NGƯỜI TA YÊU LÀ CHIẾN THẦN

Kỹ năng diễn xuất của Lục Thủy quả là không chê vào đâu được. Mộ Khanh Trần nghe vào còn cảm thấy cực kì thương cảm chứ đừng nói gì đến anh họ của Lục Thủy, Mộ Khanh Trần âm thầm tán thưởng.

Nghe hết câu chuyện, Lục Lang nhìn vội về phía Mặc Triều Bạch sau đó lập tức quay đi. Giọng hắn rất vui vẻ mà nói với ba người.

"Nhà ta rất rộng huynh muội hai người có thể ở đây bao lâu cũng được. Còn công việc sáng mai ta sẽ đem hai người vào Trường Môn Tông. Vừa may ta cũng làm trong đó."

Mộ Khanh Trần lập tức đứng lên chắp tay cảm tạ.

"Vậy tại hạ cảm ơn Lục công tử!"

"Bách Hợp cô nương không cần khách khí!"

Lục Thủy nhìn thấy cử chỉ Mộ Khanh Trần nào giống cô nương bèn kéo nhẹ ống tay áo của y mà thì thầm.

"Cô nương!"

Mộ Khanh Trần lúc này mới nhớ ra bèn lập tức yểu điệu vuốt tóc. Sau đó ngồi xuống còn không quên dẫm lên chân Lục Thủy.


"Ối!"

Thành công làm Lục Thủy ôm chân đau đớn.

"Trời cũng sắp tối rồi chắc mọi người đã đói rồi nhỉ? Ta gọi hạ nhân nấu một ít thức ăn, bốn người chúng ta vừa ăn vừa hàn huyên một lát."

Lục Lang vừa nói xong lập tức đi xuống nhà dưới căn dặn hạ nhân. Thấy bóng Lục Lang vừa khuất Mộ Khanh Trần đã mắng vào mặt Lục Thủy một trận.

"Ai cho ngươi đặt cho ta cái tên đó. Ngươi tưởng ta gái lầu xanh sao?"

Lục Thủy biết mình hơi quá vội vã nói với Mộ Khanh Trần.

"Ta chỉ bất ngờ quá nên không kịp suy nghĩ thôi mà, vả lại tên Bách Hợp có gì xấu đâu. Ta lại thấy rất hay!"

Mộ Khanh Trần nhào đến muốn chụp lấy cổ áo Lục Thủy nhưng y đã nhanh chân chạy ra xa.

"Vui hả, vậy từ hôm nay ta sẽ gọi ngươi là Bách Hợp."

Lục Thủy chạy ra ngoài xa đứng đó cười ha ha.

"Gọi thì gọi ta sợ gì. Dù sao ta cũng không phải là cô nương như ai kia!"


"Ta phải đánh gãy răng của ngươi!"

Mộ Khanh Trần không cam tâm lại muốn chạy theo bắt lấy Lục Thủy, nhưng Mặc Triều Bạch đã ôm y lại.

"Bỏ ta ra, để ta đánh hắn một trận!"

Nhưng Mặc Triều Bạch vẫn không chịu buông tay.

"Ngồi xuống uống tí nước đã!"

Nói rồi Mặc Triều Bạch đút ly nước hắn đang uống dở vào miệng Mộ Khanh Trần.

"Ực!"

Mộ Khanh Trần uống cạn một hơi sau đó đẩy ta Mặc Triều Bạch ra.

"Uống rồi, bây giờ thả ta ra để ta đi xử lý cái tên này!"

Lục Thủy vẫn đứng từ xa mà lè lưỡi trêu ghẹo, Mộ Khanh Trần chuẩn bị phóng qua chiếc bàn để đến bắt Lục Thủy nhưng Mặc Triều Bạch vẫn cứ ôm chặt không tha.

Đến khi Lục Lang quay lại đã chứng kiến cảnh Bách Hợp cô nương đang nhoài người qua bàn, mà Mặc Triều Bạch hai tay y vẫn đang ôm cứng lấy vòng eo nhỏ của cô nàng. Lục Lang ngại ngùng cười khan.


"Huynh đệ hai người thật là thân thiết!"

Lúc ấy Mộ Khanh Trần mới lập tức đoan trang mà ngồi xuống sau đó đẩy ta Mặc Triều Bạch ra. Mắt còn tức giận liếc xéo Lục Thủy.

Tối hôm đó Mặc Triều Bạch và Lục Thủy chung một phòng còn Mộ Khanh Trần vì là một cô nương gia nên được ưu đãi một phòng riêng. Vào phòng ngồi một lát Lục Lang đã tự tay ôm chăn nệm mới sang cho hai người. Y còn rất quan tâm và hỏi han Mặc Triều Bạch một lúc. Nào là:

"Giường nhỏ như thế Mặc huynh có ngủ được không?"

Rồi thì:

"Mặc huynh bao nhiêu tuổi? Đã có gia thất hay chưa. .?"

Những câu hỏi riêng tư như thế đã làm cho Lục Thủy một kẻ mù mờ cũng đã nhìn ra biểu ca có cảm tình với Mặc Triều Bạch.

Lục Thủy biết Mặc Triều Bạch chỉ hiền lành với một mình Mộ Khanh Trần, nên không dám để Lục Lang hỏi nhiều thêm. Rồi tìm mọi cách mới đuổi được biểu ca ra ngoài. Lúc này Lục Thủy mới yên tâm mà nằm ngửa trên giường nói với Mặc Triều Bạch.
"Tối nay Mặc huynh ngủ ở chỗ Mộ Khanh Trần đúng không? tình nhân các người một ngày không gặp như cách ba thu. Huống gì bây giờ trời đã vào đêm tối lửa tắt đèn có những chuyện ngươi không nói ta cũng biết!"

Sau đó phóng cho Mặc Triều Bạch một ánh nhìn "Ta hiểu hết!"

Mặc Triều Bạch cũng không giải thích gì với Lục Thủy. Dù sao những gì Lục Thủy đang suy nghĩ cũng chẳng khác suy nghĩ trong lòng của Mặc Triều Bạch là bao. Mộ Khanh Trần vào phòng còn chu đáo tìm một hạ nhân xin thêm một chiếc gối. Sau khi mang gối về phòng Mộ Khanh Trần lên giường nằm vào bên trong, rồi để chiếc gối đầu bên ngoài chờ Mặc Triều Bạch. Nhưng chờ một lúc lâu sau vẫn không thấy y đâu. Mộ Khanh Trần đang định đi tìm đã thấy Mặc Triều Bạch xuất hiện. Vậy là Mộ Khanh Trần vẫy tay với Mặc Triều Bạch.
"Ta đã chuẩn bị xong cả rồi, người mau lên đây!"

Mặc Triều Bạch trông thấy chiếc gối mà Mộ Khanh Trần đã chuẩn bị cho mình, y rất vui mà leo lên giường. Sau đó nằm nghiêng dang tay ra Mộ Khanh Trần lập tức chui vào trong lòng y. Chăn được Mặc Triều Bạch kéo lên che lại thân ảnh hai người. Mộ Khanh Trần hài lòng tìm một tư thế thoải mái mà nằm sau đó lẩm bẩm.

"Ta chờ người rất lâu đó! Tâm sự gì với Lục Thủy mà đến muộn như vậy?"

Mặc Triều Bạch nhéo cằm Mộ Khanh Trần.

"Chờ ta làm chi?"

"Chờ người ngủ cùng ta!"

Nói ra mới phát hiện lời nói có chút ám muội. Biết Mộ Khanh Trần da mặt mỏng nên Mặc Triều Bạch bèn chuyển sang đề tài khác.

"Tên Lục Lang đó lại đến hỏi các thứ, ta thật nhức đầu!"

"Hắn hỏi gì?"

Mặc Triều Bạch bèn kể lại cuộc trò chuyện lúc nãy. Nghe xong Mộ Khanh Trần tròn mắt.
"Lúc đầu ta đã thấy ánh mắt hắn nhìn huynh thật sự rất khác thường mà. Không được ta phải đi nói với Lục Lang ta và huynh không phải huynh muội!"

Mặc Triều Bạch cười cười nhìn gương mặt nhăn nhó của Mộ Khanh Trần.

"Vậy chúng ta là gì?"

"Chúng ta là tình. ."

Mộ Khanh Trần nhìn đến khuôn mặt đang nở nụ cười của Mặc Triều Bạch biết mình đã bị lừa, y bèn tốc mền đang đắp trên người Mặc Triều Bạch ra, sau đó ngang nhiên leo lên ngồi trên người Mặc Triều Bạch.

"Còn dám hỏi ta câu đó, người định qua cầu rút ván sao?"

Mặc Triều Bạch vẫn để cho Mộ Khanh Trần ngồi trên người mình. Môi nở nụ cười thật sâu đôi mắt như sao của y lấp lánh gì Mộ Khanh Trần.

"Ta nào dám, chỉ là ta không biết nên muốn hỏi Khanh Trần thôi. Thế chúng ta là gì?"

Mộ Khanh Trần giả vờ ngây thơ mắt lúng liến nhìn Mặc Triều Bạch.
"Ta cũng không biết! Hay là ta gọi người là sư phụ!"

Mặc Triều Bạch kê đầu lên hai tay rồi nhìn Mộ Khanh Trần ngồi trên người mình bằng ánh mắt phi thường ngọt ngào. Ánh mắt đó làm Mộ Khanh Trần bị thu hút, lúc này y chợt phát hiện Mặc Triều Bạch quả thật rất đẹp mắt. Người này cho dù đi đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm thu hút ánh nhìn của người khác, Mộ Khanh Trần bị sắc đẹp của Mặc Triều Bạch thu hút ngồi nhìn mãi như thế. Một lúc lâu bỗng nhiên giật mình nhớ lại mình đang muốn đi nói chuyện với Lục Lang. Y lập tức leo xuống khỏi người Mặc Triều Bạch. Khiến cho Mặc Triều Bạch chẳng biết phải làm thế nào mới giữ yên Mộ Khanh Trần nằm yên được.

"Lại đi đâu?"

Mộ Khanh Trần nhanh nhẹn leo xuống giường.

"Suýt nữa thì bị sắc đẹp của người làm cho ta quên mất. Ta phải đi gặp Lục Lang! nói chuyện với hắn cho rõ ràng. Miễn sau này Lục Lang lại liên tục dòm ngó người."
Nhưng Mặc Triều Bạch nhanh tay hơn kéo y lại. Nhét cả người Mộ Khanh Trần vào trong chăn.

"Muốn đi đâu, nằm xuống ngủ!"

Mộ Khanh Trần bực mình đẩy cái tay của Mặc Triều Bạch ra.

"Nam nhân của ta bị người khác dòm ngó làm sao mà ta ngủ được, người đừng lúc nào cũng ỷ thế mà hiếp đáp ta như vậy. Buông ra ta phải đi nói với tên đó!"

Hai người giằng co một lúc.

"Xẹt!"

Áo ngủ mỏng manh của Mộ Khanh Trần đã bị kéo rách. Bờ vai trắng ngần được phô bày rõ ràng dưới ánh đèn.

"Người. . còn dám kéo rách áo của ta?"

Ánh mắt của Mặc Triều Bạch đã bị bờ vai của Mộ Khanh Trần thu hút y nhoài người dậy lập tức đặt lên đó một nụ hôn sâu. Mặc Triều Bạch chỉ dừng lại một lúc, sau đó hôn đến đôi môi đang hơi hé mở của Mộ Khanh Trần. Hai người cứ ôm hôn như thế thật lâu. Đến khi rời môi nhau ra thì mặt Mộ Khanh Trần đã vì được hôn mà đỏ bừng. Mặc Triều Bạch nhìn sâu vào mắt Mộ Khanh Trần. Nhưng cũng không tiếp tục mà lại nhét Mộ Khanh Trần vào chăn. Rồi hôn lên mắt Mộ Khanh Trần.
"Nơi này không an toàn, ngủ đi ta canh chừng cho ngươi!"

"Nhưng mà. ."

Trông thấy Mộ Khanh Trần vẫn còn nhìn mình bằng ánh mắt mơ màng, Mặc Triều Bạch không kìm lòng được lại cúi xuống hôn Mộ Khanh Trần một lúc.

"Đừng nhìn ta như thế, ta sợ mình không kềm được!"

Lúc này Mộ Khanh Trần mới hoàn toàn vui vẻ mà úp mặt vào lồng ngực Mặc Triều Bạch.

"Vậy ta ngủ đây!"

Mặc Triều Bạch hôn vào trán Mộ Khanh Trần một cái.

"Ngoan!"

Nhưng Mộ Khanh Trần chưa kịp ngủ đã nghe có tiếng động nhẹ ngoài hành lang. Trong đêm tối mắt hai người giao nhau. Cả hai đều quyết định im lặng lắng nghe.

"Kẹt!"

Sau khi mở cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng vào phòng, rồi đến gần giường ngủ. Nhưng hắn chỉ thấy một cô nương đang nằm ngủ ngon lành không hề thấy bóng dáng Mặc Triều Bạch.

Vậy là Lục Lang yên tâm đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại. Mộ Khanh Trần thì thào bên tai Mặc Triều Bạch.
"Lục Lang! Tại sao hắn lại rình rập chúng ta như vậy? Không được ta phải đi xem Lục Thủy."

Mặc Triều Bạch trấn an liên tục vỗ lưng Mộ Khanh Trần.

"Đừng lo, dù sao hắn cũng là biểu ca của Lục Thủy. Vả lại còn có Lục Nguyệt Sơn Trang làm sao hắn dám động đến Lục Thủy!"

"Ngoan, ngủ một lát!"

Mộ Khanh Trần vẫn cảm thấy lo lắng cho Lục Thủy.

"Ta bảo đảm Lục Thủy không xảy ra chuyện gì!"

Có lời cam đoan của Mặc Triều Bạch, Mộ Khanh Trần mới yên tâm tiếp tục rúc vào lòng Mặc Triều Bạch. Ấm áp an tâm mà ngủ thật say. 

Bình luận

Truyện đang đọc