chính là lừa người già đi góp vốn, không phải bạn có tiền bảo hiểm sao? Có muốn chỉ cần dựa vào tiền lãi là có thể sinh hoạt? Chúng tôi đang cung cấp dịch vụ này, bạn chỉ cần đưa tiền cho chúng tôi và được trả bằng hoa hồng, mỗi tháng chúng tôi sẽ trả 10% tiền lãi, đây là một kiểu đa cấp phi pháp, không ngừng gài bẫy để họ lún sâu mà muốn thu lại vốn thì phải tiếp tục chi tiền.

Cái khốn nạn nhất chính là khi đã lừa hết tiền của người già vào tay, muốn đòi lại sao? Ha! Chúng đã nhanh chân bỏ trốn trước rồi.
Tóm lại cần phải cho người lớn tuổi nhớ kỹ ba không: không quan tâm, không gửi tiền, không chuyển khoản.
Cố Diệp thấy anh ta đã tổng kết rất tốt nên share và nhấn like.
Thông qua chuyện này cậu muốn dạy cho mọi người một bài học.

Cậu còn dự định sẽ thông qua buổi phát sóng trực tiếp mà nói về vấn đề này.

Nhưng có vẻ bây giờ cũng không cần nữa.
Phía dưới mọi người đang điên cuồng share và like, còn bình luận cho người tổng kết: Chúc mừng cậu, bây giờ cậu chính là người đại diện cho đại sư Cố! Bản tổng kết thực sự rất tốt! Dưa chuột không phải dưa, người kết luận tuyệt vời!
Cố Diệp thấy buồn cười khi đọc các bình luận thú vị này.
Sau khi Weibo đăng danh sách khách mời của mình, họ chờ nó lên hotsearch rồi sẽ từ từ kiểm soát nó thật cẩn thận.

Không ngờ, chủ đề thực phẩm chức năng của người già trên Weibo lại đi lên nhanh như ngồi tên lửa, đến khi họ kiểm tra kỹ lại thì phát hiện ra lại do fan của Cố Diệp đẩy lên.
Bây giờ lưu lượng của Cố Diệp đã ngang với sao hạng A, cậu được chú ý như vậy nên khi đăng bài lên Weibo đương nhiên sẽ có rất nhiều người chú ý.

Lại còn có cả những người qua đường xem thời sự nên cũng để ý chuyện này, mọi người bình luận rất nhiều khiến cho bài đăng Weibo này trở thành hotsearch đứng đầu.

Nhân viên chính thức của Weibo khi nhìn thấy phản ứng của Cố Diệp cũng cảm thấy khá bối rối: “Tại sao Cố Diệp không chuyển tiếp bài đăng của chúng ta mà lại là tin tức kia? Hay là cậu ta chướng mắt giải thưởng của chúng ta?”
Khi nhân viên nói hành động như vậy với đồng nghiệp phụ trách việc này, anh ta nhìn sang những người khác không chắc chắn nói: “Các minh tinh và các tài khoản có tích xanh khác đều đã chuyển tiếp, chỉ có mình Cố Diệp không làm, rốt cuộc cậu ta có muốn nhận giải thưởng này không?”
Bấy giờ bọn họ cảm thấy hơi hối hận, đáng lẽ nên gọi trước cho Cố Diệp để hỏi xem cậu có muốn giải thưởng này không.

Bây giờ danh sách đã được công bố, nếu như cậu không đến nhận giải thưởng họ sẽ bị mất mặt.

Đắn đo suy nghĩ mãi mà đều cảm thấy không ổn, hai người đành thảo luận với nhau: “Hay là chúng ta nghe ngóng họ xem sao”
“Thăm dò ai bây giờ”

“Cố tổng ấy”
“Nhưng là Cố tổng nào?”
Quả thật là nhà họ Cố có đến tận ba vị Cố tổng, người này so với người kia còn lợi hại hơn: “Hay là tìm người trong công ty Cố Lâm để hỏi thăm?”
“Những người trong công ty anh ta không thể làm quen với Cố Diệp, trừ khi họ là minh tinh tuyến một, chúng ta không thể nói chuyện cùng được.” Hai người rơi vào đường cùng, quyết định báo cáo.
Sau khi cấp trên nhận được tin này cũng cảm thấy lo lắng, đành sai người mới có thể hỏi được thư ký của Cố Lâm thông qua mấy tầng quan hệ, sau đó thư ký chuyển lời giúp họ, Cố Lâm cười nói: “Nếu chỗ đó thú vị thì chắc chắn nó sẽ đi, để tôi hỏi xem sao.”
Cố Lâm chủ động nhắn tin cho Cố Diệp, Cố Diệp còn lật lại chuyện cũ: “Rõ ràng tối qua anh không thèm để ý tới em.”
Cố Lâm trực tiệp gọi điện thoại đến, chê bai nói: “Cái tình tình chó của em thì dễ nói chuyện lắm đấy!”
Khoé miệng Cố Diệp giật giật, hôm nay hào quang uy nghiêm của anh hai văng xa hai mét tám, cậu nhu thuận nói: “Được rồi anh, anh nói cái gì cũng đúng.”
Cố Lâm bất đắc dĩ nói: “Đừng có mà dùng chiêu này, chỉ có anh cả dính thôi chứ anh thì không, Weibo muốn biết em có tham dự hay không?”
Cố Diệp suy nghĩ: “Đi chứ, họ đã mời rồi không đi cũng không tốt.

Chỗ đó sẽ có rất nhiều anh trai, chị gái xinh đẹp đúng không?”
Cố Lâm nhịn cười: “Câu cuối mới là trọng điểm hả, bây giờ Úc Trạch không ở cạnh em sao?”
Cố Diệp cười ha ha: “Đi họp rồi.”
Cố Lâm khinh bỉ: “Nếu bây giờ Úc Trạch mà còn ở đây chắc em cũng không dám nói mấy lời này đâu nhỉ, mà đúng lúc anh cũng đi, mang em theo luôn.”
“Hả?”
“Hả cái cái gì?  Ngành giải trí với Weibo không phân biệt, họ cũng mời anh làm khách quý để trao giải, còn có rất nhiều minh tinh cũng tham gia nữa.”
Cố Diệp tưởng tượng khung cảnh đó cũng cảm thấy hứng thú nói: “Thế thì đi cùng nhau, anh đưa em theo nhé.

Anh, anh nhớ nhắc trước, em đỡ phải nhớ thời gian.”
Cố Lâm im lặng: “Sao anh có thể chiều em như thế được?”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Anh à em vẫn còn nhỏ mà.”
Cố Lâm dở khóc dở cười: “Úc Trạch chiều em đến hỏng rồi.”
Cố Diệp trầm tư, Úc Trạch đã chiều chuộng mình lắm sao? Úc Trạch chỉ hơi hơi không có nguyên tắc thôi mà.

Muốn nói là nuông chiều phải là không biết phân biệt đúng sai á, Úc Trạch tuyệt đối không như vậy!
Sau khi cúp điện thoại, Cố Diệp chuyển tiếp bài đăng Weibo: Cảm ơn nha ~ nghe có vẻ thật thú vị!
Việc này là để mấy người bên kia yên tâm rằng Cố Diệp có ý sẽ tham dự.

Rất nhiều minh tinh tag Cố Diệp để chúc mừng, hẹn gặp cậu đêm hôm đó, có vẻ bọn họ cũng đi.

Cố Diệp xem qua, có rất nhiều minh tinh có vẻ rất quen thuộc với cậu, đáng tiếc là cậu không nhận ra ai với ai.
Sau khi thoát Weibo, Cố Diệp liền đi xem sách mà Đường lão cho.

Gần đây cậu đang nghiên cứu một trận pháp mới.

Ngày trước trận pháp chính là điểm yếu của Cố Diệp.

Trong những tài liệu này của Đường lão có rất nhiều ghi chép về các bố trí trận pháp cùng các phương pháp và kỹ xảo.

Cố Diệp bắt đầu nghiên cứu chúng để tương lai còn phải dạy cho tên không thích suy nghĩ Giải Thừa, vì vậy đối với cậu thời gian rất quý.
Cố Diệp không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, cậu liền bay lên hotsearch.
Một thầy bói mà còn muốn nhận giải dành cho người nổi tiếng, dân mạng chỉ có thể cho ba chữ đánh giá: ha, ha, ha!
————
Sau khi vụ án của bà cụ kết thúc, trước đó một đêm, Cố Diệp gặp lại bà cụ đó.

Bà đặc biệt chạy đến để nói với cậu: “Tôi nhận được tin tức bên trên truyền xuống, tôi sẽ đi đầu thai.

Trước khi đi, tôi muốn tạm biệt cậu lần cuối.”
Cố Diệp nhìn chuỗi nhân quả trên mặt bà, cười nhẹ hỏi: “Bà có biết tại sao lúc trước không thể đầu thai được không?”
Bà cụ mờ mị nói: “Tôi không biết.”
Cố Diệp tốt tính giải thích: “Bởi do bà bị lừa nên nhân quả chưa dứt, thế nên mới không thể đầu thai được.

Bây giờ bọn họ đều đã bị bắt, chịu báo ứng phải có nên bây giờ bà mới có thể đi đầu thai.”
Bà cụ đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy không dám tin: “Thực sự là tôi bị lừa sao?”
Cố Diệp bất lực, bà lão vẫn chưa thể phản ứng kịp: “Đúng nhỉ, không phải chứ.

Cảnh sát đã thông báo tin tức rồi.” Cố Diệp đưa thông báo của cảnh sát cho bà cụ xem: “Họ đều bị đưa ra toà rồi, bây giờ bà tin rồi chứ.”
Bây giờ bà cụ mới phản ứng lại, sắc mặt phức tạp thở dài: “Lừa gạt một bà cụ như tôi để làm gì chứ?”
“Lừa tiền của bà thôi.

Tiền con trai, con dâu bà đưa cho để tiêu vặt có phải là do từ lừa đảo mà có?”
Bà cụ im lặng, biểu cảm ngày càng trở nên khó nói.
Cố Diệp cười mỉm, có vẻ bà ấy đã biết tại sao mình chết rồi, Cố Diệp cười nói: “Đi nào, bà mau đi đầu thai đi.”
Bà cụ suy nghĩ, sắc mặt dần ngưng trọng: “Bây giờ tôi chưa thể đi được, tôi phải đem trả lại số tiền kia cho người ta.”
Cố Diệp dừng lại mỉm cười nói: “Được.”
Bà cụ trả tiền cho Cố Diệp trước, thành thật nói: “Tôi không thể lừa cậu, đây là tiền của mười một cái đệm kia.”
Cố Diệp nhận lấy tiền âm phủ, thở dài nói: “Được rồi, bà đừng trì hoãn việc đầu thai nữa.”
Bà cụ cười lớn nói: “Không sao đâu còn tận một tháng nữa lận.”
Cố Diệp vẫy tay: “Bà ơi hẹn gặp lại!”
Thân ảnh bà cụ khuất dần trong màn đêm, vội vàng tìm những khách hàng trước đó để trả lại tiền.

Cố Diệp quay lại phòng khách, dâng hương cho Diêm Vương, nói nghiêm túc: “Địa phủ mất nguồn cung rồi, cái đệm trong tay ngài không được làm nữa nên rất đáng tiền đó, ngài có hào hứng không?”

Khói lượn quanh Cố Diệp vài vòng, Cố Diệp xúc động: “Tôi thật là hiếu thảo mà!”
Ban đêm Cố Diệp lại mơ thấy có người đang đuổi theo cậu trên con đường tối tăm.

Trong mơ cậu không những không sợ mà còn rất vui vẻ tuy không biết ai đuổi theo.

Trong lòng còn suy nghĩ: Tuyệt đối không quay về, không bao giờ quay về!
Cuối cùng chạy đến được một cái cửa có ánh sáng, Cố Diệp không quay đầu lại tiếp tục tiến lên.

Người phía sau tức giận ném đồ đập vào đầu Cố Diệp, hét một câu gì đó nhưng vì khoảng cách quá xa nên cậu không nghe rõ.

Cậu mở mắt thấy xung quanh tối đen như mực.

Cố Diệp ngồi dậy vẻ mặt mờ mịt, sờ gáy thì cảm thấy nó hơi đau mà không biết vì sao.
Úc Trạch cũng ngồi dậy cùng: “Sao thế? Em mơ thấy ác mộng sao?”
Cố Diệp gãi đầu: “Không phải ác mộng đâu anh, em cũng không biết nó là cái gì.”
Cậu ôm Úc Trạch, đẩy ngã đối phương, cùng nhau nằm xuống: “Giống như có người gọi em đến chỗ nào ấy mà em không muốn đi  theo nên người kia liền đánh lên đầu em, hình như còn mắng em nữa.

Nhưng hắn đâu chạy nhanh như em nên không đuổi kịp.”
Úc Trạch ôm cậu an ủi: “Mơ đều là giả, ngủ tiếp nào.”
Cố Diệp cầm tay Úc Trạch đẩy sang bên cạnh: “Tránh xa em ra đi, bị anh đè đến sợ.”
Nói xong liền nhắm mắt ngủ, ngủ rất ngon lành.
Úc Trạch chờ cho cậu ngủ mới lại tiến tới ôm chặt.
Ngày thứ hai, Cố Diệp quay về nhà, cậu cũng muốn tranh thủ thời gian để ở bên cha mẹ.

Vừa lúc gặp ba đang đi ra ngoài, Cố Diệp thấy ba mình mặc rất giản dị.

Vì bây giờ thời tiết ấm lên nên ông mặc một cái áo len và áo khoác đã có thể đi ra ngoài.

Cố Diệp hỏi: “Ba đi đâu vậy?”
Tâm tình của ba Cố Diệp khá tốt: “Ba hẹn bác Vương đi chơi bóng.”
Cố Diệp ân cần hỏi: “Con đi cùng với ba nhé, chơi golf hay là bida ạ?”
“Chơi golf, con biết chơi à?”
“Không đâu, tiện thể con học ba được không.” Cố Diệp cười híp mắt nói: “Con lái xe đưa ba đi nhé?”
Khoé miệng ba Cố Diệp giật giật, nói đầy ghét bỏ: “Ba không muốn ngồi xe con, quá loè loẹt.” Lúc này, tài xế riêng của ông đã lái xe tới đây, ông nói: “Lên xe đi.”
Có lẽ do bây giờ đã có tuổi nên ông muốn thân với con trai.

Vì thế ba Cố Diệp lần đầu mang con trai đi chơi rất vui vẻ, trên đường đi còn hỏi Cố Diệp: “Tại sao lại muốn ra ngoài cùng ba, có việc gì à?”
Cố Diệp bất mãn nói: “Không có việc gì không thể đi chơi với ba sao? Con muốn chơi với ba mà.”
Ba Cố nuôi cậu lớn đến như thế này mà thấy cậu vẫn như trẻ con, dở khóc dở cười nói: “Lại nghịch nữa rồi!”  
Cố Diệp cười nói: “Ba xem kìa, con không đi làm công ty cũng tốt mà, con có thể đi chơi với ba.

Hôm nay đi cùng ba ngày, mai con đi tìm mẹ.”
Ba Cố cười: “Cẩn thận bị mẹ con bắt làm người mẫu.”
Cố Diệp nhoẻn miệng cười: “Mẹ con đâu có keo kiệt như vậy, mẹ mời mấy minh tinh mà, còn nhờ anh hai tìm người.”
Cha Cố bất lực: “Mẹ con xấu hổ.”
Cố Diệp cười nói: “Đúng vậy, để con quay lại nói với anh hai.”
Cái sân golf này chính là quà tặng của Cố Sâm tặng cho ba Cố.

Vừa lúc bọn họ đi dến gần mảnh đất mà họ đã mua.

Trên đường Cố Diệp còn cố ý nhìn qua, âm thầm gật đầu.

Ánh mắt của ba tốt thật, từ không khí mảnh đất này có thể nhìn ra nó là khu đất có phong thuỷ phát tài.

Về sau mà thay đổi nhẹ phong thuỷ nó sẽ thành đại phú đại quý, đây cũng là tiền mà!
Hai cha con xuống xe không bao lâu thì bác Vương đến.

Vừa nhìn thấy Cố Diệp bên cạnh ba Cố liền trêu chọc: “Con trai nuôi lớn rồi mang nó đi chơi à?”
Ba Cố khinh bỉ nó: “Đúng vậy, nó cứ đòi đi theo.”
Tuy mặt ngoài ghét bỏ nhưng ai cũng có thể nhìn ra ba Cố đang rất cao hứng.

Bác Vương cười trêu chọc: “Con trai tự nguyện đi theo mà không tốt sao? Tôi cũng muốn mang mà chẳng có ai chịu đi theo.”
Cố Diệp lễ phép trả lời: “Cháu chào bác Vương ạ!”
“Được lắm, chớp mắt cháu đã lớn như vậy rồi, lần trước gặp cháu mới là học sinh cấp 3.

Bây giờ càng ngày càng đẹp trai.”
Cố Diệp nghĩ thầm mình đã gặp bác này rồi sao, tại sao lại quên mất rồi.
Hai người bạn già nói vài câu rồi bắt dầu chơi bóng, Cố Diệp cười nói: “Mọi người cứ chơi trước đi con sẽ xem mọi người đánh như thế nào để học tập.”
Cố Diệp xem mọi người chơi một lúc còn đưa nước cho ba tiện đưa luôn cho cả bác Vương.

Bác Vương cầm cốc nước hâm mộ ba Cố: “Cháu trai à, lần trước cháu nói ba năm nữa ta mới được về hưu là đúng chứ!”
Cố Diệp ngẩn ra một lúc, cuối cùng cũng nhớ mình đã gặp bác Vương ở chỗ nào, người này đã từng tìm cậu để hỏi chơi nên cậu cũng nói đùa theo.

Lúc đấy cha cậu còn bảo không cho phép cậu bói.

Rất nhanh sau đó, con trai nhà kia không quay về nữa.

Từ đó Cố Diệp liền hiểu ra, cha là loài sinh vật không thể nói chuyện đạo lý.

Cố Diệp cười nói: “Dạ đúng vậy, anh ấy sắp về rồi ạ.”
“Mong là vậy.” Bác Vương nghe xong, khuôn mặt tuy đang cười nhưng ánh mắt lại rất phức tạp: “Bác chỉ hi vọng nó sẽ như anh cả của cháu, trở về tiếp quản để bác có thể được nghỉ ngơi.”
Cố Diêp cười nói: “Sẽ nhanh thôi, bác cứ yên tâm, rất nhanh sau đó là bác có thể cùng ba cháu đi đánh bóng mà không quan tâm thời gian, muốn chơi lúc nào thì chơi.”
Cố Diệp cũng có thể thấy quan hệ của bác Vương khi còn trẻ với con trai không được tốt, có lẽ đây là lý do mà anh ta chưa muốn trở về.

Nhưng dù sao cũng là cha con, là con trai nếu như có hiếu sẽ không để cha mình phải mệt mỏi.

Con trái bác Vương thực sự sắp trở về, cậu cũng không lừa dối gì.
Bác Vương được Cố Diệp dỗ cho cười lớn còn khen liên tục: “Lão Cố à, ông có thể có đứa con trai bảo bối này là nhờ tích phúc đó, rất khéo mồm.

Có phải ngày nào ông cũng được dỗ đến cười lớn không?”

Ba Cố chê rất có lý: “Mỗi ngày nó chỉ làm tôi tức đến giậm chân, cũng tạm được.”
“Đúng đấy ạ.” Cố Diệp nghiêm túc nói: “Lúc ba cháu giậm chân rất đáng yêu đấy ạ.”
Ba Cố bị nói cho đỏ mặt, rất muốn đánh con, Cố Diệp vội vàng dỗ dành: “Trêu ba thôi mà, về nhà đánh sau đi.”
Ba Cố thấy bây giờ cậu đã cao như vậy, cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, chỉ có thể dở khóc dở cười: “Sao da mặt con lại dày đến vậy.” Mặc dù ngoài miệng chê bai nhưng ba Cố vẫn đưa gậy golf cho Cố Diệp: “Đánh hai bóng nhé?”
Cố Diệp nhận lấy gậy golf đáp: “Dạ.”
“Hồi nãy xem có học được gì không, nhìn rõ không?”
Cố Diệp gật đầu: “Gần được ạ, nhưng cái này chắc còn cần cả kỹ xảo nữa cơ.”
Ba Cố đứng thẳng người: “Đi nào, ba dạy con.”
Cố Diệp đi đến và ra hiệu: “Chơi như này phải không ạ?”
Cha Cố cười: “Không ngờ tư thế đứng của con học tốt đấy, có thể lừa mấy cô gái.

Tay này, dùng sức đánh một cái.”
“Đi nào.” Cố Diệp dùng lực đánh quả bóng bay đi làm ba Cố rất vui: “Luyện tập chăm vào.”
Cố Diệp cười nói: “Nhìn thì có vẻ rất dễ dàng nhưng thực ra nó cũng cần kỹ năng riêng, không thể không luyện tập.”
“Đúng vậy, con có chịu học đâu.” Tâm trạng ba Cố đang rất tốt: “Lần sau có thời gian ba sẽ đưa con đi.”
“Tuyệt quá.” Cố Diệp híp mắt gật đầu, đứng một bên tập vung.

Ba Cố ngồi một bên xem một lúc, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại.
Ông đã nhìn rất nhiều bạn bè đăng bài trên nhóm khoe cái này cái kia.

Ba Cố chưa được khoe cái gì nên lần này vì ánh mắt hâm mộ của bạn bè, trong lòng như có thứ gì thức giục, ông nghiêm mặt đăng vào trong nhóm bạn bè: Con vịt nhỏ ngu ngốc.
Ba Cố đăng xong cảm thấy mặt mình nong nóng.

Vừa nghiêm túc xem Cố Diệp, lâu lâu lại chỉ bảo hai câu.

Ông nhìn tư thế đứng của Cố Diệp càng ngày càng tốt liền ghét bỏ: “Cũng chỉ làm được dáng đứng thôi.”
Ông bạn già nhìn video của ông trong nhóm thì ước ao, ghen tị châm biếm: “Ông chỉ như thế còn muốn chê ai đây, ông đăng trong nhóm làm gì? Khoe khoang mình có nhiều con trai giỏi hả?”
Ba Cố nghe những lời này thì suy nghĩ: cũng đúng nhỉ.

Ông không có gì để khoe nhưng giỏi nhất là có nhiều con trai, đứa này còn giỏi hơn so với đứa kia.

Mặc dù đứa nhỏ nhất học chẳng ra gì nhưng lại có tâm địa thiện lương, Ông sẽ chẳng bao giờ cần phải lo lắng việc anh em bọn nó sẽ bất hoà.
Ba Cố cũng đã suy nghĩ thông suốt, Cố Dương bây giờ đã rất cố gắng rồi, nó có thể học được cái gì không quan trọng nữa, dù sao các anh trai vẫn có thể nuôi được nó, chỉ cần nó có thể giữ được sự hồn nhiên thì cũng không tệ.
Cả ngày đánh golf cho đến chạng vạng, hai ông chú mới chán, bây giờ mới chịu về nhà.

Khi đang chào tạm biệt thì bác Vương nhận điện thoại, vừa nghe vừa ngạc nhiên nhìn Cố Diệp.

Ánh mắt nóng rực doạ ba Cố nhảy dựng.

Ông kéo Cố Diệp ra sau, phòng bị nhìn đối phương.

Con ông đã có mấy người cha không thể lại nhiều thêm một người nữa.
Bác Vương sau khi cúp điện thoại, vui mừng nói: “Vừa nãy con trai bác gọi điện nói rằng ngày mùng một tháng năm nó sẽ về nước, lần này là về thật.”
Ba Cố bấy giờ mới hết đề phòng, cười nói: “Tốt rồi, chỉ cần làm hai năm là có thể tiếp quản được rồi, sau đó chúng ta sẽ rút lui.”
Bác Vương bất ngờ giữ chặt lấy Cố Diệp: “Cháu trai à, cháu tính rất chuẩn! Cháu hãy làm con…”
Cha Cố nghiêm mặt cắt đứt lời: “Không thể nào! Ông đừng có mà đánh chủ ý lên con trai tôi.”
“Sao ông lại nhỏ mọn thế, ông nhiều con thế cơ mà, tôi còn nghe nói việc ông say rượu đem con trai đi cho, nếu không ông với tôi cùng uống xem sao?”
“Ông cút đi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Hai ông chú già xô đẩy nhau.

Cố Diệp ngồi một bên xem mỉm cười.

Có một người bạn tri âm đi cùng từ khi còn là thiếu niên đến khi tóc bạc trắng thì cuộc đời thật may mắn.

May mà cậu cũng có mấy người bạn, chờ đến khi về già có thể cùng nhau đánh mạt chược, đánh golf cũng rất tốt.

Cố Diệp xoa cằm suy nghĩ, khi nào phải lừa Kiều Kiều xuống núi mới được, để hắn ta một mình trên núi làm cậu lo lắng quá.
Sau khi về, ba Cố vui vẻ gọi hai đứa con trai về, gọi cả Úc Trạch tới cùng ăn bữa cơm gia đình.

Cả ngày nay ba Cố được Cố Diệp dỗ nên luôn tươi cười.
Ăn xong, Cố Diệp lôi kéo hai anh trai với Úc Trạch cùng nhau chơi bài.

Cố Diệp với anh hai một nhóm.

Nhìn hai người bình thường ăn nói vô cùng cẩn trọng bây giờ ánh mắt đều mang ý cười.

Cố Lâm chẳng muốn chơi nữa: “Có muốn đổi chỗ không?”
Cố Diệp bất mãn: “Tại sao lại phải đổi? Anh hai đang xem thường em đúng không?”
Cố Lâm tức giận ném bài lên bàn: “Em bị ngu sao? Bọn họ mà cùng đội là chúng ta chưa đánh đã thua, em đâu thể chơi tâm lý được với hai người họ chứ.”
Cố Diệp uỷ khuất nhìn Úc Trạch: “Em nghĩ mình sẽ thắng mà.”
Úc Trạch cụp mắt nhìn bài mình rồi lại nhìn sang Cố Diệp, trầm ngâm.
Cố Lân lập tức cầm lại bài, cảm giác mình có thể đánh.
Cố Sâm: “…”
Cố Diệp đang cố ý chơi xấu thì ba Cố gọi: “Thằng ba, nghe điện thoại, bác Vương gọi này.”
Cố Diệp tò mò chạy đến: “Bác Vương tìm con ạ?”
Ba Cố bất lực, ông vừa nghe thì người kia đã nói: “Tôi không tìm ông, tôi tìm con trai ông cơ.”
Ông hỏi: “Đứa nào?”
Đối phương liền không khách khí: “Ông nhiều con trai cũng không thể khoe khoang thế được, tôi tìm thiếu gia nhỏ nhà ông, thằng ba ý.”
Cố Diệp nhận điện thoại từ ba, nghi hoặc hỏi: “Bác Vương, chú tìm con có việc gì thế?”
Đối phương ngượng ngùng nói: “Có một chuyện kỳ lạ, Sau khi về nhà bác đã suy nghĩ rất lâu nên muốn tìm cháu hỏi.”
Tác giả có lời muốn nói: Ba Cố nghiêm túc lục túi: Hừ! Thằng cả cũng hơi chững chạc, năng lực làm việc tốt hơn.

Thằng hai thì hơi có đầu óc, có chút xíu phong độ, nhẹ nhàng.

Thằng ba cũng có dáng vẻ đẹp mắt một tí, nói hơi nhiều một tí.

Thằng tư hơi ngây thơ… Thôi được rồi xoá thằng tư đi.
Cố Dương:???.


Bình luận

Truyện đang đọc