NGƯỜI TA YÊU LÀ CHIẾN THẦN

Một canh giờ sau.

Lục Thủy tiếp tục dịch dung thành Lục Lang đi vào Trường Môn Tông theo sau là một đại phu tuổi ngoại tứ tuần tay xách một hòm thuốc lớn. Trời đã sắp sáng đây là lúc toàn bộ Trường Môn Tông canh phòng lỏng lẻo nhất. Cả hai thuận lợi đi đến mật thất. Ngoài mật thất chỉ có hai tên thị vệ đang đứng tay liên tục đang xoa vào nhau vì lạnh. Trông thấy Lục Lang biết rằng y là tai sai đắc lực của chưởng môn Trang Liễu Niên nên bọn chúng cũng không làm khó gì.

"Ta đưa đại phu vào kiểm tra vết thương của Mộ Khanh Trần! Các ngươi xuống bếp ăn chút mì cho nóng, trời lạnh như thế. Để ta canh cho một lúc!"

"Đa tạ Lục đại ca!"

"Lục Lang" đứng canh chừng ngoài cửa để một mình Mộ Khanh Trần đi vào.

Vừa vào trong Mộ Khanh Trần đã cảm thấy hơi lạnh lập tức bao quanh mình. Ánh nến leo lét trên bàn chiếu rọi thân ảnh đơn bạc của Mặc Triều Bạch đang nằm trên giường. Tưởng rằng đại phu kiểm tra như thường lệ, Mặc Triều Bạch vẫn nằm im lặng để mặc người đến muốn làm gì thì làm. Bên cạnh giường có người ngồi xuống, sau đó là tiếng nắp hộp gỗ kẽo kẹt mở ra. Một mùi thơm lan tràn khắp gian mật thất lạnh lẽo. Mặc Triều Bạch mở mắt ra, nhìn vào gương mặt đại phu nhăn nheo đang ngồi kế bên mình. Tay hắn đang cầm một chén trà gừng nghi ngút khói. Trong bóng tối mập mờ đôi tay đại phu như phát ra ánh sáng, trắng mịn màng như ngọc. Mặc Triều Bạch cầm chén trà gừng uống sạch sẽ sau đó ôm người vào trong ngực.


"Sao lại vào đây?"

Giọng điệu tràn ngập vẻ sủng nịnh cưng chiều. Mộ Khanh Trần vươn hai tay ôm lấy cổ Mặc Triều Bạch.

"Ta nhớ người quá nên năng nỉ Lục Thủy dẫn vào."

Mặc Triều Bạch kéo chăn ra để Mộ Khanh Trần chui vào che kín cả hai người.

"Có lạnh không?"

"Lạnh!"

Mặc Triều Bạch thương tiếc mà nắm bàn tay trắng trẻo của Mộ Khanh Trần nhét vào ngực mình. Nơi này giống như một hầm băng như thế mà Mặc Triều Bạch vẫn còn lo Mộ Khanh Trần đi đường lạnh lẽo. Nghĩ tới y vì mình mà chịu khổ, trái tim Mộ Khanh Trần nóng lên từng hồi hốc mắt theo đó cũng ửng đỏ.

"Ta làm người chịu khổ rồi!"

Nghe giọng nói khổ sở của Mộ Khanh Trần Mặc Triều Bạch đau lòng ôm Mộ Khanh Trần thật chặt.

"Vì ngươi ta nguyện làm tất cả!"

Lại nghe tiếng sụt sùi của Mộ Khanh Trần.

"Đừng ủ rũ như thế, ta da dày thịt béo. Ở nơi này vài ngày nào có xá gì. Ngẩng mặt lên để ta xem mấy ngày nay có bị bớt đi một tí thịt nào hay không?"


Biết Mặc Triều Bạch sợ mình lo lắng nên cố tình chọc cho mình vui vẻ. Mộ Khanh Trần nén tiếng khổ sở trong lòng chỉ cười cười đấm nhẹ vào ngực Mặc Triều Bạch.

"Nào có nhanh như thế!"

"Vậy sao, sao ta lại thấy người nhỏ đi một vòng rồi đây."

Vừa nói tay Mặc Triều Bạch vừa len lỏi du ngoạn trên vòng eo nhỏ của Mộ Khanh Trần.

"Để ta hôn một cái!"

Mộ Khanh Trần giữ lấy mặt của mình.

"Không được, ta đang dịch dung."

"Vậy thì cởi ra!"

"Mất thời gian làm lại a.."

Tay Mặc Triều Bạch gỡ bỏ toàn bộ dịch dung trên mặt Mộ Khanh Trần.

"Nhưng còn khuôn mặt của ta.."

Mặc Triều Bạch không thể chờ đợi mà hôn vào cánh môi no đủ của Mộ Khanh Trần. Mấy ngày nay không được ở bên cạnh y Mặc Triều Bạch đã nhớ Mộ Khanh Trần đến nỗi không thể nào chịu được. Mình phải đi hôn khuôn mặt của chính mình, thật làm cho Mộ Khanh Trần không thể thoải mái nổi. Vì thế y nhắm chặt mắt lại, chỉ dựa vào cảm giác trên người mình. Từng cơn tê dại đánh tới khi lưỡi Mặc Triều Bạch luồn vào mút nhẹ lưỡi Mộ Khanh Trần. Mộ Khanh Trần cũng không chịu thua mà đáp lại. Tay Mộ Khanh Trần luồn qua mái tóc dày mượt của mà vuốt ve chiếc cổ mạnh mẽ của Mặc Triều Bạch. Mặc Triều Bạch tham lam cắn nuốt cánh môi mềm mịn, tay vẫn không ngừng vuốt ve khắp người Mộ Khanh Trần. Hôn đến khi cả hai đã bắt đầu động tình Mặc Triều Bạch mới cưỡng ép mà rời khỏi môi nhau.


"Trời sáng rồi, nhanh trở về!"

Tiếng gọi của Lục Thủy đúng lúc cắt đứt một màn đang diễn ra giữa hai người.

Mặc Triều Bạch cũng biết đây không phải nơi an toàn, nên để Mộ Khanh Trần rời đi. Nhưng vẫn lưu luyến hôn lên chiếc cổ thanh mảnh của Mộ Khanh Trần một lúc lâu.

Mặc Triều Bạch ũ rủ gục mặt lên cổ Mộ Khanh Trần hít hà hương thơm mà mình ngày đêm mong nhớ. Mộ Khanh Trần nào khá hơn, mấy ngày không gặp Mặc Triều Bạch là trái tim y đã khắc khoải không yên. Nên hôm nay mới lẻn vào đây cho thõa mãn nổi nhớ trong lòng. Mặc Triều Bạch cứ dính sát lấy Mộ Khanh Trần mặc kệ việc Mộ Khanh Trần vẫn đang bận rộn dịch dung. Một lát sau khuôn mặt đại phu nhăn nheo đã lại xuất hiện. Mộ Khanh Trần cất gọn dụng cụ vào thùng gỗ. Sau đó lại dụi vào ngực Mặc Triều Bạch một lúc.
"Ta nhớ người vô cùng!"

Nắm tay Mộ Khanh Trần để trên ngực mình một lúc rồi lại hôn lên từng ngón tay đó.

"Ta biết!"

Mặc Triều Bạch mới buông tay khỏi eo nhỏ của Mộ Khanh Trần.

"Về đi!"

"Người cẩn thận một chút!"

Lưu luyến buông tay nhau ra Mộ Khanh Trần lại tiếp tục theo Lục Thủy ra khỏi Trường Môn Tông.

Giữa trưa hôm sau trong thành Nhạn Hồi đã đầy rẫy tin đồn về việc lúc trước thiếu chủ Trường Môn Tông Trang bắt được Mộ Khanh Trần là giả. Mộ Khanh Trần hiện tại vẫn đang bị giam giữ trong mật thất của Trường Môn Tông. Sở dĩ tin tức về Mộ Khanh Trần được dân chúng quan tâm như thế là vì y chính là đệ tử của Bạch Ức Quân. Một huyền thoại duy nhất mà mọi người đều ngưỡng mộ.

"Rầm!"

Chiếc bàn đã bị Trang Nam Hành tức giận đập cho bể nát. Hắn ngoắc tay gọi một hộ vệ lại.
"Phụ thân của ta đang ở đâu?"

Hộ vệ quỳ dưới đất run rẩy trả lời.

"Bẩm thiếu chủ, chưởng môn đang ở trong phòng!"

"Tại sao suốt ngày ở trong phòng như thế."

Trang Nam Hành vừa cằn nhằn vừa đi về phía phòng của Trang Liễu Niên. Nhưng trước cửa phòng lại gặp trưởng lão Trang Thanh Hoán.

"Ta muốn vào gặp phụ thân!"

"Chưởng môn đang có việc."

Trang Thanh Hoán không vừa mắt với vị thiếu chủ này từ lâu rồi. Suốt ngày u mê trong tửu sắc, còn ỷ mình là thiếu chủ nên chẳng coi ai ra gì. Lần này vừa vặn trưởng môn căn dặn tuyệt đối không cho ai vào phòng. Nên Trang Thanh Hoán lập tức nhân cơ hội này mà chỉnh Trang Nam Hành một phen.

"Mời thiếu chủ về cho!"

"Ta cứ vào đấy ông làm gì ta."

Nói rồi Trang Nam Hành ngang nhiên đi qua Trang Thanh Hoán để vào phòng.

"Ngươi!"

Trang Thanh Hoán rất là tức giận kéo Trang Nam Hành về phía sau.
Hai bên giằng co một lúc Trang Thanh Hoán đã tranh thủ đánh vào ngực Trang Nam Hành một chưởng. Thành công làm cho Trang Nam Hành bị đau mà lùi về sau.

"Ngươi dám đánh ta!"

Trang Thanh Hoán huống ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trang Nam Hành.

"Nếu thiếu chủ còn ngang ngược, đừng trách lão phu không khách sáo."

"Trang Thanh Hoán ngươi giỏi lắm! Tha sẽ không quên chuyện này đâu."

Chỉ dám dùng võ miệng chứ Trang Nam Hành cũng không dám lấy cứng đối cứng. Ai mà biết được lão già này có nhân cơ hội mà gϊếŧ y luôn không. Hai người trước nay đã không ưa nhau, dù mang danh thiếu chủ nhưng Trang Thanh Hoán chưa từng để Trang Nam Hành vào mắt. Dù sao từ xưa đến nay trong Trường Môn Tông lão già này chỉ nghe lời phụ thân của y mà thôi.

Thành công làm cho Trang Nam Hành tức giận bỏ về, Trang Thanh Hoán cười đến nỗi râu cũng run run.
Thật là sảng khoái đến nỗi muốn chửi thề. Bởi vậy mới nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Trang Nam Hành bị trúng một chưởng của Trang Thanh Hoán, đau đến cơ hồ suýt ngất. Tuy lão già đó vẫn chưa dám dùng hết nội lực, nhưng cũng làm cho Trang Nam Hành phải nằm nghĩ ngơi mất một đêm.

"Con mẹ nó đến lúc ta lên làm chưởng môn người đầu tiên ta gϊếŧ sẽ là lão!"

Sáng hôm sau Trang Nam Hành đã ầm ĩ đòi gặp Trang Liễu Niên. Đồ đạc trong phòng hầu như đã bị gã phá cho tan tành. Nhưng phụ thân của hắn vẫn không thấy bóng dáng. Không thể chờ đợi được Trang Nam Hành quyết định tối nay sẽ đi gϊếŧ Mộ Khanh Trần. Nói là làm, đợi đến khi màng đêm buông xuống gã đã một thân một mình đi về phía mật thất đang giam giữ "Mộ Khanh Trần".

Bởi vì đã điều tra rõ hiện tại "Mộ Khanh Trần" đang bị thương rất nặng, nên Trang Nam Hành mới chẳng thèm dẫn theo một tên thuộc hạ nào. Phần vì khinh địch, phần vì tránh cho có kẻ lén đi bẩm báo với Trang Liễu Niên. Trang Nam Hành lén lén lút lút tránh đi tai mắt thuận lợi tìm đến mật thất. Cửa vào mật thất ngoài dự liệu của gã cũng chẳng có ai canh gác.
Trang Nam Hành mở cửa vào trong đã trông thấy Mộ Khanh Trần đang đứng quay lưng về phía mình. Chưa kịp nói gì đã bị Mặc Triều Bạch tung một chưởng làm cho gã té xỉu trên mặt đất. Mộ Khanh Trần nhanh nhẹn tiến vào mật thất. Mà Lục Thủy đã dịch dung thành Lục Lang mang khuôn mặt hớt hải chạy đi tìm Trang Thanh Hoán. Nghe Lục Lang báo thiếu chủ lén lút vào mật thất ý đồ muốn gϊếŧ Mộ Khanh Trần.

Trang Thanh Hoán giật mình. Lão hiểu rõ chưởng môn đã căn dặn phải dốc toàn lực bảo vệ "Mộ Khanh Trần", nếu hôm nay để y xảy ra chuyện gì thì mạng của mình xem như chấm dứt.

Lão ba chân bốn cẳng chạy vào mật thất, vừa vào trong đã bị Mặc Triều Bạch liên thủ với Mộ Khanh Trần tấn công kịch liệt.

Đánh nhau một lúc cả hai đã dồn Trang Thanh Hoán vào thế bí.

"Các ngươi là ai?"
Mặc Triều Bạch không trả lời mà tung chiêu về phía Trang Thanh Hoán, vì lão đang chật vật tránh khỏi đòn tấn công của Mộ Khanh Trần nên ngực bị lãnh trọn một chưởng.

"Phụt!"

Phun ra một ngụm máu. Mộ Khanh Trần đang tính thừa thắng xông lên, nhưng Mặc Triều Bạch đã nhanh tay kéo y ra. Sau đó nói nhỏ vào tai Mộ Khanh Trần.

"Đến rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc