NGƯỜI TA YÊU LÀ CHIẾN THẦN

Cô nương nãy giờ vẫn nằm im lặng theo dõi diễn biến. Đến khi mắt thấy bọn chúng đã chạy xa, một vị đại thẩm tốt bụng cùng vài người phụ nữ mới đến dìu cô nương ngồi vào cái ghế nhỏ bên đường. Cô nương vẫn còn rất mệt, chỉ có thể nói đứt quãng vài câu.

"Cảm ơn mọi người đã ra tay tương trợ!"

Đại thẩm trông thấy cô nương đáng tuổi con mình lại khổ sở như thế, nên tâm cũng mềm nhũn.

"Không cần phải sợ, bọn chúng đã đi mất rồi."

Nắm lấy bàn tay vẫn còn run rẩy vì sợ hãi của cô gái.

"Cô tên gì? nhà cô nương ở đâu? Tại sao lại bị truy bắt như thế?"

Nghe đại thẩm nói thế nước mắt A Liễu lúc này mới lã chã tuôn rơi.

"Ta tên A Liễu nhà ở ngoài thành, sáng nay ta đi lên núi hái rau. Tự dưng lại xuất hiện hai kẻ lạ mặt chẳng nói chẳng rằng nhào đến bắt ta đi."


Nghe A Liễu nói thế đám đông nãy giờ vẫn chưa tản đi, có người trong đó không kềm được hỏi tiếp.

"Chúng bắt cô đi đâu?"

A Liễu vừa khóc vừa kể lể.

"Ta bị bịt mắt không biết chúng dẫn đi đâu, chỉ biết chúng giam ta vào một phòng kín. Sau khi được tháo băng mắt ra, ta mới phát hiện trong phòng cũng có vài cô nương có hoàn cảnh giống như vậy."

Đại thẩm hỏi tiếp.

"Cô bị bịt mắt không thấy gì nhưng có nghe bọn chúng nói gì với nhau không?"

"Chỉ nghe loáng thoáng hình như là chưởng môn rồi mật thất à còn có một cái tên!"

A Liễu lại lắc đầu cố gắng suy nghĩ một lúc.

"À là Lục Lang!"

Một người thanh niên trong đám đông nói xen vào.

"Có tên này cũng dễ tìm, cô nương yên tâm. Chúng ta sẽ điều tra rõ bọn chúng là ai. Sau đó cứu những người còn lại."

Cô nương đứng lên hành lễ.


"Đa tạ mọi người!"

Nhưng mới chạy một quãng đường xa như thế. Cơ thể vẫn còn mệt mỏi nên chỉ vừa đứng dậy đã ngã nhào xuống đất. Mọi người hoảng hồn ba tay bốn chân dìu cô dậy. Lại "vô tình" phát hiện trên đất có một miếng ngọc.

"Là lệnh bài!"

Sau khi cầm lên mọi người đọc kỹ mới biết chính là lệnh bài của Trường Môn Tông. Trên đó còn khắc một cái tên.

"Lục Lang!"

Mọi đầu mối đều liên quan đến cái tên này.

Tuy thành Nhạn Hồi thuộc sự cai quản của Trường Môn Tông. Nhưng giang hồ vẫn có một tổ chức chuyên xử lý những việc đại sự của các tông phái gọi là Hành Luật. Mỗi một địa phương trên ngũ châu đều có một cứ điểm của tổ chức này. Sự tình liên quan trọng đại, mọi người cũng không dám rề rà. Lập tức cử ra một người đại diện, đem miếng ngọc cùng A Liễu đến cứ điểm của Hành Luật trong thành Nhạn Hồi.


Đứng đầu cứ điểm này là một vị phu nhân khoảng chừng ba mươi tuổi mọi người thường gọi là Mộc phu nhân. Sau khi nghe hai người trình bày xong mọi chuyện, Mộc phu nhân cũng không có vẻ gì là quá ngạc nhiên. Đoạn thời gian này những cứ điểm khác liên tục báo tin có rất nhiều những cô nương bị bắt đi không rõ mục đích. Hành Luật cũng đang điều tra sự việc này. May mắn hôm nay lại có một nhân chứng trốn ra từ nơi đó. Quả thật may mắn. Mộc phu nhân bèn giữ A Liễu ở lại. Một là để tiếp tục thu thập thêm tin tức, hai là bảo vệ cô nàng khỏi những kẻ muốn gϊếŧ người bịt đầu mối.

Sau khi diễn một màn kịch, thuận lợi nhét A Liễu vào Hành Luật. Lục Thủy lại theo lời dặn của Mộ Khanh Trần lập tức chạy về nhà của biểu ca Lục Lang. Vị biểu ca này mấy bữa nay bị Mộ Khanh Trần cho dùng thuốc mê, ngày nào cũng ngủ gà ngủ gật. Chẳng biết trời trăng gì. Lục Thủy cho y uống một chén thuốc giải, rồi lục tủ lấy sạch tiền vàng của Lục Lang. Bày ra nhà giống như bị trộm.
Lại ngồi chờ nửa khắc, xác định Lục Lang sắp tỉnh mới yên tâm ra khỏi nơi đó. Nhưng Lục Thủy cũng không đi xa mà cùng Mộ Khanh Trần nấp ở một nơi kín đáo, đối diện cổng lớn Trường Môn Tông.

Lát sau đã thấy Lục Lang bước thấp bước cao tới đó. Y là tay sai đắt lực của chưởng môn Trang Liễu Niên nên dù không có thẻ bài vẫn dễ dàng đi vào bên trong.

Vì bị đánh thuốc mê nên Lục Lang chẳng biết mình đã ngủ mất vài ngày. Cứ tưởng rằng chuyện bắt được "Mộ Khanh Trần" mới xảy ra ngày hôm qua. Nên lập tức chạy tới mật thất nhìn "Mộ Khanh Trần" một lúc, sau đó mới yên tâm mà làm công việc của mình. Chỉ một lát sau người của Hành Luật đã điều tra ra nơi ở của Lục Lang. Mộc phu nhân phái ra một nhóm thủ hạ có thân thủ tốt đi vào Trường Môn Tông, với mục đích bắt Lục Lang đem về cử điểm. Đoàn người rầm rập chạy vào cửa nhưng bị hộ vệ trước cổng Trường Môn Tông ngăn lại. Hai bên nói với nhau chưa được vài câu đã xảy ra xô xát.
Động tĩnh quá lớn làm cho Trang Liễu Niên đang ngủ trưa bị ồn ào mà thức dậy. Hỏi thuộc hạ mới biết Hành Luật phái người đến muốn mang Lục Lang đi. Trang Liễu Niên lại tưởng Lục Lang ăn chơi gì đó bị Hành Luật để ý, nên cũng không quan tâm mà truyền lệnh cho thủ hạ đem Lục Lang giải đến tận tay Mộc phu nhân. Dù sao cũng chỉ là một tên thuộc hạ. Trang Liễu Niên cũng không muốn phải dây dưa với Mộc phu nhân. Ả đàn bà này võ công khá cao mà lại còn bám rất dai.

Về phần Lục Lang còn chưa hiểu chuyện gì đã bị đưa đến Hành Luật tra hỏi một ngày. Nhưng mặc kệ Mộc phu nhân có hỏi thế nào Lục Lang vẫn một mực nói mình không biết gì về chuyện đó. Đang vò đầu bức tai suy nghĩ Mộc phu nhân đã thấy A Liễu trở về, sau lưng còn dẫn theo một nam nhân khoảng chừng năm mươi tuổi.
Thật ra sáng nay A Liễu nghe lời dặn của Mộ Khanh Trần giả vờ xin ra ngoài mua ít vật dụng cá nhân.

Mộc phu nhân cũng không nghi ngờ mà gọi hai người thuộc hạ theo trên đường nhằm bảo vệ cho cô. Đi một lúc A Liễu lại "vô tình" trông thấy vị thúc thúc của mình. Hai người hàn huyên một lúc rồi thúc thúc theo A Liễu về đây. Trông thấy ánh mắt nghi ngờ của Mộc phu nhân. Vị thúc thúc lập tức tiến lên hành lễ.

Nói qua một lúc Mộc phu nhân mới biết thì ra đây là họ hàng của A Liễu "vô tình" gặp lại nhau trên đường. Lại nghe A Liễu khóc lóc kể ra mọi chuyện, nên không an tâm mà theo chân A Liễu về đây.

Mộc phu nhân quan sát vị thúc thúc này hồi lâu. Thúc thúc của A Liễu tên là Đinh Mạo, có khuôn mặt thật thà chấc phác, dáng người thon dài thanh mảnh. Thành thật ôm quyền nhẹ nhàng hỏi Mộc phu nhân.
"Không biết đại nhân đã tìm ra tung tích của gã Lục Lang ấy chưa?"

Mộc phu nhân sai người pha một ấm trà cùng Đinh Mạo nói chuyện thật lâu.

"Cứ gọi ta là Mộc phu nhân!"

Nghe đến chuyện Lục Lang không chịu khai ra bất cứ điều gì, Đinh Mão nhăn mày suy nghĩ một lúc. Sau đó mới nói với Mộc phu nhân.

"Nếu Mộc phu nhân đồng ý ta xin hiến một kế, nếu may mắn hẳn là lấy được lời khai từ vị Lục Lang kia."

Nãy giờ nói chuyện với Đinh Mạo, Mộc phu nhân cảm thấy người này rất đáng tin cậy. Ngôn từ rõ ràng, giọng nói dễ nghe. Vì thế khi nghe Đinh Mạo muốn giúp, Mộc phu nhân lập tức đồng ý.

"Rửa tai lắng nghe!"

Đinh Mạo nói chuyện vô cùng tỉ mỉ rõ ràng.

"Chúng ta có thể truyền tin ra ngoài nói rằng Lục Lang đã khai toàn bộ mọi chuyện về việc Trường Môn Tông. Nếu chưởng môn Trang Liễu Niên có tật giật mình, ắt hẳn đêm nay sẽ sai người lẻn vào nơi này nhằm thủ tiêu nhân chứng."
Nói đến đây Mộc phu nhân đã hoàn toàn hiểu dụng ý của Đinh Mạo. Như vậy chỉ cần có người đến Lục Lang sẽ biết chưởng môn Trường Môn Tông đã bỏ rơi mình. Do đó sẽ lập tức khai ra những gì mình biết được. Mộc phu nhân lập tức cho người triển khai theo kế hoạch!Đinh Mạo lập tức ôm quyền, vẻ mặt tràn đầy kích động nói với Mộc phu nhân.

"Đa tạ Mộc phu nhân vì đã ra tay cứu giúp cháu gái của ta."

"Không có gì!"

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự tính của Đinh Mạo, thuận lợi bắt được hai tên thích khách. Cũng chẳng xảy ra chuyện thích khách bị bắt cắn độc tự sát gì đó. Mộc phu nhân cho người tháo khăn che mặt của hai tên thích khách rồi dẫn vào gian phòng đang giam giữ Lục Lang. Vừa nhìn thấy mặt bọn chúng Lục Lang đã nhận ra ngay. Đây chính là hai hộ vệ bên cạnh Trang Liễu Niên. Đến đây dù Lục Lang có ngu ngốc thế nào cũng đã nhìn ra ý đồ của chưởng môn Trang Liễu Niên, điều này đã triệt để cởi bỏ lòng trung thành của y đối với Trường Môn Tông. Đinh Mạo không cùng vào phòng Lục Lang nghe thẩm vấn. Chỉ an ổn rúc trong khách trọ, chờ đợi tin tốt lành từ Mộc phu nhân.
Sáng hôm sau Mộc phu nhân đã cử một nhóm người đến phòng trọ nhằm gọi Đinh Mão đến gặp mình. Khi nghe cô thuật lại mọi chuyện Đinh Mạo mới thảng thốt mà nghiến răng nghiến lợi nói với Mộc phu nhân.

"Thật là một lũ khốn kiếp! Nếu ta có thể giúp gì mong cô cứ việc nói ra. Ta muốn dùng chút sức lực dù nhỏ bé của mình cũng muốn đòi lại công đạo cho những người đã bị hại dưới tay Trường Môn Tông."

Mộc phu nhân rất hài lòng với biểu hiện của Đinh Mạo.

"May mắn nhờ có tiên sinh, chúng ta mới moi được tin tức từ miệng Lục Lang. Bây giờ chỉ còn một chuyện là đi vào mật thất của lão già Trang Liễu Niên mà thôi."

Nghe Mộc phu nhân nói vậy Đinh Mạo cũng thật thà nói rõ nhược điểm của mình.

"Chuyện này ta cũng không giúp được, ta không có võ công."

Mộc phu nhân vội vã xua tay.
"Ta chỉ đến đây muốn báo cho tiên sinh biết rõ mọi chuyện. Hiện tại bên phía Trường Môn Tông vẫn chưa biết gì. Về phía A Liễu tiên sinh có dự định gì không?"

Đinh Mạo vội chắp tay nói với Mộc Phu Nhân.

"Ta cũng đang muốn đến xin Mộc phu nhân cho phép ta mang A Liễu đến nhà một người bạn ở Giang Nam, tạm thời lánh nạn!"

"Vậy cũng tốt!"

Được sự chấp thuận của Mộc phu nhân vị tiên sinh Đinh Mạo này bèn đem cháu gái đi. Nhưng họ cũng không đi xa. Lục Thủy mang A Liễu vào tiền trang của Lục Nguyệt Sơn Trang tại thành này. Đợi đến khi sóng yên biển lặng sẽ để cô về làng. Trước khi đi Mộ Khanh Trần cũng đã dò la được mấy ngày nữa Hành Luật sẽ cử thêm vài người cùng với Mộc phu nhân xông vào Trường Môn Tông, để vây bắt chưởng môn Trang Liễu Niên. Vì thế mấy ngày này hai người bọn họ luôn túc trực bên ngoài Trường Môn Tông chờ đợi thời cơ. Tạm thời Mộ Khanh Trần vẫn chưa có ý định gỡ bỏ lớp dịch dung Đinh Mạo này.
Họa Trường Môn Tông vẫn chưa trừ được, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Đó chính là lời dặn dò của Mặc Triều Bạch khi Mộ Khanh Trần lẻn vào mật thất, để bàn bạc với Mặc Triều Bạch về việc xử lý Trang Liễu Niên. 

Bình luận

Truyện đang đọc