NGƯỜI TA YÊU LÀ CHIẾN THẦN

Theo hướng âm thanh Mặc Triều Bạch trông thấy một chiếc giường đá xung quanh giăng đầy vải lụa. Thấp thoáng trong đó là bóng dáng hai người đang chồng lên nha. Từng đợt rên rĩ phát ra từ nơi này. Khỏi cần nhìn cũng biết lão già Trang Liễu Niên đang làm cái gì. Mặc Triều Bạch nhíu mày lại lần tìm theo âm thanh la hét gào khóc.

Đến một gian phòng kín đã thấy một nữ nhân đang bị trói chặt, tóc tai bù xù không nhìn rõ dung mạo.

Trông thấy người đến mặc bộ hắc y cả người chỉ lộ ra ngoài đôi mắt. Cô nương thôi khóc lóc mà giương đôi mắt thù hằn nhìn Mặc Triều Bạch. Có lẽ là tưởng y cùng bọn với lão già kia. Mặc Triều Bạch vội trấn an cô.

"Đừng sợ, ta đến cứu cô!"

"Đắc tội!"

Cô nương còn chưa kịp gật đầu đã bị Mặc Triều Bạch đánh nhẹ vào gáy, cả người mềm nhũn ngất xỉu. Mặc Triều Bạch vác cô nương lên vai sau đó nhẹ nhàng bay ra ngoài. Vặn cây nến đóng ô mật thất lại như cũ.


Gặp người không thể không cứu nhưng cứu rồi mới phát hiện không biết nên dấu người nơi nào. Mặc Triều Bạch suy nghĩ một lúc quyết định đem cô nương đến mật thất. Dù có thuộc hạ canh chừng ngoài mật thất nhưng Lục Thủy đã hoàn hảo tiếp tục lừa bọn chúng đi ăn đêm. Nên Mặc Triều Bạch dễ dàng mang cô nương đang vác trên vai đi vào mà không bị ai nhìn thấy.

"Gì đây? Ngươi đi thám thính thế nào lại mang về một người?"

Lục Thủy càm ràm cầm cây nến đến gần soi mặt người đang được Mặc Triều Bạch để nằm trên giường.

"Là một cô nương đó!"

"Không thể không cứu."

Mặc Triều Bạch lời ít ý nhiều mà ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. Giường của y tạm thời đã bị cô nương này chiếm dụng. Lục Thủy sau khi phát hiện người được cứu về là một cô nương gia, cả người cứ đi đi lại lại trong phòng.


"Bây giờ phải làm thế nào đây? Không thể để người ở đây được!"

Mặc Triều Bạch vẫn không nhanh không chậm trả lời.

"Tối nay ngươi đem cô nương này ra ngoài tìm đại phu kiểm tra xem có bị thương hay không?"

Lục Thủy hé cửa nhìn mặt trời đang chói chang ở bên ngoài nhíu mày.

"Bây giờ mới giữa trưa, ngươi không sợ lát nữa lão già Trang Liễu Niên đến đây thăm chừng sao?"

"Tạm thời lão không có thời gian mà đến đây đâu!"

"Sao ngươi biết?"

Nghe câu hỏi của Lục Thủy Mặc Triều Bạch nhếch mắt, ra hiệu Lục Thủy nhìn về phía cô nương vẫn đang ngất xỉu trên giường. Theo hướng ánh mắt của Mặc Triều Bạch Lục Thủy suy nghĩ một lúc mới ngộ ra.

"Ngươi là nói lão đang làm "cái kia""!"

"Uh!"

Lục Thủy nhớ lại đoàn người lúc sáng mình nhìn thấy, y ngạc nhiên hỏi Mặc Triều Bạch.


"Ồ! Lúc sáng ta đếm thấy hình như là năm người, vậy sao ngươi chỉ cứu mỗi cô nương này?"

"Chỉ thấy mỗi cô nương này, và một người đang cùng lão.."

Im lặng phía sau để cho Lục Thủy tự suy nghĩ.

Loại chuyện tế nhị này Mặc Triều Bạch cũng không tiện nói rõ ra.

"Vậy còn ba người kia đâu?"

"Không thấy!"

Theo như Mặc Triều Bạch phán đoán, đa phần sau khi lão hấp thu hết âm khí trên người những cô nương đó thì họ cũng chẳng còn sống được.

"Thật là ác độc!"

Lục Thủy cũng không ngờ cái loại cao cao tại thượng như Trang Liễu Niên lại có thể luyện loại nội công tà môn như vậy. Nghe tiếng bước chân từ xa đang đi đến Mặc Triều Bạch nói với Lục Thủy.

"Ngươi ra ngoài đi, bọn hộ vệ hẳn đang trên đường đến đây!"

"Vậy để cô nương này trong đây với ngươi tối nay ta sẽ quay lại!"
Lục Thủy xoay người ra đến cửa rồi lại lập tức quay về thì thào bên tai Mặc Triều Bạch.

"Việc này nếu Mộ Khanh Trần biết cô nam quả nữ chung một phòng.."

"Bộp!"

Mặc Triều Bạch đập lên đầu Lục Thủy một cái thật mạnh.

"Đau! Ta lập tức ra ngoài báo với Mộ Khanh Trần!"

Mặc Triều Bạch cũng biết Lục Thủy chỉ muốn trêu đùa nên chẳng thèm để vào tai lời hắn nói. Chỉ xua tay vẻ không kiên nhẫn.

"Đi đi!"

Hù dọa không được mà còn bị đánh, Lục Thủy hậm hực đi ra.

Đúng như Mặc Triều Bạch suy đoán sau khi "ăn" xong Trang Liễu Niên vẫn còn trong cảm giác lâng lâng. Nên không hề biết lão đã để xổng một người. Một lần tiêu thụ quá nhiều như thế lão cũng hơi cảm thấy mệt mỏi, nên phải tiếp tục ngồi tĩnh tọa luyện công.

Tối hôm đó Lục Thủy thuận lợi đem cô nương vẫn còn hôn mê ra ngoài. Nhưng không đưa về tiểu viện mà mướn một phòng trong một khách điếm nhỏ. Vừa đặt cô nương trên giường thì Mộ Khanh Trần đã tiến vào phòng. Lúc này y vẫn mang bộ mặt dịch dung thành đại phu giống như lần trước ở Trường Môn Tông. Mộ Khanh Trần nhìn thấy Lục Thủy đang nhẹ nhàng để cô nương nằm trên giường cũng ghé mặt vào nhìn xem.
"Ngươi vậy mà lại tìm được một cô nương?"

Nụ cười trên môi Lục Thủy mở rộng ra.

"Không phải ta mà là nam nhân của ngươi tìm thấy!"

"Cái gì?"

Lục Thủy hài lòng nhìn biểu cảm khó tin trên mặt Mộ Khanh Trần. Nhưng Mộ Khanh Trần không phải người dễ bị lừa, ngơ ngác một lúc mới nghiêm mặt tra khảo Lục Thủy một lượt. Đến khi hắn không chịu nổi mà khai hết toàn bộ sự việc xảy ra.

"Trước tiên ta đi gọi tiểu nhị tìm giúp một nữ đại phu!"

Vừa nói Mộ Khanh Trần lập tức chạy đi. Chốc lát sau đã dẫn theo một nữ đại phu đi vào.

Kiểm tra tỉ mỉ một lúc vị nữ đại phu xác nhận cô nương không hề bị thương tổn gì nghiêm trọng. Chỉ là bị đánh nhẹ vào cổ nên hôn mê. Uống một thang thuốc là có thể tỉnh lại. Trước khi vị nữ đại phu đi khỏi Lục Thủy vẫn không quên nhờ đại phu thay cho cô nương đó một bộ y phục mà Lục Thủy mới mua về. Chu đáo như thế lại không kiếm nổi một ý trung nhân. Thật là làm cho lòng người nguội lạnh. Lục Thủy ăn bánh bao Mộ Khanh Trần mang đến, vừa không quên cảm khái cho số phận của mình.
"Ta cũng cảm thấy thật tiếc cho ngươi!"

Mộ Khanh Trần hùa theo cười cợt Lục Thủy một trận.

Tầm một canh giờ sau cô nương đã tỉnh lại, ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ với hai người. Lo lắng cô nương vừa trải qua một phen kinh tâm động phách, nên Mộ Khanh Trần hết sức dịu dàng nói chuyện với cô nàng. Hỏi ra mới biết cô nàng này tên là A Liễu đang trên đường đi mua thức ăn thì bị bắt.

Mắt cũng bị phong kín, chỉ biết ngoài cô còn có thêm vài vị cô nương cũng trong hoàn cảnh tương tự.

Đến khi bọn chúng bỏ băng mắt A Liễu ra thì thấy mình đang bị trói trong căn phòng kín. Bên cạnh là bốn người cũng trạc tuổi như cô. Cứ vài canh giờ lại có một kẻ bịch mặt đến đem một người ra ngoài. Nhưng chẳng thấy một ai quay trở lại. Đến khi chỉ còn một mình A Liễu sợ quá mới gào khóc kêu cứu. May mắn Mặc Triều Bạch nghe được nên được cứu ra. Cũng chẳng có tin tức gì hữu dụng. Thật ra cô nàng này rất là may mắn. Nếu Mặc Triều Bạch đến trễ một chút có khi cô cũng trở thành một cái xác dưới mật thất của lão già Trang Liễu Niên rồi.
A Liễu cũng không phải là loại tiểu thư yếu đuối. Sau cơn kinh sợ qua đi, đã bình tĩnh đối mặt với hai người. Thành thật trả lời từng câu hỏi của Mộ Khanh Trần. Đến khi xác định Mộ Khanh Trần không hỏi gì thêm. Cô mới bắt đầu hỏi ngược lại bọn họ.

"Có thể cho ta biết nơi ta và các cô nương bị bắt đến là ở đâu không?"

"Trường Môn Tông!"

Lần này Mộ Khanh Trần im lặng để cho Lục Thủy thành thật trả lời từng vấn đề của cô nàng.

"Vậy còn những cô nương khác thì sao? Có may mắn như ta không?"

Lục Thủy áy náy gãi đầu.

"Chúng ta chỉ cứu được một mình cô! Những người còn lại có lẽ đã chết rồi."

"Ta muốn thay bọn họ trả thù!"

Nghe lời cô nàng vừa thốt ra, không chỉ riêng Lục Thủy mà Mộ Khanh Trần cũng giật mình. Một cô nương nhìn chân yếu tay mềm giống như A Liễu lại dám nói ra câu đó.
"Cô không sợ sao?"

"Sợ chứ! nhưng nếu ta không dũng cảm thay mặt những người bị hại, thì sẽ còn rất nhiều cô nương sẽ phải giống như bọn họ"

Cô nương nói ra một hơi, sau đó uống ngụm nước từ ly trà Mộ Khanh Trần đưa đến.

"Các huynh sẽ giúp ta chứ?"

Lục Thủy vỗ ngực hào hùng.

"Bọn ta sẽ giúp cô!"

Nói rồi Lục Thủy quay sang nhìn Mộ Khanh Trần bằng ánh mắt lấp lánh.

"Kế hoạch như thế nào?"

Nãy giờ ngồi im nghe hai người nói chuyện Mộ Khanh Trần cũng đã bắt đầu hoàn chỉnh được bước tiếp theo phải làm gì. Bây giờ nghe Lục Thủy hỏi như thế bèn lập tức giải thích tường tận cho hai người biết.

Một canh giờ sau, trên đường phố đông đúc trong thành Nhạn Hồi.

Bỗng dưng xuất hiện một cô nương quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời. Nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt có vài phần tư sắc. Cô gái vừa chạy vừa la hét, đuổi theo sau là hai người bịch mặt cầm theo một sợi dây trói dài. Chạy một lúc dường như đã kiệt sức, cô nương té bịch trên mặt đất. Hai kẻ bịch mặt của vừa lúc chạy tới, hùng hổ muốn bắt cô đi.
Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, làm gì có chuyện muốn bắt con gái nhà lành là bắt. Một đám người dân đang bình tĩnh đi trên đường đã xông đến. Vây hai kẻ bịch mặt thành một vòng tròn. Hai kẻ bịch mặt một người thân hình mảnh mai cao gầy, còn một người rất to lớn vạm vỡ. Người vạm vỡ dùng tông giọng ồm ồm hét vào đám đông đang vây xung quanh hai người bọn họ.

"Tránh ra, đây không phải là chuyện các ngươi có thể quản được!"

Trông thấy hai người bịch mặt không mang theo vũ khí gì, đám đông lập tức tăng thêm dũng khí. Một người trong đó chỉ mặt hai kẻ bịch mặt gào lên.

"Ban ngày ban mặt mà các ngươi dám đuổi bắt thôn nữ. Coi chừng Trường Môn Tông trừng phạt các ngươi!"

Một tên bịch mặt hô to.

"Ta chính là người của Trường Môn Tông. Ả này là nô tỳ trong phủ, dám tư thông với ngoại nhân. Nên chúng ta thừa lệnh chưởng môn đi bắt ả về!"
Khiến cho cả nhóm người đang bao vây xung quanh lập tức nhao nhao như ong vỡ tổ.

"Nói láo Trường Môn Tông không bao giờ làm chuyện ức hiếp người dân như vậy!"

"Đúng vậy! không thể tin được bọn chúng!"

Hai tên bịch mặt nói với đám đông vài câu, sau đó không kiên nhẫn mà lao khỏi vòng vây. Nhưng đã bị đám đông xông vào đánh. Đánh nhau qua lại một lúc hai tên đó quá hoảng sợ xách nhau chạy mất.

Bình luận

Truyện đang đọc